Trả Ta Kiếp Này

Chương 30: Chương 30: “Lẽ nào nương nương muốn tranh quyền triều đường?”




Người theo dõi Ý tần báo tin, Ý tần đặc biệt sai người mua váy voan mỏng màu lục nhạt và trâm hoa xanh từ bên ngoài cung về, trang điểm kỹ lưỡng mất hẳn một ngày, để “tình cờ” gặp mặt Hoàng thượng tại ngự hoa viên vào hoàng hôn ngày hôm nay.

Chỉ tiếc là mấy hôm trước, quả thực ngày nào tới hoàng hôn Hoàng thượng cũng tản bộ ở ngự hoa viên, nhưng hôm nay lại là Châu quý phi theo hầu Thái hậu đến đó.

Những tin tức Ý tần có được toàn là do bản cung phát ra mà thôi.

Có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ. Trong cung này bao nhiêu kẻ đã cầm tiền của bản cung, bản cung sắp nhớ không xuể rồi.

Ta mỉm cười, dưới ánh tà dương màu đỏ phai của buổi hoàng hôn, thảm cỏ gần đó yên ả không một gợn gió.

Ta chậm rãi đặt cốc trà xuống.

Tiểu Ngư đem chút mứt quả và nho đến, ta ăn một ít hỏi: “Hiện giờ là giờ nào?”

“Giờ thân ba khắc ạ.”

“Kịch hay sắp mở màn rồi nhỉ?”

Màn kịch một tay ta sắp đặt nên ta dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, sau khi sự việc xảy ra mới được nghe người khác khua môi múa mép kể lại thật mất hứng. Ta cùng Tiểu Ngư, Liên Ty nhanh chân chọn một “chỗ đẹp” trong ngự hoa viên, phải xem vở kịch có một không hai này chứ nhỉ?

Mặt trời chiếu về phía xa, e thẹn khuất nửa sau rặng núi, tựa hồ mỹ nhân vừa ra khỏi bồn tắm, ánh nắng như gợn sóng lay động, bao trùm lên cả hoàng cung một lớp sương mỏng màu cam dịu, gió mát hiu hiu thổi qua, cỏ xanh dập dờn như rong biển. Có khí nóng tỏa ra từ cành lá sau một ngày hứng ánh nắng chói chang, vừa hỗn độn lại vừa ấm áp.

Ta đợi rất lâu. Có gì đó bất thường thì phải.

“Tiểu Ngư, ngươi đi xem thử đi.”

“Vâng.”

Thái hậu ở đằng xa, Châu quý phi cùng một hàng người đang chầm chậm bước lại gần. Thái hậu hôm nào ăn xong chút cơm cũng phải ra ngoài tản bộ. Trước giờ bà ta chỉ đi lại trong vườn thượng uyển xung quanh Phụng Thái Cung của mình, nhưng hôm nay, ta đã bỏ một vạn lượng bạc sai thái giám mà Thái hậu sủng ái nhất – Hoàng công công dẫn bà ta ra đây.

Nhưng Ý tần kia vẫn chưa chịu xuất hiện, Tiểu Ngư thì chưa về.

Và rồi nhân vật trong vở kịch hay đã xuất hiện. Song, lúc này không chỉ có một mình Ý tần mà tận ba người: Hà chiêu nghi, Châu Thanh Ly, Ý tần.

Nhìn thấy ba người họ ta bất giác phì cười. Nếu có một ngày ta và Hà chiêu nghi kết hợp lại thì e rằng trong cung này chẳng còn ai là đối thủ của bọn ta nữa. Hôm nay quả là một lần hợp tác hiếm có đây.

Váy voan màu lục nhạt, trâm hoa xanh không mặc trên người Ý tần, mà là trên người Châu Thanh Ly, ta cũng thấy kỳ lạ. Hôm nay sao Châu quý phi rảnh rỗi theo hầu Thái hậu tản bộ nhỉ, chắc cũng là vở kịch hay do Hà chiêu nghi đặc biệt sắp đặt cho Châu quý phi xem rồi.

Hình như nàng ta thực sự chẳng mang ý tốt đẹp gì với những nữ nhân đang mang thai đứa con của Hoàng thượng.

Ta nhìn họ càng ngày càng tiến lại gần, đối với vở kịch hay này, ta còn mong đợi hơn gấp bội phần.

Tiểu Ngư nghe ngóng xong quay về bẩm báo: “Nương nương, nghe nói lúc Ý tần chuẩn bị ra khỏi cửa thì gặp Hà chiêu nghi và Châu cô nương đến tán gẫu, ba người họ đánh cược, nói rằng ai thắng thì người đó sẽ mặc bộ xiêm y kia đi bái kiến Hoàng thượng.”

“Ồ thì ra là vậy.” Ta nhìn chằm chằm phía trước.

Màn kịch bên đó đang từ từ bắt đầu.

Ta không nghe thấy âm thanh cụ thể, nhưng động tác và thần thái của Thái hậu quả thực dễ đoán. Bà ta vừa thấy Châu Thanh Ly mà cứ như gặp phải ôn dịch, nổi trận lôi đình chỉ vào nàng ta, tức giận tới nỗi toàn thân run lên. Ba người Hà chiêu nghi, Châu Thanh Ly và Ý tần lập tức quỳ xuống, Châu quý phi bên cạnh Thái hậu cũng vội vàng cầu xin.

Nhưng dường như Thái hậu hoàn toàn không quan tâm, Hoàng công công bên cạnh sau khi nhận lệnh rời đi, liền có mười mấy người thái giám cầm trượng vội vã chạy đến, lôi Châu Thanh Ly ra bắt đầu đánh.

Châu quý phi lập tức quỳ xuống, Thái hậu lại chỉ siết chặt nắm tay nhìn nàng ta chằm chằm. Dưới vầng tà dương phía xa, bà ta tựa hồ đóa hoa độc đang nở rộ tỏa sắc đen u ám, chất chứa hận thù, tràn đầy phẫn nộ. Dường như bà ta đã rơi vào trong hồi ức đáng sợ nào đó, ngay đến vẻ mặt cũng trở nên hung ác, chỉ có một nỗi hận mãnh liệt dâng trào, chưa đẩy kẻ khác đến chỗ chết thì chưa chịu thôi.

Lòng căm hận của Mộ Thái hậu đối với Cẩn phi nương nương còn kinh khủng hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Bà ta như đang nhìn xuyên qua y phục của Châu Thanh Ly, thấy một nữ nhân khác, một nữ nhân đã giành lấy sự sủng ái, thậm chí là cả tính mạng trong kiếp này của phu quân bà ta.

Thù hận giữa nữ nhân, đặc biệt là khi liên quan đến nam nhân, cho dù dùng cái chết để hóa giải cũng chỉ vô ích mà thôi.

Ta đặt cốc trà xuống.

Châu Thanh Ly bị ấn chặt xuống mặt đất, kêu gào thảm thiết. Hà chiêu nghi rất bình tĩnh, còn Ý tần đang đứng nhìn, đôi chân run lẩy bẩy, có điều nàng ta nên lấy đó làm mừng mới phải.

Ta nhẩm tính chắc phải năm mươi trượng rồi, nếu còn đánh tiếp, Châu Thanh Ly không chết thì hai chân cũng tàn phế. Ban đầu nàng ta còn đau đớn vùng vẫy, bây giờ chỉ đủ sức run rẩy yếu ớt, hơi thở gấp gáp như con cá mắc cạn.

Châu quý phi cuống quýt tới độ khóc nức nở, cứ quỳ trên mặt đất nắm góc áo của Thái hậu.

Thái hậu chẳng buồn màng đến, giật lại vạt áo, chỉ chăm chăm nhìn Châu Thanh Ly. Trời chập choạng tối, tịch dương thêm đượm, tầng mây vần vũ nhuốm dần sắc đen, ánh mắt của Thái hậu nhìn Châu Thanh Ly càng thêm đay nghiến, bà ta chỉ vào nàng, hình như ra mệnh lệnh gì đó.

Đám thái giám kia bỗng càng giáng trượng mạnh tay hơn, xem ra bà ta thật sự muốn đánh chết Châu Thanh Ly.

Châu quý phi quỳ trên đất, bò lên trước mấy bước van xin, nước mắt giàn giụa, Thái hậu sai người lôi nàng ta xuống. Đám nô tài còn chưa tiến lên, nàng ta đột nhiên ngã ngồi xuống đất, chìm vào hôn mê.

Khung cảnh nhất thời hỗn loạn, tiếng gào thét, tiếng bước chân, thái giám và cung nữ đều vội vàng chạy qua.

Kịch hay thế chứ lại, có điều xem tới đây là đủ rồi.

Trong đám người, ta chỉ chú ý đến Hà chiêu nghi bình thản đứng đó. Nàng ta thân hình mảnh khảnh, đang mặc bộ xiêm y màu xanh lơ mộc mạc như thường, đơn giản và sạch sẽ, chiều hoàng hôn khiến gương mặt nàng ta ánh lên nét dịu dàng, bình thản và hòa nhã, nhìn qua tựa hồ một đóa ngọc lan duyên dáng yêu kiều.

Ánh mắt nàng ta thật tĩnh lặng, nhưng lại là tĩnh lặng ngắm nhìn Châu quý phi đang hôn mê nằm trên mặt đất.

Xem nào, con cái à? Ta cảm thấy rất hiếu kỳ, tại sao nàng ta chưa từng có con, tại sao nàng ta lại chất chứa hận thù với thai phụ như vậy?

Ta quay về cung, mãi đến tối mới hay tin đứa bé trong bụng Châu quý phi đã không còn nữa. Ngày trước Lý thống lĩnh giả thần giả quỷ đã làm thai nhi trong bụng nàng ta bất ổn, hôm nay lại quỳ trên mặt đất, cảm xúc đột nhiên bị kích động quá mức dẫn đến sảy thai, quả là tin vui bất ngờ.

Hoàng thượng ở bên đó trông nom nàng, tối nay chắc không về cung của ta nữa.

Đêm đã về khuya, ta ngồi trước gương đồng, khẽ thở dài, cô đơn quạnh hiu và mưu mô thâm hiểm làm cho nữ nhân lão hóa thật là nhanh. Đôi lúc ta chợt cảm thấy mái tóc trên đầu mình đã bạc trắng, những sợi bạc phiền muộn ẩn náu bên trong màu đen phủ bên ngoài, cứ thế lặng lẽ sinh trưởng. Nhưng mỗi khi Tiểu Ngư chải đầu cho ta, ta hỏi nàng ấy, nàng ấy chỉ cười nói: “Nương nương lo lắng quá rồi, nương nương còn trẻ vậy mà, làm sao có tóc bạc được?”

Ta chỉ cảm thấy mình đang già đi.

Ánh lửa dao động, ta ngắm mặt mình trong gương, sao mà xa lạ đến thế.

Ta ngồi trước gương rất lâu, Tiểu Ngư gõ cửa: “Nương nương, Hồ đại nhân sai người đưa thư tới.”

“Vào đi.”

Hồ Bản Vinh sai quản gia đến truyền tin, hắn đã được thăng chức thành khâm sai đại thần đến Mặc Thành xử lý lũ lụt, nay có lòng đến tạ ơn ta. Còn trong thư chỉ có một tờ ngân phiếu năm mươi vạn lượng bạc lấp lánh.

Quả là kẻ biết đối nhân xử thế.

“Nương nương, người đó vẫn đợi ngoài cửa, nên trả lời thế nào?”

Ta đặt ngân phiếu lên bàn, gỡ khuyên tai xuống: “Người cứ nói thành ý của đại nhân nhà hắn bản cung đã nhận. Có điều, bảo đại nhân nhà hắn làm một chuyện cho bản cung. Giúp bản cung tìm một kẻ tên là Hà An.”

Hà An, ta mỉm cười với mình trong gương.

Bông hoa mai ở đuôi mày dường như đang đung đưa nở rộ.

Chỉ một Hồ Bản Vinh ở trong triều làm sao đủ được đây? Bản cung vẫn cần thêm một “biểu ca” nữa chứ.

Chuyện của Châu quý phi ồn ào huyên náo, dẫu sao là chuyện có liên quan đến Thái hậu, Hoàng thượng, Cẩn phi – mẹ ruột của Hoàng thượng và còn rất nhiều phi tần, lại thêm đứa bé mới mất khi chưa lọt lòng kia. Phi tần trong cung thi nhau sảy thai, Hoàng thượng cũng không thể bỏ mặc chẳng quan tâm, để đó không giải quyết, liền hạ lệnh điều tra đến cùng.

Ta không hề lo lắng, trong chuyện này ta chưa lộ diện một lần nào. Cứ để cho bọn họ sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính, với riêng ta, càng loạn lại càng tốt.

Ta ở trong cung nhàn nhã suốt năm hôm, Hồ Bản Vinh sai người đến truyền tin, nói rằng đã tìm thấy Hà An, cũng nói chuyện kỹ càng với hắn rồi. Song Hà An đề nghị phải đích thân gặp mặt ta. Hắn là kẻ thận trọng, nếu ta không xuất đầu lộ diện, e rằng hắn sẽ không dễ dàng đầu hàng.

Nếu có thể khiến Hà An quy thuận, hắn sẽ là trợ thủ đắc lực của bản cung. Hơn nữa, mấy ngày nay Hoàng thượng đều ở trong cung của Châu quý phi, vì vậy ta đồng ý cuộc gặp gỡ này.

Buổi chiều ta thay trang phục giả làm cung nữ để xuất cung, mất thời gian khoảng một nén hương đi xe ngựa đến Thiên Hương Lâu trong Hòa Thành. Hồ Bản Vinh đã đặt sẵn một gian phòng, ta choàng áo đi lên lầu.

Hà An đang uống trà đợi ta. Thấy ta vào, hắn liền đứng dậy: “Bái kiến nương nương.”

Ta bỏ mũ xuống, cười đáp: “Hà Đường chủ hà tất phải đa lễ.”

Hắn nhìn ta, giật thót mình: “Là ngươi?”

Có lẽ Hồ Bản Vinh chỉ nói là một vị “nương nương” trong cung muốn gặp hắn, chứ không nói người đó là ta.

Ta đi đến ngồi xuống đối diện hắn.

Hắn quan sát ta: “Thật không ngờ người muốn chiêu hàng Túy An Đường chúng ta lại là người.”

Ta rót trà thật đầy cho hắn, cũng tự rót một cốc cho mình.

“Thế sự khó lường, phải không? Hồi đó bản cung chỉ là một a hoàn tầm thường, mà nay đã là phi tần của Hoàng thượng. Còn Hà đường chủ bé nhỏ của Tùy An Đường nay đã là minh chủ của Tùy An Đường rồi.”

Hắn nhếch miệng cười, nâng cốc trà: “Ngày xưa quả thực xem thường nương nương rồi.”

Không cần nhiều lời làm gì, thời gian của ta quý như vàng, phải đi thẳng vào vấn đề mới được.

“Lời bản cung muốn nói, chắc hẳn Hồ đại nhân sớm đã truyền đạt với ngươi rồi, Hà Đường chủ còn lo ngại gì chăng?”

“Nương nương khẳng định rằng chỉ cần ta dẫn Tùy An Đường đến đầu hàng Hoàng thượng là có thể giúp ta thoát khỏi tội trạng, hơn nữa còn được vào triều làm quan?”

“Không phải bản cung khẳng định, bản cung có thể đảm bảo với ngươi.”

“Ồ?” Hắn liếc nhìn ta, lòng vẫn hoài nghi.

Ta kẽ mỉm cười: “Chỉ cần Hà Đường chủ chịu đầu hàng, những việc khác tự bản cung sẽ nói với Hoàng thượng. Từ nay về sau Hà Đường chủ sẽ là biểu ca của bản cung, vào triều làm quan mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi.”

Trong mắt hắn lóe tia hứng thú. Hợp tác với kẻ lòng tham không đáy thế này mới thú vị làm sao, chúng chẳng cần băn khoăn mấy thứ nhân nghĩa đạo đức, thứ chúng cần chỉ có quyền thế mà thôi.

“Lẽ nào nương nương muốn tranh quyền trong triều đường?”

“Việc này bản cung không dám nghĩ nhiều.” Ta thở dài. “Không giấu ngươi làm gì, bản cung ngồi được lên vị trí hiện tại cũng chẳng dễ dàng. Hậu cung đầy ắp hiểm nguy, sảy thai, bị hãm hại hay mất đi đứa con đều là chuyện bình thường, bản cung cũng từng bị nhốt vào lãnh cung, hiểu rõ chỉ dựa vào mỗi bản thân mình thì hoàn toàn vô ích, cho dù được Hoàng thượng sủng ái cũng không thể duy trì lâu dài. Trong hoàng cung, phi tần vừa phải có thế lực bên trong, vừa phải có thế lực bên ngoài. Bản cung xuất thân bần hàn, thân cô thế cô giữa hậu cung, đây là thiệt thòi của bản cung. Nếu sau này có sự tương trợ đắc lực của ‘biểu ca’ trong triều thì tốt biết mấy, ‘biểu ca’ cũng coi như là hoàng thân quốc thích rồi còn gì, chúng ta có thể bắt tay hợp tác, cùng chung chí hướng, cùng hưởng vinh hoa.”

“Nương nương tin tưởng như vậy thì Hà mỗ sẽ giúp nương nương chắc?”

“Nếu Hà Đường chủ không có ý hợp tác, saohôm nay lại hẹn gặp mặt bản cung? Hà Đường chủ là người thông minh, cũng biết đương kim Hoàng thượng hiền đức, thế cục an định, Tùy An Đường lại bị lép vế, không thể làm nên sóng to gió lớn, vừa mới sơ ý liền bị tịch biên tất cả gia sản. Hà Đường chủ là người lòng mang chí lớn, đương nhiên sẽ không cam chịu chức vị minh chủ nhỏ bé ấy. Chỉ có vào triều làm quan mới có thể phát huy hết sự thông minh tài trí của Hà Đường chủ.”

Ta nhìn hắn, từ tốn nói: “Thăng quan tiến chức làm rạng rỡ gia tộc mới có thể quang minh chính đại hưởng thụ quyền thế trên thế gian này, phải không?”

Con ngươi trong mắt hắn chầm chậm lóe sàng, là một đôi mắt chất chứa lòng tham.

“Nương nương đúng là rất hiểu Hà mỗ.”

Hắn nâng cốc trà lên kính ta. Hắn đã đồng ý.

Thật ra ta biết, cho dù mình không mất công nói những lời này, hắn cũng vẫn đồng ý. Hắn là loại người như thế nào, ta đã quá rõ rồi.

Ai cũng vậy cả thôi.

Ta nâng cốc kính lại hắn: “Biểu ca, hợp tác vui vẻ.”

Ta về đến nơi vào lúc trong cung vừa lên đèn hoa. Ta băng qua màn đêm, cầm lệnh bài tiến cung, vội vã đi vào san viện. Vừa đến nơi, đèn bỗng sáng, rất đông cung nữ thái giám cầm lồng đèn đi ra từ trong đêm tối, hình như xếp thành vòng tròn vây lấy ta.

Chiếc nhẫn trên tay ta từ từ sáng lên.

Ta mỉm cười.

Đèn đuốc rực rỡ, Hoàng thượng và Hà chiêu nghi đi ra từ sảnh đường, còn ta và Tiểu Ngư vội vàng bước trước cổng sân viện, tình huống này cứ như đang bắt kẻ thông dâm vậy.

Ta nhìn Hà chiêu nghi, bản cung liệu việc không sai chút nào.

Hồi đó làm sao nàng ta biết được chuyện bản cung cố tình tiết lộ sở thích của Cẩn phi nương nương cho Ý tần, làm sao có thể vừa khéo cùng Châu Thanh Ly đến gặp Ý tần ngay chiều hôm đó? Ta xếp đặt nội gián trong cung của kẻ khác, thì kẻ khác cũng không thể nhét nội gián vào cung của ta?

Chuyện ta xuất cung chỉ có đúng năm người biết, nhưng không phải vội, chờ bản cung đóng cửa từ từ thẩm tra sẽ rõ cả thôi.

Ta tiến lên trước, hành lễ với Hoàng thượng: “Hoàng thượng.”

Hà chiêu nghi nói: “Sao muộn thế này tỷ tỷ còn đi đâu?”

Ta ngẩng đầu: “Muội muội nói thử coi?”

“Chỉ là muội nhớ trong cung có quy tắc, phi tần không được tự ý xuất cung.”

Ta cúi đầu nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, thần thiếp biết tội.”

Hoàng thượng nhìn ta bình thản nói: “Nàng đi đâu vậy?”

Lúc này Tiểu Ngư cầm làn lên trước, mở ra, bên trong là một ít bánh hoa quế: “Bẩm Hoàng thượng, mấy ngày nay nương nương thấy Hoàng thượng không vui vì chuyện của Châu quý phi, lại biết Hoàng thượng thích ăn bánh hoa quế, cho nên muốn xuất cung mua một ít về cho Hoàng thượng, giúp Hoàng thượng vui vẻ hơn.”

Hà chiêu nghi tiến lên một bước, nói: “Tại sao mua bánh hoa quế lại phải xuất cung?”

Ta nhìn nàng ta: “Chắc muội không biết, Mộ Thái hậu ghét nhất là bánh hoa quế, tất cả ngự thiện phòng trong cung đều không được làm món này. Vả lại dạo gần đây Mộ Thái hậu vì chuyện Châu cô nương bắt chước Cẩn phi nương nương mà nổi trận lôi đình, tỷ tỷ sao dám chọc giận Thái hậu?”

Ta cúi đầu: “Vậy nên thần thiếp mới lén đi mua về, chỉ là không ngờ…”

Ta ám chỉ Hà chiêu nghi, Hà chiêu nghi lập tức cúi đầu nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng chỉ là biết được tỷ tỷ xuất cung, có phần hiếu kỳ mà thôi.”

Hiếu kỳ ư? Ta thầm nghĩ.

“Được rồi, nàng về trước đi.” Hoàng thượng nói với Hà chiêu nghi.

Hà chiêu nghi cúi đầu: “Vâng.”

Cuộc cân sức này bất phân thắng bại. Nhưng hẳn là có một số người rất không cam lòng đây.

Sau khi Hoàng thượng vào phòng ta, ta đóng cửa lại, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.

“Xin Hoàng thượng thứ tội.”

Hoàng thượng chắp tay sau lưng quay lại nhìn ta, cảm xúc trong đôi mắt chẳng hề gợn sóng: “Nàng có tội gì?”

“Hoàng thượng.” Ta cúi đầu: “Thần thiếp đã dối Hoàng thượng.”

Hắn liếc nhìn ta, ngồi xuống, vẫn ung dung hỏi: “Nàng dối trẫm điều gì?”

“Thần thiếp xuất cung không phải chỉ để mua bánh hoa quế cho Hoàng thượng, mà còn để đi gặp một người.”

“Ai?”

“Biểu ca của thần thiếp Hà An.”

“Hà An?” Hoàng thượng trầm ngâm một lát: “Minh chủ đương nhiệm của Tùy An Đường?”

Ta khấu đầu nói: “Vâng”

“Tại sao hắn lại là biểu ca của nàng?”

“Hoàng thượng không biết đó thôi, Hà An thực sự là biểu ca của thần thiếp. Chỉ là sau đó huynh ấy gia nhập Tùy An Đường, cậu mợ của thần thiếp cảm thấy biểu ca phạm tội loạn đảng, đại nghịch bất đạo, liền đuổi huynh ấy ra khỏi nhà. Sau này thần thiếp vì chuyện tảng đá phản nghịch mà bị tru di cửu tộc, cũng chính biểu ca đã cứu thần thiếp từ trong lao ngục. Nếu không làm sao thần thiếp có thể trốn ra nổi?”

“Vậy tại sao nàng phải đi tìm hắn?”

“Khời bẩm Hoàng thượng, không phải thần thiếp đi tìm biểu ca, là biểu ca sai người mang đến cho thần thiếp một bức thư, nói rằng Túy An Đường vốn dĩ được lập ra vì bách tính, chỉ mong bảo vệ an toàn cho một vùng đất mà thôi. Còn giờ huynh ấy được biết Hoàng thượng nhân ái hiền đức, yêu dân như con, sau khi suy nghĩ rất lâu, huynh ấy quyết định dẫn cả Tùy An Đường quy hàng triều đình, chỉ mong có thể góp một phần sức mỏng cho thiên hạ Đại Hòa.”

Ta ngừng lại một lát rồi nói: “Vì thần thiếp cảm thấy chuyện trong triều không phải chuyện một nữ nhi như mình có thể phỏng đoán, thiếp sợ biểu ca giả vờ quy hàng, ý đồ gây rối. Biểu ca xưa nay đều đối xử rất tốt với thần thiếp, thần thiếp cũng không lo biểu ca sẽ làm chuyện gì không phải với mình nên đã đích thân đi gặp huynh ấy. Còn biểu ca năm lần bảy lượt đảm bảo chắc chắn với thần thiếp, huynh ấy thật sự muốn đầu hàng, bởi vậy thần thiếp mới dám trình thư của huynh ấy lên.”

Ta lấy bức thư ra từ trong tay áo: “Đây là bức thư chính tay biểu ca viết cho Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng xem qua.”

Hoàng thượng nhận lấy, nói với ta: “Nàng đứng dậy đi.”

Ta đứng dậy: “Tạ ơn Hoàng thượng.”

Hắn chẳng hề mở ra, nắm lấy tay ta như đang thở dài: “Sau này đừng làm những việc nguy hiểm như thế nữa biết chưa?”

Ta ngẩng đầu cười với Hoàng thượng: “Được giúp sức cho người, thần thiếp nguyện chết không từ nan.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.