Ko biết có phải là do ảo giác hay ko, Lâm Hoan cảm thấy dạo này Lý Minh
Uy có vài hành động rất kỳ quái. Luôn thừa dịp anh ko chú ý mà ngắm trộm anh. Vậy mà lúc Lâm Hoan quay lại, lại vờ như ko có gì xảy ra hết. Mà
hình như cậu cũng ko thường kêu anh là chú hai như trước đây nữa.
Lâm Hoan cứ nghĩ mãi. Mấy ngày nay anh cũng rất bình thường mà. Lại càng ko có biểu hiện nào đặc biệt để người ta có thể hiểu lầm.
Là người ở chung, Lâm Hoan hy vọng Lý Minh Uy có thể nói rõ nguyên nhân. Dù sao,
cứ như vậy hoài, anh cũng chịu ko nỗi. Nhưng lần nào Lâm Hoan muốn mở
miệng là Lý Minh Uy lại kiếm cớ gì đó mà bỏ đi.
Chẳng lẽ đã bắt
đầu ghét lão nam nhân như anh rồi sao? Lâm Hoan ai oán nghĩ. Thật hồn
nhiên khi chưa phát hiện ra hiện giờ anh thật giống oán phụ.
Tuy
đối với Lý Minh Uy mà nói, lớn tuổi là 1 chuyện, hứng thú lại là 1
chuyện, người đương nhiên là 1 chuyện khác nữa. Ko quan hệ gì, cũng ko
chung chí hướng, chì là ngày ngày sống chung. Tựa như chủ nhà và khách
trọ. Nói trắng ra anh là rác rưỡi của xã hội mà. Nhưng, khi nghĩ đến
việc bất hòa với Lý Minh Uy, lòng anh thật có chút khó chịu ah….
Lâm Hoan phát hiện, trong lòng mình bất tri bất giác đã cho Lý Minh Uy là
“Người một nhà” rồi. Cho nên, mới có cảm giác mình bị phản bội, bị giữ
khoảng cách. Thật là càng nghĩ đến lại càng buồn mà.
Đáng lẽ ngay từ đầu ko nên cho cậu ở lại đây.
Nhịp sống của anh bị phá hủy, bị lẫn lộn ko còn giống như lẽ vốn có nữa.
Một buổi sáng tốt đẹp lại đến, Lâm Hoan xoa xoa thắt lưng, cả đêm hoạt động mệt nhọc làm cổ và bả vai mỏi nhừ hết trơn.
“Chú hai àh? Chú dậy chưa? Tôi vào được ko?”
“Đợi chút nha.” Anh tắt màn hình, đem vài thứ nhét vào dưới sàn rồi mới nói
“vào đi” Cũng ko nên cho trẻ con biết mình đang chơi trò H, như vậy ko
tốt ah.
Lý Minh Uy mở cửa, nhìn sơ qua phòng của Lâm Hoan, rồi mới tìm ghế đem đến ngồi trước mặt, nhìn thẳng vào mắt anh.
Có chuyện gì sao? Lâm Hoan thấy cậu như vậy thật ko quen mắt. Lén nhìn 1
chút, sao lại thay đổi nhiều như vậy chứ? Làm như trên mặt mình đang
dính gì ko bằng?
“Chú hai…”
“Chuyện gì vậy?” Lâm Hoan lấy
ra 1 bịch sữa đậu nành. Cái bịch này thật phiền, tốn công hết nữa ngày
cũng chưa cắm được cái ống hút vào nữa.
“Chú hai…”
Lý Minh Uy lại kêu lớn hơn 1 chút. Ngay bản thân Lâm Hoan cũng thật kỳ quái. Rốt cuộc là có chuyện gì mà khó mở miệng như vậy.
“Tôi đang nghe mà, cậu nói đi.”
“Chú hai àh, tôi nói ra chú đừng có giận nga.” Lý Minh Uy dừng lại đôi chút, rồi ngập ngừng nói: “Tôi…hình như tôi thương chú rồi….”
Cái gì?! Lâm Hoan giật mình, kết quả là dùng lực quá nhiều, xé 1 lỗ thật to,
toàn bộ sữa đậu nành trong bịch đều chảy hết ra ngoài. Lâm Hoan cũng ko
thèm quan tâm nữa, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Minh Uy.
Ngược lại, Lý Minh Uy lại đi tìm 1cái khăn, lau lau giúp anh. Có thể thấy rõ
là mắt của Hoan đang mở to như muốn lọt ra ngoài nhìn chằm chằm vào cậu. Lý Minh Uy xấu hổ dừng lại. Cậu cũng ko biết tại sao, xét về diện mạo,
tuổi tác sự nghiệp cậu đều vượt trội hơn anh rất nhiều. Nhưng, cậu chỉ
thương có mình chú hai otaku này.
“Cậu nói, cậu…. thương tôi hả?” Lâm Hoan lấy tay chỉ chỉ vào mũi mình nói.”
Lý Minh Uy gật gật đầu, còn nhìn anh rất thành thật, khẳng định: “Đúng vậy!”
“Rầm” mặt Lâm Hoan ngay lập tức biến thành quả cà chua. Có người, có người
ngay trước mặt anh mà nói thương? Anh bắt đầu cảm thấy thế giới này ko
phải là thế giới thực nữa rồi.
“Chú hai, chú có đồng ý cho tôi tiếp tục chăm sóc chú ko?” Lý Minh Uy lại hỏi.
Lâm Hoan chấn động, hoảng sợ lui về phía sau. Tay ko cẩn thận ấn vào bàn
phím. Thế là, nàng tiểu lolita diễm lệ môi đang phun ra, nuốt vào cái
thứ mà ai cũng biết là thứ gì hiện lên trên màn ảnh. (trời đất ơi
=.=lll, là tác giả viết vậy, ko phải Hữu =_=)
“Chú hai, chú thích như vậy hả….?”
“Không, không, tôi…..” Lâm Hoan xoay người muốn tắt đi máy tính, nhưng hình như tay lại ko chịu nghe lời.
“Thật ra, anh cũng có thể làm như vậy giúp cưng được mà……” Lý Minh Uy thẹn thùng nói. (Hình như có 1 con sói bà con ơi.)
… Lâm Hoan nhất thời khiếp sợ, không cẩn thận lại ấn sai. Kết quả là âm
thanh lại phát ra siêu lớn luôn. Mặt anh càng lúc càng đỏ. Uy uy, Lý
Minh Uy, ngươi không biết là mình đang bị mất hình tượng sao? Uy, tác
giả, cho 1 lời giải thích coi,…..aaaaaaa !!!
Thế là, cố sự về bạn học Lâm Hoan hạ màn trong tiếng kêu như thế đó.
—— Toàn văn hoàn ——