Trạch Nam Hoàng Kim

Chương 8: Chương 8: Chương 4




Thấy Thành Uyên coi cô gái kia như bảo bối vậy, anh nhớ lại Thành Uyên người này thật sự khác anh, là người đàn ông nhiều hoa đào lại chung tình! Nghĩ vậy, Hình Tử Dương không khỏi bật cười: “Đúng rồi, lão Tống nói, từ sau khi cô gái kia đá cậu, tiến độ của cậu cũng chậm rồi. A Uyên, những ngày sau tớ phải đi công tác, không thể ở cùng cậu giống như lần trước, tớ nói thật, nếu đuổi không kịp thì buông tha ra, thế giới đâu chỉ có một mình cô gái đấy là con gái, hiện tại là thời điểm quan trọng nhất đối với công ty, cậu nên đặt tâm tư trên công tác, chờ cậu công thành danh toại, muốn loại con gái như thế nào còn sợ thiếu sao?” Nói xong, cũng không quản biểu tình Thành Uyên có bao nhiêu đáng sợ, Hình Tử Dương liền bay nhanh rời khỏi.

Hình Tử Dương đi rồi, để lại Thành Uyên, anh bình phục hô hấp chính mình, điều chỉnh cảm xúc của mình, không muốn để cho tên Hình Tử Dương kia nhiễu loạn tâm tình của anh, tiến tới ảnh hưởng đến anh và Diệp Tố Kỳ.

“Tố Tố, hôm nay em tan ca tương đối trễ đó.” Bởi vì hành động của Hàm Tu Thảo mà khiến Ôn Hân Đồng trợn trùng mắt với máy tính, nhưng vừa nghe thấy giọng Diệp Tố Kỳ, lập tức vứt chuyện Hàm Tu Thảo qua một bên.

“Hôm nay anh em đến thăm em, sau khi tan ca ăn một bữa cơm với anh ấy mới trở về, mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Sao lại có mùi thuốc súng? Diệp Tố Kỳ yên lặng bổ sung một câu ở trong lòng.

Tuy nhiên giọng chị Tiểu Đồng và bình thường không có gì khác, nhưng cô cực kỳ hiểu biết chị Tiểu Đồng, biết nhất định có chuyện gì khiến chị ấy mất kiên nhẫn, nhưng cô nghe ra trong giọng chị Tiểu Đồng giấu sự châm biếm.

“Thì ra là như vậy.” Ôn Hân Đồng gật gật đầu: “Đúng rồi, Tố Tố, khi nào em có thời gian rảnh? Chị thấy cả kỳ nghỉ hè đều không có nhìn đến em, chị muốn hỏi thời gian rảnh của em, chị và Hải Đường đi tìm em, nhìn xem có phải vì học tập và công việc mà em cô gái này trở thành da bọc xương rồi.

“Nào có khoa trương như thế, em ăn rất nhiều, em cũng rất nhớ hai chị, ngày mai em xem có thể chuyển ca hay không, để ra ngày nghỉ cùng ăn cơm với hai chị.” Diệp Tố Kỳ nghe thấy hai chị muốn hẹn cô gặp mặt, cũng cực kỳ chờ mong.

“Ăn cơm, hẹn!” RC vốn yên lặng lại vì mấy cô gái nói chuyện hẹn ăn cơm mà náo nhiệt hẳn lên.

“Con trai đều cút cho hết cho tôi!” Diệp Tố Kỳ cố tình hung ác quát những cậu bạn nam đang làm loạn, khiến đám con trai kêu ầm ĩ, nói bất công, kỳ thị, còn có người nói anh ta có thể trà trộn vào...

“Em về đến nhà rồi.” Thành Uyên giống như không để ý đã mở miệng.

“Uhm, đúng vậy, em về đến nhà rồi.” Diệp Tố Kỳ nghe thấy giọng Thành Uyên, lập tức nói lời cảm ơn: “Em đã xem tài liệu rồi, cám ơn anh, những tư liệu này rất hữu dụng, có một số chức vụ khuyết em cực kỳ có hứng thú, em sẽ sớm chuẩn bị lý lịch.”

“Uhm, có cần giúp đỡ thì nói với anh.”

“Được.”

“Anh Uyên, sao anh đối xử với chị Tố Tố tốt như vậy?”

Giọng Hàm Tu Thảo vẫn ôn nhu, nhưng không ai nghe được trong giọng nói của cô ta có vị chua: “Khiến em rất ghen tị!”

Vốn không có gì để nói chuyện, nhưng Diệp Tố Kỳ nghĩ tới chuyện phát sinh ở trong tiệm hôm nay, khi Thành Uyên cho rằng cô bị khách nhân quấy rầy thì muốn ra tay, còn có lời anh trai trước khi đi, cô cũng rất không được tự nhiên, ngay cả pha trò cũng không có, nháy mắt RC yên lặng.

“Anh Uyên, em chờ anh đã lâu nha! Anh quay lại cũng không nói một tiếng, em vẫn gọi anh anh không có nghe thấy sao?” Hàm Tu Thảo cũng không có phát hiện RC yên tĩnh bất thường, vẫn nói chuyện với Thành Uyên.

Khác với sự hung phấn của cô ta, Thành Uyên phản ứng lạnh lùng: “Có việc?”

“Có có, nhiệm vụ đêm thất tịch hôm nay bắt đầu, em muốn tìm anh cùng làm nhiệm vụ.” Hàm Tu Thảo cũng hoàn toàn không bị tổn thương do giá rét, giọng nói lộ ra làm nũng, rõ ràng khiến những người ở đây muốn không nghe ra cũng không được: “Nếu hôm nay anh Uyên không rảnh, chúng ta có thể hẹn khi nào anh thời gian rảnh.” Căn bản không cho người ta cơ hội cự tuyệt.

“Nha - - thì ra là thế, khó trách nhất định phải cùng Thành Uyên, nhiệm vụ này đúng thật là chị không thể giúp được, ài, Tiểu Thảo em không nói sớm chút, hại chị nói hồi lâu, miệng cũng đã khát rồi.” Giọng Ôn Hân Đồng ý vị thâm trường, mang theo chút nói móc, chỉ những người ở chung với cô lâu ngày mới nghe ra.

“Em nghĩ muốn nói với anh Uyên đầu tiên thôi.” Đáng tiếc Hàm Tu Thảo không hiểu ý của Ôn Hân Đồng, có phần thẹn thùng nói.

Vì hấp dẫn người chơi, mỗi trò chơi đều thiết kế một số nhiệm vụ hạn định cùng với khen thưởng đặc biệt, nhiệm vụ đêm thất tịch liền là một nhiệm vụ trong trò chơi công ty thiết kế, có thời gian hạn chế, hoàn thành còn có khen thưởng đặc biệt.

Diệp Tố Kỳ nghĩ, nếu nhớ không lầm, hoàn thành nhiệm vụ đêm thất tịch người chơi sẽ có một trạng thái “tình đầu ý hợp”, về sau ở mục thông tin của người chơi, sẽ thấy hai người đó tình đầu ý hợp, giống như một loại yêu đương trong game vậy.

Diệp Tố Kỳ nghĩ đến về sau tin tức của nhân vật Thành Uyên, sẽ thấy trạng thái của anh là “ tình đầu ý hợp với Hàm Tu Thảo “, cô liền cảm thấy có chút không cảm giác không rõ, không mấy vui vẻ... Từ từ, cô không vui cái gì? Thành Uyên muốn tình đầu ý hợp với Hàm Tu Thảo thì sao, có quan hệ gì với cô?

Sắc mặt tái nhợt đóng Mic, cô không phải cô gái chưa từng yêu, biết loại cảm giác kia gọi là ghen.

Chuyện này rất không đúng rồi, cô rõ ràng không muốn yêu đương gì, nhưng đối với Thành Uyên... Chuyện này bắt đầu từ khi nào, sao cô lại không có phát hiện?

Diệp Tố Kỳ đối với chuyện mình ăn dấm chua của Thành Uyên và Hàm Tu Thảo cảm thấy chấn kinh, cô nghe Ôn Hân Đồng nói.

Không biết ai cho Tiểu Thảo xem ảnh tụ họp kỳ nghỉ xuân của bọn họ, vốn cô ấy đã cực kỳ thân thiện với Thành Uyên, sau khi nhìn thấy ảnh thật thì lại càng không thể giấu được, nhưng đối với sự theo đuổi này Thành Uyên miễn dịch rồi, khà khà.

Diệp Tố Kỳ chỉ có thể không nói gì, đúng lúc này - -

“Tôi có hẹn với người khác rồi.” Giọng Thành Uyên cực kỳ lạnh nhạt, như là nói hôm nay thời tiết rất tốt.

“Cái gì?” Hàm Tu Thảo sợ ngây người.

Không chỉ cô kinh ngạc, những người khác trong RC nghe thấy Thành Uyên nói như vậy cũng đều kinh ngạc vạn phần, vốn mọi người đều không nói chuyện lại thành mồm năm miệng mười??? Đều hóng bát quái.

“Anh Uyên có đối tượng rồi hả?”

“Chuyện khi nào? Cũng không nói.”

Tất cả mọi người biết Thành Uyên có danh hiệu “cuồng thành tích”, chỉ có duy nhất một nhiệm vụ không làm đó chính là nhiệm vụ đêm thất tịch, bởi vì sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết, có rất nhiều cô gái muốn tình đầu ý hợp với anh, tuyệt đối sẽ có người vì cái danh này mà đánh tới đầu rơi máu chảy, bởi vì nhiệm vụ không có hạn chế giới tính, cũng có thành viên nam muốn làm nhiệm vụ đên thất tịch với Thành Uyên, lại bị Thành Uyên một câu “Tôi lại càng không muốn làm cơ” trực tiếp cự tuyệt rồi.

Anh đã có hẹn? Hẹn ai?

Nghe vậy, tâm Diệp Tố Kỳ trầm xuống, cô cảm thấy sợ hãi.

“Anh Uyên anh hẹn ai?” Hàm Tu Thảo không nghĩ tới có người nhanh chân đến trước, kiên trì muốn hỏi rõ ràng đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại đi trước giành phần thắng: “Là người em biết sao?”

“Mắc mớ gì đến cô?” Thành Uyên không kiên nhẫn đáp lại. Đối với người không quen cũng rất không khách khí, anh luôn luôn không có giognj điệu tốt: “Cô dựa vào đâu hỏi chuyện của tôi? Cô là ai của tôi?”

Hàm Tu Thảo bị Thành Uyên làm cho nói không ra lời, cũng bởi vì Thành Uyên đột nhiên làm khó dễ, RC ầm ỹ nháy mắt an tĩnh, vốn tò mò cũng không dám hỏi.

“Tố Tố.” Thành Uyên mở miệng giữa không gian yên tĩnh.

“A?” Lại vẫn mất hứng đắm chìm trong chuyện Thành Uyên đã có hẹn, cùng không phải tư vị với người hẹn Thành Uyên, Diệp Tố Kỳ nhất thời phản ứng không kịp, mở Mic ngơ ngác đáp lại.

“Chờ em thật lâu, nhảy xuống ‘chữ sáu người truyền đạt’, anh có lời muốn nói với em.” ‘Chữ sáu người truyền đạt’ là tên phòng nhỏ RC, đã khóa lại, chỉ có cán bộ mới có thể đi vào nói chuyện phiếm phòng.

“Oh.” Diệp Tố Kỳ mơ mơ màng màng nhảy xuống phòng nhỏ, khi quay lại nhìn thì kinh ngạc thấy chị Tiểu Đồng gửi cho cô một hàng trái tim.

Thành Uyên cũng quá Man rồi! Đủ tư cách đủ tư cách! Người đàn ông nên như vậy! Chị đây chúc phúc hai người.

“Cái gì với cái gì?” Nhìn đến những lời này, đầu tiên Diệp Tố Kỳ còn cảm thấy không hiểu, nhưng chờ cô hồi tưởng chuyện vừa mới xảy ra, liền hiểu vì sao chị Tiểu Đồng lại hưng phấn gửi cho cô những lời này.

Nghĩ thông suốt Diệp Tố Kỳ đối với người đàn ông vừa mới tiến phòng nhỏ nói: “Anh hẹn em làm nhiệm vụ đên thất tịch bao giờ vậy?” Căn bản không có chuyện này!

“Anh có hẹn sao?” Giọng Thành Uyên cũng lộ ra nghi hoặc.

Uhm? Không có sao? Vậy vừa rồi kêu cô nhảy xuống là có ý gì? Diệp Tố Kỳ nhớ lại, nhưng nháy mắt tiếp theo nghe thấy Thành Uyên nói, cô rất muốn tìm cái hang chét mình vào, bởi vì cô lại nói ra suy nghĩ trong lòng!

“Đây là hiểu lầm, gọi em xuống là muốn nói xin lỗi với em, hôm nay đã không lễ phép với anh trai em.” Giọng Thành Uyên rất chân thành, nửa điểm không đứng đắn cũng không có: “Thật có lỗi, khiến em them phiền toái, anh quá xúc động, nên không hỏi rõ ràng trước.”

“Nha, là chuyện này à, không sao ạ.” Diệp Tố Kỳ nghe vậy, rất muốn cho chính mình hai cái tát.

Khi Thành Uyên gọi cô cũng không nói gì thêm, là chính cô miên man suy nghĩ - - đều là anh trai làm hại, nói cái gì Thành Uyên không chỉ muốn làm bạn.

“Anh trai em không có tức giận, ngược lại cực kỳ vui vẻ vì em có bạn tốt chăm sóc, em cũng cần phải cám ơn anh đã ra tay, anh thật sự là bạn tốt.” Diệp Tố Kỳ muốn mình thanh tỉnh chút, lý trí hưởng ứng giải thích của Thành Uyên, sự tiếc nuối nho nhỏ vì Thành Uyên không có hẹn cô, cô lựa chọn xem nhẹ.

“Anh em không nói gì sao?” Thành Uyên nghe cô nhẹ nhàng đáp lại, hồ nghi hỏi.

Diệp Tố Kỳ tạm dừng một phen, nhưng đáp cực kỳ nhanh chóng: “Không có nha, muốn nói gì?”

Thành Uyên trầm mặc, tay trái anh vô ý thức ma xát, tuy trên mặt bình tĩnh, kỳ thật nội tâm cực kỳ lo âu.

Cùng là người đàn ông, anh của cô nên nhìn ra tâm tư của anh đối với Diệp Tố Kỳ chứ, vì sao cũng không nói, như vậy bình thường sao?

Ngăn cách internet, Thành Uyên không nhìn thấy mặt Diệp Tố Kỳ, không thể qua nét mặt của cô phỏng đoán lòng của cô.

Thôi, nếu không thể phỏng đoán vậy thì đừng phỏng đoán, so với để cho cô biết được tâm ý của anh qua miệng người khác, không bằng chính anh mở miệng trước, loại chuyện này vẫn là chính mình nói thì tốt hơn, mới có thể biểu đạt tâm ý của anh, không phải sao?

“Anh nghĩ anh trai em sẽ nói với em, anh thích em.” Thành Uyên cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói luôn.

Nghe vậy, Diệp Tố Kỳ sợ ngây người, Thành Uyên thình lình thông báo khiến cô trở tay không kịp, càng khiến cô kinh hoảng chính là sau khi nghe thấy Thành Uyên thông báo, nội tâm lại nhảy nhót.

“Anh còn rất thích em.” Thành Uyên thông báo không có hoa ngôn xảo ngữ, cũng chỉ đơn giản nói ra tình cảm của mình.

Thình thịch, thình thịch, trái tim Diệp Tố Kỳ nhảy lên thật nhanh, so với viêm cơ tim cấp tính kiếp trước còn nhanh hơn... Trong nháy mắt trong lòng Diệp Tố Kỳ lạnh xuống, nhớ tới vì sao cô lại bị viêm cơ tim cấp tính, rồi sau đó cô linh linh chết đi.

Bởi vì muốn ở lại bên cạnh Thượng Trình, cô bán mạng làm việc kiếm tiền, trách nhiệm sinh hoạt phí hai người, mới có thể bởi vì quá mức mỏi mệt khiến sức chống cự giảm xuống, nhưng cô vẫn làm việc, căn bản không có biện pháp nghỉ ngơi tốt, mới khiến cảm vặt biến thành viêm cơ tim cấp tính.

Không được, tình yêu đối với cô mà nói quá nguy hiểm, cô không thể bảo đảm có thể khống chế được chính mình, không lại biến thành Diệp Tố Kỳ mà ngay cả chính mình cũng khinh thường kia.

“Thành Uyên, em...” Cổ họng Diệp Tố Kỳ khô khốc, cô khó khăn nhớ lại nên uyển chuyển cự tuyệt Thành Uyên như thế nào.

Đây là lần thứ hai cô cự tuyệt Thành Uyên, nhưng cô sẽ không giống lúc trước như vậy nói một đống lời làm tổn thương người khác, không phải vì muốn giữ Thành Uyên làm một người dự phòng, mà là cô không muốn giẫm đạp chân tâm một người, tình cảm của ai cũng nên được tôn trọng, không có ai có vẻ cao quý hơn.

“Thích, không nhất định phải ở cùng với em.” Trước khi cô mở miệng, Thành Uyên đã nói trước: “Em đừng cự tuyệt anh, chúng ta vẫn là bạn tốt, chỉ là anh muốn em hiểu tâm tình của anh.”

Nghe vậy, Diệp Tố Kỳ phải cắn chặt môi dưới, mới có thể nhịn xuống nghẹn ngào.

Sao người đàn ông này có thể tốt như vậy? Nhìn anh như đối với mọi thứ đều không thèm để ý, lại phát hiện khó xử của cô, không muốn khiến cô lại yêu phải người xấu, mới đoạt trước nói với cô không cần phải đồng ý lời anh.

Nếu lúc ấy cô nhẫn nại hơn một chút, đừng có kiểu công chúa bệnh như thế, chỉ muốn nghe lời dễ nghe, cô có phải sẽ phát hiện Thành Uyên rất tốt hay không?

Cô nhẹ giọng nói: “Thành Uyên, em không biết em có chỗ nào đáng để anh thích. Khi em cự tuyệt anh đã nói rất nhiều lời khó nghe, lại còn xà vào vòng ôm của người khác, em biết có rất nhiều người đang nói xấu em, ngay cả em cũng cảm thấy em là một cô gái không tốt...”

“Anh không cần.” Anh cắt ngang cô, không muốn nghe cô nói những lời hối hận: “Anh chỉ muốn em hạnh phúc.”

Anh xứng đáng với cô gái tốt hơn - - những lời này đảo quanh đầu lưỡi Diệp Tố Kỳ, nhưng cô nói không nên lời, cảm thấy nói như vậy càng khiến người khác tổn thương, mặt khác... Cô cũng không muốn đẩy anh cho cô gái khác.

Diệp Tố Kỳ cảm thấy mình ích kỷ mà chột dạ không thôi.

Hai người trầm mặc, Thành Uyên đối mặt với bầu không khí như vậy không hề cảm thấy khẩn trương, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thật tốt quá, anh nghe thấy lời của Diệp Tố Kỳ không phải trực tiếp cự tuyệt, mà là trầm mặc, điều này chứng tỏ giữa bọn họ còn có khả năng, ngay cả làm bạn bè cũng tốt hơn rất nhiều, trước kia Diệp Tố Kỳ chính là cô gái rất quyết tuyệt.

“Tình cảm không thể miễn cưỡng, em khoogn có tình cảm khác phái với anh, anh hiểu.” Thành Uyên phá trầm mặc, thấp giọng nói lời săn sóc: “Chúng ta là bạn, em có khó khăn gì đều có thể nói với anh, có thể giúp anh nhất định sẽ giúp, em không cần áy náy.”

“Làm sao có thể không đau lòng?” Diệp Tố Kỳ thở dài một hơi, cảm thấy Thành Uyên thật sự là một tên đại ngốc: “Em thật sự rất xin lỗi anh...”

Thành Uyên không muốn khiến Diệp Tố Kỳ có cảm thụ như vậy, liền nhớ lại phải làm thế nào để cô không còn áy náy nữa - - “Nếu thực sự cảm thấy có lỗi với anh, vậy thì tìm Tiểu Đồng và Hải Đường, mời anh ăn cơm đi.” Nói xong anh liền hối hận, trời mới biết đời này anh còn chưa để cho con gái mời ăn cơm bao giờ.

Yêu cầu như vậy khiến Diệp Tố Kỳ nở nụ cười, Thành Uyên thật sự rất để ý người khác, sẽ không đưa ra yêu cầu khiến cô khó xử, cũng chỉ đơn thuần là để cho cô mời bữa cơm, còn không phải hai người một chỗ, mà là kéo chị Tiểu Đồng cùng chị Hải Đường đi cùng.

Sao lại ngốc như vậy nha, đàn ông như vậy thật sự có thể theo đuổi con gái hay sao? Một chút cơ hội cũng không biết nghĩ cách tạo cho mình, ngược lại có thể hiển hiện chân tâm anh, Diệp Tố Kỳ càng áy náy, nếu dựa vào tính cách trước kia, đối mặt với loại người theo đuổi bị cự tuyệt, cô nhất định sẽ cách thật xa, nhưng Thành Uyên... Cô không nỡ làm như vậy.

“Được, mời anh ăn cơm, bạn tốt.” Tâm trạng Diệp Tố Kỳ rất tốt, nhưng ở trong lòng yên lặng cảnh cáo chính mình, phải giữ khoảng cách với Thành Uyên, ngàn vạn đừng để Thành Uyên hiểu sai ý, càng đừng để người ngoài cảm thấy cô đang lợi dụng tình cảm của Thành Uyên, cô sẽ nắm chắc chừng mực.

Chỉ là bây giờ còn có một vấn đề, mọi người đều cho rằng Thành Uyên muốn tìm cô làm nhiệm vụ đêm thất tịch, cô nên đối mặt với sự tò mò của những người khác như thế nào?

Tức giận mắng mỏ khẳng định là không làm được, cô phải bình tĩnh thành thục xử lý vấn đề này, giống như Thành Uyên từng nói với cô, không ai phải gánh vác mặt trái cảm xúc ai cả.

Thở sâu, Diệp Tố Kỳ quyết định phải đối mặt, coi như là cho chính mình một vấn đề để giải quyết vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.