CHƯƠNG 1
Hoàng Thành Quang Vinh thật cẩn thận cầm ổ bánh kem nhỏ trong tay. Ổ bánh này cao khoảng sáu thốn hình tròn, ông chủ tiệm bánh còn ưu ái tặng hắn vài ngọn nến sinh nhật, dao cắt bánh, đĩa, xem như là đầy đủ.
Hắn mua bánh vị chocolate , bởi vì hắn không biết Ngụy Phương Thành thích ăn vì nào , nên hắn nghĩ người bình thường ai cũng có thể ăn vị chocolate, Phương Thành chắc không ghét vị này.
Nghĩ tới Phương Thành, làm tự nhiên trên mặt hiện lên một trận đỏ ửng. Cho dù hắn cùng Phương Thành học cùng lớp đại học nhưng về cả ngoại hình lẫn tính cách hắn cùng Phương Thành là hoàn toàn khác biệt. Ở đại học, bạn bè bọn họ đều không có chung cho nên cơ hồ là chưa từng nói chuyện với nhau .
Nhưng là khoảng ba tháng trước, Ngụy Phương Thành quên mang theo giáo trình, trùng hợp lại ngồi bên cạnh hắn. Ngụy Phương Thành có thân hình anh tú lại rất cao, cho dù là ngồi cũng so với hắn cao hơn nửa cái đầu, trên người lại tỏa ra một mùi nước hoa đầy nam tính, nhất thời làm hắn cảm thấy khó thích ứng được .
Hắn đã từng nghe qua mọi người nói , Ngụy Phương Thành khá phong lưu . Giờ tan học nào cũng đều có nữ sinh cùng hắn đi về. Trên người Phương Thành như phát ra hào quang, hấp dẫn người khác cùng hắn kết giao. Lại nghe qua Phương Thành là công tử nhà danh gia quyền thế. Tất cả là những lời đồn đại mà Quang Vinh nghe từ mọi người nói về Phương Thành. Nhưng trên thực tế sau này hắn mới rõ, đồn đại vẫn chỉ là đồn đại mà thôi.
Ngụy Phương Thành là một người chính trực lại rất có nội tâm. Lần đầu Quang Vinh cùng hắn nói chuyện, vì khẩn trương khiến hắn cứ lắp ba lắp bắp. Trước Quang Vinh học ở nông thôn, sau đến học ở trường nên hắn không có thói quen cùng các bạn học hòa mình nói chuyện. Bởi vì miệng nói chuyện không rõ nên ở trước mặt Phương Thành hết sức bối rối. Tuy nhiên , Ngụy Phương Thành tuyệt nhiên không hề để ý đến. Dần bọn họ kết thành bằng hữu. Quang Vinh chưa từng nghĩ một kẻ hướng nội như mình có một ngày lại cùng Ngụy Phương Thành , một kẻ hướng ngoại lại là công tử nhà giàu , trở thành bạn.
Dần dần , hắn cùng Phương Thành ngày càng thân thiết, đem những sở thích kể cho nhau nghe. Quang Vinh nói hắn thích đọc sách, nghe nhạc , hy vọng có một ngày mở một cửa hàng kinh doanh sách và đĩa nhạc.
Hắn còn chia sẻ cho Phương Thành xem qua bộ sưu tập sách của mình , không ngại Phương Thành trêu hắn là mọt sách suốt ngày chỉ chìm đắm trong thế giới ảo tưởng.
Chỉ một tháng qua , không biết vì sao lại cùng Phương Thành rơi vào bể tình.
Bị Ngụy Phương Thành lần đầu tiên hôn môi , làm cho hốc mắt hắn trào ra nước mắt, hắn chưa từng nghĩ tới Ngụy Phương Thành như vậy lại thích con trai.
Chỉ mới 3 tháng , Ngụy Phương Thành đã muốn ngủ cùng hắn. Hắn thật sự khó thích ứng được kiểu tốc độ phát triển tình cảm này, nhưng Phương Thành lại nói chuyện đó là bình thường, ai cũng vậy. Tuy nhiên trong hắn lại cảm thấy chuyện tình cảm này phát triển quá nhanh, có điểm làm người khác cảm thấy không an tâm, cứ như giấc mộng đẹp thì sẽ mau tan biến .
Hôm nay là sinh nhật của Phương Thành. Nhà của hắn không như nhà Phương Thành khá giả, cha mẹ hắn vẫn giữ tác phong cổ hữu, cho rằng cho hắn học cũng giống như cho hắn vay tiền, nhưng đang lúc còn nhỏ hắn không thể vay tiền cho nên tiền học phí là cha mẹ hắn cho, trong nhà làm nghề nông vốn cũng không dư dả gì, vì thế sinh hoạt phí phải do hắn tự đi làm thêm để kiếm tiền trang trải.
Nhưng hôm nay lại là sinh nhật của Phương Thành, nói thế nào hắn cũng phải ráng nhín ra chút tiền mua quà tặng Phương Thành , hy vọng rằng có thể cùng Phương Thành trải qua ngày sinh nhật. Vì thế hôm nay hắn gạt Phương Thành là bận việc không tới, nhưng hắn lại mang theo chiếc bánh sinh nhật nhỏ đến nhà để chúc mừng cho Phương Thành.
Nhà của Phương thành ở khu vực phồn hoa của Đài Bắc. Để tiết kiệm, hắn chọn đi xe buýt. Xuống xe còn phải đi một đoạn đường nữa mới tới. Hắn rất cẩn thận ôm cái bánh nhỏ trong lòng ngực không để cái gì va chạm. Vừa đi hắn vừa tưởng tượng đến gương mặt ngạc nhiên đầy vui sướng của Phương Thành làm hắn không ngăn được cảm giác khoan khoái.
Ngụy Phương Thành có cho hắn chìa khóa, bảo vệ cũng đã gặp hắn vài lần nên cũng không ngăn hắn lại mà cho hắn tự nhiên vào than máy. Hắn tra chìa khóa mà Phương Thành cho hắn vào cửa, nhẹ nhàng mở cửa. Cửa vừa mở, chợt nghe tiếng nói cười hòa lẫn âm thanh của TV vang vọng từ phía phòng khách. Xem ra chắc là bạn của Phương Thành.
“Giỏi lắm Phương Thành . Ha ha ha _______ “
“Đúng đó Phương Thành. Cậu tài thiệt nha. Cả nhiệm vụ bất khả thi này mà cũng có thể hoàn thành. Đáng lý đạo diễn không nên cho Tom Cruise đóng mà phải gọi cậu diễn mới đúng.”
Người thứ hai nói chính là Tiêm Lại Tế, là bạn cùng lớp. Thực sự Hoàng Thành Quang Vinh cũng không thích hắn lắm , cảm thấy hắn luôn không xem ai ra gì, ra vẻ khinh miệt người khác.
“Phương Thành ah, ba tháng qua người ta thực hết sức nhàm chán, không thể nói chuyện cũng không thể gọi điện thoại cho anh. Phương Thành ah, em bắt đền anh đó !!!” – Kẻ nói chuyện chính là một cô gái xinh đẹp hơn nữa âm thanh lại hết sức yêu kiều, đang ngồi tựa trên người Phương Thành ra chiều làm nũng.
“Khải Ly ah, em muốn Phương Thành mua đồ đẹp tặng hay nghỉ đông đi du lịch nước ngoài đây?”.
“Tiểu Tứ! Có ai hỏi anh đâu mà sao nhiều chuyện thế. Em đang nói chuyện với Phương Thành. Hơn nữa , Phương Thành sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu. Phương Thành nhất định sẽ cho em cả hai thứ luôn, phải không Phương Thành?” – Vừa dứt lời, cô lập tức hôn lên môi Phương Thành một cái thật kêu, làm cho tất cả nam sinh trong phòng đều cười vang.
Cuộc trò chuyện hết sức ồn ào, do đó Hoàng Thành Quang Vinh dù mở cửa, âm thanh cũng không bị bất cứ ai trong nhà chú ý đến. Bọn họ lại ngồi ở phòng khách không cách nào thấy được Hoành Thành Quang Vinh mở cửa. Ngược lại thông qua chiếc gương gần cửa vào, hắn lại có thể thấy rõ mọi người ở phòng khách.
Bên trong phòng có khoảng sáu, bảy người, tất cả đều là bạn của Ngụy Phương Thành, duy chỉ có cô gái xinh đẹp ngồi cạnh Phương Thành là hắn chưa bao giờ gặp qua.
Cô có mái tóc dài, khuôn mặt thon vô cùng xinh đẹp. Cô đang ngồi trên đùi Phương Thành, hai tay đặt trên vai hắn. Còn Phương Thành, một tay choàn qua eo nàng, một tay nâng điếu thuốc.
Phương Thành đầu hơi nghiêng, nên Quang Vinh không thể nhìn rõ sắc mặt hắn. Tuy nhiên , chỉ cần nhìn qua cách 2 người ngồi, ai cũng có thể hiểu được hai người ắt không phải là bạn bè bình thường. Lại thêm lời lẽ vừa rồi của cô gái, nếu chỉ là bạn bè bình thường, cô sao có thể yêu cầu Phương Thành tặng những thứ đó.
“Phương Thành , tôi lần sau thực không dám thách đố với cậu nữa đâu. Ngay cả con trai mà cũng chinh phục được. Thật lần này tôi thua tâm phục khẩu phục ah.”
Người vừa lên tiếng là một nam sinh, người này tuy không học cùng lớp với Phương Thành nhưng thường đi chung với hắn. Ngụy Phương Thành nghe cũng không nói gì chỉ cười cười.
Một nam sinh khác chen vào : “Từ từ . Còn chưa biết Phương Thành đã thắng chưa mà. Đã nói là một tháng là hôn, ba tháng là lên giường. Phương Thành, các cậu rốt cuộc đã lên giường chưa? Đã lên giường thì mới tính cậu thắng được”.
“Thôi đi. Đừng nói cái chuyện ghê tởm đó nữa. Cùng cái tên xấu xi đó lên giường? Anh xem Phương Thành là loại người gì cơ chứ”.
Nam sinh vừa rồi trên mặt nở nụ cười gian tà, đáp lại : “Tôi mặc kệ. Lúc trước đã giao rồi , cá một vạn, chỉ cần có thể đưa Hoàng Thành Quang Vinh lên giường, tôi không chỉ đưa Phương Thành một vạn, còn cho Phương Thành tùy ý sai biểu, bảo tôi rửa chân cho Phương Thành tôi cũng làm. Với lại lúc trước đã nói, 1 tháng phải hôn, 3 tháng phải lên giường. Phương Thành cũng đã đồng ý rồi”.
“Một tháng đã hôn”, Ngụy Phương Thành nãy giờ lặng yên rốt cuộc cũng lên tiếng.
Đám nam sinh còn lại cười lớn : “Thực đã hôn áh? Cái tên ấy cứ như người cõi trên. Ngay cả lúc ăn cơm cũng có thể ngắm mây trời rồi cười. Tôi chắc chắn đầu óc hắn có vấn đề mà. Hơn nữa tên đó suốt ngày chỉ có sách , sách và sách. Phương Thành , cậu hôn hắn lúc nào? Hắn có cắn môi cậu không? Ha ha ha …”
Ngụy Phương Thành hơi nhíu mày : “Các cậu nói chuyện lịch sự chút không được sao? Dù gì cũng là người đọc sách, lại …”
“Ha ha ha – , Phương Thành ơi Phương Thành. Cậu ở cùng với cái tên đó mới chỉ ba tháng mà đã bị hắn lây cái tính quái dị ấy rồi ah .” Người bên cạnh nghe Phương Thành nói lại cười đến run cả người.
Ngụy Phương Thành bị cười , trở nên cáu giận, nhíu mày nói: “Tôi làm sao mà lại bị hắn ảnh hưởng chứ. Cái loại đồng tính luyến ái đó, nếu không phải vì cá cược, ngay cả nhìn hắn , tôi cũng không thèm. Các cậu nên biết rằng nắm tay, hôn, lên giường , không phải chỉ một lần mà tổng cộng là đến ba lần. Hắn vừa lên giường, tôi bảo hắn hôn , hắn liền hôn, không dám cãi”
Các nam sinh bên cạnh đều phát ra tiếng kêu quái dị, cô gái xinh đẹp kia còn cười đến run rẩy cả người : “Thiệt hay giả vậy Phương Thành. Anh đã thực sự cùng hắn … ?”
“Đương nhiên. Tôi trước giờ chưa từng nói dối. Chúng ta làm lần đầu tiên chỉ làm ở phía sau lưng , bởi vì rất đau. Hắn còn khóc nữa. Lần thứ hai thì dùng tư thế bình thường. Lần thứ ba chính là ở cái ghế sô pha này. Các cậu muốn nghe, tôi sẽ kể hết cho nghe”.
Để tỏ ý chân thật, Phương Thành nguyện ý kể tường tận nội dung. Nhưng Quang Vinh đứng ở phía sau vẻ mặt càng lúc càng tái nhợt.
Nam sinh đánh đố lúc nãy la lên : “Không thể nào. Cậu nói dối. Mà thượng nam thì có cảm giác thế nào? Trên người hắn có điểm gì đặt biệt không?
“Không có gì hết. Hắn ít nói lắm. Còn cái chỗ đó thì lớn cỡ chừng này.” – Vừa nói Phương Thành dùng ngón tay co lại thành vòng tròn để miêu tả.
Lời của Ngụy Phương Thành làm cả đám nam sinh cười đến gập người. Còn cô gái kia thì ghê tởm la lớn.
Hoàng Thành Quang Vinh từng bước một lùi lại lùi. Bởi vì quá sức khiếp sợ cả người hắn run lên chỉ có thể dựa vào vách tường mới có thể trụ vững mà không ngã tại chỗ, cơ hồ như đôi chân đang đứng đây không còn là của mình nữa. Nếu không phải vì sợ đám người bên trong phát hiện , hắn đã lập tức ngã gục không đứng lên nỗi.
“Mới ba tháng liền thượng người ta ba lượt.Cậu đúng là không phải người mà. Có thật là các cậu đã từng làm ở sô pha này không?”
“Đương nhiên là thật rồi. Lúc ấy, ánh mắt hắn mơ mơ nhìn tôi chính là muốn tôi thượng hắn mà.”
“Ha ha ha … Cậu còn dám nói. Thực sự là nhìn không ra cái tên đó mà lại như vậy đó. Thật muốn xem tận mắt .”
Hoàng Thành Quang Vinh cuối cùng cũng ra được đến cửa. Hắn vô lực không chịu nổi sức nặng trong tay, bánh ngọt mà lúc nãy hắn ôm ấp nhẹ nhàng trong lòng rớt xuống đất không thương tiếc . Hắn nhanh chóng bước vào thang máy xuống lầu. Còn chưa ra đến cửa hắn đã ngã xuống, bao nhiêu thứ trong bụng đều ói ra tất cả.
“Cậu có sao không? Có cần tôi kêu xe cấp cứu không?”
Người bảo vệ thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, liền chạy đến đỡ hắn dậy. Hoàng Thành Quang Vinh che miệng lại, mặt đầy nước mắt , vội lắc đầu : “Tôi không sao, không có việc gì …”
“Tôi giúp cậu kêu xe cứu thương nha?”
“Không cần. Chỉ cần kêu giúp tôi chiếc taxi là tốt rồi”.
…
Vội trả tiền xe, hắn lao vào căn phòng trọ của mình. Hắn thực muốn gào khóc thật to. Xấu hổ. Nhục Nhã. Hắn thực muốn tự sát cho xong. Nước mắt trào ra, theo gò má, theo bàn tay chảy xuống cổ tay áo, ướt đẫm cả cổ tay. Mắt có thể khóc, miệng có thể gào thật to. Nhưng tốt cuộc trái tim lại vĩnh viễn không thể lắp đầy.
Năm năm sau.
“Hôm trước đi chơi rất vui. Công viên có đủ các trò, lại có ca múa nhạc hết sức hay ah.” Người đang nói chuyện là một cô gái có phong cách ăn mặc rất hợp thờ trang. Năm nay thịnh hành màu xanh táo, khi mặc vào làm nổi bật nước da trắng nõn của cô, thực hết sức quyến rũ.
Cô đang kể về dịp đi công viên trò chơi cuối tuần rồi cùng bạn trai. Cô có thói quen nói chuyện rất lớn, không hề quan tâm đến thái độ của những người xung quanh, làm người khác muốn nghỉ trưa một chút cũng không được.
Lâm Y Lệ nhịn không được trừng mắt nhìn cô, nhắc cô nói nhỏ lại đừng quấy nhiễu mọi người khi đang giờ nghỉ trưa, không phải ai cũng muốn nghe cô kể chuyện về bạn trai đâu.
Ngồi phía sau bàn của cô là Hoàng Chấn Dương, vẫn như cũ, hai mắt khép lại tựa hồ như đang ngủ. Điều này làm Lâm Y Lệ thiếu chút nữa bật cười. Cô chưa bao giờ thấy qua loại đàn ông như vậy, vẻ mặt lúc nào cũng tỏ vẻ ngốc nghếch . Hắn cũng là người đàn ông duy nhất từ lúc vào làm đến nay chưa từng nhìn cô chảy nước miếng như những người đàn ông khác.
Cũng may mắn hắn không thích cô, bằng không những tên ác mồm ác miệng trong công ty nhất định đem Hoàng Chấn Dương ra xài xể không đáng một đồng. Chỉ cần cô đối với hắn như những người đàn ông khác , là sẽ không có chuyện gì.
Bộ dạng Hoàng Chấn Dương thực sự hết sức xấu xí. Hắn cũng chỉ có bằng cao chức mà thôi nên vẫn chỉ là một nhân viên bình thường.
Hiệu suất làm việc của hắn cũng không tồi, lại chưa từng đòi thưởng công, luôn an phận không có ý chí cầu tiến. Ngược lại , Lâm Y Lệ thông thường chỉ thích nam nhân có chí lớn nhưng gặp Hoàng Chấn Dương lại rất có cảm tình. Nàng từng nổi lòng từ bi, giới thiệu cho hắn một số nữ nhân, nhưng Hoàng Chấn Dương lại không đồng ý.Ngày thường làm việc cũng tốt, nhưng chỉ cần giới thiệu bất kì cô gái nào cho hắn là y như rằng hắn giả vờ câm điếc , lại làm ra dáng điệu xuẩn ngốc thật là làm cho Lâm Y Lệ tức không chịu nổi.
Kết quả là cô từ bỏ, không thèm giới thiệu bạn gái cho hắn. Cho hắn từ rày về sau sống cô đơn luôn. Mà hình như hắn lại dường như rất thích chuyện này.
Nói là thế nhưng đôi khi cô lại không đành lòng. Tuy Hoàng Chấn Dương chưa từng kể chuyện riêng tư cho cô biết nhưng làm cùng hắn đã lâu, cô có thể kết luận là Hoàng Chấn Dương ở Đài Bắc này chắc chắn là không có người thân, hơn nữa với cá tính của hắn thì chắc hẳn cũng không có bạn bè thân thiết nào.
Cô chỉ còn một cách duy nhất chính là mỗi lần rãnh rỗi là lại đến tìm hắn, rủ hắn đến nhà, cùng cô và bạn trai cô ăn một bữa cơm để tránh hắn ngày nghỉ ở một mình rất cô đơn.
“Đúng rồi, mọi người có xem báo không? Giám đốc của tập đoàn Long Dã vô cùng tuấn tú hào hoa. Hình như hôm nay công ty chúng ta có cuộc họp với tập đoàn Long Dã về bảng thiết kế quảng cáo phải không? Nghe nói ngài giám đốc cũng có tới nữa đó.”
Công ty của bọn họ chỉ là một công ty quảng cáo nhỏ, tuy nhiên lần này lại được hợp tác với tập đoàn Long Dã làm cho mọi người trong công ty ai cũng vô cùng phấn khích , ngoại từ Hoàng Chấn Dương.
Bất quả ngày thường bộ dáng của Hoàng Chấn Dương cũng luôn ngây ngô như thế nên cũng chẳng ai hơi đâu mà để ý đến phản ứng của hắn.
Lâm Y Lệ rốt cuộc cũng biết lí do mà hôm nay Lí Ái Phân đột nhiên ăn vận đặc sắc hơn ngày thường, lại còn đặc biệt trang điểm cầu kì , ra là hôm nay có giám đốc Long Dã đến công ty, cô ả đương nhiên là muốn được giám đốc chú ý tới mình mà.
Lâm Y Lệ lắc đầu. Thực là không chịu nổi mà. Cô đương muốn nghỉ ngơi một chút, lại bị ả ta làm phiền không yên được. Đột nhiên cô thấy Hoàng Chấn Dương đứng lên, đi ra cửa , chắc hẳn là không chịu nổi cái miệng ồn ào của Lí Ái Phân đây mà. Cô khẽ cười.
———
“Ngài có khỏe không , Ngụy tổng giám”
Ngụy Phương Thành thân hình anh tú lại vô cùng cao lớn, làm cho quản lí của công ti quảng cáo khi nói chuyện phải ngẩn cao đầu mới có thể thấy rõ mặt hắn.
Ngụy Phương Thành nhẹ mỉm cười : “Rất tốt. Lần này đến quý công ty chính là muốn trao đổi về bảng thiết kế quảng cáo cho sản phẩm mới. Quảng cáo lần này nhất định phải ấn tượng đó.”
“Dĩ nhiên là thế rồi. Mời ngài đến phòng họp, chúng tôi sẽ từ từ trình bày cho ngài xem”
Ngụy Phương Thành trên đường đến phòng họp, đi ngang các phòng ban khác đều làm cho nữ nhân viên ở đây ngây ngất. Ngày thường Lí Ái Phân luôn cho rằng châm trà là chuyện hèn mọn không đáng để cô nhún tay vào, nhưng hôm nay lại lăng xăng dành giựt quyền được đến phòng họp châm trà cho Ngụy Phương Thành làm Lâm Y Lệ thiếu chút nữa không nhịn được là bậc cười to.
“Tiểu Hoàng àh ,kia chính là giám đốc của Long Dã”- Lâm Y Lệ khẽ gọi Hoàng Chấn Dương, nàng trước giờ luôn gọi hắn là Tiểu Hoàng.
Nhìn chằm chằm vào bảng kế hoạch trong tay, Ngụy Phương Thành bước vào phòng họp khiến mọi người một phen xôn xao. Riêng chỉ có Hoàng Chấn Dương là như không hề bị ảnh hưởng vẫn chú mục vào việc đang làm
“Đàn ông như hắn vừa có tiền , có địa vị lại có bộ dạng như vậy, chả trách làm mọi người cứ muốn tiếp cận hắn ah”
Lâm Y Lệ thở dài nói. Tuy cô cũng sắp kết hôn, bạn trai của cô bộ dạng xem ra cũng không tồi cũng có chút địa vị nhưng nhìn đến người đàn ông xuất sắc như vậy vẫn là nhịn không được cảm thán kêu lên.
“Cái loại đàn ông như thế có cái gì tốt chứ” – Hắn nhỏ giọng nói.
Lâm Y Lệ sửng sốt. Trước giờ cô chưa từng nghe qua Hoàng Chấn Dương phê bình người khác, thật là điều hiếm thấy.
Hoàng Chấn Dương nói rồi , mặt trở lại dáng vẻ như cũ tiếp tục viết công văn, tựa như lời vừa rồi không phải hắn nói.
Lâm Y Lệ thở dài. Hoàng Chấn Dương bình thường cũng chẳng biết cách ăn mặc, lại thêm cái bộ tóc bù xù và mắt kính to bảng , thật sự là không hề hợp tông chút nào. Hắn trong công ty được mọi người xem như là người xấu nhất. Cô thật sự không thể hiểu được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì chứ.
Cửa phòng họp đột ngột mở ra, quản lí cao giọng gọi : “Hoàng Chấn Dương, cậu lại đây một chút”
Hoàng Chấn Dương sửng sốt một hồi mới chậm chạp đứng lên tiến về phía phòng họp. Trong phòng họp ai cũng quay nhìn hắn . Quản lí liếc mắt nhìn hắn ý bảo hắn đừng nói bậy , một bên giới thiệu hắn: “Ngụy tổng giám, đây chính là người đã viết bản kế hoạch quảng cáo lần nay.”
Ngụy Phương Thành kinh ngạc, trước mặt hắn là một nam nhân đầu tóc rối bù vô cùng nhếch nhác. Hắn trước giờ chưa từng gặp qua loại người như vậy. Loại này mà là người viết ra ý tưởng quảng cáo đó sao. Thật là khó tin nỗi.
Mà không biết óc thẩm mĩ của hắn có vấn đề không nữa. Thân mặc một cái áo sơ mi vô cùng không hợp lại rất nhếch nhác. Ngay đến cái cà vạt bán vỉa hè 100 tệ một cái cũng còn hơn hắn. Người như vậy lại có thể viết ra bản thiết kế tuyệt vời kia? Lúc trước cũng vì Ngụy Phương Thành ấn tượng với nó mà mới lựa chọn cái công ty quảng cáo nhỏ nhoi ít tiếng tăm này.
“Đây thực là người viết bản thiết kế?”
Hoàng Chấn Dương giống như không biết đang hỏi hắn, ngây ngốc nửa ngày mới ấp a ấp úng nói . Tuy rằng trong công ty ai cũng đã quen tính chậm chạp của hắn nhưng không có nghĩa là Ngụy Phương Thành chịu được cá tính này của hắn, làm cho quản lí một phen mồ hôi đổ xuống càng lúc càng nhiều.
“Có vấn đề gì sao?”
“Ah … Không có vấn đề gì. Chỉ là tôi cảm thấy rất hay. Muốn chọn dùng ý tưởng này. Nhưng mà cứ cảm thấy là hình như thiết kế này còn một chút điểm chưa hoàn thành.”
“Ân. Còn điểm nào chưa hoàn thành?”
Hoàng Chấn Dương trả lời làm cho Ngụy Phương Thành lộ ra tâm tình sảng khoái tươi cười : “Có thể cải tiến chút ý tưởng để hoàn thành không? Để khi đưa ra dễ được chấp nhận hơn.”
Hoàng Chấn Dương cúi thấp đâu, môi ngập ngừng vài cái, nhỏ giọng nói : “Thực xin lỗi . Tôi không làm được.”
“Cái … cái gì?”
Câu này rống to nhất không phải Ngụy Phương Thành mà chính là quản lí. Quản lí tức giận mặt tím tái điên cuồng hét toáng lên. Hoàng Chấn Dương trong công ty là bằng cấp thấp nhất, tuy nhiên ý tưởng thiết kế của hắn thực rất hay cho nên dù hắn chậm chạp và tính tình kì quái thì người trong công ty cũng ráng chịu đựng hắn. Tuy nhiên thật không ngờ hắn trước mặt vị đại khách quý của công ty mà cũng dám đắc tội.
Ngụy Phương Thành lộ ta thần tình mờ mịt, nhưng là hắn không có nổi giận, chỉ là hết sức ngạc nhiên. Bao nhiêu năm nay , hắn chưa từng bị người khác cự tuyệt , từ trước đến giờ chỉ có người khác nịnh nọt hắn mà thôi.
Bất ngờ trong chốc lát ánh mắt của hắn và Hoàng Chấn Dương giao nhau. Hắn đột nhiên cảm thấy chấn động. Ánh mắt Hoàng Chấn Dương nhìn hắn vừa có ý gì đó tuyệt vọng lại vừa có hận ý không kìm nổi.
Cũng bất ngờ , ánh mắt ấy lại đột nhiên biến mất thay vào đó lại là ánh mắt vô hồn như hư không, giống như hắc động , một điểm cũng không nhìn ra được tâm ý bên trong.
“Tại sao không làm được? – Ngụy Phương Thành trầm giọng hỏi.
“Bởi vì tôi không nghĩ ra được phải sửa ý tưởng đó như thế nào.” – Hắn nhẹ nhàng trả lời, lời nói ra tựa như nói về ai khác không phải mình.
Quản lý lập tức tiến lên một bước , cao giọng nói : “Không thành vấn đề. Chỉ cần giao cho toàn đội cùng làm. Chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nó khiến cho ngài hài lòng.”
Ngụy Phương Thành chần chờ nhìn về phía Hoàng Chấn Dương lúc này đang tỉ mẩn nghiên cứu sàn nhà. Hắn cảm thấy người này lúc nào cũng như muốn hòa vào hư không để người khác xem hắn như không tồn tại. Thật rất khó hiểu.
Quản lí lập tức đứng chắn trước tầm mắt của Phương Thành , vội vàng cười nói: “Ngụy tổng giám, thực xin lỗi. Hắn rất ít họp nên hơi bối rối, mong ngài không cần để ý. Hơn nữa phần thiết kế quảng cáo sản phẩm mới lần này không phải chỉ có mình hắn phụ trách, nếu ngài thấy hắn không thích hợp …”
Ngụy Phương Thành giơ tay lên, làm cho quản lí đang thao thao bất tuyệt phải ngừng lời,
“Tôi không cảm thấy có gì phiền hết”
“Vâng. Ngài đại nhân có đại lượng, đương nhiên sẽ không so đo.”
Quản lí lại bắt đầu lê thê dài dòng làm cho Phương Thành cảm thấy không kiên nhẫn nỗi, ánh mắt hướng về phía sau bả vai quản lí nhìn về phía Hoàng Chấn Dương. Hoàng Chấn Dương lúc này đã ra tới tận cửa, mở cửa sau đó biến mất giống như chưa từng có mặt tại đây.
“Chờ chút. Chẳng lẽ hắn sẽ không phụ trách kế hoạch lần này sao?”
Quản lí nhíu mày nói : “Ngụy tổng giám, công ty chúng tôi có nhiều nhân viên ưu tú du học Mĩ về. Hoàng Chấn Dương bất quá chỉ mới có bằng cấp cao chức, hắn chưa từng tham gia những đề án lớn như vầy, cho nên có vẻ không thích hợp lãnh đạo cả đội phụ trách đề án lần này.”
Ngụy Phương Thành nói gì cũng chỉ là khách, không thích hợp tham gia vào việc quyết đinh nhân sự của công ty đối phương, cho nên hắn đứng lên tỏ ý kết thúc câu chuyện : “Tôi chỉ lo lắng chút thôi.”
Lời vừa nói ra làm cho quản lí hơi chần chừ. Lo lắng , tức là chuyện quảng cáo lần này có thể sẽ không cho công ty hắn làm. Dù sao vẫn chưa kí hợp đồng, lần này chỉ mới thảo luận mà thôi, nên còn chưa nắm chắc chuyện làm ăn lần này.
Ngụy Phương Thành đi ra khỏi phòng họp, Hoàng Chấn Dương đang ngồi ở bàn công tác liền chấn bút viết nhanh, cũng không thèm ngẩn đầu nhìn hắn một cái, giống như không hề để ý mọi chuyện xung quanh.
Ngụy Phương Thành lần thứ hai liếc nhìn hắn, hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lần này ánh mắt hắn tựa như cái xác không hồn, không hề có sinh khí.
Ngụy Phương Thành lần đầu gặp qua loại người này, ánh mắt cơ hồ như người chết . Điều này làm cho hắn có cảm giác rất không thoải mái. Gợi cho hắn nhớ đến chuyện cũ đã lâu không nghĩ tới.
Hắn nhanh chóng đi xuống bãi đậu xe của công ty. Lái xe đang đợi hắn.
Ngồi vào xe có rèm che ngăn với bên ngoài, hắn mệt mỏi nhu nhu hai mắt. Nhớ lại cặp mắt kia chợt làm hắn cảm thấy như kiệt sức. Nhớ đến chuyện trước kia. Hắn đã vô cùng hối hận nhưng cũng không cách nào chuộc được lỗi lầm mà mình đã gây ra . Ngay cả bảo với bản thân hãy quên đi cũng không thể nào quên. Kì thực cho dù đã có bao nhiêu chuyện phát sinh nhưng chuyện đó vẫn khắc sâu trong lòng hắn.
“Tiên sinh, ngài mệt sao?” Lái xe quan tâm hỏi.
“Nhìn là biết rồi còn hỏi. Tài xế, chạy đi thôi.” – Cô gái ngồi cạnh hắn nói.
Cô gái này là Ny Ny. Hiện tại là người bên cạnh hắn. Ny Ny rất hay làm nũng, mỗi lần làm nũng lại thập phần đáng yêu, làm cho hắn tạm thời có thể dứt bỏ mọi phiền não trong lòng.
“Vâng”
Xe chạy ra khỏi bãi đổ xe. Ngụy Phương Thành nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong đầu lại nghĩ tới ánh mắt tựa như người chết của tên xấu xí ban sáng. Hắn lại là kẻ thiết kế ra bản kế hoạch quảng cáo vô cùng đáng yêu kia ? Thật sự là hoàn toàn tương phản. Làm cho Nguy Phương Thành đến giờ cũng cảm thấy thật khó tin, một kẻ như thế sao có thể làm được như vậy?
END 1