Trạch Thiên Kí (Ttv)

Chương 659: Chương 659: Ánh trăng sáng




Từ Tầm Dương thành đến Vạn Liễu viên, Chu Lạc liên tục gặp phải hai lần đả kích, đã không còn trong thời khắc toàn thịnh nhất, nhưng thời điểm mà hắn xuất kiếm, vẫn còn là một vị cường giả thần thánh lĩnh vực, tự có mưa gió đi theo.

Tối nay mưa rơi đã rất lâu, cho đến hiện tại, còn có rất nhiều nước mưa từ trên núi non chảy xuống phía dưới. Nước mưa dần dần chảy xuống kênh cạn ở thạch bình, nước trong kênh cũng trở nên mờ đục.

Đột nhiên, dòng nước đục trở nên trắng tinh khiết, như có tuyết bao phủ khắp nơi.

Không phải bởi vì nó được tinh lọc, mà là vì nó đang phản xạ lại ánh sáng.

Một đạo quang hoa vô cùng sáng tỏ xuất hiện phía dưới Thiên Thư lăng.

Đạo quang hoa này đến từ kiếm trong tay Chu Lạc.

Ngay sau đó, trong bầu trời đêm mây bay tinh thần lộ rõ, xuất hiện một vầng sáng trắng noãn, tất cả mọi người đều biết đây là hư ảo, nhưng nhìn lên trên lại cảm thấy cực kỳ chân thực.

Kiếm của Chu Lạc hướng Thiên Thư lăng chém tới.

Một đạo ánh trăng cũng đi theo xuất hiện.

Trong bầu trời đêm cũng đồng thời sinh ra một đạo ánh trăng.

Nước trong kênh cạn trở nên vô cùng sáng ngời, trắng đến mức chói mắt.

Thần đạo dùng đá trắng xây thành cũng bị chiếu rọi vô cùng trắng.

Một đạo kiếm ý, hai đạo ánh trăng, trước sau nối tiếp, giống như thủy triều.

Đây chính là mấy trăm năm trước, Chu Lạc ở cánh đồng tuyết nơi cực bắc thấy được trăng sáng Ma tộc mà ngộ ra kiếm pháp mạnh nhất.

Hắn đã dựa vào bộ kiếm pháp kia, trực tiếp chém giết Ma Tướng thứ hai khi đó, tạo lập nên bất thế uy danh từ đó về sau.

Tối nay là một đêm cuối cùng của hắn, một kiếm này nói vậy cũng sẽ là một kiếm cuối cùng của hắn, như vậy dĩ nhiên sẽ là một kiếm mạnh nhất của hắn.

Toàn bộ Thiên Thư lăng đều được ánh trăng chiếu sáng, vị bất thế cường giả của Thiên Lương quận trong điều kiện trọng thương chưa lành, đem kiếm ý thôi phát đến cảnh giới như thế, thật sự khiến người ta cảm thấy kính sợ.

Nhưng mà... một kiếm cường đại tuyệt diệu như thế, lại không thể đi vào thần đạo, chớ đừng nói chi là tới đỉnh Thiên Thư lăng.

Ngay thời khắc hai đạo ánh trăng theo kiếm ý mà lên, phía dưới Thiên Thư lăng bỗng nhiên lóe lên một đạo ánh sáng khác.

Ánh sáng này so với ánh trăng mà Chu Lạc mang đến càng thêm sáng ngời, càng thêm trắng noãn, càng thêm túc sát.

Đó cũng là một đạo kiếm quang.

Kiếm quang như gió tuyết ở trong thời gian cực ngắn, bao phủ thế giới phía dưới thần đạo.

Hai đạo kiếm ý mạnh mẽ chí cực cũng gặp nhau lúc đó.

Nước trong kênh cạn giống như sôi trào bắn tóe ra, hướng trong bầu trời đêm phun ra vô số bọt nước trong suốt, sau đó bị chém thành hai nửa.

Trên thạch bình màu đen cứng rắn xuất hiện vô số vết kiếm thẳng tắp, khắc sâu xuống đất, ước chừng mấy xích.

Vô số thanh âm cắt nát thứ gì đó tràn ngập trong thiên địa, lộ ra vẻ dị thường kinh khủng.

Cuối cùng là hai đạo ánh trăng có thể xua tan phong tuyết, hay là phong tuyết cuối cùng có thể che phủ ánh trăng?

Một tiếng kim khí gãy lìa cực kỳ chói tai vang lên!

Phong tuyết mãnh liệt, ánh trăng trong bầu trời đêm bị thổi thành mảnh nhỏ, ánh trăng trước thần đạo cũng theo đó mà tan biến!

Thân ảnh Chu Lạc chợt tiêu tán.

Sau một khắc, hắn trở lại phía trước xe lăn của mình.

Sắc mặt của hắn rất tái nhợt, kiếm trong tay đã bị chặt đứt.

Mái tóc hoa râm trong gió đêm nhẹ nhàng bay múa, thỉnh thoảng có mấy sợi đứt lìa rơi ra.

Hắn ôm quyết tâm liều chết, hướng Thiên Thư lăng chém xuống một kiếm này, vô cùng kiên quyết, tự nhiên không sẽ chọn lui về phía sau.

Mà là hắn bị đạo kiếm ý như gió tuyết kia trực tiếp bức lui trở lại .

Thiên Hải Thánh Hậu chưa xuất thủ, kiếm ý của ai lại cường đại như thế?

Chu Lạc thân thể khẽ run, tựa như chỉ một khắc sau sẽ bị cơn gió kia đẩy ngã.

Quan Tinh Khách nhìn hắn một cái.

Chu Lạc từ từ lắc đầu, từ từ đem kiếm gãy trong tay thu về trong vỏ, từ từ ngẩng đầu , nhìn lên phía trước.

Hắn có thể làm những động tác này tiêu sái hơn chút ít, nhưng hắn không làm, chẳng qua làm vô cùng thật tình mà chậm chạp, bởi vì hắn biết, đây là lần thu kiếm cuối cùng của mình.

Đạo kiếm ý như gió tuyết dần dần tiêu tán, mơ hồ lộ ra hình ảnh phía dưới thần đạo, có thể nhìn thấy nơi đó có một tòa lương đình.

Trong lương đình có một người ngồi.

Chu Lạc nhìn bên kia, cảm khái nói: “Không nghĩ tới, ngươi đã mạnh đến như vậy .”

Một tiếng vang nhỏ, vạt áo trước của hắn rách ra, hiện ra một vết thương rõ ràng mà khắc sâu, máu cũng dần dần tràn ra.

“Hai năm trước, Tuần Mai chịu chết để cầu đạo, làm cho ta có điều xúc động, đêm hôm đó, ta quyết định phá cảnh, từ đó trở đi, ta cũng đã mạnh như vậy .”

Một thanh âm cổ xưa từ phía dưới lương đình vang lên.

Thanh âm này là từ trong khôi giáp truyền tới, tựa như bị tro bụi cùng tú tích mặt ngoài khôi giáp vẽ thêm mùi vị thời gian.

Tiếng nói vang lên, tro bụi bat lên, sau đó vang lên tiếng kim khí ma sát.

Ngay sau đó, lương đình sụp đổ, bụi mù mãnh liệt, trong đó có một thân ảnh như núi như ẩn như hiện.

Ở trong lương đình ngồi xuống hơn sáu trăm năm, tối nay cuối cùng đã đứng lên.

Hắn chính là người thủ lăng của Thiên Thư lăng.

Đại lục đệ nhất thần tướng, Hãn Thanh.

...

...

Nhìn lương đình ầm ầm sụp đổ, nhìn thân ảnh trong bụi mù, mọi người rất khiếp sợ, vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Các cường giả đi tới Thiên Thư lăng, không có ai quên mất sự tồn tại của nhân vật truyện kỳ này, chẳng qua mọi người đã quen coi hắn là một pho tượng hoặc là biểu tượng rồi.

Thủ lăng hơn sáu trăm năm, đại lục đệ nhất thần tướng Hãn Thanh chiếm được kính ý của toàn bộ thế giới, cho dù là Bát Phương Phong Vũ, cũng không dám có bất kỳ khinh thị đối với hắn.

Tất cả mọi người đều biết, nếu như không phải nguyên nhân thề phải thủ lăng, có thể rất nhiều năm trước, hắn đã tiến vào thần thánh lĩnh vực.

Nhưng mà tối nay, mọi người mới biết được, hắn cũng đã sớm phá cảnh rồi!

Hắn đứng trước thần đạo, tay trái nắm lấy vỏ kiếm, tay phải nắm lấy quân kiếm, tuy chỉ một người, nhưng tựa như thiên quân vạn mã.

“Trước lúc Thái Tông Bệ Hạ trở về Tinh hải, ngươi từng phát ra lời thề, cả đời này sẽ không bước vào thần thánh.”

Chu Lạc không để ý đến vết thương càng ngày càng sâu trước ngực, nhìn Hãn Thanh nói: “Hôm nay ngươi phá lời thề, tương lai còn mặt mũi nào đi gặp Bệ Hạ chứ?”

Trừ Chu Lạc, Quan Tinh Khách, Biệt Dạng Hồng các cường giả thần thánh lĩnh vực, không ai biết được chuyện này, cũng không ai hiểu được, vì sao Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ trước khi chết, lại yêu cầu Hãn Thanh phát ra lời thề như vậy.

Ngay cả Thu Sơn gia chủ rõ ràng cũng không biết được nội tình, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Hãn Thanh trầm mặc không nói, không trả lời câu hỏi của Chu Lạc, bóng đen của nón giáp che mặt mũi, không biết giờ phút này bên trong có vẻ mặt như thế nào .

“Lão nhân năm đó, lời thề cũ kỹ, cũng không quan trọng.”

Chu Lạc cảm khái nói: “Cũng đúng, ngay cả ta ở trong Tầm Dương thành cũng phá lời thề tinh không, ra tay đối với Vương Phá, làm sao có thể trách được ngươi?”

Nói xong câu đó, hắn từ từ ngồi trở lại xe lăn, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Máu tươi tràn ra từ vết thương trước ngực hắn, bỗng nhiên dần dần biến sắc, trở nên trong suốt , tựa như bên trên rải rất nhiều mảnh vụn tinh thạch.

Máu trong suốt gặp gió đêm mà tan biến, biến thành vô số quang hoa.

Thân thể của hắn cũng biến thành vô số quang hoa, tựa như phiến sáng ngời mấy trăm năm trước trên Ma tộc cánh đồng tuyết.

Quang hoa bị gió đêm xua đi, hướng bốn phương tám hướng tỏa ra, cho đến mất tích.

Chỉ còn lại một chiếc xe lăn trống trơn.

...

...

Chu Lạc đã chết.

Vô luận thế nhân đánh giá về hắn như thế nào, nhất là sau trận mưa đêm ở Tầm Dương thành, hắn cuối cùng vẫn là đại nhân vật của đại lục này.

Mặc dù hắn trước sau hai lần thảm bại dưới tay Thánh Nữ phía nam cùng Tô Ly, nhưng hắn cuối cùng là chí cường giả thần thánh lĩnh vực, là đại tông sư của Nhân tộc.

Lúc hắn còn trẻ, mấy lần đi cánh đồng tuyết, lập nhiều chiến công thật lớn, có thể thơ có thể rượu, cực kỳ tiêu sái, là thần tượng của rất nhiều người.

Hắn dù sao cũng là Tuyệt Tình tông tông chủ, Thiên Lương quận phiệt chủ, Bát Phương Phong Vũ.

Nếu như lúc bình thường, đại nhân vật như hắn chết đi, tất nhiên sẽ là chuyện lớn làm toàn bộ đại lục chấn động.

Tối nay, cái chết của hắn lại có vẻ rất tầm thường.

Không chỉ nói tử vong của hắn lộ ra vẻ vô cùng bình thản, mà còn la, thấy hắn tử vong , rất nhiều người phản ứng cũng không phải khoa trương như vậy.

Chuyện này đồng nghĩa, tất cả mọi người mơ hồ có chuẩn bị tâm tư, chuyện như vậy sẽ còn tiếp tục phát sinh, hình ảnh như vậy sẽ còn xuất hiện.

Tất nhiên còn sẽ có cường giả thần thánh lĩnh vực chết đi.

Chẳng qua là không biết là Bát Phương Phong Vũ, hay là vị Thánh Nhân trên đỉnh Thiên Thư lăng.

Tối nay, quả nhiên là một đêm vô cùng đáng sợ.

...

...

Ba một tiếng.

Vỏ kiếm trong tay Hãn Thanh rơi vào bên chân, tóe lên chút nước mưa.

Làn nước đục trong kênh theo đó nhảy dựng lên, sau đó rơi xuống, quy về yên tĩnh, không dám cử động.

Hai đạo ánh mắt sâu xa từ chỗ u ám dưới khôi giáp, nhìn lại bốn phía Thiên Thư lăng.

Một giọng nói, cũng từ trong bóng đen của khôi giáp, truyền khắp bốn phía Thiên Thư lăng.

“Người lên thần đạo, chết.”

Đây là trước lúc Thiên Hải Thánh Hậu mang theo Trần Trường Sinh đi lên đỉnh Thiên Thư lăng, đã từng dặn dò hắn.

Một mảnh an tĩnh, không có người nào nói chuyện.

Quan Tinh Khách trầm mặc nhìn xe lăn không một bóng người, nón lá chẳng biết lúc nào đã cởi xuống, lộ ra khuôn mặt bình thường không có gì lạ.

Biệt Dạng Hồng vẻ mặt rất ngưng trọng, Vô Cùng Bích đứng bên cạnh hắn, phất trần đặt tại khuỷu tay, đã rũ xuống tới tận thắt lưng, tay nàng cầm vô cùng chặt, mơ hồ có thể thấy đã tái nhợt đi.

Mặc dù nói Chu Lạc trọng thương chưa lành, nhưng dù sao hắn cũng là một trong Bát Phương Phong Vũ.

Mà nếu như Hãn Thanh nói là thật, hắn bước vào thần thánh lĩnh vực mới chỉ hai năm, theo đạo lý mà nói, hiểu rõ cùng nắm giữ đối với thiên địa pháp lý quy tắc, hẳn là xa xa không bằng Chu Lạc.

Nhưng hắn chỉ dùng một kiếm, đã chém chết Chu Lạc.

Sự thật này làm cho bọn họ rất khó tiếp nhận, tâm tình có chút trầm trọng .

Nhưng sự thực dù khó tiếp nhận hơn nữa, cũng đã xảy ra, mọi chuyện vẫn cần phải tiếp diễn.

Ba vị Phong Vũ đã mơ hồ cảm giác đến, thần hồn của Thiên Hải Thánh Hậu đã đi nơi khác, lúc này đứng ở đỉnh Thiên Thư lăng chỉ có người của nàng, hơn nữa lúc này nàng mới vừa nghịch thiên cải mệnh cho Trần Trường Sinh mà ngã đọa cảnh giới, hay bởi vì sự thực Trần Trường Sinh cũng không phải là Chiêu Minh Thái tử mà chịu tinh thần trùng kích, có thể nói là thời khắc yếu nhất trong hơn hai trăm năm.

Điều này cũng đồng nghĩa, đây là thời khắc Thánh Hậu nương nương có khả năng bị đánh bại nhất.

Bọn họ không thể bỏ qua cơ hội như vậy.

Muốn đi lên thần đạo, giao chiến cùng Thiên Hải Thánh Hậu, đầu tiên bọn họ phải chiến thắng Hãn Thanh thần tướng phía dưới thần đạo.

Hơn nữa có thể người khác không biết, nhưng bọn họ rất rõ ràng bí mật lớn nhất của Hãn Thanh, bọn họ thậm chí càng muốn Hãn Thanh chết hơn.

Vẻ mặt Vô Cùng Bích rất khẩn trương, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn bị điên cuồng thay thế được.

Ở trong mắt Thiên Hải Thánh Hậu nàng là kẻ ngu xuẩn vô năng gần như ngu ngốc, dù sao cũng là cường giả thần thánh lĩnh vực, đạo tâm thỉnh thoảng có chút rụt rè, cũng không thể hoàn ảnh hưởng đến tâm cảnh của nàng.

“Hãn Thanh nhất định bị thương, đây là cơ hội.” Nàng lạnh lùng nói với Biệt Dạng Hồng: “Mau mau tiến lên!”

Bông hoa nhỏ ở đầu ngón tay nhẹ nhàng lắc lư , trong đó tự có vận luật, đem gió đêm lay động thành bộ dáng đẹp mắt.

Biệt Dạng Hồng trầm mặc không nói, không nghe lời của vợ mình.

Mưa cũng đã ngừng, mây bay sai sabfs, đột nhiên, bầu trời trở nên sáng hơn.

Làm cho người ta cảm giác tựa như tinh thần trên bầu trời đang đến gần nhân gian thêm đôi chút.

Bên cạnh xe lăn, đã không có thân ảnh của Quan Tinh Khách, chỉ có nón lá rơi trong nước mưa.

Mãn thiên tinh thần hư hư thực thực chuyển đến trên Thiên Thư lăng, theo thân ảnh kia, cuốn hướng vị trí Hãn Thanh đang đứng.

Hãn Thanh khẽ ngẩng đầu, gương mặt u ám bị khôi giáp che đậy hơn sáu trăm năm, rốt cục được tinh quang chiếu sáng.

Đó là một khuôn mặt vô cùng già nua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.