Sau khi kết thúc chương trình học của kỳ đầu tiên bọn họ còn có một kì kiểm tra thử. Trước ngày kiểm tra một ngày, lúc tham gia lớp tự học ở trường Phạm Dịch Trì đưa cho Giang Dữ Miên một cái UBS: “Dữ Miên, đây là tài liệu đã chỉnh lý tớ xin ở chỗ giáo sư, còn có cả thu âm, lúc ôn tập cậu nhớ xem qua một chút.”
Giang Dữ Miên cầm lấy bỏ vào cắp sách nói cảm ơn với hắn.
Phạm Dịch Trì đưa tay muốn sờ lên tóc Giang Dữ Miên lại bị cậu tránh ra, hắn liền rút tay trở về, cười híp mắt nói Giang Dữ Miên hẹp hòi.
Giang Dữ Miên không nói từ nào cũng không nhìn hắn, tự mình học từ đơn.
Tan học về đến nhà Giang Dữ Miên mở máy vi tính ra, nhớ tới tài liệu Phạm Dịch Trì đưa liền lấy USB ra xem.
Đại khái vừa xem xong tài liệu, đang muốn ôn tập lại mấy ngữ pháp chưa quen thuộc thì một tệp tài liệu hấp dẫn ánh nhìn của cậu, là một file có ghi ngày tháng và vài từ mà Giang Dữ Miên nhìn chỉ hiểu là giam cầm gì đó.
Chuột máy tính dừng lại trên video chừng 3 giây, Giang Dữ Miên nhấp chuột một cái, là một video rất dài. Giang Dữ Miên nhìn qua liền biết đây là cái gì, không hổ là góc khuất của Phạm Dịch Trì, cậu dù chưa từng ăn thịt lợn nhưng không lẽ lại chưa thấy qua heo chạy. Giang Dữ Miên thầm nghĩ khẩu vị của Phạm Dịch Trì còn rất nặng nha, hẳn là chơi giam cầm luôn. Cậu do dự một hồi liền nhìn xem một chút, Tần Hành hẹn 7 rưỡi tới hiện tại mới 6 rưỡi... Giang Dữ Miên nhịn không được nhấn mở video ra.
Phần mềm video tự động nhảy vọt qua phần phụ đề ban đầu, một thiếu niên người Châu Á lõa thể nửa thân trên xuất hiện trên màn hình, cậu ta ngồi trên giường, có đeo một cái vòng cổ nối với sợi xích sắt treo ở đầu giường. Thiếu niên này trắng trẻo lại non nớt, nhìn nghiêng còn có phần khá giống với Giang Dữ Miên. Giang Dữ Miên cau mày, lại thấy một gã đàn ông cao lớn bước vào trong ống kính.
Chẳng lẽ là 3P trong truyền thuyết? Giang Dữ Miên lần thứ hai thấy chột dạ nhìn về phía cửa, hạ âm thanh thấp xuống. Thiếu niên trên màn hình nhìn thấy gã đàn ông kia liền dùng tiếng Nhật gọi hắn một tiếng, gã nói gì đó rồi thiếu niên kia tự dùng tay mò vào trong quần chính mình.
Cậu ta lim dim đôi mắt, ngồi trên giường mở đùi ra thật lớm, tay mò trong quần mình **** **** từ trên xuống dưới phát ra mấy tiếng rên rỉ thật nhỏ.
Gã kia cười nhẹ một tiếng, áp lên người thiếu niên cúi đầu hôn lên môi cậu.
Đầu Giang Dữ Miên trở nên trống rỗng, tay cậu có chút phát run tua video tới cỡ 20 phút sau, hình ảnh hiện ra khiến cậu suýt chút nữa ngã sấp xuống khỏi ghế tựa.
Thiếu niên đang quỳ ở trên giường, gã đàn ông kia từ phía sau nắm lấy vòng cổ của cậu, một tay nắm eo thiếu niên mà làm cậu, **** *** màu đỏ tím ra ra vào vào ở phía sau cậu ta, gã dùng sức va chạm khiến tiếng kêu *** của thiếu niên cũng thay đổi ngữ điệu. Ống kính tiến gần đến vị trí kết hợp của hai người, miệng ***** của thiếu niên bị làm đến đỏ hồng, mềm nhũn, bao bọc thật chặt lấy gã kia, theo nhịp *** mà trôi ra chút chất lỏng trắng đục.
Hình ảnh trần truồng ấy đánh sâu vào đại não của Giang Dữ Miên, cậu ngẩn ra phát ngốc một lúc lâu, đột nhiên có âm thanh phát ra phía cửa. Giang Dữ Miên run tay đóng lại video, rút USB ra ném vào cặp sách, làm bộ như vừa mới mở máy tính trong lòng lại thầm mắng chết Phạm Dịch Trì.
“Đang làm gì?” Tần Hành đi vào, đem cặp sách vứt dưới đất, ngồi vào bên cạnh Giang Dữ Miên.
Tim Giang Dữ Miên đập rất nhanh, cậu mạnh mẽ trấn định chính mình: “Hôm nay anh tới thật sớm.”
“Ăn cơm xong liền qua.” Tần Hành dựa vào cậu thật gần, hô hấp của hai người như quấn lấy nhau: “Em làm đến đâu rồi? (Ý hỏi cuốn sách mô phỏng đề thi đại học.)
Giang Dữ Miên nói: “Em phải xuất ngoại, không cần tới nó.”
“Có đúng không? Miên Miên.” Tần Hành đột nhiên cách ra một chút, đánh giá cậu: “Em hôm nay có chút không giống ngày thường?”
Giang Dữ Miên giật mình hỏi ngược lại: “Chỗ nào không giống chứ?”
“Em hôm nay...” Tần Hành híp mắt ngừng một hồi mới nói: “Thoạt nhìn có chút căng thẳng, không phải là trốn học ở nhà ngủ chứ?”
Giang Dữ Miên nhìn anh đoán xa cả dặm mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu mở ra file khác trên máy tính, muốn Tần Hành dạy cậu.
Tần Hành giảng đề cho cậu tới tận 10h30, bộ dáng nghiễm nhiên phải ngủ lại.
Ngày thường Giang Dữ Miên chỉ ước gì Tần Hành luôn ở lại cùng cậu, nhưng hôm nay lại khác, hôm nay cậu mới cảm thấy hai người con trai ngủ với nhau sẽ rất ngại ngùng. Tần Hành không biết gì cả, cầm đồ của mình để lại ở nhà Giang Dữ Miên mà đi tắm.
Giang Dữ Miên không nói được lý do kêu anh đi, tâm sự nặng nề mà lên giường.
Không lâu sau, Tần Hành đi ra, anh tắt đèn rồi nằm vật xuống bên người Giang Dữ Miên, Giang Dữ Miên cảm giác được khí tức quen thuộc tỏa ra từ thân thể đối phương, khắp toàn thân đều nóng bừng lên.
Tiếng kêu rên của thiếu niên trong video lúc nãy lại vang lên bên tai cậu. Gã đàn ông kia thì đè lên cậu ta, từ phía sau mà đâm chọc, chống đỡ được một lúc thiếu niên kia liền kêu lên một tiếng, phảng phất giống như đang làm chuyện vui sướng nhất trên đời, tiếng kêu bốc lên từ dục hỏa ngút trời. Nếu như người đàn ông kia đổi thành....
“... Nghĩ gì thế? Sao không nói tiếng nào?” Tần Hành đột nhiên mở miệng, quay người nắm lấy mặt Giang Dữ Miên, nhưng chạm không chuẩn sờ một cái liền phát hiện ra vấn đề: “Sao mặt em lại nóng như vậy?”
“Em nóng.” Giang Dữ Miên hất tay Tần Hành ra, khom người đưa lưng về phía anh cách xa anh ra một ít.
Tần Hành giơ tay bật đèn lên: “Anh mở điều hòa nhé?”
“Được.” Giang Dữ Miên không quay đầu lại, trầm thấp đáp một tiếng, Tần Hành liền mở điều hòa.
Cuối tháng 4, bên ngoài khí trời chỉ 15 – 16 độ, cả thành phố S có lẽ chỉ có hai bọn họ mở máy lạnh.
Tần Hành tắt đèn rồi nằm trở lại, cảm thấy Giang Dữ Miên đã ngủ liền cũng dâng lên cơn buồn ngủ mà nhắm mắt lại. Nhưng còn chưa sâu giấc đã bị một âm thanh nhỏ đánh thức.
Giang Dữ Miên nằm ngay bên cạnh, gấp gáp thở hổn hển, chăn vẫn quấn quanh người. Tần Hành ban đầu còn tưởng Giang Dữ Miên có chỗ nào không thoải mái, vừa định hỏi cậu làm sao vậy liền nghe thấy tiếng thở dốc không khống chế được của Giang Dữ Miên. Tiếng kêu phát ra rất nhỏ, rất nhẹ liền lập tức im lặng, khiến cho âm thanh ấy càng trở nên bắt tai giống như đang cực lực đè nén cái gì, làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu. Tần Hành tỉnh táo hơn một chút, anh biết Giang Dữ Miên đang làm gì.
Cut!!!
Tần Hành bên này cũng muốn học Giang Dữ Miên nhưng anh không làm được loại sự tình này.
Giang Dữ Miên tới buồng tắm lau rửa một chút, thay một cái quần lót sạch rồi một lần nữa nằm xuống bên cạnh Tần Hành, thanh thản ổn định mà ngủ. Tần Hành nghe hô hấp của cậu vững vàng rồi liền mở đèn nhìn Giang Dữ Miên một hồi, cắn răng nghiến lợi đi tắm nước lạnh.
Giang Dữ Miên cảm thất Tần Hành gần đây rất kì quái, anh không bao giờ lưu lại nhà cậu qua đêm. Chuyện này cũng đảm bảo Giang Dữ Miên không làm ra sự tình kì quái gì.
Tối hôm đó xem video xong, Giang Dữ Miên nằm bên người Tần Hành nóng đến không có cách nào ngủ được, hạ thân thì nửa ***** **** không sao áp chế. Giang Dữ Miên xác nhận Tần Hành đã ngủ liền không nhịn được học theo thiếu niên trong video mà xoa nắn chính mình. Thời điểm Giang Dữ Miên cao trào, trong đầu đều là hình ảnh gương mặt của Tần Hành, cậu muốn nằm bên Tần Hành, muốn để anh ở trên cơ thể mình... Ngay sau đó khoái cảm cực hạn vây lấy cậu, trên tay cảm giác một đợt trơn trượt.
Giang Dữ Miên co rút thân thể, đưa lưng về phía Tần Hành, tâm lý khổ sở liền hóa hư không, cậu cái gì cũng không hiểu, chỉ biết phán đoán như vậy là quá mức làm bừa, cũng không có đủ sức lực chỉ có thể ngàn vạn lần che giấu không để Tần Hành biết.
Ngày thứ hai đi học, Giang Dữ Miên vừa vào phòng học liền ném USB lên trên bàn Phạm Dịch Trì, hỏi hắn có phải bị bệnh hay không, trong USB là thứ gì?
Phạm Dịch Trì nghe cậu nói một hồi, mới nói rằng USB này là của một người bạn, hắn chỉ thêm file vào mấy cái khác cũng không mở ra xem. Lại hỏi Giang Dữ Miên bên trong là cái gì mà khiến cậu tức giận như vậy.
Giang Dữ Miên nói: “Tự cậu xem đi.”
Phạm Dịch Trì nói về nhà hắn liền xem, Giang Dữ Miên lại đổi ý: “Cậu đừng xem, lập tức xóa đi.”
Nghe Phạm Dịch Trì đảm bảo sẽ xóa bỏ Giang Dữ Miên mới coi như thôi.
Hoàng hôn trên bầu trời thành phố S khá tối, công chuyện của hội học sinh Tần Hành cũng đã bàn giao gần xong, kì khảo thí ngôn ngữ sắp tới rồi, gần như không có thời gian ngốc ra ở hội học sinh.
Buổi tối một ngày nào đó ở lễ hội, dưới sự yêu cầu cường liệt của phó chủ tịch, Tần Hành tới tham dự khoảng nửa giờ.
Hội họp tan rồi, một nữ học viên khóa dưới nhìn xung quanh hỏi mọi người: “Có ai muốn mua vé vào của buổi biểu diễn của Jane không?”
Anh nhớ tới mấy ngày trước, ca khúc Giang Dữ Miên hay nghe là của Jane, Giang Dữ Miên một bên đọc sách một bên khẽ ngâm nga. Tần Hành giật mình, gọi đàn em kia lại hỏi cô vé này xem lúc nào.
Vé cô nàng muốn bán là hai tấm vé hàng trước có thể vào hậu trường, cô thật vất vả mới tranh được. Ai biết buổi tối ngày biểu diễn đó cô và bạn lại có bài kiểm tra, không có cách nào đi xem nên mới đi khắp nơi hỏi xem ai muốn mua.
Tần Hành nhìn, vừa vặn là sau kỳ thi toàn quốc của Giang Dữ Miên hai ngày, liền mua lại.
Gần đây anh có ý định né tránh Giang Dữ Miên, nhưng lòng lại không nhịn được muốn đi tìm cậu. Tần Hành nghĩ, buổi tối ngày hôm ấy có lẽ không khí không đúng lắm làm cho anh có chút thác loạn, có nghĩ bậy cũng không đại biểu cho cái gì. Dù sao dục vọng chính là thứ rất dễ dàng sinh ra.
Giang Dữ Miên thấy Tần Hành không thường tới nữa, liền thi thoảng nhắn cho anh một vài chuyện cười, có lúc còn nhắn hahaha liên hồi.
Cuối cùng cũng coi như có ngày, Tần Hành không chịu được thứ suy nghĩ cả thập kỷ 90 ấy nữa mà đột nhiên thay đổi, anh hỏi Giang Dữ Miên nhắn mấy cái này làm gì, giờ này không phải nên lên lớp à?
Giang Dữ Miên liền nói, em cảm thấy rất buồn cười nha.
Tần Hành thật muốn cạy đầu Giang Dữ Miên ra xem mỗi ngày cậu là đang suy nghĩ cái gì, liền gọi điện thoại cho Giang Dữ Miên: “Em ở đâu tìm ra được mấy thứ này?”
Giang Dữ Miên giống như đang ở một nơi rất ồn chạy ra một góc khuất, âm thanh nhẹ nhàng, bộ dáng giống như tâm trạng không tệ, nói cho anh về câu chuyện cười nhạt nhẽo kia: “Lớp trưởng Phạm gửi cho em nha.”
Cậu nhìn thấy thứ buồn cười, trên mặt cũng không làm sao nặn ra được nụ cười, nhưng cậu lại muốn chia sẻ với Tần Hành một chút.
Tần Hành nghe thấy tên Phạm Dịch Trì, phản xạ có điều kiện mà nhíu mày hỏi Giang Dữ Miên đang ở đâu.
Lúc này lớp ngôn ngữ của Giang Dữ Miên cũng đã tan. Đúng như dự đoán, Giang Dữ Miên đáp: “Phạm Dịch Trì đưa em đi ăn cơm.”
Tâm trạng Tần Hành có một luồng khí không thuận bay tới, cũng không tiện phát tác không thể làm gì khác mà nói: “Được, lát nữa anh sẽ qua nhà em, em ăn xong rồi về nhà sớm chờ anh.”
Bé ngoan Giang Dữ Miên đáp ứng, Tần Hành mới máy móc mà tắt điện thoại.
Ra khỏi văn phòng hội học sinh, t trực tiếp tới nhà Giang Dữ Miên, Giang Dữ Miên đã về nhà từ sớm, dọn dẹp gọn gàng rồi ngồi ôn bài.
Tần Hành lấy vở của Giang Dữ Miên ra kiểm tra một chút rồi mới lấy vé xem ca nhạc ra quơ quơ trước mặt cậu: “Thi xong thì dẫn em đi.”
Giang Dữ Miên không thấy rõ, nhào tới muốn cướp: “Cái gì vậy, cho em xem lại một chút.”
Tần Hành cất vé đi, dạy bảo hắn: “Ôn tập thật tốt đi.”
Giang Dữ Miên nỗ lực nguýt hắn một cái lại cúi đầu nhìn sách.
Một lát sau, lại phiền phiền nhiễu nhiễu kề sát vào Tần Hành cũng đang đọc sách bên cạnh: “Rốt cuộc là cái gì?”
Tần Hành như cũ không nói cho cậu biết, Giang Dữ Miên không làm nữa đem sách ôn tập từ đơn trước mặt Tần Hành đẩy ra, bước qua lấy túi của Tần Hành liền bị anh túm được mạnh mẽ ấn trở lại ghế ngồi.
Giang Dữ Miên không phục, uốn tới ẹo lui muốn tránh thoát anh, Tần Hành không còn cách nào khác phải nói với cậu.
Giống như Tần Hành đoán, Giang Dữ Miên nghe xong liền không yên tĩnh được nữa, cậu chưa bao giờ đi xem biểu diễn, hưng phấn tới muốn đòi mạng, dán bên cạnh Tần Hành hỏi cái này cái kia.
Kỳ thực Tần Hành cũng chưa xem qua, chỉ tùy tiện thêm mắm dặm muối mấy chuyện từng nghe người khác nói mà nói lại cho Giang Dữ Miên.
Giang Dữ Miên cầm vé ngồi bên cạnh Tần Hành, khen anh thật tốt lại hỏi Tần Hành đêm nay anh ngủ ở đâu.
Tần Hành nhìn cậu một chút mới nói: “Anh ngủ ở ghế sofa đi.”
Sắp 12h rồi, ký túc xá đều đã đóng cửa, anh lại không dám nằm cùng giường với Giang Dữ Miên, không có biện pháp đành phải lựa chọn phương án trung gian. Giang Dữ Miên ngây thơ lại hỏi anh: “Ngủ ghế sofa làm gì?”
Tần Hành nửa thật nửa giả nói: “Anh sợ em nửa đêm lại khí huyết dâng trào đó Miên Miên.”