Trạch Nữ Của Anh

Chương 9: Chương 9: Giết người.




An Khiêm ôm eo nhỏ của cô, anh giới thiệu: “Đây là bạn gái tôi, Bình Yên.”

“Haha cứ nghĩ rằng cậu vẫn còn độc thân, hóa ra là che dấu mĩ nhân. Đương nhiên, điều kiện cậu tốt như thế thì mỹ nhân xếp hàng dài, chỉ sợ rằng gặp người không tốt thôi.” Bà ta cười cười nói nói, An Khiêm nhíu mày, bà ta nói có hơi động chạm đi.

“Vậy cô gái vô cùng xinh đẹp đây hẳn là Cố tiểu thư?” Bình Yên trưng ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp như một bông hồng nở rộ.

Cố Linh gượng gạo cười, cô ta mị hoặc đến vậy mà còn nói cô “vô cùng xinh đẹp” thế chẳng phải đang châm chích nhan sắc của cô sao: “Đã quá khen, tôi tên Cố Linh, con gái út của lão Cố.”

Bình Yên trong lòng khó chịu khi hai người họ khinh thường cô, dù gì đêm nay cũng là bạn gái anh, họ cư xử như vậy với cô đúng là không nể mặt An Khiêm. Nhưng cô không ngờ Cố Linh mặt lại dày như vậy, ngang nhiên cướp bạn nhảy của cô.

“ Giám đốc An, không phiền nếu tôi mời ngài một điệu nhảy chứ?” Cố Linh nhìn thấy An Khiêm liền mê muội trước khí chất của anh, chỉ hận bên cạnh anh lại có một vị tiểu thư kiều mị như vậy.

“Xin lỗi Cố tiểu thư, tôi không thể nhận lời mời. Chân tôi có chút bất tiện.” Đây mới là siêu cấp mặt dày, chân anh nào có làm sao, vẫn chạy nhảy như gió giờ lại còn diễn sâu như thật, dồn trọng lực sang một bên làm cô chao đảo một cái.

“Thật đáng tiếc. Để tôi đưa anh lên phòng nghỉ.” Cố Linh không buông tha.

“Không sao, có Yên Yên ở đây là được rồi, không thể làm phiền đến Cố tiểu thư. Tôi xin phép.” An Khiêm cứng ngắc quay người, Bình Yên nhanh chóng đỡ lấy dáng người cao lớn, hai người quay trở lại chỗ Diệp Hy, cô ấy đang ngồi ăn một mình. Cố phu nhân và Cố tiểu thư nhìn theo bóng lưng của hai người, tâm tư khác nhau.

“Sao đã quay về?” Diệp Hy đẩy đĩa bánh tới trước Bình Yên. Cô cũng phối hợp ăn hai miếng rồi mới trả lời.

“Gặp vệ tinh lớn.” An Khiêm cười, duy trì trạng thái im lặng.

“Mình chuẩn bị về rồi, cậu thì sao?”

“Cũng vậy, mình đói rồi. Về nhà đồ ăn thoải mái hơn.” An Khiêm nghe cô nói vậy liền phái người đi lấy xe, anh cũng thấy rỗng bụng.

“An giám đốc, anh có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?” Diệp Hy hỏi.

“Sáng mai sẽ có ở máy tính của cô.” Anh trả lời. Diệp Hy không có ý kiến gì nữa, vì người đàn ông này vốn đã hiểu anh nợ cô một lời giải thích, sáng mai anh sẽ gửi mail và từ đó cô cũng có thể giữ liên lạc với anh cùng Bình Yên.

“Chúng ta về thôi.” Bình Yên cảm thấy bụng réo ầm ĩ liền thúc dục.

“Xin phép Giám đốc Diệp” An Khiêm gật nhẹ đầu coi như chào hỏi, liền cùng cô ra ngoài.

Cảm giác về nhà thật thoải mái, cởi bỏ đôi giày cao gót chạy lung tăng trong phòng khách, lòng bàn chân Bình Yên mát lạnh dễ chịu rất. Cô chạy thẳng một mạch vào phòng bếp, lấy thịt xay, xúc xích và mì làm spaghetti. Nhưng chưa kịp lên chảo liền bị An Khiêm chiếm mất chỗ, anh nói:

“Đi dép vào, rồi lên thay đồ. Em xuống liền sẽ có đồ ăn.” Bình Yên nuốt cái ực trong cổ họng, kĩ năng bếp núc của An Khiêm đặc biệt ngon, tuy anh không chú trọng hình thức trang trí nhưng mùi vị lại vô cùng tốt.

Khi cô quay lại phòng bếp chỉ có đĩa mì nóng hổi cùng dao dĩa ngay ngắn trên bàn, không thấy bóng dáng An Khiêm. Cô nhanh chóng nhét vài miếng vào miệng rồi đi tìm điện thoại gọi cho anh.

“Anh đi đâu vậy?”

“Bình Yên đóng hết tất cả các cửa vào, ăn hết đĩa mì cho đỡ đói rồi lập tức chạy xuống căn cứ tìm tôi. Tôi đang ở phòng chỉ huy.”

Bình Yên nghe vậy liền vội vã xử sạch bóng đĩa mì. Cô bị bệnh dạ dày khi đói liền rất đau nên An Khiêm cũng đã biết từ lâu, dù gấp gáp mà anh vẫn dặn dò cô ăn no rồi hẵng xuống, Bình Yên cảm thấy anh thực không tệ. Cô khoác áo da, khóa cửa chặt chẽ rồi mới chạy xuống căn cứ dưới lòng đất.

Mọi người trong bang vội vã đi lại, âm thanh ồn ào truyền khắp không gian rộng lớn, có chuyện đã xảy ra. Bình Yên chạy một mạch băng qua trung tâm đến phòng chỉ huy, ở đây lại đặc biệt yên lặng khác hẳn so với bên ngoài.

Trên màn chiếu lớn, dưới sự quan sát của hơn chục người, một hình ảnh man rợ hiện lên rất rõ ràng. Người đàn ông dáng người nhỏ nhắn, trán bị bắn ở cự li gần khiến cho làn da xanh của người chết nhăn nhúm trông vô cùng kinh dị. Đầu anh ta lệch hẳn sang một bên máu chảy rất nhiều, đỏ lừ khắp bên mặt. Quả nhiên là phát bắn trí mạng. Nhưng đau mắt hơn chính là dòng chữ viết bằng máu trên người anh ta: “Ngươi quên ta rồi sao, A?“.

An Khiêm mở cửa cho cô vào, Bình Yên cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người anh. Cô ngồi xuống ghê bên phải chủ tọa, còn anh đi tới gần màn chiếu hòa mình vào thứ ánh sáng quỷ dị, chăm chú như muốn nhìn thủng màn hình. Giọng nói nặng nề cất lên:

“Báo cáo?”

“Trong ảnh là trụ sở cũ của ta ở Nauy. Hà Sâm đã tham gia một nhiệm vụ theo dõi ở ngoại ô Nauy từ tháng trước, không hề có thông báo mất tích cho đến ngày hôm nay. Địa chỉ hòm thư gửi tới cũng là giả, không thể tra cứu được gì. Chúng ta bất lợi.” Người đàn ông vạm vỡ ngồi cạnh cô lên tiếng, anh ta là người đã nhận được bức ảnh. Khi mở hòm thư, anh ta liền nhận ra nơi trong ảnh chính là trụ sở cũ, cụ thể hơn là sân tập súng của đoàn đội. Kiểm tra ID gửi thư thì trống rỗng, tâm tình liền nặng chĩu.

Sát khí từ An Khiêm khiến cả căn phòng trở nên căng thẳng hơn, người biết biệt danh của anh chủ yếu là khách hàng giao dịch và một phần là kẻ thù. Để lọt được vào căn cứ Nauy, người ngoài chắc chắn không thể, vì căn cứ tại Nauy là căn cứ đầu tiên và cũng là căn cứ có phòng thủ cao nhất của anh.

Bình Yên suy nghĩ, manh mối có được lúc này là người đã chết trên màn ảnh, căn cứ Nauy, sân tập súng và câu hỏi bằng máu kia. Anh chàng xấu số bị giết tại sân tập súng Căn cứ I, chứng tỏ kẻ đằng sau là người có năng lực hay ít nhất là gia thế vững mạnh như An Khiêm thì mới có thể làm được như vậy. Câu nói khiêu khích, đi kèm cả một mạng người, đây không phải nhằm khai màn một cuộc chiến thì còn là gì nữa? Nhưng người đối địch với An Khiêm không ít, sao có thể xác định được là ai?

Anh quay lại chỗ ngồi và bắt đầu cuộc họp chính thức, có người đưa cô một chiếc máy tính xách tay. Nhìn qua bề ngoài giống chiếc của người đàn ông bên cạnh cô dùng, đây hẳn là một sản phẩm của bang. Cô mở máy và bắt đầu tập chung vào chủ đề mọi người đang bàn luận.

An Khiêm nhìn Bình Yên, dù cô không hề liên quan đến chuyện này nhưng cô có kĩ năng vô cùng tốt về công nghệ nên anh muốn cô tìm đầu mối về mặt này. Nói thật ra, một phần muốn nhờ cô giúp thì chín phần là muốn khảo sát cô. Anh để cô thể hiện khả năng của mình, xóa đi lời đồn nhảm về việc anh bao nuôi một mĩ nhân vô tích sự, cô không hề vô tích sự và anh không muốn cô bị ủy khuất.

Bình Yên ngồi cứng ngắc đã hơn một tiếng, lưng bắt đầu đầu đau nhức trán toát mồ hôi lạnh. Đang thầm chia buồn cho tấm lưng của mình, đột nhiên một ý kiến truyền vào tai cô: “... tìm vị trí máy chủ thông qua đường truyền tin của bức ảnh...” Bình Yên mắt sáng quắc, sao cô không thử như vậy, không cần đến ID mà dựa vào con đường truyền tin của sóng cáp cũng tìm được vị trí của người gửi hay thông qua GPS cũng tương tự như vậy. Cô xâm nhập vào nội bộ của Mail kia, tìm kiếm input, nơi truyền thông tin vào đó. Màn hình hiện hàng ngàn dãy code dài kín màn hình, bàn tay thon dài gõ bàn phím ngày càng nhanh. Bình Yên cần mã hóa dãy số này để lấy được tọa độ của người gửi.

An Khiêm thấy cô vô cùng tập chung vào màn hình máy tính, có lẽ cô đã tìm ra đầu mối rồi. Anh ra hiệu mọi người im lặng, nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiếp tục họp. Cô vẫn duy trì như cũ, chăm chú làm công việc của mình. Người bên cạnh cô, cũng chính là người nhận được bức ảnh, anh ta trầm ngâm nhìn cô, vẫn chưa tin được những gì đang diễn ra trước mắt. Anh ta làm trong bộ phận công nghệ thông tin, đương nhiên biết cô đang làm gì. Tại sao anh ta lại không nghĩ ra cách này? Có lẽ cần phải thay đổi cái nhìn về người phụ nữ này, thật không đơn giản.

“An Khiêm” cô lên tiếng khi cuộc họp chuẩn bị tiếp tục.

“Đã tìm thấy?” Anh hỏi

“Đúng vậy, tọa độ máy chủ gửi bức ảnh.” Cô đưa hình ảnh lên máy chiếu, dấu chấm xanh kia xuất hiện ở London. Trừ Ngụy Dương và An Khiêm, ai cũng quay sang nhìn cô.

Bình Yên lên tiếng: “Mỗi thông tin được truyền đi đều có một tần sóng khác biệt, tôi dựa vào tần sóng của email kia để xác định vị trí máy chủ đã gửi thư và rất may mắn, chiếc máy tính này có cài đặt định vị. Tôi cũng đã xác định được vị trí chính xác như mọi người đã thấy.”

“Đây chẳng phải là... căn cứ của Major sao?” Một người ngập ngừng hỏi.

Anh cười nhạt, lên tiếng kết thúc cuộc họp: “Tất cả trở về đơn vị, tìm mọi thông tin liên quan đến Major gần đây cho tôi. Không được bỏ xót một chi tiết nào.”

“Nhận lệnh.”

Bình Yên tắt máy tính, toan đứng dậy thì bị An Khiêm giữ lại. Anh xoay ghế, mặt đối mặt với cô. Ánh mắt anh nhìn cô hoàn toàn không có sát khí, mà chỉ còn sự lo lắng dịu dàng.

“Ngày mai, em hãy chuyển về nhà luôn được không?”

“Gấp vậy sao?” Bình Yên hỏi.

“Tôi muốn em tránh đi một thời gian. Major là một kẻ tàn bạo, tôi không muốn em phải đối diện với nguy hiểm. Em ở lại, có người sẽ bảo vệ em.” Anh nói nhỏ bên cô.

“Tôi... được rồi. Dù sao đi cùng, tôi cũng sẽ cản trở mọi người, bảo trọng. Tôi chờ tin anh.” Bình Yên cắn răng nói, cô thực sự muốn được đi cùng anh nhưng ngoài công nghệ ra thì cô lại không giúp được gì. Thà rằng ở lại chờ anh còn hơn chính mình lại kéo anh vào nguy hiểm.

“Vậy em lên tầng thu dọn đồ.” Vừa nói dứt lời, cơ thể cô đột nhiên được ôm lại trong vòng tay vững chắc. Hơi ấm nơi anh gần sát, trái tim cô đập liên hồi như muốn nổ tung. Anh cúi xuống, môi phủ lên môi cô nhẹ nhàng dây dưa. Anh tham lam níu giữ mùi vị ngọt ngào của cô, anh muốn thu bé cô lại để ngày ngày mang cô theo bên mình.

Cho đến khi Bình Yên không thở nổi nữa hai người mới dần tách ra: “Anh nhất định phải trở về” Cô nghẹn ngào.

“Nhất định”

“Nếu không trở về, tôi liền đi tìm anh.”

“Được.”

Bình Yên trở về nhà của mình, từ đêm hôm đó đến nay đã ba ngày, cô không hề gặp lại anh. Sau khi sắp xếp lại chút đồ đạc, cô mỉm cười. Thì ra, bao nhiêu lâu như vậy, anh vẫn luôn sai người tới dọn dẹp giúp cô không ít. Trong đầu cô hình dung ra dáng vẻ khi anh làm việc, lưng thẳng vai rộng, đôi mày cương nghị thỉnh thoảng nhíu lại, môi mỏng khẽ mím hay khi anh nấu ăn, dáng người cao lớn đeo tạp dề bớt lạnh lùng kiêu ngạo hơn, cô nghĩ tới những món ăn ngon anh từng làm liền cảm thấy thèm. Thở dài, cô nhớ anh rồi.

Lay hoay điện thoại trong tay, cô quyết định gọi điện cho Lưu Vỹ, tránh làm phiền anh.

“Chị Bình Yên?” Giọng nói lưu loát của Lưu Vỹ truyền tới.

“Cậu có tin gì từ chỗ An Khiêm không?”

“Bọn họ hiện giờ vẫn ổn, họ đang đàm thoại với Major về vụ việc.”

“Được rồi, vậy tôi không làm phiền...” Bình Yên chưa nói dứt câu liền bị Lưu Vỹ cắt ngang: “Chị Bình Yên, cơ thể chị dạo này đã khá hơn chưa?”

“Khỏe hẳn rồi. Cảm ơn cậu.” Cô cười.

“Nếu cơ thể chị có gì khác thường, phải gọi ngay cho tôi nhé.” Lưu Vỹ vô cùng quan tâm tới sức khỏe của cô, vì cô mang trong mình dòng máu hiếm độc nhất nên cậu đặc biệt để ý.

“Tôi biết... Á...” Lưu Vỹ nghe thấy tiếng hét của Bình Yên liền hoảng hốt. Từ ống nghe truyền ra tiếng rơi vỡ đồ loảng xoảng, cả tiếng vật lộn rõ ràng.

“Chị Bình Yên, chị Bình Yên...” Cậu gấp gáp gọi cô, có chuyện gì xảy ra vậy?

“Mày hẳn là người An Khiêm?” Một giọng nói trầm khàn đáp lại tiếng gọi.

“Ngươi là ai? Lập tức trả máy cho Bình Yên.” Lưu Vỹ nhanh chóng chạy sang bộ phận an ninh.

“Gửi tới thằng nhãi cầm đầu, con bé này sẽ chết nếu bọn mày không giao ra thứ đó.”

“Thứ đó là gì?”

“Thằng nhãi kia sẽ biết.” Tên kia nói xong kết nối liền bị ngắt, không đủ thời gian tìm vị trí, Lưu Vỹ tức giận chửi thề. Nhanh chóng liên lạc với An Khiêm, Lưu Vỹ báo cáo: “Bình Yên mất tích rồi.”

An Khiêm nghe vậy liền lạnh lẽo đi vài phần, đi khỏi vùng nhìn của camera, anh đấm mạnh xuống mặt bàn ở góc phòng gây ra tiếng động lớn, mặt bàn vỡ nứt đến sắp sập. Anh thật hối hận, để cô ở nhà là muốn cô được an toàn vậy mà chính anh lại đẩy cô vào nguy hiểm. Lưu Vỹ nghe thấy bị dọa sợ, mở to mắt hóng hớt phản ứng của lão đại. Cậu chưa bao giờ thấy lão đại có hành động mất kiểm soát như vậy.

“Người làm trò kia không phải Major. Kẻ mạo danh đã làm tê liệt hệ thống của Major trong 10 phút để gửi bức ảnh đi đánh lừa chúng ta.” Ngụy Dương thay anh lên tiếng. Khi bọn họ điều tra được điều này liền cảm thấy không ổn, không ngờ tai họa lại ập xuống chỗ Bình Yên.

“Là đánh lạc hướng để bắt chị Bình Yên...” Lưu Vỹ nói tiếp: “Nhưng sự tin tức của chị ấy không hề được tiết lộ cho người ngoài.”

“Ta đã quá mất cảnh giác.” Ngụy Dương nói.

“ An lão đại, kẻ đã bắt chị ấy đi muốn anh giao thứ đó ra cho hắn nếu không chị ấy sẽ chết.”

“Thứ đó?” An Khiêm nhíu mày.

“Hắn bảo chỉ cần nói vậy anh sẽ hiểu.” Lưu Vỹ trả lời.

“ Lưu Vỹ, cậu chú ý một chút có kẻ trà trộn. Giờ chúng tôi lập tức trở về.” An Khiêm dứt lời, màn hình cuộc gọi phụt tắt. Thứ đó trong lời hắn nói là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.