Cơ quan
của Hiểu Ngưng cách đây không xa lắm, tôi lái xe qua bên đó, cô ấy đã đứng đợi
ở cửa.
Hôm nay
cô ấy lại mặc váy, là một chiếc váy ngắn màu đen, chân đi giày bệt, tuy không
phải là giày cao gót nhưng nhờ có đôi chân thon dài, nên trông cô ấy vẫn rất
cao. Lúc này cô ấy đang đứng ở bên đường, chiếc váy bay bay theo chiều gió, áo
sơ mi trắng tinh tươm, sạch sẽ, trông thuần khiết như cô sinh viên, nhìn từ xa,
tôi không kiềm được lòng mình mê mẩn trước vẻ đẹp ấy.
Tôi lái
xe đến, đón cô ấy lên xe.
Hai năm
trở lại đây kinh tế của thành phố Bình Hải phát triển rất nhanh, những người
nông dân ở ngoại ô cũng vay tiền xây dựng những khu nghỉ mát, tuy đẳng cấp không
cao, nhưng điểm quan trọng là môi trường thiên nhiên trong lành và không khí
thảnh thơi, thoải mái, khiến cho ngành du lịch của mấy vùng xung quanh cũng
phát triển không kém. Tôi lái BMW, xuyên qua hết sơn trang này đến sơn trang
khác, cuối cùng cũng tìm được đến “Sơn trang Lạc Du” mà Hiểu Ngưng nói.
“Căn số
18”. Hiểu Ngưng nhắc nhở tôi.
Tôi lái
xe vào, lượn một vòng, cuối cùng cũng tìm ra số 18, lái xe đến đỗ ở chỗ đất
trống cạnh tường. Căn biệt thự nhỏ này, thực chất là một căn nhà hai tầng, có
một khu vườn xinh xắn có thể nướng thịt. Giá hai trăm tệ một tối, rất bình dân,
những nhà trong thành phố có ô tô chở cả gia đình độ mấy người đến đây nghỉ
cuối tuần là hoạt động giải trí rất thịnh hành thời gian gần đây.
Tôi
thấy trước cửa số nhà 18 đã có một chiếc xe Santana 2000 màu đen, đoán chắc gia
đình Hiểu Ngưng cũng chỉ thuộc loại khá giả, so với gia đình có bố mẹ đều là
giáo sư đại học như Trình Lộ, có thể không sánh bằng.
Nghe
thấy tiếng xe, bố mẹ Hiểu Ngưng từ trong nhà đi ra.
“Bố!
Mẹ!”. Hiểu Ngưng xuống xe, vẫy tay về phía bố mẹ cô ấy.
Tôi vừa
đỗ xe vừa lén nhìn bố mẹ Hiểu Ngưng. Bố cô ấy không hề cao lớn uy nghiêm như
tôi tưởng tượng, ông đeo kính, hơi gầy nhưng rất có thần thái, không giống cảnh
sát hình sự mà giống nhân viên văn phòng hơn. Mẹ cô ấy và mẹ Trình Lộ gần tựa
như nhau, thân thiện, gần gũi, chỉ có điều gầy hơn một chút.
Trong
thời gian ngắn ngủi có hai, ba ngày tôi đã đi gặp bố mẹ của hai cô gái xinh
đẹp, cũng coi như là phá kỷ lục rồi.
“Bố, bố
đến thật sao ạ?”. Hiểu Ngưng đứng bên cạnh bố cô ấy, vừa nhìn tôi đỗ xe vừa
hỏi.
“Đương
nhiên, bố nghe nói con gái cưng có bạn trai, bố lập tức giao công việc cho thư
ký Vương giải quyết, lái xe tới đây thăm con gái”. Bố Hiểu Ngưng nói.
“Sao bố
lại chọn chỗ xa xôi thế này? Nếu anh Lương Mân không có ô tô, đến đây không
tiện lắm”. Hiểu Ngưng nói.
“À, cậu
ấy tên Lương Mân hả?”. Bố Hiểu Ngưng nhìn tôi xuống xe, “Hiểu Ngưng, sao con
không giới thiệu một chút đi?”.
“Có gì
mà phải giới thiệu ạ, bố mẹ tự tìm hiểu là được mà”. Hiểu Ngưng cười một cách
trang nhã, nói. Trước mặt bố mẹ, cô ấy cũng có một số cử chỉ nũng nịu, điều này
bình thường tôi chưa bao giờ được nhìn thấy.
“Được
được được, vào trong hãy nói”. Bố Hiểu Ngưng nhìn tôi vài giây, rồi giơ tay ra,
ý bảo tôi và Hiểu Ngưng vào bên trong rồi nói chuyện tiếp.
Hiểu
Ngưng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh tôi, khoác tay tôi. Tôi cũng phối hợp, nắm lấy
tay cô ấy, khẽ vuốt ve, trông điệu bộ rất thân mật. Dù sao cũng là đóng giả bạn
trai, không lợi dụng lúc này cũng phí.
“Sắp
xếp gặp mặt ở đây là vì không muốn vào thành phố, tránh người này mời bố ăn
cơm, người kia mời dùng bữa, lấy đâu ra thời gian gặp mặt con gái cưng của bố”.
Bố Hiểu Ngưng vừa đưa chúng tôi vào trong vừa nhìn cô con gái ngoan ngoãn của
mình bằng ánh mắt đầy yêu thương, giải thích với cô ấy.
“Bố, bố
có hài lòng về anh ấy không?”. Hiểu Ngưng hỏi.
“Vừa
mới gặp lần đầu, sao có thể nói hài lòng hay không hài lòng”, ông cười, “Nhưng
người mà con gái bố chọn, chắc chắn không kém cỏi rồi. Trong viện nghiên cứu
hả?”.
“Không
ạ, công việc của anh ấy liên quan tới sách”.
Hiểu
Ngưng nói.
“Cháu
làm bên tiêu thụ sách báo ạ”. Tôi nói xen vào.
“Rất
tốt, rất tốt”. Bố Hiểu Ngưng nhìn tôi, “Con gái bác tính tình lạnh lùng, chán
lắm đúng không?”.
“Dạ, cô
ấy rất ít nói, cháu thích thế ạ”. Tôi đáp.
“Con bé
này ấy à, không thích quan hệ với người trong xã hội, nên mới chọn làm trong
viện nghiên cửu. Không hiểu sao nó lại thích mấy thứ thuốc men thế”. Mẹ Hiểu
Ngưng bên cạnh nói.
“Mỗi
người có chí riêng, con gái tôi cống hiến công sức cho sự nghiệp khoa học, cũng
rất hay mà. Nếu nó vào các công ty bên ngoài làm, công việc trong công ty nước
ngoài thì bận rộn, công ty trong nước thì cạnh tranh cao, chẳng có gì tốt đẹp
cả”. Bố Hiểu Ngưng xoa đầu con gái, nói.
Tôi
nghĩ cũng đúng, với tính cách của Hiểu Ngưng, làm việc ở những nơi như viện
nghiên cứu là thích hợp nhất.
“Bố mẹ
đang nướng thịt, bố không biết nướng mấy, Hiểu Ngưng mau đến trự giúp đi”. Bố
Hiểu Ngưng nắm tay cô ấy đi ra vườn, nói.
Có thể
thấy, ông rất yêu con gái mình, nhưng với tôi thì lại tỏ ra hơi lạnh nhạt, ông
ấy có một phong cách hoàn toàn khác bố Trình Lộ.
“Hạ
Xích Văn! Mau đến giúp em khiêng cái lò này ra ngoài, bốn người mà chỉ có hai
cái không đủ!”. Mẹ Hiểu Ngưng từ trong phòng gọi với ra.
Tôi chủ
động nói: “Để cháu giúp! Bác gái bác cứ để đó ạ!”.
“Cháu
không bê được đâu, để đấy bác bê cho”. Bố Hiểu Ngưng nói.
Không
chờ ông nói xong, tôi đã chạy vào nhà, đến bên mẹ Hiểu Ngưng, bê chiếc lò vỏ
sắt nặng năm mươi cân lên.
Để
tránh làm bẩn quần áo, tôi còn để lò cách ngực mình một khoảng nhất định, chỉ
dựa vào lực tay, nhấc bổng chiếc lò lên.
“Thằng
bé này thể lực cũng không tồi nhỉ!”. Bố Hiểu Ngưng kinh ngạc nhìn tôi, khen
ngợi.
“Đâu có
giống anh, suốt ngày ngồi văn phòng”. Mẹ Hiểu Ngưng thừa cơ hội này trách móc
một câu.
Tôi bê
chiếc lò ra vườn, đặt nó xuống một cách vững chắc. Hiểu Ngưng cũng nhìn tôi
bằng ánh mắt khâm phục, chắc chắn trước đây cô ấy cũng không nghĩ tôi lại khỏe
mạnh thế này.
“Ngày
trước khi tôi làm cảnh sát hình sự, cơ thể cũng rất khỏe mạnh. Hồi đó đi bắt
tội phạm, chỉ một quyền là đánh gục một tên”. Bố Hiểu Ngưng thấy mẹ cô ấy từ
trong nhà đi ra, nói.
“Được
rồi, được rồi, đã là chuyện cũ bao nhiêu năm trời, còn lôi ra để khoe khoang”.
Mẹ Hiểu Ngưng nói.
“Tuy
bây giờ tôi không luyện võ nữa, nhưng những tố chất trong cơ thể vẫn còn đấy.
Mấy chiêu trước đây tôi đều nhớ cả”. Bố Hiểu Ngưng càng nói càng hăng, vừa nói
còn vừa khoa chân múa tay nữa.
“Bác
trai, chiêu này của bác là kẹp người gập cánh tay phải không ạ?”. Tôi đứng bên
cạnh, nói.
Bố Hiểu
Ngưng ngạc nhiên nhìn tôi, “Trời, cháu cũng biết hả?”.
“Dạ,
cháu đã từng tập tán thủ ba bốn năm”. Tôi gật đầu trả lời.
“Nhưng
tính khí của anh ấy rất tốt”. Hiểu Ngưng đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì,
vội vàng bổ sung một câu.
“Đương
nhiên, những người luyện võ, tu tâm dưỡng tính, tính khí rất tốt”. Bố Hiểu Ngưng
đáp lại, rồi nhìn tôi, “Thảo nào cơ thể cường tráng vậy, hóa ra là đã từng
luyện võ”.
Tôi cảm
thấy bố Hiểu Ngưng rất có hứng thú với chủ đề này, lập tức nắm lấy cơ hội, nói
về một số chiêu thức thực dụng của môn tán thủ.
Rất
nhanh, chúng tôi càng nói càng hợp nhau, bố Hiểu Ngưng dần dần mở rộng chủ đề,
nói chuyện ông học tán thủ hồi còn trong đội cảnh sát hình sự, rồi lại nói sang
chuyện ông bắt tội phạm anh dũng tới mức nào, càng nói càng hăng say. Còn tôi
thì kể chuyện dẫn đội tán thủ của trường đi thi đấu, miêu tả lại cuộc thi một
cách vô cùng sinh động.
Mẹ Hiểu
Ngưng cười híp mắt nhìn tôi, cùng cô con gái cưng nướng những xiên thịt thơm
nức.
Nói
chuyện được một lúc, tôi và bố Hiểu Ngưng như hai người bạn thân lâu ngày gặp
mặt. Chúng tôi nói đến Hiểu Ngưng, cũng nói mãi không hết chuyện. Cũng may tôi
đã nhớ hết những chuyện liên quan đến Hiểu Ngưng, có thể trả lời một cách lưu
loát tất cả các câu hỏi của bố cô ấy, cứ như tôi đã quen cô ấy được ba, bốn năm
rồi.
“Đến
đây đến đây! Ăn thịt xiên! Nhìn hai bác cháu, cử nói chuyện là nói mãi không
ngừng. Hạ Xích Văn, anh cũng thật là, sao trước đây không thấy anh nhiều lời
như thế, lúc nào cũng công việc và công việc, cả ngày chả nói được nửa câu”. Mẹ
Hiểu Ngưng cầm xiên thịt còn nóng hổi mang đến trước mặt tôi, nói giọng trách
móc.
“Cháu
tên Lương Mân đúng không? Giỏi lắm, bác rất thích cháu”. Bố Hiểu Ngưng vỗ vỗ
vai tôi nói.
“Bố!”.
Nghe thấy bố mình nói vậy, Hiểu Ngưng vui vẻ đi đến, ngồi bên cạnh tôi, tựa vào
vai tôi, rồi đưa xiên thịt lên tận miệng tôi.
Tôi ăn
hết nửa xiên thì Hiểu Ngưng ăn nốt nửa xiên còn lại. Điệu bộ thân mật này,
giống hệt một đôi đang yêu say đắm.
“Phải
rồi, Hiểu Ngưng, bố có người bạn thân cũng đang ở Bình Hải, bố đã mời chú ấy
đến đây rồi. Người này con cũng biết đấy”. Bố Hiểu Ngưng vui vẻ nhìn Hiểu Ngưng
vẻ mặt đang tràn đầy hạnh phúc, nói.
“Ai
ạ?”. Hiểu Ngưng hơi tò mò hỏi.
Đúng
lúc này, tôi nhìn thấy một chiếc taxi màu xanh của thành phố Bình Hải chạy qua
bên ngoài vườn.
“Trời
ơi, thị trưởng Hạ, anh mà không gọi điện thoại thì suýt nữa tôi đã lên tàu
rồi!”. Giọng nói của bố Trình Lộ vang lên từ phía cửa. Nghe thấy giọng bố Trình
Lộ, không chỉ vẻ mặt tôi biến sắc mà vẻ mặt Hiểu Ngưng cũng trở nên lo lắng,
căng thẳng.
“Sao
bây giờ mới đến? Chúng tôi đợi mọi người lâu lắm rồi!”. Bố mẹ Hiểu Ngưng đi qua
phòng, ra cửa đón tiếp.
Hiểu
Ngưng đứng trong vườn, không biết tiếp theo phải làm gì.
Tôi
chạy xộc vào nhà, nhìn qua cửa trước, quả nhiên thấy bố mẹ Trình Lộ, cả Trình
Lộ nữa! Phụ huynh hai bên đang thăm hỏi nhau, vẻ mặt rất hân hoan.
May mà
chiếc BMW của tôi được đậu trong góc tường phía đông, còn ba người nhà Trình Lộ
đi vào từ phía tây, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy xe của tôi.
Nhưng,
chỉ cần họ vào nhà, là tôi không còn trốn nổi nữa! Chỉ cần bố mẹ Trình Lộ bắt
gặp, kết quả tốt nhất là, họ sẽ coi trò đùa này vô cùng quá đáng, còn tôi thì
rơi vào hoàn cảnh lúng túng, ngại ngùng, kết quả xấu nhất là họ cho rằng tôi
bắt cá hai tay, gặp bố mẹ người này rồi còn đi gặp bố mẹ người kia! Cho dù thế
nào, tôi và Hiểu Ngưng, thậm chí cả Trình Lộ đều rơi vào thế bí, chẳng lẽ lại
tiết lộ sự thật tôi là “gay”?
Hoặc là
thừa nhận mình là gay, hoặc là thừa nhận bản thân bắt cá hai tay, cái nào cũng
bức tôi vào chỗ chết.
“Bố mẹ
em rất nghiêm khắc, em không bao che cho anh được đâu”. Hiểu Ngưng từ ngoài
vườn bước vào, khẽ khàng nói.
Tôi
nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết như thiên thần của Hiểu Ngưng, đầu ong ong,
chỉ hận bản thân không nên dễ dàng tin tưởng vào phụ nữ, thấy bố Hiểu Ngưng sắp
mời bố Trình Lộ vào trong, không kịp suy nghĩ nhiều, tôi chạy vào nhà vệ sinh
trong phòng khách ở tầng một, đóng cửa lại!
Attachment:
Tratronc15.jpg
[ 104.43 KiB | Đã xem 214 lần ] Tratronc15.jpg [ 104.43 KiB | Đã xem 214 lần ]
“Lần
này thật trùng hợp, hóa ra hai anh chị đến Bình Hải cũng là để gặp mặt con rể
tương lai ư”. Lúc tôi chạy trốn vào nhà vệ sinh, nghe thấy bố Hiểu Ngưng vừa
nói vừa đi vào nhà.
“Ha ha
ha! Đúng thế! Lần này con gái tôi rất có con mắt nhìn người, tôi rất hài lòng
về bạn trai của nó”. Bố Trình Lộ cười to, rồi hỏi: “Cái gì mà cũng đến gặp con
rể tương lai, lẽ nào lần này thị trưởng Hạ đến Bình Hải cũng là để gặp con rể
ư?”.
“Đúng
thế, thế mới nói rất trùng hợp mà! Hai nhà chúng ta là bạn thân, hai cô con gái
không những đều làm việc ở Bình Hải, đến tìm bạn trai cũng cùng tìm ở Bình
Hải”. Bố Hiểu Ngưng vui vẻ đáp.
“Làm
việc ở Bình Hải, đương nhiên khả năng cao nhất là có bạn trai ở Bình Hải rồi.
Nhưng Lộ Lộ nhà tôi tìm được cậu bạn trai rất giỏi, cùng công ty với nó, làm
xuất bản”. Mẹ Trình Lộ chen vào.
“Trùng
hợp vậy sao? Bạn trai Hiểu Ngưng cũng làm về sách”. Mẹ Hiểu Ngưng ngạc nhiên
nói.
“Thế ư,
mấy năm nay Bình Hải mở rộng phát triển về mảng văn hóa, những công ty xuất bản
lớn bé mọc lên không ít. Hiểu Ngưng, Lương Mân đâu? vẫn ở bên ngoài nướng thịt
hả? Gọi cậu ấy ra đây”.
“Cái
gì? Lương Mân ư? Con rể tương lai của anh chị cũng tên Lương Mân à?”. Mẹ Trình
Lộ bỗng kêu lên.
“Không
phải không phải ạ, bạn trai cháu tên Dương Mẫn. Dương trong từ cây dương, Mần
trong từ mẫn tiệp O”. Hiểu Ngưng nhanh trí lấp liếm. [Trong tiếng Trung Lương
Mân và Dương Mẫn đọc gần giống nhau]
“Mẹ...
mẹ đừng có ngạc nhiên thế chứ”. Trình Lộ nói.
“Ờ, làm
mẹ hết hồn, mẹ tưởng đến cả tên cũng giống nhau”. Mẹ Trình Lộ dùng giọng nói ôn
hòa để khỏa lấp sự thất thần vừa rồi, “Bạn trai của Lộ Lộ nhà chúng tôi, làm
cũng công ty với nó, đều thuộc phòng bản quyền”.
“Ờ, cậu
con rể nhà chúng tôi làm bên tiêu thụ sách”. Mẹ Hiểu Ngưng tiếp lời.
Tôi
trốn trong nhà vệ sinh, nghe họ nói chuyện trong phòng khách, thở phào. May mà
lúc nãy khi nói về nghề nghiệp của mình, sợ họ không hiểu nên chỉ nói sơ qua
một cách đơn giản là mình làm về tiêu thụ sách.
Bây giờ
tôi chắc chắn Trình Lộ ở bên ngoài cũng đã nắm được tình hình và cũng đang lo
lắng bất an, không ngừng đánh mắt nhìn Hiểu Ngưng.
“Hiểu
Ngưng à, sao Lương Mân... à không, Dương Mẫn sao vẫn chưa vào đây? Con đi xem
xem thế nào”. Bố Hiểu Ngưng nói.
“Bố,
anh ấy đang ở trong nhà vệ sinh”. Hiểu Ngưng biết không thể giấu diếm được,
đành nói thật.
“Đúng
thật là, sao ở trong đấy lâu thế?”. Bố Hiểu Ngưng không hài lòng nói.
“Bác
trai... bụng cháu hơi đau, chắc là cháu ăn phải cái gì rồi”. Tôi cố tính nín
hơi, gằn giọng, ra vẻ khó chịu.
“Lẽ nào
thịt xiên vẫn chưa chín, không phải chứ?”. Mẹ Hiểu Ngưng nói.
Tôi
nghe thấy tiếng bước chân của bà, biết bà đang đi về phía nhà vệ sinh, bất giác
cảm thấy hoang mang, sợ hãi.
“Dương
Mẫn, có cần bác lấy thuốc cho cháu không? Hai bác có mang theo hòm thuốc cá
nhân”. Bà đứng bên ngoài nhà vệ sinh, nói vọng vào trong.
“Không
cần đâu ạ, bác gái, cháu ở trong này một lát nữa là đỡ ngay thôi ạ”. Tôi ở
trong nhà vệ sinh nói vọng ra bên ngoài.
“Được,
cháu đừng lo lắng, cũng không cần phải ngại ngần, mấy chuyện như thế này cũng
khó tránh. Đều tại bác, đáng lẽ nên nướng thêm vài phút nữa”. Mẹ Hiểu Ngưng
đứng bên ngoài nhà vệ sinh, nói.
Sau đó,
bước chân của bà chầm chậm xa dần.
“Xin
lỗi anh chị, cậu ấy bị đau bụng, vừa nãy bốn người chúng tôi nướng thịt trong
vườn, chắc là tại nướng chưa chín”. Mẹ Hiểu Ngưng nói với bố mẹ Trình Lộ.
“Chuyện
nhỏ mà, ngày trước khi tôi còn trẻ, về vùng nông thôn, nướng trộm mấy củ khoai,
sợ bị người ta bắt, chưa chờ khoai chín đã bới ra ăn, sau đó ngồi lì hai ngày
trong nhà xí đấy!”. Bố Trình Lộ nói đùa.
“Ha ha
ha...”. Tiếng cười sảng khoái vang khắp phòng khách.
“Lão
Trình này, kể chuyện con rể tương lai nhà anh đi”. Bố Hiểu Ngưng nói.
“Chưa
thể gọi là con rể được, còn phải xem xét thêm đã. Nhưng nó học rộng biết nhiều,
thông hiểu đạo lý, làm việc có chừng mực, lễ phép, còn am hiểu cả chuyện quốc
tế nữa, là nhân tài hiếm thấy”. Bố Trình Lộ nói.
“Nhìn
anh nói kìa, còn xem xét gì nữa, sáng nay không biết ai còn bàn với em tổ chức
hôn lễ lúc nào là thích hợp nhất nữa!”. Mẹ Trình Lộ đứng bên cạnh nói.
“Đấy
chẳng qua chỉ là nói vui thôi mà”. Bố Trình Lộ phân bua.
“Xem ra
anh Trình rất hài lòng, con gái anh chị có người yêu, chúng tôi cũng mừng cho
anh chị”. Bố Hiểu Ngưng nói.
“Nhà
anh chị chẳng phải cũng thế hay sao”. Bố Trình Lộ hơi hạ thấp giọng, “Cậu con
rể tương lai của anh chị thế nào?”.
“Lần
đầu gặp mặt thấy cậu ta cũng rất tốt, con rể nhà chúng tôi không uyên bác,
thông hiểu việc quốc tế đại sự, nhưng cơ thể rất cường tráng, từng học tán thủ,
rất có phong thái con nhà võ”. Bố Hiểu Ngưng không kiềm chế được, hết lời khen
ngợi.
“Thế ư,
người yêu Trình Lộ nhà tôi lại rất có dáng thư sinh, hai nhà chúng ta vừa hay
thành một đôi”. Bố Trình Lộ lại nói đùa.
“Được
thôi, hôm nào chúng ta đưa con rể tương lai đến, cùng ngồi ăn bữa cơm nhé!”. Mẹ
Hiểu Ngưng vô cùng phấn khích đề ra ý kiến.
“Được
đấy được đấy, hai người đều làm ngành xuất bản, chắc là sẽ hợp nhau thôi”. Mẹ
Trình Lộ nói thêm vào.
Tôi
trốn trong nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu nghe họ nói chuyện, tự nhiên mồ hôi
lạnh vã ra như tắm. May mà họ hình dung tôi thành hai người, nếu thực sự phải
ăn cơm với nhau, trừ phi tôi có phép phân thân, hoặc là đến đấy rồi bị họ cắt
thành hai khúc... “Hiểu Ngưng, sao Dương Mẫn vẫn chưa ra thế? Con vào xem nó có
sao không”. Bố Hiểu Ngưng thấy tôi mãi không ra, bảo Hiểu Ngưng.
Rất
nhanh, tôi nghe thấy tiếng chân nhẹ nhàng đang bước về phía nhà vệ sinh. Qua
bóng người xinh đẹp hiện lên sau cánh cửa kính mờ, tôi biết đó là Hiểu Ngưng.
Cạch...
Hiểu
Ngưng khẽ mở cửa, vén tấm rèm lên đi vào trong, rồi lập tức đóng cửa vào.
“Anh
định ngồi trên bồn cầu bao lâu nữa thế?”. Cô ấy bước vào thấy tôi không cởi
quần mà ngồi trên nắp bồn cầu, hỏi.
“Sao em
không nói trước là bố mẹ em và bố mẹ Trình Lộ có quen nhau?”. Tôi nhìn Hiểu
Ngưng, hỏi một câu, rồi đứng dậy kéo cô ấy ngồi xuống một nửa nắp bồn cầu.
Nói ra
thì đây là lần đầu tiên tôi ngồi cùng một bồn cầu với con gái, nhưng thực sự
trong nhà vệ sinh cũng không còn chỗ nào khác có thể ngồi được.
“Hai
nhà bọn em vốn rất thân nhau. Hồi đó Lộ Lộ đến nhà Tô Tô ở cũng là thông qua
em”. Hiểu Ngưng quay sang nhìn tôi, từ tốn nói.
“Thế
này chẳng phải em hại chết anh hay sao!”. Tôi chỉ còn biết nhìn cô ấy, rồi lại
im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Em
cũng không biết là bố em sẽ gọi bố Lộ Lộ đến, em cứ nghĩ hôm nay hai bác ấy về
rồi, sẽ không gặp nhau”. Hiểu Ngưng nhìn tôi, bình tĩnh nói. Chắc tại sự việc
đã thế này rồi, cô ấy cũng không quá lo lắng nữa. Hai chúng tôi ngồi tựa vào
nhau trên bồn cầu, tựa lưng lại có cảm giác nương tựa vào nhau mãi mãi.
“Còn
nữa, bố em là thị trưởng, sao không nói trước với anh?”. Tôi nhìn cô ấy, hỏi.
“Không
phải thị trưởng Bình Hải, bình thường cũng chẳng bao giờ đến đây nên em cũng
không muốn nói cho anh biết”.
“Thành
phố lớn cỡ nào?”. Tôi hỏi.
“Lớn
hơn thành phố Bình Hải một cấp”. Hiểu Ngưng lí nhí nói.
Đầu óc
tôi ong ong quay cuồng, chức vị của bố cô ấy gần ngang tầm phó chủ tịch tỉnh.
Tôi đã lừa bố mẹ Trình Lộ là hai vị giáo sư, giờ lại lừa nhân vật quyền cao
chức trọng như vậy...
Trong
lúc tôi đang giày vò bản thân, không biết bên ngoài họ đang nói chuyện gì với
nhau, âm lượng đột ngột tăng cao.
“Đúng
thế, thanh niên bây giờ phần lớn đều chả ra sao cả. Cũng may bạn trai của Trình
Lộ nhà tôi còn chấp nhận được”. Chỉ nghe thấy bố Trình Lộ nói ngoài phòng
khách.
“Đúng
thế, Hiểu Ngưng nhà tôi cũng khá cẩn trọng trong việc lựa chọn người yêu, mẹ nó
lúc nào cũng thúc giục, nhưng con bé không bao giờ vội vàng. Theo tôi ấy hả,
tìm người yêu là phải sáng suốt mới được. Nếu cứ tùy tiện chọn đại, bị đàn ông
bên ngoài lừa gạt, hứ, tôi thề róc thịt thằng đó ra cho bõ tức!”. Bố Hiểu Ngưng
nói như đinh đóng cột.
Giọng
ông không lớn lắm, rõ ràng không phải nói cho tôi nghe. Nhưng bây giờ tôi đang
vô cùng quan tâm đến tình hình bên ngoài thành ra nghe rõ mồn một. Bỗng nhiên,
tôi cảm thấy như toàn thân mình như bị rút mất gân cốt, rùng cả mình.
“Hiểu
Ngưng, Dương Mẫn sao rồi?”. Mẹ Hiểu Ngưng thấy trong nhà vệ sinh mãi mà không
có động tĩnh gì, bèn cất tiếng hỏi.
“Mẹ,
bụng anh ấy vẫn đau!”. Hiểu Ngưng trả lời, rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Hay là
đưa nó lên trên nghỉ ngơi một lúc Hiếu Ngưng tiến lại gần, giọng đầy quan tâm.
“Không
cần đâu ạ, anh ấy bảo chúng ta cứ ra vườn nướng thịt đi, lát nữa anh ấy sẽ ra
sau”. Hiểu Ngưng lo lắng chắn trước cửa nhà vệ sinh, cứ như sợ mẹ cô ấy sẽ xông
thẳng vào vậy.
“ờ, thế
cũng được, mẹ thấy cậu ấy cũng khỏe mạnh, chắc không có vấn đề gì nghiêm
trọng”. Mẹ Hiểu Ngưng nói.
Thế là,
bà quay lại phòng khách, hô hào: “Chúng ta ra vườn nướng thịt thôi, Dương Mẫn
hơi đau bụng, muốn ở lại bên trong thêm lúc nữa, thật ngại quá”.
“Ngũ
cốc luân hồi, có gì mà phải ngại chứ? Ha ha ha!”. Bố Trình Lộ sảng khoái cười
to.
Mẹ
Trình Lộ cũng nổi hứng, cao giọng nói: “Lộ Lộ, hay là con gọi điện thoại bảo
Lương Mân đến, mọi người gặp nhau cho vui!”.
Tôi
trốn trong nhà vệ sinh, tuy không nhìn thấy họ nhưng lời họ nói tôi nghe rất rõ
ràng, cục diện càng lúc càng trở nên hỗn loạn, đúng là có nỗi khổ mà không cất
thành lời được. “Hôm nay anh ấy phải làm thêm không đến được”. Trình Lộ lập tức
nói dối. Trong nhà vệ sinh tôi cũng có thể nhận ra giọng nói cô ta có chút căng
thẳng, lo lắng.
Nếu
chuyện tôi đóng giả bạn trai bị bại lộ, e rằng người chết không chỉ một mình cô
ta.
“Con bé
này, đã quan hệ đến mức nào rồi, mẹ với bố mày cũng đồng ý rồi còn gì phải giấu
diếm nữa! Gọi nó đến đây, mọi người cùng vui vẻ...”. Mẹ Trình Lộ đứng trong
phòng khách thúc giục.
“Mẹ,
sao mẹ lấy điện thoại của con!”. Trình Lộ đột ngột kêu toáng lên.
“Mày
không gọi thì để mẹ gọi. ờ, để tìm số của Lương Mân...”. Mẹ Trình Lộ nói.
Đúng
lúc này, điện thoại trong túi quần tôi bỗng nhiên đổ chuông ding ding.
Mẹ
Trình Lộ gọi cho tôi thật! Đầu óc tôi hoảng loạn, vội vàng bịt túi quần lại,
không để cho tiếng chuông điện thoại truyền ra ngoài, xong lại vội vàng cúi gập
người nghe điện thoại, cố tỏ ra bình tĩnh và thân mật hỏi: “A lô, bảo bối Lộ Lộ
thân yêu của anh à?”.
Lúc
này, suýt nữa thì ngay cả tôi cũng phải ngã ngửa vì bản thân mình.
“Hi hi,
Lương Mân, là mẹ, mẹ của Lộ Lộ đây”. Giọng nói của mẹ Trình Lộ cùng lúc vang
lên trong điện thoại và trong phòng khách.
Tôi cố
nén giọng xuống: “Mẹ, mẹ tìm con có việc gì ạ, hôm nay con phải làm thêm, con
đang họp mẹ ạ”.
“Thế ư,
con làm thêm thật hả. Bao giờ tan sở hả con?”.
“Chắc
phải tầm bảy tám giờ tối mẹ ạ. À, mẹ đã lên tàu chưa vậy? Hôm nay công ty bận
nhiều việc quá nên con không đến tiễn bố mẹ được, con ngại quá”.
“Ha ha,
kế hoạch có chút thay đổi. Đáng ra lúc này phải lên tàu rồi, nhưng đột nhiên bố
Trình Lộ nhận được điện thoại của ông bạn thân, nên hoãn lại về muộn một chút,
Lộ Lộ cũng đang đi cùng bố mẹ. Cũng không có chuyện gì, mẹ vốn định gọi con
đến, giới thiệu con với bạn thân của Lộ Lộ, nhân thể đến ăn thịt nướng luôn cho
vui”.
“Nhưng
hôm nay không được rồi ạ, để lần sau mẹ nhé. À mẹ ơi công ty có quy định không
được nghe điện thoại trong khi họp, con không dám nói nhiều nữa, sếp bắt đầu để
ý con rồi”. Tôi cầm điện thoại, hạ thấp giọng.
“Vậy
được, không làm phiền con nữa. Công việc bận rộn phải chú ý chăm sóc bản thân
nhé”. Cuối cùng mẹ Trình Lộ cũng ngắt điện thoại.
Tôi thở
phào nhẹ nhõm, sờ lên ngực mình, nhịp tim chắc phải đến 180. Đây là lần đầu
tiên trong đời tôi ngồi trong nhà vệ sinh mà nói dối là đi họp.
Ding
ding ding ding... Đúng lúc tôi đang thở phào nhẹ nhõm thì chiếc điện thoại
trong tay lại đột nhiên reo lên.
Tôi vội
vàng nghe máy: “Mẹ, lại có chuyện gì thế ạ?”.
“Cậu
uống nhầm thuốc hả? Vừa nhấc máy đã gọi mẹ”. Trong điện thoại, giọng nói thô lỗ
của Đại Bính vang lên.
“Hứ,
sao lại là cậu, tớ đang bận, không có thời gian để ý đến cậu”. Tôi không nói
đến câu thứ hai, lập tức ngắt máy.
Giờ này
tôi đang lo sốt vó, đến tên Đại Bính cũng đến góp vui nữa.
“Lương
Mân làm thêm thật, chắc không đến được”. Giọng mẹ Trình Lộ từ trong phòng khách
vọng lại.
“Mẹ,
con có lừa mẹ đâu, anh ấy làm thêm thật mà”. Trình Lộ nói giọng nửa như nũng
nịu, nửa như trách móc. Tôi đoán chắc cô ta cũng nhẹ cả người vì đã tạm thời
thoát nạn.
“Được
rồi, chúng ta ra vườn nướng thịt thôi”. Bố
Hiểu
Ngưng gọi.
“Thịt
này không có vấn đề gì đấy chứ?” Mẹ Trình Lộ cẩn trọng hỏi.
“Không
thể nào! Tôi đoán là cho nhiều ớt quá, nên Dương Mẫn mới đau bụng. Tôi quên mất
là không phải ai cũng ăn được cay”. Mẹ Hiểu Ngưng giải thích.
Giọng
nói của họ càng lúc càng xa, chắc là vừa nói vừa đi ra vườn.
Rất
nhanh, tiếng cười vui vẻ hân hoan của họ đã thấp thoáng truyền lại từ phía
vườn. Tôi rón rén chuồn khỏi nhà vệ sinh, nhờ có sự che chắn của tường và cửa
sổ, vẫy tay với Hiểu Ngưng đang đứng ngoài vườn.
Hiểu
Ngưng thấy tôi vẫy tay, lập tức chạy vào trong.
“Ra nói
với mẹ em một tiếng, bảo bụng anh không thoải mái lắm, muốn về sớm. À bảo Trình
Lộ giữ chân bố mẹ cô ấy trong vườn nữa”. Tôi kéo Hiểu Ngưng sát lại, nói thầm
vào tai cô ấy.
Hiểu
Ngưng gật gật đầu, quay lại vườn, đến bên mẹ cô ấy nói mấy câu.
Mẹ Hiểu
Ngưng vội vàng từ vườn chạy vào trong nhà, nhìn thấy tôi, quan tâm hỏi: “Bụng
cháu không thoải mái sao, có cần đi bệnh viện không?”.
Tôi
không biết Hiểu Ngưng nói gì với mẹ cô ấy nên chỉ gật đầu bừa.
“Bác
thực sự không biết cháu dị ứng với ớt bột, nếu không bác đã không cho nhiều như
thế. Cháu cũng thật là, sao không nhắc bác sớm hả?”. Trên mặt mẹ Hiểu Ngưng
hiện rõ vẻ áy náy.
“Cháu
nói chuyện với bác trai vui quá nên quên không nói với bác”. Tôi vừa nói vừa
xoa xoa bụng, giả vờ đau bụng.
Lúc
này, bố Hiểu Ngưng cũng đi vào, nhìn tôi đầy nuối tiếc: “Không ở lại thêm lúc
nữa, phải về sớm hả?”.
“Dạ,
cháu định đến bệnh viện khám để lấy thuốc”. Tôi nhẹ nhõm cười đáp.
“Cũng
được, về nhà nhớ nghỉ ngơi cho khỏe”. Bố Hiểu Ngưng quay sang nhìn cô ấy, “Con
đi cùng cậu ấy hay là ở lại đây với bố?”.
Hiểu
Ngưng ngẫm nghĩ một lúc: “Con đi cùng anh ấy”.
“Haizz,
quả đúng là con gái lớn không phải của mình nữa”. Bố Hiểu Ngưng lắc đầu.
“Không
phải, con sợ anh ấy đi nửa đường thì đau bụng, không lái được xe”. Hiểu Ngưng
giải thích.
“Cũng
phải”. Bố Hiểu Ngưng nhìn tôi, “Hôm nay cháu không khỏe nên không giới thiệu
cháu với bạn của bác nữa, mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi”.
“Dạ,
thưa bác trai”. Tôi trả lời, rồi quay sang nhìn mẹ Hiểu Ngưng, “Bác gái, hôm
nay cháu thực sự có lỗi quá ạ”.
“Con
người mà, lúc nào chả có sự cố này sự cố khác. Thật hiếm khi có người hiểu Hiểu
Ngưng nhà bác như thế, thế mà con bé lại không biết cháu dị ứng với ớt bột”. Mẹ
Hiểu Ngưng cười, nói.
“Thị
trưởng Hạ, con rể anh phải về rồi à? Có cần chúng tôi ra đấy tiễn không?”. Bố
Trình Lộ từ ngoài vườn nói vọng vào.
“Bố!
Người ta tiễn con rể ra về, bố góp vui gì chứ!”. Trình Lộ cũng lên tiếng.
Tôi quả
thực rất sợ bố Trình Lộ đặt xiên thịt trong tay xuống, nhiệt tình vào nhà tiễn
mình, vội vàng kéo tay Hiểu Ngưng đi ra cửa trước.
“Lộ Lộ,
mẹ muốn đi xem bạn trai Hiểu Ngưng trông thế nào!”. Mẹ Trình Lộ phấn khởi nói,
câu này vừa hay thuận chiều gió lọt vào tai tôi. Mẹ Trình Lộ đúng là một hình
mẫu “sợ thiên hạ không náo loạn” điển hình.
Tôi
không dám nán lại một giây nào nữa, kéo tay Hiểu Ngưng đi ra xe như chạy trốn.
“Ái,
con bị bỏng rồi!”. Đúng vào thời khắc quan trọng, Trình Lộ hét lên.
“Sao
thế, con gái?”. Mẹ Trình Lộ lo cho con gái nên vội vàng quay lại.
Nhân cơ
hội này, tôi kéo tay Hiểu Ngưng chuồn vào ô tô, vẫy tay tạm biệt bố mẹ cô ấy
rồi khởi động xe, chạy thẳng một mạch.
“Phù...”.
Xe đã chạy được hơn trăm mét, Hiểu Ngưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi mỉm
cười nhìn cô ấy: “Có biết thế nào là đùa với lửa tự đốt mình không?”.
Hiểu
Ngưng nhìn tôi một cái, rồi khẽ mỉm cười.
Ding
ding ding ding...
Điện
thoại của tôi lại vang lên.
Tôi
nghĩ là điện thoại của Trình Lộ, nhưng không ngờ lại là của Đại Bính.
“Đồ
chết tiệt, dám ngắt điện thoại của tớ hả! Uổng công người ta tìm phòng cho
cậu!”. Đại Bính phàn nàn.
“Tìm
phòng gì hả?”. Tôi hỏi cậu ta.
“Mẹ ơi!
Cậu quên sạch sành sanh rồi hả? Tớ có thằng bạn đi Đức du học, nó có một căn
nhà rất đẹp đang để trống, cho người ngoài thuê thì không yên tâm, nó đồng ý
cho cậu thuê, mỗi tháng chỉ năm trăm tệ, hai phòng ngủ một phòng khách, rẻ quá
đúng không? Vì tìm phòng cho cậu, tớ đã tốn biết bao công sức, cậu phải mời cơm
đấy nhé!”.
Trong
điện thoại, Đại Bính hào hứng nói.
“Nhà ở
khu nào?”. Tôi hỏi Đại Bính.
“Trong
khu vành đai hai, đường cẩm Tú, khu này “hot” lắm đấy. Bên cạnh có đường cao
tốc không lo tắc đường, cậu đi làm cũng tiện. Đại Bính tớ có thể vỗ ngực bảo
đảm với cậu, tuyệt đối là phòng tốt, thiết bị điện bên trong đầy đủ, nếu tính
theo giá trên thị trường, chí ít cũng phải hơn ba nghìn tệ”. Đại Bính nói.
“Được,
lát nữa tớ tới xem”. Tôi đồng ý, không hỏi thêm nhiều nữa.