Hôm
sau, khi tôi mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy, thấy một suất ăn sáng đơn giản đã
được đặt trên chiếc tủ đầu giường.
Cúi đầu
nhìn bên cạnh giường, cuốn Bước vào đông y đáng nhẽ rơi xuống đất thì đã nằm
ngay ngắn trên giá sách. Không chỉ vậy, những cuốn sách đặt tạm trên giá hôm
qua, hôm nay đã tự động sắp xếp thành từng chủng loại, nằm ngay ngắn trên giá.
Tuyệt
đối không phải Trình Lộ làm, có lẽ cũng không phải Tô Tô, cũng không thể là
Hiểu Ngưng, thế thì nhất định là Linh Huyên sắp xếp giúp tôi rồi.
Nghĩ
vậy, tôi lập tức bật dậy, ra khỏi giường, mở cửa phòng, quả nhiên thấy Linh
Huyên đang bận rộn một mình ở phòng khách.
“Anh
tỉnh dậy rồi?”. Linh Huyên nở nụ cười nhẹ nhàng với tôi.
Hôm nay
cô ấy mặc một chiếc áo len đơn giản với chiếc váy chấm bi, trông rất dịu dàng
kiểu thục nữ. Những nếp gấp và hình trái tim đáng yêu trước ngực lại làm lộ ra
vẻ trang nhã của cô ấy.
Đôi
giày cao gót kiểu cổ càng làm nổi bật đường cong trên đôi chân, ngọt ngào không
giả tạo.
Có thể
tưởng tượng một cô giáo xinh đẹp như vậy sẽ được yêu thích như thế nào ở
trường. Mới sáng sớm đã nhìn thấy cô gái đẹp như thế, tôi đúng là có phúc hưởng
thụ.
“Họ vẫn
chưa dậy sao?”. Tôi không nhịn được hắt hơi một cái, đi đến phòng khách, khách
sáo chào hỏi một câu.
“Chưa,
hôm nay đến lượt em làm việc nhà, nhưng tối nay em phải dạy thêm cho học sinh,
nên dậy sớm một chút, dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa”. Linh Huyên trả lời.
“Còn
làm cả bữa sáng cho anh sao?”. Tôi mỉm cười, hỏi.
“Vâng,
hôm nay là buổi sáng đầu tiên anh ở đây mà, chuẩn bị cho anh một bữa sáng, coi
như chào đón anh thôi”. Linh Huyên cười tươi như hoa, nói.
Tôi tự
nhiên thấy cảm kích trước sự quan tâm và dịu dàng của cô gái, liền mỉm cười.
“À, em
thấy đống sách của anh khá lộn xộn nên giúp anh sắp xếp, anh không khó chịu
chứ? Con người em thích sạch sẽ, nhìn thấy chỗ nào không ngăn nắp là không chịu
được phải dọn dẹp ngay”. Đột nhiên Linh Huyên hỏi tôi.
“Cám ơn
em, lần sau cứ để anh dọn dẹp”. Thấy Linh Huyên dịu dàng như vậy, bất chợt tôi
nghĩ cô ấy là một người mẹ hiền vợ đảm hiếm có.
“Đúng
rồi, hôm qua em quên không nói với anh, ở đây chúng ta thực hiện chế độ luân
phiên, bất kể là dọn dẹp phòng khách hay nấu ăn, đều luân phiên nhau làm. Trước
đây anh Đới Duy nấu ăn vào tối thứ sáu, bây giờ mỗi thứ sáu sẽ đổi cho anh, có
được không?”. Linh Huyên hỏi tôi. Điều này đúng là làm khó tôi, tôi và Đại Bính
sống bên ngoài hơn một năm, gần như chưa bao giờ vào bếp. Có một cơ hội nấu ăn
duy nhất, cũng chỉ là luộc trứng để cho thêm vào mỳ tôm.
“Thế
này đi, mỗi tối thứ sáu anh mời mọi người ra ngoài ăn nhé”. Tôi ngẫm nghĩ một lúc,
nói.
“Cái
này thì không được, cảm giác ăn ở ngoài và ăn ở nhà hoàn toàn khác nhau”. Linh
Huyên trông có vẻ dịu dàng, nhưng về phương diện này lại rất cứng rắn.
“Nhưng
mà anh... thực sự không giỏi nấu nướng lắm”. Tôi nói. Tôi vốn dĩ đã không biết
nấu ăn, hơn nữa bình thường cũng quá bận rộn, lấy đâu ra thời gian nấu cho họ
ăn.
“Em dạy
anh, được không?”. Linh Huyên nhìn tôi, nói.
Tôi
đường đường là một đấng nam nhi, học nấu ăn gì chứ. Hơn nữa, tôi cũng không
định sống ở đây lâu. Tôi nghĩ thầm trong lòng.
“Ừ, vậy
thì thế này, sau này mỗi tối thứ sáu sẽ là thời gian riêng của anh và em trong
bếp, dù sao thì hôm sau cũng không phải đi làm, chúng ta có thể từ từ học”.
Linh Huyên không cho tôi từ chối, lấy giọng điệu giáo viên, nói.
Người
nói vô tâm, người nghe hữu ý. ở trong bếp với một cô gái xinh đẹp như Linh
Huyên, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy ấm áp rồi.
Dù sao
thì tôi cũng không ở lại đây lâu, hà cớ gì lại không thể nghiệm sự dịu dàng
này? Tôi tự khuyên bản thân trong bụng.
Sống ở
đây, có nghĩa là phải chấp nhận thân phận gay của mình. Sự hiểu lầm này, tôi
nhất định sẽ nhanh chóng thanh minh. Đương nhiên, phải chờ tôi tìm được nhà
trước đã.
“Được
rồi, mai là thứ sáu, chúng ta sẽ bắt đầu nhé”. Tôi trả lời.
Linh
Huyên vui vẻ tươi cười, cứ như học sinh nộp cho cô một bài kiểm tra chính xác
trăm phần trăm không bằng.
“Tiện
đây anh muốn hỏi một câu, tối nay ai nấu cơm?”. Tôi hỏi Linh Huyên.
“Là Lộ
Lộ”. Linh Huyên trả lời.
Hứ...
Hóa ra là cô ta nấu cơm. Thật không nhìn ra cô nàng biến thái đó còn biết nấu
ăn, tôi nghĩ.
Bất
chợt tôi nhớ ra câu hỏi tối qua vừa nghĩ đến, hỏi Linh Huyên: “Sao Tô Tô không
ở trong trường? Anh nhớ Học viện Thương mại Hoa Đông quy định tất cả sinh viên
phải ở ký túc xá mà”.
“Con bé
không thể ở ký túc, có một số nguyên nhân đặc biệt”. Linh Huyên nói.
Tôi cố
hỏi thêm: “Nguyên nhân đặc biệt gì? Lẽ nào sức khỏe cô bé không tốt?”.
“Sau
này anh sẽ biết thôi. Yên tâm, Tô Tô hoạt bát như vậy, cơ thể rất khỏe mạnh”.
Linh Huyên muốn làm cho tôi yên tâm, cười nói.
Cô ấy
thần thần bí bí, không nói cho tôi nguyên nhân Tô Tô không sống trong trường,
tôi cũng ngại không muốn hỏi thêm nữa, thấy sắp đến giờ đi làm liền chuẩn bị về
phòng sắp xếp đồ.
Đúng
lúc này, cửa ba căn phòng còn lại gần như mở cùng lúc.
Trình
Lộ, Hiểu Ngưng và Tô Tô, ba cô gái uể oải bước ra. Xem ra, họ đặt chuông báo
thức cùng một giờ.
Trình
Lộ nhìn thấy tôi, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ, vội vàng quay về phòng.
Có lẽ qua một đêm, cô ta đã gần như quên mất sự thật tôi sống ở đây, suýt nữa
thì để tôi nhìn thấy cái dáng vẻ lười biếng xấu xí của cô ta trong bộ đồ ngủ.
Tô Tô
hoàn toàn không để ý, nhảy chân sáo đến: “Anh Lương, chào buổi sáng!”.
Đôi mắt
vừa tỉnh ngủ còn đang mơ màng, đầu tóc rối tung như tổ chim, nhìn vô cùng đáng
yêu.
“Chị
Linh Huyên, hôm nay có cung cấp bữa sáng không vậy?”. Cô bé chào hỏi tôi xong
liền chạy đến trước mặt Linh Huyên.
“Hôm
nay không kịp làm bữa sáng cho tất cả mọi người, chị sắp phải đến trường rồi.
Hôm nay em có
tiết
lúc mấy giờ?”. Linh Huyên quan tâm nhìn Tô Tô, hỏi.
“Lúc
mười giờ, cũng không vội lắm”. Tô Tô ngắm nghía Linh Huyên, “Chị Linh Huyên hôm
nay mặc đẹp quá”.
“Cái
miệng em lúc nào cũng ngọt nhất”. Linh Huyên không nhịn được, bật cười.
Đúng
lúc họ đang nói chuyện, Hiểu Ngưng lặng lẽ đi về phía tôi, quay lưng lại.
“Sao
thế?”. Tôi hỏi.
“Giúp
tôi kéo khóa lên”. Hiểu Ngưng chỉ vào cái khóa sau lưng, nói giọng bình tĩnh.
Qua
chiếc khóa vẫn còn đang mở, tôi nhìn thấy làn da mịn màng, nõn nà phía sau lưng
Hiểu Ngưng. Bộ đồ màu trắng càng tôn thêm làn da trắng nõn nà của cô, phần eo
thon nhỏ, không thể không khiến người ta bay bổng liên tưởng.
Hóa ra
cô ấy thực sự không coi tôi là đàn ông. Tôi cười đau đớn trong lòng, một tay
giữ lấy bờ eo thon nhỏ của cô, một tay cầm chiếc khóa sau lưng, kéo khóa thẳng
lên sau gáy, còn cẩn thận không để cho khóa mắc vào tóc cô ấy.
Bộ đồ
vừa vặn ôm lấy người, càng làm tôn lên đường cong trên cơ thể Hiểu Ngưng, đặc
biệt là lúc cô ấy quay người lại, nhìn chính diện những đường cong đẹp đẽ cuốn
hút ấy, suýt nữa thì tôi chảy máu mũi.
“Cám
ơn”. Hiểu Ngưng ngầng đầu lên nhìn tôi, rồi đi vào bếp như không có chuyện gì
xảy ra, lấy một hộp sữa lạnh, mở ra uống.
Hiểu
Ngưng không hề giống một người con gái bình thường chút nào, không giả bộ kiêu
sa, không tỏ ra yếu ớt, nhẹ nhàng như nước, lại đẹp đẽ như sương.
“Anh
Lương, anh làm gì cứ nhìn chị Hiểu Ngưng mãi vậy?”. Đột nhiên Tô Tô quay đầu
lại, hỏi tôi.
“À...”.
Lúc này tôi mới ý thức lại được vẻ thất thần của mình, mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
“A, em
biết rồi, anh nhất định rất hâm mộ dáng người chị Hiểu Ngưng đúng không. Chị ý
cao một mét sáu mươi lăm, số đo ba vòng là 88, 62, 90, rất chuẩn đúng không?”.
Tô Tô hồn nhiên nói.
Tôi
không ngờ Tô Tô lại tiết lộ cho tôi bí mật lớn nhất của phụ nữ nên đơ ra nửa
giây.
“Số đo
ba vòng của Trình Lộ là bao nhiêu?”. Tôi nghĩ ngợi một lúc, thừa cơ hỏi luôn.
“Em
không nhớ rõ lắm”. Tô Tô lắc lắc đầu, “Chỉ nhớ hình như vòng một của chị ý là
92 thì phải”.
Tô Tô
quay đầu hỏi Linh Huyên: “Chị Linh Huyên, lần trước chị em mình đi mua áo ngực
với chị Lộ Lộ, chị có nhớ số đo vòng một của chị ý là bao nhiêu không?”.
“À, chị
cũng không rõ lắm. Hình như là 90 thì phải”. Linh Huyên đáp.
Đột
nhiên Tô Tô phấn khích hét lên, cứ như vừa phát hiện ra một bí mật mới mẻ: “Ha!
Thế là bằng số đo vòng một của chị Linh Huyên à!”.
Thấy Tô
Tô ngây ngô nói ra số đo vòng ngực, suýt nữa thì tôi chết sặc. Tôi chỉ đùa với
cô bé, không ngờ cô bé lại thực sự coi tôi là “chị em”, không ngại ngần, cái gì
cũng nói hết ra.
“Tô Tô,
phần ăn sáng của anh nhường cho em đó. Anh không có thói quen ăn sáng”.
Trông
dáng vẻ trong sáng của Tô Tô, tôi lắc đầu cười, nói.
“Tốt
quá, chị Linh Huyên thiên vị, chỉ làm đồ ăn sáng cho anh ấy mà không làm cho
em”.
Trong
chốc lát, Tô Tô nhảy cẫng lên, quay về phía Linh Huyên nói.
Linh
Huyên cười, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, dường như cũng bó tay với Tô Tô giống
như tôi.
Lúc
này, Trình Lộ đã thay quần áo đi làm, từ trong phòng bước ra. Dường như cô ta
không biết vừa rồi trong phòng khách chúng tôi đã bàn luận về vòng một của
mình, lạnh lùng lườm tôi một cái, rồi quay sang nói với Linh Huyên: “Tớ đi làm
đây”.
Tô Tô
tinh quái nháy mắt ý bảo tôi đi cùng với Trình Lộ.
Tôi đi
cùng Trình Lộ ra cửa, nói nhỏ: “Có muốn ngồi xe tôi đến công ty không?”.
“Không
cần!”. Trình Lộ quay lại trừng mắt nhìn tôi rồi khom người xuống đi giày cao
gót.
Lần đầu
tiên tôi để ý, thấy chân cô ta cũng khá nhỏ nhắn, tuy đang tức giận, nhưng
khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp.
Cô ta
đứng thẳng lên, cầm túi xách, đi ra ngoài.
Tôi xỏ
đôi giày da vào, bước theo cô ta: “Này, ở công ty không được ăn nói linh tinh
đấy, biết chưa?”.
“Tôi
thích nói gì thì nói, anh quản được chắc?”. Đôi mắt hạnh đào của Trình Lộ trợn
lên, nói.
“Cô nên
biết, đưa tin đồn nhảm về đồng nghiệp là một hành vi vi phạm kỷ luật rất nghiêm
trọng”. Tôi nói tiếp.
“Đây
đâu có phải là tin đồn nhảm, rõ ràng là sự thật mà!”. Trình Lộ rõ ràng là muốn
chống đối với tôi, lập tức bật lại.
“Vậy
được, tôi sẽ nói với mọi người tôi sống cùng nhà với cô. Dù sao cũng là sự
thật”. Tôi nói.
“Anh...”.
Tư duy của Trình Lộ rốt cuộc cũng không nhanh nhạy bằng tôi, bị tôi “cướp” mất
một quân cờ.
“Cô ở
phòng bản quyền, tôi ở phòng thị trường, chúng ta nước sông không phạm nước
giếng, nói thực, cô cũng không quản nổi tôi, làm người không nên quá đáng quá”.
Tôi vẫn sự cô ta đi đâu cũng tuyên truyền tôi là gay, không yên tâm, cảnh cáo
trước một câu.
“Biết
tôi là giám đốc, sao lúc thường không tôn trọng tôi chút đi!”. Trình Lộ kiêu
ngạo ngẩng đầu lên, giáo huấn tôi.
“Chức
vụ của cô cao hơn tôi, nhưng dù sao cũng không phải ở phòng tôi. Nói thật, về
chức danh tôi còn là nhân viên xuất bản cao cấp, còn cao hơn cô chút xíu đó”.
Tôi nói.
Câu này
đã động đến đúng nỗi đau của Trình Lộ. Tuy cô ta được thăng chức lên làm giám
đốc phòng bản quyền, nhưng năm ngoái không thông qua cuộc sát hạch nhân viên
xuất bản cao cấp, danh hiệu đó bị tôi cướp mất, trong lòng vẫn luôn hậm hực.
“Cứ chờ
xem!”. Trình Lộ nói không lại tôi, tức giận ném lại ba tiếng đó, xách túi, giậm
giày lộp cộp, ra bến xe bus đợi xe.