Nguyệt Thự
Từ quán Bar trở về, Lăng Tịnh Hy như đứa trẻ ngoan im lặng để hắn vác về Nguyệt Thự, cô biết hắn nói được thì làm được, hơn nữa lần này cảm thấy mình đã làm sai nên mới ngoan ngoãn nghe lời nhưng không có thỏa hiệp nha.
Vừa về đến Nguyệt Thự, Vương Vũ Hàn đã thả cô xuống nhưng tay vẫn nắm chặt không buông, Lăng Tịnh Hy cố sức giãy nhưng cô dụng bất chợt thấy dì Phùng, cô cười cười nhìn bà.
Dì Phùng vừa đi ra đã thấy Lăng Tịnh Hy một thân chật vật, tuy đây không phải lần đầu thấy cô nàng có bộ dạng này nhưng hôm nay quả thật đã khiến bà phải khiếp sợ …
“ Chào dì Phùng, trễ rồi sao đi chưa ngủ vậy ?”
Dì Phùng nghe thế, thở dài trong lòng nhưng chưa kịp nói gì thì Vương Vũ Hàn đã trầm giọng.
“ Không còn sớm nữa, mọi người đi nghỉ hết đi.” – Nói xong, hắn mạnh tay kéo Lăng Tịnh Hy đi lên lầu.
Dì Phùng nhìn thấy hai người khuất bóng chỉ thở dài ủ rũ, một năm nay hai người không có tiến triển gì hết, cậu chủ cũng không còn trẻ nữa vì sao không dùng bạo lực cưởng ép Tịnh Hy cho rồi … có con rồi thì Tịnh Hy còn dám chạy sao ?
Nhưng bà nghĩ thế thôi chứ nào dám nói, cậu chủ vẫn là yêu Tịnh Hy quá mức nên chỉ nghĩ đến cảm nhận của cô nàng mà không nghĩ đến mình, thật tội cậu chủ quá đi thôi.
Trong phòng ngủ, Vương Vũ Hàn vừa vào đã ném Lăng Tịnh Hy vào phòng tắm, sau đó quăng cho cô một câu.
“ Cho em 10 phút, 10 phút sau em không ra thì anh sẽ xong vào tắm giúp em.”
Nói xong hắn đi ra ngoài để lại Lăng Tịnh Hy mày nhăn đi vào trong tắm … 10 phút, là hắn muốn cô tắm hay muốn cô thay đồ đây ? … đúng là biến thái mà.
Dù cằn nhằn nhưng cô cũng tranh thủ tắm, cũng tránh mấy chỗ trầy sướt, chỉ lau mình cho sạch rồi bước ra.
Vừa bước ra thì đã thấy Vương Vũ Hàn đang ngồi trên giường, kế bên là hộp y tế, cô cười trong lòng, đi tới ngồi kế bên hắn.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên cô đến nơi này vì mỗi lần gây nghiệt thì hắn lại kéo cô về biệt thự để sức thuốc cho cô rồi trách móc vài tiếng … sau một lúc mới thả cô về nhà trọ nhưng hôm nay hắn có vẻ rất lạ, thái độ không phải lạnh băng mà là sợ hãi, cô cảm nhận rất rõ nha.
“ Á …” – Cô hét lớn.
Đến khi cảm thấy đau mới biết hắn đang sức thuốc cho cô, mặt có chút nhăn nhó.
“ Anh không thể nhẹ tay một chút sao ?”
“ …” Hắn im lăng chăm chỉ sức thuốc nhưng tay có chút run.
Lăng Tịnh Hy nuốt nước bọt, tình trạng này là sao đây ? nhịn không được cô lên tiếng hỏi. – “ Anh … giận sao ?”
“ …” – Vẫn im lặng như khúc gỗ, bàn tay nhẹ nhàng chấm thuốc.
“ Cái đó … tại mấy tên kia kiếm chuyện trước mà.” – Cô giải thích.
“ …” – Có thể thấy im lặng đối với hắn sẽ có vàng rớt xuống ngay.
Lăng Tịnh Hy tức giận, hai tay ôm mặt hắn cho hắn đối mặt cô, mắt hung dữ nhìn hắn thì kinh ngạc.
Khi nãy là khuôn mặt lạnh lẽo nhưng giờ là bi thương, chua xót, Lăng Tịnh Hy có chút chột dạ, cô cảm thấy mình đã làm ra việc kinh thiên gì rồi nên mới khiến hắn có vẻ mặt đó, hai tay buông hắn ra, cùi đầu.
“ Xin lỗi.” – Đây là lần đầu cô thỏa hiệp nhưng không có lần thứ hai.
Vương Vũ Hàn ngây ra, hắn chỉ là cảm thấy đau vì thấy cô bị thương, không ngờ hắn trầm mặt không nói lại khiến cô tưởng hắn đang buồn mà xin lỗi sao ?
Dù là gì đi nữa thì hắn cũng rất vui, tay nâng cằm cô lên, giọng ôn nhu.
“ Nếu đã biết lỗi thì phải nhận lỗi chân thành một chút.”
Môi lập tức bao phủ môi cô, mà khi đó Lăng Tịnh Hy vẫn ngây đơ vì lời hắn nói nên môi cô hé ra, thế là hắn tranh thủ cơ hội đem đầu lưỡi tiến vào bên trong quấn lấy môi cô, mút thật nhẹ, hút hết mật ngọt trong khoan miệng của cô.
“ Uhm …” – Lăng Tịnh Hy khẽ rên, mùi vị đàn ông xong vào miệng khiến cô có choáng váng.
Tuy không phải lần đầu bị hắn cưỡng hôn nhưng cô có chút bói rối, cũng không biết tại sao hai tay không tự chủ ôm lấy eo hắn ? mắt nhắm chặt bắt đầu hưởng thụ.
Như hôn không đủ, Vương Vũ Hàn đè lên người Lăng Tịnh Hy để cô nằm xuống giường, nụ hôn bắt đầu cuồng nhiệt hơn, mà cái tay không an phận lại đi vào váy cô, mân mê, xoa nắn khắp nơi.
Lăng Tịnh Hy cảm thấy cả người nóng rang, còn có cái tay ma quỷ kia đang đi vào váy cô, tay còn lại đang xoa ngực cô, lặp tức lấy lại tinh thần đẩy mạnh hắn ra.
“ Anh … tên biến thái này, đừng có quá đáng.”
Cô thở hổn hển nói, môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, má cũng hồng, một phần do vết sưng chưa hết một phần vì cái hôn khi nãy khiến nó ửng hồng lên, Vương Vũ Hàn không giận, cười gian xảo.
“ Làm sao là quá đáng ? em là người phụ nữ của anh, chỉ còn việc cưới anh là sẽ mang danh phận Vương phu nhân … là vợ của anh thì việc anh muốn yêu vợ một chút có gì là quá đáng sao ?”
“ Ai nói tôi muốn làm Vương Phu Nhân ? anh nha … tôi mới là không thèm.”
Cô quay mặt đi không muốn nhìn cái tên mặt dày này nữa, cái gì muốn yêu vợ chứ, chính là cái tính cách bá đạo, tự kỹ chỉ nghĩ đến dục vọng của hắn nên khiến cô không muốn bên cạnh hắn đấy thôi.
“ Không thèm ? … nhưng anh thì rất thèm, lúc này chỉ muốn ăn em, nuốt em vào trong bụng anh, em tin không ?” – Hắn cười cười nói.
“ Tôi không phải đồ ăn.” – Cô phản bác.
“ Là đồ ăn hay không ? để anh nếm thử sẽ biết ngay.”
Nói xong, khuôn mặt hắn từ từ phóng to trước mặt cô, môi nhếch lên cười tà mị.
Thật ra cũng chỉ muốn trêu cô một chút, nếu bây giờ ăn cô có phải sẽ làm cô ghét hắn không ? hắn vẫn chưa ngốc đến thế đâu.
Lăng Tịnh Hy khiếp sợ nhìn hắn, lửa giận dâng lên ngút trời, tên nàyquả thật hết thuốc chữa, vì sao lại trở nên xấu xa như vậy … thật đáng ghét … đáng ghét …
“ Anh muốn làm gì ?” – Cô lại hỏi.
“ Ăn em, không phải đã nói rồi sao ?” – Hắn làm ra vẻ khó hiểu nhìn cô.
“ Anh … anh là tên biến thái, anh vô sỉ, anh là tên hỗn đãng thối … uhm …”
Môi lại bị hắn chiếm lấy nhưng lần này vẫn là ôn nhu, ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô nhẹ nhàng mút thỏa thích, cái lưỡi lại quấn lấy lưỡi cô triền miên không buông … nhưng chỉ một giây sau hắn đã thay dổi 180 độ.
Bắt đầu như kẻ đói khát, cắn nuốt cánh môi cô, dùng sức hút lấy mật ngọt của cô, hơi thở của cô, không ngừng đòi hỏi hút lấy nước dịch trong miệng cô, như hận không thể đem cả người cô ăn hết một lượt.
Hôn đến khi hai người đều sấp hết không khí, Vương Vũ Hàn lưu luyến buông môi cô ra, đôi mắt có chút mê ly nhìn người dưới thân, sau đó ôm lấy cô vào lòng thật chặt, đầu tựa lên gáy cô, giọng khàn khàn.
“ Đừng nói gì hết … anh không biết mình có thể nhẫn đến khi nào ? … vì thế em đừng lôn xộn, chỉ cần để anh ôm em một lúc là được rồi.”
Nghe thế, Lăng Tịnh Hy không còn chống cự, cô có thể cảm nhận cái gì đó ở hạ thể hắn đang chọc vào bụng cô … khóc không ra nước mắt mà.
Vương Vũ Hàn thì vẫn ôm cô thật chặt trong lòng, nhẫn nhịn kiểu này không biết có thể duy trì được bao lâu nhưng quả thật hắn không thể trở thành hòa thượng mãi được, vì thế …
Môi mỏng nhếch lên cười mị hoặc, trong đầu nảy ra một số ý không đến nỗi tệ.
‘ Thiên Ngân, em đừng mong chạy thoát, anh quyết định suốt đời này sẽ buột em thật chặt bên người, vì thế … xin lỗi em.”
Nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó nhắm mắt lại, từ từ bắt đầu kế hoạch ôm mỹ nhân về nhà.
Lăng Tịnh Hy thì vẫn ngây ngốc không biết mình sắp đối mặt với tình huống khủng khiếp gì, chỉ yên lặng nằm trong lòng hắn cho đến khi hai người cùng đi vào giấc ngủ say.
__________________________
Một tuần trôi qua trong yên bình, mà sự yên bình này khiến Lăng Tịnh Hy cảm thấy sau cơn mưa thì sóng gió bão táp sẽ kéo tới.
Vương Vũ Hàn đã một tuần không có quấy rầy cô, không điện thoại, không nhắn tin, không xuất hiên trước mặt cô, giống như virút hoàn toàn đã bị tiêu diệt, tuy thế trong lòng cô vẫn bất an.
Nhưng cái bất an đó chỉ biến mất sau một phút, bởi cô nàng đã hăng hái đi shopping, một mình đi Shopping rất chán nhưng cũng là do cô gây ra.
Hiện tại Vu Tử Băng đã mang thai, cô nàng không được đi lung tung bởi Mạch Quân Vỹ cứ sợ này sợ nọ, sợ cô vợ bảo bối cùng cục cưng chưa chào đời sẽ bị cô làm hư mất nên cách ly với cô trăm mét.
Gia Tiểu Mẫn thì khỏi phải nói, đánh chết cô nàng cũng không bước một chân ra khỏi cửa nha, sau lần ở quán May, Dương Nghị bắt ép cô nàng phải luôn ở bên cạnh hắn, chỉ còn thiếu điều ngay cả tolet chưa muốn cô nàng đi chung đó thôi.
Còn ra lệnh nếu muốn đi cùng cô vậy khi nào sinh xong cục cưng thì hắn sẽ suy nghĩ lại … cái gì mà suy nghĩ lại ? nói cũng như không nói, thật dư thừa.
Trên tay xách một đống quần áo, hai chân thông thả đi trên đường, mặt tươi như hoa nhìn Đông ngó Tây, cô thẳng đi tới một cửa hàng Áo Cưới, cước bộ dừng lại, nhìn áo cô dâu mà lòng nhộn nhạo.
Một ngày nào đó mình sẽ mặc nó cùng người mình yêu đi đến giáo đường nhưng phải chơi lâu một chút nữa mới được.
“ Kéttttt …”
Tiếng phanh xe kéo được sự chú ý của Lăng Tịnh Hy, cô vừa xoay người nhìn đã thấy có hai tên vệ sĩ mặc Vest đen đi tới trước mặt cô, hai người cúi đầu.
“ Lăng tiểu thư, xin thất lễ.”
“ Hả?” – Cô sửng sốt, cái gì thất lễ ?
Chưa tiếp thu được gì hết, cả người đã bị xách đi y như con gà bắt lên xe, đến khi hoàn hồn cô mới hét lên.
“ Các người là ai ? tại sao lại bắt cóc tôi … cứu mạng A …”
Cô vừa hét, vừa đá, vừa giãy, vừa cào, vừa ngắt … chỉ trong ba phút, hai tên vệ sĩ quần áo tả tơi, trên mặt đầy vết trầy sướt, hai người nhíu mày nhìn nhau
“ Làm sao đây ?” – Tên đầu đinh lên tiếng.
“ Đánh ngất cô ta.” – Tên tóc nâu trả lời.
“ Ngu ngốc, muốn chết sao ? … dùng thuốc mê đi.”
Lăng Tịnh hy cảm thấy không xong, cô lại hét lên.
“ Vương Vũ Hàn, tên khốn kiếp này, lúc cần lại không thấy đâu ? … anh mau lăn ra đây cứu tôi mau …”
Trong xe vẫn vang lên tiếng mắng chữi nhưng chỉ một giây sau đã biến mất, Lăng Tịnh Hy hít phải thuốc mê, ngoan ngoãn y như mèo con, xụi lơ nằm trong xe, mà chiếc xe cũng yên bình đi về nơi xa.
_________________________
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lăng Tịnh Hy mơ màng tỉnh lại.
Trước mặt là một căn phòng lớn xa lạ, xung quanh chỉ toàn một màu trắng tinh nhưng đây đâu phải bệnh viện, thiết kế rất sang trọng và quý phái nha.
Cửa đột nhiên mở ra, một đám phụ nữ mặt đồng phục gì đó, trên mặt đều trang điểm đậm, bọn họ vừa vào đã thấy Lăng Tinh Hy tỉnh lại. Mọi người mặt tái mét, có người như bị kích thích hét lên.
“ Chết rồi, tỉnh rồi … người đâu ? còn không mau làm cô ta bất tỉnh đi chứ ?”
Lăng Tịnh Hy nhướn mày khó hiểu nhìn mấy phụ nữ trước mặt, không lẽ việc cô tỉnh là việc kinh thiên động địa hay sao ? vừa muốn phản bác thì một cô gái đi tới xịt cái gì đó vào mũi cô, thế là … bất tỉnh tiếp tục.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lăng Tịnh Hy lại tỉnh dậy nhưng xung quanh tối đen, hơn nữa cô cảm nhận mình đang ngồi trên xe, mà nó đang di chuyển thì phải.
Nhưng sao lại tối đen thế này, muốn sờ soạn thì phát hiện tay bị trói, trên mắt bị một mảnh vải buột lại, loáng thoáng giật mình kinh hãi … không phải lại bị bắt cóc đó chứ ?
“ Rốt cuộc các người muốn đưa tôi đi đâu ?” – Cô lên tiếng hỏi.
“ …” – Không gian im lặng như tờ.
“ Tôi nói các người biết, tôi là người của Vương Vũ Hàn nếu các người dám động đến tôi, các người chết chắc.”
Không thấy ai trả lời, cô đành dùng Vương Vũ Hàn ra uy hiếp, mong rằng bọn họ biết thế mà hoảng sợ rút lui nhưng đến cuối vẫn chỉ là im lặng, cô bất đầu có chút hoảng sợ cùng bất an.
Nhưng sự bất an lại càng tăng thêm khi xe dừng lại, cô nghe tiếng người mở cửa xe, sau đó có người nắm lấy tay cô kéo ra, cô không biết bọn họ muốn đưa cô đi đâu nhưng nhận có gì đó khác thường.
Cô nhớ hôm qua mình mang giày búp bê nhưng sao giờ thành giày cao gót, còn có cái gì đó rất kì quái, hình như cô đã bị người khác thay đồ rồi, vậy là sao ? rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? … Hazi, có ai nói cho cô biết hay không vậy ?
Đi một khoảng khá xa lại có người nắm lấy tay cô, là bàn tay của một người đàn ông mà trên người hắn phát ra một mùi hương quen thuộc nhưng nhất thời cô không nghĩ ra là ai ?
Cảm nhận hắn cứ nắm tay cô và hình như đang quan sát cô thật lâu, sau đó cởi trói trên tay cô lại nắm lấy một tay đi tiếp tục.
Lăng Tịnh Hy quả thật muốn chạy trốn nhưng chưa biết ý đồ của bọn người này hơn nữa cô tin Vương Vũ Hàn sẽ đến cứu cô nên cô sẽ xem bọn họ đang muốn chơi trò gì đây ?
Không gian vẫn im lặng, cô và người đàn ông đó cứ đi mãi, đi khoảng năm phút thì ông ta ngừng lại, tay nắm lấy tay cô đưa về phía trước và một bàn tay to lớn khác bao trọn tay cô, nhẹ nhàng kéo cô tiến tới bên cạnh hắn.
Khi trong đầu vẫn còn nhiều nghi vấn, đầu óc có chút rối loạn thì tay lại bị người khác nắm lấy, còn có cô bị kéo vào một vòm ngực rắn chắc, một mùi xạ hương quá quen thuộc xọc vào mũi, Lăng Tịnh Hy đờ ra trong giây lát nhưng cũng đã hiểu ra.
Mùi hương này ngoài Vương Vũ Hàn ra thì còn ai nữa đây ? lửa giận bùng phát, cô muốn tháo cái khăn che mắt mình ra nhưng chậm một bước, Vương Vũ Hàn đã tháo ra trước cô.
“ Tên biến thái nhà anh muốn chơi trò gì vậy hả ?”
Vừa tìm thấy được nguồn sáng, Lăng Tịnh Hy chưa nhìn Vương Vũ Hàn thì miệng đã hét lớn nhưng khi nhìn thấy hắn thì giật mình, những lời mắng chữi cũng nuốt vào trong bụng.
Trước mặt cô, Vương Vũ Hàn một thân Tây Âu đen, áo sơ mi màu tím than, một bên áo cài hoa tím, trên cổ không phải Cravat mà là một chiếc nơ đen, tóc được chảy ngược lên, ngũ quan tuấn mỹ yêu mị nhìn, nụ cười mang theo hạnh phúc.
Đồ này rất giống đồ của chú rể nha … ý nghĩ này làm cô giật mình, nhìn lại mình mới thấy hoảng hốt.
Hiện tại cô đang vận một chiếc váy cưới hở vai được thiết kế tinh tế, chất liệu làm bằng ren có hai lớp mang màu tím đặc biệt của hoa đỗ quyên, đai lưng quấn ngang cái eo thon nhỏ thành một cái nơ ở phía sau lưng trải dài xuống đất.
Đôi giày cao gót cũng màu tím nhạt, tóc được búi lên gọn gàng, trên đó còn cài một cái vương miệng đính kim cương lấp lánh, cùng với khăn đội đầu để dài phía sau, giờ cô cũng đã hiểu vì sao cảm thấy khác lạ, đi thì khập khiển, còn có chút vướng víu thì ra mình đang mặt một chiếc váy cưới khá dài.
Nhìn hết một màng trước mặt lại đánh giá Vương Vũ Hàn, bất chợt nhìn về phía sau lưng thì ngây lập tức cô muốn ngất xỉu tại chỗ.
Hiện tại bọn họ đang đứng trong một nhà thờ cổ kính bao bọc một màu trắng ngà, xung quanh có rất nhiều cột trụ màu trắng, những ô cửa sổ bằng kính được khắc họa hình đức mẹ Maria.
Cả giáo đường mang theo sự sang trọng, tinh khiết … không thể diễn tả hết bằng lời, còn có ở giữa giáo đường, một ngọn đèn chùm lớn lấp lánh phát ra ánh sáng rực rỡ, nó soi rọi từng ngõ góc của kiến trúc.
Bên dưới là hai dãy ghế được trang trí bằng hoa oải hương, đây là loại hoa mà cô thích nhất, bên dưới thảm đỏ cũng ngập tràn những cánh hoa oải hương, hương thơm cứ thế bay khắp tòa giáo đường.
Màu tím kết hợp màu trắng tinh khiết, không phải mang cảm giác u buồn của màu tím mà là một màu hạnh phúc thiên liêng … màu trắng của sự thần khiết, màu tím tượng trưng cho tình yêu chân thành, chung thủy … thật sự là một sự kết hợp vừa lãng mạng vừa thơ mộng.
Lại phát hiện mơi dãy ghế khách đã đến đầy đủ, lượt sơ qua cũng có cả trăm khách mời mà toàn là những người nổi tiếng, trong đó có những người Lăng Tịnh Hy hết sức quen thuộc.
Người khi nãy cầm tay cô là Lăng Chính, Triệu An Tuệ đang ngồi cùng ông bà chủ quán cháo, Dương Nghị cùng Gia Tiểu Mẫn thì ngồi kế Man Cảnh Ân, Mạch Quân Vỹ cùng Vu Tử Băng lại là dâu phụ cùng rể phụ, còn có các bạn học của cô, tất cả mọi người nhìn cô bằng ánh mắt chân thành chúc phúc cho cô.
Lúc này đây, Lăng Tịnh Hy cảm thấy không còn tức giận mà lại cảm động, rung động , động lòng … trong lòng bổng thấy hạnh phúc nhưng nghĩ lại đây có phải coi là ép hôn hay không ?
Nếu nói là cầu hôn thì không có … cô vẫn thích lãng mạng, người cô yêu không cần đem vàng bạc đến cầu hôn cô, chỉ cần một bó hoa và một chiếc nhẫn đơn giản là cô đã mãn nguyện … nhưng mà hắn thì lại …
Chỉ nghĩ thôi thì đã khó chịu rồi, ánh mắt tức giận trừng Vương Vũ Hàn.
“ Vương Vũ Hàn, anh muốn gì ?”
“ Tịnh Hy, chúng ta kết hôn đi.”