Tra Vương Tác Phi

Chương 51: Chương 51: Nổi giận!




Tắm rửa, cởi hết y phục, cô nam quả nữ....

Các loại hình ảnh, cảnh tượng không thích hợp cho trẻ em nháy mắt xuất hiện tràn lan trong đại não Dung Khuynh. Đồng thời trái tim cũng run run, máu mũi thiếu chút nữa đã chảy ra. Vừa e sợ nhưng cũng vừa có sắc tâm, bản lĩnh vì thế mà to ra!

Hầu hạ Trạm vương tắm rửa, tiếp xúc thân mật với Trạm vương. Trong mắt rất nhiều người đấy là may mắn, là bánh bao từ trên trời rơi xuống. Cho nên nàng muốn nhập gia tùy tục, đi theo tư duy của đại chúng!!

Nàng kích động, thụ sủng nhược kinh bước vào. Nhất định không được già mồm hay ngượng ngùng (thật ra là nàng không biết). Thẹn thùng e lệ gì đó, đó là điểm yếu của nàng.

Nhấc váy lên, Dung Khuynh mang theo gương mặt thanh chính lại cung kính bước vào phòng tắm. Vẻ mặt kia...

Lẫm Ngũ thầm cười nhạo một tiếng trong lòng, bảo nàng đi hầu hạ chủ tử tắm, nàng lại làm như bị bắt đi xử án không bằng.

Xử án? Đồ vô dụng! Nàng đơn giản chỉ là đang dựa vào biểu hiện bên ngoài để bày tỏ rằng nàng không hề có sắc tâm gì với Trạm vương, thật sự không có!

Bất quá, tiếp xúc với Trạm vương, tỉ lệ nguy hiểm đúng là quá cao, mặc kệ là chỗ nào, không cần biết là cảnh tượng gì, chỉ cần không cẩn thận đều sẽ biến thành án tử, kể cả trên giường. Cái chết oan ức của tiền thân chính là bằng chứng rõ ràng rành không lau đi được.

Run rẩy!

Vừa bước vào phòng tắm đã lập tức nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Trạm vương đứng bên trên thùng tắm, nghiêm túc nhìn chằm chằm những cánh hoa đỏ như lửa đang phiêu bạt trong nước!

Nam nhân tắm rửa bằng cánh hoa!

“Ngươi chuẩn bị rất có tâm!”

“Đều là việc tiểu nữ phải làm, Vương gia không cần khách sáo!” Nàng đúng là đã dụng tâm lương khổ. Ngươi ghét bỏ cánh hoa thì tốt nhất đừng tắm rửa.

Trạm vương liếc nàng một cái, sau đó nhấc hai tay lên.

Dung Khuynh trừng mắt nhìn, mãi lát sau mới hiểu được, đây không phải là muốn nàng yêu thương nhung nhớ, mà là muốn nàng cởi y phục cho hắn! Thiếu chút nữa đã hiểu sai.

Sống hai đời, nàng ngoại trừ lột quần áo của nam thi ra, chưa bao giờ cởi ra cái gì của người sống! Đặc biệt là một mỹ nam. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm tình nóng hừng hực. Nếu là ở hiện đại, kiềm nén không được nàng sẽ lập tức giở trò một phen. Nhưng còn trước mặt Trạm vương...

Thành thật tiến lên, cúi đầu phục tùng, động tay cởi từng tầng y phục xuống. Theo động tác của nàng, thân thể Trạm vương dần dần hiện ra trước mắt.

Bả vai rắn chắc khoan thai, cánh tay trường kiện, cơ ngực tinh tráng, sáu múi cơ bụng căng đầy, còn có... (Tg: Ai cũng nghĩ tới thứ không nên nghĩ? Các bạn nghĩ hay không ta không biết rõ, dù sao ta có nghĩ, không sạch không sạch a!!)

Còn có... đôi chân dài rắn chắc. Y phục đã cởi hết, chỉ còn mỗi một cái quần lót, Dung Khuynh không động nữa.

Cúi đầu, cung kính đứng ở một bên: “Vương gia, có thể tắm được rồi.”

“Còn một kiện nữa!” Trạm vương gia nhìn chằm chằm Dung Khuynh, nói nhẹ như mây gió.

Da mặt Dung Khuynh căng chặt, ngước mắt nhìn Trạm vương một cái, sau đó lại rũ xuống, bàn tay nhỏ bé nhẹ cọ xát trên y phục để giảm bớt mồ hôi. Nàng nên ngượng ngùng nhẹ nhàng? Hay là dứt khoát quả quyết đây?

Hai sự lựa chọn, quyết định ngay lập tức.

Dung Khuynh nhấc chân tiến lên, đi đến sau lưng Trạm vương. Rồi sau đó duỗi tay ra, nắm lấy kiện y phục cuối cùng kia, hô.... Gọn gàng kéo xuống!!

Ngay lập tức, toàn bộ thân thể đều lồ lộ ra ngoài!

Bingo! Dung Khuynh, ngươi làm rất tốt!

Không phải chỉ là một nam nhân lõa thể thôi sao!! Hắn là người bị nhìn hết còn không sợ, nàng là người nhìn còn sợ cái gì!

Chỉ là, sau khi bị cái mông trắng bóng, rắn chắc, ngạo nghễ diêu lên kia đập vào mắt, Dung Khuynh lập tức mở to mắt... thẳng tắp nhìn lên xà nhà. Mặc niệm “sắc tức là không, không tức là sắc”, trên đầu chữ sắc có cây đao, nam mô a di đà Phật, vô lượng thiên tôn,....

Mà giờ khắc này, Trạm vương không mảnh vải che thân, tâm tình hoàn toàn không đẹp đẽ gì. Dưới thân chợt lạnh, da mặt căng thăng, môi khẽ mím.

Bị nữ nhân rút hết quần áo, đây chính là lần đầu tiên. Tuy là lệnh của hắn, nhưng.... nữ nhân vô liêm sỉ này lại dám lột của hắn thật!!

Chuẩn xác mà nói, trong lòng Trạm vương gia giờ phút này có chút ít sụp đổ.

Cởi y phục của nữ nhân, hắn không kiên nhẫn. Bị nữ nhân cởi y phục, hắn...

“Cút ra ngoài cho ta!!” Này là xấu hổ? Không chắc chắn. Nhưng hắn đúng là đang nổi giận, cái này thì chắc chắn!

Trạm vương giận dữ, Dung Khuynh chân nhanh hơn não, nhanh nhẹn chạy ra ngoài, cái tốc độ chạy toán loạn kia phải gọi là mau.

Thấy Dung Khuynh chạy trốn như con thỏ nhỏ, Trạm vương đen mặt. Nữ nhân đáng chết này!!

Rút hết y phục của hắn, lại không có phản ứng gì với hắn? Khụ, cởi đồ ngươi, làm ngươi, ngươi nguyện ý? Không, Trạm vương nhất định sẽ đánh bay nàng. Nam nhân này, quả nhiên khó hầu hạ!

Bất quá, Trạm vương đúng là có oan uổng Dung Khuynh một chút. Kỳ thật Dung Khuynh có mơ ước, chỉ là nàng không có cái gan giở trò đó.

Chạy ra khỏi phòng tắm, Dung Khuynh không nhịn được há miệng cười ha ha.

Trạm vương thẹn thùng. Nàng chiếm tiện nghi của hắn. Cảm giác này là tự nhiên xuất hiện, rất kì diệu!!

Lẫm Ngũ nhìn thấy lại không hiểu gì. Chủ tử nổi giận, Dung cửu cười, đây là tình huống gì?

Tình huống gì? Dung Khuynh không dám kể, Trạm vương gia cũng sẽ không đi nói. Muốn biết, tiếp tục đoán đi!

----------------

Cố gia.

Dung Khuynh bị phá thân, Dung Khuynh và Trạm vương dính líu không rõ, Dung Khuynh đính hôn với Cố Đình Dục, Dung Khuynh lại hoài hài tử... Đợi chút! Mọi chuyện liên tiếp theo nhau mà đến khiến Cố Chấn khóa chặt mày mãi không dãn ra.

“Cựu phụ, chuẩn bị đưa Dục biểu đệ rời kinh sao?” Dung Dật Bách nhìn Cố Chấn, nhàn nhạt hỏi.

“Đúng vậy!”

“Cựu phụ định đưa hắn đi nơi nào?”

“Quân doanh!”

Nghe vậy, ánh mắt Dung Dật Bách lóe lên.

Cố Chấn không tức giận nữa, trong mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, nhưng phần nhiều vẫn là kiên định: “Nó cũng không còn nhỏ nữa, đến quân doanh khổ luyện một chút cũng không phải là chuyện xấu cho nó.”

Hắn không thể nào cấm túc Cố Đình Dục mãi được. Cấm túc nhưng hắn vẫn bướng bỉnh, ngây thơ như cũ, vậy thì không bằng để nó đi chịu khổ một chút. Như thế cũng vừa có thể giúp nó tránh khỏi cục diện hỗn loạn hiện tại.

Dụng ý của Cố Chấn, Dung Dật Bách cũng rõ, không nói thêm gì. Bởi vì hắn không cần nói mình đồng ý, không cần gián tiếp thừa nhận Cố Đình Dục bất lực trước mặt Cố Chấn.

Hai người nhất thời trầm mặc!

Thật lâu sau, Cố Chân mở miệng trước: “Khuynh Nhi nàng... tốt không?”

“Vâng, nàng còn tốt!”

Nó xong, lại lâm vào yên lặng. Nhắc đến Dung Khuynh trong tình huống này, Cố Chấn có loại cảm giác rất không tự nhiên! Nhưng còn nói được gì thì nói....

“Bách Nhi, sau này...”

“Đợi khi Trạm vương hết hứng thú với Khuynh Nhi, con sẽ liền mang muội ấy rời đi.”

Nghe Dung Dật Bách nói, Cố Chấn ánh mắt khẽ động, vẻ mặt phức tạp. Mang Dung Khuynh rời đi, cũng có nghĩa là Dung Dật Bách đã quyết định không cho nàng gả vào Cố gia. Ý tưởng này...Cố Chấn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chỉ là...

“Đây là do Hoàng thượng tứ hôn, cho nên, nếu là có thể...” Sau chữ cho nên bất quá cũng chỉ là một câu khách sáo mà thôi. Tiếp theo, Cố Chấn lời còn chưa dứt đã bị Dung Dật Bách cắt ngang.

“Khuynh Nhi chợt sinh trọng tật, muốn rời kinh tĩnh dưỡng, cũng là bất đắc dĩ.”

Hoàng thượng thứ hôn, không thể từ hôn. Dám không dám, muốn không cưới, đó đều chính là kháng chỉ bất tuân. Tội danh này không người nào có thể gánh nổi!

Muốn khong thành thân, trừ phi là tự tay Hoàng thượng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, bất quá...chuyện đó quá khó! Hoặc chính là...Trạm vương mở miệng, nhưng chuyện này còn khó hơn.

Hoặc là, Dung Khuynh hoặc Cố Đình Dục một trong hai người chết đi. Nhưng ngẫm lại, nếu thật sự làm vậy, kết quả sẽ càng khó coi.

Cố Chấn rũ mắt xuống, yên lặng không nói gì.

Dung Khuynh rời kinh, là bất đắc dĩ, cũng là kết quả tốt nhất.

Cho dù Dung Khuynh bệnh nặng, Cố gia vẫn muốn cưới được người. Chỉ cần nàng ở lại Cố gia, tất cả mọi người đều sẽ được sống tốt hơn rất nhiều. Còn như danh tiếng của thiếu phu nhân Cố gia, mất thì mất đi!

Thấy Cố Chấn im lặng, Dung Dật Bách cũng hạ mắt xuống, sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ, chỉ là đáy mắt xẹt qua một chút tối tăm, trầm trầm, tĩnh mịch.

----------------

Trên trang.

Sau khi Trạm vương tắm rửa xong, lúc dùng cơm, Dung Khuynh tự giác biến mất, không xuất hiện lắc lư trước mặt hắn, đỡ chọc tới phiền phức.

Sau khi Trạm vương gia thẹn quá hóa giận, hẳn sẽ rất không vừa mắt nàng. Tại thời điểm này nàng mà gặp may khoe mẽ, khẳng định sẽ không có quả ngon để ăn. Chỉ cần là người thì tự nhiên sẽ thấy rõ ràng. Cho nên Dung Khuynh vẫn nên tự giác trốn ở trong một góc nào đó tập vẽ vòng tròn thôi.

Đối với chuyện Dung Khuynh chạy trốn, Trạm vương không nói gì. Hắn chỉ ưu nhã, thản nhiên dùng bữa, vẻ mặt như thường, nhìn không ra có gì bất thường.

“Chủ tử!”

Lẫm Nhất từ ngoài đi vào, tiến lên thỉnh an, sau đó không đợi Trạm vương phải phí lời hỏi thăm, lập tức bẩm báo: “Chủ tử, chạng vạng hôm nay Trang trắc phi có ra khỏi phủ, định lên trang thỉnh an chủ tử. Nhưng trên đường đi đột nhiên xảy ra chuyện.”

Nghe vậy, Trạm vương tới mi mắt cũng không thèm nhúc nhích một cái, không nhanh không chậm dùng thức ăn, không mặn không nhạt hỏi: “Người có chết không?”

“Tính mạng không cần lo, chỉ là khuôn mặt bị thương!”

Bị thương khuôn mặt? Đối với một nữ nhân mà nói, sợ là so với mất mạng còn đáng sợ hơn! Trang trắc phi khẳng định bây giờ đang hết sức táo bạo.

Trạm vương đặt đũa xuống, nhàn nhạt mở miệng: “Dọn dẹp bên trong phủ một chút.”

“Tuân lệnh!” Lẫm Nhất lĩnh mệnh rời đi.

Tin tức chủ tử đến trang lại tới tai Trang trắc phi nhanh như vậy, vì thế, trong Vương phủ này cần phải dọn dẹp lại một chút.

Trạm vương lau lau tay, đứng dậy, nhìn Lẫm Ngũ một cái: “Gọi Dung cửu vào!”

“Vâng!”

Dung Khuynh mặt mũi tràn đầy cung kinh theo Lẫm Ngũ bước vào phòng.

“Vương gia!” Dung Khuynh quỳ xuống thỉnh an.

Trạm vương nằm trên giường êm, tiếp tục lật sách trong tay, nhìn cũng không nhìn Dung Khuynh lấy một cái, chỉ nói: “Đi xuống đi!”

Trạm vương nói xong, Dung Khuynh chân còn chưa nhấc Lẫm Ngũ đã xoay người rời đi trước. Dung Khuynh da mặt căng chặt.

Trạm vương không mở miệng, Dung Khuynh cũng không nói trước. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, trừ tiếng lật sách của Trạm vương ra, thì chính là tiếng hô hấp nhè nhẹ của hai người.

Ánh sáng mờ nhạt, ánh trăng mông lung, hương thơm nhiệt độ vừa phải. Không khí này thật sự có một chút hương vị hoa dưới trăng, ngoại trừ trái tim đang run rẩy!

Không biết đã qua bao lâu, ngay lúc Dung Khuynh đang cân nhắc có phải Trạm vương ngủ rồi hay không....

“Dung cửu!”

Âm thanh Trạm vương vừa vang lên, Dung Khuynh lập tức tỉnh táo: “Ở đây!”

Bụp... Một quyển sách đưa ra trước mặt nàng.

“Đọc quyển sách này cho bản vương!”

Nghe vậy, Dung Khuynh cúi đầu, khi thấy rõ quyển sách kia là loại sách gì, da đầu khẽ run run, là sách cùng thể loại với quyển Kim Binh Mai kia!

Chẳng lẽ nói.... Nảy giờ lâu như vậy, Trạm vương gia là lật xem quyển sách này sao? Thật muốn biết, lúc hắn độc quyển sách này, thân thể có loại cảm giác gì!!

Dung Khuynh mới nghĩ tới đó, bỗng nhiên Trạm vương mở miệng nói ra một câu lệnh Dung Khuynh cứng đờ, hóa đá...

“Đọc tới đâu, thực hành trên người bổn vương tới đó!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.