Chúng
tôi đã mở lối nhưng mọi người lại quên mất việc chuyển động lên phía trước.
Hai bên
đều đang chuẩn bị bán sách, những tấm áp phích và băng rôn quảng cáo của cả hai
đều tung bay phấp phới trong gió. Chính giữa là khoảng đất trống, như thể ranh
giới giữa nước Sở và nước Hán trong cờ tướng, địa bàn được phân chia rõ ràng,
không bên nào được phép vượt biên nửa bước.
Cố Sảnh
xuyên qua đám đông, mỉm cười với tôi, tựa hồ như muốn nói, anh có thể đến
trường cũ quảng cáo sách thì sao em không thể chứ?
Trình
Lộ tức nổ đom đóm mắt, nghiến răng ken két, tôi biết, chắc chắn Cố Sảnh xem tin
tức trên diễn đàn, nên mới đặc biệt chạy từ tận Bắc Kinh về, cố tình đánh đòn
phục kích chúng tôi.
Bọn
sinh viên năm ba, năm tư đều biết những câu chuyện về Cố Sảnh, lúc này tất cả
mọi người đều quay đầu nhìn tôi và Cố Sảnh, bàn luận rôm rả.
“Đây
chính là hoa khôi trường mình trước đây sao? Chị ấy xinh thật đấy”. Tô Tô đứng
bên cạnh tôi, nói một câu không hề phù hợp với hoàn cảnh chút nào.
Cố Sảnh
thấy mọi thứ bên mình đã được chuẩn bị tàm tạm, giơ cánh tay thon mềm lên, vẫy
tay về phía đám đông. Bên hồ, ánh nắng rực rỡ, hàng liễu bay bay trong gió,
từng cử chỉ của cô ấy đều mang vẻ đẹp mê hồn. Sức lôi cuốn của “hoa khôi
trường” trong lời đồn cứ thế được lan ra.
Rất
nhiều người lập tức đổ dồn về bên cô ấy. Cho dù là sinh viên đang học tại
trường hay là sinh viên đã tốt nghiệp đều muốn chiêm ngưỡng người đẹp. Ngay cả
Đại Ngưu lẫn các anh em trong Câu lạc bộ tán thủ cũng không ngăn cản được đám
đông.
Đối
diện với sự biến đổi đột ngột này, Trình Lộ run rẩy toàn thân, giậm chân bình
bịch. Cô ta hận Cố Sảnh đến tận xương tận tủy.
Tiếng
đàn ghi ta vang lên, một khúc Revelation lan tỏa khắp quảng trường.
Tiếng
nhạc và giọng hát bất ngờ lập tức làm cho đám đông hỗn loạn yên tĩnh trở lại.
Tôi
quay đầu, thấy Vạn Lý cùng với các thành viên trong ban nhạc xuất hiện trên sân
khấu bên hông quảng trường. Thấy tôi đã nhận ra mình, Vạn Lý vẫy vẫy tay về phía
tôi.
Tiếng
guitar chủ đạo dần lan đến tận chính giữa quảng trường, organ và guitar bass
dùng tiếng nhạc êm ái bổ trự cho guitar chính, đã nhanh chóng xoa dịu tình hình
hỗn độn.
“Trình
Lộ, cô không cần phải quá lo lắng thế, những người chạy sang bên đó sẽ quay lại
mua sách thôi”. Tôi nói với Trình Lộ.
Trình
Lộ gật gật đầu, tuy biết là thế nhưng đối diện với việc Cố Sảnh đột nhiên xuất
hiện đối đầu với mình, vẫn cảm thấy không thoải mái.
Tô Tô,
Hiểu Ngưng và Linh Huyên cũng hoàn hồn trở lại, vừa nhoẻn miệng tươi cười vừa
phát sách.
Hiệu
ứng của mỹ nữ quả thật mạnh mẽ. Năm hàng dọc bên chúng tôi, chồng sách chất
đống như núi, vậy mà vơi đi nhanh như nước chảy.
Có lẽ
là một loại hoài niệm cũng nên, những người mua sách chỗ tôi đều gọi một tiếng
“anh Tiểu Mân”. Còn tôi đối với từng người đều mỉm cười, thu tiền, đưa sách.
Nhìn
thấy họ, tôi nhớ lại lễ Té nước rầm rộ ngày đó, trong chuỗi ngày nắng nóng oi
ả, sinh viên toàn trường đều ra sức chơi đùa; nhớ lại lần Đại hội thể dục thể
thao mà cả hai trường “Học viện Thương mại Hoa Đông” và “Đại học Bình Hải” liên
hiệp tổ chức, làm cho trường Đại học Bình Hải của Đại Bính về sau đó không dám
tổ chức cùng trường tôi nữa; nhớ lại những buổi liên hoan ăn uống; những buổi
triển lãm thư pháp, thậm chí cả cuộc đua xe đạp trong trường nữa...
Bốn năm
đó là một hồi ức đáng trân trọng đối với tất cả các sinh viên của Hoa Thương,
không phải chỉ là những ngày tháng chơi games, trốn học, ngủ nướng và thi cử
nhàm chán, tẻ nhạt, mà thực sự là những ngày tháng tuyệt vời, đốt cháy nhiệt
huyết tuổi trẻ. Khúc nhạc của Vạn Lý cũng dần dần sôi động hơn. Cậu ấy nhắm
mắt, trông rất nhập tâm, thiết nghĩ, đứng trước hàng nghìn người thế này, cũng
khiến cậu ta hồi tưởng lại những tháng ngày trước đây.
“Anh
Tiểu Mân!”. “Anh Tiểu Mân!”.
Một vài
nữ sinh xếp hàng cách tôi không xa lắm, cất tiếng gọi lanh lảnh.
Nghe
thấy tiếng gọi ấy, vẻ mặt Trình Lộ đang tươi tỉnh lập tức trở nên bất mãn.
Tôi đặt
sách xuống, đi đến bên ghé vào tai cô ta: “Ghen rồi hả?”.
Trình
Lộ liếc tôi, “Mơ à!”.
Phía
đối diện, vũ khí trong tay Cố Sảnh là bộ ba cuốn tiểu thuyết được đặt trong
chiếc hộp gỗ xinh đẹp. Chiêu này quả thực rất lợi hại, ba cuốn tiểu thuyết này,
có thể mua lẻ mà cũng có thể mua cả bộ, cho người ta thấy sự khác biệt giữa
những cuốn bìa cứng và những cuốn bìa mềm, trông vô cùng mới lạ, ba cuốn đầu
trong bộ bốn cuốn, bước vào cửa các nhà sách, khắp các giá đều là sách của họ.
Trong
khi tôi đang nhìn Cố Sảnh thì cô ấy đang được hàng đống nam sinh vây quanh cũng
đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Cô ấy thấy tôi đứng bên cạnh Trình Lộ, lập
tức né tránh ánh mắt của tôi, trông có vẻ không tập trung.
Lần này
cô ấy đến, chỉ e là không phải vì quảng bá sách. Tự nhiên tôi có cảm giác này.
Hàng
người dài vô tận, mãi không thấy cuối hàng. Bốn người họ kiên trì đứng hai tiếng
đồng hồ, cánh tay cũng bắt đầu mỏi rã rời, trong nụ cười rạng rỡ đã thấp thoáng
vẻ mệt mỏi.
Nhưng,
để cho buổi quảng cáo hôm nay có thể kết thúc một cách thuận lợi, họ đều cố
gắng gượng, không một câu oán thán, làm tôi rất cảm động.
sắp đến
giữa trưa, sinh viên bên trường Đại học Bình Hải nghe được tin cũng lũ lượt đến
để ngắm mỹ nữ. Những ai muốn ngắm “mỹ nữ tuyệt thế” thì chắc chắn phải xếp hàng
mua sách. Vô hình trung, lại có thể bán thêm sách cho một đám người nữa.
Vạn Lý
vẫn đang trình diễn trên bậc thềm của tòa nhà tổng hợp, không hề nghỉ ngơi. Để
trả ơn giúp đỡ của tôi hồi đó, hôm nay cậu ta giúp đỡ lại một cách vô điều
kiện, thật là trượng nghĩa.
Sau một
tiếng khổ nhọc phát sách, cuối cùng Tô Tô cũng giải quyết xong hàng người bên
cô bé, hôm nay Tô Tô đã phát được một nghìn cuốn tiểu thuyết, quả thật rất vất
vả.
Tô Tô
cầm một miếng bánh gatô lên cho vào miệng tôi: “Anh Tiểu Mân, chắc anh cũng đói
lắm rồi nhỉ, anh ăn đi!”.
Trong
ánh mặt trời, nụ cười của cô bé cũng ngọt ngào như miếng bánh. Cơ thể cô bé áp
sát tôi, âm ấm lại mềm mại, cánh tay nhỏ nhắn dứ dứ trước miệng tôi, như đang
đùa với chú cún con.
Tôi
không nhịn được cười, nắm lấy tay cô bé, cắn một miếng.
Tô Tô
cười vui vẻ, rồi đưa cho tôi chai nước. Nhìn dáng vẻ vừa dịu dàng lại vừa săn
sóc chu đáo của cô bé, lòng tôi cũng như những tia nắng này, vô cùng ấm áp.
“Chị Lộ
Lộ bảo chỉ một lúc nữa thôi là kết thúc”. Tô Tô cười tít mắt nhìn tôi, “Chờ cho
buổi quảng bá kết thúc, anh em mình đi hát karaoke đi anh, mấy quán gần trường
rẻ lắm! Chỉ có hai mươi tệ một tiếng thôi!”.
Vẻ mặt
tươi cười rạng rỡ của cô bé, trông đắc ý cứ như bắt được vàng.
“Ừ, nếu
không có việc gì khác thì đi. Nhưng anh hát dở thì đừng có ném dép đấy”. Tôi
trả lời cô bé.
“Không
đâu, chắc chắn anh Tiểu Mân hát rất hay!”. Tô Tô nói vẻ vô cùng tin tưởng vào
tài năng của tôi.
Nhìn
điệu bộ ngốc nghếch này tôi lại không nhịn được cười.
Cho dù
thế nào, ở bên cạnh bọn Tô Tô tôi thực sự thấy rất vui. Có lẽ, chỉ cần được ở
bên bảo vệ cho bốn người họ là tôi đã cảm thấy mãn nguyện, hạnh phúc lắm rồi.
Lúc gần
kết thúc, không biết ai dẫn đầu mà đột nhiên mọi người hò hét “anh Tiểu Mân”,
“anh Tiểu Mân”.
Tôi cầm
loa yêu cầu mọi người không hò hét nữa, nhưng lần này bọn họ không chịu nghe
lời tôi, càng hét càng to hơn, càng hét càng đồng thanh hơn. Tiếng hét vang
trời, như tiếng hò reo cổ vũ trong Đại hội thể dục thể thao.
Nhìn
dáng vẻ hưng phấn của mọi người, tôi như chìm đắm trong không khí của những
buổi tổ chức hoạt động ngày xưa. Tống Siêu đỏ mặt nhìn mọi người, có lẽ cũng
đang nhớ lại cảm giác hồi đó.
Đại
Ngưu bước lại gần tôi, nhìn mọi người, thở dài: “Anh Tiểu Mân, mọi người đều
rất nhớ anh”.
“Ừ, sau
hôm nay mọi người lại tản đi khắp nơi”. Tôi đứng nghe họ hò hét gọi tên mình,
cũng than thở.
“Hôm
nay bao nhiêu người đến ủng hộ anh vậy chắc anh cũng mãn nguyện nhỉ. Bốn năm
đại học anh quả thực đã làm được rất nhiều việc khiến mọi người cảm động cả
đời. Người ta làm chủ tịch hội sinh viên thì suốt ngày như con rùa rụt cổ lo
lắng cho tiền đồ của bản thân, không dám ho he, nhưng anh không ngại ngần gì,
chống lại cả các thầy cô, chống lại cả nhà trường để cho mọi người có một hồi
ức tuyệt đẹp”. Đại Ngưu tiếp tục nói.
Tôi
cười: “Chức chủ tịch hội sinh viên của anh là ngẫu nhiên mà có được, nếu không
phải vụ tổ chức đêm hội chào đón tân sinh viên quá hoành tráng, anh chẳng bao
giờ có thể ngờ được mình lại ngồi vào chức chủ tịch hội sinh viên. Hơn nữa,
thời sinh viên chỉ có bốn năm ngắn ngủi, hà tất phải biến nó trở nên nhàm chán
chứ”.
“Có
điều, lần này không ngờ Cố Sảnh cũng đến”. Đại Ngưu nhìn phía đối diện, nói.
“Ừ”.
Tôi gật gật đầu.
Thấy
tôi phản ứng quá bình tĩnh, Đại Ngưu hạ thấp giọng nói: “Haizz... em luôn cảm
thấy, hai người bọn anh rất đáng tiếc”.
“Tiếc
cái gì chứ?”. Tôi cố tình hỏi.
“Em nói
thật được không?”. Đại Ngưu thăm dò phản ứng của tôi.
“Nói
đi”.
“Hai
người đáng ra nên là một đôi”. Đại Ngưu nói.
Câu nói
của cậu ấy đánh trúng tim đen của tôi. Đây có lẽ không phải là suy nghĩ của một
mình Đại Ngưu, mà thực ra trong đầu những sinh viên mấy khóa thời đó, tôi và Cố
Sảnh là một đôi trời sinh”.
“Nhưng
chị dâu cũng rất được, anh đừng có bắt nạt chị ấy”. Đại Ngưu lại tiếp tục.
Tôi
biết người mà Đại Ngưu gọi “chị dâu” chính là Trình Lộ, bất giác bật cười: “Cậu
chưa tiếp xúc với cô ấy, làm sao biết cô ấy rất được?”.
“Nhìn
cũng biết mà, chị ấy rất quan tâm đến anh”. Đại Ngưu không nghĩ ngợi gì đã trả
lời.
Tôi
cười gượng gạo.
Đột
nhiên cậu ta lại hỏi: “Bây giờ Cố Sảnh đã có người yêu chưa?”.
“Chưa”.
Tôi lắc đầu.
“Haizz...”.
Đại Ngưu ngẫm nghĩ một lúc, thở dài, đi giúp sắp xếp lại các thùng sách. Không
biết tiếng thở dài này của cậu ấy ẩn chứa nỗi niềm gì.
Hoạt
động quảng bá sách kết thúc, cũng có nghĩa là buổi họp mặt của sinh viên toàn
trường cũng kết thúc.
Cùng
lúc, hàng trăm chiếc xe ô tô đồng thời nổ máy, chạy về phía cổng trường, cảnh
tượng cực kỳ hoành tráng. Rất nhiều người trong số họ ở các tỉnh xa nên phải
xin nghỉ mấy ngày liền để đến đây, bây giờ gặp được nhau rồi thì đều muốn tìm
chỗ nào tụ tập uống rượu.
Một số
bắt buộc phải về, lưu luyến không thôi khi phải nói lời tạm biệt với bạn cũ.
Trong số bọn họ, có người đã đi làm nhiều năm, có người đã kết hôn, mang cả vợ
con cùng đến, có người vẫn chưa tốt nghiệp, đang thực tập. Nhưng tất cả đều có
một điểm chung, đó là lòng nhiệt tình với bạn bè, là những hồi ức, là những kỷ
niệm.
Thế là
cổng trường lập tức trở thành nơi nói lời tạm biệt của mọi người, họ ôm nhau,
bắt tay nhau, nhìn nhau trân trân. Hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói dường như
không thể thổ lộ hết được.
“Anh
Tiểu Mân, em biết anh rất bận nên không kéo anh đi uống rượu. Chỉ cần trong lòng
anh có đám anh em này là bọn em vui lắm rồi”. Đại Ngưu dẫn đầu một trăm sáu
mươi tám thành viên của câu lạc bộ tán thủ, nói lời chào tạm biệt tập thể với
tôi.
“Không
được, hôm nay dù thế nào anh cũng phải mời mọi người một bữa!”. Tôi nói.
“Để lần
sau đi ạ, hôm nay anh bận bịu cả ngày rồi, mọi người cũng không dám chuốc say
anh, hơn nữa có mấy đứa cũng phải về gấp, bọn em phải tiễn chúng nó ra sân bay
hoặc ra ga tàu”. Đại Ngưu quay về phía tôi cười sảng khoái.
Dường
như nhìn thấu sự dằn vặt và tiếc nuối của tôi, cả đội lũ lượt đến vỗ vai an ủi
tôi, tỏ ý lần sau vẫn còn cơ hội đi uống rượu cùng nhau.
Tiếp
đó, họ vai kề vai đi về phía cổng chính. Bây giờ, bọn họ người thì béo lên,
người thì gầy đi, đã không còn dáng vẻ thời đại học nữa.
Tôi
nhìn theo bóng họ, nhìn bọn họ trêu đùa nhau, nhìn bóng họ bị ánh mặt trời buổi
chiều kéo dài, bỗng dưng cảm thấy thời đại học cách tôi càng lúc càng xa.
Cảnh
tượng này, tựa hồ như chúng tôi đi ra từ nhà thi đấu mỗi buổi chiều, sau khi
luyện tập xong. Vậy mà chỉ chớp mắt, bọn họ đã đi rất xa, dáng người cũng dần
thay đổi, cách ăn mặc cũng không còn như thời thanh xuân nữa.
“Nhớ
đến cuộc sống thời đại học phải không?”. Trình Lộ nói, như thể nhìn thấu được
tâm trạng tôi.
Tôi
gượng cười với cô ta, thu vẻ mặt buồn rầu lại: “Đi thôi, đi hát nào”.
“Hay
quá!”. Tô Tô lập tức nhảy cẫng lên.
Trong
ánh nắng cuối trưa, mái tóc bốn cô gái bay bay, từng đôi nắm tay nhau, đến bóng
người trên mặt đất cũng trở nên xinh đẹp lạ thường.
Tôi
quay đầu nhìn, cũng không thấy bóng dáng Cố Sảnh đâu nữa.
Nhìn
xuyên qua tấm kính cửa phòng karaoke, tôi thấy Trình Lộ đang cầm micro, vui vẻ
hát hò. Tô Tô hát với cô ta, chơi đùa rất cuồng nhiệt. Sự hòa thuận của họ đủ
để chứng minh cho tôi thấy bốn cô gái độc thân cũng có thể có cuộc sống thú vị,
đặc sắc.
Tôi
đứng bên ngoài, cúi đầu nhìn tin nhắn trong điện thoại, lưỡng lự.
“Em chỉ
có thể giả vờ như không nhìn thấy, không nhìn thấy anh ôm cô ấy ở phía bên kia
đường, em có thể cảm nhận được anh đang rất hạnh phúc, gặp gỡ thế này tốt cho
cả hai chúng ta...”.
Hiểu
Ngưng hát bài Lời chúc phúc ở góc đường, giọng hát mượt mà, trong trẻo. Tôi
không ngờ Hiểu Ngưng bình thường ít nói thế lại có thể hát hay như vậy.
Thấy họ
hát càng lúc càng hăng, tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ rời khỏi quán
karaoke. Tôi đi một mình đến cổng phụ của trường, từ xa đã nhìn thấy Cố Sảnh
đang đợi tôi.
Cô ấy
yên lặng, thâm trầm đứng đó, như một pho tượng điêu khắc màu trắng đã ở đó mấy
chục năm rồi, yên lặng ngắm nhìn những sinh viên đi đi lại lại xung quanh. Cô
ấy đặc biệt rất thích đeo vòng tay, trên tay cô ấy lúc này đeo một chiếc vòng
bằng gỗ đủ các loại hoa văn, phối hợp với trang phục, toát ra một vẻ đẹp huyền
bí, trang nhã.
Đến khi
tôi đứng trước mặt, cô ấy mới nở nụ cười nhẹ nhàng: “Đi cùng em một lúc nhé”.
“Ừ”.
Tôi đi cùng cô ấy vào trong trường.
Bố cục
trường vẫn không có gì thay đổi nhiều, chỉ có mấy khu giảng đường đã được sơn
lại. Cố Sảnh bước chậm rãi bên cạnh tôi, thưởng thức cảnh vật xung quanh, tựa
như đang đi trên con đường cũ cách đây mấy năm. Đã rất lâu rồi cô ấy không quay
lại trường, lần này quay lại, chắc chắn còn cảm động hơn tôi nhiều.
Thấy
ánh mắt của các nam sinh nhìn cô ấy, tôi nói để giảm bớt bầu không khí căng
thẳng: “Đúng là hoa khôi, mấy cậu em này cũng không rời mắt nổi”.
“Già
rồi. Không như cô bé Tô Tô, vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống”, Cố Sảnh than
thở, giọng nói ẩn chứa chút chua chát.
“Tô Tô
quả thực rất xinh, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ”. Tôi nói.
“Chẳng
phải anh rất thích các cô gái ít tuổi hơn sao?”. Cố Sảnh ngoảnh đầu sang, nhìn
tôi, hỏi. Giọng cô ấy rất bình tĩnh, nhưng hiển nhiên có mục đích rõ ràng.
“Thích
thì sao, không thích thì sao?”. Tôi hỏi lại.
“Vần là
cái tính khí đó”, Cố Sảnh nói giọng hơi bất mãn.
“Chẳng
phải em cũng vẫn vậy sao, cái gì cũng muốn đối đầu với anh?”. Tôi hỏi lại cô
ấy.
“Thôi bỏ
đi, đều lớn tuổi cả rồi, không thèm chấp anh nữa”. Cố Sảnh cố nén không cãi
lại, “Đi dạo quanh trường cùng em nhé”.
Chúng
tôi đi đến tòa nhà hiệu bộ, đi qua văn phòng hội sinh viên, một vài sinh viên
vẫn còn ở bên trong bàn bạc phương án gì đó.
Tôi
cùng Cố Sảnh tự nhiên bước vào trong.
“Em nhớ
trước đây anh Tống Nhất Đa ngồi chỗ này đúng không?”, Cố Sảnh chỉ vào vị trí
cạnh cửa sổ, hỏi tôi.
“Ừ”.
Tôi gật đầu.
“Chị
Xảo Linh ngồi đây đúng không?”, Cố Sảnh lại đi đến một góc khác, chỉ vào vị trí
sát tường.
“Ừ”.
“Còn
anh Binh, Tiểu T, Lang Đầu...”, Cố Sảnh chỉ lần lượt từng vị trí, hồi tưởng lại
những việc trước đây.
Cô ấy
chỉ lần lượt như vậy, tôi đường như nhớ lại cảnh tượng thời kỳ hưng thịnh nhất
của hội sinh viên trước đây. Mọi người vừa thảo luận các hoạt động trong trường
vừa nói chuyện một cách vui vẻ.
Nghĩ
đến đây, lòng tôi thấy nhoi nhói. Bây giờ, mỗi người một nơi, những ngày tháng
tươi đẹp đó mãi mãi sẽ không quay về nữa.
Mấy đàn
em trong phòng không biết chúng tôi đang chỉ trỏ cái gì, lại thấy Cố Sảnh cứ
chỉ hết chỗ này đến chỗ khác nói là của ai của ai, cứ như gặp ma giữa ban ngày,
hoảng sợ nhìn chúng tôi.
Trong
chốc lát, Cố Sảnh càng nói càng chậm, khóe mắt cô ấy đã mờ nước.
Cuối
cùng, cô ấy không nói tiếp được nữa, đi chầm chậm đến bên cửa sổ, ngẩng đầu
nhìn bên ngoài, hít một hơi thật sâu. vẻ mặt cô ấy bình tĩnh, dường như cô ấy
đang chìm đắm trong ký ức về những chuyện trước đây, nhìn nghiêng khuôn mặt cô
ấy đẹp như một bức tranh cắt giấy, từ lông mi đến cánh mũi, rồi đến môi, nét
nào cũng tuyệt đẹp.
“Được
rồi, chúng ta đi thăm những chỗ khác nhé”. Tôi đi đến phía sau cô ấy, khẽ khoác
cánh tay cô ấy.
“Dạ”.
Cố Sảnh quay đầu lại, gượng cười.
Khi tôi
kéo Cố Sảnh rời khỏi văn phòng, tôi nghe thấy họ bàn luận: “Hình như chị ý là
hoa khôi trước đây...”.
Tôi
cùng Cố Sảnh lên tầng, đến văn phòng của học viện chúng tôi.
Bảng
tin chỗ hành lang vẫn dán ảnh của tôi và Cố Sảnh. Cố Sảnh bây giờ đã trưởng
thành hơn so với trong ảnh, còn vẻ mặt thì vẫn vậy không có gì thay đổi. Nếu cô
ấy buộc mái tóc dài như thác nước ra sau thì quả thật là giống nhau y hệt.
Chốc
lát, tôi có cảm giác như mình đang cầm chiếc hộp thời gian, thoáng cái đã quay
trở lại mùa hè cách đây bốn năm. Bên cạnh tôi vẫn là Cố Sảnh trong sáng, mạnh
mẽ.
“Bức
ảnh cũ kỹ vậy rồi mà vẫn để đấy”. Nhìn bức ảnh cũ, Cố Sảnh có chút ngại ngùng.
“Bởi vì
các thầy cô cũng rất nhớ những ngày tháng đó”. Tôi nhìn những bức ảnh, khẽ nói.
Điều
tôi tiếc nhất trong bốn năm học đại học, đó là chỉ thích một mình Cố Sảnh,
nhưng cuối cùng lại không dám thổ lộ với cô ấy.
Bây giờ
cô ấy đang đứng bên cạnh tôi, tất cả vẫn như cũ, một cơ hội nữa lại đến trong
đời, như thể trong suốt hai năm qua, cô ấy vẫn luôn chờ tôi.
Tôi và
Cố Sảnh rời khỏi nhà hiệu bộ, trong lòng nặng trĩu. Sở dĩ tuổi trẻ đáng quý là
vì nó sẽ không bao giờ trở lại.
Bây giờ
tuy tuổi chưa cao, nhưng những ngày tháng cuồng nhiệt thời thanh xuân đó rốt
cuộc đã trôi qua.
Còn nhớ
đêm hội chào đón tân sinh viên năm đó, nhớ những lời tán dương đôi Kim Đồng
Ngọc Nữ, chỉ có điều, bây giờ bức màn đã khép lại, bữa tiệc đã tàn, chỉ còn lại
hai người dẫn chương trình đối diện với sân khấu trống trải là tôi và Cố Sảnh.
Ra bên
ngoài tòa nhà, đột nhiên Cố Sảnh đi sát vào tôi, kéo tay tôi lại, đan tay vào
tay tôi. Ngón tay cô ấy mềm mại, mái tóc khẽ bay bay theo gió, lặng lẽ bước đi
bên cạnh tôi, không nói lời nào.
Trong
dòng người đi lại sau buổi trưa, tôi và cô ấy như thể không nhuốm hồng trần,
bước đi rất nhẹ nhàng. Không biết có bao nhiêu sinh viên quay đầu lại nhìn
chúng tôi, tôi chỉ nhìn về phía trước, Cố Sảnh khẽ cúi đầu. Người đi bên cạnh,
những việc xảy ra bên cạnh, dường như trong thoáng chốc đã trở lại quãng thời
gian bốn năm trước đây.
Đôi
tình nhân thần tiên có lẽ cũng chỉ đến thế này.
Giảng
đường màu trắng, con đường màu xanh, tất cả vẫn như cũ, đơn giản mà rất tự nhiên.
Đời người như một vở kịch, suốt bốn năm đại học tôi chưa bao giờ cầm đôi tay
nhỏ nhắn này, sau nhiều năm như vậy, bàn tay ấy lại dịu dàng nằm trong tay tôi.
Một chú
cá nhảy lên khỏi mặt nước, tạo ra những đợt sóng trên mặt hồ.
Những
con sóng gợn lăn tăn.
“Em
muốn ở lại Bình Hải vài ngày, anh có chỗ nào cho em ở không?”. Đột nhiên cô ấy
hỏi.
Tôi
hiểu ý cô ấy muốn ở cùng chỗ tôi, nhưng cô ấy đâu biết tôi đang ở cùng bọn Tô
Tô.
Tôi mỉm
cười, móc ra một chùm chìa khóa, rồi miêu tả một địa chỉ cho cô ấy: “Căn phòng
ở khu đô thị mới Cổ Bắc, tạm thời anh chưa ở đấy, nếu em muốn ở lại Bình Hải
mấy ngày thì cứ ở đó đi”.
Cố Sảnh
có chút thất vọng, nhưng vẫn cầm chìa khóa.
Tiếp
đó, cô ấy nắm lấy tay tôi. Tôi thở dài, định gỡ tay cô ấy ra nhưng cô ấy vẫn
nắm chặt.
Chúng
tôi đi dạo xung quanh hồ. Những bóng cây loang lổ đổ trên gương mặt chúng tôi.
“Đi Bắc
Kinh cùng em nhé”. Đột nhiên Cố Sảnh lên tiếng, “Chúng mình mua một căn nhà,
hàng ngày cùng nhau đi làm. Hai năm nay, em lúc nào cũng nhớ những ngày tháng
khi còn học đại học, trái tim của em không thể chấp nhận được người khác. Em
biết anh yêu thích sách, chúng ta cùng đầu quân vào ngành xuất bản, chúng ta sẽ
là những cộng sự làm việc ăn ý nhất...”.
Lời của
cô ấy, từng câu, từng chữ gõ cửa trái tim tôi.
“Cộng
sự của anh là Trình Lộ”. Tôi ngắt lời cô ấy, “Sảnh, em đừng giữ mãi chuyện cũ
nữa. Cái gọi là hạnh phúc không thể lên kế hoạch được. Làm bạn cũng vui mà làm
đối thủ cũng thú vị. Nếu em vẫn là một Cố Sảnh lúc nào cũng thích đối đầu với
anh trước đây, thì hãy đánh bại anh ngay trên thị trường xuất bản đi”.
Cố Sảnh
nhìn tôi, đột ngột nới lỏng bàn tay.
“Nghe
bạn bè nói anh đã từng quay lại, định nhờ anh ấy chuyển lời hỏi thăm anh, chỉ
vì sợ gặp anh rồi thì không thốt nên lời, tình cảm của anh còn nhiều hay ít,
hỡi chàng trai đã làm tan vỡ trái tim em, em vẫn yêu anh say đắm. Muốn gặp anh
nhưng lại không dám đối diện, vẫn còn rất yêu nhưng phải chôn giấu tận sâu
trong đáy lòng, em chỉ có thể chôn chặt anh trong tim em, nỗi đau muốn gặp
nhưng lại không dám đối diện, làm cho nỗi nhớ anh ngày càng sâu đậm hơn...”.
Trên
loa phát thanh của trường bỗng nhiên phát bài Nghe nói tình yêu từng quay lại.
Tôi nghe lời bài hát, đi về phía cổng trường. Trái tim như bị mũi kim châm, vừa
chua xót lại vừa đau đớn.
Cố Sảnh
không đi theo tôi nữa.
Tôi
quay lại quán karaoke, mấy người họ lấy làm lạ không biết tôi bỏ đi đâu mất.
Tôi không giải thích nhiều, nói dối là đi vệ sinh, chỉ có Trình Lộ thấy sắc mặt
tôi không vui, đã ngầm đoán biết được điều gì đó.
Thấy họ
đã hát khản cả cổ, tôi đưa họ về Lam Kiều Hoa Uyển.
Vào
nhà, người thì đi tắm người thì đi thay quần áo. Tôi về phòng mình, tắm gội,
rồi lấy một bộ đồ ngủ trong tủ mặc lên người.
Đột
nhiên, tôi liếc thấy bộ đồng phục tán thủ màu trắng nằm tít ở góc trong cùng
của tủ quần áo.
Tôi lấy
nó ra, thấy tên mình được in trước ngực, màu chữ đỏ tươi vì tôi là đội trưởng.
Bọn Đại
Ngưu chưa ai vứt bỏ bộ đồng phục này, Linh Huyên khẽ mở cửa bước vào.
Cô ấy
thấy tôi cầm bộ quần áo đứng đờ một chỗ, đi đến bên tôi nhẹ nhàng cất tiếng
hỏi: “Anh đang nhớ cuộc sống thời sinh viên à?”.
Tôi
gượng cười, để lại bộ đồng phục vào trong tủ: “Chỉ là đột nhiên nhìn thấy nó
trong tủ nên bỏ ra xem thôi”.
“Hôm
nay anh vất vả rồi, mau đi ngủ sớm đi”. Cô ấy nhìn tôi ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
“Em
cũng vậy, hôm nay các em cũng mệt rồi. Hơn nữa em còn xin nghỉ đến giúp anh
nữa”. Tôi nhìn Hiểu Linh dịu dàng xinh đẹp, nói.
“Em
tình nguyện mà”. Cô ấy nhìn tôi, than thở một câu, “Không hiểu sao, em rất
không muốn rời xa anh”.
“Sao?
Em phải đi đâu à?”. Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Ý em
không phải vậy”. Linh Huyên lắc đầu, “Ý em là, con người ai cũng có lòng ích
kỷ. Nhưng nguyện vọng không phải lúc nào cũng có thể trở thành hiện thực”.
“Linh
Huyên, em có tâm sự gì hả?”. Tôi hỏi.
“Em
thích anh, phải làm sao đây?”. Linh Huyên ngẩng đầu lên, hỏi tôi.
Tôi
ngây người nhìn cô ấy, trái tim gần như ngừng đập.
Thấy
tôi ngây ra nhìn mình, Linh Huyên tự cười mỉa mai: “Trước đây em không hề có
cảm giác này với anh Đới Duy, nhưng hình như lần này không như lần trước. Hy
vọng em nói ra điều này không khiến anh cảm thấy khó xử”.
Tôi
nhìn Linh Huyên từ từ rời khỏi phòng mình, nằm trên giường, nhớ lại câu nói vừa
rồi của Linh Huyên.
Hai
chúng ta đã từng cùng nhau đi dạo, khuôn mặt em khẽ chạm vào ngực anh... Em
nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của anh, cũng có lúc ngây ngất. Cơn gió mùa hè đang
nhẹ nhàng thổi qua, len lỏi qua làn tóc, lướt qua vành tai...
Dáng vẻ
dịu dàng, ngây ngất của Linh Huyên khi hát trong phòng karaoke dần hiện lên
trước mắt tôi.
Trong
phòng có cảm giác rất oi bức, tôi ngồi dậy, mở cửa sổ cho không khí trong lành
ngoài vườn hoa tràn vào.
Vừa lúc
tôi mở cửa sổ thì nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng Trình Lộ bên cạnh.
“Hiểu
Ngưng, hôm nay cậu cũng thật quá đáng. Cậu không thấy Linh Huyên suýt nữa thì
nổi cáu à?”.
“Tớ
không cần biết Linh Huyên nghĩ thế nào, tớ chỉ muốn biết cậu nghĩ thế nào?”.
Tiếp đó là giọng nói của Hiểu Ngưng.
“Tớ
á?”. Giọng Trình Lộ hơi ngập ngừng, do dự.
“Cậu
nghĩ gì về Lương Mân?”. Hiểu Ngưng truy hỏi.
Tai tôi
bỗng nhiên dựng lên lắng nghe.
Trình
Lộ im lặng vài giây, rồi nói: “Anh ta... cảm thấy cũng tốt. Thôi cậu đừng có
dài dòng nữa, tớ muốn biết hôm nay cậu có chuyện gì?”.
Tôi
nghe không rõ lắm, nhưng hình như họ đang bất đồng quan điểm về chuyện gì đó.
“Được
rồi, coi như tớ không đủ lý trí”. Hiểu Ngưng im lặng trong phút chốc rồi hỏi
tiếp, “Cậu thực sự tin anh ấy là gay hả?”.
“Giấy
chứng nhận do bác sĩ tâm lý cấp, chắc không thể sai được”. Trình Lộ nói.
Dường
như Hiểu Ngưng không hài lòng với câu trả lời của Trình Lộ, lại truy hỏi:
“Trình Lộ, tớ muốn cậu nói thật lòng mình”.
“Nói
thật... cậu muốn tớ nói thật cái gì?”. Trình Lộ hỏi lại.
Hình
như họ đang đứng nói chuyện ngoài ban công để tránh người khác ở phòng khách
nghe thấy khi đi qua phòng Trình Lộ, đâu có ngờ bị tôi nghe thấy hết.
“Rốt
cuộc cậu nghĩ gì về Lương Mân?”. Hiểu Ngưng truy hỏi Trình Lộ, “Nếu anh ấy
không phải là gay thì sao?”.
Trình
Lộ im lặng hồi lâu rồi khẽ nói.
Đáng
tiếc tôi không nghe rõ.
Đêm đó
tôi ngủ rất mơ màng. “Anh Tiểu Mân!”.
Tiếng
gọi đầy hưng phấn làm tôi tỉnh giấc. Suýt nữa thì tôi đã bị rớt khỏi giường.
Tô Tô
chạy bổ vào phòng tôi, kéo tôi dậy: “Anh Tiểu Mân, anh đoán xem ai đến?”.
Tôi dụi
dụi mắt, “Em ấy à, đến thứ bảy cũng không cho anh ngủ yên”.
“Anh
Đới Duy! Anh Đới Duy về rồi!”. Tô Tô kích động nói.
Hả? Tên
gay đó?
Tôi ngã
nhào xuống sàn nhà.
Tô Tô
kéo tôi dậy, lôi tôi ra ngoài phòng khách.
Trên
sofa ngoài phòng khách là một anh chàng cao to, khôi ngô, tuấn tú.
“Anh
Lương Mân, đây là anh Đới Duy”. Linh Huyên đang đeo tạp dề bước lại phía tôi.
Nghe
thấy tiếng reo hò của Tô Tô, Trình Lộ bước từ phòng ra, nhìn thấy Đới Duy cũng
hơi bất ngờ.
“Anh
Đới Duy đột ngột quay về, anh ấy muốn cho mọi người một điều bất ngờ”. Linh
Huyên giải thích với bọn tôi, rồi lại quay sang nói với Đới Duy, “Anh ấy là
Lương Mân, lần trước em đã kể với anh trong điện thoại rồi đấy”.
Nghe
thấy Linh Huyên giới thiệu như vậy, Đới Duy đưa tay về phía tôi: “Chào anh”.
Giọng
nói của anh ta rất nam tính, các nét trên khuôn mặt đều rõ ràng, thân hình vạm
vỡ, tóc đen, ôm quanh gương mặt tuấn tú, là một mỹ nam không hơn không kém. Nếu
chỉ nhìn ngoại hình của anh ta, phần lớn các cô gái đều sẽ quy anh ta vào hạng
đẹp trai.
Lần đầu
tiên tôi bắt tay với gay, tự xưng là gay lâu như vậy, nhưng khi thực sự tiếp
xúc với gay, vẫn thấy rợn tóc gáy.
Thấy
anh ta đã giơ tay ra, tôi chỉ còn cách lau lau tay vào bên quần rồi giơ tay ra
bắt tay với anh ta.
Anh ta
bắt tay tôi một cách rất lịch sự, khách sáo, rồi lập tức thu tay về. Lúc bắt
tay, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, dường như có chút nghi ngờ, cảnh giác.
Tôi né
tránh ánh mắt của anh ta, hỏi Linh Huyên: “Có cần anh giúp không?”.
“Thôi
chết, em quên không tắt bếp rồi!”. Lúc này Linh Huyên mới nhớ đến thức ăn trong
bếp, vội vàng quay người chạy thẳng vào bếp.
Tôi và
Đới Duy cũng chạy vào theo, trong bếp đang bốc khói nghi ngút, chỗ rau cải
trong nồi đã chuyển sang màu đen.
Nồi
nóng quá, một cô gái yếu ớt như Linh Huyên hoàn toàn không thể đến gần. Đới Duy
lập tức cầm lấy chiếc vung nồi đậy vào, rồi tắt gas.
“Nhìn
em kìa, anh mới đi có một tháng mà em đã lóng nga lóng ngóng rồi”. Đới Duy để
lộ nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, nói với Linh Huyên.
Linh
Huyên cúi đầu, cười tỏ vẻ hối lỗi, rồi kiễng chân chỉ lên phía trên: “Anh lấy
giúp em gói mỳ chính ở trên kia với”.
Thế là
Đới Duy mở cái tủ bên trên, nhẹ nhàng đưa cho Linh Huyên gói mỳ chính.
Linh
Huyên cười vui vẻ, lấy dao cắt gói mỳ chính, còn Đới Duy bê chiếc nồi rau bị
cháy đổ đi, rồi lại lấy chiếc giẻ rửa bát, cố gắng cọ sạch nồi dưới vòi nước.
Không
hiểu sao, trong lòng tôi có cảm giác khó chịu, buồn bực.
Ghen tỵ
với một tên đồng tính, có đáng không? Tôi tự hỏi bản thân.
“Anh
Lương Mân, chắc thịt hầm trong nồi áp suất được rồi đấy, anh lấy ra giúp em đi,
cẩn thận kẻo bị bỏng đấy”. Thấy tôi đứng bất động, Linh Huyên ngoái đầu nhìn
tôi, phân chia cho tôi một nhiệm vụ.
Tôi mở
nồi áp suất ra, thò tay vào định lấy cái đĩa ra, mơ mơ màng màng quên mất không
đi găng tay cách nhiệt, ngón tay vừa chạm vào rìa đĩa thì thấy nóng bỏng, suýt
nữa thì làm đổ.
“Anh có
sao không?”. Linh Huyên vội vàng sà đến bên tôi, cầm ngón tay tôi lên, hỏi đầy
vẻ lo lắng: “Sao anh bất cẩn thế?”.
“Anh
không sao”. Tôi lắc đầu.
Trong
lúc chúng tôi đang nói chuyện, Đới Duy đã nhấc đĩa thịt nóng hổi ra ngoài một
cách an toàn, đặt lên kệ bếp bằng đá hoa.
“Anh
bưng ra ngoài nhé!”. Anh ta hỏi Linh Huyên.
“Dạ, em
cảm ơn anh”. Linh Huyên vừa cầm tay tôi vừa nói với Đới Duy.
Đới Duy
cười vui vẻ với Linh Huyên, rồi lại quay sang nhìn tôi, tiếp đó bưng đĩa thịt
ra khỏi nhà bếp.
“Chẳng
phải anh ta đã đi Mỹ rồi à? Sao lại quay về?”. Tôi nhìn Linh Huyên, thắc mắc.
“Anh
nói anh Đới Duy á?”. Linh Huyên nhìn ngón tay sưng đỏ của tôi, kéo tôi đến bên
bồn nước, vừa mở vòi nước lạnh xả vào tay tôi vừa nói, “Hình như anh ấy biết
anh sống ở đây, không an tâm lắm nên về kiểm tra lại”.
“Bao
giờ anh ta đi?”. Tôi hỏi tiếp luôn.
“Anh
yên tâm, anh ấy rất hòa đồng. Anh ấy còn vô hại hơn anh, nói thẳng ra là động
vật ăn cỏ”. Linh Huyên lấy lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, vừa bôi thuốc cho
tôi, vừa an ủi tôi. Động vật ăn cỏ á? Cho dù là động vật ăn cỏ hiền lành thế
nào đi chăng nữa thì cũng phải có suy nghĩ chứ? Tên gay chính cống này rõ ràng
là không muốn để chị em tốt của “cô ta” bị tổn thương, nên mới về để kiểm tra
tôi.