“ Tại sao bây giờ mới chịu về ?”
Ngữ khí lạnh đến âm độ khiến Lăng Tịnh Hy tưởng mình đang ở bắc cực, theo phản xạ cô lui về sau một bước, nuốt ngụm khí lạnh trước mặt, lấy lại tinh thần.
“ Tôi đi uống cafe với bạn ”
“ Với ai ?” – Hắn lại hỏi.
“ Cùng chị Tử Băng uống cafe ở quán TEAM.” – Thấy vẻ mặt đó nếu không nói thật chắc sẽ bị hắn làm cho đóng băng mất thôi.
Hắn cười lạnh. – “ Dương Nghị.”
Từ sau Dương Nghị đi đến, khẽ lên tiếng.
“ Ngày hôm nay, cô Tịnh Hy tan tầm lúc 5 giờ, sau đó đến một của hàng gia dụng, 6 giờ 30 đến quán TEAM, 7 giờ thì Mạch tiên sinh đến, sau đó hai người …”
Lăng Tịnh Hy tức giận, không đợi Dương Nghị nói hết đã chen ngang.
“ Anh cho người theo dõi tôi ?”
“ Hừm, đó là điều tất nhiên, tôi rất muốn biết trong lúc tôi không có nhà, người phụ nữ của tôi muốn cùng ai lên giường.’
“ Vương Vũ Hàn, anh …” – Cô giơ tay lên muốn tát nhưng bị hắn giữ chặt, mắt hắn trở nên u ám.
“ Tôi đã từng cảnh cáo cô, không được tiếp cận Mạch Quân Vỹ mà sao cô cứ thích làm trái ngược những gì tôi nói ?” – Hắn gằng từng chữ một.
Hắn thật sự nổi điên, vì dạo này công ty có chuyển biến xấu, gặp thêm chuyện bên tổ chức của Man Cảnh Ân nên cả tháng nay ít khi gặp cô, tối về thì cô đã ngủ nên hắn cũng không làm được gì.
Hôm nay giải quyết được một nữa công việc tự nhiên muốn thấy cô nên chạy về, không nghĩ cô lại cùng Mạch Quân Vỹ tươi cười khoát vai nói chuyện, lúc nhìn những tấm hình đó, hắn đã xé nát chúng cũng muốn xé luôn nụ cười trên môi cô, nụ cười đó không bao giờ cô dành cho hắn.
Tại sao chứ ? tại sao cô có thể cười với bất kì ai, tại sao lại không cười với hắn ? cô ghét hắn đến thế sao ?
“ Tôi gặp chị Tử Băng, Mạch Tổng cũng ở đó ? – Cô giải thích nhưng thấy vẻ mặt của hắn thì biết mình toàn nói lời vô nghĩ, vì hắn có chịu nghe đâu.
Qủa nhiên. – “ Đàn bà quả thật có cái lưỡi không xương … Lăng Tịnh Hy, cô thật to gan.”
Hắn nắm chặt cằm cô. – “ Sao hả ? mấy ngày tôi không ở nhà, không ai thỏa mãn loại phóng đãng như cô nên mới tìm Mạch Quân Vỹ giúp đỡ sao ?”
“ Câm miệng.” – Cô hét lớn nhưng …
“ BỐP.” – Một cái tát giáng xuống rất mạnh, máu từ khóe môi chảy xuống.
Lăng Tịnh Hy ngây ngốc ngồi đó không tin những gì vừa gì ra … Hắn đánh cô ?
Vương Vũ Hàn không cảm thấy mình làm sai, vẫn nói những từ khiến người ta căm hận.
“ Tôi đã từng nói không được dùng hai từ đó với tôi … Lăng Tịnh Hy, trí nhớ của cô kém như thế sao ? tôi nghĩ nên cho cô bài học để nhớ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.”
Hắn kéo người cô lên đi đến sofa, đẩy cô ngã xuống, cả người đè lên.
Khi Lăng Tịnh Hy biết chuyện gì sắp xảy ra thì … - “ Xoẹt”
Áo và váy bị xé nát, quần lót cũng bị xé rách, cô hoảng sợ đẩy hắn ra, miệng quát lớn.
“ Vương Vũ Hàn, anh không có quyền đối xử với tôi như thế ?”
Những người làm biết chuyện gì sắp xảy ra nên đồng thời lui xuống nhưng …
“ Đứng lại hết cho tôi.”
Bọn người làm giật mình, cùng một suy nghĩ. – ‘ Ông chủ muốn làm gì thế ?’
“ Không có lệnh của tôi nếu người nào dám bước khỏi chỗ của mình … thì đánh chết ngay tại chỗ.”
Tất cả hoảng sợ, không ai động đậy hay lùi nữa bước, họ không biết vì sao ông chủ lại muốn thế ? cũng không biết cô Tịnh Hy đã làm gì nhưng họ biết ông chủ đang rất tức giận, bọn họ cũng không muốn chết nên đành nghe lệnh đứng đó.
“ Á …” – Bị vật nam tính xâm nhập bất ngờ, Lăng Tịnh Hy hét lớn bởi không có bước dạo đầu nên cô rất khô khan, không thể thích ứng kịp vật to lớn của hắn.
“ Vương Vũ Hàn, anh là tên cặn bã .”
Nước mặt trào ra theo những gì cô nói … nhục nhã , thật nhục nhã, hắn cư nhiên làm thế với cô trước bao nhiêu người, vì sao phải nhục nhã cô như thế ? cô đã làm gì kia chứ ?
“ Cặn bã sao ?” – Hắn lại thục mạnh một cái làm Lăng Tịnh Hy muốn ngất xỉu, cô nắm chặt cạnh ghế, nhìn hắn chỉ thấy vẻ mặt hắn chỉ càng u ám thêm.
“ Hừ … trước mặt mọi người có thể bá vai ôm cổ câu dẫn đàn ông mà lại thấy nhục nhã khi làm chuyện này trước mặt người khác sao ? loại đàn bà phóng đãng như cô đáng lẽ phải thấy kích thích mới đúng chứ ?”
“ Vương Vũ Hàn., tôi thật sự là kẻ ngốc.”
Nói một câu không đâu ra đâu, cô cắn chặt môi quay mặt chỗ khác, mặt cho hắn ra vào bên trong cô.
Nhưng hắn lại xoay mặt cô đối mặt với hắn. – “ Đúng, là cô ngu ngốc, cô nên biết như thế ?”
Suy nghĩ của hắn lại trái ngược với cô nhưng hắn cũng không để ý nhiều, mặc kệ xung quanh, hắn dùng mọi sức lực tra tấn cô hết lần này đến lần khác.
Người làm ai nấy chỉ cúi đầu không dám nhìn cảnh tượng trước mặt, ông chủ của họ thật sự điên rồi, sao lại làm thế với cô Tịnh Hy kia chứ ?
Dì Phùng cũng đắng cay cúi đầu, mấy ngày trước còn vui vẻ với nhau, sao giờ lại thành ra thế này, cậu chủ thật là, mọi cố gắng của bà đã bị cậu chủ làm hỏng hết rồi.
Thời gian trôi đi cũng khá nhanh, mọi động tác cũng dừng lại khi hắn gầm nhẹ.
Đứng dậy sửa sang quần áo, nhìn người nằm dưới ghế sofa, đôi mắt vô thần, nước mắt cũng khô cạn nhưng vẫn còn động chút ít ở khóe mắt, quần áo bị hắn xé nát, trông cô y như đóa hoa bị dùi vập nhưng hắn không động tâm, chỉ hừ lạnh.
“ Đây là lần cuối, nếu cô còn muốn quấn lấy Mạch Quân Vỹ, thì lần sao … tôi sẽ muốn cô trước mặt … ông bà Lăng.”
Lấy áo khoát từ tay người làm, hắn bước nhanh ra khỏi đại sãnh.
Lăng Tịnh Hy vẫn nằm đó, không biết suy nghĩ cái gì, dì Phùng cùng mấy người làm chạy tới đỡ cô, thấy phía dưới ra chút máu đỏ, họ hoảng sợ hỏi.
“ Cô Tịnh Hy, để tôi …”
“ Buông ra.” – Giọng cô không chút ấm áp vang lên khiến họ cũng hoảng hốt mà buông tay ngay.
Lăng Tịnh Hy chật vật đứng dậy đi từng bước lên cầu thang, tuy hạ thể đau nhưng vẫn có thể đi được.
Dì Phùng vẫn không an tâm, bà đi tới nắm tay cô thì phát hiện tay cô lạnh ngắt, bà lo lắng.
“ Cô Tịnh Hy, để tôi gọi bác sĩ khám cho cô được không ?”
“ Buông ra.”
Cô quát lớn khiến bà sủng sốt cũng kinh hoàng bởi ánh mắt của Lăng Tịnh Hy trở nên sắc lạnh cùng giọng nói đầy nộ khí, bà buông tay ngay.
Lăng Tịnh Hy tiếp tục đi lên lầu, để lại mấy người làm vừa lo vừa sợ nhìn cô, đây là lần đầu tiên họ thấy Lăng Tịnh Hy như vậy, họ không biết sau này còn xảy ra sóng gió gì trong cái biệt thự này nữa đây ?
________________________________
Ảo Cư
Trên tầng cao nhất, Man Cảnh Ân mặc áo choàng đen, ngồi trên ghế sofa và Kha Nhi thì được hắn ôm vào lòng.
Khi kích tình qua đi, Kha Nhi cả người mềm nhũn dựa vào vòng tay ấm áp của hắn, vẻ mặt hồng hào mang theo chút phong tình đầy quyến rũ mà Man Cảnh Ân tuy vẻ mặt thõa mãn nhưng vẫn thấy khó chịu bởi hắn vẫn chưa ăn đủ vì bị người ta phá đám.
Mà cái tên phá đám ấy lại nhàn hạ ngồi uống hết mấy chai rượu quý của hắn, đã vậy còn không chịu về, Man Cảnh Ân lườm kẻ đã ngà ngà say trước mặt.
“ Rượu chứ không phải nước lã … nếu cậu khát thì đi ra hồ bơi mà uống.”
Vương Vũ Hàn không để ý, lại tụ hết một ly. – “ Nếu là bạn bè tốt thì lấy thêm rượu cho mình đi.”
“ Chuyện gì mà khiến cậu tức giận đến mức phải dùng rượu hạ hỏa vậy ?”
Man Cảnh Ân cảm thấy tên này gần đây rất lạ, cứ hay đến tìm mấy tủ rượu của hắn mà phá hoại, tuy hắn không tiếc nhưng nếu tên này cứ đến hoài thì hắn và Kha Nhi phải làm sao ? hắn vẫn muốn nhân nhịp mấy ngày rãnh rỗi ôm ấp tiểu thiên thần của hắn nha.
“ Nếu là chuyện đàn bà thì tìm Mạch Quân Vỹ là tốt nhất, tên kia đào hoa có tiếng.”
Thấy hắn cứ uống hoài, Man Cảnh Ân đành lên tiếng muốn đuổi khách.
“ Đừng nhắc đến tên đó trước mặt mình” –
Giọng hắn nghe ra có sát khí muốn giết người khiến Man Cảnh Ân càng khó hiểu hơn, chưa kịp lên tiếng thì …
“ Giờ này mà còn có người nhớ đến mình sao ? … Ây … Hàn à, làm gì uống nhiều vậy ?”
Mạch Quân Vỹ từ thang máy đi ra thấy cảnh này không khỏi giật mình, Tên Vương Vũ Hàn này mỗi khi có chuyện buồn đều như thế ? vậy là chuyện gì đây ?
Mới bước được vài bước thì … - “ Xoảng.”
Mạch Quân Vỹ nhìn chai rượu quý bay thẳng vào mình, kịp thời né tránh, không khỏi toát mồ hôi lạnh, bị nó đập vào đầu, không chết cũng liệt giường.
“ Cậu nổi điên gì thế ? sao lại chọi mình.”
Mạch Quân Vỹ mặt đen thui đi tới nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy tà khí của Vương Vũ Hàn khiến hắn muốn co giò bỏ chạy ngay. Đành đi vòng sang ngồi kế Man Cảnh Ân, hắn nháy mắt hỏi xem chuyện gì nhưng Man Cảnh Ân chỉ lắc đầu, hắn đành liều mạng hỏi.
“ Sao rồi ? là chuyện của mấy chuyến hàng lần trước hay là chuyện ở công ty ?”
Dạo gần đây có một tổ chức bí mật hay kiếm cớ gây sự với bọn họ nhưng hành tung của bọn chúng quá cẩn mật nên bọn họ vẫn chưa tìm được, tuy hơi đau đầu nhưng không đến nổi khiến tảng băng này phát hỏa.
“ Dạo gần đây cậu rất rãnh thì phải ?” – Vương Vũ Hàn lên tiếng, nhìn về Mạch Quân Vỹ nhếch môi cười khinh.
“ Một con báo con không đủ thõa mãn cậu, muốn tìm thêm con mèo hoang của mình nữa sao ?”
Tuy hắn không biết sao lại khó chịu nhưng Lăng Tịnh Hy là món đồ chơi của hắn, ngoài hắn ra không một ai được đụng vào cô , mà giờ tên Mạch Quân Vỹ này lại động dục muốn Lăng Tịnh Hy, hắn thì lại rất ghét như thế.
Mạch Quân Vỹ vẫn không hiểu chuyện gì nhưng Man Cảnh Ânh có thể cảm nhận được tên Vương Vũ Hàn này … đang ghen.
Vẫn muốn xem kịch hay, Man Cảnh Ân vẫn ôm Kha Nhi trong lòng, phớt lờ động tác nháy mắt nhướng mày của Mạch Quân Vỹ nhìn về phía mình.
Mạch Quân Vỹ thấy Man Cảnh Ân làm lơ, đành phải tự lực cánh sinh.
“ Cậu nói vậy là có ý gì ?”
Vương Vũ Hàn hừ lạnh. – “ Vỹ, cậu nên nhớ rõ, mình không thích ai đụng vào đồ của mình, dù là bạn bè cũng không được ?”
“ Cái này thì mình biết nhưng mình đụng vào cái gì của cậu chứ ?” – Hắn lại hỏi.
Tự dưng cảm thấy lạ lạ, lại suy nghĩ câu nói cái gì báo con, cái gì mèo hoang, mắt bổng sáng lên, lại nhìn Vương Vũ Hàn mặt tối sầm như đêm 30 kia, cợt nhã hỏi.
“ Cậu nói là Tịnh Hy sao ?” – Thấy Vương Vũ Hàn có phản ứng, hắn tự nhiên muốn chọc nhưng nghĩ đến cái chai khi nãy nhém bay trúng đầu, đành thôi vậy.
“ Chắc cậu đã hiểu lầm, mình và Tịnh Hy chỉ là bạn bè thôi, với lại em ấy là bạn của Tử Băng, mình thì không có hứng thú lên giường với bạn của người yêu chút nào.”
Vương Vũ Hàn nhếch môi. – “ Hai người làm việc gì không liên quan đến mình, dù gì sao này cô ta cũng không có gan để gặp cậu.”
“ Cậu đã làm gì Tịnh Hy ?” – Hắn lo lắng hỏi, lại bắt gặp vẻ mặt chế giễu của Vương Vũ Hàn.
“ Nói không có hứng thú mà lại lo lắng sao ? … Vỹ, cậu yên tâm, mình không làm chết cô ta là được rồi.”
“ Cậu …” – Mạch Quân Vỹ cau mày, tên Vương Vũ Hàn này làm việc luôn đọc đoán, không biết Lăng Tịnh Hy có sao không ? nghĩ kỹ một chút, hắn lại nói.
“ Mình không biết cậu đã làm gì với Tịnh Hy nhưng đừng để bản thân hối hận là được.”
“ Loại đàn bà như cô ta, lúc không có mình thì đi tìm cậu tỏ ra lẳng lơ, vì thứ như thế, tại sao mình phải hối hận việc đã làm ?”
Mạch Quân Vỹ giờ đã hiểu chuyện, chắc tên này lại cho người theo dõi Lăng Tịnh Hy nên mới biết cô nàng tìm đến hắn, Mạch Quân Vỹ thở dài, bắt đầu giải thích.
“ Cậu hiểu lầm rồi, đúng là dạo này Lăng Tịnh Hy có tìm mình nhưng là vì cậu mới tìm mình.”
Vương Vũ Hàn nhíu mày, đợi Mạch Quân Vỹ nói tiếp.
“ Dạo trước mình được Ân nhờ vả trông chừng Kha Nhi, lúc đó tìm được Kha Nhi nhưng Tịnh Hy cũng ở đó, sau đó mình muốn mua đồ cho Tử Băng mà Tịnh Hy lại biết Tử Băng thích gì nên mình nhờ vả em ấy, ngược lại em ấy bảo mình làm ma nơ canh, thử chiều dài khăn choàng cổ giúp em ấy.”
Hắn uống ngụm rượu, ngước nhìn Vương Vũ Hàn ngồi ngây đơ tại chỗ lắc đầu.
“ Tịnh Hy nói với mình, lần trước sinh nhật cậu, em ấy không có tặng cái gì hết nên muốn đan khăn choàng cổ tặng cậu, mình cũng bảo em ấy tìm thẳng cậu được hơn nhưng em ấy bảo cậu toàn mặc hàng hiệu mà em ấy không có tiền, đành lấy giả tráo thật, tự đan rồi đóng tem hiệu để tặng cậu.”
Lúc này Vương Vũ Hàn như kẻ bị dội xô nước lạnh, tỉnh hẳn ra, Mạch Quân Vỹ lại nói tiếp.
“ Hàn, mình biết cậu luôn cho rằng Tịnh Hy là kẻ tham tiền muốn quấn lấy Thiếu Phong nhưng nếu là thế thì em ấy sẽ nhận lấy tờ chi phiếu cùng mấy thứ cậu cho lúc trước, chứ không phải quăng đi như thế ?”
Hắn từng nghe Hàn kể lại, cảm thấy Lăng Tịnh Hy là người có cá tính, vì thế việc cô nàng là kẻ tham tiền háo danh lợi, hắn không tin chút nào.
“ Còn nếu cậu nghĩ em ấy muốn từ Thiếu Phong để tiếp cận cậu vậy bây giờ em ấy phải có được những thứ em ấy muốn nhưng em ấy lại bảo không có tiền, mình tự hỏi rốt cuộc là em ấy mưu kế cao, muốn nhiều thư hơn nên bày ra vộ mặt giả tạo ấy hay là do cậu luôn giáng cho em ấy là loại đàn bà tham lam chỉ biết có tiền ?”
Vương Vũ Hàn siết chặt nắm tay. – “ Hừ, cậu nghĩ mình sẽ tin sao ?”
“ Không tin cậu có thể hỏi Kha Nhi … Phải không ?”
Mọi ánh mắt dồn hết về Kha Nhi, cô bé ngẫn đầu nhìn Vương Vũ Hàn, gật đầu một cái.
“ Kha Nhi không biết nói dối.” – Man Cảnh Ân lên tiếng.
Lúc này Vương Vũ Hàn đương nhiên vẫn không tin nhưng suy nghĩ lại những chuyện đã qua.
Đúng, Lăng Tịnh Hy chưa hề đòi hỏi bất cứ thứ gì từ hắn, còn nhớ việc đi mua đồ cùng Âu Thục Lợi, cô nàng cũng chỉ ngắm nhìn ngoài ra chẳng mua gì hết, lại nghĩ những ngày ngoài đi làm thì cô chỉ về nhà không có đi đâu, vậy chắc cũng chả đi shopping hay đi ăn uống cùng bạn bè, chỉ có lâu lâu cô cũng xin hắn đến tiệm cháo gì đó rồi thôi.
Những hình ảnh cũ chợt hiện ra, thanh tâm cảm thấy áy náy, lại nghĩ đến lúc nãy ở biệt thự, hắn đã …
“ Chết tiệt, tại sao bây giờ cậu mới chịu nói hả ?”
Vương Vũ Hàn nắm chặt cổ áo Mạch Quân Vỹ, cũng không nói gì thêm đã bỏ đi.
“ Cậu có hỏi mình sao ? … Ủa, đâu rồi ?”
Lúc Mạch Quân Vỹ nhận ra thì Vương Vũ Hàn đã biến mất dạng, hắn nhìn về phía Man Cảnh Ân đang bế Kha Nhi chuẩn bị về phòng liền hỏi.
“ Nè, mình đến cậu không hoan nghênh sao ?”
“ Hết phim rồi, mình phải đi ngủ, cậu ở lại dọn dẹp vậy ?”
Hắn còn phải ăn tiếp, nãy giờ ôm người đẹp trong lòng, nhịn không nỗi nữa rồi.
Mạch Quân Vỹ nhìn mấy chai rượu trống không, mặt quẹo đơ. – Bạn tốt đây sao ? một giọt cũng không chừa.
_______________________________
Nguyệt Thự.
Từ Ảo Cư trở về Nguyệt Thự, Vương Vũ Hàn chạy hết tốc lực, trong đầu nghĩ đến bộ dạng của Lăng Tịnh Hy lúc bị hắn trừng phạt, áy náy cộng thêm chút đau lòng.
Hắn đương nhiên không hiểu chuyện gì hết chỉ vì mấy tấm ảnh mà hiểu lầm cô, còn đối xử với cô như thế trước mặt mọi người, hắn điên rồi sao ?
Thật ra cũng không phải tại Vương Vũ Hàn mà vì mấy tấm ảnh đó, do ba người ngồi trong góc mà Vu Tử Băng lại bị che bởi góc khuất đó nên tên chụp ảnh không chụp được cô đó thôi, nếu Vương Vũ Hàn mà biết thì tên chụp ảnh đó … chết chắc.
Dì Phùng thấy hắn trở về, vẻ mặt không vui đón hắn, cúi đầu chào rồi đưa hắn một cái túi.
“ Đây là gi ?” – Hắn khó hiểu hỏi.
“ Cái này là khăn choàng cổ, cả tháng nay, cô Tịnh Hy đã thức đêm để đan tặng cậu.” – Bà thở dài nói tiếp.
Một tháng này chính bà cũng chỉ Tịnh Hy cách đang đó thôi, làm sao không biết được chứ ? tại Tịnh Hy không cho bà nói nên bà chỉ im lặng chờ đón xem phim tình cảm lãng mạng nhưng ai ngờ được …
“ Cậu chủ à, cô Tịnh Hy dù có làm cậu tức giận đến đâu cũng không nên làm như thế trước mặt người làm, đối với con gái đó là sỉ nhục, rất nhục nhã, cậu biết không ?”
Hắn cầm khăn choàng màu đen trong tay, nhìn lên lầu hai, không nói một lời đi thẳng lên trên.
Dì Phùng nhận lấy khăn choàng, lắc đầu. – ‘ Cầu mong ông bà chủ phù hộ cho cô Tịnh Hy nhanh giận nhưng mau quên.’
Trôog phòng ngủ ngoài ánh đèn vàng nhỏ đầu giường, thì chỉ có ánh trăng rọi vào cửa sổ sát đất.
Lăng Tịnh Hy yên tỉnh ngủ trên chiếc giường lớn, trên mặt vẫn còn vết sưng đỏ, vẻ mặt tái nhợt, đôi môi hơi hé ra, ngay khóe miệng còn vươn chút máu chưa khô hắn.
Vương Vũ Hàn đi đến bên giương, đưa tay vuốt nhẹ gò má bị sưng, hắn không hiểu tại sao lại mất tự chủ như thế ? chỉ biết rất tức giận, muốn bốc hỏa, khi nghe cô bảo hắn câm miệng thì càng như đổ dầu vào lửa, hắn liền tát cô.
Biết được lý do cô gặp Mạch Quân Vỹ, hắn cảm thấy áy náy, đau lòng, sao cô không nói là đan khăn choàng tặng hắn, hắn nào chê đồ cô tặng, ngay cả bánh kem ngọt kia hắn cũng ăn hết đó thôi, sao cô cứ hay làm những chuyện mình muốn mà không hỏi ý kiến của hắn ?
Thở dài, hắn đi lấy hộp thuốc, lấy chút ít thuốc mỡ thoa lên viết sưng của cô, cảm thấy thật buồn cười, ngày trước thấy cô bị Âu Thục Lợi đánh, hắn thấy khó chịu đến thế vậy vì sao khi hắn đánh cô ?
Cảm giác có ai đó chạm vào mặt, Lăng Tịnh Hy chậm rãi mở mắt thì thấy Vương Vũ Hàn, cô hoảng hốt bật dậy lui về đầu giường.
“ Sợ tôi sao ?” – Giọng hắn nghe qua có chút cô đơn.
Cô không nói gì chỉ cúi đầu như thừa nhận, hắn lại kéo cô về chỗ cũ, tay vẫn thoa thuốc lên má cô. – “ Không được nhút nhích, tôi chỉ muốn bôi thuốc cho em thôi.”
Lăng Tịnh Hy vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt, dù cảm thấy lạ nhưng cũng chẳng muốn quan tâm, tính tình hắn như lật trang sách, nắng mưa thất thường, cô không muốn đoán nữa.
Bổng bị hắn ôm, Lăng Tịnh Hy muốn giãy ra nhưng càng bị siết chặt, cô đành im lặng.
Thời gian qua nhanh, không biết Vương Vũ Hàn đã ôm Lăng Tịnh Hy bao lâu, đến khi hắn cảm thấy cô đã yên lặng không nháo nữa, hắn vuốt ve tóc cô, trầm giọng.
“ Sao không nói cho tôi biết, việc cái khăn choàng kia ?”
Thấy cô im lặng, hắn thở dài. – “ Mai mốt có chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết, được không ?”
Cô vẫn im lặng, hắn hít ngụm khí, đây là lần đầu hắn chịu nhẹ giọng với cô, vậy mà cô không có phản ứng gì hết, tại sao chứ ? … lại thở dài.
“ Xin lỗi.” – Lần đầu tiên trong đời hắn nói câu này nhưng Lăng Tịnh Hy vẫn không đáp trả, hắn thật sự bốc hỏa, đẩy cô ra nhưng …
Nhìn người con gái đã ngủ say như chết, hắn dở khóc dở cười, vậy ra nãy giờ hắn tự nói chuyện với chính mình sao ?
Hắn lắc đầu bất lực, đặc cô xuống giường, cũng nằm xuống ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô.
“ Tịnh Hy, ngủ ngon.”