Editor: Miri
- ------------------
Hai chữ “Hoa Dương” vừa xuất hiện, Tụ Linh tháp xoay mòng vù vù, kiếm quang khuếch tán đi ra, ầm ầm bay tới ép sát Việt Minh Minh.
Con rối của Việt Minh Minh nhanh chóng bay đến trước người, nhưng con rối kia bị kiếm quang đè ép chưa bao lâu, liền bị bổ ra thành hai, vỡ nát rơi xuống.
Con rối thét một tiếng chói tai, Việt Minh Minh nôn ra một ngụm máu đen. Mắt thấy kiếm quang sắp rơi xuống trước Việt Minh Minh, trưởng lão nho tông Liễu Thư Liên phóng bút lông trong tay mình, một tiếng “keng” vang lên trước Việt Minh Minh. Ngọc Quỳnh chân quân nhân cơ hội vội vàng bay đến, vớt lấy Việt Minh Minh.
“Phó Trường Lăng!” Ngọc Quỳnh chân quân thấy Phó Trường Lăng xuất kiếm đã sắc bén đến tận mức này, không khỏi kinh hãi hét, “Ngươi tu tà môn ma đạo gì!”
“Sao nào,“ Phó Trường Lăng cười lạnh ra tiếng, “Đánh không thắng thì kêu ta tu tà môn ma đạo? Vậy ngươi mở mắt chó của ngươi ra nhìn cho rõ, ta tu đều là tiên môn thuật pháp đúng đắn, nhưng còn ngươi ấy, bên ngoài lấy người luyện mạch, mới là thật sự tu tà môn ma đạo!”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Ngọc Quỳnh chân quân lớn tiếng nói, “Bổn tọa hôm nay phải thanh trừng ngươi!”
“Tới!”
Phó Trường Lăng rút kiếm nhắm thẳng Ngọc Quỳnh chân quân, Ngọc Quỳnh chân quân cũng không sợ hắn, phất trần trong tay vung lên đón đầu Phó Trường Lăng. Cùng lúc đó, đám người Liễu Thư Liên dẫn đệ tử đồng loạt phóng đến chỗ Phó Trường Lăng.
Phó Trường Lăng trong miệng niệm chú, chữ vàng đánh về phía các tu sĩ bình thường bên cạnh. Thanh Cốt Phiến hoàn toàn bay ra ngoài, mỗi lần bay tới đâu thì pháp trận liền lưu loát hình thành, Tụ Linh tháp điên cuồng hấp thu linh khí xung quanh. Tuy Phó Trường Lăng chỉ là Hóa Thần, đối mặt với Ngọc Quỳnh chân quân Độ Kiếp, lại không mảy may thua kém.
Đấu pháp từ Hóa Thần kỳ trở lên làm chấn động toàn bộ vùng phụ cận Hồng Mông Thiên cung khiến nơi nơi rung chuyển, bá tánh dưới chân núi hốt hoảng chạy trốn, các đệ tử cao giai trong Hồng Mông Thiên cung nãy giờ do dự cũng đã dứt khoát xuống núi bày ra kết giới, để tránh thương đến bá tánh.
Chấn động lớn như vậy tất nhiên cũng khiến cho tiên gia xung quanh chú ý, Quân Tử đài luận chiến sắp đến nên bách tông tiên môn đều đang đi tới Hồng Mông Thiên cung. Linh khí chấn động lớn như vậy, bọn họ sớm đã cảm giác được, kéo nhau ngừng lại, phái đệ tử tiến đến tìm hiểu.
Ngọc Quỳnh chân quân liên kết với đám người Liễu Thư Liên đánh Phó Trường Lăng đến bất phân thắng bại, phát hiện có đệ tử tông môn khác đang lại đây, hắn lập tức hô to về hướng Việt Minh Minh: “Việt trưởng lão, truyền tin!”
Việt Minh Minh đang đả tọa uống dược, nghe Ngọc Quỳnh chân quân hét lớn một tiếng, chợt phản ứng lại mà lật tay, một cung ấn thuộc về Hồng Mông Thiên cung bay lên không trung. Cung ấn chữ đỏ giống như pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Việt Minh Minh dùng hết toàn lực, nuốt xuống máu loãng, vội la lên: “Nhi tử ma đầu Lận Trần, Phó Trường Lăng đã hiện thế, ngụy trang thành đệ tử Thẩm Tu Phàm của tông môn ta, hiện giờ mưu hại cung chủ, thí sư phản đạo, tiên tông bách gia, nhanh chóng cứu viện!”
Một tiếng hét lớn ra ngoài, tất cả mọi người đều sửng sốt. Nội dung trong lời này quá nhiều, mọi người dành chút thời gian suy ngẫm, mới hiểu ra chuyện gì đã xảy ra
Nhi tử Lận Trần!
Năm đó Lận Trần lấy người luyện mạch phạt hại không biết bao nhiêu bá tánh, lấy kiếm bổ ra một Vạn Cốt Nhai đến nay Vân Trạch vẫn chưa biết xử lý thế nào, sau lại một mình xông vào Hồng Mông Thiên cung ám sát cung chủ, một người trảm ba vị trưởng lão, lại làm Cô Hồng Tử đệ nhất thiên hạ năm ấy bị thương nặng. Sau khi Cô Hồng Tử trọng thương kéo dài hơi tàn được bốn năm, cuối cùng bất hạnh ngã xuống. Tam tông tứ tộc vì vị trí cung chủ mà không ngừng tranh đoạt, cuối cùng nhờ vào kiếm tông nâng đỡ Giang Dạ Bạch hoành không xuất thế, một mình xông qua ba cửa thí luyện, dùng kiếm quét ngang trăm tông, mới kết thúc loạn lạc của Hồng Mông Thiên cung.
Lận Trần người này là kỳ tài ngút trời, nhi tử của nàng lại còn là huyết mạch Phó gia. Thân mang thiên phú hai nhà Lận Phó, nếu hắn trưởng thành làm hại nhân gian, sợ là còn khó đối phó hơn Lận Trần.
Bất quá chỉ một lát, toàn bộ tông môn liền hạ quyết định, nhộn nhịp báo cho tầng cao của mỗi tông môn, kêu gọi trưởng bối đang dẫn đệ tử tiến đến tham gia Quân Tử đài luận chiến sau khi an trí hết tất cả đệ tử tông môn mình rồi, hãy mau chạy tới Hồng Mông Thiên cung.
Phó Trường Lăng dựa vào Tụ Linh Tháp mới đánh bất phân thắng bại với đám người Ngọc Quỳnh. Hắn phát hiện càng ngày càng nhiều người đang chạy về phía mình, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Lúc này, hắn bất quá cũng chỉ là gắng gượng tiếp tục, nếu cứ đánh tiếp thì chỉ hại mình. Lỡ như có thêm các tông môn khác tiến vào, sợ là khó địch nổi. Hơn nữa, người ở đây lúc này, phần lớn đều là lòng mang ý xấu, nhưng lát nữa các tông môn khác tới, bọn họ đều là người bị che mắt, nếu thật sự phải đánh thì hắn không đành lòng giết bọn họ.
Hắn cần phải tốc chiến tốc thắng.
Phó Trường Lăng hạ quyết định, lập tức mặc kệ mấy chuyện khác, Tụ Linh tháp điên cuồng xoay, Thanh Cốt Phiến quay về tay hắn. Hắn đặt Thanh Cốt Phiến ở bên môi, quát khẽ ra tiếng: “Thiên địa nhập pháp, trận thành!”
Vừa dứt lời, xung quanh một trận đất rung núi chuyển. Tụ Linh tháp cứ như một tâm lốc xoáy thật lớn, cắn nuốt tất cả linh khí cuồn cuộn xung quanh, một đường dung nhập vào trong Phó Trường Lăng.
Phó Trường Lăng cảm giác kinh mạch mình bị linh lực làm căng ra đau nhức. Cùng lúc đó, kết giới bên ngoài Hồng Mông Thiên cung được dựng lên, ngăn cản một đám tu sĩ đang ùn ùn kéo tới bên ngoài.
Liễu Thư Liên thấy Phó Trường Lăng lộ sơ hở, giơ tay đâm bút tới Phó Trường Lăng. Bút lông trong tay phóng lớn ra thành kiếm, Phó Trường Lăng xoay người nhảy, ngòi bút phóng tới xét qua Phó Trường Lăng một đường khi hắn nghiêng người. Máu Phó Trường Lăng văng ra tạo thành độ cung trên không, trường kiếm của hắn từ phía sau Liễu Thư Liên đâm thẳng đến!
Việt Minh Minh dưới đất nhìn rõ mọi chuyện, hét lớn: “Liễu Thư Liên!”
Trường kiếm xỏ xuyên qua cơ thể Liễu Thư Liên, linh lực Phó Trường Lăng theo trường kiếm rót vào. Phất trần của Ngọc Quỳnh đột nhiên tung ra một kích, Đàn Tâm kiếm hoành trước ngực, hoa quang dũng mãnh bộc phát. Phó Trường Lăng bị quất bay thẳng vào chủ điện Hồng Mông Thiên cung, cả người đều cảm thấy như gân cốt đã vỡ vụn nứt ra.
Hắn khe khẽ thở dốc, phát hiện Đàn Tâm kiếm đã có vết nứt, Tụ Linh tháp và Thanh Cốt Phiến cũng đã tới cực hạn.
Việt Minh Minh hốt hoảng bay về phía Liễu Thư Liên đang rơi xuống, một phen tiếp hắn vào trong lòng ngực mình, run rẩy nói: “Liễu đại ca...ngươi không sao...Liễu đại ca......”
Ngọc Quỳnh chân quân quản không nổi chuyện khác nữa, đuổi theo Phó Trường Lăng, pháp ấn thứ hai liền đánh xuống.
Phó Trường Lăng nhìn hoa quang nện xuống, hắn cảm giác trên người mình đâu đâu cũng có vết thương, máu không ngừng chảy xuống hòa vào bùn đất.
Hắn không thể chết được.
Phó Trường Lăng cắn răng, giơ tay cắm vào một đốt xương sống sau lưng mình.
Hoa quang rơi xuống, ngón tay Phó Trường Lăng moi vào máu thịt, nắm ra một cây xương cốt.
Một trận đau nhức xộc lên đỉnh đầu, Phó Trường Lăng kéo cây xương cốt kia ra đau tới mức hét thành tiếng, ra sức đột ngột rút nó ra!
Một cây xương giống như kiếm còn dính máu thịt rút thẳng ra khỏi lưng hắn. Một khắc trước khi pháp ấn của Ngọc Quỳnh chân quân đánh xuống, hắn giơ tay dùng kiếm cốt chắn ngang, khiến cho hai bên đột ngột va chạm.
Chấn vào tim khiến cho Phó Trường Lăng đau thét thành tiếng, nhưng chỉ sau một lát, một trận kiếm khí khuếch ra, nhắm thẳng về phía Ngọc Quỳnh chân quân. Ngọc Quỳnh chân quân nhảy lên, vội vàng thối lui. Mảnh đất trống nổi lên bụi bậm, mọi thứ dần dần tan đi, xung quanh Phó Trường Lăng đều là máu, hắn cứ như vừa được vớt ra khỏi vũng máu nào đó, tay cầm một khúc xương trắng, thở dốc đứng thẳng ở nơi đó.
Mọi người khiếp sợ nhìn hắn, Ngọc Quỳnh chân quân mở to mắt: “Kiếm cốt......”
“Hắn có thể tại đây mà rút kiếm cốt!?”
Tất cả mọi người nhìn hắn không tin nổi.
Kiếm cốt là thiên phú của gia tộc họ Lận, đó là cây kiếm mà bất kì ai trong tộc đều trời sinh đã có. Bạch cốt kiếm này, mới là cây kiếm chân chính có thể tâm thần hòa hợp với người nhà họ Lận.
Người họ Lận chỉ rút kiếm cốt vào hai thời điểm. Lần thứ nhất là khi tuổi nhỏ, là lúc kiếm cốt dễ dàng rút ra nhất, nhưng lúc này kiếm cốt chưa dưỡng thành, không được xem là tốt nhất, phải dung hợp với một cây kiếm khác thì mới có thể sử dụng.
Một loại khác, chính là dưỡng lâu dài bên trong cơ thể, chờ sau trưởng thành mới rút. Lúc này, tu sĩ cùng kiếm đã là huyết nhục tương liên, tâm ý tương thông. Quá trình rút kiếm vô cùng thống khổ, cũng cực kỳ hung hiểm, nhưng sau khi rút ra, thanh kiếm này chính là bạch cốt kiếm chân chính.
Phó Trường Lăng vậy mà lại có thể rút kiếm cốt tại đây......
Ngọc Quỳnh chân quân chỉ sững người một lát đã phản ứng lại, lần này hắn không dám tiến lên. Lúc kiếm cốt mới vừa rút ra là lúc mũi kiếm sắc bén nhất, hắn hét lớn một tiếng: “Lên!”
Mấy đệ tử không biết sâu cạn nghe lệnh Ngọc Quỳnh chân quân, ùn ùn nhào tới Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngọc Quỳnh chân quân. Ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ chạm mắt một lát, Ngọc Quỳnh chân quân cũng không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng trở nên lạnh lẽo.
Phó Trường Lăng chậm rãi nâng kiếm, khoảnh khắc đó, mũi kiếm của mọi người cũng nâng lên nhắm vào ngực hắn. Tất cả liền thấy trường kiếm trên tay Phó Trường Lăng vung lên.
Trong chớp mắt, một đạo kiếm khí bàng bạc mang khí thế hủy thiên diệt địa chém thẳng về hướng Ngọc Quỳnh chân quân!
Hoa quang bộc phát từ kiếm khí từ trên trời rơi xuống, bao phủ tất cả mọi người ở bên trong khiến họ không tài nào mở mắt được. Đệ tử nhào vào Phó Trường Lăng đột nhiên bị chấn khai, chờ ánh sáng mạnh mẽ đó qua đi, nam tử vốn đứng đó đã biến mất, chỉ để lại một đám đệ tử sõng soài trên đất, còn có Ngọc Quỳnh chân quân đang lơ lửng trên không.
Ngọc Quỳnh chân quân vẫn còn mang nét mặt khiếp sợ, ngơ ngác đứng ở không trung. Đệ tử vội vàng chạy đến, vội la lên: “Sư tôn, Phó Trường Lăng chạy......”
Nói còn chưa dứt lời, liền thấy đỉnh đầu Ngọc Quỳnh chân quân có máu chảy xuống, sau đó thân thể hắn chia thành hai nửa, từ từ rơi xuống hai bên.
Đệ tử đột nhiên trợn to mắt, sau đó liền thét chói tai ra tiếng: “Sư tôn!”
“Ngọc Quỳnh!”
Việt Minh Minh buông Liễu Thư Liên ra, kinh hoảng chạy qua, lập tức thấy thi thể Ngọc Quỳnh chân quân rơi rụng nằm trên cỏ. Cả người nàng run rẩy, không dám đụng vào thi thể.
Kết giới Phó Trường Lăng bày ra cũng rốt cuộc mở tung, người tông môn khác vội vàng chạy tới bên cạnh Việt Minh Minh. Gia chủ Việt gia là Việt Cầm tiến lại, nhíu mày nói: “Minh Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Việt Cầm lớn tuổi hơn Việt Minh Minh, Việt Minh Minh nghe thấy tiếng Việt Cầm, nàng run rẩy bảo: “Cô mẫu...... Phó Trường Lăng...... Phó Trường Lăng nhập ma rồi!”
Việt Cầm nhíu mày, Gia chủ tô gia Tô Tri Thanh đi lên phía trước, thần sắc bất biến, khẽ nói: “Đi nhìn những người khác trước.”
Việt Cầm gật gật đầu, sau đó nhíu mày: “Phó gia chủ đâu?”
Tô Tri Thanh lắc lắc đầu: “Không có ở đây.”
Mặt Việt Cầm lộ vẻ bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm, xoay người nói: “Đi xem đi.”
Hai người dẫn những người khác cùng nhau chạy tới Vấn Nguyệt cung, mới vừa vào cửa đã thấy có kết giới bên ngoài. Việt Cầm giơ tay bắn ra, kết giới liền vỡ vụn. Hai người tiến vào trong phòng, liền thấy Tần Diễn ngồi quỳ ở trong một cái kết giới, y cúi đầu, siết chặt tay, bên cạnh là một bãi máu tươi, nhìn qua tựa hồ có chút suy yếu.
Việt Cầm nhìn lướt qua trong phòng, sắc mặt đại biến. Nàng cất bước đi đến mép giường Giang Dạ Bạch, linh thức đảo qua, giơ tay sờ soạng một chút bột phấn còn lưu lại trên đó. Nàng xoay người gầm lên: “Sư phụ ngươi đâu?!”
Tần Diễn cúi đầu không nói lời nào, Việt Cầm hét lớn ra tiếng: “Nói chuyện!”
“Sư phụ, đi rồi.”
Tần Diễn khó nhọc mở miệng, Tô Tri Thanh nhíu mày: “Là ai động thủ?”
Tần Diễn không nói, Việt Cầm đang muốn mắng tiếp, liền nghe Việt Minh Minh bên ngoài nói: “Là Phó Trường Lăng!”
Việt Minh Minh vội vã chạy đến, nàng thấy Tần Diễn ngồi quỳ trên mặt đất, lập tức bổ sung: “Còn có y, y tất nhiên cũng tham dự việc này!”
“Việt trưởng lão,“ Tần Diễn mắt lạnh ngẩng đầu, “Chớ ngậm máu phun người.”
Nói xong, Tô Tri Thanh đi ra phía trước, duỗi tay đỡ Tần Diễn. Tần Diễn đứng dậy, ráng khắc chế cảm xúc, nhìn chằm chằm Việt Minh Minh, chỉ nói: “Việt trưởng lão đã làm gì, trong lòng ngươi còn không biết rõ sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Việt Minh Minh cười lạnh ra tiếng: “Chẳng lẽ vết kiếm bên ngoài là do ta làm? Kia chính là kiếm pháp chỉ mình Giang cung chủ biết.”
Tần Diễn không nói câu nào, Việt Minh Minh không khỏi tiếp tục: “Sao, kẻ giết sư phụ ngươi không chỉ có Phó Trường Lăng, mà có một phần của ngươi nữa?”
“Việt trưởng lão,“ Tô Tri Thanh nghe, không khỏi nhắc nhở, “Trên người y có cấm chú của Phó Trường Lăng, y vừa mới cưỡng ép phá vỡ.”
“Nhưng y vẫn có hiềm nghi!”
Việt Minh Minh lập tức nói: “Phải bắt lại thẩm vấn mới đúng lý!”
“Việt sư thúc muốn thẩm ta?”
Tần Diễn bình tĩnh mở miệng, Việt Minh Minh đang muốn nói chuyện, liền thấy Tần Diễn cầm kiếm chỉ xuống mũi chân: “Hay là vẫn muốn tổ chức Quân Tử đài luận chiến?”
Việt Minh Minh thấy Tần Diễn rút kiếm, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Tần Diễn chiến lực rất cường, Hồng Mông Thiên cung đều biết, đặc biệt là y hiện tại đã đột phá Hóa Thần. Vừa rồi đã qua một phen đại chiến, Việt Minh Minh trong lòng rõ ràng biết bản thân không địch lại nổi y.
Tần Diễn lẳng lặng nhìn Việt Minh Minh, hai bên lặng lẽ chống cự nhau, liền nghe bên ngoài truyền đến một tiếng dò hỏi sốt ruột: “Cung chủ sao rồi?”
Khi nói chuyện, Tang Kiền Quân lập tức vội vàng đi vào, mới vừa rới cửa, hắn liền cảm giác được có chuyện. Hắn kinh hoảng tiến lên, nhìn thấy bột phấn lưu lại từ thi thể Giang Dạ Bạch, sắc mặt lập tức biến đổi, không thể tin tưởng nói: “Cung chủ...cung chủ......”
“Sư phụ đi.”
Tần Diễn khàn khàn mở miệng, Tang Kiền Quân không thể tưởng tượng mà quay đầu, hắn nhìn Tần Diễn, nhịn không được lặp lại một lần: “Đi?”
“Vâng.”
“Ai động tay?”
Tang Kiền Quân lập tức đặt câu hỏi, sau đó phản ứng lại: “Còn ai có thể giết hắn?”
Sau khi Giang Dạ Bạch đột phá, hắn xem như đã trở thành người đứng đầu Vân Trạch này, là ai có thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lặng yên không một tiếng động giết hắn?
Lời này vừa hỏi ra, cho dù là Việt Minh Minh cũng không khỏi nhíu mày, trở nên trầm tư.
Việt Cầm phản ứng nhanh hơn nhiều so với Việt Minh Minh, nhàn nhạt nói: “Lúc ta tới, ngoài cửa đều đầy vết tích Giang cung chủ đánh nhau, đệ tử tên Thẩm Tu Phàm kia của ngài ấy, nghe nói là nhi tử Lận Trần, Phó Trường Lăng.”
Tang Kiền Quân nghe thấy tên Lận Trần, ánh mắt lập tức thay đổi, nhưng hắn liền áp chế lại, chỉ lặp lại tên nàng: “Lận Trần?”
“Đúng thế.”
Việt Cầm gật đầu: “Cho nên, khả năng Phó Trường Lăng giết Giang cung chủ là lớn nhất.”
Nói xong, Việt Cầm quay đầu nhìn về phía Tần Diễn: “Nhưng cũng muốn xem vị tiểu hữu này nói gì, rốt cuộc trước khi Giang cung chủ chết, cũng chỉ có y ở đây.”
“Việt gia chủ,“ Tần Diễn thần sắc bình đạm, “Người tới trễ, nhưng cũng biết không ít chuyện.”
“Mới vừa rồi Minh Minh có truyền âm nói cho ta chân tướng mọi chuyện,“ Việt Cầm đạm nhiên nói, “Tiểu hữu chỉ cần đáp đúng hoặc không là được.”
Tần Diễn không nói lời nào, y quay đầu nhìn về phía Tang Kiền Quân: “Sư thúc, Quân tử đài luận kiếm ngày mai vẫn tổ chức?”
Tang Kiền Quân dừng một chút, do dự một lát thì chậm rãi nói: “Quân tử đài luận kiếm là đại sự trăm tông, trăm tông ngàn dặm xa xôi đến đây, cũng không thể vì sự vụ bên trong Hồng Mông Thiên cung mà dễ dàng hủy bỏ.”
“Vậy cứ cử hành đúng ngày đi.”
Tần Diễn gật đầu, giọng khàn khàn: “Vậy làm phiền sư thúc chuẩn bị, đệ tử đi thu liễm thi cốt sư phụ trước.”
Nói xong, Tần Diễn liền đâu vào đấy bắt đầu an bài hậu sự Giang Dạ Bạch.
Vì để không ảnh hưởng Quân Tử đài luận kiếm, y thiết lập linh đường Giang Dạ Bạch tại hậu đường của Hồng Mông Thiên cung, tạm không phát tang.
Tần Diễn suốt một đường chỉ nhắc chuyện hậu sự của Giang Dạ Bạch, Việt Cầm không khỏi nhíu mày, nhắc nhở nói: “Tần tiểu hữu, sư phụ ngươi chết kỳ quái như vậy, ngươi mặc kệ sao?”
“Chuyện sư phụ, chân tướng,“ Tần Diễn giương mắt nhìn về phía Việt Cầm, đạm nhiên nói, “Ngày mai vãn bối sẽ công khai báo cho mọi người, Việt gia chủ, sắc trời đã tối, người nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, Tần Diễn liền kêu Thượng Quan Minh Ngạn nãy giờ vẫn đứng canh một bên: “Minh Ngạn.”
Thượng Quan Minh Ngạn tiến lên, do dự nói: “Sư huynh.”
“An trí các đệ tử bách tông đã tới Hồng Mông Thiên cung.”
Thượng Quan Minh Ngạn hành lễ đồng ý, sau đó tới trước mặt Việt Cầm, cung kính nói: “Việt gia chủ, thỉnh.”
Việt Cầm do dự một lát, Tô Tri Thanh cười cười: “Này dù sao cũng là chuyện riêng Hồng Mông Thiên cung,“ hắn nhắc nhở Việt Cầm, “Chúng ta vẫn nên chờ ngày mai Tần tiểu hữu nói thế nào đi.”
Tô Tri Thanh đã mở miệng, Việt Cầm cũng không ở lại được, chỉ hành lễ với Tần Diễn, đưa Việt Minh Minh rời đi trước.
Tần Diễn bình tĩnh phân phó mọi người thực hiện công việc, chờ trong phòng chỉ còn lại Tang Kiền Quân, y mới lễ phép nói: “Sư thúc.”
“Ta trở về chậm.”
Tang Kiền Quân khàn khàn bảo: “Bọn họ hôm nay cố ý điều ta đi, ta sớm nên nghĩ đến...... Chỉ là ta cho rằng ấn theo năng lực sư phụ ngươi hiện tại, hẳn sẽ không còn uy hiếp......”
“Sư thúc không cần tự trách,“ Tần Diễn nói bình tĩnh đến lạ thường, “Thiên chú định, liền chạy không thoát.”
“Bọn họ nói là Tu Phàm, ta......”
“Không phải Tu Phàm”, Tần Diễn ngắt lời Tang Kiền Quân, y thuật lại chuyện giữa mình và Phó Trường Lăng, phân tích, “Trường Lăng là nhi tử Lận Trần. Chuyện Lận Trần một ngày không ngã án, thân phận Trường Lăng sẽ một ngày trở thành vấn đề. Nếu ta nói đỡ cho Trường Lăng, khó có thể phục chúng. Chờ Quân Tử đài ngày mai, theo kế hoạch diệt trừ những kẻ lấy người luyện mạch trong Hồng Mông Thiên cung, sau đó tiếp tục phân giải.”
Tang Kiền Quân không nói gì, Tần Diễn giương mắt nhìn hắn: “Sư thúc còn muốn hỏi gì sao?”
“Lận Trần......” Tang Kiền Quân ấp úng mở miệng, “Nàng...nàng không phải ma đầu.”
Tần Diễn im lặng, y nhìn chăm chú vào Tang Kiền Quân.
Qua hồi lâu, y rốt cuộc đáp: “Ta biết.”
Thiện ác trắng đen, y đều rõ ràng hơn ai hết.
Mà lúc này, tại một con đường mòn cách Hồng Mông Thiên cung không xa, Phó Trường Lăng che lại miệng vết thương, nghiêng ngả lảo đảo đi trên đường.
Toàn thân hắn đều là máu, không có một chỗ nào toàn vẹn. Trước mắt hắn trở nên mơ hồ, cũng không biết nên chạy đi đâu.
Mới vừa rồi Vân Vũ nhét cho hắn một trương Truyền Tống trận, đó là phù bảo mệnh cuối cùng của hắn. Hắn không rõ Vân Vũ rốt cuộc là đang làm gì, vì sao hại hắn, lại muốn cứu hắn, nhưng mặc kệ thế nào, hắn đã thay Tần Diễn giết Ngọc Quỳnh chân quân, ngày mai Tần Diễn chỉ cần xử lý đám người sót lại, liền có thể hoàn toàn khống chế Hồng Mông Thiên cung.
Thứ hắn phải làm lúc này là tồn tại.
Sống sót.
Hắn khó nhọc đi về phía trước, tới khắc cuối cùng, hắn rốt cuộc nhịn không được, đột nhiên ngã trên mặt đất.
Tầm mắt hắn từ từ mờ đi, mơ hồ cảm giác có ai đó đến trước người mình.
“Bị thương nặng như vậy đó hả?”
Tiếng người nọ nghe không ra giọng nói nguyên bản, rõ ràng là đã được thay đổi. Phó Trường Lăng cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ đối phương, nhưng mà chỉ mơ hồ thấy một cái bóng màu trắng khắc vào trong mắt hắn.
“Phó Trường Lăng, làm giao dịch không?”
- -----------------
Lời Editor:
Lấy xương sống làm kiếm.......đau phết. Sau này Lăng chơi song kiếm rồi cả quạt à, ngầu vậy:)))
Trưởng lão là vị trí thuộc Hồng Mông thiên cung, còn gia chủ là vị trí khác ở ngoài tông môn nhé:)) Tác giả mấy đợt lộn tên làm mình hoang mang vãi lìn. Người cùng thế hệ sẽ có tên đệm giống nhau (????)
Tô gia:
Trưởng lão: Tô Tri Ngôn.
Gia chủ: Tô Tri Thanh.
Việt gia (toàn nữ??):
Trưởng lão: Việt Minh Minh
Gia chủ: Việt Cầm
Phó gia:
Trưởng lão: Phó Minh Lam
Gia chủ: Phó Ngọc Thù
Lận gia:Trưởng lão:?
Gia chủ: Lận Nhai