Trác Ngọc

Chương 123: Chương 123: Lời chia tay cuối cùng




À ừm, nói sao nhỉ, theo truyện từ khi truyện vừa ra sáu chương, quyết định edit ngay từ lúc đó. Có một thời gian lười chả ra chương nào, rồi từ tháng 3 trở đi là đuổi kịp tác giả, bắt đầu quá trình chờ chương quằn quại, vừa edit vừa nghẹn ngào vừa sợ hãi cái kết "nhất định HE" đi vào lòng người của bà Bạch.

Và nó đi vào lòng người thiệt (chứ không phải đi vào lòng đất).

Đây hẳn không phải là cái kết viên mãn, cặp chính chờ 3000 năm, các cặp phụ chả ai thành hay hoàn toàn HE (trừ Tang Kiền Quân và Dương Tuấn cứ ngửi ra mùi gian tình). Lận Nhai Tư Nam, Minh Ngạn Ngọc Thanh, Ngọc Thù Lận Trần, ai cũng có một đất diễn rất nhỏ, nhưng lại cũng có thể khiến tim mình nhói.

Phó Trường Lăng bảo rằng hắn bảo hộ thương sinh hai đời, đều chỉ vì một người.

Trường Lăng bảo hắn không có thương sinh trong tâm, nhưng mình tự hỏi: Thật sao?

Trường Lăng hay Tần Diễn đều không thể ích kỉ nghĩ cho bản thân, cái đó khiến họ đắn đo lựa chọn rất nhiều lần. Hai người đều là thánh nhân trong tim mình, là một mối tình đẹp đẽ nhất giữa hai con người tốt đẹp nhất thế gian. Trong thời buổi nhân vật càng hắc hóa càng được tung hô, thì mình lại vẫn thích xem những con người tốt đẹp thế này hơn nhiều.

Cách giải quyết cuối cùng của truyện hợp lý, mà vcl nó vẫn đắng mề với mình quá. Rõ ràng định nghĩa HE của bà Bạch không phải định nghĩa HE của mình. Ai mà ngờ 3000 năm văn hiến xong mới tới được dâng hiến.............Nhưng thật sự chính bản thân mình cũng không nghĩ ra cách giải quyết trọn vẹn mà không ai phải hy sinh, trong khi từ đầu truyện tới giờ, chủ đề của nó luôn xoay quanh về "thứ gì cũng phải trả giá".

Chỉ là không vừa khéo, người hy sinh phải là Trường Lăng.

"Ba ngàn năm xuân thu, chỉ chờ một người về."

Trường Lăng bảo Tần Diễn thủ vững đạo tâm, y lại vì hắn chết, đạo tâm gãy vào khoảnh khắc cuối cùng.

Bởi vì vậy, Giang Dạ Bạch trao cho y một cây kiếm khác, một lần nữa giữ lại đạo tâm.

Có...rất nhiều chủ đề lớn trong truyện đáng nghiền ngẫm. Đại đạo rồi Thiên đạo rồi nhân tâm, cả một thế giới rộng lớn chỉ gói gọn trong 120 chương, cả một trận chiến bi hùng giữa hai giới chỉ có thể đưa vào vài đoạn chữ. Tuy không thể hiện được hết nhưng mình vẫn rất thích những phân đoạn chiến tranh cuối truyện, bởi vì khúc cuối này đã không còn là về hai nhân vật chính nữa.

Nhìn tu sĩ đứng ngoài thành kề kiếm trên cổ dọa chết trước mặt Trường Lăng, nhìn Vấn Cơ mắt che lụa trắng vai gánh thiên mệnh lẫn gia tộc, nhìn binh sĩ Nghiệp Ngục vứt chén rượu hô công, nhìn Tần Diễn nhảy xuống la giết trước thiên binh vạn mã.

Từng cảnh từng cảnh đều vô cùng hào hùng.

HE nhưng đối với mình nó là OE. Nó OE cũng chỉ vì bà Bạch nhắc nhở chúng ta rằng thời gian vẫn trôi dù cho câu chuyện đời 1 người có thể kết thúc. Nhân tâm con người từ từ phục hồi, nhưng cũng có thể ngày nào đó lại mài mòn, chỉ là đã từng có những người vì thương sinh, hy sinh cả đời mình.

Người phải tự chiến đấu vì bản thân, nếu không thế giới sẽ có ngày tuyệt vong.

Nói gì thì nói, bà tác giả quên luôn chim xanh rồi, thôi kệ, coi như một tình tiết dở dang đi, hai đứa đủ khổ rồi, tôi chờ một bàn tay vàng nhưng không có...

Tôi than cái End vậy thôi chứ truyện này là bộ hay nhất trong năm nay với tôi rồi, hài lòng cực cực nhiều thứ luôn í =)))))))))) dù năm nay tôi cũng không đọc được bao nhiêu.

Cầu phiên ngoại hai người làm lễ thành hôn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

P/s: Bởi vì truyện tính đào sau bộ này bị tác giả ngưng chả biết tới khi nào, nên thôi tạm nghỉ thời gian, bộ nào trong list của mình trên wattpad thì khả năng đào khá cao, ai thích thì bỏ vô theo dõi đi.........Tôi cần chút an ủi sau cái truyện ngược này nên ừ, tôi đi xem phim hài.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.