Trác Ngọc

Chương 109: Chương 109: Hài tử kia tên Tần Diễn




Editor: Miri (Torianimereview.wordpress.com)

- --------------------

Phó Trường Lăng ổn định tâm thần, cất bước đi tới tòa tửu lầu kia. Nếu đã tới, thì cứ đi uống chén rượu trước đã.

Hắn đi vào tửu lầu, vén màn lên, người trong tửu lâu ra vào nhộn nhịp, vô cùng phồn hoa, Phó Trường Lăng lúc này mới nhớ tới xung quanh Luân Hồi kiều đều tứ phía quạnh quẽ, tại sao lại dựng một tòa tửu lầu ở đây, mà bên trong tửu lầu lại luôn có nhiều người như vậy?

Lòng hắn mang vài phần tò mò, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ cầm kiếm đi xuyên qua đám người, tìm kiếm một chỗ ngồi gần cửa sổ.

Ngồi ở cửa sổ lúc nào cũng có thể thấy Luân Hồi kiều cách đó không xa, hiện tại không phải là vào đông, vậy nên trên cầu chỉ có băng tuyết đóng lại một nửa, nước chảy dưới cầu cũng như thế, một nửa đóng băng một nửa vẫn chảy, nhìn qua rất kỳ quặc.

Phó Trường Lăng đặt la bàn và kiếm lên trên bàn, một tay đặt ở cạnh kiếm, một tay chống cằm, giương mắt nhìn Luân Hồi kiều gần đó.

Tiểu nhị giắt khăn trên vai, trong tay bưng ấm trà cùng chén đũa, nhanh nhẹn băng xuyên qua đám người đi tới cạnh Phó Trường Lăng. gã đặt ấm trà và chén đũa lên bàn, nhiệt tình hỏi: “Khách quan muốn ăn gì?”

Phó Trường Lăng nghe tiểu nhị đón tiếp mình, quay đầu nghiêm túc đánh giá tiểu nhị một lát, nhận ra người này có mặt mày hơi tương tự với một người mà hắn đã gặp ở chỗ này đời trước, trái lo phải nghĩ mới nhớ ra gã chính là chưởng quầy đã cho hắn cây dù lúc trước.

Hiện tại gã còn đang làm tiểu nhị bưng bê, ai ngờ 40 năm sau lại trở thành chưởng quầy tửu lâu này.

“Khách quan?” Tiểu nhị thấy Phó Trường Lăng đơ mặt ra nhìn mình, không khỏi có chút nghi hoặc. Phó Trường Lăng phục hồi tinh thần lại, cười nói, “Cứ dọn món ngon nhất của các ngươi ra đi, đặc biệt là rượu.”

Tiểu nhị nghe Phó Trường Lăng hào phóng như vậy thì mặt lập tức hớn hở, vui vẻ bảo: “Khách quan yên tâm, tiệm của chúng ta có rượu gạo tinh khiết thơm nức, tiếng lành đồn xa, có biết bao tiên gia đến đây vì nó, tuyệt không làm thất vọng!”

“Được.” Phó Trường Lăng cười gật đầu, vỗ vỗ vai tiểu nhị, “Ngươi làm chăm chỉ đi, ngươi có tiền đồ.”

Tiểu nhị ngẩn người, sau hơi ngượng ngùng cười cười: “Khách quan ngài chính là tiên gia, ngài nói như vậy, tiểu nhân làm sao có thể không đưa cho ngài thêm món, vậy để bưng cho ngài một đĩa đậu phộng, nghe thư uống rượu ăn đậu phộng, thích ý!”

Nói xong, tiểu nhị lập tức xoay người sang chỗ khác. Phó Trường Lăng nghe xung quanh truyền đến tiếng vỗ tay lác đác, hắn ngẩng đầu lên, mới phát hiện có một vị nam tử đang lên đài.

Nam tử kia mặc một thân thanh y, chắp tay trí tạ với mọi người. Phó Trường Lăng nhìn đoán một lát mới nhận ra người này chính là lão nhân kể chuyện đời trước. Hiện tại y còn đang trong niên hoa đẹp nhất, nhìn qua vô cùng khí phách hăng hái.

“Cảm tạ các vị ủng hộ, các vị hẳn là cũng biết, tại hạ đã được Hồng Mông Thiên cung triệu tập dự tuyển, ngày mai phải khởi hành đi Thiên cung khảo thí, lần này có lẽ một đi không trở lại, chư vị chớ nhớ mong.”

“Tiên sinh, nếu ngài không trở lại, ai kể chuyện cho chúng ta?”

Có người ở dưới lớn tiếng đặt câu hỏi, nam tử cười rộ lên: “Mấy thứ ta có thể kể cũng đã kể gần hết cả, các ngươi còn muốn nghe cái gì nào?”

“Nói mấy chuyện đại sự ấy!” Có người hô lớn, “Mấy thứ chưa từng nghe!”

Khi mọi người nói chuyện, tiểu nhi bưng rượu và thức ăn, đậu phộng tới trước mặt Phó Trường Lăng. Hắn dựa vào trên bàn, gắp đậu phộng, bắt đầu nổi tò mò không biết nam tử này sẽ nói chút thứ gì.

Nam tử kia nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Đại sự...... Không bằng các ngươi hỏi đi, muốn nghe cái gì, ta biết đều sẽ kể hết.”

Nói xong, nam tử kia ngồi xuống, mở quạt ra, rất có vài phần phong vị tiêu sái.

“Nói đi, nói về cái thôn không người bên cạnh ấy.”

Phó Trường Lăng lớn tiếng mở miệng, vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều nhìn lại đây, tiên sinh kể chuyện phe phẩy cây quạt, cười tủm tỉm nói: “Vị công tử này là người bên ngoài đúng không?”

“Sao ngươi biết?” Phó Trường Lăng chống cằm, lười biếng nói, “Khẩu âm ta cũng không khác các ngươi bao nhiêu đâu.”

“Bởi vì ai ở nơi này cũng biết, ở quanh đây không phải là có một cái thôn không người, mà là ngoài các vùng quanh Luân Hồn kiều ra, thì không nơi nào có người.”

Nghe được lời này, Phó Trường Lăng hơi hơi sửng sốt, tiên sinh lể chuyện kia thong thả nói: “Hóa ra tiên gia không biết sao? Sau khi Việt Tư Nam xây huyết trì, linh khí nơi này trở nên khô kiệt. Trừ bỏ nơi gần Luân Hồi kiều còn có thể có cây cỏ chim thú tồn tại, thì những nơi khác đã sớm thành đất người không thể ở.”

“Cây trồng gieo sẽ chết, thú vật cùng người ở một thời gian, chẳng bao lâu sẽ già cỗi chết đi, người trẻ tuổi nên rời đi đều đã rời đi, chỉ có người không rời đi mới còn lưu lại nơi này.”

“Tại sao không rời đi?”

Phó Trường Lăng hơi nghi hoặc, tiên sinh kể chuyện cười cười: “Lưu lại nơi này, còn có vài mảnh ruộng, ra ngoài có thể gì?”

“Đúng đó,“ người bên cạnh phụ họa, “Nghe nói bên ngoài cũng có rất nhiều người làm nông không sống nổi, ai cũng phải chạy cậy nhờ các đại tông môn, muốn đi tìm nơi có linh khí dồi dào. Phải đoạt lương thực với một đống người như vậy, chi bằng lưu lại nơi này.”

Phó Trường Lăng nghe xong thì nhíu mày, lúc này hắn mới nhận ra, nguyên lai chuyện linh khí khô kiệt đã xảy ra lâu như vậy, nghiêm trọng đến mức này ở trong bá tánh bình thường.

Hắn nghĩ nghĩ, lại chú ý nói: “Việt Tư Nam xây huyết trì ở gần đây?”

“Đúng vậy, “tiên sinh kể chuyện nâng tay, chỉ về phía Phó Trường Lăng, “Ở ngay ngoài kia, đã xảy ra mười lăm năm trước.”

“Chuyện này ta còn nhớ rõ.” Trong đó, một người trung niên thở dài, quay đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng, “Lúc trước, bên kia còn có một tòa thành, bắt rất nhiều người, xây một cái ao to, lúc ấy chúng ta còn đang nghĩ không biết ả ta xây cái ao lớn thế làm gì.”

“Ngươi là người ở đây sao?”

Phó Trường Lăng thẳng lưng hỏi, trông nghiêm túc lên hẳn.

Người nói chuyện thở dài: “Không tồi, khi đó ta đúng là bị ả bắt lại. Ả bắt chúng ta xây một cái ao lớn hình tròn, còn sai chúng ta điêu khắc rất nhiều hoa văn ở bên trong. Sau đó, ả kêu chúng ta đứng ở trong đấy, rồi lại thả vào rất nhiều rối gỗ, một đám chém giết chúng ta treo lên, để cho máu chảy vào trong ao.”

“Vậy ngươi chạy thoát bằng cách nào?”

Người khác nghi hoặc.

“Ả nhìn tới một nửa, liền có tiên sư khác tới ngăn cản ả, lúc ấy đầy trời toàn là tu sĩ, ta liền nhân cơ hội chạy trốn. Sau này ta lại nghe rằng những tu sĩ đó đều đã bị ả giết.”

Người trung niên kia nghiến răng nghiến lợi: “Ma đầu.”

Người kể chuyện nghe trung niên nhân nói xong, cũng cảm khái: “Quả thật là thế, thật ra lúc ấy ta cũng ở đó.”

“Tiên sinh cũng ở?”

Phó Trường Lăng hơi tò mò: “Tiên sinh khi đó hẳn là còn rất nhỏ đi?”

Người kể chuyện gật đầu: “Ta cùng với vị lão gia này hẳn cũng xem như là đồng hương, lúc ấy ta bất quá chỉ mới sáu tuổi, người nhà ta đều ở trong thành. Khi Việt Tư Nam tới bắt người đi tu sửa huyết trì, ta bị cha nương giấu ở trong rương tại một cái ngõ nhỏ. Nhắc lại thấy buồn cười, lúc ấy cũng có rất nhiều người giấu hài tử của mình, ta bị cha nương bỏ vào trong rương còn quen biết được một kỳ nhân.”

“Như vậy cũng có thể quen người,“ Phó Trường Lăng bật cười, “Chắc là thành sinh tử chi giao đi?”

“Nếu y còn sống...thôi, kỳ thật ta cũng không quản y, đại khái chắc cũng không nảy sinh giao tình gì.” Người kể chuyện thở dài, dường như là có chút tiếc hận, Phó Trường Lăng khó hiểu hỏi: “Tại sao, có gì bất trắc xảy ra à?”

“Người ta gọi kỳ nhân này, thật ra tuổi còn rất nhỏ, lúc đó còn nhỏ hơn ta hai tuổi.” Người kể chuyện nói xong, Phó Trường Lăng theo bản năng lại nhớ tới Tần Diễn.

Bốn tuổi vào 15 năm trước, thật ra lại bằng tuổi Tần Diễn.

“Là nhân vật có tiếng trong thành năm ấy, xuất thân từ tiên môn duy nhất trong thành là Tần thị, vừa sinh ra đã là Thiên Linh Căn, nghe nói cha nương y đã tính đưa y đến Hồng Mông Thiên cung để giáo dưỡng, nhưng ai ngờ vừa sinh ra lại bị thiếu hồn phách.”

Phó Trường Lăng nghe tới họ “Tần” này, không khỏi có chút mẫn cảm, truy vấn: “Sau đó thì sao?”

“Sau khi xảy ra chuyện, cha nương y giấu y ở trong rương gỗ, xem như thoát một mạng. Khi đó ta tuổi nhỏ, chỉ lo mình chạy trốn, chờ trong thành yên ổn, sau khi người bị bắt đi hết, ta mới lén bò ra, cũng mặc kệ y. Ta ở trong thành lưu lạc khắp nơi, về nhà tìm đồ ăn được. Sau đó ta lại nghe nói có tiên nhân tới, ta vội vàng ra khỏi thành, muốn đi tìm cha nương ta, lúc này, ta lại gặp vị Tần công tử đó.”

Người kể chuyện đang hồi tưởng, trên mặt lộ ra vẻ thương hại: “Y là ngốc tử bị thiếu hồn phách, lúc ấy đã đói đến mức chỉ còn da bọc xương, rõ ràng là chưa từng ăn gì. Ai cũng không biết tại sao hơn mười ngày không ăn gì mà y lại có thể sống sót, có lẽ là do Thiên Linh Căn đi. Lúc ấy tiểu hài tử đều chạy thục mạng về cửa thành, y cũng vậy, chỉ là y chạy chậm hơn so với người khác, như là......”

Người kể chuyện đang kể bỗng nhíu mày, rốt cuộc tìm ra từ thích hợp để dùng: “Như là bị treo bởi một sợi tơ trước người, bị ai đó kéo đi. Rất nhiều tiểu hài tử đã đến cửa thành, nhưng y vẫn còn đang chậm rãi đi. Ta đi lên nói chuyện với y, y cũng không nói lời nào, ta không có thời gian quản y, thế là chạy trước.”

“Đến lúc ta chạy đến cửa thành, liền thấy tu sĩ trên trời từng bước từng bước nổ tung, máu thịt rơi toàn bộ vào trong cái ao kia. Tất nhiều tiểu hài tử bị dọa khóc, oa oa khóc lớn, ta cũng là bị dọa đến choáng váng, ở cửa thành ngơ ngác nhìn những tu sĩ đó rơi xuống vũng máu, có một thiếu nữ váy tím đứng ở bên cạnh ao, nói bọn họ dơ.”

“Hài tử kia đâu?”

Phó Trường Lăng không biết sao lại vô cùng quan tâm đến hài tử kia.

Trực giác của người tu đạo đều là do được Thiên Đạo nhắc nhở, tuy rằng chính hắn cũng không biết sao lại nghĩ thế, Phó Trường Lăng cũng không hề khắc chế, chấp nhất dò hỏi.

Người kể chuyện là người miệng rộng, cũng không cố tình muốn giấu giếm, hồi tưởng kể: “Toàn bộ hài tử đều đang sợ hãi, nhưng Tần công tử lại không sợ một chút nào. Y cứ từng bước một đi về hướng huyết trì, đi kiên định đến lạ thường, ta gọi y rất nhiều lần, y lại không đáp ta câu nào. Kiếm quang trên trời đánh xuống khắp nơi, ma nữ váy tím phía dưới đánh với bọn họ bất phân thắng bại. Tần công tử vận khí cũng tốt, ai đánh cũng không dính y, sau đó ta thấy y đi tới gần huyết trì, một tiếng bịch vang lên, lập tức nhảy xuống.”

“Vậy chắc chắn y chết rồi.”

Người trung niên nói chuyện khi nãy nhíu mày: “Huyết trì kia rất sâu.”

“Ta cũng đã tưởng như vậy.”

Người kể chuyện lộ ra nét mặt nghiêm túc tới: “Nhưng thực tế lại không phải như thế.”

“Y còn sống?”

Người khác kinh ngạc hỏi lại, người kể chuyện hiện ra vài phần sợ hãi trên mặt, gật gật đầu: “Lúc ấy ta bị dọa sợ, chân mềm, không chạy nổi, sau đó có mấy cục đá rơi xuống đánh ầm ngay cạnh ta, ta cuộn tròn, lại vừa đúng lọt vào khe hở giữa mấy cục đá đó, liền thấy bên ngoài có tu sĩ đánh tới đánh lui.”

“Cuối cùng toàn bộ tu sĩ đều bị giết, huyết trì chứa đầy máu, sau đó ta lại thấy Việt Tư Nam nghiêng ngả lảo đảo đứng ở bên bờ huyết trì, lẩm bẩm xong rồi nhảy xuống, không biết là đang làm gì. Sau đó, toàn bộ huyết trì đều ùng ục, vị Tần công tử kia cũng được máu đẩy lên!”

Người kể chuyện đại kinh thất sắc: “Y không chỉ chưa chết, còn mở mắt, mồm miệng rõ ràng hỏi Việt Tư Nam một câu “Đây là Vân Trạch sao?”, các ngươi nói có lạ hay không, trước kia hồn phách y bị thiếu, vốn không nói được.”

Phó Trường Lăng nghe vậy cũng hoảng sợ: “Ngươi nói thật đấy à?”

“Thiên chân vạn xác.” Người kể chuyện nâng tay, một bộ muốn thề thốt, “Ta chỉ có thể nói có một số việc ta chắc là nhớ không rõ, nhưng đây tuyệt đối không phải bịa đặt.”

“Sau đó thì sao?”

Phó Trường Lăng vội vàng đặt câu hỏi.

Hắn đột nhiên phát hiện bản thân đã nghĩ quá đơn giản. Nếu Việt Tư Nam năm đó ở Thái Bình trấn chính mắt thấy Lận Trần chết, nếu Việt Tư Nam thành một ả ma đầu, nàng phản kháng, chỉ là đối nghịch tiên đạo giết vài người thường thôi sao?

Tại sao nàng tu sửa huyết trì? Lúc trước, phong ấn khí mạch ở Thái Bình trấn là do ai phá?

Nhiều tu sĩ Nghiệp Ngục như vậy, chẳng lẽ đều là từ cái phong ấn khí mạch kia xông ra?

Đây mới là mấu chốt.

Sau khi Lận Trần chết, Việt Tư Nam giống như phát cuồng mà tu sửa huyết trì, rốt cuộc là vì cái gì, đây mới là mấu chốt!

“Sau đó, ta hôn mê.”

Người kể chuyện có chút ngượng ngùng cười cười: “Tuổi nhỏ, lại đói, bị dọa sợ.”

Phó Trường Lăng nghe y nói câu đó, quả thực muốn xông lên đánh người.

Hắn nhịn xuống cảm xúc của mình, hỏi vấn đề mình muốn hỏi nhất: “Tần công tử kia tên gì?”

Nếu thật sự là một Thiên Linh Căn còn sống, không thể nào lại không có tiếng tăm gì.

Người kể chuyện nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhớ lại tên hài tử kia.

“Tần Diễn.”

Phó Trường Lăng nghe hai chữ đó, đột nhiên mở to hai mắt. Người nọ đánh quạt xuống một cái, sau đó chỉ về hướng Phó Trường Lăng, khẳng định: “Y tên Tần Diễn.”

- ------------

Lời Editor:

Cái plot twist gì thế này vcl =))))))

Hồn phách thiếu này không phải là hồn bị thiếu do tình căn. Rốt cuộc cái gì bám vào Tần Diễn, hay Tần Diễn bây giờ là ai, tại sao Tần Diễn không nhớ Việt Tư Nam? Có kha khá câu hỏi cần lật lại, khổ:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.