Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 52: Chương 52: Trừng phạt dưới tầng hầm




Trong đêm tối, một tia chớp xẹt ngang bầu trời đen kịch, sau đó những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống.

Dưới tầng hầm Ảo Cư.

Vương Vũ Hàn ngồi trên ghế sofa, gương mặt cương nghị lạnh lùng, toàn thân tỏa ra mùi vị chết chóc.

Nhìn một nam một nữ trước đang quỳ trước mặt, mắt hắn tràn đầy sát khí khắc nghiệt.

“ Hạ Quân Đồng, cô nghĩ có thể chạy thoát được sao ?”

Trên mặt đất, Hạ Quân Đồng run rẩy không dám ngước mặt nhìn, cô không nghĩ sẽ bị bắt nhanh đến thế … tất cả cũng tại tên Jack khốn kiếp, tham sống sợ chết, mới bị chặt một ngón tay đã sợ tè cả quần, khai ra chỗ cô ẩn náo.

Cũng may ông chủ chưa phát hiện chỗ ở của cô, nếu không dù cô không bị Vương Vũ Hàn bắt giữ thì cũng bị ông chủ giết chết.

“ Tôi cứ nghĩ cô là đại tiểu thư nhà họ Hạ, không ngờ chỉ là loại phế phẩm được Smith nuôi dưỡng … hừm … dám động vào người đàn bà của tôi, cô nghĩ tôi nên làm gì mới xứng với loại phế phẩm như cô ?”

Khi điều tra được, Hạ Quân Đồng chỉ là con cờ được tổ chức bí ẩn có tên Hỏa, cài vào Hạ thị, hắn cũng bất ngờ.

Nếu không phải cô ta bị Camera ở biệt thự quay được thì hắn cũng không biết cô ta là người của Smith kẻ đứng đầu tổ chức Hỏa, kẻ đang bị hắn truy sát.

“ Vương Vũ Hàn, tôi biết tôi là phế phẩm, là kẻ được chủ nhân nuôi dưỡng như sủng vật thì sao ? … vì yêu anh, tôi đã phản bội chủ nhân, xém chút đã chết dưới tay ông ta … tôi chỉ mong được sống cùng anh … không phải anh từng nói yêu tôi, nói chỉ yêu một mình tôi thôi sao ? … vì sao bây giờ lại đối với tôi như vậy ?”

Nước mắt rơi xuống, tuy Hạ Quân Đồng y như đóa hoa tàn trước mặt Vương Vũ Hàn nỉ non.

Nghe câu nói của Hạ Quân Đồng càng khiến Vương Vũ Hàn tức giận hơn, tất cả đều do Mạch Quân Vỹ bày ra, cái gì nói muốn phụ nữ cam tâm tình nguyện yêu mình thì phải ra sức nuông chìu, ra sức dụ ngọt, còn phải nghe theo lời cô ta nói, cô ta nói cái gì cũng đúng, còn mình lúc nào cũng sai.

Trong một tuần bị Mạch Quân Vỹ nói đến điên cả đầu, hắn không nương tay mà quay chín Mạch Quân Vỹ, vì tội bảo hắn làm toàn chuyện mất mặt, đến bây giờ còn thấy tức giận.

“ Cô nghĩ loại người như cô đáng được tôi yêu sao ?”

Hạ Quân Đồng trợn mắt, vẻ mặt đau lòng nhìn hắn, giọng đầy ác độc.

“ Là vì con tiện nhân Lăng Tịnh Hy, vì con điếm thối tha đó nên anh mới vứt bỏ tôi phải không ?”

“ Bốp.” – Vương Vũ Hàn không ra tay chỉ liếc một tên vệ sĩ thì tên kia đã hiểu, hắn tiến lên cho Hạ Quân Đồng một bạt tay.

“ Ha ha ha … Vương Vũ Hàn, anh đau lòng vì tôi nhục mạ Lăng Tịnh Hy sao ? theo như tôi biết anh không khác gì tôi nhưng còn biến thái hơn nhiều …”

“ Bốp.” – Lại một cái tát nhưng Hạ Quân Đông sợ, vẫn cười rất lớn.

“ Vương Vũ Hàn, anh có nghĩ anh sẽ bị ông trời trừng phạt không ? … tôi thì rất mong ngày đó sẽ đến … À, hay là trừng phạt anh bị Lăng Tịnh Hy chơi đùa ? …”

Hạ Quân Đồng càng nói càng hăng say, không để ý sắc mặt của Vương Vũ Hàn đang tối sầm lại, mắt cũng mang theo tia lạnh lẽo muốn giết người.

“ Không phải anh yêu cô ta sao ? … người như cô ta rất thông minh, anh nghĩ cô ta dễ dàng nhu thuận ở bên cạnh anh sau khi anh tổn thương cô ta sâu sắc như thế sao ?”

“ Đừng khiêu khích tôi.” – Hắn gằn giọng.

“ Nhìn thấy anh như vậy, tôi biết ngay cả anh cũng không chắc chắn phải không ? … Loại con gái như Lăng Tịnh Hy rất khó nhìn ra tâm tư … tôi thật mong cô ta sẽ trả thù anh, khiến anh phải cự kỳ đau khổ … hahahahaha ….”

Ánh mắt đầy tia lửa giận nhưng chỉ một giây hắn đã cười lạnh lùng.

“ Đem thứ đó đến đây.”

Một vệ sĩ đi tới đưa cho hắn một bình dung dịch, hắn nhận lấy đi tới chỗ Hạ Quân Đồng.

“ Cô rất thích chơi với thứ này phải không ?”

Hạ Quân Đồng hoảng sợ, bởi khi hắn mở nắp ra cô đã nghe được mùi axit, là axit nguyên chất.

“ Anh muốn làm gì ? …Á …”

Cả người bị giữ chặt không giãy được, Hạ Quân Đồng có thể cảm nhận rõ sự đau đớn ở cánh tay nhưng …

“ Chỉ một giọt đã khiến cô hoảng sợ thế sao ? Smith thật vô dụng khi nuôi dưỡng thứ rác rưởi như cô … tôi nghĩ nên giúp hắn ta thanh lý thứ phế phẩm này thì tốt hơn.”

“ Vương Vũ Hàn, tôi có chết cũng không tha cho anh.”

“ Vẫn còn hơi sức nguyền rủa kẻ khác ? … hừm, để xem tới đây, cô có còn mạnh miệng được nữa hay không ?”

Hắn nhìn vệ sĩ ra lệnh. – “ Bảo mấy tên kia vào đây.”

Lát sau, một nhóm khoảng bảy, tám tên vào, toàn là người sống ở tầng hầm.

“ Vương tiên sinh có gì căn dặn.”

“ Cô ta đang thiếu thốn tình yêu, các người giúp cô ta trao dồi tình yêu một chút.”

Sét đánh ngang tai, Hạ Quân Đồng hoảng sợ nhưng không chạy được, cô tuy được huấn luyện nhưng chỉ là học cách làm tiểu thư, đánh nhau chỉ tàm tạm, đối phó với mấy tên vệ sĩ này cô không chống lại được.

“ Vũ Hàn, anh tha cho em đi, em biết lỗi rồi, em … em sẽ khai … em sẽ nói chỗ ẩn nấp của Smith, cầu xin anh tha cho em.”

Tính quật cường khi nãy biến mất, nếu bị axít tạt trúng cũng chỉ hủy dung nhan nhưng một lần bị gần chục tên chơi đùa như vậy, không chết cũng thành tàn tật, cô không thể không hèn hạ mà cầu xin.

“ Hắn ở đâu ?” – Hắn lạnh giọng.

“ Hội Tam Bảo ở Thái Lan, hắn được Clifford che chắn … Vũ Hàn, em nói thật đó, anh tin em đi.” – Cô khóc lóc van xin.

“ Dương Nghị, cho người bên đó đi điều tra.”

Nói xong hắn ngồi xuống sofa, tay nâng ly rượu lắc nhẹ, ngước nhìn mấy tên đứng phía trước, lạnh nhạt nói.

“ Còn ngây ra đó làm gì ?”

“ Dạ, dạ.” – Mấy tên kia cười nham nhỡ, được chơi cô gái đẹp như thế, cầu còn không được ?

Hạ Quân Đồng hoảng sợ hét lên. – “ Hàn, em đã nói hết cho anh biết rồi vì sao không tha cho em, anh đã hứa rồi mà ?”

“ Tôi hứa khi nào ?” – Hắn hờ hững nói.

“ Vù vù vù .” – Một cơn gió lạnh vụt qua, Hạ Quân Đồng đứng hình.

“ Không, tôi không muốn, thả tôi ra.”

Hạ Quân Đồng thật sự sợ hãi, cô không nên tin Vương Vũ Hàn, người như hắn làm sao có tính người được chứ ?

“ Xèo, xèo …. Á …”

Vừa chạy được mấy bước, cả người đã ngã xuống, toàn thân bắt đầu đau rát khó chịu, nhìn lại mới biết, thân thể bị mấy giọt axit váy vào người.

“ Cô ta chạy một bước, thì nhỏ một giọt lên người cô ta.”

Nụ cười tà ác của Vương Vũ Hàn cùng lời nói ác độc bay thẳng vào tai Hạ Quân Đồng, lòng đau, thân thể cũng đau.

Vương Vũ Hàn liếc mắt ra lệnh, mấy tên man rợ kia tiến lên phía trước.

“ Các người không được chạm vào tôi, cút hết …”

Nhìn thấy một tên mập mạp xấu xí đi đến trước mặt, Hạ Quân Đồng quát lớn.

“ Người đẹp, phản kháng cũng vô ít, đợi lát nữa anh cùng mấy anh em khác sẽ cho em biết thế nào là lên thiên đường.”

Tên mập nói xong tóm tóc cô lôi về phía bọn họ, bàn tay cũng nhanh chống xé nát quần áo của cô.

“ Vương Vũ Hàn, tên cầm thú nhà ngươi, tên hỗn đản.” – Hướng về phía hắn, cô không cầu xin mà chửi rủa liên tục.

“ Nếu cô không chạm vào điểm mấu chốt của tôi thì cô đã không trở thành thế này, tự gây nghiệt không trách ai được.” – Hắn hờ hững nói.

“ Á …”

Không kịp nói gì, hai chân bị mạnh mẽ dang ra, vật thối tha của tên mập thẳng tiến vào sâu nhất nơi tư mật của cô.

“ Quay lại toàn bộ cảnh này, khi nào tìm được Smith thì cho ông ta xem con thú cưng của ông ta có bao nhiêu phóng đãng.”

Vương Vũ Hàn cũng không có ý định rời đi, hắn muốn xem con đàn bà này bị chơi đùa như thế nào ? … người nào đụng vào Lăng Tịnh Hy thì phải chịu kết cục như thế.

Hạ Quân Đồng cắn chặt môi không cho phát ra tiếng rên rỉ nhưng khi bị tên cầm thú phía trên liên tục tát vào mặt, cô phải chấp nhận kêu la.

“ Lăng Tịnh Hy tao sẽ không tha cho mày.” – Cô hét lớn.

Đương nhiên Vương Vũ Hàn nghe thấy, hắn nhíu mày.

“ Các người không có sức hay sao ? cô ta vẫn còn mạnh miệng như thế ?”

Một tên khác tiến liên, xoay người Hạ Quân Đồng cho cô ta nằm úp, tên mập phía sau kéo mạnh eo cô lên, hạ thân cũng mạnh mẽ ra vào, tên còn lại thì đẩy mạnh dục vọng vào miệng cô, cũng không ngừng luân động.

Hạ thân bị liên tục va chạm không ngừng nghĩ, miệng bị thứ dơ bẩn chặn lại, Hạ Quân Đồng khóc như vũ bão nhưng sau đó bản thân lại có phản ứng, còn cảm giác muốn cầu hoan, nhục nhã ê chề nhưng thân thể vẫn không ngăn lại được.

Cứ thế, một người lại một người ra vào bên trong cô, mạnh mẽ, mãnh liệt như vũ bão, khiến cô như được lên thiên đàng nhưng cũng muốn xuống địa ngục.

Cơn hoan ái trôi qua khá lâu cho đến khi máu từ hạ thể chảy ra cũng không thấy bọn họ dừng lại, Hạ Quân Đồng như hấp hối thở không nổi, hạ thể dĩ nhiên cứng ngắc không thể nhúc nhích được, dần dần cũng ngất đi.

“ Vương tiên sinh, cô ta đã ngất xỉu.”

Một tên đang muốn lên tới đỉnh thì phát hiện Hạ Quân Đồng đã ngất xỉu, thật là mất hứng, hắn đẩy cô nằm dài dưới đất, đứng dậy nhìn Vương Vũ Hàn báo cáo.

Vương Vũ Hàn nghe xong, đứng dậy đi tới gần Hạ Quân Đồng, cười lạnh.

“ Đùng, đùng, đùng …” – Ba phát súng ngay tim, Hạ Quân Đồng tử vong tại chỗ.

Một vệ sĩ đặt ngón tay ở mũi Hạ Quân Đồng.

“ Vương tiên sinh, cô ta đã tắt thở.”

“ Lấy toàn bộ nội tạng của cô ta gửi cho Smith cùng với cuốn băng.”

Vương Vũ Hàn thảy súng cho vệ sĩ kế bên, lấy khăn lau tay mình, rồi thảy khăn lên người Hạ Quân Đồng, xoay người rời đi nhưng …

“ Vương tiên sinh, còn tên này thì sao ?”

Một vệ sĩ chỉ về phía tên Jack đang co rúm tại chỗ, từ lúc đầu hắn đã như con tôm bị nướng chín đến khét nghẹt

Nghe vệ sĩ nhắc đến mình, hắn nhào tới ôm ống quần Vương Vũ Hàn cầu xin.

“ Vương tiên sinh, tôi vô tôi, là cô ta sai tôi kiểm tra người Lăng Tịnh Hy, tôi chỉ làm theo lệnh, xin ngài tha cho tôi.”

Vương Vũ Hàn cười nhẹ, ngồi xuống nhìn Jack chăm chú, mắt dời xuống tay hắn.

“ Bàn tay của mày đẹp y như tay con gái … lúc đó sờ rất thoải mái phải không ?”

Cái ngày Lăng Tịnh Hy bị Jack sờ mó, hắn đã muốn nướng chín tên này tại chỗ, vì kế hoạch … nhẫn nhịn lần này khá lớn.

“ Tôi biết sai rồi … xin ngài tha cho tôi, tôi hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa … cầu xin ngài.”

Jack khóc như đứa trẻ, nếu biết có ngày hôm nay, đánh chết hắn cũng không dám đụng đến Lăng Tịnh Hy.

““ Tiện nhân, một ngày nào đó tao sẽ đè mày xuống thân, tra tấn cho đến khi mày cầu xin tao mới thôi.””

Nói xong, hắn nhìn Jack trong mắt không chút tình cảm nào nói.

“ Tôi nói thế có sai chữ nào không ?”

“ Vương … Vương tiên … sinh …” – Giọng hắn mỗi lúc một nhỏ, cả người không ngừng run rẩy.

Vương Vũ Hàn hừ lạnh, hắn đứng dậy đá thẳng vào Jack khiến hắn ngã lăn xuống đất, trên mặt man theo nụ cười tà ác.

“ Chặt hết các ngón tay của hắn.” – Nhìn về hướng mấy tên man rợ kia.

“ Nhìn các người chắc vẫn chưa thỏa mãn … thay đổi khẩu vị một chút đi.”

Jack kinh hoàng, muốn nhào tới chỗ Vương Vũ Hàn nhưng bị vệ sĩ ngăn lại.

“ Vương tiên sinh, cầu ngài tha cho tôi … tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, cầu xin ngài.”

“ Các người cũng nghe thấy rồi đó, hắn muốn chơi đùa theo kiểu trâu ngựa, vậy làm cho hắn thỏa mãn đi.” – Dừng một chút.

“ Quay lại cảnh này thật đẹp, tôi muốn ngày mai cả thế giới đều phải thấy được cảnh này.”

“ Vương tiên sinh … Vương tiên sinh … không …. Không …”

Cảnh thối nát như thế, Vương Vũ Hàn không có hứng thú xem, hắn sải bước về phía thang máy, để lại sau lưng là tiếng hét thảm thiết của Jack.

Vào trong thang máy, chợt nhớ ra chuyện gì, hắn nhíu mày.

“ Sao không thấy Âu Thục Lợi ở đây ?”

Lúc ném Âu Thục Lợi xuống tầng hầm, hắn từng ra lệnh không cho cô ta ra khỏi tầng hầm nữa bước, trừ khi có lệnh của hắn nếu không cả đời này cô ta đều phải sống trong địa ngục.

“ Vương tiên sinh, trong lúc bọn họ lơ đãng, cô ta đã chạy thoát.”

“ Các cậu được huấn luyện kiểu gì thế hả ?” – Hắn gầm nhẹ.

Mấy vệ sĩ cúi đầu, không phải họ không trông chừng, vì trong một năm xảy ra quá nhiều chuyện, việc tìm ra căn cứ của địch cũng khiến tiêu hao rất nhiều anh em, bối cục hỗn loạn, bọn họ hơi đâu để ý một đứa con gái yếu đuối … nhưng cũng do bọn họ sơ suất, chỉ mong Vương Vũ Hàn giơ cao đánh khẽ.

“ Cho người truy sát cô ta, không cần sống hay chết, chỉ cần mang sát cô ta về cho tôi.”

“ Vâng, Vương tiên sinh.”

Mấy vệ sĩ có chút giật mình, lần đầu tiên Vương Vũ Hàn không trách phạt bọn họ, không lẽ mới trút cơn giận xong nên họ may mắn thoát chết.

Rời khỏi tầng hầm Ảo Cư, Vương Vũ Hàn nhanh chống về biệt thự, lúc này hắn cư nhiên rất muốn gặp Lăng Tịnh Hy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.