Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 30: Chương 30: Thủ thuật




Không phân biệt được hiện tại là ban ngày hay ban đêm, Lăng Tịnh Hy cả người mềm nhũn nằm trền giường lớn.

Hôm qua không biết đã bị hắn giày vò bao nhiêu lần, chỉ biết khắp phòng đều vươn mùi hoan ái của hai người, từ trên giường, phòng tắm, vách tường, ghế sofa … Vương Vũ Hàn đúng là kẻ điên mà.

Chậm rãi mở mắt nhìn quanh, đã thấy thân hình to lớn của hắn ngồi ở góc bàn làm việc, không biết đang xem cái gì mà rất chăm chú.

Như có thần giao cách cảm, hắn bổng ngước nhìn cô, môi cong lên. – “ Tỉnh ?”

Đứng dậy đi đến bên giường, bàn tay to lớn vuốt ve thân hình mền mại đầy dấu vết xanh tím do cuộc hoan ái gây ra.

“ Đừng.” – Cô gạt tay hắn, mặt nhăn nhó, tay nắm chặt chăn mỏng che đi cảnh xuân trước mắt, giờ mà hắn còn muốn thà giết cô thì hơn.

“ Ưm …” – Mới ngẩn đầu lên đã bị hắn hôn, mùi xạ hường cùng hơi thở nam tính bao vây lấy cô, Lăng Tịnh Hy cảm giác hắn như muốn cô, cô sợ hai, một tay ôm chăn, một tay đẩy hắn ra.

Như trời đã nghe thấy cô nguyện cầu, vương Vũ Hàn lưu luyền buông môi cô ra, tay vuốt nhẹ cánh môi sưng đỏ, hắn cười nhẹ.

Từ đêm hôm qua cho đến giờ, hắn và cô đã truyền miên không biết bao nhiêu lần, mà cô không như mấy lần trước cứ như khúc gỗ, có thể do hương dược nên mới khiên cô tiếp nhận hắn một cách cuồng nhiệt như thế, hắn cảm thấy hưng phấn, cư nhiên lại muốn cô thêm một lần nữa.

Loại cảm giác đó rất tuyệt, nhất là được nghe cô gọi tên hắn, giọng nói trong trẻo khiến hắn si mê.

“ Hôm qua tôi làm đi làm lại rất nhiều lần, chắc em rất mệt, ngủ thêm một chút đi.” – Hắn nhẹ giọng.

“ Mấy giờ rồi.” – Không quan tâm hắn nói gì, cô chỉ muốn biết mấy giờ để còn đi làm.

“ 7 giờ.” – Hắn nhàn nhạt nói, mắt vẫn không rời thân thể của cô.

Lăng Tịnh Hy thở phào, cô muốn đứng dậy nhưng hai chân không có chút sức lực.

“ Em muốn đi đâu ?” – Thấy cô không đi nổi, hắn cười khẽ.

“ Đi làm.” – Hiện tại cô chỉ là thực tập sinh mới được mấy ngày mà cứ nghĩ hoài, dù tốt nghiệp cũng chẳng vinh quang.

“ Hôm nay công ty không có tăng ca.” – Thấy vẻ mặt đơ ra của cô, hắn cười khẽ.

“ Bây giờ là buổi tối, đã hết giờ hành chính rồi.”

Lăng Tịnh Hy há hốc mồm, cố nuốt hết những gì Vương Vũ Hàn vừa nói vào não. Theo như hắn nói, vậy chẳng phải hai người đã làm hết một ngày một đêm rồi sao ? … Trời ạ …

“ Từ đêm hôm qua cho tới khi mặt trời sắp lặn, em luôn rất nhiệt tình.” – Hắn nói giọng mập mờ khiến mặt Lăng Tịnh Hy đỏ bừng.

Không nói thì thôi, nhắc tới thì cảnh tượng truyền miên của hai người bổng hiện ra trước mắt, quả thật cô và hắn làm đi làm lại rất nhiều lần, mà cô lại rất hưởng thụ nữa chứ ?

Nhưng ngay sau đó, Lăng Tịnh Hy suy nghĩ một chút, lại đối mặt với hắn.

“ Là anh bỏ thuốc tôi ?”

Vương Vũ Hàn sửng sốt, sau đó cười cười nhìn cô. – Là tôi hay là em muốn thế ?”

Hắn lấy cây sáp thơm đã cháy chỉ còn cái cây đưa đến trước mặt cô, giọng cợt nhã.

“ Là em muốn tôi đốt cái này cho em, em quên rồi sao ?”

“ Nó có liên quan gì đến chuyện hôm qua kia chứ ?” – Nói xong cô cúi đầu, cắn chặt môi dưới.

Vương Vũ Hàn không giận, hắn cong môi đi đến bàn làm việc, ngồi trước máy tính gõ vài phím, sau đó nhìn Lăng Tịnh Hy. – “ Em lại đây.”

Lăng Tịnh Hy cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nghe lời, cô nhìn quanh xem có gì che cảnh xuân này không, thấy áo sơ mi của hắn bên giường, cô vơ lấy mặt vào đi đến chỗ hắn, chưa kịp nói gì, cả người đã bị kéo ngồi lên đùi hắn, mặt cô càng đỏ hơn.

“ Tôi đứng … đứng được rồi.”

“ Đừng lộn xộn … em xem đi.” – Tay hắn giữ chặt eo cô, cằm hắn tỳ trên đầu cô, lại hít một chút hương thơm của riêng cô, cảm thấy rất thoã mãn.

Lăng Tịnh Hy đành nhẫn nhịn làm theo, khi nhìn đến màn hình, cô thấy tấm ảnh to trước mặt là hình cây nến sáp hình hoa hồng xanh, phía dưới đề tên. – ‘ Hương Tình.”

Lại di chuyển chuột xuống nữa thì nó để công dụng, cô đọc được vài chữ thì …

“ Đọc cho tôi nghe.” – Vương Vũ Hàn lên tiếng, vẻ mặt lúc này rất ư là vui vẻ.

Lăng Tịnh Hy nuốt nước miếng, cô thật không muốn đọc nó chút nào.

“ Hương Tình … là loại sáp thơm thích hợp cho việc … động phòng, … .” – Cô lại ngừng nhưng eo bị siết chặt hơn, đành nuốt nước mắt đọc tiếp.

“ … Nó giống như một chất xúc tác giúp nâng cao sự hấp dẫn của việc hoan ái của nam và nữ … nó … nó … tôi không đọc nữa.” – Cô bực bội đứng dậy nhưng lại bị kéo lại chỗ cũ.

“ Tôi không biết gì hết.” – Lăng Tịnh Hy ấm ức nói.

“ Có cần tôi sai người mua thêm một ít nữa không ? … tôi vẫn thích em như đêm qua hơn.” – Giọng hắn trầm thấp vang bên tai cô, khẽ cắn nhẹ nó.

“ Vương Vũ Hàn … anh … anh …”

Cô hét lớn nhưng cũng không biết nên nói cái gì chỉ ấp úng kêu tên hắn.

Điện thoại vang lên, hắn bắt máy. – “ Chuyện gì ?”

“ … ”

“ Cứ làm theo cách cũ là được.”

Chỉ nói vài từ, hắn đã cúp máy, lại nhìn cô gái trong lòng, mặt đỏ cả mang tai, tay hắn vuốt nhẹ tóc cô, lên tiếng. – “ Hình như em còn thiếu tôi một thứ ?”

“ Sao ?” – Cô ngây ngốc hỏi.

“ Chúc mừng sinh nhật, quên rồi sao ?” – Tâm trang hôm nay không tệ, giọng hắn cũnng trở nên ôn nhu hơn.

“ Tôi đã làm bánh kem, còn đốt pháo hoa cho anh xem còn … “ – Cô muốn nói cũng đã cho hắn ăn sạch sẽ một cách triệt để nhưng không nói nỗi.

“ Tất cả là tiền của tôi bỏ ra.” – Hắn nói như định đóng cột.

Lăng Tịnh Hy không phản bát, bởi đó là sự thật, biết vậy cô không làm mà đi mua luôn cho rồi.

Suy nghĩ một chút. – “ Nhưng mà tôi … tôi … là của tôi.” – Thân thể là của tôi., cô nói không nên lời đành cúi đầu.

Hắn đương nhiên hiểu, châm chọc. – “ Vậy, chúng ta làm thêm một lần ?”

“ Sinh Nhật Vui Vẻ … Vũ Hàn.” – Chỉ là một câu chúc mừng, không cần vì bốn chữ này mà mất mạng.

Hắn nhêch môi. – ‘ Cô bé này thật thú vị.’

Tay hắn vuốt tóc cô, nhẹ giọng. – “ Chắc em cũng đói rồi, tắm rữa xong thì xuống ăn tối.”

Hắn đứng dậy, hôn nhẹ lên má cô một cái, thong thả đi ra ngoài.

Lăng Tịnh Hy lại ngồi xuống ghế, vẫn cúi đầu không nhìn hắn, đợi đến khi nghe tiếng đóng cửa, cô ngước nhìn, môi nở nụ cười lạnh, lại nhìn vào màn hình, cong môi cười ta mị.

_________________________________

Ngày hôm sau, mới sáng sớm đã bị Gia Tiểu Mẫn bắn nước bọt liên tục, bởi vì cô mà cô nàng phải gánh hai núi việc làm mỏi cả tay, nhũn cả người, đau cả đầu, óc cũng muốn nổ tung.

Lăng Tịnh Hy đương nhiên không phản bát, cô cười hì hì, Gia Tiểu Mẫn thấy vậy bó tay chịu thua.

Một lúc sau, cô lên tầng pha cafe thì chạm mặt Trang Mật Ly, cô ta nhìn cô rất lâu không nói, Lăng Tịnh Hy cười cười rồi đi ngang nhưng …

“ Là cô làm ?” – Phía sau lưng, Trang Mật Ly lạnh giọng.

“ Ý chị là gì ? tôi không hiểu ?” – Cô nhíu mày hỏi.

“ Điện thoại của Vũ Hàn, là do cô bỏ vào ngăn tủ của tôi ?”

“ Bằng chứng ?” – Lăng Tịnh Hy thản nhiên nói.

“ Tôi có một người bạn, cô ta biết một thủ thuật gửi tin nhắn, đầu tiên cô ta sẽ lấy máy của người đàn ông đó nhắn một tin nhắn gửi vào máy cô ta sau đó khóa máy của người đó ngay, cô ta ấn định thời gian khi nào người đó mở máy thì tin nhắn đó lặp tức gửi vào máy cô ta nhưng chủ nhân số điện thoại đó sẽ không biết.”

Trang Mật Ly không trả lời mà chậm rãi nói những thứ vô nghĩa nhưng đối với Lăng Tịnh Hy thì rất có hứng thú nghe.

“ Cô bạn ấy muốn gài bẫy tình địch củô ta mở máy bởi cô ta biết người đàn ông đó rất ghét ai đụngvào điện thoại của mình … Một mũi tên bắn trúng hai con nhạn … thứ nhất khiến người đàn ông trở mặt với cô gái kia còn mục đích thứ hai chính là tin nhắn, tuy nhiên tôi vẫn chưa biết rõ … vậy nên … Lăng Tịnh Hy, cô có thể nói cho tôi biết hay không ?”

Lúc này Lăng Tịnh Hy cũng có phản ứng, cô nhếch môi.

“ Tôi công nhận chị thông minh hơn Âu Thục Lợi nhiều nhưng … tôi vẫn không hiểu chị đang nói cái gì ? … tôi từ trước đến giờ luôn nghĩ cho bản thân, chỉ cần người không hại ta thì ta sẽ không hại người, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân mà thôi, những việc khác tôi không biết gì hết.”

Trang Mật Ly cười lạnh. – “ Nếu muốn bảo vệ tốt bản thân vậy sao cô không rời xa Vũ Hàn ?”

“ Muốn bảo vệ tốt bàn thân với sức của tôi thì không được, vẫn phải tìm một chỗ dựa đáng tin cậy hơn, vừa có gia cảnh tốt, vừa có thế lực lớn, chị nghĩ xem, ai có khả năng đó ?”

“ Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt … Lăng Tịnh Hy, là cô muốn tự chuốt lấy ?”

Lời của Trang Mật Ly như dao nhọn muốn đâm thủng tim cô nhưng Lăng Tịnh Hy vẫn tỏ ra bộ mặt hờ hửng.

“ Hình như số chị rất tốt, Vũ Hàn không trách gì chị sao ?”

“ Rất tiếc phải phụ lòng tốt của cô ban tặng, có người đã giúp tôi hứng chịu cả rồi.”

Nếu lúc đó không có Âu Thục Lợi ham muốn hưởng công thì e rằng giờ này người ở trong kia khóc lóc ỷ oi là cô chứ không phải Âu Thục Lợi, nhưng cũng coi như đây là bài học dành cho cô ta để sau này có mắt biết nhìn người một chút.

Cửa phòng làm việc bổng mở ra, Âu Thục Lợi mắt đỏ hoe bước ra, đi đến trước mặt Lăng Tịnh Hy không nói một lời.

“ Bốp.” – Cái tát rất mạnh gián xuống má Lăng Tịnh Hy, ngay lập tức nơi đó ửng đỏ lên, cũng có dấu hiệu sưng tấy.

“ Lăng Tịnh Hy, mày rốt cuộc đã nói gì với Vũ Hàn ? tại sao anh ấy lại vì mày mà nổi giận với tao ? con tiện nhân không biết liêm sỉ này.”

Âu Thục Lợi vừa muốn bường tới đánh Lăng Tịnh Hy nhưng bị Trang Mật Ly ngăn cản.

“ Cậu có thôi ngay đi không ? tuy phòng này cách âm tốt nhưng cũng không được tùy tiện làm bậy.”

“ Mật Ly, cậu xem con tiên nhân nó đang cười đắc ý kìa, nó là cái thá gì chứ ? cũng là đồ tiện nhân chỉ biết bám lấy đàn ông mà thôi, con nhỏ đó có gì hơn mình mà Vũ Hàn lại xem trọng nó chứ ? Mật Ly, cậu thấy vậy không tức sao hả ?”

Âu Thục Lợi nói năng không kiêng dề, tâm cô đang phát hỏa, đầu cũng bốc cả khói, sáng sớm cô đã chuẩn bị mấy món ăn, muốn đem cho Vương Vũ Hàn thưởng thức, hắn không khen thì thôi, đã hất hết đồ ăn xuống đất còn cảnh cáo cô sao này không được động vào đồ của hắn nếu không sẽ thẳng tay trừng trị, còn nói không được gây khó dễ Lăng Tịnh Hy.

Rốt cuộc cô đã làm gì Vũ Hàn lại mắng cô chứ, nếu là vì điện thoại thì cô chỉ xóa cuộc gọi thôi mà, không lẽ con nhỏ này mách lẽo … chắc chắn là vậy rồi.

Càng nghĩ càng tức sôi máu, Âu Thục Lợi hất tay Trang Mật Ly đi đến chỗ Lăng Tịnh Hy đang cười đắc ý, vươn tay lên.

“ Âu Thục Lợi, cô rất rãnh phải không ?”

Giọng nói lạnh băng truyền từ phía sau, Vương Vũ Hàn cả người toát ra nộ khí đi đến trước mặt ba cô gái, ánh mắt rơi xuống gò má sưng đỏ của Lăng Tịnh Hy, tức giận quát.

“ Là cô đánh ?”

“ Vũ Hàn, em …”

“ Xin Lỗi mau.” – Hắn lạnh giọng.

“ Không cần xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” – Lăng Tịnh Hy cúi mặt muốn rời đi nhưng bị hắn kéo lại.

“ Còn không mau nói ?” – Hắn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nhìn Âu Thục Lợi.

Âu Thục Lợi cắn chặt răng, đôi mắt ướt át nhìn hai người, tay nắm chặt. Trang Mật Ly cũng không khác gì, trong lòng tức giận không thể tả nhưng vì đại cuộc cô nhích người kéo tay Âu Thục Lợi ra hiệu.

“ Xin lỗi.” – Âu Thục Lợi thấy Trang Mật Ly nhắc nhỡ, đành cắn răng chịu đựng cúi đầu nhưng cô sẽ không để Lăng Tịnh Hy yên ổn, nỗi nhục này cô bắt Lăng Tịnh Hy phải trả gấp trăm lần.

“ Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cô thêm phút nào nữa.”

Hắn lạnh lùng nói, sau đó kéo tay Lăng Tịnh Hy vào phòng, đóng mạnh cửa.

Năm phút im lặng trôi qua, vài giọt nước mắt rơi xuống, Âu Thục Lợi quẹt hết nước mắt, giọng nói đầy gai nhọn thốt lên.

“ Lăng Tịnh Hy, tao sẽ không để mày yên đâu ?”

“ Giận quá mất khôn, mọi chuyện cứ từ từ đã.” – Trang Mật Ly khuyên ngăn, tuy cũng rất hận nhưng nếu lúc này ra tay, người bị tình nghi nhiều nhất vẫn là họ, vẫn phải đợi thêm chút thời gian nữa.

“ Mình không thể đợi, cứ tiến hành theo kế hoạch đã định đi."

Âu Thục Lợi xoay người bỏ đi, đợi ư … cô thà chết sớm cũng phải trả mối nhục này nếu không cô sẽ không mang họ Âu.

Trang Mật Ly lắc đầu nhưng cũng sẽ tiên hành, bất quá thay đổi một chút là được.

_________________________________

Trong phòng làm việc, Lăng Tịnh Hy yên lặng ngồi trên ghế sofa, Vương Vũ Hàn ngồi kế bên nhìn gò má sưng đỏ của cô, hắn nhíu mày đi lấy hộp đựng thuốc, lấy ít thuốc mỡ bôi lên má cô.

Lăng Tịnh Hy vẫn im lặng đợi hắn bôi thuốc xong, cô mới lên tiếng.

“ Nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.”

Chưa kịp đứng lên đã bị hắn kéo lại ôm vào lòng, tiếng thở dài vang trên đầu.

“ Nếu em muốn, sau này cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”

Đây cũng là ý muốn của hắn từ lâu bởi Âu Thục Lợi ngày càng tham lam khiến hắn khó chịu, mặc dù từ trước đến giờ cô ta làm rất nhiều việc sau lưng hắn nhưng càng lúc rắc rối cô ta gây ra càng nhiều, hắn cảm thấy chán ghét vì thế mới đưa ra quyết định này.

“ Nếu sao này tôi cũng cho một tình nhân khác của anh một cái tát, có phải anh cũng sẽ nói thế phải không ?” – Cô nhàn nhạt nói, vẻ mặt hờ hửng.

“ Em ….” – Điện thoại reo lên, hắn đến bàn làm việc bắt máy.

“ Chuyện gì ?”

“ … ”

“ Cho cậu ta vào.”

Hắn cúp máy lại nhìn Lăng Tịnh Hy, ánh mắt phức tạp.

“ Mặt em còn sưng, vào phòng nghĩ của tôi nghĩ một chút đi.”

“ Không cần, tôi còn nhiều việc phải làm.” – Cô cúi đầu, mặt không cảm xúc đi lướt qua hắn.

“ Sẽ không.” – Hắn phun hai chữ không ý nghĩa, Lăng Tịnh Hy dừng một chút cũng không nói nhiều, cô đi thẳng ra ngoài.

Vương Vũ Hàn ngồi xuống ghế, tay đỡ trán, trầm tư.

“ Vương tiên sinh.”

Dương Nghị vào trong thấy điệu bộ lúc này của Vương Vũ Hàn thì nhíu mày nhưng chỉ là thoáng qua, hắn gật đầu chào.

“ Nói đi.” – Vương Vũ Hàn đi đến bàn làm việc, ngồi dựa vào ghế da, lấy một điếu xì gà, châm thuốc.

“ Mấy chuyến hàng gần đây của Man tiên sinh bị người ta phá, Man tiên sinh bảo tôi nói với ngài nên cẩn thận bởi bọn người lần này không phải đơn giản muốn nuốt hàng mà muốn nuốt luôn cả địa bàn.”

“ Điểu tra được gì rồi.” – Hắn hờ hửng nói, trong đầu lại hiện khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.

“ Là một tổ chức mới, hiện tại vẫn chưa xác định được, chúng tôi cần thời gian.”

“ Khi nào xác nhận được thì bảo Ân đừng nóng vội, cần tìm ra căn cứ của bọn chúng, diệt trừ luôn một thể.”

“ Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.” – Dương Nghị gật đầu lui ra ngoài.

Vương Vũ Hàn ngồi đó, vẻ mặt vẫn lạnh băng, tay dụi tắt điếu xì gà.

Từ đêm hôm qua, lòng hắn luôn mang cảm giác khó tả, lần đầu tiên hắn được hưởng thụ trọn vẹn một đêm sinh nhật vui vẻ, lòng hắn đến giờ vẫn còn thấy hưng phấn, Lăng Tịnh Hy tuy tính tình ngang bướng lại hay chọc giận hắn nhưng đêm qua, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của cô khiến hắn có chút dao động.

Hắn rất thích vẻ mặt đó, cứ muốn ngày nào cũng thấy mãi, chợt nghĩ đến Vương Thiếu Phong, có phải đó là lý do mà Thiếu Phong đã yêu Lăng Tịnh Hy không ?

Một cảm giác khó chịu bao trùm thân thể, tay siết chặt, trong đầu biết bao suy nghĩ hiện ra.

Lăng Tịnh Hy và Vương Thiếu Phong đã trãi qua những ngày tháng ra sao ? có phải lúc nào Lăng Tịnh Hy cũng bày ra vẻ mặt đó không ? có phải cô luôn nở nụ cười với Thiếu Phong phải không ?

Lại nghĩ đến lần đầu tiên cô nhầm lẫn hắn và Thiếu Phong, nếu lúc đó không phải hắn vậy bây giờ có phải Lăng Tinh Hy đã ở bên Thiếu Phong mãi mãi hay không ?

“ Xoạt.” – Giấy tờ trên bàn bị hắn gạt xuống đất.

Cả người toát ra hàn khí, ánh mắt cũng trở nên sắt lạnh, hắn bị sao thế chứ ? Lăng Tịnh Hy chỉ là tình nhân của hắn, sao hắn phải bận tâm.

Nhưng khi nghĩ đến gò má sưng đỏ của cô, hắn lại thấy khó chịu, cảm giác này rốt cuộc là gì … Động tâm sao ? có phải giống như Mạch Quân Vỹ nói, hắn đã động tâm ?

Điên thật, hắn và Lăng Tịnh Hy tính từ lần đầu gặp mặt chỉ ba lần, sau đó thì hắn đem cô về sống chung chưa được một tháng, sau lại động tâm. Càng điên hơn khi hắn lại thấy khó chịu khi nghĩ đến Thiếu Phong ? ... sao hắn lại cảm thấy khó chịu chứ ?

Đi đến tủ rượu, hắn lấy một chai Van, rót vào ly, tụ một hơi.

‘ Cô ta không xứng ?’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.