Chiếc xe màu đen sáng bóng vụt nhanh đến tiệm cháo, vừa tới nơi, Lăng Tịnh Hy vụt xuống xe, quay lại nhìn Vương Vũ Hàn.
“ Anh đừng vào,Tiểu Mẫn ở trong đó … tôi, tôi không muốn cậu ấy biết.”
Vương Vũ Hàn thở dài. – “ Đi nhanh đi.”
Nghe hắn nói thế, cô an tâm chạy vào trong. Vương Vũ Hàn nhìn dáng vẻ cô tự nhiên có chút lo lắng, hắn không nhớ mình đã hữa gì, xuống xe bước vào theo.
Vừa đẩy cửa vào, trước mặt cô là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, vẻ mặt rất giận dữ đứng trước Gia Tiểu Mẫn, xung quanh có một số khách đã bị khí thế của bà ta làm cho hoảng sợ mà bỏ ra ngoài.
Lăng Tịnh Hy muốn lại gần thì bà chủ chạy ra nắm tay cô.
“ Tịnh Hy, cháu đến hay quá, người đàn bà này không biết nổi điên gì đến đây gây rối, còn la mắng Tiểu Mẫn rất thậm tệ, còn đuổi hết khách đi nữa.”
“ Bà chủ, bà vào trong đi, để cháu lo cho ạ.” – Cô trấn an.
Bà chủ gật đầu rồi vào trong, Lăng Tịnh Hy đến bên Gia Tiểu Mẫn vẫn đang cúi mặt, nắm chặt tay cô bạn nhìn người đàn bà trước mặt.
“ Không biết nên xưng hô như thế nào ?”
Gia Tiểu Mẫn khóe mắt ươn ướt, tay lạnh cóng nắm chặt tay Lăng Tịnh Hy.
Người đàn bà ăn mặt sang trọng liếc xéo cô một cái nhưng thấy quen quen, bà suy nghĩ một chút lại lên tiếng.
“ Ô, tưởng ai xa lạ, thì ra cũng cùng một giuột … đều là bọn hồ ly tinh.”
“ Mong bà cẩn trọng lời nói của mình.” – Mặt cô không cảm xúc nói.
“ Loại hồ ly tinh như các cô mà cũng cần lòng tự trọng sao ?”
“ Tôi không phải hồ ly tinh.” – Gia Tiểu Mẫn chợt lên tiếng.
Lăng Tịnh Hy rốt cuộc cũng hiểu được chút ít nhưng vẫn phải xem vì sao Gia Tiểu Mẫn lại bị như vậy. Còn người đàn bà trước mặt là ai ? Sao lại biết cô ?
“ Không phải hồ ly tinh ? vậy là cáo già giả nai tơ sao ?” – Người đàn bà lại nói những lời độc địa.
Gia Tiểu Mẫn cắn chặt môi. – “ Diêu phu nhân, thật sự tôi và Diêu tổng không có gì hết, tất cả chỉ là sự hiểu lầm.”
Giờ Lăng Tịnh Hy đã biết người đàn bà này là ai ? bà ta tên Mỹ Lệ, là vợ của Diêu Tiền Xuân, một cổ đông trong công ty cô, lần trước bàn hợp đồng, Susan đã bảo Gia Tiểu Mẫn làm thư ký tạm thời cho Diêu Tiền Xuân.
Mọi chuyện coi như quá rõ, chắc tên háo sắc kia lại giở trò chứ gì ? cô lại nhìn Mỹ Lệ, nhẹ giọng.
“ Diêu phu nhân, sao bà biết bạn tôi quyến rũ Diêu Tổng ? có chứng cứ sao ?”
“ Chứng cứ ? cô ta là thư ký mà không làm tròn bổn phận, tối ngày cứ bám riết chồng tôi, chuyện này cả công ty đồn ầm cả lên, cần có chứng cứ sao ?”
Mỹ Lệ liếc mắt nhìn Lăng Tịnh Hy, lại đâm mũi tên ngay vào cô.
“ Mà dù không có chứng cứ nhưng người ta thường, nói gần mực thì đen … có người bạn cũng là hồ ly tinh thì cũng là hồ ly tinh mà thôi.”
Cảm nhận bàn tay Gia Tiểu Mẫn cứng ngắt, Lăng Tịnh Hy lo sợ nhìn Mỹ Lệ.
“ Tôi không hiểu bà đang nói cái gì ? nhưng đây là chỗ làm ăn, bà đến làm loạn như thế tôi có thể thưa bà về tội gây mất trật tự nơi công cộng.”
“ Thưa tôi ? hừ … Lăng Tịnh Hy, tôi sợ cô sao ? đừng nghĩ có Vương Tổng chống lưng thì muốn làm càng, cô cũng chỉ là tình nhân của Vương Tổng, trước sau gì cũng bị chơi chán mà vứt đi thôi.”
Bàn tay đang siết chặt bị buông lỏng, Lăng Tịnh Hy xoay mặt thấy Gia Tiểu Mẫn nhìn mình bằng ánh mắt không tin nổi, cô siết chặt tay nhìn Mỹ Lệ.
“ Diêu phu nhân, nếu bà cứ dùng lời lẻ nhục mạ người khác như thế, tôi có thể thưa bà về tội phỉ bán … bà không tin ? có thể nói tiếp.”
Thấy ánh mắt u ám của Lăng Tịnh Hy, Mỹ Lệ có chút sợ hãi, bà nuốt nước bọt nhưng không muốn mất mặt nên tiếp tục nói.
“ Lăng Tịnh Hy, cô đừng nghĩ leo lên được chiếc giường của Vương Tổng là hay ho, loại đàn bà rẻ mạt như cô chỉ là món ăn nhẹ mà thôi, ăn qua một lần thì không có hứng thú nếm lần thứ hai đâu.”
Lăng Tịnh Hy thật sự tức giận nhưng điều cô quan tâm là Gia Tiểu Mẫn … cô biết sự việc không thể giấu mãi, chỉ là cô không muốn mất đi người bạn này.
“ Diêu phu nhân, bà thân phận cao quý nhưng lại dùng lời lẽ không đáng một đồng, xem ra Diêu Tổng muốn tìm người mới là lý do này phải không ?”
“ Bốp.” – Một cái tát giáng xuống, Lăng Tịnh Hy không kịp tránh nên lãnh trọn.
“ Con tiện nhân, mày tưởng mày ngon hơn ai, loại gái hạ đẳng như mày chỉ để bọn đàn ông trêu đùa mà thôi, tao sẽ xem mày lên mặt được bao lâu.”
Lăng Tịnh Hy lau khóe miệng ứa máu, cô không sợ hãi lùi bước, cười nhạt.
Mỹ Lệ thấy vẻ mặt khó ưa của cô, chịu không nổi nên bường tới muốn tát thì một bàn tay to lớn nắm lấy tay bà, bà xoay người thì kinh hoảng.
Vương Vũ Hàn vẻ mặt khó coi nhìn Mỹ Lệ, lại nhìn đến gò má sưng lên của Lăng Tịnh Hy, chưa kịp lên tiếng thì Mỹ Lệ đã nhẹ giọng nói trước.
“ Ôi Vương Tổng, ngài đến đây làm gì thế ?”
Thái độ xoay 180 độ của bà khiến Lăng Tịnh Hy muốn nôn, lại nhìn Vương Vũ Hàn, lúc nãy cô đã thấy hắn chuẩn bị vào nên muốn thử vận may, không nghĩ hắn lại giúp cô, là cô đã thành công hay đơn giản hắn không muốn mất mặt ?
“ Diêu phu nhân, bà hình như rất rãnh ?” – Giọng hắn trầm thấp nhưng vẫn mang vài phần băng lạnh làm Mỹ lệ run người.
Bà biết người đàn ông này rất nguy hiểm, cũng không nghĩ sẽ gặp hắn ở đây, giờ mới bạt tay Lăng Tịnh Hy xong bà có chút hối hận nhưng vì lý do chính đáng nên bà không sợ.
“ Vương Tổng, tôi biết ngài đã thấy tôi tát tình nhân của ngài nhưng vì cô ta hỗn xượt với tôi, còn nữa bạn của cô ta lại đi câu dẫn chồng tôi, tôi vì tức giận nên mới …”
“ Tôi không thích kẻ khác động vào đồ của mình, bà biết chứ ?” – Giọng hắn lạnh xuống đến âm độ.
Mỹ Lệ sao không biết điều này nhưng lửa giận trong lòng vẫn còn, bà bất mãn nói.
“ Vương Tổng, tôi biết ngài có rất nhiều tình nhân nên quản không hết, tôi chỉ là dạy dỗ giúp ngài thôi, ngài không biết đó chứ mấy cô tình nhân bây giờ không thích cung phụng một người đâu.”
Vẻ mặt hắn khó coi đến cực điểm, liếc nhìn Lăng Tịnh Hy thì cô lại dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, hít một ngụm khí lạnh.
“ Diêu phu nhân rất thích quản người khác ? vậy bà nên về quản chồng mình hay hơn … gần đây công ty của ông ấy không được tốt thì phải ? “
Sắc mặt bà tái mét khi nghe được lời đó, gần đây công ty chồng bà làm ăn rất thuận lợi nhưng giờ hắn nói thế … không lẽ hắn muốn …
“ Vương Tổng, ngài nên công tư phân minh.” – Bà nhắc nhỡ, điệu bộ cũng dịu hẳn, bà không muốn vì Lăng Tịnh Hy mà hủy cả công ty.
“ Tôi đương nhiên công tư rõ ràng nhưng phải xem biểu hiện của họ như thế nào ?”
Ý tứ quá rõ ràng, bà siết chặt tay, giờ chỉ còn một cách. – “ Vương Tổng, tôi còn có chút việc, tôi đi trước.”
Vì công ty của chồng, bà tạm tha cho mấy con hồ ly này nhưng nếu có cơ hội bà nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu.
Như chưa hết tức giận, xoay người nhìn Gia Tiểu Mẫn vẫn cúi đầu, bà hừ lạnh.
“ Gia Tiểu Mẫn, coi như cô gặp may, có cô bạn tốt như vậy nhưng nên nhớ nếu lần sau còn vụng trộm với chồng tôi một lần nữa, tôi sẽ không để yên đâu.”
Trút giận xong, Mỹ Lệ mới rời khỏi của hàng, để lại không gian yên lặng đến đáng sợ.
Vương Vũ Hàn muốn xem mặt Lăng Tịnh Hy nhưng bị cô đẩy ra, hắn nhíu mày muốn nắm tay cô kéo lại nhưng thấy cô đã đến trước mặt Gia Tiểu Mẫn.
“ Tiểu Mẫn, cậu vẫn ổn chứ ?”
Cô khó khăn hỏi, cũng xem phản ứng của Gia Tiểu Mẫn, mọi chuyện đã lộ thì còn che giấu làm gì, chỉ mong Gia Tiểu Mẫn có thể hiểu cho cô.
“ Là thật sao ?” – Gia Tiểu Mẫn nhàn nhạt nói, ngước nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Cậu là … tình nhân của Vương Vũ Hàn.”
Phía sau, Vương Vũ Hàn thấy Gia Tiểu Mẫn gọi cả tên lẫn họ mình, thái độ không vui thấy rõ, hắn bước tới thì bị Lăng Tịnh Hy che lại.
“ Tiểu Mẫn, cậu nghe mình giải thích, mình …”
“ Cậu muốn giải thích gì đây ? giải thích vì sao bọn Susan và Helen lại nói cậu là đứa vô sỉ ? giải thích vì sao cậu chia tay Thiếu Phong ? giải thích vì sao bà Diêu lại nói cậu là hồ ly tinh ? giải thích vì sao cậu lại gạt mình hả ?”
Câu cuối cùng, Gia Tiểu Mẫn hét lớn khiến Vương Vũ Hàn cũng giật mình.
Lăng Tịnh Hy đau lòng đi tới giữ chặt tay Gia Tiểu Mẫn, nước mắt vô thức rơi xuống mà Gia tiểu Mẫn cũng không hơn gì, nước mắt cũng rơi đầy mặt.
“ Giờ mình đã hiểu vì sao Susan và Helen lại có hiềm khích với cậu thì ra họ đều biết sự thật … Tịnh Hy, có phải cậu sợ một mình cậu chịu tai tiếng không đủ nên kéo theo mình vào làm chung phải không ?”
Lăng Tịnh Hy nức nở lắc đầu. – “ Không phải như vậy đâu, Tiểu Mẫn, cậu tin mình được không ? mình …”
Gia Tiểu Mẫn không nghe Lăng Tịnh Hy giải thích, chỉ về phía Vương Vũ Hàn.
“ Anh ta là anh trai của Thiếu Phong, cậu biết không hả ?”
“ Tiểu Mẫn, cậu nghe mình nói đi, mình không muốn như vậy đâu ?” – Cô yếu ớt nói, bi thương cùng nỗi đau ngày trước chợt ùa về khiến tim cô vỡ vụn.
Gia Tiểu Mẫn nắm chặt vai Lăng Tịnh Hy, việc biết cô là tình nhân của Vương Vũ Hàn khiến Gia Tiểu Mẫn bị đã kích mạnh.
“ Cậu có biết Thiếu Phong yêu cậu như thế nào không ? sau khi chia tay xong cậu ấy đã gọi cho mình, cậu ấy nói tại sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy ? cậu ta yêu cậu nhiều đến thế, còn cầu hôn cậu, muốn sống cả đời cùng cậu nhưng cậu thì sao ?”
Cô buông Lăng Tịnh Hy ra, cười giễu, mũi như nghẹt lại.
“ Lúc trước, khi cậu chia tay Thiếu Phong, mình không biết vì sao ? cũng không muốn hỏi vì cứ nghĩ hai người không hợp nhau nhưng giờ …”
Gia Tiểu Mẫn ngừng một giây. – “ Là vì tiền sao ? vì Thiếu Phong không đủ tiền cho cậu sao ?
… Tịnh Hy, đối với cậu tiền quan trọng đến mức có thể bán đi trinh tiết mà lên giường cùng anh trai của người yêu mình sao ?”
“ Bốp.” – Gia Tiểu Mẫn đứng im nhận cái tát.
Lăng Tịnh Hy, mắt đầy phẩn nộ cùng đau lòng, nước mắt lại rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào.
“ Cả thế giới có thể nhục mạ mình nhưng cậu thì không được.”
Gia Tiểu Mẫn nhìn Lăng Tịnh Hy, ánh mắt lạnh nhạt.
“ Tịnh Hy, cái tát này coi như mình trả cho cậu vì cậu đã nhận thay mình cái tát của bà Diêu … sau này mình không muốn gặp cậu nữa … tình bạn chúng ta bắt đầu từ hôm nay … chấm dứt.”
Nói xong cô đi vào trong, Lăng Tịnh Hy đau lòng đi tới níu tay cô, giọng ướt át.
“ Tiểu Mẫn, mình không cố ý, mình xin cậu đừng bỏ rơi mình, mình chỉ có cậu là bạn thôi, xin cậu đấy.”
“ Cậu nên dùng mấy giọt nước mắt này cho cha me cậu xem, mong rằng họ sẽ vì thế mà động lòng tha thứ cho cậu.”
Cô hất tay Lăng Tịnh Hy ra, đi vào trong nhưng Lăng Tịnh Hy lại lên tiếng.
“ Đừng vì mình mà nghĩ việc có được không ?”
Cô không muốn vì cô mà Gia Tiểu Mẫn nghĩ việc, như thế việc tốt nghiệp sẽ rất khó khắn.
Gia Tiểu mẫn không quay đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“ Mình sẽ không vì cậu mà nghĩ việc, mình sẽ dùng chính năng lực của mình để lấy bằng tốt nghiệp, sẽ không như cậu … dùng thân thể để đổi lấy hư vinh.”
Nhìn bóng dáng yếu ớt cô bạn thân đi khuất, Lăng Tịnh Hy siết chặt tay, nước mắt vẫn rơi không ngừng … Là cô tự làm tự chịu, trách ai được đây.
Vương Vũ Hàn thấy cô cứ khóc mãi, lòng cảm thấy khó chịu, hắn đến bên ôm cô vào lòng nhưng cô lại đẩy ra, không nói một lời đi thẳng ra xe.
_____________________________
Từ tiệm cháo về đến biệt thự, hai người không nói tiếng nào nhưng Vương Vũ Hàn biết Lăng Tịnh Hy đang rất đau lòng bởi lời nói của Gia Tiểu Mẫn.
Hắn không nghĩ Vương Thiếu Phong lại yêu Lăng Tịnh Hy đến thế, còn muốn kết hôn nữa chứ ? … Là hắn đã sai sao ? chia cách hai người họ là hắn đã sai sao ?
Ý nghĩ cứ thế đeo bám hắn về tới biệt thự, vừa vào cửa, Lăng Tịnh Hy đã đi nhanh vào trong thì chạm mặt Âu Thục Lợi, cô nàng nhìn cô với vẻ đắc chí.
“ Bị bạn bỏ rơi rồi sao ?”
“ Là chị làm ?” – Cô nhíu mày hỏi dù biết nó thật dư thừa.
Âu Thục Lợi ghé sát tai cô thõa thẽ.
“ Đây chỉ là mới bắt đầu, nếu không muốn những người thân của mình từng người từng người bỏ đi thì cút khỏi cái biệt thự này đi.”
Lăng Tịnh Hy liếc nhẹ Âu Thục Lợi cũng không trả lời mà đi thẳng lên phòng.
Âu Thục Lợi cười gian xảo, việc tin đồn của Gia Tiểu Mẫn cùng Diêu Tiền Xuân là do cô cùng Trang Mật Ly sắp đặt, cô muốn từng người thân bên cạnh Lăng Tịnh Hy phải rời khỏi cô ta, để cô ta đơn độc chống chọi với những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, có như thế cô mới thấy thõa mãn.
“ Sao cô lại ở đây ?” – Vương Vũ Hàn vừa bước vào đã thấy Âu Thục Lợi một mình đứng đó, hắn nhíu mày hỏi.
“ Vũ Hàn, mấy ngày nay người ta rất nhớ anh đó.”
“ Về đi.” – Hắn bỏ lại hai chữ, rồi đi thẳng lên lầu, lòng tự nhiên lo lắng không biết Lăng Tịnh Hy có sao không ?
Nhìn người đàn ông đang hấp tấp bỏ lên lầu, vẻ mặtvừa tỏ ra đáng yêu trước mặt hắn nay trở nên lạnh lẽo cùng thâm độc.
_____________________________
“ Em đang làm cái gì vậy ?” – Đây là câu đầu tiên khi hắn bước vào trong.
Hiện trạng xung quanh rất hỗn loạn, Lăng Tịnh Hy vất hết đồ trong tủ ra, lại lật hết ga giường lên, không biết đang tìm thứ gì ?
Lật tung tất cả lên nhưng vẫn không thấy thứ mình cần tìm, Lăng Tịnh Hy đứng trước mặt hắn, mắt đỏ hoe, đưa tay ra.
“ Trả đĩa lại cho tôi.”
Hắn ngây người trong giây lát. – “ Để làm gì ?”
“ Vương Vũ Hàn, anh trả cái đĩa lại cho tôi.” – Cô hét lớn, nước mắt lại rơi xuống.
“ Vương Vũ Hàn, cầu xin anh trả lại đĩa cho tôi có được không ?”
Cô ngồi bẹp xuống, bất lực nói tiếp.
“ Tôi nhận … tôi thừa nhận tôi vô sỉ, tôi là tiện nhân, tôi không biết nhục nhã đi mê hoặc Thiếu Phong, như thế anh vừa lòng chưa ? … cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi không muốn như thế nữa, không muốn …”
Vương Vũ Hàn cũng ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn nắm chặt bả vai cô, gằng giọng.
“ Em muốn lấy lại cái đĩa ? em muốn bỏ đi ?”
“ Phải, tôi không muốn cùng anh một chỗ, tôi ghét anh, tôi ghét anh.”
Cô đẩy hắn ra muốn rời đi nhưng tay bị kéo lại, xoay người một cái đã bị hắn đặt xuống thân, cô không giãy dụa mà ngoảnh mặt đi, nước mắt vẫn chảy xuống.
“ Nhìn tôi.” – Giọng hắn càng lúc càng lạnh, không đợi cô quay mặt nhìn, hắn đã nắm cằm cô xoay mạnh.
Mắt hắn đầy tơ máu, là giận dữ, là bực tức, cô muốn rời khỏi hắn sao ? … không, hắn không cho phép.
“ Tôi nói cho em biết, dù không có cái đĩa đó thì em cũng là của tôi, thân thể em cũng là của tôi.”
Nói xong hắn cúi người ngậm lấy cánh môi đang run của cô, nhanh chống cuốn lấy đầu lưỡi của cô mút mạnh.
“ Khô .. ưm … không …” – Lăng Tịnh Hy chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ ràng, một chút phản kháng cũng không được bởi cả người đã bị hắn đè chặt.
Bàn tay ma quỷ của hắn từ từ cởi từng lớp áo của cô, Lăng Tịnh Hy vô thức khép chặt đùi ngọc, nhưng bị hắn mạnh mẽ kéo ra, vật nam tính nóng bỏng bất ngờ xâm nhập khiến cô đau đớn, Lăng Tịnh Hy ngửa đầu ra sao đón nhận, nước mắt mỗi lúc nhiều hơn.
Từng cái va chạm liên tiếp diễn ra, mà mỗi lần như muốn đẩy cô xuống địa ngục Lăng Tịnh Hy cắn răng chịu đựng nhưng miệng lại vô thức phát ra tiếng rên rỉ mê người … cô đương nhiên có phản ứng với hắn.
Dù cảm thấy nhục nhã thì đã sao ? trừ khi hắn thõa mãn cô mới được buông tha, vì thế đành nhắm mắt chấp nhận.
Cơn kích tình qua đi, cả người cô mềm nhũn nằm dưới sàn gạch lạnh lẽo,mà người đàn ông vừa phát tiết xong như được thõa mãn.
Vương Vũ Hàn sau khi phát tiết xong cứ ngồi nhìn cô như thế, tâm cảm thấy như bị kim đâm, tay vô thức sờ lên lưng cô, làn da trắng mịn đầy vết xanh đỏ.
“ Tôi thích phụ nữ biết nghe lời, em nên biết điều đó … muốn rời khỏi tôi, vĩnh viễn đừng nghĩ đến … Lăng Tịnh Hy, trừ khi tôi chán nếu không … cả đời này em vẫn phải ở bên cạnh của tôi.”
Hắn đứng dậy sữa sang lại quần áo, đi thẳng ra ngoài.
Lăng Tịnh Hy vẫn nằm đó, cô cười khổ.
‘ Đây không phải kết quả cô muốn sao ? nhưng … trả giá có phải quá đắt không ?’
Bên ngoài phòng, Âu thục Lợi nhàn hạ ngắm nhìn bóng dáng trần trụi của Lăng Tịnh Hy, ánh mắt đố kỵ cùng ghen ghét.
Cô hếch môi cười khinh bỉ, đi đến một góc tường, lấy điện thoại ra ấn số.
“ Là mình đây.”
“ … ”
“ Thay đổi kế hoạch đi, mình mới phát hiện một chuyện rất thú vị.”