Editor: Miri
- -----------------
Tần Diễn đang đứng yên cho hắn tựa vai nghe vậy bỗng ngơ ngẩn.
Nhưng rất mau, y liền thông thấu. Phó Trường Lăng kích động, gào khóc, có lẽ không chỉ vì Phó Ngọc Thù và Lận Trần.
Mà còn vì Tần Diễn đời trước.
Phó Trường Lăng hận Tần Diễn đời trước cả đời, bởi vì hắn cảm thấy Tần Diễn đã giết đi người cùng tộc của hắn. Dù hắn nhận hết khi dễ từ nhỏ, dù cho không hề nhận được sủng ái trong nhà, nhưng kia vẫn là nơi chốn duy nhất cho hắn trở về.
Mỗi người, dù sao vẫn phải có một nơi để yên ổn dừng chân.
Mặc kệ nơi đó tốt xấu ra sao, họ đều có thể an ủi bản thân rằng mình vẫn còn nhà.
Tần Diễn giết người Phó gia, Phó Trường Lăng hận y cả đời, vậy nên hắn mới tự tay giết y, mà bây giờ sống lại một đời, Phó Trường Lăng cảm thấy Tần Diễn là một người khác, không cần lo lắng lưng mình đeo tội nghiệt, nhưng sâu trong nội tâm hắn, trước sau vẫn để tâm đến chuyện này.
Hắn hận y cả đời, vậy nên hại Tần Diễn, cũng tổn thương chính mình. Đột nhiên lúc này, lại có người nói cho hắn biết, nơi kia chưa từng là nhà hắn.
Năm đó Tần Diễn giết Phó gia, có lẽ là vì hắn.
Năm đó Tần Diễn giết Phó gia, có lẽ, cũng không sai.
Bây giờ hắn dám đối mặt với hận thù kiếp trước, đối mặt với Tần Diễn đời trước bằng cách nào đây?
Hắn nợ y, nợ toàn bộ.
Không chỉ vì y gánh hết tội nghiệt cho hắn ở Tuyền Ki mật cảnh, thiếu y một câu cảm tạ.
Cũng không chỉ vì tại Vạn Cốt nhai, y vì lấy cho hắn Vãng Sinh hoa mà chấp nhận bị cắn nuốt huyết nhục trăm năm luân hồi, thiếu một câu cảm kích.
Hắn thiếu Tần Diễn, là từ đầu tới đuôi đều thiếu. Mọi hận thù với y đều sai lầm, mỗi một chuyện của hắn, đều tựa hồ như một vở kịch hí, là thứ hoang đường nhất, đáng bị chê cười nhất, rồi tạo cho người ta cảm giác chán ghét cùng cực.
Nhưng hắn vẫn còn nghĩ mình đại diện cho chính nghĩa, cho rằng bản thân vứt bỏ nhiều như vậy, cũng đều là vì công bằng, là Thiên Đạo.
Phó Trường Lăng ở trong lòng ngực Tần Diễn khóc khóc cười cười, Tần Diễn lẳng lặng ôm hắn. Y cảm thấy như có thứ gì đó không ngừng đánh vào tim y, một chút lại một chút, hung hăng đập vào, làm y cảm giác như có thứ gì đó đang sắp trút ra.
"Ngươi nói xem, ta là người thế nào? Nếu không sinh ra ta, nương ta đã không cần ra khỏi Vạn Cốt nhai, có thể sống hạnh phúc với cha ta rồi."
Phó Trường Lăng nói xong, liền bật cười ngặt nghẽo, làm như đang nói một chuyện cực kì buồn cười: "Không có ta, Tần Diễn đã không phải tới Kim Quang Tự đền tội, sẽ không bị người khác hiểu lầm thành ma đầu, sẽ không đi Vạn Cốt nhai để cho vạn quỷ gặm cắn thống khổ, sẽ không vì thế mà bẩn đạo tâm, lâm vào con đường tu ma."
"Đều là bởi vì ta hết."
"Y giết người Phó gia, biến thành Tuế Yến Ma Quân, ta huỷ hoại cả đời cha nương ta, huỷ hoại cả đời Tần Diễn. Nhưng ta lại ăn sung mặc sướng thế này đây."
"Không phải như vậy......"
Tần Diễn run rẩy mở miệng, nhưng Phó Trường Lăng lại không nghe thấy tiếng y, hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của mình, cười cảm khái: "Ta là tiên minh minh chủ, vạn người kính ngưỡng, ta ở đài cao, y ở cống ngầm. Ta cả đời quang minh lỗi lạc, mà mẫu thân của ta vì muốn ta sống, nàng thành ma đầu, Tần Diễn muốn ta sống, cũng thành Ma Quân......"
"Không phải như vậy!"
Tần Diễn nghe không nổi nữa, hét lớn ra tiếng. Phó Trường Lăng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào y: "Không phải như vậy, vậy thì phải thế nào?"
"Mẫu thân ngươi, là vì bảo vệ công bằng trên thế gian mà chết."
"Vậy Tần Diễn thì sao?"
"Y cũng vậy." Tần Diễn nghiêm túc nhìn Phó Trường Lăng, "Ngươi không biết y đã trải qua những gì."
"Vậy ngươi biết?"
Phó Trường Lăng lập tức mở miệng, Tần Diễn không nói gì. Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm y, gào thét: "Vậy ngươi biết sao?!"
"Ngươi là y chắc? Ngươi trải qua những điều y trải qua? Ngươi từng yêu ta sao? Ngươi cùng ta nhìn qua bão tuyết, uống qua rượu, xem qua Vân Trạch luân hồi lưu chuyển ba mươi năm sao?"
Tần Diễn run rẩy, siết chặt nắm tay.
Phó Trường Lăng nhìn đôi mắt trong suốt của y, bật cười chế giễu: "Ngươi không có."
"Nếu ngươi có," Phó Trường Lăng nâng tay lên đặt trên ngực mình, "Ngươi sẽ không trơ mắt nhìn ta thành nông nỗi này."
"Ngươi sẽ không trơ mắt nhìn ta, hết lần này đến lần khác chịu thống khổ, tự trách, tuyệt vọng bất kham."
"Ngươi không thể tàn nhẫn như vậy."
"Ngươi không biết y là người thế nào," lông mi Phó Trường Lăng khẽ run, hắn cười tươi, trong mắt mang theo lệ ý, nụ cười ôn nhu lại chua xót, "Tần Diễn của ta, y yêu ta."
Là một trong số ít người yêu thương hắn trên thế gian này.
Tần Diễn nhìn Phó Trường Lăng trước mặt, chợt hiểu ra. Năm đó Tần Diễn đối với Phó Trường Lăng, sớm đã không còn chỉ là một người đại diện cho sự thật kiếp trước.
Y là cây trụ chống đỡ cho Phó Trường Lăng.
Ở thế giới kia, Phó Ngọc Thù có lẽ bởi vì thời gian trôi qua mà không thương hắn, Lận Trần chết sớm, Phó gia đối hắn chỉ có lợi dụng. Duy nhất một người thật lòng thật dạ, đem hắn để ở trong lòng, tử sinh không oán vì hắn, là Tần Diễn.
Dù cho Tần Diễn ấy có lẽ chỉ là ảo tưởng trong nội tâm Phó Trường Lăng, nhưng vẫn có đủ lực để chống đỡ hắn đi tiếp.
Đó là nhà cho hắn trở về, là động lực sống của hắn
Tần Diễn chợt mất đi toàn bộ dũng khí, y đối diện với Phó Trường Lăng, qua hồi lâu, y mới khàn khàn ra tiếng: "Đúng thế, y yêu ngươi."
"Ngươi không biết."
"Đúng vậy," Tần Diễn có chút mỏi mệt, "Ta không biết."
"Là ta hại y."
Tần Diễn nói không ra lời. Y cảm thấy mình như một người đang đứng trên bờ sông, nhìn một người khác đang sắp chết đuối, nhìn đối phương đau khổ giãy giụa, lại bất lực không thể làm gì.
Phó Trường Lăng vươn tay nắm lấy tay y, gượng cười: "Sư huynh, đời trước ta không thể sửa đổi nữa. Y đã đi rồi, ta cho ngươi hết phần còn lại được không?"
Tần Diễn rũ mắt xuống, Phó Trường Lăng cảm thấy trong lòng trào lên kinh hoảng tột độ, hắn cuống quít nói: "Sư huynh, ngươi đừng sợ, ta chỉ muốn đối xử tốt với ngươi một chút, như vậy thì lòng ta liền sẽ nhẹ nhõm đi...Ta hết cách rồi, ta thật sự không còn cách, y đã chết, ta......"
"Ngươi muốn làm gì?"
Tần Diễn nâng lên mí mắt, nhìn về phía Phó Trường Lăng, hỏi vô cùng nghiêm túc.
Phó Trường Lăng sửng sốt, hắn ngơ ngác nhìn Tần Diễn, nghe Tần Diễn nói: "Ngươi chỉ muốn chuộc tội, hay là muốn thứ gì khác?"
Phó Trường Lăng hơi hơi hé miệng, hắn còn chưa đáp, đã nghe Tần Diễn tiếp tục hỏi: "Có phải ngươi muốn ở bên cạnh ta không?"
Phó Trường Lăng chợt mở to mắt, Tần Diễn nhìn hắn, trong khoảnh khắc y nói ra câu ấy, y có thể từ trong mắt hắn, thấy được một tia vui mừng mỏng manh, chợt lóe qua.
Y không biết nên tả cảm giác này thế nào, như thể y đã tìm ra một cọng rơm, một cọng duy nhất có thể cứu lấy hắn, giúp cho hắn ít nhất có thể trồi lên mặt nước thở dốc vài ngụm.
Y cũng không hiểu tại sao, cũng không rõ tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng trong một khắc đó, nhìn Phó Trường Lăng từng bước từng bước bị dồn tới tuyệt cảnh, y thật sự hy vọng, người này có thể sống tốt, sẽ giống như trước kia, vui vẻ hạnh phúc.
Vậy nên y ghé sát vào hắn, tới gần Phó Trường Lăng.
Đầu tiên là đụng nhẹ vào môi hắn, xúc cảm mềm mại truyền đến, y lại thay đổi một hướng khác, đụng vào thêm một lần.
Phó Trường Lăng khóc.
Chỉ là hắn không đau khổ, hắn nhìn người trước mặt, liền cảm thấy một loại ôn nhu không thể nói thành lời, phát ra từ người nọ.
Kỳ thật hắn cũng biết, Tần Diễn cùng lắm chỉ là đang thương hại.
Nhưng phần thương hại này đối với hắn mà nói, đã là ban ân.
Hắn nhìn Tần Diễn vụng về, mang theo vài phần cứng nhắc cùng ngượng ngùng an ủi hắn. Hắn đưa một tay ôm người này vào lòng ngực, dùng tay bảo vệ đầu Tần Diễn, đè y trên mặt đất.
Khi hắn hôn y, cảm thấy bản thân không cần phải nghĩ gì khác. Người này vô tình mở ra cho hắn một tấm lưới kiên cố lại mềm mại bao bọc lấy hắn, che chắn tất cả vũ tuyết phong sương bên ngoài.
Bọn họ tựa như dây đằng giao triền vào nhau, nương tựa lẫn nhau, bảo hộ lẫn nhau.
Tần Diễn giơ tay nhẹ nhàng vòng qua sau lưng Phó Trường Lăng, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, vẫn để cho hắn hôn vào trán, gò má, môi răng.
Qua một lúc sau, hai người dần dần bình tĩnh lại. Phó Trường Lăng chôn mặt vào đầu vai Tần Diễn, khàn khàn ra tiếng: "Đa tạ."
Tần Diễn không nói chuyện, chỉ hỏi: "Tốt hơn chưa?"
Phó Trường Lăng nhắm mắt lại: "Ta muốn ở bên ngươi."
Tần Diễn dừng lại động tác đang vỗ lưng của mình, nghe Phó Trường Lăng thì thào: "Ta biết ngươi hiện tại không phải thích ta, vẫn luôn luôn là vì thiện tâm, nhưng ta muốn cùng ngươi ở bên nhau. Ta luôn bồi ngươi, rồi sẽ có một ngày, ngươi nhất định sẽ lại thích ta."
Tần Diễn không nói gì, lẳng lặng nhìn phía trên, qua hồi lâu, y mới nói: "Ừm."
"Sư huynh," Phó Trường Lăng cười cười, hắn ngẩng đầu, dường như đã khôi phục khuôn mặt ngày thường của mình, sung sướng hỏi, "Vậy có phải ngươi đã đáp ứng ta sẽ thử ở cùng với ta không?"
Tần Diễn thấy hắn vui vẻ, không khỏi cũng bật cười.
"Đúng thế."
"Vậy ta hôn ngươi thêm chút được không?"
Lời này chọc cười Tần Diễn, cảm thấy Phó Trường Lăng lúc này lại có chút trẻ con. Y còn đang muốn trả lời, liền nghe bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ: "Các ngươi còn chưa nói xong nữa hả?"
Thanh âm kia có chút khàn khàn, tựa hồ như là giọng một lão nhân. Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đồng thời đứng dậy, hắn hộ ở trước Tần Diễn, lạnh lùng nói: "Ai?"
Cửa đá của mộ thất ầm ầm vang lên, mang theo một đống bụi mù tung bay tán loạn, chầm chậm mở rộng.
Nhưng cửa mở rồi, lại không ai xuất hiện. Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng thấp giọng giải thích: "Hẳn là nàng cách chúng ta rất xa."
Nếu đến gần, đã sớm nên bị bọn họ phát hiện.
Chưa đầy một lát, liền thấy một con rối cười ha ha bay vào trong.
Con rối này chỉ cao bằng một đứa trẻ ba tuổi, đầu búi cao, răng chưa mọc, đội mũ mặc yếm đỏ, nhìn qua trông vô cùng hung hãn. Nó treo ở giữa không trung, giọng cười bén nhọn: "Khách quý chờ một lát, ta lập tức tới ngay đây."
"Việt Tư Nam?"
Phó Trường Lăng nhíu mày, vừa dứt lời, liền thấy ở cửa xuất hiện một vị nữ tử váy tím. Nàng bọc một chiếc áo choàng bên ngoài, không thấy rõ thân hình, rồi sau đó nàng ngẩng đầu lên, con rối kia lập tức trở nên ngoan ngoãn, bay trở về đầu vai nàng, ngồi lên trên.
Nàng chậm rãi đi vào trong phòng, Phó Trường Lăng cảnh giác lại tò mò quan sát nàng. Nàng giơ tay, trong phòng trống rỗng liền xuất hiện một cái ghế. Việt Tư Nam đi tới phía trước ngồi vào ghế, sau đó nàng giơ tay lột mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt diễm lệ.
So với thiếu nữ bên trong hồi ức, nữ nhân trước mặt này trông ra dáng hơn rất nhiều, mặt mày đều trang điểm đậm lên, nhìn qua mỹ diễm lại sắc bén.
Bởi vì đã thấy được ký ức, Phó Trường Lăng đối diện với người này cũng không sinh ra ác cảm, nhưng dù sao vẫn đã qua 19 năm, Việt Tư Nam bây giờ rốt cuộc thế nào cũng khó mà nói được, vậy nên Phó Trường Lăng chỉ có thể duy trì cảnh giác, nhìn chằm chằm nàng.
Việt Tư Nam vươn tay vịn nhẹ vào thành ghế, cười ra tiếng: "Đã lâu không gặp, Trường Lăng bé bỏng à."
Phó Trường Lăng nghe Việt Tư Nam nói vậy, liền biết Việt Tư Nam đã biết chuyện hắn đi vào ký ức Lận Trần.
Hắn thoáng suy tư, liền phản ứng lại: "Ngươi cố ý?"
"Xem như cố ý, cũng coi như vô tình." Việt Tư Nam giơ tay dịu dàng vuốt đầu con rối trên đầu gối mình, "Ngươi đến đây, là ta cố ý, nhưng chuyện ngươi nhìn thấy, lại không phải hoàn toàn đều do ta cố ý."
Phó Trường Lăng không nói lời nào. Việt Tư Nam rũ mắt: "Nếu ngươi đã biết hết rồi, vậy thì cũng nên biết phải gọi ta là gì đúng không nè?"
Phó Trường Lăng nghe vậy thì im lặng một lát, sau đó bật cười.
"Dì Việt."
Việt Tư Nam nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: "Ngoan."
- ----------------
Lời Editor:
Chương 86, tỏ tình ;;w;;
Tôi vừa để ý...hình như hai truyện mình edit đều có công tự trách mình sinh ra là tai họa nhỉ =))) Thề lúc bắt đầu ôm bộ này (chỉ vừa ra 6 chương), không nghĩ nó cua gắt tới thế =))