Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 3: Chương 3: Người đàn ông nguy hiểm




Khách sạn Lady ở Mỹ, trong phòng tổng thống ở lầu cao nhất, nơi đây được thiết kế theo kiểu cổ điển với gam màu đen huyền làm chủ đạo, trang trí xung quanh xa hoa vô cùng, người nào được hưởng thụ một đêm tại nơi này thì sẽ biết thế nào là người của giới thượng lưu.

Trên chiếc giường màu đen huyền bí, cảnh xuân hiện ra, người đàn ông có đôi mắt xanh lam lạnh lùng nhìn cô gái dưới thân đang rên rỉ, vẻ mặt người đàn ông không tỏ vẻ đang hoan ái nhưng mỗi động tác khi ra vào nơi ẩm ướt nhất của cô gái rất mạnh bạo, hai tay hắn không ngừng bóp chặt nơi đẩy đà của cô, như muốn bóp nát nó không thương tiếc.

Tiếng rên rỉ của cô gái cùng tiếng thở gấp của người đàn ông đan xen nhau, còn có thể nghe được tiếng hạ thể va chạm nhau rất kịch liệt, nó tạo nên thanh âm vang khắp mọi góc phòng.

Một lúc sau, người đàn ông gầm nhẹ rồi bứt khỏi người cô gái, hắn lấy chiếc áo ngủ mặc vào đi đến ngồi trên ghế sofa, lấy điếu xì gà hút một hơi.

Cô gái sau khi hoan ái xong, người nhũn ra nhưng vẫn cố ngồi dậy, để mình khỏa thân đi đến chỗ người đàn ông, ngồi lên đùi hắn, bàn tay mềm mại vuốt ve vòm ngực rắn chắc của hắn.

“ Vũ Hàn, có chuyện không vui sao ? ”

Người đàn ông nhả ra làn khói hình chữ O, tay gác lên ghế sofa, giọng nói lạnh băng.

“ Tôi muốn yên tĩnh một mình … về đi.”

“ Vũ Hàn, tối nay em có thể ở lại với anh được không ?”

Người đàn ông không trả lời cô gái nhưng đổi lại là ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm, Âu Thục Lợi rùng mình nhưng lập tức khuôn mặt lại tỏ vẻ đáng yêu.

“ Vũ Hàn, một đêm thôi không được sao ? hai tháng rồi không gặp được anh, người ta rất nhớ đó ? ”

Hắn cười lạnh. – “ Nhớ tôi ? … Âu Thục Lợi, từ khi nào cô trở nên ngu xuẩn như thế ? ”.

Âu Thục Lợi phát lạnh, biết mình đã phạm sai lầm, cô biết từ trước đến giờ hắn không hề cho phụ nữ qua đêm với mình, nhất là trên giường của hắn thì càng không thể.

Và đó cũng là lý do mà cô mới được làm tình nhân của hắn bốn năm, dù bốn năm qua đàn bà bên người hắn nhiều vô số kể nhưng cô là người duy nhất không bị hắn vứt bỏ.

Đêm nay cô bạo gan như thế là vì thật sự rất nhớ hắn, cô đã yêu người đàn ông lãnh khốc này, lần đầu tiên của cô cũng cho hắn và mong hắn sẽ yêu cô nhưng vô dụng, đối với hắn, đàn bà chỉ là công cụ phát tiết, còn tình yêu dù mơ cũng không với tới được.

“ Em xin lỗi, anh đừng giận em nha.”

Cô hôn nhẹ lên cánh môi mỏng của hắn, rời khỏi người hắn đứng dậy mặc áo vào.

“ Vậy em về trước, chúc anh ngủ ngon … nhớ gọi cho em nha.”

Âu Thục Lợi nói xong một câu nhưng hắn vẫn nhìn ra cửa sổ, không nhìn cô một cái, cô đau xót lấy túi sách bước ra khỏi cửa phòng.

Vương Vũ Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Vương thị có thế lực lớn nhất toàn cầu, người đàn ông hoàng kim còn độc thân, biết bao tiểu thư quý tộc, minh tinh nghệ sĩ đều muốn bò lên giường của hắn một lần, bởi chỉ cần hắn liếc nhìn thì cô gái đó dù đã có chồng thì cũng được lên báo trang nhất và được lợi ích còn hơn cả trúng số độc đắc.

Vương Vũ Hàn, 32 tuổi, hắn đã sống lâu như thế, trong tay nắm giữ thế lực lớn mạnh nhưng hắn vẫn chưa thõa mãn, hắn luôn cảm thấy mình vẫn còn thiếu gì đó nhưng không lý giải được.

Tiền tài như núi, thế lực hiển hách, đàn bà càng không thiếu nhưng rốt cuộc hắn còn thiếu thứ gì đây ?

Bất chợt hình ảnh hai năm về trước hiện về, hắn không nghĩ lại lưu luyến thân thể người con gái đó đến thế ?

Năm đó cứ nghĩ làm nhục đứa con gái đó để người cha khai ra tất cả nhưng sau đó hắn lại không thoát ra được, cảm thấy thân thể cô gái thật mềm mại, đôi môi ẩm ướt khiến hắn chỉ muốn cắn nuốt luôn cái miệng ấy, nơi ẩm ướt của cô thật chặt và khít khiến tâm trí hắn muốn nổ tung.

Sau cơn hoan ái, hắn rất muốn đem cô về để làm công cụ phát tiết nhưng nghĩ là con của tên kia nên phải vứt bỏ suy nghĩ đó ngay, nếu lúc đó hắn giữ lại cô ta thì có lẽ người nằm dưới thân khi nãy không phải Âu Thục Lợi mà là cô gái đó rồi.

Việc hắn giữ Âu Thục Lợi bên mình vì cô ta rất biết cách làm hắn vui, không nhiều chuyện hay đòi hỏi như những người đàn bà khác nhưng khác vọng của cô ta cũng chẳng nhỏ.

Đàn bà luôn mang phiền phức nhưng hắn chỉ cần thõa mãn dục vọng của mình còn bọn họ sau lưng hắn có làm chuyện gì hắn cũng không quan tâm tới.

“ Cốc, cốc, cốc …”

Đang suy nghĩ miên man, bị âm thanh gõ cửa làm hắn mất hứng, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói.

“ Vào đi.”

Từ cửa bước vào, một thanh niên cao lớn, vẻ mặt cũng lạnh lùng giống hắn nhưng khí chất không bằng hắn.

“ Vương tiên sinh, bên phía hãng hàng không, bọn họ nói sẽ chấp nhận xác lập công ty với chúng ta nhưng họ có điều kiện.”

Con ngươi của Vương Vũ Hàn bổng chóc u ám. – “ Nói. ”

“ Bọn họ nói toàn bộ quyền hành sẽ để cho ngài định đoạt nhưng về tiền bạc, họ mướn tăng thêm một chút, vì gia đình họ … ”

“ Dương Nghị, cậu theo tôi lâu như thế, cậu nghĩ tôi sẽ làm gì ? ”

Vương Vũ Hàn chen ngang lời Dương nghị, đứng dậy đi tới cửa sổ, lại nhả ra ngụm khói.

“ Vâng, thuộc hạ đã biết phải làm gì.”

Dượng Nghị hiểu ý nên gật đầu trả lời, hắn biết rõ Vương Vũ Hàn là kẻ độc đoán, hắn ghét nhất chỉ có hai chuyện, một … thích ra điều kiện với hắn, hai … phản bội hắn, kết cuộc của kẻ đó nhẹ thì tan nhà nát nữa, nặng thì cả xương cũng không còn,

Dương Nghị gật đầu rồi đi ra.

“ Khoan đã.” – Vương Vũ Hàn chỉ ra lệnh nhưng không xoay người nhìn hắn.

“ Ngày mai cậu hãy sắp xếp lại lịch trình, mọi việc ở đây phải được giải quyết nhanh gọn, tháng sau tôi sẽ trở về nước.”

“ Vâng, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Dương Nghị là cánh tay đắc lực của Vương Vũ Hàn, hắn theo Vương Vũ Hàn năm 18 tuổi, bây giờ cũng gần 30, vì là trợ thủ đắc lực nên mọi hành động của chủ nhân hắn đều đoán được ý tứ nhưng lần này Vương Vũ Hàn lại muốn về nước, hắn cũng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi một câu.

Gật đầu với Vương Vũ Hàn, Dương Nghị rời bước.

“ Mới có một năm mà đã chán nước Mỹ rồi sao ? ”,

Người đàn ông cùng dáng người cao lớn thong thả bước vào, không chào hỏi cũng không gõ cửa, tiến thẳng tới sofa ngồi xuống, thản nhiến châm một điếu xì gà.

“ Nhìn cậu chẳng có gì thú vị, vừa vui vẻ xong với đại minh tinh mà nhìn bộ mặt cứ như ai vừa thiếu nợ cậu không bằng.”

Vương Vũ Hàn nghe xong không giận, đi đến ngồi xuống sofa đối diện, cầm ly rượu đỏ nhấm nháp.

“ Không phải sắp kết hôn rồi sao ? giờ này không lo cung phụng bà xã tương lai mà lại tìm mình, nhớ mình hả ?”

Người đang ngồi trên sofa không ai khác là Tổng giám đốc tập đoàn Mạch thị … Mạch Quân Vỹ, người có địa vị không thua gì Vương Vũ Hàn, hai người đều là bạn từ thuở nhỏ, nhưng người ngoài nhìn vào cứ tưởng hai bên là hai phe đối địch.

“ Bà xã ? Cậu đang châm chọc mình đó sao ? ” – Mạnh Quân Vỹ thay đổi ánh mắt hời hợt bằng ánh mắt rét lạnh liếc Vương Vũ Hàn một cái.

“ Nếu không phải ông già muốn cuộc hôn nhân này thì cho cô ta làm tình nhân của mình, mình cũng chẳng cần.”

“ Đó là lý do cậu qua Mỹ trốn tránh.”

Nhìn thấy tia mắt muốn giết người, Vương Vũ Hàn ho một tiếng.

“ Dù muôn hay không thì cuộc hôn nhân của cậu cuối cùng vẫn tiến hành sau hai tháng nữa.”

“ Hàn, cậu nói sai rồi, là bốn tháng mới đúng, mình vừa xem lịch diễn của cô ta, bốn tháng sau bộ phim mới hoàn thành.”

Lại một người đàn ông nữa đi vào, dáng người rất có cơ bắp, màu da ngăm đen, đôi mắt như chim ưng, đi đến sofa ngồi kế bên Mạch Quân Vỹ.

“ Ân, từ khi nào cậu có hứng thú với đời sống bà xã của mình vậy, đừng nói cậu thích cô ta nghe ? nếu thế mình tặng cô ta cho cậu đó.”

Người vừa lên tiếng là Man Cảnh Ân, là người cầm đầu tổ chức Ảo, kẻ được xem là tàn bạo nhất trong xã hội đen.

Vương Vũ Hàn, Mạch Quân Vỹ và Man Cảnh Ân, ba con người đàn ông độc thân hoàng kim mang ba dòng máu nguy hiểm, trên toàn cầu không ai không biết tên của ba người này.

Vương Vũ Hàn, Tổng giám đốc Tập đoàn Vương thị, chuyên thu mua bất động sản, trên thương trường chỉ cần hôm nay hắn liếc mắt một cái thì công ty đó chắc chắn ngày mai sẽ là của hắn.

Mạch Quân Vỹ, Tổng giám đốc tập đoàn Mạch thị, tất cả ngân hàng trên toàn cầu đều do hắn làm chủ, cách làm ăn của hắn rất độc đoán, cũng đã khiến biết bao công ty phải sụp đổ dưới chân hắn.

Man Cảnh Ân, người cầm đầu tổ chức Ảo, trong giới hắc đạo khi nghe ba chữ này đã run sợ chết khiếp, các sòng bài, họp đêm trên toàn cầu cũng do hắn nắm quyền, giết người không để lại dấu tích cũng chỉ có mình hắn làm được.

Tại nơi đây, ba người đàn ông nghiêm nghị đáng giá hoàng kim lại ngồi nói chuyện ba hoa, không có gì gọi là nghiêm túc cả.

“ Đàn bà chỉ là cái bình hoa, nhưng mình có thể khẳng định cả bình hoa, bà xã cậu cũng không bằng.”

Man Cảnh Ân bình thản nói, tay với lấy ly rượu của Mạch Quân Vỹ uống cạn.

“ Hàn, cậu nói xem, bà xã tương lai của mình tệ đến thế sao ? ”.

“ Nhìn em gái cô ta còn được hơn, mình không hiểu với dáng người cô ta sao có khả năng trở thành đại minh tinh được chứ ? ” – Vương Vũ Hàn cười châm chọc.

Mạch Quân Vỹ xụ mặt, lấy ly rượu của Vương Vũ Hàn uống sạch.

“ Không nói chuyện của mình nữa … Hàn, sao tự nhiên muốn về nước vậy ? ”

“ Bên này, mấy khu đất đã thu mua hết, chẳng còn gì để chơi đùa, tự nhiên muốn về nước xem có gì để giải khoay hay không ? ”

Đối với người khác khi nghe câu này sẽ bị động kinh nhưng đối với hai người kia thì giống như một trò chơi đã mất hết giá trị.

“ Cậu về thì mình về luôn.” – Mạch Quân Vỹ lại quay sang Man Cảnh Ân.

“ Ân, cậu về luôn không ? hay ở đây với mấy cô tình nhân sát thủ của cậu ?”

Mạch Quân Vỹ nói xong cũng thấy buồn cười, tên Man Cảnh Ân này có khẩu vị khác người, chỉ thích lên giường với nữ sát thủ chuyên nghiệp, không biết đầu hắn có bị chạm mạch hay không mà lại có sở thích kinh dị như thế ?

“ Vài ngày nữa có mấy đơn hàng, các cậu về trước đi.”

Man Cảnh Ân không giận, tay rót thêm một ly rượu.

“ Cậu cứ giao lại cho Chấn Phi làm đi, về chung với bọn mình cho vui.”

Mạch Quân Vỹ khoát tay lên vai Man Cảnh Ân, cười cợt nhã.

“ Đợt hàng này toàn thứ nặng kí, không tự mình kiểm tra không được … À … Vỹ, tới đám cưới của cậu, từ trong đợt hàng này mình sẽ tặng vài khẩu Desert Eagle làm quà cưới, chắc cũng không gọi là xa xỉ hả ? ”

“ No, no, no … cậu cho mình một thùng là được rồi.”

Mạnh Quân Vỹ đung đưa ly rượu, ánh mắt trở lại vẻ hời hợt.

“ Để cho mình một thùng.”

Vương Vũ Hàn nói một câu, đứng dậy đi đến phía cửa sổ nhìn xuống dòng xe đang chạy.

“ Này các cậu, mấy khẩu Desert Eagle này là đồ hiếm, đợt này nhập về chỉ có hai thùng, các cậu mỗi người một thùng vậy thuộc hạ của mình dùng cái gì đây ?”

Man Cảnh Ân tỏ vẻ bất mãn, mấy tên này nói lấy một thùng là dễ lắm sao ? trong tổ chức của hắn đến bây giờ vẫn còn đang thí nghiệm xem làm sao sản xuất ra mấy khẩu nặng kí đó mà mấy tên này cứ xem như rượu đóng chai mà nói lấy là lấy chắc.

Chợt nhìn về phía Vương Hàn Vũ thấy vẻ mặt hắn trầm ngâm, Man Cảnh Ân lại thở dài.

“ Vẫn chưa quên được sao ?”

Mạch Quân Vỹ cũng nhận ra điểm khác thường, hắn đi đến Vương Vũ Hàn vỗ vỗ vay hắn ta an ủi.

“ Đừng nghĩ nữa, đã lâu như vậy rồi.” – Mạch Quân Vỹ nói xong thấy hắn vẫn im lặng đành xoay mặt nhìn Man Cảnh Ân.

“ Về thôi, mình còn mấy cô nàng xin đẹp đang đợi trên giường, đi lâu sợ mấy nàng chịu không nỗi.”

“ Vỹ, cậu không sợ sử dụng nhiều quá sau này đến đêm động phòng không có tinh lực để dùng sao ?”

Vương Hàn Vũ xoay mặt nhìn Mạch Quân Vỹ, tia mắt lại tỏ vẻ giễu cợt.

“ Vậy lúc đó mình đành mượn của hai cậu thay thế.”

Mạch Quân Vỹ cười cười đi đến Man Cảnh Ân.

“ Đi thôi Ân, đừng để mấy cô sát thủ mèo hoang của cậu đợi.”

Man Cảnh Ân không nói, đứng dậy cùng Mạch Quân Vỹ đi ra cửa phòng.

Căn phòng lại trở nên vắng vẻ, không còn âm thanh nhộn nhịp khi nãy, giờ đây chỉ còn lại bóng dáng cao lớn của Vương Vũ Hàn bị kéo dài ra bên cửa sổ sát đất, khuôn mặt tuấn mỹ thâm trầm, cô đơn, lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh lam lạnh lùng nhìn về xa xăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.