CHƯƠNG 8
Ngụy Phương Thành không hiểu bản thân đã lái xe về nhà bằng cách nào, chỉ là khi hắn phát hiện ra thì bản thân đang đứng trước cửa nhà rồi.
Nơi này hắn ít khi nào về. Thứ nhất , đây là nơi mà Hoàng Thành Quang Vinh đã đánh rơi chiếc bánh kem hôm sinh nhật hắn, mỗi lần trở về, nhìn đến cửa nhà là hắn lại nhớ đến chiếc bánh kem đó, sau đó lại nhớ bản thân đã ngu ngốc như thế nào, vì để trốn tránh quá khứ đó, hắn hạn chế tối đa trở về đây.
Nhưng vì chuyện của Hoàng Thành Quang Vinh, sáng nay cha hắn gọi hắn trở về nhà. Mở cửa , hắn nghe thấy tiếng cha mình đang nói điện thoại trong phòng làm việc.
Ngụy Hùng Anh cau mày, vẻ mặt vô cùng khó coi, giọng giận dữ nói : “Ma quỷ cái gì? Cả đời này tôi chưa từng thấy có ma, tên nào nói có ma , bảo hắn đến đây gặp tôi.”
“Cha”
Ngụy Phương Thành nhẹ giọng gọi. Ngụy Hùng Anh lãnh đạm liếc hắn một cái , không kiên nhẫn nói : “Không thấy tao đang bận ah? Ra phòng khách đợi, chừng nào tao xử lý xong công việc sẽ nói chuyện với mày.”
Ngụy Phương Thành đi đến trước bàn làm việc của Ngụy Hùng Anh, ấn vào nút ngưng cuộc gọi. Ngụy Hùng Anh đang nói chuyện bỗng bị cắt điện thoại, sắc mặt lạnh lùng nói : “Mày làm cái trò gì, Ngụy Phương Thành?” – Ngụy Hùng Anh vô cùng giận dữ mang đầy đủ họ tên con mình la lên.
“Không được gây phiền toái cho hắn.” – Ngụy Phương Thành thấp giọng nói.
Hai hàng chân mày của Ngụy Hùng Anh cau lại , lập tức buông điện thoại, hướng Ngụy Phương Thành nói – “Mày muốn tự giải quyết chuyện này sao?”
Ngụy Phương Thành không trả lời , chỉ nói tiếp : “Có thật là cha đã phái người về quê của Hoàng Thành Quang Vinh để gieo tin đồn không?”
Ngụy Hùng Anh sửng sốt, lập tức lạnh lùng hỏi : “Cũng không phải là lời đồn, chuyện Hoàng Thành Quang Vinh cùng đàn ông lên giường cho nên mới bị đuổi học là chuyện có thật.”
Ngụy Phương Thành nắm chặt hai tay để ngăn bản thân không đấm người trước mặt một đấm, nghiến răng kiên nhẫn nói : “Hắn ta là lên giường với con. Chứ không phải là tùy tiện lên giường với bất kì người đàn ông nào.”
“Thì đã sao. Tóm lại là tao muốn cho nó tạm thời nghỉ học , hay đuổi học , cái nào cũng được. Nếu cứ để nó tiếp tục học ở trường thì mỗi lần nhìn thấy nó là người ta lại nhớ đến chuyện của mày. Chuyện đó đến bao giờ mới lặng xuống được. Tao không muốn bị thiên hạ dèm pha.”
“Còn việc cha Hoàng Thành Quang Vinh bị đuổi việc thì sao?”
Ngụy Hùng Anh cười gằn hai tiếng nói : “Con của hắn dụ dỗ con của tao. Có đứa con như vậy thì thằng cha đó cũng thuộc dạng không ra gì. Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy hắn ta thấp kém bao nhiêu. Do đó tao chỉ buột miệng kể chuyện này cho một số đối tác biết, thử hỏi còn ai dám dùng hắn.”
“Cha có biết làm như vậy là khiến mẹ của Hoàng Thành Quang Vinh tự sát không?”
Ngụy Hùng Anh nở nụ cười hài lòng. Thực sự là hắn không biết chuyện mẹ Hoàng Thành Quang Vinh tự sát, nhưng bà ta muốn chết cứ chết, ai mà cản được chứ.
“Thì sao? Mẹ nó tự sát rồi bây giờ nó muốn bắt đền sao? Ai mà biết mẹ nó vì cái gì mà lại tự sát? Chắc là do quá xấu hổ khi có thằng con vô dụng như nó nên không dám gặp mặt mọi người mà tự sát chứ gì? Đâu phải do tao bắt bà ta nhảy lầu tự tử đâu.”
Ngụy Phương Thành tuyệt vọng nhìn cha của mình. Từ trước đến giờ hắn luôn xem cha mình như thần tượng giống như một vị hoàng đế cao cao tại thượng. Nhưng mà hiện tai, nhìn cha hắn, hắn chỉ thấy trước mắt là một lão già đê tiện vô liêm sỉ, không có nhân tính.
“Cha thật xấu xa.”
Ngụy Hùng Anh sắc mặt cực khó coi, con hắn sao dám nói vậy với hắn chứ , gầm nhẹ nói : “Mày nói cái gì? Tao cho mày nói lại lần nữa đó.”
Trong ngôi nhà này, không một ai dám chống đối lại Ngụy Hùng Anh, ngay cả mẹ hắn cũng không một lần dám nghịch ý cha hắn. Vậy mà hôm nay Ngụy Phương Thành dám ngang nhiên chống lại ý của Ngụy Hùng Anh , đồng thời còn dám xúc phạm hắn.
“Mày có biết nếu mày làm vậy tức là tự hủy đi tiền đồ của mình không. Mày xem Hoàng Thành Quang Vinh lúc học đại học như thế nào, còn bây giờ, nó biến thành bộ dạng gì. Có thấy hay không?”
Ngụy Hùng Anh thật muốn tát con hắn một cái cho tỉnh. Chỉ vì một thằng con trai không ra gì mà dám chống đối lại cha của mình. Đúng là không biết sống chết mà. Tất cả tiền tài, địa vị mà bây giờ nó có cũng là do mình cho , nếu không có một người cha vĩ đại như mình thì làm sao nó có ngày hôm nay.
“Tao thấy mày đúng là không tỉnh táo mà. Chuyện Hoàng Thành Quang Vinh như thế nào vốn dĩ là không liên quan đến tao, nếu không phải vì mày , tao đã chẳng thèm để tâm, còn làm tao tốn thêm một đống tiền.”
Ngụy Phương Thành nghe nói, bèn trầm mặc lên tiếng : “Con biết cha không phải vì con mà đều là vì chính mình mà thôi. Nếu là vì con, cha đã không cho phép con ngang nhiên làm bậy. Cha chỉ vì cái danh tiếng của công ty cho nên dù con hay hai anh có làm ra chuyện dơ bẩn cỡ nào chỉ cần không ảnh hưởng xấu đến công ty thì cha cũng không quan tâm. Dù cho anh ba nghiện thuốc phiện, anh hai rượu chè bồ bịch lêu lổng nhìn không ra hình người , cũng không ảnh hưởng đến cha. Chỉ cần mọi việc không bị báo chí phanh phui , thì hết thảy chuyện gì cũng cho phép.”
Ngụy Hùng Anh giơ cao tay, tát vào mặt Phương Thành một cái, gầm lớn giọng nói : “Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không hả?”
Ngụy Phương Thành nghiêng mặt, trên má xuất hiện vết đỏ của bàn tay, cười khổ nói : “Vậy thì sao chứ. Cha đã từng nói với anh em con : trong tụi con chỉ có một người được thừa kế tài sản, cha lúc nào cũng có thể đá đít chúng con ra khỏi nhà. Chỉ vì những lời này của cha, mà anh em tụi con chưa từng một lần yêu thương nhau. Ai cũng nghi kị lẫn nhau để tranh giành quyền thừa kế. Ngay cả mẹ , chúng con cũng chỉ xem là một bà lão vô dụng. Cha ở bên ngoài tùy tiện quan hệ với mấy cô gái khác, cha căn bản là không thể hiểu được gia đình có nghĩa là gì.”
Ngụy Hùng Anh gầm nhẹ, giơ tay tính tát Ngụy Phương Thành thêm một cái nữa, nhưng là Ngụy Phương Thành nhanh tay bắt được tay hắn , sau đó nắm lấy tay Ngụy Hùng Anh hướng về phía Ngụy Hùng Anh rồi thả ra. Không phải Ngụy Phương Thành không đánh lại Ngụy Hùng Anh mà chỉ vì hắn không muốn ra tay với cha hắn mà thôi.
“So với cha , con khỏe hơn nhiều. Muốn đánh nhau, cha chắc chắn không đấu lại nổi đâu.”
Toàn thân Ngụy Hùng Anh tức đến run người . Tên nghịch tử này cả gan dám chống lại cha mình. Đáng lý là muốn cho nó một bài học, nó phải ráng mà chịu đựng không kêu ca chứ. Lý nào lại vậy.
Ngụy Hùng Anh nghiến răng nói : “Mày giỏi lắm. Tao nói cho mày biết, mày không muốn thừa kế gia tài này nữa có phải không. Mày thích cái tên xấu xí đó? Được. Để rồi xem, tao sẽ xử lý tên đó thế nào.”
Ngụy Phương Thành vốn đã biết cha hắn là loại người nào. Chỉ cần nhìn ánh mắt, hắn hiểu cha hắn sẽ làm gì với Hoàng Chấn Dương. Nhưng nếu cha hắn dám động vào Hoàng Chấn Dương, hắn sẽ không nhịn nữa.
“Chỉ cần cha dám đụng đến một sợi tóc của Hoàng Chấn Dương, con lập tức đem toàn bộ tài liệu sổ sách của công ty công bố. Cha thử nghĩ xem công ty chúng ta có bao nhiêu chuyện làm ăn phi pháp. Rửa tiền? Cổ phiếu giả? Chỉ trướng? (cái này ito không hiểu là gì, nên để vậy để mọi người xem rồi chỉ giáo cho ito.) Con sẽ đem toàn bộ tài liệu cung cấp cho cơ quan điều tra. Cha xem nhiêu đó nếu không phải chung thân thì chí ít cũng được hai mươi năm nhỉ.”
Nhìn thẳng vào mắt đứa con út của hắn, toàn thân Ngụy Hùng Anh phát ra sát khí. Đồ nghịch tử. Có một ngày, hắn nhất định sẽ làm cho tên bất hiếu này quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ngụy Phương Thành nói : “Con không cần một thứ gì của Ngụy gia này. Công ty, tiền của, địa vị , con đều không cần. Cha cứ việc giao nó cho anh hai hay anh ba đều được.”
“Mày cho là không có tao giúp sẽ có người chịu giúp mày sao? Nếu không có tao làm sao mày được như ngày hôm nay hả?” – Ngụy Hùng Anh cười lạnh nói.
Ngụy Phương Thành đi đến cạnh cửa , thản nhiên nói : “Con quên không nói, con chỉ mang đi cái tên này, và … mẹ . Con nhất định sẽ không để cho mẹ sống cạnh cha để cả đời trở thành một cái bóng.”
Ngụy Phương Thành đóng cửa lại. Hắn nghe bên trong Ngụy Hùng Anh đang điên tiết đập phá đồ đạc trong phòng.
——–
Hắn lê bước đến công viên gần nhà, chọn một nơi vắng vẻ không ai để ý ngồi xuống. Ngẩng nhìn trời cao từng đợt mây trắng bay tạo ra trên bầu trời nhiều hình thù lạ mắt, gió thổi từng đợt nhẹ nhàng xoa dịu lòng hắn. Quang cảnh thật là đẹp. Hoàng Thành Quang Vinh trước đây cũng xinh đẹp tuấn tú như vậy, làm xúc động tâm can người khác là vậy. Mà bây giờ thì …
Nước mắt chậm rãi dâng lên. Hắn đã làm tổn thương Hoàng Thành Quang Vinh quá nhiều. Làm cho Quang Vinh bây giờ tựa như cái xác không hồn. Hắn có thể vãn hồi không? Bọn họ còn có thể một lần nữa sóng vai bên nhau để ngắm sao trời , tay trong tay nhìn nhau mỉm cười? Bây giờ liệu có còn kịp không?
Dưới tán cây Nguyệt Nha lộ ra một bóng người đang khóc thầm trong cô độc, hối hận tự tâm can. Nhưng là cho dù hắn có hối hận như thế nào cũng không thể bù đắp lại những lỗi lầm trước đây.
———
Từ lúc quyết định rời khỏi nhà , Ngụy Phương Thành xem như mất đi tất cả. Cha hắn vì trả thù đã đem toàn bộ hình bị chụp cung cấp cho báo chí. Hắn trở thành tiêu đề nóng hổi trên các mặt báo, làm cho hắn lập tức thân bại danh liệt.
Nhưng do sợ lời đe dọa của hắn trước đây, Ngụy Hùng Anh đem xử lý hết khuôn mặt của Hoàng Chấn Dương trong những tấm ảnh đó , làm cho người khác không nhận ra đối tượng là ai.
Ngụy Phương Thành cũng bị trục xuất khỏi vương quốc buôn bán khổng lồ của Ngụy Hùng Anh. Vì đả kích hắn, thậm chí trước đông đảo phóng viên của buổi họp báo, Ngụy Hùng Anh cầm microphone công bố cắt đứt quan hệ cha con với Ngụy Phương Thành, làm cho báo chí càng được nước đem tất cả chuyện quá khứ của hắn ra đào bới. Nào là cuộc sống cá nhân lộn xộn, quan hệ phóng đãng bừa bãi … Trong vòng một tháng, tất cả báo chí, tạp chí đều đăng chuyện của Ngụy Phương Thành. Thậm chí có cả chương trình thảo luận trên truyền hình cũng lấy chuyện của hắn ra để chế nhạo.
Duy chỉ có chuyện của Hoàng Thành Quang Vinh là không được đề cập. Hắn nghĩ chắc có lẽ là do cha hắn làm áp lực nên không ai dám nhắc tới chuyện này, càng không nhắc tới sự kiện chuyển trường hồi hắn học đại học
Ít nhất khi hắn học đại học không thể bảo vệ Hoàng Thành Quang Vinh nhưng hiện tại hắn đã đủ sức bảo vệ Quang Vinh. Hắn nhất định sẽ không cho ai đụng vào Quang Vinh, làm tổn thương người mà hắn yêu thương.
Mặc kệ trả giá đắt bao nhiêu , Ngụy Phương Thành cũng không muốn nhìn thấy Hoàng Thành Quang Vinh chịu đau khổ.
———
Ngụy Phương Thành bắt đầu kiếm chỗ ở. Lúc ra đi , hắn không mang theo bất kì thứ gì, bởi vì hắn không muốn Ngụy Hùng Anh được dịp châm chọc hắn nên chỉ mang theo vài vạn đồng, tất cả mọi thứ khác hắn đều để lại trên bàn Ngụy Hùng Anh, hắn không muốn mắc nợ Ngụy Hùng Anh nữa. Do đó bây giờ Ngụy Phương Thành chỉ có thể thuê một gian phòng thật nhỏ.
Ngụy Phương Thành đồng thời cũng bỏ luôn công ty mĩ phẩm mà một tay hắn vất vả gây dựng thành công. Chuyện này một thời làm cho hai anh của hắn hận thấu xương, làm báo chí nói hắn chính là người thừa kế lí tưởng nhất. Không ai nghĩ tới có một ngày , Ngụy Phương Thành lại trắng tay đồng thời thân bại danh liệt.
Ngụy Phương Thành gây ra sự kiện lần này thật quá lớn, lại được Ngụy Hùng Anh trợ giúp nên phóng viên , báo chí càng được dịp thổi phồng lên. Mãi đến một tháng sau sự kiện nghị viên khiêu án xuất hiện thì chuyện của hắn mới tạm lắng xuống. Qua hai tháng, đã không còn ai nhắc đến chuyện của hắn nữa.
Nhưng mà chuyện này cũng làm tổn hại danh dự Ngụy Phương Thành quá lớn. Hơn nữa lúc này hắn không có tiền tài, không có ô dù muốn làm ăn buôn bán là không thể. Lại thêm lúc ra đi không mang theo nhiều tiền, sinh hoạt hằng ngày nhanh chóng tiêu hết tiền . Hắn thật không biết làm người bình thường phải sống như thế nào.
Ngụy Phương Thành quyết định đi làm công nhân bốc vác ở công trường xây dựng. Thành phố này thuộc dạng thành phố đang phát triển, việc ở công trường là không thiếu. Chỉ cần Ngụy Phương Thành thân thể cường tráng, là đủ chỉ tiêu làm việc. Nhờ số tiền lương ở đây mà chi tiêu hằng ngày có thể chống đỡ.
Ngụy Phương Thành bây giờ xe hơi không có, ngay cả xe máy cũng không mua nổi, hắn chỉ có thể đi bộ. Sau hắn để dành tiền mua được một chiếc xe đạp, nhưng là loại xe thuộc loại rẻ tiền nhất, rách nát xấu xí để thay cho đi bộ. Nhìn hắn bây giờ không ai có thể nhận ra hắn là Ngụy Phương Thành ngày xưa. Cho dù có người nói hắn giống thì cũng không nghĩ hắn là Ngụy Phương Thành.
Mỗi ngày sau giờ làm việc, Ngụy Phương Thành thường chạy xe đến gần nhà Hoàng Chấn Dương ở phía xa nhìn Hoàng Chấn Dương một lúc rồi mới đến công viên gần đó ngồi trên ghế ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Chợt thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
————–
Do làm việc vất vả ngoài trời, làn da Ngụy Phương Thành giờ đây trở nên ngâm đen, bàn tay chai sần nhưng tâm tình lại kiên định hơn nhiều. Những công nhân ở công trường tuy rằng trình độ văn hóa không cao nhưng đều là người tốt. Có người thấy hắn độc thân một mình, thường hay rủ hắn đi ăn cơm chung. Hắn vốn dĩ không hiểu xây dựng, kiến trúc là gì, cũng có người tận tình giảng giải cho hắn. Dần dần hắn hiểu ra được nguyên lý.
Duy nhất có một chuyện làm Ngụy Phương Thành không yên lòng chính là Hoàng Chấn Dương. Hắn hy vọng sau khi trả được thù, Hoàng Chấn Dương có thể trở lại vui vẻ như lúc xưa cùng nằm phơi nắng trong vườn trường. Nhưng sao bây giờ ánh mắt đó vẫn tĩnh mịch tựa hồ như người chết.
Chẳng lẽ Hoàng Chấn Dương thấy hắn thân bại danh liệt vẫn chưa thể tiêu tan oán thù ngày xưa. Chẳng lẽ Hoàng Chấn Dương thấy như vậy vẫn chưa đủ để bù đắp nổi thống khổ cửa nát nhà tan của mình?
Chiều hôm đó, Ngụy Phương Thành chạy xe máy đến nhà trọ của Hoàng Chấn Dương. Trời đã khuya, nhưng Hoàng Chấn Dương vẫn chưa về. Ngụy Phương Thành lo lắng đứng ngồi không yên. Hắn biết Hoàng Chấn Dương lúc nào cũng về đúng giờ, chưa bao giờ về trễ.
“Anh làm gì trước nhà tôi?”
Âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền tới. Ngụy Phương Thành quay đầu, nhìn thấy Hoàng Chấn Dương. Hoàng Chấn Dương vẫn như cũ, mặt vô cảm nhìn hắn. Hồi lâu vẫn không thấy Hoàng Chấn Dương nói gì, Ngụy Phương Thành có chút khẩn trương , bàn tay rịn mồ hôi, cổ họng khô cứng, đứng lên :
“Tôi chỉ muốn gặp cậu một chút, nhưng mà thấy trễ vậy chưa thấy cậu về nên hơi lo.”
Hoàng Chấn Dương lạnh lùng nói : “Anh tưởng tôi không biết mỗi ngày anh đều đến đây sao?”
Trên mặt Ngụy Phương Thành xuất hiện tia ngượng ngùng , thấp giọng hỏi : “Chỉ là hiện tại tôi thấy không an tâm lắm, cho nên muốn gặp cậu một chút có được không?”
“Không cần, mau cút đi!”
“Được. Tôi đi rồi, cậu nhớ bảo trọng nha.” – Ngụy Phương Thành không biện hộ .
Hoàng Chấn Dương mở cửa cầu thang lên nhà, lập tức khóa trái rồi quay mặt đi lên lầu. Ngụy Phương Thành lưu luyến nhìn theo bước chân Hoàng Chấn Dương. Hắn biết tuy bây giờ hắn và Hoàng Chấn Dương là cách nhau một song cửa sắt nhưng thực tế là xa vạn dặm. Ngụy Phương Thành chua xót nghĩ.
———–
Trong mấy tháng vừa qua, công ty của Hoàng Chấn Dương cũng có không ít thay đổi lớn. Trước kia vốn dĩ là được phụ trách phần quảng cáo sản phẩm của công ty Ngụy Phương Thành. Nhưng từ khi Ngụy Phương Thành rời khỏi, công ty đổi giám đốc mới là anh trai của Ngụy Phương Thành tên Ngụy Phương Vực. Người này lại tìm cách làm khó dễ bọn họ.
Ngụy Phương Vực có ý muốn công ty Hoàng Chấn Dương phải bồi dưỡng hắn một khoản tiền thì mới đồng ý tiếp tục kí hợp đồng với hắn. Nhưng ngặt một nỗi là hắn đòi giá trên trời , căn bản là công ty của Hoàng Chấn Dương không cách nào chi được.
Sau khi họp bàn với Ngụy Phương Vực, Chu quản lý buồn rầu quay về nói chuyện với Hoàng Chấn Dương. Đối phương không chỉ muốn chuyện đó, hắn còn yêu cầu phải có thêm một đại mĩ nhân đến bàn chuyện làm ăn. Đồng thời còn muốn cùng người đó ăn uống vui vẻ, căn bản là không muốn hợp tác mà chỉ muốn hưởng lạc thôi.
Hiện nay tiếng tăm của Hoàng Chấn Dương ngày càng lớn. Công ty mặc dù nhỏ nhưng cũng được nổi danh trong giới quảng cáo ở Đài Loan. Nếu mất đi mối làm ăn này cũng không khiến công ty khốn đốn như lần trước.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Chu quản lý hướng Hoàng Chấn Dương nói : “Lúc trước làm việc với Ngụy Phương Thành tuy rằng hắn khó tính nhưng nhìn chung cũng bởi vì muốn hoàn thành tốt công việc thì chúng ta cũng ráng cố gắng. Nhưng bây giờ … anh trai của hắn lên thay, cách làm việc của người này quá tùy tiện , tôi nghĩ nếu phải hợp tác lâu dài ắt sẽ sinh chuyện không hay. Tuy tôi biết cậu đối với công ty ấy có cảm tình nhưng mà việc hợp tác này thật sự rất khó khăn. Trong Ngụy gia , Ngụy Phương Thành xem như là có tài nhất, giờ không biết Ngụy Phương Thành đang ở đâu. Thật đáng tiếc …”
Hoàng Chấn Dương cũng đồng ý cách của quản lý. Nhưng hắn không nói cho Chu quản lý biết nguyên nhân Ngụy Phương Thành bị gia đình cắt đứt quan hệ , bỏ hết tiền tài địa vị , ly khai Ngụy gia. Mỗi lần nghe ai nhắc tới Ngụy Phương Thành, trong lòng Hoàng Chấn Dương chợt dâng lên cảm giác khó chịu không giải thích được.
Chu quản lý cùng Hoàng Chấn Dương đi ăn cơm và nói chuyện phiếm : “A Dương, cậu không thấy mấy tấm hình đó khó coi cỡ nào đâu. Tôi nghe người ta nói hình đó vốn là bị người ta gài bẫy. Sau đó được cha của Ngụy Phương Thành mua về, Ngụy Phương Thành vì mấy tấm ảnh đó mà cự cải với cha hắn rồi quyết định bỏ nhà đi. Cha hắn, Ngụy Hùng Anh tức giận mới đem công khai mấy tấm hình đó với báo chí, rồi tuyên bố từ hắn luôn.”
Vẻ mặt Hoàng Chấn Dương hơi biến . Điều này có thể giải thích lý do tại sao những tấm hình đó không lập tức bị đăng lên báo mà tới vài ngày sau mới bị đăng. Còn chuyện Ngụy Phương Thành bị gài bẫy dĩ nhiên hắn biết, bởi hung thủ không ai khác là chính hắn.
“Tôi còn nghe nói Ngụy Phương Thành đã quy hiếp cha hắn không được công khai người chụp hình chung với hắn, nhất nhất bảo vệ người con trai đó, do đó cha hắn mới tức giận đuổi hắn đi. Nhưng là cha hắn vẫn sợ hắn nên tất cả mặt của người chụp chung với hắn đều được xử lý nên không ai nhận ra người đó là ai. Thật không ngờ , người như Ngụy Phương Thành lại có thể vì một người con trai mà hy sinh tất cả.”
Hoàng Chấn Dương không nói gì, vẫn tiếp tục ăn cơm. Nghĩ đến Ngụy Phương Thành bây giờ đến bước đường cùng, thân bại danh liệt đáng lý bản thân phải vui sướng , nhưng tại sao tâm trạng cứ khó chịu ? Tên đó , hắn không xứng được thương cảm , không xứng để lãng phí tình cảm thương hại của mình.
Chu quản lý lại nói : “Tôi thấy Ngụy Phương Thành vốn không phải là người tầm thường. Nhưng hắn tình nguyện vì một người con trai mà bỏ đi tất cả chắc là hắn phải thật sự yêu thương người này lắm. Thấy hắn trước đây hay bảo dưỡng nhiều cô , không ngờ lại là đồng tính luyến ái. Đúng là nhìn không ra ha. A Dương , cậu có nghĩ Ngụy Phương Thành là đồng tính luyến ái không?”
“Tôi không biết.”
Nghe Chu quản lý hỏi, Hoàng Chấn Dương lãnh đạm trả lời rồi buông muỗng đĩa xuống. Tại sao lại không có tâm trạng ăn uống thế này. Mặc kệ Ngụy Phương Thành trước đây như thế nào, hắn bây giờ đã là hai bàn tay trắng.
———-
Mấy ngày sau, Hoàng Chấn Dương vì quảng cáo cho một công ty kiến trúc nên trực tiếp đến công trình xây dựng xem để lấy tư liệu. Bất ngờ tại đây Hoàng Chấn Dương phát hiện một sự việc khó tin.
Giữa trời nắng nóng , Ngụy Phương Thành ướt đẫm mồ hôi, nửa người trên nâng bao cát, toàn thân bị nắng ăn đến đen thui. Hoàng Chấn Dương yên lặng đứng từ xa quan sát.
Hoàng Chấn Dương chưa bao giờ có thể tưởng tượng được có một ngày Ngụy Phương Thành lại như vậy. Ngụy Phương Thành trong trí nhớ của hắn là một người vui tính, hào sảng, muốn làm gì là làm việc đó dễ dàng, muốn cái gì là có cái đó, chưa một lần cực khổ.
“Người kia là ai?” –Hoàng Chấn Dương chỉ Ngụy Phương Thành hướng quản lý công trường hỏi.
Quản lý công trường gọi đốc công đến, trả lời : “Cậu ta là người mới, tên là a Thành, làm việc cũng được mấy tháng rồi. Lúc đầu cậu ta cái gì cũng không biết , cái gì cũng không hiểu nhưng mà cậu ta siêng năng chịu học hỏi nên bây giờ so với những người làm lâu ở đây còn khá hơn.”
Hoàng Chấn Dương gật đầu sau đó chuyển sang nói về đề án quảng cáo lần này. Hắn chờ mọi người đang mãi chuyên tâm vào đề án , lần thứ hai nhìn về phía Ngụy Phương Thành rồi rất nhanh quay đi.
————-
Hôm nay Ngụy Phương Thành lại lái xe máy đến gần nhà Hoàng Chấn Dương nhưng chưa kịp quan sát gì đã bị Hoàng Chấn Dương nhìn thấy. Hắn đành đi về phía Hoàng Chấn Dương. Xem ra lần này hắn lại phải để Hoàng Chấn Dương mắng một chút rồi.
“Ăn cơm chưa?”
Không thể tưởng tượng được, Hoàng Chấn Dương bình thường lúc nào gặp Ngụy Phương Thành không mắng thì chửi, hôm nay nói ra câu này thật làm Ngụy Phương Thành sửng sốt, đứng ngây ngẩn.
Hoàng Chấn Dương cầm hai bao sốp đựng thức ăn , nói : “Cùng ăn cơm đi.”
Sau đó quay bước đi vào nhà. Ngụy Phương Thành giật mình bước nhanh theo Hoàng Chấn Dương vào. Trong phòng khách, vết máu lúc trước đã khô, nhưng mà đèn trong nhà vẫn cứ chớp tắt như trước. Ngụy Phương Thành ăn nhưng không để ý gì đến mùi vị đồ ăn, cứ liên tục liếc trộm Hoàng Chấn Dương. Hắn khó có thể biết được Hoàng Chấn Dương đang nghĩ gì. Vừa ăn xong, chưa kịp nói , Hoàng Chấn Dương đã kêu hắn cút.
Từ ngày đó, Hoàng Chấn Dương luôn mua thêm một phần ăn cho Ngụy Phương Thành rồi cùng hắn lên nhà dùng cơm. Dần dần thời gian Ngụy Phương Thành được phép lưu lại nhà Hoàng Chấn Dương càng lúc càng dài, Hoàng Chấn Dương cũng không đuổi hắn nữa, mặc dù thái độ có điểm lạnh lùng nhưng không còn bảo hắn cút.
Có một lần, bọn họ cùng xem một bộ phim điện ảnh, thấy quá muộn, mà ngày mai lại phải đi làm sớm , Hoàng Chấn Dương bèn nói : “Ở lại ngủ đi.’
Ngụy Phương Thành mừng như điên, tay chân luống cuống, chờ Hoàng Chấn Dương tắm rửa xong , Ngụy Phương Thành đã nhanh nhanh chóng chóng nằm gọn ở trên giường. Tuy rằng đã nói là chỉ ngủ nhưng Ngụy Phương Thành cũng đã hơn một năm không gần nữ sắc, Hoàng Chấn Dương lại mặc áo ngủ nằm cạnh hắn, đáng lý mai phải đi làm sớm thì giờ nên ngủ sớm chút nhưng ngửi thấy mùi thơm cơ thể của Hoàng Chấn Dương khiến hắn không tài nào chợp mắt được.
Ngụy Phương Thành nín thở, không dám cử động, hắn sợ Hoàng Chấn Dương phát hiện ra ý nghĩ của hắn sẽ hành động như thế nào. Chắc sẽ ngay lập tức đuổi hắn ra khỏi nhà và không cho đến nữa.
Hoàng Chấn Dương trở mình, tay hắn khoác lên ngực Ngụy Phương Thành, hơi thở nóng ấm phả lên cằm Ngụy Phương Thành, làm cho phần hạ thân Ngụy Phương Thành càng cứng nhắc. Hắn không dám trở mình, chỉ có thể chăm chú nhìn đôi môi mọng đỏ của Hoàng Chấn Dương. Hoàng Chấn Dương lúc này lại khẽ mấp mái đôi môi, làm lộ ra màu đỏ tươi của vành môi dưới khiến Ngụy Phương Thành mê muội.
Ngụy Phương Thành nắm chặt bả vai Hoàng Chấn Dương, không thể nhẫn nại hôn lên đôi môi đó. Đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Hoàng Chấn Dương, sau đó quay sang nhắm nháp từ từ vành môi của Hoàng Chấn Dương. Cảm giác này làm cho thần kinh hắn điên đảo, thời gian trôi qua bao lâu rồi mà hắn vẫn không biết.
Hắn chỉ biết là bàn tay của mình đang cởi bỏ áo ngủ của Hoàng Chấn Dương, sau đó từ từ di chuyển môi xuống phần da thịt thơm tho ấy, mặt khác tay hắn đã nhanh chóng mò vào phía trong quần của Hoàng Chấn Dương tìm kiếm phần dục vọng của Hoàng Chấn Dương âu yếm. Hắn yên tâm phát hiện phần hạ thân của Hoàng Chấn Dương cũng đang ngạnh thẳng lên, giống như mong đợi chuyện này đã lâu.
Ngụy Phương Thành không kiên nhẫn lột sạch những gì còn vướng víu trên người Hoàng Chấn Dương, hắn nâng hai chân Hoàng Chấn Dương lên dùng tay xâm nhập vào mật động của Hoàng Chấn Dương âu yếm.
“Quang Vinh ah, có đau không? Tôi sẽ làm nhẹ nhàng thôi.” – Ngụy Phương Thành khàn giọng hỏi, không muốn mình quá vội vàng mà làm Hoàng Chấn Dương khó chịu.
Hoàng Chấn Dương thấp giọng rên nhẹ không trả lời. Ngón tay Ngụy Phương Thành lại từ từ tiến vào sâu bên trong xong lại rút ra, lập đi lập lại nhiều lần. Hoàng Chấn Dương bắt lấy tay hắn, thở nhẹ nói : “Đủ rồi, vào đi!”
Lời này giống như đang mời gọi , khiến Ngụy Phương Thành phát điên, nâng hai chân Hoàng Chấn Dương lên, hôn nhẹ vào chân hắn sao đó hét lớn bắt đầu xâm nhập vào.
Bên trong Hoàng Chấn Dương kẹp chặt phần hạ thân Ngụy Phương Thành, mỗi lần tiến ra tiến vào, phần mật động đó lại giãn lại co khiến Ngụy Phương Thành dâng trào khoái cảm. Hắn vặn vẹo thân người cố nén khoái cảm, còn Hoàng Chấn Dương bên dưới lập tức bắn ra phần dịch thể sung sướng, làm cho bên trong càng kẹp chặt lấy dục vọng Ngụy Phương Thành không buông.
Ngụy Phương Thành cúi xuống hôn lên đôi môi của Hoàng Chấn Dương một cách mãnh liệt, cuối cùng không kìm chế nổi nữa, hắn trào dâng khoái cảm bên trong Hoàng Chấn Dương, ngã xuống giường ôm chặt cơ thể Hoàng Chấn Dương vào lòng.
END 8.