Editor: Miri (Torianimereview.wordpress.com)
- -----------------------------------------------------------
Phù chú "bặt" một cái lên tảng đá khiến nó vỡ ầm ra, một đại hài tử khoảng chừng ba bốn tuổi vội vã lăn khỏi đó. Nó mặc thanh sắc đồng y, trên đầu dùng vải trắng bao thành một búi tóc tròn quay, cơ thể xem như không béo, nhưng mặt lại mũm mĩm như bánh bao, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn, nhìn qua có cảm giác như "Châu tròn ngọc sáng".
Nhưng nó cũng không hoàn toàn giống một hài tử bình thường, cả người đều có ánh sáng mờ nhạt quanh quẩn, toàn bộ thân thể cứ như trong suốt, vừa thấy đã biết không phải là một hài tử con người.
Phó Trường Lăng thấy nó, lập tức vò phù chú trong tay, đồng tử kia vừa thấy ngón tay kẹp ba trương phù của Phó Trường Lăng thì lập tức ôm đầu gào khóc ra tiếng: "Ngươi đánh ta! Ta cứu ngươi, ngươi còn đánh ta. Lấy phù chú đánh ta một lần không đủ, ngươi còn muốn đánh ta lần hai, lần ba, lần bốn! Đồ bạch nhãn lang! Chó cắn Lã Động Tân, không biết người khác có lòng tốt!"
*Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm.**Đồng tử = bé trai
Đồng tử kia oa oa khóc lớn khiến cả sơn động đều vang vọng tiếng khóc của nó, Phó Trường Lăng bị nó khóc nháo như vậy cũng tự cảm thấy mình hơi giống một tên ác nhân. Hắn quan sát một lát, thấy đồng tử kia cũng chỉ biết khóc, liền do dự thu phù chú, đợi một hồi vẫn thấy đồng tử kia khóc không ngừng. Kim Đan của hắn đã vô cùng đau đớn, cũng không muốn lãng phí sức lực đi lo nó, liền thở dài, ngồi một bên nói: "Khóc đi, khóc xong rồi chúng ta lại nói chuyện."
Dứt lời, hắn dựa vào vách đá, nhìn nhìn xung quanh.
Xung quanh đều là xương trắng, trên chúng lại nở một loài hoa đỏ máu, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ tỏa ra hàn khí, chảy róc rách ra ngoài.
Nơi này dường như quả thật chỉ có tiểu hài đồng này.
Phó Trường Lăng xác định chuyện này xong thì cúi đầu, bắt đầu kiểm tra miệng vết thương của mình.
Vết thương đều đã được băng bó hết bằng vải, quả thật đã có người xử lý qua cho hắn. Hắn ngồi xếp bằng, muốn vận khí, có thể cảm nhận được linh căn vận chuyển, nhưng chỗ Kim Đan lại trống rỗng, không có một thứ gì.
Khi hắn ý thức được chuyện này, nói không mất mát là giả, rốt cuộc vòng đi vòng lại, viên kim đan này vẫn không thể giữ được.
Đồng tử bên cạnh khóc trong chốc lát, thấy Phó Trường Lăng không phản ứng mình, liền từ từ nguôi ngoai. Nó quan sát biểu tình Phó Trường Lăng, thấy trên mặt hắn có vài phần mất mát, đoán ra Phó Trường Lăng đang suy nghĩ gì, thật cẩn thận nói: "Hoa bên cạnh ngươi, ăn chút thì có thể khỏe lại một tí."
Phó Trường Lăng nghe nó nói vậy thì quay đầu nhìn nó một cái, thấy đồng tử kia biểu tình thấp thỏm, nhịn không được bật cười: "Vừa rồi không phải còn giương nanh múa vuốt làm ta sợ sao, bây giờ lại giúp ta?"
"Ta thấy ngươi đáng thương thôi!"
Đồng tử vừa nghe vậy thì tức khắc hơi buồn bực, Phó Trường Lăng nhận ra đồng tử chỉ là miệng cọp gan thỏ, chống thân đứng dậy, đi sang bên cạnh hái vài đóa hoa đỏ, đặt ở trước mặt xem xét tỉ mỉ.
Hoa này trông tương tự hoa bỉ ngạn trên tay áo Tô gia, nhưng nhìn gần lại thấy chúng khác nhau. Nhụy hoa này có màu đen, mang theo vài phần quỷ khí.
Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, liền nhận ra đây là thứ gì.
Là Khô Lâu hoa, loại hoa này lấy người làm chất dinh dưỡng, nở rộ trên xương khô. Loại hoa này tuy tà khí, nhưng cũng giống như Vãng Sinh hoa, ăn vào sẽ có lợi rất nhiều.
Vân Trạch đầy ắp linh khí nên rất ít chỗ cho hoa này sinh trưởng, nơi có thể sinh ra nhiều cụm hoa này đến vậy, trong trí nhớ của hắn chỉ có một nơi ――
"Nơi này là Vạn Cốt nhai?"
Phó Trường Lăng giương mắt nhìn về phía đồng tử, đồng tử có chút mờ mịt: "Vạn Cốt nhai gì?"
Phó Trường Lăng có chút kinh ngạc: "Nơi này không phải Vạn Cốt nhai?"
"Ta cũng không biết."
Đồng tử lắc đầu: "Ta vẫn luôn ở chỗ này, cũng chưa từng gặp qua ai khác. Ta cũng không biết người khác kêu nơi này thế nào."
"Ngươi vẫn luôn ngồi ở đây?" Phó Trường Lăng xem xét nó từ trên xuống dưới, không khỏi nói, "Ở bao nhiêu năm rồi?"
Đồng tử dường như nhất thời không có đáp án, vặn ngón tay bắt đầu đếm, Phó Trường Lăng trong lúc chờ nó đếm xong cũng đưa Khô Lâu hoa vào trong miệng nhấm nuốt.
Khô Lâu hoa rất mềm, có chút vị chua chua ngọt ngọt như nước sốt, cũng không xem như khó ăn. Chỉ là mỗi khi nhớ đến hoa này từ đâu mà tới, ăn mấy ngụm đã thấy hết nhai tiếp được nữa.
Khô Lâu hoa ăn vào trong miệng, Phó Trường Lăng tức khắc cảm thấy toàn thân ấm áp lên, cảm giác này bắt đầu lan tràn xung quanh, làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cảm giác thoải mái này khiến cho đau đớn ở bụng dịu đi, Phó Trường Lăng sắc mặt hơi tốt lên, đồng tử rốt cuộc cũng tính xong tuổi mình, sốt sắng khai: "Mười tám tuổi."
"Ngươi ở đây 18 năm rồi?" Phó Trường Lăng dựa vào vách đá, cảm thụ sự dễ chịu từ Khô Lâu hoa, nhìn nó nói, "Tại sao lại ở đây?"
"Ta cũng không biết." Đồng tử lắc đầu, "Chủ nhân đặt ta ở nơi này xong liền rời đi, nàng bảo ta ở đây chờ nàng, vậy nên ta chờ, đợi lâu thật lâu."
Đồng tử nói, thanh âm dần bé đi: "Cũng không biết chủ nhân khi nào mới đến đón ta."
"Chủ nhân ngươi tên là gì?"
Phó Trường Lăng thuận miệng hỏi, đồng tử hào hứng phấn chấn muốn đáp, lại đột nhiên sửng sốt, Phó Trường Lăng có chút nghi hoặc: "Sao?"
"Ta......" Đồng tử trở nên uể oải, "Ta không nhớ rõ chủ nhân tên gì."
Phó Trường Lăng nhướng mày, đồng tử mơ hồ kể: "Nàng bỏ ta lại đây đã lâu, ta ở đây từ từ sinh ra linh thức, nhưng sự tình trước kia, ta nhớ không rõ."
"Linh thức?" Phó Trường Lăng chụp lấy trọng điểm trong câu của nó, "Ngươi là khí linh?"
Đồng tử khinh thường nhìn hắn, sửa đúng lại: "Là kiếm linh."
Phó Trường Lăng bắt đầu hứng thú, có thể nói nhiều như vậy, lại không khiến hắn nhìn qua đã biết là kiếm linh, thì tất nhiên không phải vật phàm. Hắn cười tủm tỉm dỗ ngọt: "Ngươi bản thể ở đâu?"
"Hừ," đồng tử hừ lạnh một tiếng, "Ngươi thèm thuồng cơ thể của ta chứ gì."
Phó Trường Lăng: "......"
Hắn cảm thấy lời này nghe quái quái, ho nhẹ một tiếng, ngồi dậy làm ra bộ dáng người nghiêm túc: "Không nói thì thôi, ta cũng không muốn nghe."
Dứt lời, Phó Trường Lăng nhìn một màu đen như mực xung quanh, nghĩ nghĩ, lục lọi trong linh nang của mình, quả nhiên tìm ra được một chậu than. Hắn ở trước mặt đồng tử thả xuống chậu than, lại tìm lôi ra một cái giường, chăn, gối, còn có một vài đồ nấu nước...
Chẳng mấy chốc, toàn bộ sơn động đã được hắn bố trí gọn gàng ngăn nắp, thậm chí có thể nói là có chút xa hoa. Hắn trải chiếu trên mặt đất, ngồi xếp bằng ở trên, lấy ra rất nhiều loại gia vị khác nhau đặt ngay ngắn, tay cầm vỉ nướng sắt để nướng thịt, quay đầu nhìn về phía đồng tử: "Có thể tìm ra thịt ở đây không?"
Đồng tử chẳng hiểu ra sao, Phó Trường Lăng đứng đắn nói: "Đói bụng."
Đồng tử nghe vậy thì lập tức biết Phó Trường Lăng muốn chuẩn bị thức ăn, nó sốt sắng nhảy lên, chạy ra ngoài sơn động.
Phó Trường Lăng ngồi chiếu trải trên mặt đất, bắt đầu chuẩn bị gia vị, chẳng mấy chốc, đồng tử kia đã bắt được mấy con chuột linh về. Phó Trường Lăng cầm chuột linh, vui vẻ nói: "Mập thịt nhiều mỡ đấy."
Nói xong, hắn đem mấy con chuột tới bên bờ suối, lấy một cây đao nhỏ từ trong túi ra, nhanh nhẹn mổ bụng, cạo lông lóc xương, rửa sạch chúng dưới nước rồi thì cầm để lên vỉ nướng, đi tới cạnh bếp lò, đặt xuống.
Tiểu đồng kia chưa từng thấy mấy thứ này, trợn tròn mắt cẩn thận nhìn, muốn hỏi nhưng lại cảm thấy mất mặt, nên mắt chỉ xoay tới xoay lui dòm, hoàn toàn không chịu dời đi.
Phó Trường Lăng nghiêng đầu cười nhìn thoáng qua tiểu đồng, nhướng mày nói: "Chưa thấy qua?"
Tiểu đồng do dự một lát, rốt cuộc vẫn là gật đầu.
"Vậy cho ngươi học hỏi này." Phó Trường Lăng giới thiệu, "Mấy thứ ta dùng hôm nay không phải vật phàm, chẳng hạn như lửa này, dù ở đâu hay lúc nào cũng đều sẽ không tắt, ngươi ở bên ngoài cũng khó tìm được pháp khí như vậy."
"Thế nó có tác dụng gì?"
Tiểu đồng tò mò hỏi, Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, thản nhiên đáp: "Nướng đồ ăn, sưởi ấm."
Tiểu đồng lộ ra biểu tình ghét bỏ, Phó Trường Lăng thấy nó bày ra tính nết trẻ con, cười cười, rắc gia vị vào chuột linh, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Nếu có một ngày, ngươi đi đâu cũng bị người khác đuổi giết, ngươi liền sẽ nhận ra pháp khí này quan trọng. Một cái chăn, một cái giường, một cái bếp lò, một vại muối, mấy thứ này, dù ở bất cứ lúc nào cũng sẽ cho ngươi cảm giác mình đang sống như con người."
"Mắc gì ta phải có một ngày như vậy chứ?" Tiểu đồng nhíu mày, Phó Trường Lăng cười cười, chẳng nói gì nữa.
Tiểu đồng và Phó Trường Lăng mỗi người ngồi một bên, ngọn lửa đốt cháy thịt chuột, mùi hương ngào ngạt bay khắp chốn. Tiểu đồng ngửi thấy mùi vị, mắt lộ ra thèm thuồng, nó nhìn Phó Trường Lăng, ho nhẹ một tiếng, có chút biệt nữu nói: "Ngươi tên gì?"
"Ta tên Phó Trường Lăng," Phó Trường Lăng quay đầu nhìn nó, "Ngươi thì sao?"
"Ta tên Đàn Tâm."
Tiểu đồng xưng danh xong, cẩn thận ngỏ lời: "Vậy, chúng ta đã biết tên nhau rồi, coi như đã là bằng hữu."
"Coi như vậy đi." Phó Trường Lăng biết nó đang âm mưu cái gì, cũng không cự tuyệt, thẳng thắn đồng ý, tiểu đồng nghe vậy thì lập tức nói: "Vậy chuột linh kia, ngươi cho ta ăn chứ?"
"Cho chứ." Phó Trường Lăng cười tủm tỉm nói, "Gọi ta là ca đi, ta cho."
Đàn Tâm cũng không biết liêm sỉ là gì, lập tức gọi Phó Trường Lăng một tiếng "ca". Kêu xong, Phó Trường Lăng rắc gia vị lên chuột linh đã chín rồi đưa cho Đàn Tâm, ôn hòa nói: "Ăn từ từ, nóng."
Đàn Tâm nghe vậy thì vừa thổi vừa gặm, ăn xong mấy ngụm liền mở to mắt, cứ như xưa giờ chưa ăn món nào ngon tới vậy, vừa ngai vừa hàm hồ nói: "Ngươi giỏi thật, làm thứ này ngon ghê."
Phó Trường Lăng cười cười không nói chuyện, cũng bắt đầu xé thịt ăn.
Hai người vừa ăn vừa hàn huyên, Phó Trường Lăng câu được câu không hỏi thăm tình huống ở chỗ này với Đàn Tâm.
"Bên ngoài đều là hồn phách nhỏ bé, ra ngoài cũng không có gì vui, chỗ xa xa kia thì không thể đi, Quỷ Vương ở đó."
Đàn Tâm thật ra cũng không giấu giếm, hỏi cái gì thì đáp cái nấy. Tới lúc ăn no rồi, Đàn Tâm cũng bắt đầu không chú ý chuyện này nữa, chuyển sang Phó Trường Lăng, có chút tò mò hỏi: "Tại sao ngươi tới đây?"
"Bị lũ cuốn, tùy tiện vẽ một cái Truyền Tống trận, thế là tới đây."
"Ồ," Đàn Tâm gật gật đầu, "Ta thấy các ngươi có hai người, còn có một người muốn cứu các ngươi, ngươi bắt người nọ chọn, người nọ lại chọn cái kia, người nọ là ai? Người bất tỉnh cạnh ngươi lại là ai?"
"Người bất tỉnh cạnh ta là sư phụ người nọ. Còn người nọ thì......"
Phó Trường Lăng khảy khảy đống than, khi nhắc đến Tần Diễn, thanh âm hắn dừng một chút, rốt cuộc vẫn nói: "Y là người ta để ý."
"Người để ý?" Đàn Tâm chớp chớp mắt, "Y không thèm để ý ngươi sao?"
"Đại khái là vậy."
Phó Trường Lăng nói vô cùng nhẹ, Đàn Tâm gật đầu: "Cũng đúng, không thì y cũng sẽ không bỏ rơi ngươi."
"Y......" Phó Trường Lăng do dự một lát, vẫn mở miệng, "Y cũng không bỏ rơi ta."
"Hử? Y không cần ngươi," Đàn Tâm nghiêm trang, "còn không xem là bỏ rơi sao?"
"Cũng không phải y không cần ta," Phó Trường Lăng cảm thấy nói chuyện với tiểu hài tử thật mệt, nhưng hắn vẫn kiên trì giải thích: "Thật ra ta với y chưa quen nhau bao lâu, sư phụ y lúc ấy đã ngất đi, vô luận thế nào y chắc chắn cũng sẽ cứu sư phụ mình. Lúc ấy nếu ta không cứu người, y sẽ ghi hận ta cả đời, cho nên ngay từ đầu ta đã tính cứu sư phụ y. Y cũng tín nhiệm ta...Ngươi xem, cuối cùng y còn bảo ta chờ y, chính là vì cảm thấy ta sẽ không chết."
"Ngươi thật kỳ quái" Đàn Tâm chớp chớp mắt, "Đã có ý cứu người, còn muốn nhân gia chọn? Ngươi bắt y chọn, không phải sẽ khiến y áy náy trong lòng, vẫn phải luôn nhớ tới ngươi?"
"Ta chính là muốn y luôn nhớ kỹ ta."
Phó Trường Lăng lập tức đáp lại, Đàn Tâm ngẩn người, Phó Trường Lăng cắn một ngụm thịt chuột, nhấm nuốt trong miệng. Hắn giống như vô cớ giận dỗi nhìn Đàn Tâm, ngữ điệu có chút buồn bực: "Ngươi cho rằng ta là y sao? Ta làm cho y cái gì, ta đều sẽ nói cho y, khiến y nhớ kỹ, từng cái từng cái trả lại cho ta!"
"Trời ạ......" Đàn Tâm nghe Phó Trường Lăng nói vậy thì khiếp sợ, "Ngươi hẹp hòi quá đi mất."
Phó Trường Lăng trừng mắt nhìn nó, không thèm phản ứng.
Qua một hồi lâu, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, lại nói: "Kỳ thật nói ra mới tốt."
"Cái gì?"
"Ban ơn cho người khác, khi cái ơn đó quá lớn rồi, đối phương sẽ thật sự không còn từ bỏ được nữa."
"Chung quy vẫn là nợ."
Động tác ăn của Phó Trường Lăng cũng chậm dần.
Đàn Tâm nghe không hiểu, Phó Trường Lăng nhìn ngọn lửa lách tách, chậm rãi nói: "Trước kia có người rất tốt với ta, chưa bao giờ đòi hỏi ta cái gì, cũng không cần ta làm gì cho y."
"Vậy nên mặc kệ ta có làm gì, ta đều sẽ cảm thấy ta thiếu y, cả đời này mãi mãi thiếu y. Có đôi khi ta sẽ nghĩ, nếu y chịu hẹp hòi một chút thì tốt rồi. Nếu y đòi hỏi ta gì đó, oán trách ta vài câu, thì có lẽ trong lòng ta sẽ nhẹ nhõm đi nhiều."
"Nhưng y lại không làm vậy."
Cái gì cũng không nói, vậy nên một khi bị người phát hiện rồi, phần cảm tình ấy liền trở thành rượu đắng đã ủ không biết bao năm, nuốt xuống một ngụm, đắng tới mức khiến người khác nghẹn ngào, hóa thành câm lặng.
*** ***
Trong khi Phó Trường Lăng ở sơn động sinh hoạt, Vấn Nguyệt cung của Hồng Mông Thiên cung lại an tĩnh lạ thường.
Tần Diễn đưa dược cho Giang Dạ Bạch, lấy khăn ướt xoa tay cho hắn.
Giang Dạ Bạch khi ngủ trông rất khác với ngày thường, mất đi dáng vẻ cố tình giả vờ uy nghiêm, Giang Dạ Bạch của lúc này chỉ lẳng lặng nằm đó, giống như một thanh niên bình thường không hơn không kém.
Hắn không còn thần thái sắc bén, thậm chí còn có chút bình dị gần gũi, tựa như rất nhiều năm trước lúc Tần Diễn vừa sơ ngộ vị thiếu niên này.
Kiếm pháp đứng đầu Vân Trạch, nhưng lại không biết vặt lông gà.
Tần Diễn cầm khăn ướt trên tay, lau đầu ngón tay hắn, sau đó lại nghe phía trên truyền đến một tiếng gọi: "A Diễn."
Tần Diễn vội ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dạ Bạch: "Sư phụ, ngài thấy thế nào?"
Giang Dạ Bạch chống thân ngồi dậy, Tần Diễn vội vàng đỡ hắn, thuận tay đặt một cái gối sau lưng. Giang Dạ Bạch dựa vào gối ngồi dậy, cứ như động tác này đã tiêu hao hắn nhiều sức lực, làm hắn có chút mỏi mệt. Tần Diễn bưng trà cho Giang Dạ Bạch, đút cho hắn vài ngụm. Giang Dạ Bạch uống xong trà thì dựa vào trên giường nghỉ ngơi, sau đó chậm rãi nói: "Thẩm Tu Phàm đâu?"
Tần Diễn khựng tay lại, nói: "Không ra được."
Giang Dạ Bạch hơi hơi sửng sốt, Tần Diễn rũ mắt xuống, chậm rì rì đáp: "Bất quá ngài yên tâm, con thấy hắn vẽ cho mình một Truyền Tống trận, có lẽ đã bị truyền tới nơi khác."
Giang Dạ Bạch không nói gì, chỉ dựa vào đầu giường, rũ mắt, tựa hồ như đang suy tư.
Tần Diễn nhỏ giọng nói cho hắn tình huống các trưởng lão khi nãy, cuối cùng dặn: "Ngài bây giờ bị thương, vạn sự phải cẩn thận. Con có lưu lại Vấn Nguyệt cung gần đây để ngừa có người đang mưu đồ gây rối, quấy rầy sư tôn, mong ngài thứ lỗi."
Giang Dạ Bạch lẳng lặng nghe, qua một lúc, hắn mới nói: "Ta cho rằng, con sẽ đi giúp hắn."
Tần Diễn ngước mắt, Giang Dạ Bạch nhìn chăm chú vào Tần Diễn: "Câu cuối cùng hắn nói kia, ta có nghe thấy. Hắn là Phó Trường Lăng, ta cũng đã luôn biết."
"Vậy mà ngài còn thu hắn làm đồ đệ?"
Tần Diễn cũng không kinh ngạc, Giang Dạ Bạch vốn là người thông thấu mọi việc, Phó Trường Lăng không thể gạt được hắn.
Giang Dạ Bạch cười cười: "Ta cho rằng, con muốn ta thu nhận hắn."
Nghe vậy, Tần Diễn ngẩn người tại chỗ. Giang Dạ Bạch ho vài cái, quay đầu đi, nhìn cụm hải đường bên ngoài cửa sổ dưới ánh trăng sáng rực.
"Tính tình của con, ta biết," Giang Dạ Bạch đã bớt ho lại, thở hổn hển, có chút khó khăn nói, "Hắn bắt con chọn, chính là bắt con nợ nhân tình. Con đó, làm sao có thể không trả nợ nhân tình?"
Giang Dạ Bạch bật cười: "Ta vốn tưởng rằng, dù con có chọn ta thì cũng sẽ nhảy xuống theo hắn."
"Vốn dĩ......" Tần Diễn khản đặc lẩm bẩm, "con cũng tính làm vậy."
"Tại sao không làm?"
"Bởi vì," Tần Diễn nhìn người dường như đang mang một tầng sương mỏng trước mặt, cười khổ, "Con sợ."
"Sợ chuyện gì?"
Giang Dạ Bạch ánh mắt bình tĩnh nhìn tiểu đồ đệ trước mặt mình. Kỳ thật y cũng đã không còn nhỏ nữa, nhưng không biết tại sao mỗi khi Giang Dạ Bạch nhìn y, sẽ luôn cảm thấy y là một hài tử.
Mỗi khi ngửa đầu, có lẽ y sẽ cười rộ lên, ngọt ngào kêu hắn: "Sư phụ, con muốn ăn kẹo hồ lô."
Hoặc là vừa gây chuyện, liền sẽ tránh ở sau ống tay áo của hắn, túm chặt nó, run bần bật.
Y đã nhiều năm không hề nói câu sợ, giờ lại ngẫu nhiên nói một từ đó, khiến cho Giang Dạ Bạch cảm thấy tâm can bản thân như bị ai đánh mạnh vào. Hắn khắc chế cảm xúc, nâng tay, khàn khàn gọi: "Yến Minh, lại đây."
Mỗi khi cảm xúc không thể kiềm lại nữa, hắn mới có thể gọi y bằng tên này.
Tần Diễn đi đến trước hắn, Giang Dạ Bạch kéo cổ tay y qua, khoảnh khắc bàn tay lạnh lẽo chạm vào cổ tay Tần Diễn, hắn nhịn không được mà khẽ run lên. Giang Dạ Bạch khựng lại một chút, một lát sau, hắn sắc mặt như thường kéo Tần Diễn ngồi xuống, chậm rãi buông tay, hắn nhìn tay mình, giấu nó đi, ngữ điệu bình thản: "Con sợ cái gì, nói ta nghe."
"Con mơ một giấc mộng."
Tần Diễn khàn khàn bảo: "Con mơ thấy ngài đã chết, sư tỷ, sư thúc, tất cả mọi người đều chết."
Tần Diễn ngồi ở mép giường, nhìn cây hoa lê y tự trồng bên ngoài Vấn Nguyệt cung.
"Con đơn độc hành tẩu trên thế gian, không bằng hữu, không thân nhân, người con thích lại hận con, tất cả mọi người đều chán ghét con."
"Con mỗi ngày đều nhớ thương các ngươi."
Tần Diễn quay đầu, nhìn trân trân vào Giang Dạ Bạch, cố nở một nụ cười: "Con ở trong mộng, mỗi ngày đều hối hận."
"Hối hận chuyện gì?"
"Ngài vốn không nên chết."
Tần Diễn run rẩy nói: "Trước khi ngài xảy ra chuyện, vốn là sắp đột phá, ngài sai con làm hộ pháp cho ngài, nhưng con không làm."
Giang Dạ Bạch nghe y nói, tựa hồ đã hiểu ra mọi thứ, nhưng vẫn hỏi: "Tại sao không làm?"
"Bởi vì......" Tần Diễn dừng một chút, dường như không nói ra được, nhưng sau khi dừng một lát, y vẫn quyết định nói, "Con cho rằng, ngài không có gì không thể làm được."
"Ngài vẫn luôn bảo hộ con, trước nay con đều không nghĩ ngài sẽ xảy ra chuyện. Đó là lần duy nhất ngài nhờ con làm gì đó, nhưng con lại muốn đi làm chuyện khác. Con muốn gặp một người, cho nên con hỏi ngài, con nhất định phải đến sao? Ngài nói không cần, kỳ thật cũng không quan trọng."
"Con tin."
"Nhưng con không nên tin, con lẽ ra phải biết nếu không phải tình huống nguy cấp, dựa vào tính tình của ngài, làm sao có thể mở miệng nhờ con làm gì cho ngài?"
Tần Diễn nói tới đó lại không nói tiếp được nữa
Y không thể nào kể cho Giang Dạ Bạch nghe khoảnh khắc sư phụ tan thành mây khói, kể ra nỗi bi thống cùng tuyệt vọng. Đó là ác mộng đè nặng y hai đời.
Y chỉ là nhìn chăm chú Giang Dạ Bạch, khàn khàn nói: "Cho nên, con không thể đi. Dù có đi, cũng phải nhìn ngài khỏe lại mới đi."
Y không thể đi, y sợ hãi.
Y sợ sau khi nhảy xuống sông rồi, nếu còn mạng trở về, sẽ đi lên vết xe đổ đời trước.
Giang Dạ Bạch lẳng lặng nghe y nói, ánh mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn làm cái gì, tay hắn hơi hơi giơ lên, nhưng cuối cùng vẫn là khắc chế buông xuống.
Hắn nhìn chăm chú vào Tần Diễn, cảm xúc khẽ nhúc nhích. Qua một hồi lâu, hắn mới nói: "Con yên tâm."
Trong thanh âm hắn mang theo ôn nhu chưa từng ai nghe thấy: "Ta sẽ không xảy ra chuyện. Giấc mộng của con chỉ là ác mộng thôi, sư phụ còn ở đây, mấy chuyện xảy ra trong mộng con đều không có thật, mãi mãi sẽ không phát sinh."
"Đúng vậy."
Tần Diễn hơi hơi rũ lông mi xuống, từ góc này nhìn y, thiếu niên luôn luôn như nhai gian thanh tùng lại có thêm vài phần nhu hòa hiếm thấy.
Ánh mắt Giang Dạ Bạch dừng lại ở cần cổ đang cúi xuống của y, thấy đường cong ưu nhã như bạch hạc, ánh mắt lại trở nên âm u. Hắn giơ tay nhẹ nhàng ấn trên chăn, dời đi ánh mắt, chậm rãi nói: "Con đi nghỉ ngơi đi."
Tần Diễn tuân lệnh, đỡ Giang Dạ Bạch nằm xuống xong liền qua phòng cách vách.
Giang Dạ Bạch lẳng lặng nhìn về hướng căn phòng bên cạnh, qua một lúc mới nhắm mắt lại.
*** ***
Hồng Mông Thiên cung một đêm mưa rào, Phó Trường Lăng ở huyệt động cũng trằn trọc không ngủ được.
Căn cứ theo lời Đàn Tâm, hắn đại khái đã đoán được huyệt động này chính là thuộc về Vạn Cốt nhai.
Vạn Cốt nhai này trước kia hình như là cấm địa, không có bất luận thứ gì ghi chép lại nguồn gốc xuất xứ của nó, chỉ biết đại khái là mười tám năm trước, nơi này đột nhiên trở thành Vạn Cốt nhai. Trong truyền thuyết, nơi này chính là chỗ âm khí cực thịnh, bởi vậy mới có mười vạn âm hồn hội tụ. Nơi có âm khí mạnh mẽ tẩm bổ quỷ mị, đồng thời cũng rất hay có chút thiên tài địa bảo, bởi vậy nhiều năm qua vẫn luôn có tu sĩ không sợ chết tới Vạn Cốt nhai đi vài vòng. Nhưng nơi này cực kỳ hung hiểm, cho dù là Phó Trường Lăng Độ Kiếp tới loại địa phương này cũng phải cực kỳ cẩn thận.
Nhưng vào năm Phó Trường Lăng mười chín tuổi kiếp trước, âm hồn ở Vạn Cốt nhai đột nhiên biến mất, từ đó nơi này trở thành một cái vực sâu bình thường. Sau này, khi Phó Trường Lăng tới xem xét, cũng bất quá chỉ là có hơi nhiều xương cốt.
Nếu ấn theo thời gian, năm đó âm hồn Vạn Cốt nhai biến mất, người gây ra chuyện này, phỏng chừng chính là Tần Diễn năm đó.
Vãng Sinh hoa sinh trưởng ở Vạn Cốt nhai, sau khi Tần Diễn lấy Vãng Sinh hoa đưa cho hắn, mấy âm hồn đó đột nhiên biến mất không còn dấu vết, nhìn kiểu gì cũng thấy chuyện này nhất định liên quan mật thiết với y.
Nếu nơi này thật sự là Vạn Cốt nhai, ngược lại hắn cảm thấy có chút khó xử. Nơi này vốn hung hiểm, bản thân lại mất đi Kim Đan, dù còn mang theo pháp bảo của cha hắn, nhưng sẽ có lúc hắn dùng hết chúng.
An ủi duy nhất chính là huyệt động của Đàn Tâm. Nơi này có một cái kết giới tự nhiên, tồn tại cách biệt trong Vạn Cốt nhai, chỉ cần không ra khỏi huyệt động này thì coi như an toàn.
Nhưng kết giới này ngăn chặn nguy hiểm, cũng ngăn cách đường truyền tin duy nhất giữa hắn và Tần Diễn.
Phó Trường Lăng ở trong bóng đêm lấy ra ngọc bội Tần Diễn cho hắn, đó là một ngọc bội hình tròn, ở giữa khắc hoa văn đám mây cùng một chú rồng nhỏ ngậm ngọc, chất liệu không được tốt lắm, điêu khắc cũng non tay, nhìn qua nhìn lại, đều giống một món đồ chơi cho hài tử.
Trông như một món đồ chơi, nhưng lại được Tần Diễn rót vào linh huyết.
Sau đó, y tặng khối ngọc bội này cho hắn.
Nghĩ vậy một chút, Phó Trường Lăng nhấp môi nở nụ cười.
Hắn vuốt ve hoa văn trên ngọc bội, nhớ tới một khắc cuối cùng lúc hắn rơi vào nước sông.
Dù ban đầu hắn có chút thất vọng, nhưng sau khi thật sự bình tĩnh lại rồi, nhớ tới từng li từng tí về Tần Diễn, nhớ tới mỗi một động tác của y, hắn đều nhịn không được mà có chút sung sướng.
Y đã do dự vì hắn, khổ sở vì hắn, sợ hãi vì hắn.
Có lẽ ngay cả bản thân Tần Diễn cũng chưa biết Phó Trường Lăng trong lòng y, rốt cuộc đã không còn là người xa lạ.
Nghĩ đến đây, Phó Trường Lăng nhịn không được cầm ngọc bội lên hôn mạnh hai cái.
Sau đó hắn ôm ngọc bội vào trong ngực, cười cười nhắm mắt lại.
Cứ từ từ.
Hắn tự nhủ với bản thân, hắn còn có cả đời này để kiên nhẫn, chậm rãi dây dưa một người.