Tôi lái
xe trở về Lam Kiều Hoa Uyển, khi đi qua phòng khách, tôi nhìn thấy Trình Lộ
đang nằm trên sofa, đối diện với chiếc ti vi màn hình rộng, vừa xem tiết mục
“Làm thế nào để trở thành người phụ nữ ngực nhỏ hoàn mỹ”, vừa cạp cạp snack
khoai tây.
“Biết
mình béo lại còn ăn!”. Nghĩ đến những lời than thở của Trình Lộ trong phòng tắm
tối qua, khi đi qua sofa, tôi buông một câu.
Nghe
thấy thế, Trình Lộ giống như chú cún bị dẫm phải đuôi, lập tức quay lại trợn
mắt với tôi, rồi to tiếng quát lớn: “Cút! Ai cần anh quản!”.
Vốn chỉ
có ý tốt khuyên cô ta đừng để mất dáng, không ngờ cô ta mở miệng ra lại hung dữ
như vậy.
Lòng
tôi dâng lên một ngọn lửa tức giận, nhưng không muốn cãi nhau với cô ta, cầm
lấy cốc trà hoa cúc bên cạnh, tôi uống ừng ực mấy ngụm liền.
“Không
cần để ý đến cô ấy, cô ấy đang trong kỳ kinh”. Hiểu Ngưng ngồi cạnh Trình Lộ,
đột nhiên bình thản nói.
Phì!
Tôi
phun ra nửa ngụm trà hoa cúc.
“Đúng
rồi, mấy hôm này là kỳ của Lộ Lộ, Lương Mân anh phải biết chứ, khi phụ nữ ở kỳ
kinh, tâm trạng rất không tốt. Anh nhường cô ấy một chút đi”. Linh Huyên vừa
lúc đó đi ngang qua phòng khách liền nói.
Tô Tô
tai thính chắc đã nghe thấy chủ đề này, đột nhiên nhảy ra từ phòng cô bé: “Đúng
vậy! Đúng vậy! Kỳ kinh nguyệt của chị Lộ Lộ là mười lăm, mười sáu hàng tháng,
chị Hiểu Ngưng là khoảng ngày hai mươi, chị Linh Huyên là đầu của mỗi tháng,
còn em vừa hết, khoảng mùng mười! Anh Tiểu Mân, anh phải nhớ hết những cái này
đấy!”.
Phì!
Nửa
ngụm trà hoa cúc còn lại trong miệng tôi cuối cùng cũng phun ra nốt.
Sắc mặt
của Trình Lộ lúc thì xanh lúc thì đỏ, giận đến mức ngứa răng ngứa lợi, nhưng
lại không có cách nào phản bác, lại càng không thể lên cơn điên ngay tại chỗ,
tiện thể chứng minh cô ta đang trong kỳ kinh thật.
Tôi
thấy cô ta gần như sắp tức điên lên, vội vàng chuyển chủ đề: “Trình Lộ, tôi hỏi
cô điều này”.
“Không
muốn chết thì đừng có mà gây sự với tôi”.
“Đúng
rồi, mấy hôm này là kỳ của Lộ Lộ, Lương Mân anh phải biết chứ, khi phụ nữ ở kỳ
kinh, tâm trạng rất không tốt. Anh nhường cô ấy một chút đi”. Linh Huyên vừa
lúc đó đi ngang qua phòng khách liền nói.
Tô Tô
tai thính chắc đã nghe thấy chủ đề này, đột nhiên nhảy ra từ phòng cô bé: “Đúng
vậy! Đúng vậy! Kỳ kinh nguyệt của chị Lộ Lộ là mười lăm, mười sáu hàng tháng,
chị Hiểu Ngưng là khoảng ngày hai mươi, chị Linh Huyên là đầu của mỗi tháng,
còn em vừa hết, khoảng mùng mười! Anh Tiểu Mân, anh phải nhớ hết những cái này
đấy!”.
Phì!
Nửa
ngụm trà hoa cúc còn lại trong miệng tôi cuối cùng cũng phun ra nốt.
Sắc mặt
của Trình Lộ lúc thì xanh lúc thì đỏ, giận đến mức ngứa răng ngứa lợi, nhưng
lại không có cách nào phản bác, lại càng không thể lên cơn điên ngay tại chỗ,
tiện thể chứng minh cô ta đang trong kỳ kinh thật.
Tôi
thấy cô ta gần như sắp tức điên lên, vội vàng chuyển chủ đề: “Trình Lộ, tôi hỏi
cô điều này”.
“Không
muốn chết thì đừng có mà gây sự với tôi”.
Trình
Lộ nghiến răng ken két.
“Nếu
như cho cô dịch tác phẩm của Carl Sura, cô thấy mình có thể làm được không?”.
Tôi nói.
Trình
Lộ nhìn tôi chằm chằm: “Sao tự dưng lại hỏi câu hỏi vô vị thế?”.
“Không
có gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà. Cô thấy trình độ của mình có thể dịch
sách của Carl Sura không? Phải đạt đến trình độ cao nhất của biên dịch, nhanh,
chuẩn, ác”.
“Ác cái
đầu anh ấy! Tiêu chuẩn của biên dịch là tín, đạt, nhã”. Trình Lộ không thèm cảm
nhận một tý nào sự hài hước của tôi, cúi đầu nghĩ ngợi, “Nếu như thật sự phải
dịch, chắc phải bỏ chút thời gian, nhưng chắc là không có vấn đề gì. Mỗi cuốn
tiểu thuyết của ông ấy, tôi đều đọc trên năm lần. Sao, gần đây anh có vẻ rất có
hứng thú với Carl Sura thì phải?”.
“Không
có gì, tiện miệng hỏi vậy thôi”. Tôi đi qua họ, vào phòng mình, một kế hoạch rõ
ràng đã hình thành trong đầu tôi. Mỗi thứ hai sau một kỳ nghỉ cuối tuần đều làm
cho người ta mệt mỏi, vì công việc bị dồn lại trong hai ngày không làm việc,
cần giải quyết hết vào thử hai.
Tôi và
Trình Lộ đến văn phòng, với tốc độ nhanh nhất khởi động máy tính và pha cà phê,
sau đó đồng thời xử lý một đống văn bản. Tuy số lượng bản thảo của phòng bản
quyền không nhiều bằng phòng biên tập, nhưng các tài liệu bên phòng bản quyền
đa số là sách tiếng nước ngoài, thời gian và sức lực tiêu tốn vào đấy không hề
nhỏ hơn phòng biên tập. Cả một ngày bận rộn làm việc, không biết giờ tan sở đã
đến từ bao giờ. Công việc xuất bản, nói nhàn hạ thì cũng nhàn hạ, nói bận thì
cũng bận thật. Biển sách là vô bờ, mãi mãi vẫn không thể xem hết sách, không
bao giờ làm hết việc.
Ánh mặt
trời buổi chiều chiếu chênh chếch, trong văn phòng rộng lớn chỉ có tôi và Trình
Lộ ngồi đối diện nhau. Kỳ thực tôi đã làm xong việc của mình rồi, chỉ là tôi
biết cô ta đang trong cái thời kỳ thân thể yếu ớt, nên chủ động ở lại cùng cô
ta tăng ca, tìm vài việc để làm, chuẩn bị đưa cô ta về nhà.
“Đúng
rồi, mấy hôm trước anh hỏi tôi về Carl Sura, tôi đột nhiên nghĩ ra một việc
này”. Trình Lộ nói.
“Việc
gì?”. Tôi hỏi.
Trình
Lộ nhìn tôi: “Anh biết chuyện tác phẩm My World của ông ta được đề cử giải
Nobel chưa?”.
“Biết,
tôi đã từng xem qua, vài tháng trước đã được đề cử rồi. Sao thế, không lẽ đã
nhận được giải Nobel rồi à?”.
“Làm gì
mà nhanh thế? Nhưng, quyển sách này hôm qua đã lọt vào vòng hai rồi”. Trình Lộ
nói.
“Vòng
hai tổng cộng có bao nhiêu quyển?”. Tôi lại hỏi.
“Không
nhiều, tổng cộng mười lăm quyển”.
“Là
những sách gì?”.
“Tác
phẩm mới Chưa đặt tên của Milan Kundera. Nhà của Ismail Kadare. Vinh quang vĩ
đại của Stanislaw Lem, nhà thơ nữ người Đan Mạch Inger Christensen...”. Trình
Lộ liệt kê không sót quyển nào. [Milan Kundera: sinh năm 1929 một nhà văn Pháp
gốc Czech khá nổi tiếng; Ismail Kadare sinh năm 1936, là một nhà văn người
Albani; Stanislaw Lem (1921-2006): nhà văn người Ba Lan chuyên viết tiểu thuyết
gia, nhà văn luận và biên tập người Đan Mạch. Cả bốn nhà văn, nhà thơ trên đều
đã từng được đề cử giải Nobel Văn học, tuy nhiên các tác phẩm của họ được đề
cập ở đây đều chỉ hư cấu (BTV).]
“Những
quyển mà cô nói, tôi đều đã đọc rồi”.
Trình
Lộ tò mò hỏi: “Xem lúc nào thế? Tôi nhớ là anh không hay xem tiểu thuyết dịch
của nước ngoài mà”.
“Hai
ngày nay”. Tôi thản nhiên đáp.
Cô ta
nhìn tôi đầy ngạc nhiên: “Tốc độ đọc sách của anh nhanh thật, bình thường chẳng
mấy khi thấy anh đọc sách”.
Tôi mỉm
cười: “Tôi đã xem hết, đều không bằng My VVorld của Carl Sura”.
“Hả?”.
Trình Lộ lại càng nhìn tôi vẻ ngạc nhiên.
“Cô cứ
nghĩ mà xem, nếu như con mắt của mấy ông già trong ban giám khảo của giải Nobel
không kém, Carl Sura lần này sẽ đoạt được giải Nobel”. Tôi tiếp tục bình thản
nói. “Thật á?”. Trình Lộ mở to mắt nhìn tôi. Dường như hôm nay, cô ta không còn
đối đầu với tôi nữa, chỉ là không tin lắm.
“Chuyện
nói đến đây thôi, qua một thời gian nữa là sẽ rõ chân tướng. Có thể cô còn có
tin mừng khác nữa kia”. Tôi nói.
Làm
xong những việc gấp, tôi và Trình Lộ nói chuyện về chủ đề Carl Sura, cùng đi
xuống, vừa đến cửa, tôi bỗng nhìn thấy chiếc xe Porsche 911 màu đen quen thuộc
đậu ở ngoài bậc lên xuống ở cổng.
Trình
Tư Vy?
Trong
óc tôi nảy ra ba chữ ấy.
“Giờ
mới tan sở à?”.
Đúng
lúc tôi đang nghĩ như vậy, từ phía sofa của sảnh lớn, Trình Tư Vy vừa lanh lảnh
nói vừa chậm rãi tiến lại.
“Sao
chị lại đến đây?”. Tôi vui mừng xen lẫn ngạc nhiên nhìn cô ấy. Cô ấy mặc quần
áo lộng lẫy, trong khung cảnh của bầu trời ảm đạm thế này cô ấy như một chiếc
cầu vồng đột nhiên xuất hiện, làm sáng ngời cả đại sảnh.
Trình
Tư Vy cười: “Hôm nay có thời gian rỗi ăn cơm với tôi không? Tôi mời”.
Cô ấy
vừa nói vừa liếc nhìn Trình Lộ bên cạnh tôi.
Trình
Lộ tươi cười với cô ấy, nhưng lạnh nhạt hứ một tiếng. Đương nhiên, chỉ có tôi
mới có thể nghe thấy. Vốn tôi định đưa cô ta về nhà, nhưng lại nảy ra một
“Trình Giảo Kim”, cô ta tuy biết phục vụ khách hàng quan trọng hơn, nhưng vẫn
có cảm giác không thoải mái. Haizz, ban đầu người đẩy tôi vào lò lửa không phải
cô ta thì còn ai?
Cô ta
chỉ thấy tôi và Trình Tư Vy nồng nhiệt với nhau, mà không thấy được trong lòng
tôi đang sốt sắng chuyện Carl Sura. Không nói chuyện tình cảm riêng tư, trên
phương diện làm ăn, Trình Tư Vy là tấm kim bài lớn nhất hiện có trong tay tôi.
“Lương
Mân, anh cố gắng tiếp đãi chị Tư Vy cho tốt, tôi về trước đây”. Trình Lộ bước
từng bước dài, bình thản nói, rồi đi ra cửa.
“Giám
đốc Trình đi nhanh quá, tôi còn muốn mời cô ấy cùng đi nữa mà”. Trình Tư Vy
nhìn theo bóng của Trình Lộ, cười ngại ngùng.
“Giám
đốc Trình đã về rồi, thế thì chúng ta không đi ăn vội, tôi muốn đi dạo hàng
sách cũ. ở miếu Thành Hoàng trên phố cổ, tôi muốn đi từ rất lâu rồi, nhưng
trước đây bận quá. Tôi muốn anh đi cùng, sẽ thú vị hơn nhiều”. Trình Tư Vy nói
tiếp.
Cô ấy
nói rất tự nhiên, và cũng rất có lý. Cô ấy không có bạn bè ở thành phố Bình
Hải, tôi đi cùng cô ấy cũng là việc nên làm. Nhìn cách ăn nói thản nhiên này,
thì dường như cô ấy đã hoàn toàn quên việc xảy ra hôm đó.
Miếu
Thành Hoàng ở phía đông của thành phố Bình Hải, thuộc khu phố cổ. Cũng có thể
vì khu phố này vẫn chưa được khai thác, nên vẫn còn lưu giữ được phong vị vốn
có của thành phố từ mấy chục năm trước.
Chiếc
xe Porsche của Trình Tư Vy xuyên qua những con phố nhỏ hẹp, theo sự chỉ dẫn của
tôi, tìm đến phố sách cũ ở miếu Thành Hoàng.
Thời
tiết hôm nay rất đẹp, các sạp sách đều đã được bày ra, người đi kẻ đến, buôn
bán rất phát đạt.
Chúng
tôi đỗ xe trong một cái ngõ nhỏ, rồi cùng nhau đi bộ vào.
Hai bên
con đường lát đá màu xanh vốn đã nhỏ hẹp lại bầy kín những sạp sách đủ màu sắc,
con đường càng trở nên chật chội hơn. Tôi và Trình Tư Vy đi lại một cách cẩn
thận, Trình Tư Vy sợ ngã, nắm chặt tay tôi.
Bàn tay
cô ấy tinh tế như một viên ngọc nằm trong tay tôi. Những bước đi nhẹ nhàng của
cô để tránh những tập sách bầy trên đất càng làm cô toát lên vẻ tinh nghịch
đáng yêu.
Ở đây,
những người bán sách không bao giờ gào thét, để cho gió cứ tùy ý thổi tung
những trang sách đã ngả vàng. Người mua sách cũng không tranh luận ồn ào, dừng
chân bên sạp sách mà mình thích để lựa chọn. Giữa các sạp sách, thỉnh thoảng
lại xen kẽ một vài hàng bán đồ cổ, khó phân thật giả. Những người hiểu biết,
những người không hiểu biết, đều lặng lẽ cầm những đồ cổ ấy mà ngắm nghía
thưởng thức.
Không
như những ngôi chợ bình thường khác, nơi đây giống một chốn xa lánh thế tục.
Ánh
chiều tà chiếu nghiêng lên những tòa nhà cao tầng phía xa, phản chiếu ánh sáng
loang lổ đầy hư ảo xuống nơi này.
Tôi và
Trình Tư Vy nắm chặt tay nhau, vừa tránh dòng người đi ngược lại vừa bước trên
con đường lát đá vững chắc, thưởng thức con người nơi đây, thưởng thức bầu
không khí nơi đây. Cảm giác này cực kỳ tuyệt vời.
“Đây là
vùng đất yên bình duy nhất còn lại của thành phố”. Trình Tư Vy không ngừng quay
ngang để ngắm nhìn những sạp sách cũ tuy sập sệ nhưng đầy thi vị ở hai bên
đường, thốt lên một câu.
“Cảm
giác đi dạo hiệu sách mới và những sạp sách ở đây hoàn toàn khác nhau, nhưng
nơi đây cũng sẽ nhanh chóng bị giải tỏa thôi”. Tôi ngẩng đầu nhìn mạng lưới dây
điện kiểu cũ chằng chịt chăng ngang dọc trên đầu, nói.
Trình
Tư Vy cười bất lực, đi gần tôi thêm mấy bước, vừa đi vừa dựa vào vai tôi.
Con phố
cũ vừa ngổn ngang vừa có màu sắc cổ kính này đem lại cho đám người trong thành
phố đầy bận rộn một cảm giác mộc mạc và yên lành.
Đột
nhiên, mắt tôi bất giác chú ý vào một hàng truyện tranh, ngay lập tức nắm tay
Trình Tư Vy tiến lại đó.
“Thật
hoài niệm...”. Tôi quỳ xuống, nhặt đại hai quyển giở ra đọc. ông lão bán sách
nhìn tôi cười ha ha, cũng không nói gì.
Lại lần
nữa nhìn thấy loại truyện tranh vừa cũ vừa nát này, cũng có thể chỉ có những
người sinh ra ở những năm 80 mới có cảm giác ấy.
Trình
Tư Vy đứng cạnh tôi, thấy tôi thích tập truyện tranh cũ nát này đến nỗi không
muốn rời ra, có hơi chút điên cuồng, không kìm được cũng bật cười.
Bỗng
nhiên, tôi cảm thấy có ai đó đang cố tình tiếp cận Trình Tư Vy. Quay người lại,
tôi nhìn thấy một người đàn ông tóc xoăn màu nâu lướt qua Trình Tư Vy.
Tôi
nhanh chóng xoay người, tóm chặt lấy cổ tay của người đàn ông ấy.
Trong
tay anh ta, đang cầm chiếc ví da mà Trình Tư Vy để trong túi xách.
Tên trộm
đen đúa này, chắc là thấy Trình Tư Vy có mái tóc màu vàng kim và ăn mặc đẹp đẽ,
tưởng cô ấy là du khách nước ngoài giàu có nên mới ra tay.
Lúc này
bị tôi tóm tại trận, hắn vô cùng hoảng loạn, đột nhiên hắn rút từ trong túi áo
ra một con dao nhỏ, đâm về phía tôi!
May mà
tôi chân tay lanh lẹ, sớm đã có đề phòng, nghiêng đầu tránh mũi dao của hắn, đá
một cái thật mạnh vào bụng hắn. Bụng bị đau, hắn lăn lộn trên đất, rồi thuận đà
chạy trốn, len vào giữa đám đông.
Mọi
người đều sợ con dao trong tay hắn ta, không dám cản hắn lại. Tôi đang định
đuổi theo, Trình Tư Vy lại đưa tay kéo tôi lại: “Thôi bỏ đi, chó cùng dứt
giậu”.
Tôi
quay đầu nhìn đám người kinh ngạc đứng vây quanh, gật đầu đồng ý với cô ấy.
Trình Tư Vy lo lắng cho tôi, cũng không hy vọng hôm nay lại xảy ra thêm bất cứ
việc gì nữa.
Sạp
sách cũ vòng quanh bốn phía miếu Thành Hoàng, chạy dài mấy trăm mét, trông khá
hoành tráng. Trình Tư Vy nhìn từng sạp ở hai bên, thỉnh thoảng cũng lấy vài
cuốn sách cũ không còn xuất bản nữa ra xem, hoặc mua một vài cuốn tạp chí cũ
bây giờ xem thì có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng lại có thể ghi lại được trạng thái
xã hội lúc bấy giờ với hy vọng tìm được thứ gì hay ho.
“Tác
phẩm Mù lòa của Elias Canetti. không ngờ từ năm 1982 ở Trung Quốc đã có bản
dịch rồi. Đây là một trong những cuốn tiểu thuyết mà hồi nhỏ tôi thích đọc
nhất, đoạt giải Nobel văn học năm 1981”. Trình Tư Vy vuốt ve cuốn sách cũ mà cô
lấy ra, nói vẻ ca tụng. [Elias Canetti (1905-1994): là nhà văn Áo đoạt giải
Nobel Văn học năm 1981.]
“Cuốn
sách Văn học hiện đại năm 1983, trong đó sưu tập đủ tác phẩm của các nhà văn
lớn như Quách Mạt Nhược, Mao Thuẫn, Hồ Thích và Lương Thực Thu rất quý giá.
Chắc chị không biết, đầu thập niên 80 có thể tập hợp xuất bản những tác phẩm
của Hồ Thích và Lương Thực Thu thực sự rất khó khăn”. Tôi cầm một quyển sách cũ
khác mà mình lấy được, bùi ngùi nói.
“Bởi vì
bọn họ là “nhà văn tư sản” chứ gì?”. Trình Tư Vy nói.
Tôi rất
ngạc nhiên Trình Tư Vy còn biết cả những việc này nữa. Hai chúng tôi đều có thể
tìm thấy những thứ mình yêu thích ở đây, đàm đạo về “bảo bối” của mình, xem qua
xem lại, đột nhiên nhìn nhau rồi cười, dường như có cảm giác gặp được tri kỷ.
“Bố tôi
dạy tôi rất nhiều điều”. Trình Tư Vy bỗng nhiên nói.
Tôi
nhìn cô ấy: “Tôi nhớ bố chị là người Trung Quốc”.
“Ừ, một
thư sinh”. Trình Tư Vy nhìn chiếc cầu gần đó, đột ngột kéo tay tôi, chạy về
phía đó.
Tôi
không hiểu cô ấy muốn làm gì, chỉ có thể nắm tay cô, cùng chạy về phía ấy.
Đây là
chiếc cầu đá dẫn vào miếu Thành Hoàng, nghe nói xây từ thời Tống, qua biết bao
tháng năm mưa gió dập vùi, vẫn hiên ngang đứng đó không hề nghiêng ngả. Những
chữ khắc trên bia đá bên cạnh đã không còn nhìn rõ, mặt cầu và bậc lên xuống đã
bị những người đến miếu Thành Hoàng cầu phúc từ xưa đến nay giẫm đến nỗi bóng
sáng lạ thường.
Trình
Tư Vy lặng người nhìn chiếc cầu đá này, dường như đang nghĩ tâm sự gì.
“Cái
cầu này xây từ thời nhà Tống đấy, đến nay đã có hơn một nghìn năm lịch sử rồi”.
Tôi ghé sát vào tai cô ấy, nhẹ nhàng nói.
“Tôi có
ấn tượng”. Trình Tư Vy lẩm bẩm.
“Ồ, chị
đã từng đến đây?”. Tôi hỏi.
“Ừ”.
Trình Tư Vy gật đầu, kéo tay tôi đi thêm vài bước về phía tây, rồi đột nhiên
dừng chân dưới một gốc cây liễu lớn.
Trên
cây liễu, treo đầy những sợi dây màu đỏ để cầu phúc. Cây liễu già phải ba người
ôm mới xuể này không biết tuổi thọ là bao nhiêu. Phần cành cây phía thân dưới
của nó đã bị những người đến đây sờ cho nhẵn bóng như đá cẩm thạch, ở phần đỉnh
lại ngoan cường mọc ra những cành mới, rủ xuống xanh mơn mởn.
“Chính
là chỗ này...”. Hai mắt Trình Tư Vy sáng lên, mặt hướng về cây liễu và con sông
hộ thành, đứng đúng vị trí, rồi quay ngược lại một trăm tám mươi độ.
“Sao
vậy?”. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ liền hỏi cô ấy.
“Nhìn
thấy căn nhà mái ngói có giếng trời ở phía bên kia không?”. Trình Tư Vy chỉ về
phía đó, hỏi tôi.
“Thấy
rồi”. Xuyên qua những nóc nhà mái ngói san sát nhau, tôi nhìn thấy chỉ có một
nóc nhà là có giếng trời đối diện thẳng với chúng tôi.
“Tôi
sinh ra ở đây”. Trình Tư Vy nhìn tôi, nói.
Nghe
thấy câu này, tôi hơn có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.
Trình
Tư Vy quay lại vỗ vỗ vào thân cây liễu già, lại cúi đầu nhìn dòng nước lững lờ
chảy dưới chiếc cầu đá, thở dài một cái, nhẹ nhàng thì thầm: “Tôi lại trở về
đây”.
Khóe
mắt cô dần dần ướt đẫm. Tôi thật không ngờ, tuổi thơ của Trình Tư Vy lại trải
qua ở chính nơi đây. Càng không thể ngờ về thăm chốn cũ, Trình Tư Vy lại trở
nên đa sầu đa cảm như vậy.
Cô ấy
lau khóe mắt: “Khoảng năm tôi sáu hay bảy tuổi thì gia đình tôi chuyển sang
châu Âu, trong ấn tượng của tôi chỉ có cây cầu đá và cây liễu già này mà thôi.
Bố mẹ tôi quen nhau chính ở bên những sạp sách cũ này. Lúc đó, đây là một trong
những chợ sách nổi tiếng nhất của Trung Quốc, mẹ tôi đến đây khảo sát, sau đó
gặp được bố tôi lúc đó đang kinh doanh một tiệm sách nhỏ”.
“Sau đó
là câu chuyện của công chúa và ếch xanh”. Tôi cười hỏi cô ấy.
“Cũng
gần như thế, bố tôi là một thư sinh nghèo, nhưng rất có tài, rất có tầm nhìn.
Cụ thể tôi cũng không rõ, tóm lại mẹ tôi đã ở lại, rồi sinh ra tôi”.
Tôi
cười vẻ ngạc nhiên: “Thời đó, lấy một phụ nữ nước ngoài, cần phải có dũng khí
lớn lắm nhỉ?”.
“Mẹ tôi
không phải là người châu Âu cao lớn như anh tưởng tượng đâu, bà rất nhỏ nhắn,
thân hình như người phương Đông. Ngược lại thân hình bố tôi khá là cao lớn”.
Trình Tư Vy giải thích.
“Ồ, thế
sau đó thì sao?”.
“Bố tôi
không muốn đi châu Âu, vì ông phải chăm sóc mẹ mình cũng là bà nội của tôi, sau
đó bà tôi mất, lúc đó tôi khoảng sáu, bảy tuổi, cục diện trong nước không được
ổn định, nên quyết định chuyển đến châu Âu”. Trình Tư Vy kể.
“Lần
này chị đến Bình Hải, một phần là vì cái dự án kia, phần khác, là muốn muốn đến
đây tìm lại nhà cũ đúng không?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Cũng
có thể”. Trình Tư Vy thở dài, “Tôi cảm thấy rất thân thiết với nơi này”.
Tôi
hưng phấn kéo tay cô ấy: “Chúng ta đi đi, xem xem nhà cũ của chị như thế nào?”.
“Không
cần đâu”. Trình Tư Vy lắc đầu, “Nhà đã bị bán lâu rồi, đừng làm phiền người ta
nữa”.
Cô ấy
quay đầu nhìn miếu Thành Hoàng hương khói nghi ngút: “Chúng ta vào trong miếu
xem đi”.
Tôi gật
đầu đồng ý, dắt cô đi qua chiếc cầu đá có cả nghìn năm lịch sử, đi vào trong
miếu. Ngôi miếu này không biết bao nhiêu năm rồi không được sửa sang lại cẩn
thận, tối om om, cửa miếu và các cột đều bị khói hun thành màu vàng tối.
Nhưng,
cho dù như vậy, người địa phương đến đây thắp hương bái đửc Thành Hoàng vẫn rất
nhiều. Nghe nói ngôi miếu Thành Hoàng của thành phố Bình Hải đối với người dân
nơi đây rất linh thiêng.
Trình
Tư Vy xem xét từng bức tranh trên xà nhà trong miếu, bước qua bậc cửa cao, vào
đại điện. Tôi mua hai nén hương, đi theo ngay phía sau, đưa cho cô một nén.
Thắp
hương cho Đức Thành Hoàng xong, tôi và Trình Tư Vy lần lượt quỳ xuống cầu khấn.
Lòng tôi hấp tấp cầu cho bản quyền sách của Carl Sura thuận lợi đến được tay
tôi, bụng thì nghĩ không biết Đức Thành Hoàng này có quản lý được người nước
ngoài như ông Carl Sura không.
Tôi mở
mắt, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy Trình Tư Vy nhắm mắt, chắp hai tay
trước ngực, miệng lẩm nhẩm cái gì đó, rất thành tâm khấn cầu.
Trong
đại điện trang nghiêm này, từ góc nghiêng nhìn sang, mặt Trình Tư Vy cũng rất
đẹp. Đặc biệt là dáng cô nhắm mắt thành tâm cầu khấn không khỏi làm trái tim
tôi xao động.
Cuối
cùng, cô ấy cũng mở mắt ra. Cô ấy phát hiện ra tôi đang ngắm nhìn, chỉ cười
cười, sau đó đứng dậy.
Ánh
chiều tà bên ngoài dường như trong giây lát đã biến mất hoàn toàn, trời đã tối
hơn, điều này không khỏi làm tôi nghi ngờ, tôi và Trình Tư Vy ở trong cái miếu
này, rốt cuộc đã bao lâu rồi.
“Đi
thôi”. Trình Tư Vy nói.
Thần
sắc cô ấy nhẹ nhàng, dường như ở trước Đức Thành Hoàng cô đã trút bỏ được hết
mọi gánh nặng.
Lúc này
mặt trời xuống núi, những tiệm sách ở quanh miếu Thành Hoàng đã dọn hàng, những
tia nắng còn sót lại trên bầu trời chiếu lên mặt đường, tạo cho con người ta
một cảm giác râm mát.
“Anh
không thấy, sự gặp gỡ của chúng ta cũng là một sự lặp lại của lịch sử sao?”.
Trình Tư Vy đi được một đoạn đột nhiên nói.
Tôi
nghĩ ngợi một lúc, nhìn cô ấy: “Có thể tôi không có được dũng khí như bố chị”.
Trình
Tư Vy cười gượng gạo, không nói thêm gì nữa.
Đi qua
con đường lát đá lúc nãy còn đông vui tấp nập mà giờ đã lạnh vắng người qua
lại, chúng tôi trở lại ngõ nhỏ nơi lúc trước đỗ xe.
Trong
ánh sáng nhập nhoạng, chúng tôi chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên, phía sau vọng
đến một tiếng hét: “Đứng yên!”.
Tôi
quay lại, nhìn thấy tên kẻ cắp mặt đen với mái tóc xoăn màu nâu đã bị tôi đánh
cho bỏ chạy ban sáng đứng dưới ánh đèn lờ mờ cách đó vài mét. Sau lưng hắn là
mười mấy tên đồng bọn tay cầm dao cầm gậy.
Tôi
thầm nghĩ gay go rồi. Tôi và Trình Tư Vy không những bị bọn chúng theo dõi, lúc
này đây còn bị bao vây.
Bây giờ
bọn chúng nhìn thấy tôi và Trình Tư Vy đứng cạnh chiếc Porsche màu đen, kích
động muốn nhảy ra thách thức, ngỡ rằng đã bắt được con cá sộp.
Trình
Tư Vy lấy trong túi ra chiếc ví da, vứt cho bọn chúng: “Lấy tiền đi, đừng có
làm hại người”. Tên đầu sỏ bắt lấy chiếc ví: “Cô em ngoại quốc hóa ra cũng biết
tiếng Trung cơ đấy. Nhưng, người đẹp này, ngoài tiền ra, người và xe, anh đều
cần!”.
“Vy,
chị vào trong xe ngồi đi”. Tôi hơi quay đầu lại, bình tĩnh nói với Trình Tư Vy.
“Nhưng
anh...”. Trình Tư Vy do dự nhìn tôi.
“Mẹ
kiếp đừng có rầy rà nữa, xông lên!”. Tên đầu sỏ hét lên.
Tiếng
hắn vừa dứt, mười mấy tên cướp nhãi nhép tay cầm vũ khí lập tức xông tới như lũ
sói đói.
Cầm đầu
chính là tên kẻ cắp mặt đen tóc xoăn, hắn chạy thẳng về phía Trình Tư Vy. Thấy
hắn liều mạng xông đến, tôi quay một vòng, đá hắn một cú, chuẩn xác đá trúng
đầu hắn!
Tên
trộm mặt đen ngã ngửa về phía sau, mồm còn hứ hứ hai tiếng, lập tức ngất lịm
đi.
Hắn
không biết rằng ban ngày, tôi còn chưa dùng hết sức.
Tôi
thuận đà quay người, đóng cửa chiếc xe Porsche lại, để Trình Tư Vy ngồi yên bên
trong. Những tên còn lại lặng người một lúc, đột nhiên hò hét xông về phía tôi.
Bọn
chúng đều là những tên cướp liều lĩnh, tôi cũng liều luôn, tiến lên phía trước
đấm đá túi bụi. Trong bọn chúng có hai thằng ngã xuống, nhưng chiếc sơ mi của
tôi bị chúng xé rách mấy chỗ, vai và cánh tay cũng bị gậy của bọn chúng đập
trúng! Nếu như không phải tôi đã từng luyện tán thủ cơ thể có thể coi là rắn
chắc, thì sớm đã bị bọn chúng đánh gục rồi!
Bỗng
nhiên, một cảm giác lành lạnh sượt qua eo tôi!
Cũng
chính lúc này, chiếc Porsche màu đen đột nhiên sáng đèn, bánh xe ma sát với mặt
đường, chuyển động một cách dữ dội.
Trình
Tư Vy lái chiếc Porsche, mạnh mẽ lao ra khỏi cái ngõ nhỏ!
Cánh
cửa bên sườn xe cố ý mở ra, tôi hiểu ý đồ của Trình Tư Vy, liền nhảy vào trong
xe, tiện đà giật lại chiếc ví da của Trình Tư Vy từ tay một tên trộm còn đang
ngơ ngác.
Chiếc
Porsche lao đến, có ai dám dùng máu thịt của mình để ngăn cản chiếc xe chứ?
Trong
tiếng chửi rủa của lũ kẻ cướp, chúng tôi lao ra khỏi con ngõ, rẽ ra đường lớn.
Chiếc xe chạy thẳng qua ba giao lộ, Trình Tư Vy mới dám thở phào một cái.
“Ví của
chị này”. Tôi đưa chiếc ví ra trước mặt cô ấy.
Trình
Tư Vy giơ tay đón lấy, sau đó nhìn tôi mặt mũi đầy mồ hôi, hỏi: “Anh không sao
chứ?”.
“Không
sao, ra mồ hôi đầy người thôi”. Tôi cười với cô ấy, nói.
Trình
Tư Vy nhìn tôi vẻ đầy khâm phục: “Không ngờ anh đánh nhau giỏi đến vậy”.
“Bây
giờ thì biết tôi không phải là thư sinh yếu đuối rồi chứ?”. Tôi nói nửa pha
trò.
Trình
Tư Vy cúi đầu cười, nghiêng đầu nhìn chiếc ví da vẫn còn chưa bị sây sát, than
thở: “Nếu như anh không đi cùng tôi, chỉ e tôi hôm nay ít nhất cũng mất một
chiếc ví da. Trải qua việc này, từ sau tôi không dám ra ngoài buổi tối nữa”.
Thấy cô
ấy lo lắng đến vậy, tôi an ủi: “Không cần phải lo lắng, trị an của Bình Hải vẫn
rất tốt. Nhưng ở khu phố cổ thì có chút hỗn loạn”.
Cô ấy
mở to đôi mắt hút hồn, nhìn tôi, rút ra mấy tờ giấy: “Lau đi, nhìn anh xem,
khắp mặt toàn là mồ hôi”.
Nhớ lại
cảnh nguy hiểm hỗn loạn ban nãy, tôi khó mà trấn tĩnh lại ngay được. Tôi không
phải là mình đồng da sắt, cũng là người bằng xương bằng thịt, có tim có gan.
Chỉ là do tình huống lúc đó, nếu không liều lĩnh đánh đấm một phen, e là khó mà
thoát thân, cũng không biết bọn chúng sẽ làm gì Trình Tư Vy.
Bây giờ
tĩnh tâm lại, tôi một mình đánh lại mười mấy tên, đúng là đã bộc lộ toàn bộ
tiềm lực của bản thân.
Lúc này
phần eo của tôi bắt đầu đau rát, tôi cúi đầu nhìn nhanh một cái, giả vờ như
không có chuyện gì, tiếp tục nói chuyện với Trình Tư Vy về vài chủ đề không
liên quan.
“Tôi
đưa anh về chỗ anh ở nhé?”. Khi vào đến trung tâm thành phố Bình Hải, Trình Tư
Vy hỏi tôi.
“Không
cần đâu, dừng ở ngã rẽ phía trước cho tôi xuống. Chỗ này cách chỗ tôi ở rất
gần, chị không cần phải mua đường đâu, tôi tự về nhà được rồi”. Tôi nói.
Trình
Tư Vy cũng không miễn cưỡng, dần dần giảm tốc độ, tấp vào ngã rẽ trước mặt.
“Hay
là... Anh đến khách sạn tôi ở nghỉ một lát đã?”. Cô ấy nghĩ một lúc, đột ngột
hỏi tôi.
Tôi lắc
đầu, cười với cô ấy.
Chiếc
xe dừng lại bên đường, Trình Tư Vy mở túi đưa cho tôi mấy quyển sách cũ mà tôi
mua.
Tôi cầm
sách, mở cửa chuẩn bị bước xuống.
“Lương
Mân,” Trình Tư Vy ngồi ở ghế lái xe, đột nhiên gọi tôi, khi tôi quay người, cô
ấy chỉ nói một câu khách sáo: “Cảm ơn anh”.
Đêm
lạnh như nước, Trình Tư Vy trong ánh đèn mờ ảo, đẹp đẽ mà yên lặng.
“Tôi về
đây”. Tôi khẽ nói một câu, bước một chân ra ngoài xe.
Cô ấy
níu cánh tay tôi lại. Những móng tay mỏng manh, vừa lạnh vừa sắc.
Cô ấy
nhìn tôi, đột nhiên tiến lại gần, hôn nhẹ lên môi tôi.
“Về sớm
đi”. Tôi mở cửa xe.
“Này”.
Cô ấy đột nhiên kéo tôi lại, đưa cho tôi một tập tài liệu.
“Cái gì
thế?”. Tôi nhận lấy, hỏi lại cô ấy.
“Bản
quyền xuất bản tiểu thuyết của Carl Sura”.