Nhưng,
ngay cả Vạn Lý trên sân khấu còn không có cách nào tìm được tôi trong biển
người này, chứ đừng nói đến những người khác, làm sao mà biết được người đàn
anh mà Vạn Lý nói rút cuộc là ai.
“Bài
hát đầu tiên tặng cho anh, Ba mươi nghìn inch của Dick and Cowboy". Vạn Lý
giơ cao micro, âm nhạc vang lên, ánh đèn chói mắt lập tức tập trung chiếu vào
Vạn Lý. [Dick and Cowboy: Ca sĩ nhạc rock nổi tiếng của Đài Loan (BTV).]
“Thành
phố mơ hồ dần dần bay khỏi tầm mắt tôi, hơi thở nhắc nhở rằng tôi còn đang
sống, máy bay đang chống lại lực hút của trái đất còn tôi đang chống lại lực
hút của em...”.
Sau khi
nhuận giọng bằng bia, giọng của Vạn Lý khác hẳn.
Rất
nhanh, không chỉ có tôi, mà tất cả những người có mặt lúc ấy đều cảm thấy Vạn
Lý đang hát hết sức mình! Giọng hát của cậu ấy che lấp cả tiếng loa, xuyên
thẳng vào lòng mỗi người.
Cậu ấy
không hề cho mình nghỉ một phút nào, hát xong Ba mươi nghìn inch giọng đã khàn,
Vạn Lý lập tức hát tiếp bài Những tháng năm huy hoàng của Beyond! [Beyond: Ban
nhạc rock người Hoa nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng lớn ở châu Á, thành lập năm
1983 ở Hồng Koong, tan rã năm 2005.]
Đón
chào những tháng năm huy hoàng, trong mưa gió hãy nắm chặt tự do... Một đời
trải qua những tranh đua do dự, tự tin có thể thay đổi tương lai...
Xuyên
qua tiếng hát vừa đầy lý trí vừa có chút buồn thương của Vạn Lý, tôi dường như
có thể tưởng tượng ra cảnh Vạn Lý đeo ba lô đến Bắc Kinh để ra nhập “đoàn quân
bắc tiến”.
Khi hát
đến bài thứ hai, Vạn Lý đã làm hầu hết mọi người cảm động, nhất là những sinh
viên năm tư sắp tốt nghiệp, vừa xem Vạn Lý biểu diễn trên sân khấu vừa sụt sùi.
Có lẽ
do đã hát quá sức, hát xong bài thứ hai Những tháng năm huy hoàng, giọng Vạn Lý
đã có hiện tượng khàn khàn.
Nhưng
cậu ấy vẫn không nghỉ, tiếp tục hát bài One night in Beijing, giọng cực cao,
không hề bị lạc điệu, thậm chí còn có phần vượt lên cả trình độ của ca sĩ biểu
diễn chuyên nghiệp!
Tôi lo
nếu cậu ta cứ tiếp tục hát một cách điên cuồng thế này, có khi nào hát đến nỗi
máu trong cổ họng cũng chảy ra không.
May
sao, cậu ấy đã hát thành công mỹ mãn bài thứ ba, khi đến cuối bài giọng cậu ấy
thật sự khàn đặc. Khi giai điệu cuối bài hát còn tiếp tục, cậu ấy cầm micro
định nói gì đó, nhưng giọng đã khàn không thể nói được, chỉ còn cách lùi lại,
đưa micro cho thành viên khác của ban nhạc.
Tiếng
vỗ tay như thủy triều vang lên, tặng cho người đứng đầu ban nhạc sắp tốt
nghiệp. Tôi không biết Vạn Lý có buổi biểu diễn tạm biệt trước khi tốt nghiệp
không, nếu có, tôi nhất định sẽ đến xem.
Vạn Lý
đi đến bên rìa sân khấu, dứt mạnh một sợi dây thừng.
Đột
nhiên, tất cả bóng bay đầy màu sắc treo xung quanh chầm chậm rơi xuống.
“Lễ
Tình nhân vui vẻ!”. Vạn Lý hét to một câu bằng giọng nói đã khản đặc của mình.
“Lễ
Tình nhân vui vẻ... lễ Tình nhân vui vẻ...”. Hàng trăm sinh viên nối tiếp nhau
đáp lại.
Những
đôi yêu nhau tay nắm chặt tay, dẫm lên những quả bóng bay rơi trên đất. Ban
nhạc của Vạn Lý đang chơi những giai điệu ngày lễ nhẹ nhàng vui vẻ. Bầu không
khí của lễ Tình nhân hôm nay không thể nào náo nhiệt hơn được. Mọi người đều
hung phấn đến cao độ.
Tô Tô
cũng kéo tay tôi, cố giẫm vỡ những quả bóng bay dưới chân. Linh Huyên nắm tay
kia của tôi, Hiểu Ngưng nắm lấy vai tôi, còn Trình Lộ thì bám vào Hiểu Ngưng,
bọn họ cũng tranh nhau dẫm những quả bóng bay bay đến chân mình.
Điều mà
không ai ngờ được là, trong mỗi quả bóng bay đều có một món quà nhỏ, phiếu ưu
đãi, mỹ phẩm cỡ nhỏ, dao cạo râu, và tiền mặt năm tệ, mười tệ, điều đó làm mọi
người vô cùng vui sướng.
Bùm!
Chính
vào lúc mọi người đang phấn khởi cúi xuống nhặt những món quà nhỏ, mọi ánh đèn
đều vụt tắt, một luồng ánh sáng màu trắng bạc lại lần nữa xuất hiện nơi sân
khấu, kéo dài nửa phút đồng hồ, chiếu sáng rực rỡ khắp quảng trường.
Một ánh
lửa sáng chói vụt lên bầu trời.
Bùm...
Một
hình cầu màu vàng khổng lồ nổ ra trên bầu trời cao hàng trăm mét. Cùng với đó
là tiếng nổ vang lên không ngớt.
Không
ai ngờ được, sau màn hiệu ứng ánh sáng bạc trên sân khấu lại có pháo hoa thật.
Lại tiếp tục có ba quả cầu lửa nhỏ xinh kéo theo chiếc đuôi, bay lên không
trung từ phía mặt hồ.
Ba quả
pháo hoa màu sắc khác nhau nở xòe ra trên không trung, chiếu sáng khuôn mặt của
mọi người ở quảng trường.
Cùng
lúc đó, pháo hoa tầm thấp ở phía hồ nhân tạo cũng lần lượt được bắn lên, pháo
hoa tầm thấp, tầm cao, cộng hưởng với nhau, cộng thêm sự phản chiếu xuống mặt
hồ, không thể tả hết được sự kỳ diệu của cảnh tượng ấy.
Pháo
hoa liên tục được bắn lên, kéo dài hơn mười phút đồng hồ. Đèn hoa rực rỡ, lòng
người cũng rực rỡ theo.
“Lần dạ
hội này, chi phí cũng khá lớn nhỉ”. Linh Huyên đứng bên cạnh tôi khé nói. Cô ấy
nép vào tôi, cõ lẽ là vì lạnh, nắm chặt năm ngón tay của tôi.
Khoảnh
khắc sau cùng, một lượng lớn pháo hoa được phóng lên cùng lúc.
“Thật
đẹp...”. Tô Tô khoác tay tôi, ngẩng đầu nhìn lên những bông hoa chói mắt đang
nhanh chóng biến mất trên không trung, xuýt xoa.
Trong
ánh sáng của pháo hoa Hiểu Ngưng và Trình Lộ ở bên cạnh đang nắm tay nhau,
khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện có một vẻ đẹp mơ hồ.
Có
người bắt đầu đi phát những cây pháo bông nhỏ, đám sinh viên nhảy nhót bắt lấy,
rồi chuyền tay nhau và cùng đốt lên. Nửa phút sau, trong tay tất cả mọi người
đều cầm một vài cây pháo bông, từng cây được đốt cháy, tỏa ánh sáng lung linh.
Dù cho
bị ngập chìm trong màn khói, nhưng bầu không khí ấm áp này thực sự rất khó có
thể tả được bằng lời. Cái mà tôi thấy khâm phục hơn chính là họ lại được nhà
trường cho phép bắn pháo hoa quy mô lớn trong khuôn viên trường.
Tuy
quảng trường nằm ở bán đảo hồ nhân tạo phía trước thư viện, ba mặt là nước,
nhưng nếu như cây pháo hoa nào bắn lên không trung gây cháy, đều có thể lan
sang khu ký túc xá hoặc khu giảng đường ở xung quanh. Nếu không thì phải có sự
tính toán và chuẩn bị hết sức kỹ càng, đảm bảo hoàn toàn không có bất cứ sơ sảy
gì.
“Ai cho
phép các em bắn pháo hoa vậy!”. Đúng lúc tôi đang nghĩ như vậy thì các chú bảo
vệ của trường đi xe điện, đồng loạt xông đến.
Thấy
cảnh này, các sinh viên vứt ngay cây pháo bông trong tay đi, chạy toán loạn.
Khung cảnh ấm áp vừa rồi bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Trong
cảnh hỗn loạn này, tay chơi trống trong ban nhạc Bá Hổ đột nhiên đứng dậy, cầm
micro lên, cao giọng nói: “Tô Tô, em biết được tấm lòng anh rồi đấy! Tất cả đều
là anh chuẩn bị cho em! Tốn bao nhiêu tiền anh cũng không quan tâm, xin lỗi...
mấy ngày trước anh đã nổi giận với em”.
Những
sinh viên đang định trốn nghe thấy những câu tỏ tình này, lập tức dừng lại,
quay đầu nhìn tay chơi trống trên sân khấu.
“Ha ha,
cái này gọi là tuổi trẻ...”. Linh Huyên cười tít mắt nhìn Tô Tô, cố ý ra vẻ
than thở.
“Chị
Linh Huyên, chị đừng nói linh tinh, em không quen anh ta”. Tô Tô chu đôi môi
nhỏ lại, nhõng nhẽo nói.
Trình
Lộ xen vào, xoa xoa đầu của Tô Tô: “Không quen cậu ta, cậu ta có dốc hết tâm
sức làm cho em một buổi dạ hội thế này không? Động lòng rồi phải không, cô
nhóc? Có phải cũng muốn cho cậu ta một cơ hội không?”.
“Tô Tô,
nếu như hôm nay em thật sự cảm thấy vui, hãy lên đây”. Tay chơi trống nói.
Người hát chính Vạn Lý lùi về phía sau, khoanh tay, chỉ cười.
Tô Tô
kéo cánh tay tôi, do dự nhìn lên sân khấu.
“Lên đi
kìa!”. Không biết là cậu sinh viên nào xúi.
“Lên
đi!”. “Lên đi!”.
Những
tiếng hô lộn xộn ngày càng nhiều.
Tô Tô
càng nắm chặt cánh tay tôi, lắc đầu nguây nguẩy.
“Lên
đi... Lên đi...”. Những tiếng hô nhốn nháo, dần trở thành tiếng đồng thanh.
“Tôi
không lên!”. Cuối cùng không chịu nổi áp lực, Tô Tô hét to lên một tiếng, trốn
sau lưng tôi.
“Ồ...”.
Mọi người ồ lên.
“Tô Tô
cô ấy có bạn trai rồi, Tam công tử cậu bỏ cuộc đi!”. Không biết là ai hét lên.
Những
tiếng hô láo nháo tương tự mỗi lúc một nhiều.
Bây giờ
tôi mới biết, hóa ra tay chơi trống trong ban nhạc của Vạn Lý chính là “Tam
công tử” được mọi người bàn tán. Cậu ta bỏ ra số tiền lớn thu hút các sinh viên
tới tham dự, mục đích chính là muốn tỏ tình với Tô Tô trước mặt mọi người.
Lúc
này, cho dù ánh đèn mờ nhạt, tôi cũng nhìn thấy được sắc mặt ngày càng khó coi
của “Tam công tử” trên sân khấu.
“Từ bỏ
đi, Tô Tô không muốn lên đó!”. Một cậu sinh viên ở gần sân khấu lại đổ thêm dầu
vào lửa, nói một câu.
Tam
công tử đáp micro về phía cậu sinh viên đó, rồi nhảy xuống nhanh như tên bắn,
đẩy đám đông ra, xông về phía tôi và Tô Tô.
Cậu ta
nhìn Tô Tô trước, rồi chằm chằm nhìn tôi: “Anh chính là bạn trai của cô ấy?”.
Nhìn
thấy dáng vẻ hung dữ của cậu ta, Tô Tô trốn sau lưng tôi, bàn tay nhỏ nhắn níu
lấy cánh tay tôi, Linh Huyên, Hiểu Ngưng và Trình Lộ cũng nhanh chóng vây quanh
bảo vệ cô bé.
Tôi
bình tĩnh nhìn cậu ta: “Tô Tô không muốn lên đó, cậu đừng bắt ép cô bé”.
“Anh là
cái quái gì?”, vẻ điềm tĩnh của tôi lại càng kích thích sự phẫn nộ trong cậu
ta. Cậu ta giơ tay, đẩy mạnh vào ngực tôi một cái.
Lúc
này, người xung quanh đều tụ tập lại, tạo thành một vòng tròn nhỏ kín đặc, làm
cho mấy chú bảo vệ vừa đến lúc nãy không có cách nào để chen vào bên trong.
Tiếng hô của các chú cũng bị những tiếng bàn tán của sinh viên át đi.
“Tôi
cảnh cáo cậu, đừng có động chân động tay bừa bãi”. Trình Lộ không nhịn được,
nói. Nhìn thấy biểu hiện của cậu ta lúc này, những ấn tượng tốt đẹp của Trình
Lộ về chàng trai này lập tức biến mất, cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao Tô
Tô không muốn lên sân khấu.
“Sao
thế? Không dám nói nữa à? Còn phải nhờ phụ nữ ra giúp nữa cơ à?”. Tam công tử
nheo mắt nhìn Trình Lộ, rồi hỏi tôi.
“A Tam,
cút ngay về đây cho tôi”. Từ phía sân khấu, Vạn Lý cầm micro, đột nhiên tức
giận gào lên.
Tam
công tử quay đầu nhìn Vạn Lý, vẫn đứng im tại chỗ, coi như không nghe thấy gì,
rồi cậu ta quay đầu lại, tiếp tục trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.
“Mày về
đây ngay cho tao”. Vạn Lý lại hét lớn. Giọng đã khàn đặc, nhưng trong giọng nói
lại chứa đầy sự giận giữ.
“Vạn Lý
là bạn của tôi, tôi không muốn cậu ấy khó xử, cậu đi đi. Bây giờ, Tô Tô không
muốn có bạn trai cậu đừng có làm phiền cô bé nữa”. Tôi ném lại một câu, rồi
quay người kéo Tô Tô, định rời khỏi chỗ này, không muốn đôi co với cậu ta.
“Láo
toét!”.
Cậu ta
đột nhiên tung nắm đấm về phía tôi.
Á...
Người xem hét lên kinh hoàng.
Tôi
quay nửa người lại, dùng bàn tay còn đang rảnh rang bắt lấy nắm đấm của cậu ta,
cánh tay còn lại vẫn nhẹ nhàng nắm tay Tô Tô.
“Câu
lạc bộ tán thủ Học viện Thương mại Hoa Đông, e rằng sinh viên năm nhất, năm hai
bọn cậu đều không biết nhỉ?”. Tôi gạt nắm đấm của cậu ta sang một bên, quay hẳn
người lại, nhìn cậu ta, chậm rãi nói.
“Anh
Tiểu Mân!”. Nghe thấy tên “Câu lạc bộ tán thủ Học viện Thương mại Hoa Đông”,
trong đám người xem, không biết là ai hét to một tiếng đầy ngạc nhiên.
“Là anh
ấy, đúng thật là anh ấy rồi!”. Vài sinh viên năm ba, năm tư hiếm hoi trong đám
đông lần lượt kêu lên. Câu lạc bộ tán thủ đã giải tán sau khi tôi tốt nghiệp
không lâu, nên những người nhớ rõ có một câu lạc bộ huy hoàng một thời cũng chỉ
có những sinh viên năm ba, năm tư này mà thôi.
“Không
biết!”. Cậu ta lại lần nữa giơ nắm đấm về phía tôi.
Tôi một
tay gạt nắm đấm của cậu ta ra, lợi dụng quán tính, dùng vai húc mạnh vào ngực
cậu ta. Tay còn lại vẫn nắm tay Tô Tô, bảo vệ cô bé.
Người
cậu ta bay ra khoảng nửa mét, rơi xuống bên cạnh chân những người đứng xem.
Nhưng
người tập bóng rổ như cậu ta cũng khá mạnh mẽ, đang hừng hực định đứng dậy,
bỗng từ phía xa một cây đàn ghita bay đến, đập rất mạnh vào người cậu ta.
“Xin
lỗi anh ấy ngay!”. Vạn Lý mặt đỏ phừng phừng chạy như bay đến, tức giận nói.
Tam
công tử chống tay đứng dậy, cầm ghita lên, đập mạnh xuống đất.
Tiếng
dây đàn bị đứt vang lên, chiếc đàn ghita YAMAHA đắt tiền vỡ vụn.
“Tao ra
khỏi ban nhạc! Tao tự thành lập ban nhạc riêng!”. Tam công tử trợn mắt lên, hét
lớn. Mọi người xung quanh đều ồ lên.
“Mày...”.
Vạn Lý tức đến nỗi con ngươi như muốn lồi ra.
“Vạn
Lý, em cũng không cần tức giận. Bọn trẻ bây giờ có hiểu lòng biết ơn là gì
đâu?”. Tôi ngại không muốn xen vào việc nội bộ của ban nhạc bọn họ, nắm tay Tô
Tô, quay người đi.
Những
người xem tự động tách ra nhường đường cho chúng tôi.
“Tô Tô
không phải là bạn gái của tôi, nhưng nếu cậu muốn theo đuổi cô ấy, ít nhất cũng
phải có sự đồng ý của tôi”. Tôi đột ngột quay lại nói.
Trên
đường đến chỗ đậu xe, Tô Tô cúi đầu không nói gì, dường như trong lòng nặng
trĩu tâm sự.
Đêm
trong trường, âm thanh xào xạc có hơi lạnh lẽo.
“Tô Tô,
vui lên đi”. Trình Lộ nói với Tô Tô, “Những việc như thế này, quen rồi thì sẽ
không sao. Không phải chị nói rồi sao, hồi Hiểu Ngưng còn đi học, còn có anh
chàng nhảy sông vì chị ý là gì?”.
“Sao
lại kéo tớ vào đây?”. Hiểu Ngưng hơi không hài lòng.
Tôi
cười gượng gạo, lòng thầm nghĩ chắc đây là phiền phức của những người đẹp.
“Anh
Tiểu Mân, em không thích anh ta”. Tô Tô đột nhiên tỏ rõ thái độ của mình, ngẩng
đầu nói với tôi.
Khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô bé trong bóng đêm càng trở nên đẹp đẽ, vầng trán tròn tròn
thuần khiết như trẻ con, còn những lọn tóc bóng mượt phản chiếu ánh đèn lại
giống như một tấm lụa đẹp, phủ lên hai má của cô bé.
“Nếu
cậu ta còn làm phiền em, em cứ nói với anh”. Tôi nhẹ nhàng xoa trán cô bé, nói.
Tô Tô
lắc đầu: “Không sao đâu, thường ngày em cũng không ở trong trường”.
“Điểm
này anh cũng khá đàn ông đấy”. Trình Lộ ở bên cạnh khẽ nói. Từ miệng của Trình
Lộ thốt ra một câu tán dương mà trăm năm khó thấy.
“Chúng
ta về đi, Tô Tô, em còn phải tắm chung với bọn chị nữa chứ?”. Linh Huyên đột
nhiên thúc giục nói.
“Đúng
rồi, hôm nay em phải tắm cùng các chị!”. Tô Tô ngay lập tức trút bỏ những việc
không vui, vui vẻ nói.
Tôi
cười cười, mở cửa xe, để cho bốn người họ ngồi lên, sau đó, trong ánh đèn đường
mờ ảo, chúng tôi nhẹ nhàng rời khỏi Học viện Thương mại Hoa Đông vừa yên tĩnh
lại vừa huyên náo này. Về đến chung cư đã là chín giờ tối. Vì buổi tối chỉ ăn
chút ít điểm tâm hoa quả, cả năm người chúng tôi đều thấy đói bụng, thế là Linh
Huyên xuống bếp, nấu cho chúng tôi vài món để chống đói.
“Ừm, đồ
ăn ở bên ngoài có ngon đến mức nào cũng không sánh được với đồ mà chị Linh
Huyên nấu!”, về đến chung cư, Tô Tô quên hết mọi việc không hay, dáng vẻ lại
hoạt bát đầy sức sống, tay cầm chiếc sandwich, bơ dính quanh miệng, nói.
“Lương
Mân, không ngờ anh đánh nhau cũng giỏi như vậy”. Linh Huyên ngồi cạnh tôi, quay
sang nói.
“Cái
đấy không phải là đánh nhau, mà là tán thủ”. Tôi giải thích.
Hiểu
Ngưng từ trong phòng tắm gọi cả bọn vào, tôi đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi,
Tô Tô đột nhiên kéo tôi lại: “À, suýt thì quên, đồ hôm nay mua cho anh này!”.
Cô bé
cúi xuống tìm trong đống túi quanh chân mình, rồi lôi ra một cái hộp: “Ten ten
ten tèn! Anh Tiểu Mân, mua cho anh đấy!”.
Tôi
nhận lấy, nụ cười vụt tắt. Thì ra, cái cô bé mua không phải là cái gì khác mà
là “bộ sản phẩm dành cho năm tuổi” gồm hai chiếc quần lót và hai đôi tất màu
đỏ.
“Anh
Tiểu Mân, anh mở ra xem đi, xem xem size có vừa không?”. Tô Tô nhìn tôi đầy hy
vọng, nói.
“À...
Cảm ơn!”. Tôi cầm cái hộp, lòng thì nghĩ chẳng nhẽ mình phải nói cả size của
mình cho cô bé.
“Mở ra
xem đi mà!”. Tô Tô nũng nịu giục.
“Được
rồi, được rồi”. Tôi bị cô bé nũng nịu đến mức không thể từ chối, chỉ còn cách
mở ra.
Size
của chiếc quần lót không nhỏ, chất liệu cũng khá thoải mái, chỉ có điều phía
trước quần có thêu một chữ “phúc” màu vàng rất to, làm tôi không khỏi toát mồ
hôi hột, trán lạnh toát.
“Ha ha
ha ha!”. Nhìn thấy điệu bộ lúng túng của tôi, Trình Lộ cười lớn.
“Tô Tô
nói năm nay là năm tuổi của anh, nhất định phải mua cho anh đấy”. Linh Huyên ở
bên cạnh giải thích.
“Được
rồi, cám ơn nhé!”. Tôi hơi có chút ngại ngùng. Tuy không tin vào mấy thứ đồ
này, nhưng dù sao cũng là tâm ý của Tô Tô.
“Anh
Tiểu Mân nhất định phải mặc đấy! Thứ hai em sẽ kiểm tra!”. Tô Tô chu môi lại,
nhìn tôi nói.
“Cái
này... anh giữ để làm kỷ niệm thôi không được à?”. Tôi khéo léo hỏi.
“Mua
rồi thì phải mặc chứ!”. Tô Tô nhìn tôi, rồi quay đầu nhìn Trình Lộ, “Anh xem,
chị Lộ Lộ cũng mặc đấy!”.
“Đừng
nói linh tinh... Chị làm gì có...”, vốn đang đứng ngoài xem kịch hay, Trình Lộ
bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
“Có mà
có mà, em nhìn thấy chị Lộ Lộ có treo ở bên ngoài cửa sổ phòng chị ấy. Bằng ren
và có hoa ở bên cạnh, cả quần lót đỏ và áo ngực đỏ đều có”. Tô Tô nói chắc
chắn.
“Cái
này...”. Trình Lộ không thể biện minh gì thêm, cắn môi, không biết nên nói thế
nào.
“Ha ha
ha!”. Lần này đến lượt tôi cười lớn. Cứ nghĩ đến Trình Lộ đầy kiêu ngạo mà lại
mặc quần lót và áo ngực màu đỏ, tôi không thể nào nhịn được cười.
“Đồ xấu
xa, cút vào trong phòng cho tôi, chúng tôi phải đi tắm rồi!”. Mặt Trình Lộ đỏ
dừ, chỉ hận một nỗi không thể ném nửa cái bánh sandwich đang ăn dở vào mặt tôi.
Tôi
tránh ánh mắt hình viên đạn của cô ta, cầm “bộ sản phẩm dành cho năm tuổi” đi
về phòng, lại lấy phong bì mà thầy chủ nhiệm khoa đưa cho, đổ những bức ảnh bên
trong lên bàn ra xem, dần chìm vào hồi ức của những ngày tháng trước đây.
Mình
năm ấy, Cố Sảnh năm ấy... Tôi càng xem càng đau lòng, đặt bức ảnh trong tay
xuống, đi ra phòng khách rót nước uống. Đột nhiên, từ phòng tắm bên cạnh vọng
ra tiếng họ đang nô đùa.
“Mấy
ngày không thấy, ngực Tô Tô của chúng ta lại to thêm rồi này!”. Trình Lộ bên
trong phòng tắm cao giọng nói.
“Chị Lộ
Lộ đáng ghét, lại nói em, em không kỳ lưng cho chị nữa”. Tô Tô nũng nịu nói.
“Đúng
đấy, đúng đấy, đúng là to hơn thật”. Không ngờ Hiểu Ngưng cũng lên tiếng.
“Á...
Chị Hiểu Ngưng cũng đáng ghét quá! Đừng có sờ nữa! Buồn mà buồn mà!”. Tiếng
cười của Tô Tô lanh lảnh như tiếng chuông bạc, tiếp đó là tiếng va chạm của mấy
cái chậu rửa mặt vang lên trong phòng tắm.
“Nói ra
mới thấy, eo của Hiểu Ngưng nhỏ hơn so với hồi trước đấy, tập luyện thế nào
vậy?”. Trong phòng tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tiếng của Linh Huyên vọng
ra.
“Cũng
không tập luyện gì, dạo này mình để tâm hơn trong chuyện ăn uống thôi. A! Tô
Tô! Tay của em lạnh quá!”.
“Ha ha
ha, ai bảo vừa nãy chị sờ em?”. Bên trong lại vang lên tiếng cười đắc ý của Tô
Tô.
“Haizz,
mình không thể nào không ăn mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh, nhất là lúc xem phim
dài tập. Nếu không, bụng mình cũng không to thế này”. Trong những âm thanh hỗn
loạn, tiếng than thở của Trình Lộ nổi lên.
“Lộ Lộ,
cậu vẫn đẹp mà. Không so được với Hiểu Ngưng, nhưng so với số đông thì cậu vẫn
hơn nhiều. Hiểu Ngưng là cơ thể ma quỷ, không thể so được”. Linh Huyên an ủi.
“Thôi
vậy, mười mấy năm nay đều không so được với Hiểu Ngưng... Linh Huyên, cậu gội
đầu cho mình với”. Trình Lộ nói tiếp.
“Nói gì
đến vóc dáng, mình còn đang ngưỡng mộ chiều cao của cậu đây”. Hiểu Ngưng nói.
Cảm
giác này, giống như đột nhập phòng tắm của con gái vậy, tôi đang định trở về
phòng mình để tránh việc tâm hồn bị quấy nhiễu, đột nhiên lại nghe thấy Linh
Huyên ở bên trong hỏi: “Mọi người nói xem... người như Lương Mân, có khi nào
một ngày nào đó sẽ thích con gái không?”.
Bọn họ
chắc chắn tưởng tôi đang ở trong phòng, nói đến tôi một cách thản nhiên như
không.
“Chị
Linh Huyên, chị vẫn chưa từ bỏ à?”. Tô Tô nói một câu nửa như giễu cợt.
“Nếu
thế, nhất định tớ không để cho anh ta ở đây”. Hiểu Ngưng lập tức lên tiếng.
“Việc
ấy đương nhiên là không được”. Trình Lộ nói luôn.
“Nhưng
anh Tiểu Mân rất tốt mà...”. Tô Tô nói.
“Đúng
vậy, tớ cũng thấy thật đáng tiếc...”. Linh Huyên cũng nói.
“Mình tắm
xong rồi, mình ra ngoài trước đây”. Hiểu Ngưng bảo.
Nghe
thấy Hiểu Ngưng sắp ra khỏi phòng tắm, tôi cuống cuồng cầm cốc nước, phi vào
phòng mình. Tôi vô tình nghe được câu chuyện trong phòng tắm của bọn họ, nếu
như bị Hiểu Ngưng hiểu lầm là tôi cố ý nghe trộm, thế thì tiêu.
Tôi vừa
vào đến phòng mình, ngoài phòng tắm liền vọng vào tiếng mở cửa lạch cạch. Tôi
có thể hình dung ra cảnh Hiểu Ngưng đi ra khỏi phòng tắm người đầy hơi nước.
Suýt nữa thì bị Hiểu Ngưng bắt gặp, tôi không thể không thở phào một hơi. Cho
đến nay, sự tin tưởng của Hiểu Ngưng đối với tôi vẫn chưa đủ, tôi lúc nào cũng
phải cẩn thận.
Ding
ding ding ...
Điện
thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Tôi đi
đến, cầm lên, ra là có tin nhắn.
Trình
Tư Vy. Trong máy điện thoại hiển thị cái tên này.
Cô ấy
lại gửi tin nhắn cho tôi... Lòng tôi hơi trầm xuống, mở tin nhắn ra xem.
Qua đây
uống rượu với tôi đi.
Trong
tin nhắn, chỉ có bảy chữ. Lúc này đã là mười giờ đêm, nếu như bây giờ tôi đi
đến khách sạn Hilton, đến nơi chắc đã là nửa đêm.
Tôi cầm
điện thoại, do dự vài giây. Trình Tư Vy... Tôi xem tin nhắn, thầm đọc tên cô
ấy, cuối cùng vẫn lấy chiếc áo vest treo trên mắc áo xuống.
Sau một
hồi chuẩn bị, tôi lái xe đến cửa chính khách sạn Hilton, đúng mười một giờ đêm.
Khu vực quanh đây khá là sầm uất, đèn sáng rực rỡ, biển hiệu xanh đỏ làm mê
hoặc lòng người, một chốn nhỏ không có ban đêm trong thành phố lớn Bình Hải.
Cũng có
thể là do không muốn không gian xung quanh khách sạn quá ồn ào, khách sạn
Hilton không ở trung tâm khu buôn bán mà nằm cách đó một con đường.
Hai bên
của khách sạn đều là cao ốc công sở, so sánh thì thấy con phố này yên tĩnh hơn
nhiều.
Gửi xe
vào trong bãi đỗ, tôi trở lại cổng chính khách sạn Hilton, đứng ở bên ngoài
chiếc cửa xoay dẫn vào sảnh lớn lộng lẫy, gọi điện cho Trình Tư Vy.
Đúng
như tôi dự đoán, cứ cho là Trình Tư Vy đang uống rượu trong quầy bar, thì cũng
không đi quá xa, chắc chắn chỉ ở quán bar quanh đây.
Điện
thoại “tút tút” hai tiếng, Trình Tư Vy đã nhấc máy: “Anh đang ở đâu?”.
Giọng
cô ấy không lè nhè say rượu như tôi tưởng tượng, ngược lại, vừa dứt khoát vừa
rất thanh thoát, sảng khoái.
“Tôi
đang ở cửa khách sạn, còn chị?”. Tôi nói
“Tôi
đang ở trong phòng, anh lên đi. Phòng Vip trên tầng thượng. Đến thì bấm chuông,
tôi sẽ ra mở cửa”. Trình Tư Vy nói.
“Chị
xuống đây đi, tôi có cái này cho chị”. Tôi nói với cô ấy.
“ừ...
Thế thì đợi chút”. Trình Tư Vy nhanh chóng gác máy.
Vậy là
tôi đứng đợi ở cửa, không lâu sau, Trình Tư Vy tay cầm chìa khóa phòng, chân đi
dép lê, ra cửa khách sạn.
Cô ấy
mặc chiếc áo cánh dơi, vừa tự nhiên vừa tao nhã. Cổ chữ V lớn, để lộ ra xương
quai xanh mê hồn, làm cho người mặc trở nên thanh mảnh, hoa văn chéo đầy màu
sắc trên thân áo làm cô toát lên vẻ gần gũi và tự nhiên. Bên dưới chiếc áo rộng
rãi của cô ấy là chiếc quần bó màu đen, làm nổi bật lên đường cong quyến rũ của
cặp đùi. Sự kết hợp không theo quy luật bình thường, nhưng không biết tại sao,
trong vẻ lơ đãng lại toát lên nét gợi cảm.
“Chị
không lạnh à?”. Tôi nhìn cô ấy chỉ đi mỗi đôi dép lê liền hỏi.
“Sao
thế, anh còn định đưa tôi đi đâu sao?”. Trình Tư Vy nhìn tôi, hỏi.
“Không
phải vậy. Tại sao đột nhiên lại muốn tôi đến uống rượu cùng chị?”. Tôi lại ngắm
nhìn kỹ hơn khuôn mặt thanh tú của Trình Tư Vy. Ánh đèn hắt xuống từ những tòa
nhà cao tầng bên phố buôn bán phía xa chiếu lên thân thể của Trình Tư Vy, làm
người ta nảy sinh một mỹ cảm vượt ra khỏi thế giới thực.
“Mở một
chai rượu Lafite 1982, nhưng lại không tìm ra ai uống cùng, nên tôi liền nhắn
tin cho anh”. Trình Tư Vy nhìn tôi, “Anh đem gì đến cho tôi vậy?”. [Lafite: Tên
đầy đủ loại rượu này là Chaateau Lafite Rothschild, một hãng rượu nho nổi tiếng
của Pháp. Một chai Lafite 1982 rất quý và đắt tiền.]
Tôi
cười cười, nhìn cô ấy: “Valentine vui vẻ!”.
“Chỉ
mỗi câu ấy thôi?”. Trình Tư Vy nhìn tôi vẻ không bằng lòng. Trong ánh mắt nũng
nịu của cô ấy, đồng tử đen láy như viên đá quý chuyển động, không thể tả được
vẻ hút hồn của đôi mắt ấy.
Đột
nhiên, âm thanh lào xào từ trên đỉnh đầu của chúng tôi vọng xuống.
Trình
Tư Vy ngẩng đầu, thấy những cánh hoa hồng từ trên không trung rơi xuống bay đầy
mặt đất. Cánh hoa hồng đỏ thắm trong ánh đèn đêm như những bông hoa tuyết bay
bay, rất nhanh, đã phủ kín nửa con đường phía trước cửa khách sạn.
Niềm
vui đến thật bất ngờ, mắt Trình Tư Vy chợt ngời sáng.
Xong
một trận “mưa hoa”, những cánh hoa còn lại lác đác rơi xuống, vẫn không ngừng
phiêu diêu trên không trung.