Trạch Nữ Biến Thái Tung Hoành Mạt Thế

Chương 12: Chương 12: Tiêu diệt tang thi biến dị cấp 3-4




“Hơn nữa, tang thi biến dị hệ dị năng tinh thần có thể sai khiến tang thi cao hơn nó 1 cấp, bọn chúng gần như sẽ không bao giờ đi riêng lẻ cả!” Nguyễn Dự nói ra suy đoán kinh người.

“Vậy là...” Trần Trang rút từ trong túi một khẩu súng bắn tỉa uy lực lớn.”Trường hợp tệ nhất, là 2 con tang thi biến dị cấp 3, thậm chí là cấp 4 có thể tàng hình!”

“Chỉ cần khiến nó ngừng dùng Dị năng là được, khi nó tấn công bằng tinh thần dẽ không thể tàng hình! Vấn đề là ai sẽ làm mồi nhử nó?” Nguyễn Dự đảo qua một vòng.”Phạm Tín được không?”

“Tôi đi thì ai bảo vệ Trang?” Phạm Tín cười cười, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén. Vụ này rất nguy hiểm, có thể Trang sẽ bị thương,anh không thể không ở bên Trang lúc này được!

“Vậy...”

“Để tôi đi!” Trần Phương đột ngột giơ tay phát biểu ý kiến.

“Không.” Nguyễn Dự lắc đầu.”Rất nguy hiểm,tôi không cho phép cô đi đầu.”

Trần Phương mỉm cười:“Đã bảo là không sao đâu mà. Cái vụ não bộ bị đánh tôi quen rồi! Hồi đó người ta còn dùng điện để đánh thẳng vào đầu tôi kìa, không sao đâu!”

Trần Phương chạy thẳng về phía cầu thang, không để cho Nguyễn Dự cùng Trần Trang kịp ngăn cẳn.”Tranh thủ nha!”

“Chủ...” Nguyễn Dự ngay lập tức lao đến đằng sau yểm hộ Trần Phương. Phạm Tín bế Trần Trang lên chạy đằng sau bọc hậu. Tốc độ của Tiến Hóa Giả như cả 3 người Trần Trang theo không kịp.

Lao đến trước cầu thang, Trần Phương đột ngột cảm thấy một thứ gì đó hung hăng đập lên đầu mình. Cô chỉ hơi thất thần một chút rồi trở lại bình thường, quét tầm mắt ra xung quanh, một con tang thi em bé khoảng 4~5 tuổi đã hiện ra ở góc tối của cầu thang tầng trên, bên cạnh nó là hai con tang thi nam và nữ. Chẳng lẽ đó là bố mẹ nó?

Nguyễn Dự lao đến đứng chắn trước người Trần Phương, nhìn thấy cô không hề hấn gì mới thở phào một hơi.” Gì đây. Một con tang thi tinh thần hệ cấp 3 và...”

Hai con tang thi kia bộ dáng như muốn bảo vệ con tang thi tinh thần hệ khiến Nguyễn Dự càng thêm có dự cảm chẳng lành. Tang thi ở thế giới này mở nhận thức nhanh đến vậy sao?

Con tang thi nữ ôm lấy con tang thi hệ tinh thần, còn con tang thi nam thì xông đến chỗ Nguyễn Dự, tung lên một cú đấm.

Nguyễn Dự cùng Trần Trang nhảy lên lan can tránh được cú đánh, con tang thi nam theo đà đánh lên mặt tường. Tường bê tông cốt thép bị nó tán thành bã như đậu phụ nát.

Số liệu chạy qua trong mắt Trần Trang, chốc lát cô đã phân tích xong số liệu con tang thi này.”Tốc độ của tang thi bình thường, thế nhưng sức mạnh gấp 100 lần người thường, gấp đôi Trần Phương đấy!”

“Tang thi cấp 4 hệ sức mạnh!” Nguyễn Dự lau mồ hôi trên trán, rút ra một cái kiếm màu đen. “Cẩn thận! Nó rất nguy hiểm. Trúng một đòn rồi sẽ khó mà rút ra được!”

Sắc mặt Trần Phương cũng tối tăm, rút ra hai cái dao hợp kim 50 cm, tiến lên trước chống đỡ với nó.

Trần Trang tinh ý nhận ra con tang thi tinh thần hệ đang nhìn sang bên này, mắt lóe sáng âm hiểm.”Phạm Tín! Để em ở đây, anh lên chế ngự con tang thi nữ kia đi!”

“... Cẩn thận!” Phạm Tín biết với ánh mắt này Trần Trang sẽ chẳng nghe ai giải thích cả, chỉ còn cách nghe theo, xông lên chỗ con tang thi nữ và tang thi em bé tinh thần hệ.

Rút ra khẩu súng lục nhắm thẳng vào đầu tang thi tinh thần hệ, số liệu cùng những hành động tỉ mỉ nhất của nó chạy vòng quanh đầu Trần Trang.

“Nào... tấn công ai đó và lơ là đi nào...”

Giống như nghe được lời khẩn cầu của Trần Trang, tang thi em bé rít lên một tiếng, một luồng gió vô hình ập đến chỗ Trần Trang.

“Phụt!”

Tang thi hệ tinh thần cơ thể rất yếu ớt, không chống lại nổi một phát đạn.

Kẹo đồng đi ra từ súng giảm thanh xuyên qua đầu tang thi em bé, khiến nó gục xuống vai tang thi nữ. Tang thi nữ gào lên, ôm chặt lấy tang thi em bé, lao đến chỗ Trần Trang. Thế nhưng Phạm Tín kim loại hóa hai tay đã chặn nó lại.

Con tang thi điên cuồng dùng móng vuốt cào lên cánh tay sắt của Phạm Tín, tốc độ rất nhanh chứng tỏ nó là tang thi hệ tốc độ. Trần Trang chỉ có thể cầm súng bắn yểm trợ.

Ở bên dưới chỗ Trần Phương và Nguyễn Dự, con tang thi nam cũng gào lên điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu. Cả hai chống đỡ đã rất vất vả, bây giờ lại càng thêm khó khăn.

Trần Phương cảm nhận hai tay tê rần cùng thanh dao hợp kim đang rung lên bần bật. Thể lực của cô đang dần tuột dốc, không thể kéo dài mãi được!

“Dự!” Trần Phương liếc sang Nguyễn Dự, khẽ kêu tên anh.”Yểm trợ tôi!”

Cô biết Nguyễn Dự chắc chắn sẽ đồng ý, quay người chạy vòng ra đằng sau con tang thi nam. Tang thi nam không giống như những con tang thi vô tri vô giác, nó xoay người định ngăn chặn Trần Phương.

Nguyễn Dự hung hăng đá lên đầu nó khiến nó mất tập trung, tạo cơ hội cho Trần Phương tiến lên. Tang thi nam tức giận xông về phía Nguyễn Dự, nắm đấm hạ xuống ngực anh.

“Bang!!!” Không có Trần Phương cùng chống đỡ, ngực của Nguyễn Dự lãnh trọn vẹn một cú đấm của con tang thi nam.

“Hự... hộc...” Nguyễn Dự hộc ra một ngụm máu rồi lăn xuống dưới nền. Tang thi nam kêu lên hưng phấn, miệng máu đỏ lòm há to.

“Phập!”

Đang lúc nó hưng phấn, hai thanh dao xuyên qua đầu nó. Lúc này miệng của nó cách Nguyễn Dự chỉ có vài cm.

Tang thi nam bị đá ra như một cái giẻ rách, trước mắt Nguyễn Dự dần trở nên tối tăm. Anh chỉ kịp nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp kề sát gần anh cùng một nụ cười tươi rói.

“Anh nha... Tin tưởng tôi đến vậy sao?”

“Nếu vậy, tôi sẽ coi anh như người của tôi vậy ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.