Trả Ta Kiếp Này

Chương 39: Chương 39: “Hoàng thượng, người muốn giết thần thiếp sao?”




Sáng sớm ngày hôm sau.

Trong gương là khuôn mặt phù thũng của ta, thần sắc xanh xao vàng vọt, hệt như một lão bà bệnh tật đầy mình.

Ta dùng ngón út chấm ít son bôi lên má, màu sắc quá tươi đẹp, ánh đỏ tô điểm trên gương mặt như tờ giấy bị ngâm nước mưa của ta, trông ta chẳng khác nào con khỉ làm trò trên sân khấu kịch.

Ta ngừng tay lại, nhìn mình không chớp mắt.

Tiểu Ngư tiến vào bẩm báo: “Nương nương, Trương thái phi cầu kiến.”

Ta chậm rãi hạ tay xuống, thẫn thờ đôi chút, lại đột nhiên chấm son tô lên môi. Màu sắc tươi đẹp thì có làm sao? Lẽ nào ta không xứng được dùng nó chắc?

Ta đứng dậy, đi ra sảnh ngoài.

Nàng ta đang khấu đầu trước ta, khấu đầu không ngừng, liên tục những hơn tám mươi cái.

“Xin người tha cho Thần Dương, xin người tha cho Thần Dương…”

Ta uống một ngụm trà, mặt không chút biểu cảm.

Khi đó, ta tưởng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cảnh Trương thái phi sai người đánh chết A Mộc, A Mộc thoi thóp hơi tàn, ta từng thề rằng đợi đến khi ta có được quyền thế, ta nhất định sẽ trả lại cho nàng ta gấp trăm ngàn lần, nhưng nay quyền thế đã nằm trong tay ta, nhưng tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Người chết là hết.

Nàng ta quỳ trước mặt ta, ta chỉ cảm thấy thời gian trôi sao vội vã đến vậy.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Giờ đã mười năm rồi.

Thời gian trôi nhanh tới nỗi khiến người ta không kịp nhận ra.

“Ngươi khấu đầu với ta cũng vô ích.” Ta rất bình thản: “Đại Hòa cần thông gia với Cáp Khắc, trong cung chỉ có một vị công chúa là Thần Dương. Cho dù ngươi quỳ lạy đến nát đầu, bản cung cũng chẳng tìm ra một công chúa khác.”

“Vậy xin người chọn lựa con gái của đại thần khác hoặc là người khác kết hôn thay, Thần Dương còn nhỏ, nó không thể gả đến một nơi đầy rẫy nguy hiểm như Cáp Khắc được!” Nàng ta rất kiên quyết, là sự kiên quyết của người mẹ.

Ta ung dung xoay chiếc nhẫn trên tay: “Mười ba tuổi là không còn nhỏ nữa rồi.”

“Hoàng Thái hậu, ngày trước thần thiếp chĩa mũi nhọn vào người khắp nơi, đó là lỗi của thần thiếp! Nhưng dẫu sao Thần Dương cũng gọi người một tiếng mẫu phi, Hoàng thượng lại chỉ có một đứa con gái là Thần Dương, người nhẫn tâm làm vậy sao?”

“Có gì mà không được nhẫn tâm, nó đâu phải con của ta.”

Trương Thái phi im bặt, đôi môi run rẩy.

Nàng ta chưa từng nhẫn nhịn cầu xin như thế này bao giờ, nếu không phải nàng ta quỳ gối suốt hai ngày bên ngoài cung điện mà vẫn không gặp được Hoàng thượng, thì nàng ta sẽ chẳng bất chấp mọi thứ đến tìm ta. Trong hoàng cung, danh tiếng “có thù ắt phải trả” của ta ai ai cũng biết.

“Ngươi, ngươi muốn phải làm sao mới chịu buông tha cho Thần Dương?”

Ta cười ha hả: “Tại sao ta phải tha cho Thần Dương? Ngươi quan tâm đến nó như vậy, báo thù nó chẳng phải thú vị hơn báo thù ngươi hay sao?”

Nàng ta ngẩng đầu giận dữ nhìn ta, khóe mắt rưng rưng, sau đó, khấu đầu thật thấp: “Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa hiểu chuyện gì cả. Ngươi muốn báo thù xin cứ báo thù thần thiếp là được rồi, cầu xin người.”

Ta nhìn nàng ta bằng phong thái cao ngạo.

Búi tóc đen óng và cái cổ trắng nõn, xiêm y lụa màu tím, trâm cài màu vàng kim, đó là phong thái của thái phi. Nhưng nàng ta đang quỳ rạp dưới đất, hai tay siết chặt, cúi lạy thật thấp.

Nhục nhã lắm, phải không?

Quỳ trước ta ngươi thấy nhục nhã lắm, phải không?

“Trương thái phi, bản cung nhớ năm xưa ngươi luôn nói bản cung là a hoàn, là tiện dân, sao hôm nay ta lại có phúc được nhận quỳ lạy của ngươi thế này, ngươi mau đứng dậy đi.” Ta ném ra một câu nhẹ tựa lông hồng.

“Là lỗi của thần thiếp.” Nàng ta tự vả vào miệng mình, tiếng tát vang vọng trong điện: “Là thần thiếp đã sai, là thần thiếp có mắt như mù, đắc tội với người, người đại từ đại bi không tính toán với tiểu nhân, xin người tha cho Thần Dương, xin người tha cho Thần Dương…”

Đáng thương thay cho lòng phụ mẫu trong thiên hạ.

Nhưng thật ra ta không có lòng dạ nào nhìn nàng ta ở đây biểu diễn vở kịch bi thảm, dạo này ta luôn phiền muộn vì nạn châu chấu ở phương nam. Trong hậu cung một đám nữ nhân so đo từng li từng tí vì phu quân, vì con cái của mình thành ra suy nghĩ chỉ hạn hẹp vậy thôi.

Cuối cùng ta đã hiểu tại sao phải có hậu cung, phải nhốt đám nữ nhân này ở đây cho họ tự tàn sát lẫn nhau.

“Ngươi xót con gái mình như vậy, khi ngươi chẳng buồn màng đến tính mạng của người khác, ngươi có từng nghĩ phụ mẫu của họ cũng đau khổ tột cùng như ngươi không?” Ta nghiêng người về phía trước, thấp giọn nói, ẩn chưa trong đó cả ý cười mỉa mai, ta muốn nhắc nhở nàng ta một chút.

“Trên đời này không phải chỉ mỗi ngươi có con gái.” Con gái của ngươi ngoài việc mang thân phận là con gái của Hoàng thượng ra, thì có gì tốt hơn con gái của người khác đâu? Chẳng qua chỉ là hai chữ “thân phận” này quá tàn nhẫn mà thôi.

Nàng ta càng khóc dữ hơn, tiến tới ôm chặt lấy chân ta: “Bất luận ra sao thần thiếp cũng sẽ không để cho Thần Dương đến đó chịu khổ, cầuxin người, xin người hãy buông tha cho Thần Dương…”

“Ngươi tưởng là bản cung báo thù ngươi sao?” Giờ ta đã chẳng còn sức lo lắng chuyện đó nữa rồi.

Ta gạt phăng nàng ta ra: “Ngươi cầu xin ta cũng vô ích, hôn sự đã được quyết định rồi.”

Nước mắt của Trương thái phi lăn dài trên má, toàn thân run rẩy, dường như nàng ta đã cạn kiệt sức lực rồi. Trong chớp mắt, lại ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, đột nhiên đứng dậy nói: “Bạch Ngân, đồ tiện nhân nhà ngươi! Ta sẽ không để cho ngươi sống yên ổn!”

“Ồ, ngươi định không cho ta sống yên ổn như thế nào?”

Mới vậy mà đã bộc lộ bản chất rồi, ta tưởng nàng ta có thể kiên trì lâu hơn một chút, có điều ta rất muốn nghe cao kiến của nàng ta.

“Đừng tưởng ngươi bây giờ là Hoàng Thái hậu là có thể làm xằng làm bậy, Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi! Người trong thiên hạ cũng sẽ không tha cho ngươi! Ngươi lũng đoạn triều chính, ngươi hại nước hại dân! Phụ thân ta là Binh bộ Thượng thư, ta nhất định phải bảo ông ấy đuổi cổ đồ tiện nhân nhà ngươi!”

Phù, ta thở phào nhẹ nhõm, mình kỳ vọng quá nhiều vào nàng ta rồi.

“Binh bộ Thượng thư Trương Vĩnh, đúng không? Giờ ông ta nhìn thấy bản cung cũng phải quỳ gối xuống hô hai tiếng nương nương.” Ta dửng dưng đáp.

“Ngươi…”

Nàng ta nghẹn lời rồi, phản ứng này dễ đoán thôi.

Đầu ta kêu ong ong, lại đau đầu rồi, không phải vì bị nàng ta chọc tức, mà chỉ vì những chuyện lo lắng không đâu. Nói chuyện với nàng ta kỳ thực chẳng cần suy nghĩ quá nhiều, nhưng mỗi khi nói chuyện ta lại thấy rất mệt. Ngự y chẩn đoán ta tâm tư vướng bận, thể chất suy nhược, lại thêm dạo gần đây làm việc vất vả.

Ta day day trán, Tiểu Ngư qua dìu ta.

Ta đứng dậy, không muốn dây dưa với nàng ta thêm nữa.

Lúc ta quay người tiến vào sảnh trong, nàng ta bỗng rút cây trâm trong tay chạy về phía ta, trong đôi mắt đẫm lệ chất chứa nỗi hận và oán thù. Nàng ta nghiến răng: “Bạch Ngân, đồ tiện nhân, ta phải giết ngươi!”

Nhưng ta chẳng mảy may sợ hãi.

Bên cạnh ta luôn có hộ vệ ngầm với võ công cao cường mà ta sai người huấn luyện, đối với bất cứ chuyện gì, ta luôn thích đề phòng trước khi nó thành hiện thực. Nhưng lần này, hộ vệ ngầm không lập tức xuất hiện, bởi vì ta rất bình tĩnh nhìn thẳng vào Trương thái phi đang chạy tới: “Ngươi muốn giết ta, Thần Dương sẽ lập tức bị nhốt vào thiên lao cùng với ngươi, lăng trì xử tử!”

Cây trâm sắp chạm đến trán ta đột ngột dừng lại.

Luồng gió ập tới cũng đột ngột dừng lại.

Tóc trên trán bị thổi tung ra, ta không sợ hãi, còn bàn tay nàng ta lại đang run rẩy.

Nữ nhân đáng thương làm sao, ta chỉ biết âm thầm than thở.

Trong lòng chỉ toàn những cảm xúc giản đơn, hoặc là yêu hoặc là hận, hoặc là bi thương hoặc là đau khổ, hệt như động vật bị đau sẽ bỏ chạy, nhưng chưa bao giờ dùng tư duy để khống chế thân thể mình.

Xiêm y màu tím, đầu tóc hơi rồi, chỉ mới kích nàng ta vài câu, nàng ta đã tự hủy hoại hết tôn nghiêm của mình rồi ư?

Gả đến Cáp Khắc thì có làm sao? Cầu xin ta chẳng xong lẽ nào không còn con đường nào khác?

Ta đang thưởng thức bộ dạng của nàng ta, nước mắt, xiêu vẹo, run rẩy, hoảng loạn, thù hận, đau khổ, nhẫn nhịn, bi thương, bất lực. Mỗi người đều có điểm yếu, nắm được điểm yếu chính là nắm được dây diều.

Nhìn kẻ khác hận thù đến cùng cực mà lại không dám động đến mình cũng thú vị như trò thả diều vậy.

Có điều trong tay ta đã nắm quá nhiều dây diều rồi, và phần lớn đều vô dụng.

Ta quay người rời đi.

Đi được vài bước, đằng sau đột nhiên “rầm” một tiếng vang lên.

Ta quay đầu lại, Trương thái phi đập đầu vào góc bàn, trán lõm xuống, máu tươi ào ạt tuôn ta. Nàng ta khó nhọc bò đến gần ta, tạo thành một vệt máu kéo dài.

Ta lùi sau mấy bước.

Nàng ta với tay nắm chặt góc váy của ta: “Ta chết rồi, ngươi sẽ không hận ta nữa… Xin ngươi hãy tha cho Thần Dương… cầu xin ngươi…”

Nàng ta nói đứt quãng, trong mắt chỉ thấy một tia khao khát cuối cùng.

Nàng ta không có đầu óc, nhưng có một trái tim.

Hình như ta sắp bị nàng ta làm cho xúc động rồi, thầm thở dài trong lòng.

Nhưng ta vẫn đứng yên chỗ cũ, giữ nguyên tư thế quay đầu nhìn nàng ta, vẻ mặt lạnh tanh.

Trái tim ta đã không thể kiểm soát cơ thể mình được nữa, ta thẫn thờ. Ta cứ nhìn nàng ta như vậy, nhìn nàng ta từ từ mất máu, nhìn nàng ta dùng cạn chút sức lực cuối cùng nắm chặt góc váy của ta, miệng há hốc chỉ có thể thều thào kêu “a”, nhìn ánh sáng trong mắt nàng ta từ từ vụt tắt.

Bàn tay cuối cùng đã buông xuống. Ta không thể nhớ mình đã từng chứng kiến bao nhiêu người phải chết.

Hi vọng là thứ dùng để hủy diệt.

Chiếc váy của ta đã bị vấy bẩn, phượng bào màu đỏ tươi nhuốm thêm màu máu lại càng thêm tươi đẹp.

Càng tươi đẹp, lại càng nguy hiểm.

Lẽ nào chưa ai nói với ngươi điều này sao?

Nhưng điều ngốc nghếch nhất của nàng ta không phải là việc đến cầu xin ta, mà là nàng không biết rằng, cầu xin ta cũng vô dụng.

Hôn sự lần này liên quan đến bang giao hai nước, cho dù nàng ta có là Hoàng thượng, cũng sẽ bị những đại thần kia bắt ép gả Thần Dương đến vùng đất đó. Nàng ta giết ta thì có ích gì? Ta cũng chỉ là bù nhìn mà thôi.

Ta chẳng hề có thế lực thân tộc, lại không con cháu nối dõi, không thể đưa con trai mình lên cao giống như Mộ Thái hậu, cũng không thể phát triển thế lực ngoại thích[1]. Sau khi ta chết, ngôi vua vẫn là của Hoàng thượng.

[1] Ngoại thích: chỉ họ ngoại, dòng tộc phía vợ hoặc phía mẹ của vua.

Ta chỉ là quân cờ họ dùng để cân bằng thế lực nội bộ mà thôi. Ta hiểu, chỉ cần mình không làm chuyện gì quá quắt, họ cũng sẽ để ta yên ổn trên ngôi vị Hoàng Thái hậu, vả lại ta xưa nay luôn “cần chính[2]”, không phải một nữ nhân chỉ biết chiều lòng nam nhân.

[2] Cần chính: chuyên cần, chịu khó chăm lo việc triều chính.

Bởi vậy thế gian này chỉ như một ván cờ mà thôi, thậm chí còn chẳng có người chơi cờ, còn chúng ta là quân cờ trong ván cờ đầy rẫy cạm bẫy lồng cạm bẫy, âm mưu lồng âm mưu.

Ta ngồi bên cạnh bàn, xoay chiếc nhẫn trong tay, Tiểu Ngư dâng trà lên cho ta.

Ta đột nhiên quay sang liếc nhìn nàng ấy, ánh mắt nàng ấy bỗng lộ vẻ sợ hãi, cốc trà run run đặt lên bàn, phát ra tiếng lạch cạch. Tiểu Ngư lập tức quỳ xuống: “Nương nương tha mạng.”

“Ngươi cũng sợ bản cung ư?”

Nàng ấy cúi đầu không nói, không nói ta cũng hiểu.

Ta hỏi: “Xử lý thi thể của Trương thái phi chưa?”

“Rồi ạ.”

“Dù sao cũng là thái phi, nhớ phải hậu táng.”

“Vâng.”

Im lặng hồi lâu, ta chú ý đến Tiểu Ngư đang quỳ lạy trước mặt: “Dạo này sao không gặp Bùi công công?”

Bàn tay nàng ấy lặng lẽ siết chặt.

Nàng không đáp.

Ta mỉm cười: “Không gặp thì thôi, dù sao bây giờ hắn cũng vô dụng với bản cung rồi. Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Ta dõi theo bóng Tiểu Ngư, hình bóng mảnh khảnh nhanh nhẹn. Nhưng nàng ấy cũng đã bước vào con đường thù hận rồi. Mấy ngày trước có người nghe thấy trong phòng Bùi công công vọng ra tiếng kêu thảm thiết và tiếng vùng vẫy, sau đó thì không thấy Bùi công công đâu nữa.

Chuyện Bùi công công ngược đãi Tiểu Ngư đã là bí mật chẳng thể che giấu trong cung. Trên người Tiểu Ngư thường xuyên xuất hiện vết bầm tím, thậm chí còn có cả vết bỏng.

Mấy ngày sau, người ta phát hiện ra thi thể của Bùi công công trong ngự hoa viên, ông ta bị chôn dưới đụn hoa, lúc đào lên thấy cơ thể trần trụi, xương cốt như cành củi khô, da dẻ nửa xám ngoét nửa trắng bệch, lấm chấm đốm tới nỗi mắc ói, trên người có vết giằng co, là bị người khác dùng dây thừng siết đến chết.

Ta liếc nhìn Tiểu Ngư bên cạnh, sắc mặt nàng ấy rất bình thản, chẳng buồn quan tâm.

Thù hận một cách cực đoan sẽ khiến con người ta trở nên bình tĩnh và sắc bén.

Ta không hỏi nàng ấy, cũng chẳng có gì để hỏi.

Trên đường hồi cung, nhìn thấy một tiểu cung nữ và một tiểu thị vệ phía trước trốn dưới hoa viên thì thầm chuyện trò, họ quay lưng về phía chúng ta, tựa vào nhau ẩn núp.

Quả là một cảnh tượng quen thuộc.

Ta dừng bước, không cho đám cung nữ lên tiếng.

Tiểu cung nữ lấy ra một quả thanh long màu đỏ từ trong lòng, khẽ nói: “Đây là quả thanh long gì đó mà Thái phi nương nương thưởng cho muội, nghe nói là cống phẩm từ phương Tây mang sang. Huynh nếm thử đi.”

Tiểu thị vệ kia vô cùng hiếu kỳ, “Sao nó lại có hình dạng này nhỉ?”

Tiểu cung nữ khẽ nói: “Muội không biết, muội cũng rất tò mò.”

Hai người họ quan sát hồi lâu mà nghĩ mãi không ta, tiểu cung nữ thèm thuồng gật đầu nói: “Ăn thử xem sao.”

“Ừ.” Tiểu thị vệ vừa lột vỏ vừa quan sát, bàn tay nhuốm màu đỏ. Hai người nhìn nhau mỉm cười, sau khi bóc xong, tiểu thị vệ đưa cho tiểu cung nữ cắn một miếng trước, tiểu cung nữ kêu lên một tiếng, lè lưỡi nói: “Không ngon.”

Tiểu thị vệ cũng ăn một miếng, gật đầu: “Đúng là không ngon thật.”

Ta nhớ đến A Mộc, hắn nói khi nào hắn gom đủ hai mươi lượng bạc sẽ đem đến nhà ta hỏi cưới, lúc ấy hắn cũng cười ngây ngô như thế này. Tuy ta không vui vẻ gì, nhưng ta khi đó vẫn hạnh phúc và bình thản, cũng giống như bầu trời phía xa kia, trong veo chẳng lẫn chút tạp niệm.

Hai mươi lượng, hắn bớt ăn bớt tiêu gom góp suốt cả một năm, còn bây giờ, hai mươi lượng bạc ít ỏi đối với ta có là gì?

Ta liếc nhìn thấy Tiểu Ngư cũng đang ngẩn ngơ quan sát họ, sau đó nàng ấy như đang miễn cưỡng bản thân mình quay mặt đi cúi đầu xuống. Chắc nàng ấy cũng từng có quãng thời gian hồn nhiên như vậy, chỉ đáng tiếc bây giờ chàng thị vệ năm xưa đã lấy vợ rồi, còn sinh được hai đứa con.

Nữ nhân là vậy, chẳng bao giờ có thể quên được nam nhân mình từng yêu thương.

Ta không lên tiếng ngăn cản hai người họ, tiếp tục đi về phía trước.

Về tới cung, cung nhân đã dâng đồ ăn lên. Chiếc bàn rộng lớn, mình ta ngồi đó. Trên bàn có hơn năm mươi đĩa thức ăn, từng món sau khi được thử độc mới dâng lên cho ta.

Nhưng ta không muốn ăn chút nào. Ngày hôm nay, Dương Lâm đi rồi.

Ta phong hắn làm tướng quân, để cho hắn dẫn đại quân xuất chinh.

Hắn nói với ta: Dục vọng là thứ vĩnh viễn vô cùng.

Cũng như việc dùng cơm, chỉ khi người ta đói thì người ta mới thèm ăn, đó chính là ta của ngày trước. Hồi đó gia cảnh nghèo khó, cả nhà ăn khoai lang mà cha ta đào về được, Bảo Nhi còn chưa ra đời, bốn người mà chỉ có hai củ khoai. Ta và tỷ tỷ cùng ăn một củ, đến đêm bụng đói cồn cào. Sau này ở Mộ phủ ta bắt đầu được ăn một bữa no nê, hầu hạ bên cạnh tiểu thư, có khi còn được nếm rất nhiều món ngon. Tiếp đó ta được gả cho Cửu Hoàng tử, ta dần quen với những sơn hào hải vị.

Còn hiện tại, ta ngồi đây.

“Vịt quay Bát Bảo một đĩa.”

“Phật Thủ Kim Quyển một đĩa.”

“Tùng Hạc Diên Niên một đĩa.”



Ta cầm đũa lên. Ta không những phải ăn sơn hào hải vị, ta còn phải dùng bữa với chiếc bàn gỗ đàn hương, còn phải có cung nữ cung kính đứng một bên hầu hạ, rồi cả lư đỉnh xông hương, thái giám dâng món, và chẳng thể thiếu được cung điện nguy nga lộng lẫy này.

Ngày hôm khác còn phải có những gì?

Ngay bản thân ta cũng không biết.

Ta luôn cảm thấy thời gian là một thứ giả tạo, từ hồi đó đến nay mà chỉ cần hai chữ “khoảng cách” để mô tả nó mà thôi.

Nửa năm sau, sinh nhật của ta đã tới.

Sinh nhật hai mươi tám tuổi, là một ngày vui lạnh buốt, tuyết rơi phủ khắp Hòa Thành.

Hoàng cung tổ chức yến tiệc xa hoa, các quan viên lần lượt dâng lễ phẩm. Nhưng ngay đến lễ phẩm ta cũng lười xem.

Lúc người khác được chúc mừng, ta bình thản nhìn ngắm sắc đỏ ngập tràn hoàng cung, khi họ chúc mừng lẫn nhau, ta chỉ có một mình nhưng cũng không giận dữ không nổi nóng. Nhưng giờ đây, khi tất cả sắc đỏ, tất cả niềm vui đều tồn tại vì ta, ta chỉ cảm thấy mênh mang và trống trải vô cùng.

Như thể màu đỏ này chính là nhiệt huyết và máu tươi được rút ra từ cơ thể ta, rồi trải khắp cung điện này.

Cung nữ bày biện đều rất vui vẻ, nhưng chẳng ai vui vẻ cùng ta.

Ta muốn tìm một người để chia sẻ. Ta liền đi thăm Hoàng thượng.

Hoàng thượng ốm liệt giường đã gần một năm, nhưng hình như ta chưa từng nhìn thấy hắn mở mắt.

Ta ngồi bên giường hắn: “Hoàng thượng, ngoài cửa sổ tuyết đã rơi rồi, tuyết trắng rất đẹp, người còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”

Hắn không đáp.

Ta nắm chặt tay hắn, quan sát hắn hồi lâu mới lên tiếng: “Hoàng thượng, hôm nay là sinh nhật của thần thiếp.”

Hắn vẫn nhắm mắt.

Ta vuốt ve gương mặt hắn, tựa đầu lên ngực hắn: “Thần thiếp nhớ người, còn nhớ ngày trước lúc đến sinh nhật thần thiếp, Hoàng thượng đã tự tay khắc một chú thỏ con cho thần thiếp.”

Ta gục lên người hắn, lưu luyến cái ôm của hắn.

Có lẽ chỉ khi ở trước mặt hắn ta mới có thể bộc lộ sự mềm yếu tận sâu đáy lòng mình. Ta cảm thấy ta sắp tách rời thành hai con người, một bên liều mạng, một bên bất lực. Bên liều mạng muốn bóp chết bên bất lực, rất hiếm khi để cho bên bất lực được hít thở đôi chút. Bên bất lực ấy cũng chính là ta lúc này, giờ đây ta như đang bị thứ gì đó ra sức quấn chặt lấy, không thể nào hít thở nổi.

Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, đột nhiên có giọng nói trầm thấp vang lên từ trong lồng ngực vốn đang im lặng: “Bây giờ nàng chịu rút lui vẫn còn kịp.”

Ta đứng dậy, ngạc nhiên vui mừng: “Hoàng thượng, người chịu nói chuyện với thiếp rồi.”

Hắn vẫn không mở mắt, bình thản nói: “Trẫm có thể bảo đảm nàng sẽ không chết.”

Màu xanh lục của chiếc nhẫn trên tay hơi sáng lên, ta nhớ tới câu nói của người xem tướng y phục trắng, nếu tình thế bất lợi cho ta, hoặc có kẻ sinh ác ý với ta, nó sẽ nhắc nhở ta.

“Hoàng thượng, người muốn giết thần thiếp sao?” Ta nghe thấy mình hỏi hắn một cách rõ ràng mạch lạc.

Hắn khẽ thở dài, không nói thêm nữa.

Ta ra khỏi cung điện, ánh sáng của chiếc nhẫn từ từ biến mất.

Ta bỗng có một dự cảm không lành.

Buổi đêm, mưa to gió lớn, sấm chớp nổi lên.

Ta tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, hoảng sợ ngồi dậy, trên trán thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Ánh nến bị thổi dao động, cửa sổ kêu lạch cạch, tiếng mưa như tiếng vật nặng đập liên tục xuống mặt đất, tiếng sấm rền vang như tiếng hổ gầm trong rừng sâu. Chớp nháy từng đợt tựa ánh mắt sắc lạnh đang nhìn ta chằm chằm một cách lạnh lùng vô cảm.

Ta dầm ướt áo ngủ rồi cứ thế ngồi trên giường, nhìn màn trướng lơ lửng.

Tiểu Ngư đi vào đóng cửa sổ.

Tiếng sấm vẫn vang lên không ngừng, như thể nó muốn giáng xuống đánh tan nơi này.

Ta biết mình đang sợ hãi, nhưng ta không phản ứng.

Tiểu Ngư tiến lại gần: “Nương nương.”

Ta bất giác định lần mò chiếc nhẫn trên tay. Mỗi khi ta suy nghĩ hay sợ hãi, hoặc là có cảm xúc gì đó khác lạ, ta đều thích xoay chiếc nhẫn này. Đó là chiếc nhẫn người xem tướng y phục trắng tặng cho ta, nhiệt độ lạnh lẽo của nó giúp ta biết rằng nó sẽ giúp ta vượt qua tất cả mọi cửa ải khó khăn.

Nhưng lần này, chạm vào tay thấy thật trống trải.

Chiếc nhẫn đã biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.