Trạch Nữ Biến Thái Tung Hoành Mạt Thế

Chương 10: Chương 10: Người biến dị - Tiến hóa






“Tiểu Ngọc thiệt là ngoan a~” Mắt của Đậu Trạch biến thành hình trái tim, lao đến ôm vật nhỏ vào lòng.

Đứa bé xinh đẹp, môi hồng răng trắng mắt to tròn dễ thương, siêu cấp đáng yêu này chính là từ trong chiếc quan tài bằng pha lê mà Hồ Nhân vác lên từ vách hố mà ra. Nó tự xưng là gì nhỉ, à, *Người dẫn đường của chén thánh Tham Lam - Như Ngọc*- 1 tiểu shota đáng yêu. (Shota: bé trai)

Nhìn vào đôi mắt thơ ngây của tiểu Ngọc, Đậu Trạch cảm nhận được cái gọi là tình mẫu tử thiêng liêng dạt dào đang dâng trào trong tim cậu. Hồ Nhân đang bực bội nhìn cảnh mẫu tử tình thâm, đột ngột đánh hơi được một ánh mắt vô cùng gian xảo.

Ở một góc độ mà Đậu Trạch không thấy, bàn tay nhỏ nhắn của Như Ngọc hơi hơi vuốt ve lưng cậu, ánh mắt đắc ý hướng đến chỗ nam nhân, ngón tay giữa hung hăng nhô lên.

“MK!” Thằng oắt con!

Hồ Nhân anh vất vả vác cái hòm của nó lên đây, đến khi mở mắt thì lại bám dính lấy tiểu Trạch, nhe răng đắc ý với anh!

Nhân ca à, con nít Thần Quốc đều là một dạng này thôi a.

“Nhân, anh có nhìn thấy gì không?” Một tay nựng má Như Ngọc, Đậu Trạch lại lo lắng quay người hỏi Hồ Nhân. Hồ Nhân từ nhỏ đã có thể nhìn thấy tương lai, đoán được ý trời, nhờ anh ấy nhìn thấy được tương lai nên mọi người trong nhóm mới có thời gian chuẩn bị trước - nhất là mạt thế này, tuy là đôi lúc nó rất mơ hồ.

Hồ Nhân đặt mắt nhìn về chiếc chén thánh Tham Lam trên tay, anh nhớ lại những gì mà bản thân đã nhìn thấy.

Bầu trời tối đen sâu thẳm, 7 chiếc chén hợp lại làm một, mái tóc đen bay trong gió cùng những bóng đen khủng bố tràn ngập hành tinh. Máu, máu và máu.

Tương lai loài người, mờ mịt đến vậy sao...

Hi vọng của loài người chỉ có thể đặt trên 7 cái chén này và bóng lưng kiên cường ấy thôi.

Tiểu Sắc...

... ...... ...... ...... ...

“Tiểu Thiên! Tại sao lại không thể! Chúng cũng là con của em!” Ánh mắt nam nhân vô cùng đau đớn và cuồng dại nắm chặt cánh tay thiếu nữ. Nam nhân khác đứng bên cạnh nhăn mày, hất bay bộ vuốt heo kia ra.

“Đó cũng là cái giá mà cha đưa ra.” Thiếu nữ thuần khiết như tờ giấy trắng, thế nhưng sau lưng là đôi cánh thiên sứ màu đen cất lời.”1 là hủy diệt! 1 là hy vọng cuối cùng kèm theo thử thách.”

“Nếu là anh, anh sẽ chọn gì?”

“Chẳng lẽ, anh không thể trá giả hộ chúng được sao?” Nam nhân ôm chặt thiếu nữ vào lòng, khuôn mặt tuấn mỹ đau đớn núp vào vòng tay xinh đẹp. Nam nhân này cho dù là khóc cũng không muốn để sự yếu ớt của mình bị mấy tên hỗn đản khác nhìn thấy.

“Không thể, số phận của chúng đã được định sẵn từ lúc chúng ta chọn lựa sinh ra chúng. Em xin lỗi...”

Đằng sau cánh cửa, một nam nhân khác khẽ nhắm đôi mắt, che đi giọt nước mắt mất mát.

Con gái của ta... Tại sao chỉ là dành một nụ hôn cho nó mà cũng khó khăn đến vậy...

... ...... ...... .........

“Chủ Thần, ngài đang nghĩ gì vậy?” Phong Tuyết Nữ Thần xuất hiện đằng sau lưng Chủ Thần, khẽ khoác lên mình Chủ Thần một chiếc áo khoác tinh xảo.

“Ta đã làm hết sức có thể rồi, mong sao bọn nó có thể vượt qua được trận hạo kiếp này. Ta đã hứa với con gái của mình là ta sẽ bảo hộ con của nó, thế nhưng ta lại không thể vi phạm pháp tắc do chính mình tạo ra được.” Chủ Thần cười khổ, ánh mắt đột ngột trở nên vô cùng mệt mỏi.

“Thật buồn cười làm sao, ta là Thần của các vị Thần, thế nhưng lại chỉ có thể đứng nhìn và cầu nguyện cho cháu của mình, bất lực nhìn nó phải trải qua những điều khủng khiếp sắp đến.”

... ...... ...... ...... ....

“Bùm!” Một đám tang thi bị nổ banh xác.

Trần Trang vuốt ve khẩu bazoka, ánh mắt âu yếm, lưu luyến không rời. Cảm giác one hit kill all thiệt sự là vô cùng tuyệt vời nha!

“Công ty dược này thiệt lắm tang thi nhỉ!” Trần Phương chém bay đầu một con tang thi rồi đá bay nó, mắt đẹp híp lại đầy nghi ngờ. Có mùi nguy hiểm!

Mặc dù đám thuốc ở đây đã khiến cho Trần Phương bớt đi sự bực bội vì gặp phải rất nhiều tang thi, thế nhưng quả thật là quá nhiều tang thi rồi!

Nguyễn Dự nhíu mày. Mùi máu ở nơi này rất nồng và đậm. Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ, đám sinh vật đó đã xuất hiện rồi sao? Không thể nào, hôm nay mới chỉ là ngày thứ 2 sau khi mạt thế bùng nổ mà thôi!

“Chủ nhân, cẩn thận... có thể, xuất hiện chủng loại biến dị mới!” Nguyễn Dự nói ra dự đoán xấu nhất của mình, sắc mặt vô cùng khó coi. Theo lý thì không thể nhanh như vậy được, chẳng lẽ đã có ai đó nhúng tay vào thế giới này?

“Ầm!” Đột ngột một cánh tay to lớn xuất hiện vung đến chỗ Trần Trang khiến cô bị hất bay.

“Trang!!!” Phạm Tín gào lên, hai tay hoàn toàn kim loại hóa, xông đến chỗ cánh tay khổng lồ.

“Người biến dị!” Nguyễn Dự hít khí lạnh, hai tay khẽ vung triệu hoán vũ khí dao găm.”Vi rút gây ra bệnh độc tang thi, nhưng cũng đồng thời tạo ra các biến hóa khác. Người biến dị này là nhân loại tiến hóa về máu thịt cơ thể nhưng lại đánh mất lí trí, ăn thịt đồng loại nhưng không phát tán bệnh độc. 1 con người biến dị mạnh gấp 10 lần tang thi chưa tiến hóa.”

“Chủ nhân, cẩn thận một chút, nó rất mạnh!” Nguyễn Dự nhìn thấy Trần Phương lao vút qua người mình thì hét lên. Chủ nhân đang mất bình tĩnh!

“Trang!!! Trang!!! Trang!!!” Trần Phương lao đến, dao hợp kim vung lên, cắm vào bắp vai tên người biến dị. Tên này cao 5m, cô và Phạm Tín đứng bên dưới nó nhìn như những con búp bê với người khổng lồ vậy.

Trần Trang tỉnh lại sau cơn choáng váng, ngay lập tức lấy ra khẩu bazoka, ngắm vào đầu người biến dị.

“Bùm!”

Một nửa bên phải của đầu người biến dị bị nổ nát, thế nhưng nó vẫn ngay lập tức lao đến chỗ Trần Trang. Khác với tang thi không biết đau đớn, người biến dị vẫn cảm nhận được đau đớn và sẽ tức giận với kẻ làm nó bị thương. Nó tấn công Trần Trang không phải ngẫu nhiên, bởi vì nó nhận thấy được uy lực của bazoka nên mới tấn công cô ấy.

“Năng lực phục hồi của Người biến dị này không thua gì tang thi, phải cắt lìa đầu nó ra khỏi cổ hoặc nổ tung cổ của nó!” Nguyễn Dự ngăn chặn hơn 10 con tang thi, nhìn về chiến cuộc đằng sau mà lạnh cả sống lưng.

Phạm Tín liên tục bị Người biến dị tấn công lên cánh tay thép đã sắp không trụ được, cơ thể vã mồ hôi như tắm. Trần Phương cắn môi, giữ chặt lấy cái đầu đang không ngừng vùng vẫy của Người biến dị.

“Phập!”

“A...a...a...”

“Phương...!”

“Chủ nhân!”

Trần Phương nghiến răng nhìn hàm răng nhuộm máu của Người biến dị đã ghim vào tay mình, hét to với Trần Trang.

“Chị! Bắn nát cổ nó!!!”

“Bùm!”

Cổ của Người biến dị nổ tung, máu tươi bắn tung tóe. Cơ thể của nó ngã xuống, đầu mình hai nơi. Trần Trang bị lực xung kích bắn ra xa, rơi trên mặt đắt.

Nguyễn Dự giải quyết xong con tang thi cuối cùng thì hớt hải chạy về, ôm lấy Trần Trang vào lòng.” Thật may là không phải tang thi. Bây giờ vẫn chưa tìm được cách để hóa giải bệnh độc!”

Trần Trang băng bó cho Trần Phương, phát hiện ra máu bị nhiễm trùng.”Nguyễn Dự, lấy thuốc sát trùng ra nhanh!”

“Được được...”

“Chết tiệt! Nó sốt rồi! Tín! Đổ nước khoáng ra chai cho em!”

“Bông băng! Bông băng!”

“May quá... hạ sốt rồi...”

... ...... ...... ......

Trần Phương mờ mịt tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân vẫn còn sống. 3 người kia đã nằm lăn lóc ra mà ngủ, hẳn là họ đã chăm sóc cho Trần Phương cô cả đêm đây.

“Chị...”

Trần Trang đang ôm máy tính mini gật gù, nghe thấy tiếng gọi của Trần Phương thì mở mắt lau nước miếng.”Phương à, thật may mắn...”

Phạm Tín và Nguyễn Dự cũng tỉnh dậy, đập vào mắt là cảnh chị em nồng thắm, trái tim bay đầy.

“Phù... hôm qua đúng là sợ chết khiếp nhể?” Phạm Tín ngoảnh sang Nguyễn Dự cười híp mắt.

“Tại chúng ta quá yếu thôi.” Nguyễn Dự nhàn nhạt đáp lại. Thế nhưng tinh ý như Trần Trang làm sao mà không nhận ra được sự ngăn cách thường ngày của Nguyễn Dự đối với cô và Phạm Tín đã biến mất chứ.

Tín nhiệm - chỉ hình thành một cách thực chất khi con người cùng nhau đối mặt với làn ranh sinh tử, lưng tựa vào nhau, gọi nhau 2 tiếng chiến hữu.

“Hắc... phải ha...” Phạm Tín cũng nhận ra điều đó, trên môi là nụ cười thật tâm. Từ bây giờ, đã có thể đem lưng của mình giao cho tên này rồi.

“Bây giờ chúng ta xài Tiến Hóa Thủy đi. Qua trận vừa rồi mới thấy được chúng ta yếu ớt đến mức nào!” Trần Phường ngồi dậy, yếu ớt nói. Cơ thể với sức mạnh thể chất gấp 5 lần người thường của cô mà cô luôn tự hào, nếu phải đối mặt một mình với con Người biến dị kia chỉ có chạy trối chết mà thôi, gặp phải 2 con thì cơ hội chạy cũng chẳng có.

Quá yếu!

“Được! Đến lúc rồi!” Nguyễn Dự gật đầu, lấy ra một bịch lớn trong không gian.

“Tổng cộng là 252 miếng Tiến Hóa Thủy cấp 1, 1 miếng Tiến Hóa Thủy cấp 2, 1 Tinh hạch cấp 2 (Tinh hạch dựa theo cấp tang thi, chỉ có tang thi cấp 2 trở lên mới có tinh hạch nên không có Tinh hạch cấp 1 mà chỉ có cấp 2 trở lên).”

Nguyễn Dự liếc qua Trần Trang một lát rồi đem chia đều Tiến Hóa Thủy cấp 1 cho anh, Phạm Tín và Trần Phương. Vì Trần Phương tạm thời chưa thể xài Tinh hạch nên miếng Tinh hạch được chia cho Nguyễn Dự để tăng cấp dị năng không gian nhằm chứa vật tư, cô sẽ dùng Tiến Hóa Thủy cấp 2.

Trần Trang ôm súng canh chừng cho cả 3 người, cả 3 yên tâm nuốt Tiến Hóa Thủy sau khi đã rửa sạch vào bụng.

Một cảm giác rất yomost~

Sau khi vào bụng, lớp màng bên ngoài bị tan rã, một dòng nước ấm chảy qua cơ thể của cả 3 người.

“Thật sảng khoái nha~” Phạm Tín tru tréo như một con sói, trên mặt đầy vẻ dâm đãng đáng đánh đòn.

Dùng xong 1 phần Tiến Hóa Thủy cấp 1, Trần Phương cảm nhận được biến hóa rõ ràng của cơ thể.

Thể chất gấp 6 lần người thường!

Cô hăng hái đem hết toàn bộ nuốt cái ực, cơ thể càng thêm mát mẻ phiêu bồng. Chà... thật không biết diễn tả thế nào luôn a.

Thể chất gấp 49 lần người thường!

“Dừng rồi sao! Không lên được nữa à...” Trần Phương lầu bầu, cảm giác kia thật sự là yomost vô cùng. A, vẫn còn một miếng nữa mà.

Tiến Hóa Thủy cấp 2 của con tang thi biến dị tốc độ!

“Ực!”

Thể chất gấp 55 lần người thường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.