Tra Trời Sinh

Chương 2: Chương 2: “Anh học những cái này vì người khác à?”




Cánh cụt hoàng đế là một loài động vật biết co biết duỗi, hướng ngoại hào phóng, lúc lấy lòng đối tượng, chúng sẽ dốc hết sức, đối mặt với mọi chướng ngại vật ngăn cản tình yêu thì chúng nhất quyết không chịu thua, tàn khốc tới cùng.

Đến khi giành chiến thắng sẽ vênh váo tự đắc, lắc đầu lòe não khoe khoang.

Về điểm này thì, dù là chim trống hay mái cũng đều như vậy hết á.

—— 【Nhật ký nuôi dưỡng cánh cụt hoàng đế】

..

Tại sao tra nam luôn có khứu giác nhạy bén đánh hơi thấy con mồi chất lượng nhất?

Sau nhiều lần Kỳ Tích tiếp cận sinh viên năm nhất nào đó, tin tức truyền ra ngoài. Quần chúng ăn dưa ở đại học Đông Hải đều xác nhận 90% là thật, quả nhiên năm nay tra nam lại có mục tiêu mới rồi.

Tân sinh viên khoa kỹ thuật môi trường Đàm Mộng Long, khôi ngô tuấn tú, eo thon chân dài, chơi bóng cừ khôi, lại còn hát hay nữa chứ.

Nghe đâu là trai thẳng, nhưng trong số người yêu cũ của tra nam cũng đâu phải không có trai thẳng đâu.

Bạch học thần chính là một nhân chứng sống sờ sờ vừa vào trường đã bị vẻ ngoài đáng yêu thuần thiện của tra nam lừa dối, dưới hành động si tình và quyết tâm, đã giẫm một bước vào cái hố to đùng. Kết quả bị người ta tra, còn để lại bóng ma sâu sắc trong lòng.

Đàm Mộng Long vừa mới vào trường, bị mọi người chú ý vì Kỳ Tích, thường xuyên có người chạy tới bên ngoài phòng học nhìn hắn.

Có người mở sòng cược, cũng có người đi tới nhắc nhở Đàm Mộng Long cẩn thận một chút.

Thực ra trong lòng Đàm Mộng Long thấy rất phức tạp bởi hắn có ấn tượng rất tốt với Kỳ Tích.. Nhưng khiến hắn ngạc nhiên hơn là, bị chú ý như vậy, gặp áp lực như vậy, mà Kỳ Tích cứ như người không liên quan kiên trì chạy tới khoa kỹ thuật môi trường, không thì cũng hẹn Đàm Mộng Long ra ngoài.

Điều này khiến Đàm Mộng Long càng thêm tò mò với Kỳ Tích, không nhịn được mà nhận lời mời của Kỳ Tích, đây cũng là lúc nguy hiểm bắt đầu.

Kỳ Tích dẫn Đàm Mộng Long ra chơi bóng rổ, 1vs1. Đàm Mộng Long thấy Kỳ Tích đi đứng lững thững, chiều cao bình thường —— nói là bình thường đã là nể tình rồi đấy, cậu còn chưa tới 1m7, dù sao trông cũng không giống người ưa vận động.

Ai ngờ sau khi đối đầu, Đàm Mộng Long mới ngạc nhiên phát hiện ra, Kỳ Tích lại có rất có sức.

Cậu ấy như viên đạn xông lên, khiến Đàm Mộng Long to con như vậy cũng bị đẩy lùi về sau mấy bước, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Hơn nữa lực bật cũng tốt, cứ như biết bay vậy.

“Không ngờ chiều cao của anh bình thường, lại có sức như thế.” Đàm Mộng Long không vội cầu thua, cũng không cảm thấy Kỳ Tích không cố ý thua mình có vấn đề, ngược lại càng thấy tò mò về người này.

Kỳ Tích nghe vậy, sắc mặt khó coi, “Ai bảo anh bình thường? Ở quê anh như người khổng lồ đấy!”

Từ nhỏ cậu đã cao hơn các cánh cụt hoàng đế khác một đoạn dài, nói trong bầy cánh cụt hoàng đế cậu là một con cánh cụt khổng lồ cũng không ngoa.

Đàm Mộng Long bật cười.

Không cần đánh nhiều hắn có thể nhìn ra, thực ra Kỳ Tích không có kỹ xảo gì, hoàn toàn dựa vào tố chất thân thể, thực sự không biết vì sao thân thể nhỏ bé như vậy, lại có sức bật mạnh như thế.

Sau khi Đàm Mộng Long nói vậy, Kỳ Tích còn rất đắc ý, “Chỉ là ăn nhiều thôi, hồi còn bé anh trời sinh không khỏe, nhưng sau này anh ăn rất nhiều, từ nhỏ anh đã cao hơn những người lớn tuổi hơn, lúc anh ăn cơm xong họ mới có thể ăn.”

Đàm Mộng Long hỏi: “Thế hồi bé anh bắt nạt các bạn cùng tuổi à?”

Kỳ Tích suy nghĩ một chút, “Cũng không tính, đâu đến lượt anh bắt nạt chứ.”

Giọt mồ hôi lấp lánh chảy dài từ trên trán xuống, chảy qua cái mũi cao, nhìn dáng vẻ cậu cố gắng suy nghĩ, cân nhắc, không giống như người sẽ bắt nạt bạn cùng tuổi, cũng không giống tra nam trong truyền thuyết trường học.

Thậm chí còn đáng yêu nữa cơ, đúng không. Đàm Mộng Long cảm thấy dù là cong hay thẳng, cũng phải thừa nhận điểm này.



Có lần một rồi sẽ có lần hai, năm tư không nhiều tiết, Kỳ Tích dành thời gian tới tìm Đàm Mộng Long.

Vốn là Đàm Mộng Long cũng muốn tránh né. Nhưng Kỳ Tích cứ như lắp máy lần theo dấu vết, không chỉ có vậy, cậu còn rất am hiểu về chuyên ngành của Đàm Mộng Long, từ chương trình học tới vào nghề, cậu còn có rất nhiều tài liệu.

Không ra tay đánh người cười, huống hồ tâm tình của Đàm Mộng Long với Kỳ Tích cũng rất phức tạp, bao gồm cả tò mò, tránh né, hảo cảm.

Rõ ràng không học cùng một chuyên ngành, nhưng Kỳ Tích giúp đỡ rất nhiều cho Đàm Mộng Long, trong chuyện học hành như vậy, ở cuộc sống còn tốt hơn, thậm chí cậu ấy còn chạy tới giúp Đàm Mộng Long trải giường chiếu, giặt đồ bóng rổ, sao có thể không để tâm tới được?

Mỗi khi làm xong những việc này, còn dùng ánh mắt như muốn làm người ta tan chảy, nói thật là, dù là ai cũng không thể thờ ơ không động lòng được.

Đến các bạn cùng phòng của Đàm Mộng Long cũng phải cảm thán, không được rồi, tra nam đối đãi tốt quá, mang đồ ăn tới cũng không quên bọn họ, các phúc lợi luân phiên nhau tới.

Không phải em gái thì có sao, trông rất đẹp vừa có tiền lại biết đối đãi, đổi lại là họ, cũng chưa chắc đã chịu được viên đạn bọc đường này.

Mọi người nói muốn giúp lão Đàm coi chừng, bây giờ nhìn lại, lão Đàm tự mình thủ đi, kẻ địch không biết xấu hổ gì cả.

“Cậu cũng học về thủy lợi, xem mấy cái này một chút đi, nhớ để ý tiết của thầy Cầu, nhất định phải lên lớp đấy, thầy ý giỏi lắm.”

Kỳ Tích vừa ăn bánh bao vừa giảng, nói chuyện rất chuyên tâm, rõ ràng Đàm Mộng Long rất ghét người vừa ăn vừa nói chuyện như vậy, nhưng nhìn gò má Kỳ Tích phồng lên lại có vẻ đáng yêu.

Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng lời Kỳ Tích nói lại khiến Đàm Mộng Long cảm thấy khó chịu. Chính là câu nói “Cậu cũng học thủy lợi”, chính chữ “cũng” kia ấy.

Trong lời đồn, người yêu cũ của Kỳ Tích là Bạch Thịnh Thu, cũng học kỹ thuật môi trường, những kiến thức này của Kỳ Tích, chẳng lẽ trước đây học được ở chỗ Bạch Thịnh Thu?

Suy nghĩ này khiến tâm tình Đàm Mộng Long trĩu xuống, trái tim như bị thứ gì lạnh lẽo bao phủ, vừa nghĩ tới chuyên ngành của Kỳ Tích không liên quan gì với chuyên ngành của mình, đều là học được ở chỗ Bạch Thịnh Thu, hắn lại bực mình.

Nghiêm túc mà nói, bây giờ Kỳ Tích vẫn chưa tỏ tình với hắn, tuy rằng mọi người đều biết Kỳ Tích đang theo đuổi hắn Đàm Mộng Long vẫn còn xoắn xuýt vì mình là trai thẳng, bây giờ chú ý tới câu nói này, lại càng khó chịu hơn.

Bất tri bất giác, sắc mặt hắn xụ xuống.

Khiến Đàm Mộng Long càng hận hơn là, không rõ Kỳ Tích không biết thật hay là giả bộ, vẫn không phát hiện ra. Chẳng lẽ phải để hắn hỏi Kỳ Tích, anh học những cái này vì người khác à?

Ghét thật đấy, bây giờ cuối cùng Đàm Mộng Long cũng coi như cảm thấy Kỳ Tích hơi giống tra nam….

Kỳ Tích nói xong rồi vui vẻ cất đồ của mình đi, bảo rằng: “Anh còn tiết, đi trước đây.”

“Học trưởng à.” Đàm Mộng Long không nhịn được gọi Kỳ Tích lại.

“Sao vậy?” Kỳ Tích lập tức trở về, không chỉ dừng lại, còn đi tới bên cạnh, ngửa mặt lên nghe hắn nói. Điều này khiến trong lòng Đàm Mộng Long thoải mái hơn một chút.

Đàm Mộng Long nhất thời không lên tiếng, vẫn còn đang do dự.

Kỳ Tích không hiểu: “Ban nãy anh giảng có gì không rõ ràng à?”

“….Không phải.” Đàm Mộng Long hơi bực bội, “Chỉ là em muốn tối nay mời học trưởng đi ăn, anh vất vả rồi.”

Kỳ Tích liền nói: “Sao có thể để em mời được! Anh trả tiền.”

Mặt Đàm Mộng Long không cảm xúc, tốc độ rất nhanh, chắc chắn nói: “Em mời anh.”

Trên mặt Kỳ Tích nở nụ cười hạnh phúc mơ mộng, trông rất là ngốc bạch ngọt, lại khiến Đàm Mộng Long muốn nghiến răng.



Kỳ Tích đi rồi, Đàm Mộng Long ở ký túc xá làm bài tập, tiêu một chút sinh hoạt phí, lên mạng tìm mấy nhà hàng ở Đông Hải.

Gia đình hắn không phải đại gia, nhưng cũng có chút dư dả, tiền sinh hoạt không ít, bình thường còn dư một chút tiền, với mức độ chi tiêu ở Đông Hải, hẳn là dư dả mời Kỳ Tích ăn cơm.

Đàm Mộng Long suy nghĩ một chút, ban nãy Kỳ Tích nói với hắn, buổi chiều cậu có bốn tiết, đều là môn bắt buộc, nhưng hai tiết đầu tương đối quan trọng, hai tiết sau thầy giáo rất hiền, có thể bỏ tiết, hết hai tiết đầu cậu ấy sẽ tới tìm Đàm Mộng Long.

Buổi chiều hắn không có tiết, cũng đã xong việc, lúc này cách giờ tan tầm tiết hai hai mươi phút, hắn định đi tìm Kỳ Tích, đợi cậu học xong thì đi cùng nhau.

Đàm Mộng Long tới bên ngoài phòng học của Kỳ Tích, Kỳ Tích an vị ở hàng ghế thứ hai, rất dễ thấy.

Cũng dễ dàng thấy người trên bục giảng, là một người mặc áo sơ mi rất đẹp trai, giọng nói trong trẻo mạnh mẽ, ngón tay thon dài cầm bút, lưu loát viết bảng.

Đàm Mộng Long nhất thời ngẩn ra, nhớ tới người này, bạn cùng phòng tìm ảnh cho hắn xem, đây chính là tiền nhiệm gần đây nhất của Kỳ Tích, Nghiêm Cảnh Hoa.

Nghiêm Cảnh Hoa thất ý tình trường, đắc ý sự nghiệp, gần đây mới được thăng chức, là phó giáo sư trẻ nhất ở đại học Đông Hải.

Có tiền đề này lại tới xem phòng học, Đàm Mộng Long nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu, cứ có cảm giác Kỳ Tích nhìn bảng thực chất là đang ngắm Nghiêm Cảnh Hoa, ánh mắt Nghiêm Cảnh Hoa cũng hữu ý vô tình dừng trên người Kỳ Tích, ngay cả những bạn học xung quanh, hắn cũng cảm thấy như đang dùng ánh mắt ám muội liên hệ họ từng là người yêu.

Đàm Mộng Long chau mày lại, sao Kỳ Tích vẫn còn chọn lớp của thầy ấy chứ?

“Bạn học à, em tới sớm hay là tới muộn vậy?”

Một câu nói đánh thức Đàm Mộng Long, hóa ra Nghiêm Cảnh Hoa quay đầu nhìn lại.

Trong phòng học vang lên tiếng cười khẽ, Đàm Mộng Long đứng ngẩn người ngoài cửa, quả thật không hiểu nổi.

Đàm Mộng Long đón lấy ánh mắt của Nghiêm Cảnh Hoa, cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cứ có cảm giác Nghiêm Cảnh Hoa đang cố ý, có cảm giác không được hữu hảo.

“..Ngại quá, em đang đợi người.” Đàm Mộng Long nói.

Đương nhiên Kỳ Tích cũng thấy Đàm Mộng Long, cậu mừng rỡ mỉm cười với Đàm Mộng Long.

Đàm Mộng Long cũng mỉm cười trở lại, cảm thấy Nghiêm Cảnh Hoa như có như không đưa mắt nhìn tới, trong lòng nhất thời cười gằn.

Có gì đâu chứ? Đàm Mộng Long vừa khó chịu lại không muốn yếu thế, liền lui lại mấy bước, tựa vào cửa, giơ ngón cái với Kỳ Tích, trông rất đỗi thân thiết.

Trong phòng học lại vang lên những tiếng xì xào, kiềm chế kích động. Bọn họ vẫn nhớ người đứng ngoài cửa kia là ai, ôi cảnh tượng gì đây, sao mà đẹp quá!!

“Bộp!!” Nghiêm Cảnh Hoa đập sách xuống bệ giảng, lực không lớn, nhưng đủ để những tiếng xì xào bàn tán kia lập tức biến mất.

Thế mà Kỳ Tích vẫn còn thản nhiên như không, sau khi hào phóng ra hiệu với Đàm Mộng Long ngay trước mặt tiền nhiệm, bắt đầu vùi đầu vào ghi chép.

Lúc này đã sắp tới giờ tan tiết thứ hai, sau khi tiếng chuông vang lên, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, đều đang nghĩ xem bùng tiết sau đi làm gì.

Đàm Mộng Long cũng đứng thẳng người, chuẩn bị đi tới bất cứ lúc nào.

“Đợi đã.” Nghiêm Cảnh Hoa cất tiếng.

Hắn lấy điện thoại ra, sau khi làm vài thao tác thì ngẩng đầu lên, ung dung nói: “Thầy Triệu bị bệnh, hai tiết sau tôi dạy.”

Các sinh viên: “!!!!!”

Đàm Mộng Long dừng bước chân.

Nghiêm Cảnh Hoa hờ hững nhìn sang, dường như không có ý gì, lại dường như đang có rất nhiều ẩn ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.