Trời
bỗng tối sầm, lúc này ba giờ chiều mà cứ như bảy tám giờ. Tôi biết lại sắp mưa rào.
Nhưng theo tính toán, giờ này chắc Trình Lộ đã ngồi yên vị trên xe bus rồi.
Bộp bộp
bộp...
Tôi
đang nghĩ thế thì cơn mưa rào đổ ụp xuống. Các xe trên đường đều mở đèn pha,
tốc độ xe chạy cũng giảm dần.
Toàn
thành phố bỗng chốc bị những hạt mưa trắng xóa bao trùm, tôi cho xe rẽ phải, đỗ
xe tại một bãi đỗ xe bên đường gần nhà sách Bình Hải, rồi cầm ô, sang đường,
bước vào nhà sách.
Bây giờ
là ba giờ chiều thứ ba, ai còn đi học thì phải đi học, ai đã đi làm thì phải đi
làm, nhà sách không đông người lắm, cả một tòa nhà rộng lớn trở nên vắng vẻ.
Tôi đi
thẳng lên khu bán sách văn học nước ngoài và văn học Trung Quốc trên tầng hai,
thăm dò xem gần đây các nhà xuất bản lớn có tác phẩm nào hay, thăm dò phong
cách và đề tài của mấy cuốn sách bán chạy, rồi thăm dò xem lượng tiêu thụ của
cuốn sách mới ra nào là mạnh nhất.
Xem
từng cuốn từng cuốn một, thời gian cứ thế trôi đi.
Bỗng
nhiên, khi tôi đang bước chầm chậm cúi đầu chọn sách, không cẩn thận va vào một
người.
Tôi
ngoái đầu, kinh ngạc phát hiện người va vào tôi không phải ai khác, chính là
Trình Tư Vy.
“Sao
anh lại ở đây, không đi làm à?”. Trình Tư Vy cũng hơi ngạc nhiên nhìn tôi.
“Hôm
nay tôi về sớm, đang đi nghiên cứu thị trường”. Tôi vừa trả lời, vừa nhìn cô
ấy.
Hôm nay
Trình Tư Vy mặc áo kẻ sọc sát nách, trông rất dịu dàng thoải mái mà vẫn phóng
khoáng. Chất lụa nhẹ nhàng cắt may theo phong cách búp bê rộng rãi, làm tăng
thêm nét đáng yêu, lanh lợi trong khí chất trang nhã của cô ấy. Một chiếc quần
bó bó sát người, tôn lên những đường nét hoàn mỹ trên cơ thể, một chiếc túi
xách nhỏ khóa kéo bằng vàng, thể hiện thân phận cao quý, sang trọng của cô ấy.
Một
người phụ nữ xinh đẹp lại biết cách trang điểm, bất kể đi đâu, người khác cũng
phải nhìn theo cô ấy. Tôi đang chìm đắm trong biển sách nên vừa rồi không thấy
cô ấy.
“Chị
mặc ít thế này, không lạnh à?”. Tôi hỏi.
“Trời
mưa nhưng tôi lại không thấy lạnh chút nào, hình như tôi vốn là người giỏi chịu
lạnh”. Trình Tư Vy đặt tay vào lòng bàn tay tôi, “Xem này, tay tôi rất ấm”.
Tôi nắm
lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy, cười, “Chị cũng đến đây điều tra thị trường
à?”.
“Anh
nghĩ tốt cho tôi quá, tôi không được chăm chỉ như thế”. Trình Tư Vy cũng cười,
“Tôi chỉ vào tránh mưa thôi”.
“Không
lái xe ư?”. Tôi hỏi cô ấy.
“ừ, tôi
chỉ định ra ngoài đi loanh quanh thôi nên không lái xe”. Trình Tư Vy quay đầu
nhìn biển sách bao la, “Xem một vòng rồi, xem ra cũng không có cuốn nào hay,
Mật mã De Vinci vẫn bán rất chạy, tôi rất thân với tác giả”.
“Dan
Brown hả? Còn Rowling tác giả của Harry Porter?”. Tôi hỏi.
“Quan
hệ cũng không tồi, thỉnh thoảng vẫn đi ăn cùng nhau. Mẹ tôi thân với cô ấy hơn
một chút”. Trình Tư Vy trả lời.
Cô ấy
nhìn tôi, bất ngờ nói: “Anh mặc vest trông rất đẹp trai”.
Tôi
nhoẻn miệng cười, rồi nhìn xung quanh cũng không còn cuốn sách mới ra nào đáng
xem nữa, bèn nói với cô ấy: “Đi thôi, tôi mời chị ăn gì đó”.
“Sao
lại mời tôi ăn?”. Trình Tư Vy cười hỏi.
“Lần
trước tôi không mang tiền, nên chỉ mời chị ăn một bát vằn thắn, hôm nay tôi sẽ
mời bù lại”. Tôi nói.
“Được
thôi. Đáng lẽ là tôi mời anh mới đúng”. Trình Tư Vy hào phóng nói. Mái tóc vàng
kim bay bay, cô ấy lại có gương mặt xinh xắn rất phương Đông, cho người ta cảm
giác rất đặc biệt. Con lai quả nhiên xinh đẹp.
“Hai
ngày nay chị làm gì?”. Tôi vừa đi xuống tầng dưới với cô ấy vừa hỏi.
“Cũng
chẳng làm gì mấy, gặp mấy đại diện bản quyền của các nhà xuất bản khác, có điều
không có ai thú vị hơn anh”. Trình Tư Vy cười.
“Là
những công ty nào thế?”. Tôi giả bộ hỏi một cách vô tình.
Trình
Tư Vy cảnh giác nhìn tôi, bỗng nhiên cười tinh nghịch, “Anh hỏi hơi nhiều thì
phải?”.
“Ha ha,
đâu có, buột miệng hỏi thôi mà”. Tôi lập tức lấp liếm.
“Tôi
từng nói rồi, kinh doanh là kinh doanh, tình cảm là tình cảm, nếu biểu hiện của
anh tốt, đơn hàng lớn này tôi không lý do gì mà không giao cho anh. Yên tâm,
trong điều kiện ngang bằng nhau, tôi chắc chắn sẽ ưu tiên anh, anh đã có ưu thế
hơn người khác rồi đấy. Tôi không hy vọng anh tiếp cận tôi chỉ vì công việc,
anh hiểu không?”.
“Nếu
tôi muốn tiếp cận chị, thì mấy hôm trước đã gọi điện mời chị đi ăn rồi”. Tôi
nói.
“Sao
anh biết tôi nhất định sẽ đồng ý?”. Trình Tư Vy hỏi tôi giọng chất vấn.
“Tôi
biết chắc chắn chị sẽ đồng ý nếu tôi mời chị đi ăn”. Tôi trả lời đầy tự tin.
Trình
Tư Vy nghĩ ngợi, mỉm cười, “Được, anh thắng rồi”.
Tôi
cũng cười. Không biết tại sao đối mặt với vị khách hàng bạc tỷ, mà tôi lại có
cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, cho dù việc làm ăn không thành cũng sẽ không quá
buồn bã.
Tôi đưa
cô ấy đến quán bán đồ ăn nhanh ở tầng một trong nhà sách.
“Chắc
chị không sợ tăng cân nhỉ?”. Lúc đưa cô ấy vào, tôi hỏi.
Trình
Tư Vy nhìn tôi, cười: “Anh thấy tôi có phải người sợ béo không?”.
“Không
giống”. Tôi trả lời, kéo cô ấy vào quán.
Quán đồ
ăn nhanh này được trang trí rất ấm cúng, trước đây mỗi lần đi xem sách xong,
tôi đều đến đây lấp đầy bụng. Tường quán được sơn màu cà phê, chính giữa là mấy
bức tranh sơn dầu hình hoa quả. Gần đường lớn là tường kính sát đất, còn viền
quanh sơn màu xám trắng, lớp lớp rõ ràng, trông rất tự nhiên. Sàn được trải
thảm lông cừu, ấm áp, mềm mại, đi trên đó rất thoải mái.
Cách
bài trí bàn ghế màu trắng, giỏ nho leo, chụp đèn màu hồng và vài bông hoa tươi
khiến nơi đây trở nên vô cùng xinh xắn.
Có thể
thấy, Trình Tư Vy rất thích không khí ở đây, cô ấy tìm một chỗ gần cửa sổ, ngồi
xuống.
“Chị ăn
kem nhé?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Ăn kem
ngày mưa, anh quả là sáng tạo”. Trình Tư Vy nói, nhưng vẫn gật đầu, “Tôi ăn vị
dâu tây”.
Tôi đi
mua hai que kem, hai cốc nước đu đủ ép và một chiếc bánh kem nhỏ, đem đến trước
mặt cô ấy.
Bên
ngoài mưa vẫn xối xả rơi, trên đường gần như không có người đi bộ, ô tô cũng ít
đi. Mưa trắng xóa, những hạt mưa rất to rơi xuống đường tạo nên những bong bóng
mưa, tiếng rơi lộp bộp như tiếng nhạc giao hưởng. Ngồi trong gian phòng ấm cúng
này cứ như đang chìm đắm trong một vùng đất yên tĩnh của thế giới nước.
“Anh
chắc thu hút con gái lắm nhỉ?”. Trình Tư Vy cầm kem, đột nhiên hỏi.
“Sao
chị lại nói vậy?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Chắc
anh thường đưa bạn gái đến đây hả? Anh biết con gái thích gì, biết trong không
khí nào con gái dễ rung động nhất”. Trình Tư Vy một tay chống cằm một tay cầm
kem, nhìn tôi, nói.
“Chị có
rung động trước tôi không?”. Tôi hỏi.
“Chút
chút”. Trình Tư Vy trả lời.
Câu trả
lời của cô ấy nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Lễ
Tình nhân trắng, anh có dự định gì không?”. Đột nhiên cô ấy hỏi.
“Chắc
là đi uống rượu với bạn”. Tôi nói.
Đôi mắt
long lanh của Trình Tư Vy nhìn tôi, nghĩ một lúc, “Hay là chúng ta đến thị trấn
cổ lần trước anh nói, lái ô tô đi”.
“Đi về
trong một ngày thời gian hơi gấp gáp”. Tôi đáp.
“Không
sao, chúng ta ngủ lại một đêm là được”. Trình Tư Vy lập tức nói.
“Chị
không sợ tôi...”. Tôi nhìn cô ấy, cố tình lấp lửng. Đột nhiên Trình Tư Vy cười,
lắc đầu, không nói gì.
Nhìn
đôi mắt trong sáng như hồ nước của cô ấy, tôi bỗng có chút hồn bay phách lạc,
“Đến lúc đó hãy nói, bây giờ tôi vẫn chưa thể quyết định. Nếu đi, tôi sẽ hỏi
xem có thể đặt trước hai phòng không”.
Sau bữa
trưa vào ngày đi làm, nên quán ăn nhanh chỉ có tôi và Trình Tư Vy. Yên tĩnh như
không gian riêng của tôi và cô ấy.
Cô phục
vụ duy nhất của quán cứ liếc nhìn chúng tôi mãi, chắc là thấy tôi và Trình Tư
Vy rất đẹp đôi, hoặc là trông Trình Tư Vy có khí chất của ngôi sao lớn, nghĩ
rằng không chừng cô ấy là ngôi sao nào đó cũng nên.
“À,
đúng rồi, có một chuyện, suýt nữa quên không nói với anh”. Trình Tư Vy ăn mấy
miếng kem, bất ngờ nói.
“Chuyện
gì?”.
“Anh có
biết Carl Sura không?”.
“Có
chút ấn tượng, hình như từng nghe đâu đó rồi”. Tôi trả lời.
“Có lẽ
anh không biết rõ, ông ấy là nhà văn Trung Quốc ở Mỹ, độc giả Trung Quốc không
quen thuộc với cái tên này lắm, nhưng gần đây ông ấy rất nổi tiếng ở Mỹ”. Trình
Tư Vy nói.
“Thế
thì sao?”. Tôi nghi hoặc hỏi. Tôi không nghiên cứu nhiều về văn học hiện đại
nước ngoài, đặc biệt là sách mới của nước ngoài, về mặt này tôi hoàn toàn mù
tịt.
“Tôi
nói cho riêng anh thôi, tác phẩm mới của ông ấy đã vào danh sách đề cử giải
Nobel Văn học, hai ngày tới, ông ấy sẽ đến Trung Quốc du lịch, biết tôi đang
công tác ở Trung Quốc nên muốn đến thăm tôi”. Trình Tư Vy nói.
“Vậy...”.
Tôi kéo dài giọng, nhất thời không hiểu ý đồ của Trình Tư Vy.
“Nể mặt
anh mời tôi ăn kem, tôi sẽ liên hệ giúp anh, không chừng có thể giúp anh xuất
bản sách mới của ông ấy nữa”. Trình Tư Vy tiếp tục nói.
“Không
liên quan gì đến kem, thực ra vốn dĩ chị đã nghĩ như vậy phải không?”. Tôi nghĩ
ngợi một lúc, hỏi.
Trình
Tư Vy dựa vào thành ghế, ăn bánh kem, nhìn tôi, nhắm mắt lại một cách dễ chịu
thoải mái.
Trong
quán đang mở bài hát Không có nếu như, ca khúc mới của Lương Tịnh Như, không
khí ấm cúng bao quanh tôi và Trình Tư Vy. Trình Tư Vy chậm rãi ăn kem, nhìn
những giọt mưa ngoài cửa sổ, trông như một cô bé.
“Anh có
mang ô không?”. Bỗng nhiên cô ấy hỏi.
“Có”.
Tôi trả lời.
“Tôi
mời anh ăn cơm”. Cô ấy nói tiếp.
Tôi lắc
đầu, “Hôm nay không được”.
“Tại
sao?”.
“Vì tôi
có hẹn rồi”.
“ờ,
đáng tiếc”. Trình Tư Vy hờ hững nói, nhấp một ngụm nước đu đủ.
Mưa
cuối cùng cũng ngớt.
Trình
Tư Vy cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, “Cũng muộn rồi, chúng ta về
thôi”.
“Ok”.
Tôi cầm chiếc ô bên cạnh, đứng dậy đi đến bên cạnh cô ấy.
Trình
Tư Vy đứng lên, lại gần tôi rồi, chúng tôi cùng đi ra cửa.
Ding
ding... Cửa mở, chúng tôi ra bên ngoài. Bất ngờ một cơn lạnh ào tới. Trình Tư
Vy bất giác nép vào lòng tôi.
Tôi giơ
ô lên, khẽ ôm Trình Tư Vy.
“Anh
thực sự chưa có bạn gái ư?”. Trình Tư Vy sát lại gần tôi, cố gắng núp dưới ô,
hỏi.
“Chưa”.
Tôi trả lời.
“Tôi
không tin”. Trình Tư Vy ngẩng đầu nhìn tôi, nói.
“Hiện
tại chưa có, nhưng cũng hay kiêm thêm chức vụ làm bạn trai người ta”. Tôi nói
tiếp.
Trình
Tư Vy mỉm cười, “Bạn trai cũng có thể làm thêm à?”.
“Có
chứ, tính tiền theo giờ”.
“Giá cả
thế nào, nói tôi nghe xem”. Trình Tư Vy khẽ cười, hỏi tôi.
“Cái
này còn tùy người, ví dụ vụ tôi vừa kết thúc, giá khoảng bốn nghìn”.
“Thực
sự có người mời anh sao?”. Trình Tư Vy tò mò nhìn tôi.
“Có”.
Tôi gật đầu, nghĩ thầm người mời tôi chị cũng từng gặp một lần, chính là Trình
Lộ. Trình Tư Vy nghĩ ngợi, cười hỏi: “Vậy giá vào ngày lễ tết có đắt hơn
không?”.
“Giá
thị trường, gấp ba”. Tôi nửa đùa nửa thật.
“Vậy
được, tôi muốn anh ở bên tôi vào ngày lễ Tình nhân”. Trình Tư Vy bất ngờ nói.
“Hả?”.
Tôi bước chậm lại, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Trình
Tư Vy nhìn tôi, đột nhiên che miệng, cười: “Đùa anh thôi”.
“Được
rồi, đến lúc đó tôi sẽ xem xem có thể đi cùng chị không. Được đi cùng đại mỹ nữ
thế này, miễn phí”. Tôi nhìn cô ấy, cười nói.
“Ừ. Bon
homme”. Cô ấy khen tôi bằng tiếng Pháp.
“Merci!”.
Tôi cũng trả lời lại bằng tiếng Pháp, cảm ơn lời khen của cô ấy dành cho mình.
Chúng tôi cùng nhìn nhau cười.
Bon
nghĩa là nice, từ đáng thưởng thức nhất là từ homme, nó không chỉ có nghĩa là
đàn ông, nam tử hán, trong khẩu ngữ còn có nghĩa là chồng, người tình.
“Lên xe
thôi”. Tôi dắt cô ấy sang đường, mở cửa chiếc BMW dừng bên đường đối diện. “Hóa
ra anh
có ô
tô”. Trình Tư Vy ngạc nhiên nhìn tôi.
“Công
cụ đi lại thôi mà”. Tôi mở cửa, mời cô ấy lên xe, rồi vòng qua bên kia, ngồi
vào khởi động xe.
Khách
sạn Hilton nơi cô ấy ở cách đây không xa lắm, nhưng trời mưa, đi bộ không tiện.
Tôi cho xe chạy qua hai ngã tư, đưa cô ấy đến khách sạn.
“Việc
gặp nhà văn Carl Sura, tôi sẽ sắp xếp giúp anh”. Trước khi xuống xe, cô ấy nói
với tôi.
“Cảm
ơn. À, tặng chị chiếc ô này. Dạo này rất hay mưa, mang theo ô sẽ tiện hơn”. Tôi
đưa chiếc ô đã được cụp lại cho cô ấy.
“Cảm
ơn”. Trình Tư Vy vui vẻ nhận lấy, đi nhanh vào trong khách sạn.
Ngồi
trong xe, nhìn bóng cô ấy qua cửa sổ, trong lòng tôi rất mông lung. Người phụ
nữ mời tôi đến công ty cô ấy làm ngay trong lần gặp đầu tiên, rốt cuộc cô ấy
đang nghĩ gì... Tôi khởi động xe, chiếc xe chạy như bay trong làn mưa. Bất ngờ
gặp Trình Tư Vy đã tiêu tốn của tôi vài tiếng đồng hồ, bây giờ đã đến giờ tan
sở, nếu không mau về nhà, e sẽ bị tắc đường. Trời mưa tắc đường là chuyện bình
thường.
Về đến
Lam Kiều Hoa Uyển mới là năm giờ. Trình Lộ như con mèo lười to xác nằm trên
sofa xem ti vi.
Cô ta
thấy tôi về, lườm một cái, “Biết ngay là anh còn đi lượn lờ, không về nhà sớm”.
“Cô về
không bị ướt chứ?”. Tôi hỏi cô ta.
“Không!
Không phải giả nhân giả nghĩa!”. Trình Lộ vừa nói, vừa nguýt tôi. Xem ra hôm
nay tôi không đưa cô ta về, cô ta tức lắm đây. Hứ, ai bảo ngay từ đầu cô ta đã
làm kiêu, tôi muốn đưa cô ta về còn không đồng ý.
“Cô
chẳng qua cũng chỉ là bạn gái giả mạo của tôi, quản nhiều làm gì. Tôi đến nhà
sách lượn một vòng, xem gần đây có cuốn nào hay ho không”. Tôi cởi bộ vest đã
hơi thấm ướt ra, treo trên giá gần cửa.
“Ai là
bạn gái của anh!”. Trình Lộ nói.
“Nghe
cho rõ, tôi nói là giả mạo”.
“Giả
mạo cũng không được!”. Trình Lộ lập tức nói.
“Không
biết lúc đầu ai khóc lóc van xin tôi làm bạn trai”. Tôi đi đến bên, khẽ nói.
Bộp.
Trình
Lộ ném chiếc gối ôm trên sofa vào người tôi may mà tôi kịp thời bắt được.
“Đại
nạn qua rồi, cô định qua cầu rút ván hả?”. Tôi cười, đi vào, để gối ôm xuống
rồi ngồi cạnh cô ta, nhấc đôi chân đang để ngang của cô ta lên, đặt lên đùi
mình.
“Đồ xấu
xa, đừng động vào tôi”. Trình Lộ vội vàng rụt chân lại, từ thế nằm chuyển sang
thế đứng.
“Này,
tôi hỏi cô, cô từng nghe nói đến Carl Sura chưa?”. Tôi sát lại gần cô ta thêm
vài phân, hỏi.
“Đương
nhiên có nghe nói rồi, anh nghĩ tôi là anh chắc? Ông ấy là nhà văn mới nổi
tiếng khoảng nửa năm nay tại Mỹ, sách của ông ấy bán rất chạy, gần đây sức ảnh
hưởng đã lan truyền sang cả châu Âu, nhưng Trung Quốc vẫn chưa nhập sách của
ông ấy nên độc giả Trung Quốc không biết nhiều về nhà văn này”. Trình Lộ tưởng
tôi đang kiểm tra cô ta, lập tức trả lời.
“Ồ...”.
Tôi kéo dài giọng.
“Ồ cái
gì mà ồ! Loại người như anh mà cũng hiểu tiểu thuyết của Carl Sura cơ à? Hứ,
suy nghĩ của anh còn không bằng một tế bào của người ta!”. Trình Lộ mỉa mai.
“Cũng
có nghĩa là ông ấy thực sự rất nổi tiếng?”. Tôi lại hỏi cô ta.
“Phí
lời! Loại người thấp cổ bé họng như anh, người ta sẽ không thèm nhìn lấy một
cái đâu!”. Trình Lộ tiếp tục đả kích tôi.
Tôi
cười, không nói gì.
“Sao tự
nhiên lại nhắc đến ông ấy?”. Trình Lộ không kiềm được, đột nhiên hỏi.
“Không
có gì, gần đây bất ngờ đọc một cuốn tiểu thuyết của ông ấy, thấy cũng rất hay”.
Tôi lấp liếm.
“Đó là
điều đương nhiên, người ta là nhà văn nổi tiếng. Thế giói của tôi cuốn sách mới
phát hành của ông ấy, lượng tiêu thụ tại Mỹ đã lên tới ba triệu, liên tục ba
tuần xếp thứ nhất trong danh sách sách bán chạy, tôi đã đọc bản tiếng Anh,
không biết bao giờ mới có bản tiếng Trung”. Trình Lộ nói.
Nhìn
dáng vẻ cô ta, có vẻ như rất hâm mộ Carl Sura.
Nếu
Trình Lộ không giải thích, tôi hoàn toàn không có khái niệm cụ thể nào, nhà văn
mà Trình Tư Vy giới thiệu cho tôi không ngờ lại nổi tiếng tới mức ấy.
“Phải
rồi, nếu có cơ hội hợp tác với ông ấy thì tốt quá”. Tôi nhìn chiếc đèn chùm
trên trần nhà, cố làm ra vẻ cảm động nói.
“Nằm mơ
giữa ban ngày nhé!”. Trình Lộ cầm chiếc gối, đánh vào mặt tôi. Một lát sau,
cuối cùng cũng có Tô Tô về.
“Anh
Tiểu Mân!”. Cô bé thấy tôi, vui sướng nhảy cẫng lên.
Cô bé
ngồi bụp xuống sofa, nếu không phải người cô bé cũng thuộc hàng nhỏ nhẹ thì có
lẽ cả tôi và sofa đều lật ngửa rồi.
“Gặp
mặt thế nào ạ?”. Cô bé rơi vừa đúng vào lòng tôi, cười hì hì hỏi.
“Cũng
bình thường, em hỏi Trình Lộ ý”. Tôi nắm lấy hai vai Tô Tô, thực sự có chút
không chịu được tiểu mỹ nữ vừa nhiệt tình sôi nổi vừa mềm mại này.
“Chị Lộ
Lộ!”. Tô Tô lập tức sán lại gần Trình Lộ, phấn khích nhìn cô ta, “Thế nào, thế
nào chị? Bố mẹ chị thích anh Tiểu Mân chứ?”.
“Cũng
tàm tạm. Dù sao hai ngày nữa là bố mẹ chị về rồi”. Trình Lộ nói.
“Hả?
Thế có nghĩa là đã thông qua rồi sao?”. Tô Tô đắc ý nhìn Trình Lộ, “Chị Lộ Lộ,
em đã nói rồi mà, anh Tiểu Mân vừa đẹp trai vừa phong độ, nhờ anh ấy làm bạn
trai chắc chắn có thể qua ải”.
“Đẹp
trai cái gì, phong độ cái gì, anh ta chỉ được cái tài bốc phét, trắng có thể
nói thành đen, chết cũng có thể làm cho sống lại, nên mới qua mắt được bố mẹ
chị. Chị sớm đã biết anh ta là tên nói dối trời sinh, bề ngoài thì đường hoàng,
bên trong thì xấu xa vô độ”. Trình Lộ nhìn tôi, rồi quay sang nói với Tô Tô.
“Nếu
anh ta không phải là gay, chị nhất định sẽ bắt em tránh xa anh ta ra”. Trình Lộ
còn bồi thêm một câu.
Câu nói
này lại khiến tôi nhớ đến những lời Trình Lộ nói với Tạ Tiểu Phàm trong thang
máy mấy ngày trước. Sự căm ghét của cô ta đối với tôi không phải bình thường.
“Không
đâu, anh Tiểu Mân không phải loại người ý. Tuy anh ấy không thích phụ nữ, nhưng
con người anh ấy rất tốt”. Tô Tô không đồng ý với quan điểm của Trình Lộ, biện
hộ cho tôi. Chỉ có điều lập trường của cô bé dựa trên cơ sở tôi là “gay”, vẫn
khiến tôi cảm thấy là lạ thế nào ấy.
“Woa,
mọi người đều về rồi à”. Linh Huyên xuất hiện ở cửa, nói với chúng tôi. Hôm nay
cô ấy mặc áo kẻ vuông, chất phác mà đơn giản. Mấy lọn tóc ướt trên trán khiến
cô ấy rất lôi cuốn.
“Chị
Linh Huyên hôm nay không bị mưa ướt chứ?”. Tô Tô nhảy khỏi sofa, xỏ vào chân
đôi dép màu hồng rồi chạy ra hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Chị có
mang ô, cũng không sao”. Linh Huyên đưa chiếc ô ướt nhẹp cho Tô Tô, sau đó quay
vào trong hỏi: “Lộ Lộ, hôm qua thuận lợi chứ?”.
Xem ra,
tất cả họ đều rất quan tâm đến việc tôi đóng giả làm bạn trai Trình Lộ.
“Qua ải
rồi, ngày kia bố mẹ tớ về rồi, chắc trong vòng nửa năm tới sẽ không làm phiền
tớ nữa”. Trình Lộ ôm gối, nói với Linh Huyên đang đứng ngoài cửa.
“Thế
thì tốt”. Linh Huyên cười, rồi nhìn khắp phòng khách và nhà bếp, “Hiểu Ngưng
đâu, vẫn chưa về à?”.
“Chị ý
chưa về”. Tô Tô bĩu môi, “Hôm nay chờ chị ý về nấu cơm. Nói mới nhớ, anh Tiểu
Mân, tối qua tới lượt em nấu cơm thế mà anh lại không về!”.
Linh
Huyên giơ tay ra gõ vào trán Tô Tô, “Hôm qua anh Lương Mân còn phải ăn cùng chị
Trình Lộ, sao về nhà ăn cơm của em được?”.
Tô Tô
vểnh mũi: “Em tưởng tối anh ấy sẽ về, còn phần riêng cho anh thức ăn đêm nữa”.
“Đúng
thế, bọn em không ngờ hôm qua hai người lại không về”. Linh Huyên đã thay dép,
đi vào, nói.
Trình
Lộ đỏ mặt: “Tại trời mưa nên ở lại chỗ bố mẹ tớ luôn”.
“Thế ạ,
mưa ghét thật đấy!”. Tô Tô nói thêm vào.
“Anh
lại rất thích mưa”. Tôi nói xen vào, “Anh thấy mưa rất thú vị”.
“Anh đi
ô tô mà, đương nhiên không thấy trời mưa rất phiền phức!”. Tô Tô lập tức quay
người nói, đột nhiên, hai mắt cô bé sáng lên, “Anh Tiểu Mân, hai ngày tới em
muốn anh đưa em đi học”.
Cô bé
nũng nịu nói, vẻ vừa đáng yêu vừa dịu dàng, khiến người khác rất khó từ chối.
“Tô Tô,
thế không hay đâu”. Linh Huyên nói.
“Nhưng
trời mưa rất phiền phức, vừa lạnh vừa ướt, từ đây đến trường em lại không có xe
mấy, có lúc phải đứng đợi ở bến hai mươi phút lận”. Tô Tô bất mãn, cong môi
nói.
“Thế em
bắt taxi là được rồi”. Linh Huyên nói.
“Chị
Linh Huyên! Chị không phải không biết trời mưa, lại là giờ mọi người đi làm,
bắt được taxi đâu có dễ. Hứ, chị ghen tị với em, toàn không muốn cho em quấn
lấy anh Tiểu Mân”.
“Không
phải thế, ngày nào anh Lương Mân cũng lái BMW đưa em đi học, bạn học cũng biết
em sống bên ngoài, họ sẽ nghĩ thế nào?”. Linh Huyên nhìn Tô Tô, dịu dàng giải
thích.
“Em
không thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì, thích hiểu lầm thì cho hiểu lầm. Cho dù anh
Tiểu Mân thực sự là bạn trai của em thì cũng có sao, hứ!”.
Tận mắt
chứng kiến người nào người nấy đều cố bảo vệ ý kiến của mình, tôi vội vàng nói:
“Được rồi được rồi, hai hôm tới trời mưa đi lại không tiện lắm, mà anh cũng
thuận đường, anh sẽ đưa cả bốn người đi làm nhé”.
“Chị
xem, anh Tiểu Mân đã nói thế rồi!”. Có tôi chống đỡ, Tô Tô đắc ý, cười hì hì
nói với Linh Huyên.
Linh
Huyên cũng bó tay với Tô Tô, vừa yêu thương vừa không biết làm sao: “Đến lúc đó
bạn trong lớp em có xì xào cái gì, chị không thèm quan tâm nữa”.
“Nếu có
xì xào, cũng là chúng nó ghen tị em có bạn trai đẹp trai như anh Tiểu Mân”. Tô
Tô có vẻ hoàn toàn không quan tâm, người khác hiểu lầm quan hệ của tôi và cô
bé, cô bé lại càng thích thú.
Cửa nhà
đột nhiên mở ra.
Hiểu
Ngưng hắt xì, người ướt nhẹp bước vào.
“Chị
Hiểu Ngưng, sao bây giờ chị mới về!”. Tô Tô ngay tức thì lại bay ra chào đón
như chú chim nhí nhảnh, xem ra hôm nay tâm trạng cô bé rất tốt.
“Tại ra
muộn, lỡ mất một chuyến nên phải chờ xe mất bao lâu”. Hiểu Ngưng nói.
Cô ấy
cởi đôi giày thể thao đã ướt nhẹp, thay sang đôi dép ấm áp. Từ ngày tôi ở đây
cho đến nay, chưa bao giờ thấy Hiểu Ngưng đi dép cao gót. Hiểu Ngưng lúc nào
cũng ăn mặc rất đơn giản, chưa bao giờ trang điểm, nhưng lại cho người ta cảm
giác luôn tươi mới. Có lúc, lại khiến người ta nghĩ cô ấy là học sinh ngoan.
Hai
chân cô ấy bước đi, như con thú nhỏ rơi xuống nước, vẩy những giọt nước trên cơ
thể, sau đó cởi chiếc áo ngoài ướt đẫm, đặt vào tay Tô Tô. Tô Tô treo chiếc áo
ướt lên mắc.
Nhất cử
nhất động của cả bốn cô gái trong căn hộ này đều toát lên sự ấm cúng, kỳ diệu
như thế.
Mới hai
ngày không gặp họ, mà tôi cảm giác như đã lâu lắm rồi, cũng thấy nhớ nhớ. Lúc
này, bốn cô gái đã có mặt đầy đủ trong nhà, lòng tôi bỗng cảm thấy rất nhẹ
nhõm.
Hiểu
Ngưng đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len màu đỏ, cô ấy vừa đi vừa cho
tay ra sau buộc mái tóc ướt lên. Hành động tự nhiên không hề đề phòng của cô
ấy, lại càng tôn lên những đường cong trên cơ thế, khiến trái tim tôi xao
xuyến, rung động.
“Sao
cậu để người ướt lướt thướt thế, có cần đi tắm trước không?”. Linh Huyên nhìn
Hiểu Ngưng đầy quan tâm, hỏi.
“Không
cần đâu, chỉ có quần áo và tóc bị ướt thôi. Hôm nay tớ quên không mang ô, lúc
ra khỏi nhà cũng có mưa đâu”. Cô ấy hơi lắc đầu, túm tóc đuôi ngựa vừa buộc lên
càng suôn mượt tự nhiên. Kiểu tóc đơn giản, gương mặt thuần khiết càng làm tôi
không kiềm chế được niềm thích thú trong lòng.
“Tớ đi
nấu cơm nhé, chắc mọi người đợi lâu lắm rồi phải không?”. Hiểu Ngưng nói.
“Bình
thường, bọn tớ cũng vừa mới về mà”. Linh Huyên nói.
Tôi
nhìn Hiểu Ngưng, nghĩ ngợi, nói: “Hiểu Ngưng, sau này hôm nào quên ô thì gọi
điện cho anh, anh đến đón em”.
Hiểu
Ngưng nhìn tôi, mỉm cười.
“Anh
Tiểu Mân thiên vị, hôm nay em cũng quên ô này!”. Tô Tô lập tức hét lên.
“Được
rồi, em cũng có thể gọi cho anh mà”. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tô Tô, tôi không
kiềm được, xòe tay ra, vuốt má cô bé.
“Hi
hi”. Tô Tô lè lưỡi, cười sung sướng.
“Được
rồi, tớ đi nấu cơm đây”. Hiểu Ngưng nhìn tôi, rồi nhìn Trình Lộ, như định hỏi
cái gì rồi lại thôi, xắn tay áo lên đi vào bếp.
“Chị
Hiểu Ngưng, để em giúp chị nhé! Hôm qua anh Tiểu Mân còn chưa được ăn cơm em
nấu, hôm nay em phải ra tay cho anh ấy mở mang tầm mắt!”. Tô Tô nhảy chân sáo
theo Hiểu Ngưng xuống bếp.
Hòa vào
không khí ấm cúng thế này, tôi không kiềm được, mỉm cười.
“Trông
anh cười gian chưa kìa, cứ như chuột rơi chĩnh gạo không bằng”. Trình Lộ ngồi
bên cạnh huých tay tôi, bất mãn nói. Bữa tối gồm có món “gan ngỗng béo kiểu
Tây”, “phở khô” Tô Tô đặc biệt nấu cho tôi, món “gà đinh hương”, “chân giò hầm
mật ong”, “ngao xào tỏi” của Hiểu Ngưng siêu ngon, không kém gì nhà hàng trong
khách sạn năm sao, so với thức ăn mà Trình Lộ nấu mấy hôm trước, chẳng khác nào
địa ngục với thiên đường. Tôi không hề hối hận khi từ chối lời mời dùng bữa tối
của Trình Tư Vy.
Tô Tô
thấy tôi ăn rất ngon lành, cứ hi hi ha ha, không giấu nổi sự sung sướng và đắc
ý. Bọn Linh Huyên cũng vui vẻ cười, cộng với nửa chai rượu vang, trông mặt ai
cũng đỏ hồng vô cùng xinh đẹp, làm trái tim tôi say đắm, tôi đang hoài nghi
liệu có phải mình đang trên thiên đường không.
Ăn tối
xong, tôi hỏi mượn Trình Lộ, fan ruột của Carl Sura, bốn cuốn tiểu thuyết bản
tiếng Anh của ông ta, cô ta khích bác, mỉa mai tôi mấy câu, nhắc đi nhắc lại
cảnh cáo tôi không được làm hỏng sách, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho tôi mượn.
Trong
bốn cuốn, cuốn trên cùng có bìa màu xanh da trời chính là cuốn sách mới phát
hành của Carl Sura mà cô ta nhắc đến, My World.
Về
phòng, tôi bắt đầu đọc My World, thực sự không ngờ cuốn tiểu thuyết mỏng dính
chỉ có hai trăm trang lại có thể tiêu thụ được ba triệu bản.
Nhưng
cứ đọc, đọc mãi, tôi không thể không tấm tắc khen ngợi. Tuy là bản tiếng Anh,
nhưng tôi vẫn thấy rất thú vị, nếu phát hành bản tiếng Trung, không biết còn
thu hút đến mức nào.
Sự kinh
ngạc, lừa đảo, giao dịch chính trị, văn hóa u tối... khiến người ta chìm đắm
vào trong tiểu thuyết. Cô đơn và náo nhiệt, cái thiện và cái ác, hòa quyện vào
nhau, đây là một cuốn tiểu thuyết chân thực tới mức có thể chấn động cả thế
giới.
Ba cuốn
còn lại, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn chúng cũng là những cuốn sách hay.
Dĩ nhiên ba cuốn đó cũng chưa được mua bản quyền. Nếu không đại danh của Carl
Sura sớm đã truyền khắp Trung Quốc.
Đến
người có con mắt sắc sảo về văn học nước ngoài như Trình Lộ cũng ngưỡng mộ Carl
Sura như vậy, đã có thể chứng minh sức hấp dẫn của những cuốn sách của ông ấy
lớn tới cỡ nào.
Carl
Sura không chỉ là “cái túi bảo bối”, mà còn là người “tạo ra danh tiếng”, nếu
biết cách PR, kích thích tiêu thụ và mở rộng tầm ảnh hưởng, trong thời gian
ngắn có thể khiến nhà xuất bản đó trở thành
nhà
xuất bản hàng đầu Trung Quốc!
Trong
khi tôi vừa nghiên cứu tiểu thuyết của Carl Sura vừa tấm tắc khen, đột nhiên có
tiếng kêu thất thanh bên ngoài vọng lại.
Tôi vội
vàng chạy ra phòng khách, cửa nhà tắm bỗng nhiên mở ra, Hiểu Ngưng đi chân đất,
vai trần, từ trong chạy ra, lao vào lòng tôi.
“Sao
thế?”. Tôi hỏi cô ấy. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là có yêu râu xanh trong nhà
tắm, suy nghĩ thứ hai là có côn trùng gì đó .
“Vòi
nước hỏng rồi, không đóng được!”. Hiểu Ngưng rúc vào lòng tôi, thở hổn hển nói.
Toàn
thân cô ấy chỉ quấn chiếc khăn tắm, đi chân đất, sự trơn trượt nên ôm chặt lấy
tôi, cơ thể cô ấy như bức tượng điêu khắc bằng ngọc, mịn màng, nõn nà và đầy
nghệ thuật. Cơ thể cô ấy ướt đẫm, tỏa hơi nóng hổi, tim cô ấy đập mạnh truyền
đến cơ thể tôi qua khăn tắm, khiến tôi có chút không kiềm chế được.
“Em đã
bảo thay vòi nước từ lâu rồi mà!”. Tô Tô bất ngờ nhảy bật lên khỏi sofa, nói.
“Vốn
định bảo anh Đới Duy, nhưng tuần trước tự nhiên anh ấy đi mất, chưa kịp thay”.
Linh
Huyên cũng vội vàng chạy lại, nói. Sự việc xảy ra bất ngờ khiến mấy cô gái đang
ngà ngà say cũng tỉnh táo lại phần nào!”.
“Mau
khóa vòi lại, để thêm lúc nữa là nước tràn ra hết đấy”. Hiểu Ngưng hơi lo lắng
nói.
“Hiểu
Ngưng, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh, mau đi thay quần áo đi”. Linh Huyên nhắc nhở.
“ừ”.
Lúc này Hiểu Ngưng mới phát hiện cô ấy đang ở trong lòng tôi, đỏ mặt, quay
người đi vào phòng.
“Mau
thay vòi đi không nước tràn hết ra bây giờ!”. Trình Lộ thấy tôi dán mắt nhìn
theo Hiểu Ngưng bỗng khó chịu kêu lên.
Tôi mở
cửa bước vào nhà tắm thì thấy vòi nước đã bị hỏng, dòng nước nóng đang phun ào
ào qua chỗ hở, phun lên trần nhà. Mới có nửa phút ngắn ngủi, nước đã dâng ngập
sàn nhà tắm, nước không kịp thoát nên càng ngày càng cao.
Tô Tô
và Linh Huyên nhìn thấy cảnh nước ngập lênh láng như thế, vô cùng ngạc nhiên.
Vừa rồi thấy vẻ mặt lo lắng của Hiểu Ngưng, tôi còn thấy bất ngờ, bây giờ tận
mắt chứng kiến cảnh này mới thấy khâm phục sự điềm tĩnh của Hiểu Ngưng.
“Mau đi
tắt van nước để anh vào sửa xem thế nào”. Tôi xắn ống quần lên, quay lại nói
với họ.
Thấy
tôi nói vậy, ba cô gái nhìn nhau, “Van nước ở chỗ nào ạ?”.
“Chính
là cái... trong chiếc hộp ngoài kia... có một cái van...”. Tôi giải thích nửa
ngày trời, thấy vẻ mặt ngô nghê của họ, cuối cùng đành bỏ cuộc, “Thôi bỏ đi bỏ
đi, các em ra ngoài đi, để đấy anh sửa, lấy cho anh hộp dụng cụ”.
Ba
người bọn họ vội vàng ra ngoài, ơn trời ơn đất, họ vẫn còn biết hộp dụng cụ ở
đâu, rất nhanh chóng đã mang cho tôi một đống đồ nào là kìm, ốc vít, búa, thậm
chí cả thang gấp.
“Chị Lộ
Lộ, mau ngăn dòng nước lại! Nước sắp tràn ra phòng khách rồi, sàn nhà sẽ hỏng
mất! Nếu làm hỏng sàn, chị em sẽ giết em mất!”. Đột nhiên Tô Tô hét toáng lên.
“Mau,
đóng cửa lại!”. Linh Huyên ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, lập tức ra
lệnh chỉ huy, “Lộ Lộ, cậu đi tìm ít vải bỏ đi, chặn ở cửa nhà tắm! Tô Tô, em
mau tìm chổi lau nhà ra đây! Thêm cả chậu rửa mặt nữa! Chị đi gọi Hiểu Ngưng ra
giúp đỡ.
Chốc
lát, không khí yên bình, tĩnh lặng vừa rồi trở nên hỗn loạn, ồn ào. Ba cô gái
không ngừng chạy đi chạy lại trong phòng khách, chỉ vì một tẹo nước tràn ra
phòng khách mà hò hét om sòm. Trong nhà tắm dòng nước tuôn không ngừng, tôi
đứng trong bồn tắm, tháo bỏ cái vòi nước đã bị hỏng ra.
Trong
thoáng chốc mà quần áo của tôi ướt hết cả, may mà nước cũng không lạnh lắm, nếu
không ngâm mình trong nước lạnh thì chắc đông cứng mất. Thấy cửa nhà tắm đã
được đóng lại, đến những kẽ hở cũng đã bịt kín hết bằng vải, nên tôi cởi quần
áo ra, chỉ mặc một chiếc quần sịp bước vào “trận đấu”.
Tôi
chiến đấu với dòng nước chảy, cuối cùng cũng tháo được cái vòi nước cũ ra, rồi
lại lắp vòi mới vào.
Nước
nhìn bề ngoài thì có vẻ rất dịu dàng, nhưng khi nó trở thành áp lực, sức mạnh
của nó có thể sánh với một chàng trai trẻ tuổi cường tráng. Nếu không phải cơ
bắp tôi cũng khá phát triển thì sao có thể chịu đựng được dòng nước chảy mạnh
như thế này.
Vòi mới
đã được lắp vào, tôi khóa vòi nước vào, dòng nước vừa rồi còn chảy tung tóe cuối
cùng cũng đã trở nên ôn hòa. Nước trong nhà tắm cũng chầm chậm thoát vào ống
thoát nước.
Tôi thở
phào nhẹ nhõm, lúc này mới hiểu vì sao bốn cô gái lại hy vọng có một người đàn
ông ở cùng. Xem ra, ngày trước khi Đới Duy ở đây, chắc họ cũng dựa dẫm vào cậu
ta như thế. Đáng tiếc, cậu ta là gay thật, còn tôi là gay giả.
Quần áo
Hiểu Ngưng vừa thay ra khi tắm vẫn còn treo trên mắc phía trên bồn tắm, nhưng
đã bị ướt nhẹp. Tôi rút xuống cho cô ấy, cầm trên tay, cảm giác rất mềm mại,
đúng là quần áo của con gái.
Nhìn
xung quanh, chỗ nào cũng có đồ dùng của con gái, ví dụ như mỹ phẩm, băng vệ
sinh, lược, máy sấy tóc... ngay cả bồn cầu cũng phủ miếng vải nhung màu hồng.
Trên danh nghĩa nhà tắm này là nhà tắm chung, nhưng vì phòng tôi là phòng chính
của căn nhà, có nhà vệ sinh riêng, nên tôi chưa bao giờ sử dụng nhà vệ sinh
này, trên thực tế nó là nhà tắm riêng của mấy cô gái.
“Anh
Tiểu Mân, anh sửa xong chưa?”.
Đúng
lúc tôi ngưng tay thở một chút thì Tô Tô bất ngờ mở cửa hét to.
Tôi
quay đầu lại, bốn cô gái đều đứng trước cửa nhà tắm, ánh mắt đổ dồn về phía
tôi.
Tối cúi
đầu nhìn xuống, phát hiện chỉ có một chiếc quần sịp trên người, hoảng quá vội
bảo, “Sửa xong rồi! Các em cứ đi ra ngoài trước đi, anh vặn thêm cho chặt đã!”.
“Nhưng
khắp nhà tắm toàn nước là nước, bọn em phải dọn dẹp”. Linh Huyên tay cầm chiếc
chổi lau nhà nói.
“Để anh
dọn là được rồi, các em ra ngoài đi”. Thấy tám con mắt của họ nhìn chằm chằm
tôi như sói nhìn mồi, tôi căng thẳng đáp.
“Anh
Tiểu Mân, anh tốt quá!”. Tô Tô sung sướng khen ngợi một câu, vui vẻ giao việc
dọn dẹp bãi chiến trường cho tôi, sau đó rời khỏi nhà tắm.
Ba cô
gái còn lại cũng đi ra theo, vì phòng khách vẫn còn nước cần phải lau cho thật
khô. Chỉ có điều lúc đi ra, Hiểu Ngưng bỗng nhiên ngoái đầu lại nhìn tôi.
Tôi vội
vàng lấy chiếc khăn bông bên cạnh lau khô người, rồi lau dọn sạch sẽ chỗ sàn
nhà bị bẩn từ ống thoát nước chảy ngược ra, tiếp đó chuồn khỏi nhà tắm như tên
ăn trộm, chạy về phòng thay sang bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Xong
xuôi tất cả, tôi quay trở lại phòng khách, cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy
ra. Vừa bước ra ngoài, tôi đã nghe thấy họ ngồi trên ghế sofa, vừa nghỉ vừa
buôn chuyện.
“Em
thấy mông anh Tiểu Mân rất gợi cảm! Đùi anh ý cũng rất săn chắc, như vận động
viên chạy marathon ấy!”. Tô Tô sà vào lòng Linh Huyên, cao hứng nói. Giọng cô
bé trong vắt, tôi chưa đi đến gần đã có thể nghe rõ mồn một.
“Thế á,
chị thì thấy cơ bụng anh ấy rất rắn chắc, cực kỳ lôi cuốn”. Linh Huyên nói.
“Chị
Hiểu Ngưng, chị thì sao, chị thấy cơ thể anh Tiểu Mân thế nào?”. Tô Tô nắm tay
Hiểu Ngưng hỏi.
Hiểu
Ngưng bị Tô Tô bức ép không thể không trả lời, ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp “Chị
thì thấy bờ vai anh ấy rất rộng, chắc chắn anh ấy là người có trách nhiệm”.
“Ồ, chị
Hiểu Ngưng có tình cảm với anh Lương Mân rồi!”. Tô Tô vui vẻ nói.
Hiểu
Ngưng lườm cô bé một cái, nhoẻn miệng cười. “Chị Trình Lộ, chị thì sao?”. Tô Tô
lại quay sang hỏi Trình Lộ.
“Có gì
hay ho chứ, anh ta chỉ là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển”. Trình Lộ nói
với giọng khinh bỉ.
“Chị
đừng nói vậy, dù sao anh Tiểu Mân cũng giúp chị em mình sửa vòi nước mà”. Tô Tô
bất bình nói đỡ cho tôi.
“ừ, cơ
bắp anh Lương Mân cũng rất rắn chắc”. Linh Huyên ngồi bên cạnh im lặng một lúc
rồi bỗng nhiên bổ sung một câu.
Ặc...
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Nhân
lúc họ còn chưa phát hiện ra, tôi vội vàng quay người, lặng lẽ chuồn về phòng
mình.
Haizz,
không hiểu sao tôi có cảm giác mình là con mồi họ vừa săn được, chứ không phải
họ là con mồi của tôi. Sáng hôm sau vẫn là một buổi sáng bận rộn như mọi ngày.
Bốn cô gái mặc đồ ngủ đi đi lại lại trong phòng khách, như thể tối qua không hề
có chuyện gì xảy ra.