Ở nơi nào đó trong tuyết lĩnh, bóng đêm thâm trầm bị ánh đuốc xé ra mảng lớn.
Thiên Hải Triêm Y quan sát Chu Dạ, sắc mặt dị thường khó coi, xấu hổ chí cực nói: “Cứ như vậy mà đi ư?”
Chu Dạ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, nói: “Hôm đó ở trong Vạn Liễu viên, là ai nói vị kia ở thiên nam chứ?”
Thiên Hải Triêm Y không nói.
Hôm đó hắn thuật lại lời của Tương Vương, vị thân vương quyền cao chức trọng này, đại biểu cho ý nghĩ của Đại Chu vương triều —— triều đình vẫn cho rằng Trần Trường Sinh trốn ở thiên nam, không phải là Thánh Nữ phong chính là Hòe viện. Ai có thể ngờ được, hắn lại xuất hiện trong tuyết lĩnh, hơn nữa còn là chủ nhân của Chu Sa đan ...
Ninh Thập Vệ nhìn Chu Dạ, phát ra ý hỏi không tiếng động.
“Quá nhiều người.”
Chu Dạ trả lời rất đơn giản, có rất nhiều ý còn chưa hết.
Nơi này cách lâm viên kia đã rất xa, nhưng vẫn không đủ xa, ít nhất không có xa đến ngoài ngàn dặm, cho nên hắn nói chuyện rất cẩn thận.
Ninh Thập Vệ cùng Thiên Hải Triêm Y đều hiểu được.
Quá nhiều người, cho nên rời đi. Nếu như ít người, tối nay sẽ có kết cục khác hay sao?
Thiên Hải Triêm Y cắn răng oán hận nói: “Đám thương nhân Đường gia kia thực sự là âm hiểm.”
Trong suy nghĩ của hắn, Chu Sa đan nếu xuất phát từ tay Trần Trường Sinh, mà Vấn Thủy Đường gia chịu trách nhiệm phân phối Chu Sa đan, như vậy Đường gia tự nhiên đã biết bí mật này, ít nhất cũng nắm giữ chút chứng cớ, như vậy lúc trước Đường Thập Thất gia ẩn nhẫn cùng né tránh, tự nhiên chính là muốn dụ cho bọn hắn cùng Trần Trường Sinh phát sinh xung đột chính diện.
Chu Dạ cùng Ninh Thập Vệ đều nghĩ như vậy .
Nếu không phải lúc trước bọn họ nắm bắt thời cơ, da mặt đủ dày, lui rất kiên quyết, ở bên hồ thật sự có thể xuất hiện cục diện không thể nào xử lý được.
Chuyện này không hề liên quan tới thực lực đối lập, Trần Trường Sinh tu đạo thiên phú dĩ nhiên cực cao, hắc y thiếu nữ hẳn là người kia trong truyền thuyết, dù vậy, cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ, nhưng trong tình huống nhiều người cùng quan sát, ai có thể thừa nhận tội danh bất kính với Giáo Hoàng?
Nhưng thật sự cứ như vậy rời đi ư?
Chu Dạ bỗng nhiên nói: “Tối nay làm cho ta nhớ tới trận mưa gió năm xưa ở Tầm Dương thành.”
Lời này tự nhiên là chỉ câu chuyện thế nhân giết Tô Ly năm ấy.
Cục diện bây giờ tự nhiên không giống lúc ấy, vị trí của Trần Trường Sinh cùng Tô Ly ở trên thế giới này cũng không giống nhau, nhưng chuyện này có chỗ tương tự.
Vô luận Tô Ly hay là Trần Trường Sinh, chỉ cần bọn họ lộ ra tung tích trên thế gian này, tự nhiên có rất nhiều người muốn giết chết bọn họ.
Cho dù không thể minh sát, cũng có thể ám sát, không thể giết trước mặt nhiều người, cũng có thể len lén giết chết.
Mọi người hiểu được ý tứ của Chu Dạ.
Rời đi là bất đắc dĩ, là thái độ cần phải biểu lộ, nhưng trên thực tế, Trần Trường Sinh tối nay muốn rời khỏi phiến tuyết lĩnh này, thật ra cũng là chuyện rất khó khăn.
Việc bọn hắn bây giờ phải làm, chính là mau đem vị trí của Trần Trường Sinh truyền đi, đồng thời ở trong tuyết lĩnh âm hàn u ám này, chuẩn bị sẵn sàng để phục giết.
Lúc này, phía trước sơn đạo ẩn trong bóng đêm, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng đàn.
Tiếng đàn rất đều, rất nhạt, giống như là nước ngưng tụ thành tuyết, tuyết đông cứng thành băng, phủ ở trên đường, hàn lãnh, hơn nữa rất nguy hiểm.
...
...
Đường gia cũng không biết chủ nhân Chu Sa đan là Trần Trường Sinh, ít nhất là trước tối nay, bọn họ giống với triều đình, cho là Trần Trường Sinh khẳng định trốn ở nơi nào đó tại thiên đam. Cho đến khi bọn họ lấy được một viên Chu Sa đan đầy đủ tiến hành phân tích, hoài nghi tinh thể màu đỏ bên trong là Huyết San Hô, trong lòng Đường Thập Thất gia mới lần đầu tiên nghĩ đến loại khả năng này.
Chẳng qua là suy đoán, không cách nào hoàn toàn tiêu trừ mọi khả năng, nhưng cũng không cách nào chứng minh, cho nên hắn cũng không coi trọng quá mức, ít nhất mặt ngoài không coi trọng.
Nhưng trên thực tế, bởi vì có loại suy đoán này, trong lòng của hắn sinh ra một cái ý niệm.
Một khi ý niệm kia xuất hiện, cũng không cách nào tiêu trừ được nữa, cũng không cách nào ức chế được nữa, giống như một đám lửa rừng, cháy càng ngày càng vượng, đốt cho nội tâm hắn ngứa ngáy khó chịu.
Đường gia đến tột cùng sẽ rơi vào trong tay đích tôn hay là chi thứ hai?
Đầu tiên quyết định bởi thực lực hai bên, quyết định bởi thái độ của lão thái gia, nhưng lại liên quan rất lớn tới thực lực viện binh từ bên ngoài của hai phòng.
Chi thứ hai hai năm qua được lão thái gia rất tín nhiệm, thế lực không ngừng tăng trưởng, vì sao? Là bởi vì Đường gia Nhị gia có Đạo Tôn ủng hộ.
Chỗ dựa của đích tôn là ai? Nhiều năm trước, Đại gia đem đứa con độc nhất Đường Đường đưa đi Thiên Đạo viện giao cho Trang Chi Hoán bồi dưỡng, có thể thấy rõ ràng, hắn giao hảo chính là Quốc Giáo. Hiện tại càng thêm như vậy, ai cũng biết quan hệ giữa Đường Đường cùng Trần Trường Sinh, triều đình dù áp bách lớn hơn nữa, cũng không có ai ngu xuẩn đến mức bỏ qua tình hữu nghị đối với Giáo Hoàng.
Chi thứ hai nếu như muốn vượt qua đích tôn, tiếp nhận cả Đường gia, đầu tiên phải giải quyết chuyện này. Là cánh tay Đường gia Nhị gia tín nhiệm nhất, Đường Thập Thất gia nghĩ tới vấn đề này đã vô số lần, cho nên lần này sau khi phát hiện khả năng này, hắn rất tự nhiên sinh ra một cái ý niệm.
Nếu như người kia thật sự là Trần Trường Sinh, có thể nghĩ biện pháp đem hắn giết chết hay không?
Không người nào dám ra tay với Giáo Hoàng ngay trước mặt nhiều người, Thiên Hải Triêm Y không dám, Ninh Thập Vệ không dám, Chu Dạ không dám, ngay cả Đường gia Nhị gia cũng không dám.
Đường Thập Thất gia tự nhiên cũng không dám, nhưng đêm hôm đó, hắn nhìn mắt mình trong gương đồng bởi vì dã tâm cùng sợ hãi mà dần dần hãm sâu, cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Nếu không phải là Trần Trường Sinh, vậy sẽ tranh đoạt một chuyến, nếu quả thật là Trần Trường Sinh, vậy thì đứng nhìn Trần Trường Sinh chết.
Hắn không đem ý nghĩ này nói cho người khác, thậm chí không viết thơ cho nhị ca để xin chỉ thị, như vậy sau đó hắn có thể giả bộ như không biết điều gì.
Hắn quả thật không làm bất cứ chuyện gì, chỉ là không đem tin tức phát hiện tung tích của chủ nhân Chu Sa đan giấu diếm hoàn mỹ, để cho tin tức kia truyền tới bên ngoài.
Cho nên, tối nay có rất nhiều người tới.
Mặc dù Chu Dạ đám người đã rời đi, nhưng hắn biết, Trần Trường Sinh đã rất khó rời khỏi tuyết lĩnh này.
Những người đó sẽ ẩn trong bóng đêm, đang đợi cơ hội xuất thủ.
Quan trọng nhất là, tối nay còn có người khác tới.
Câu này cũng không phải hoàn toàn chính xác, bởi vì tới không phải là người.
Không người nào dám ra tay với Trần Trường Sinh giữa ban ngày ban mặt, nhưng đây không phải là người, là Ma tộc.
Ở trước lúc sương mù quanh hồ tan biến, không ai biết, Giáo Hoàng đương đại Trần Trường Sinh sẽ ở một chỗ tuyết lĩnh hoang vắng như thế.
Nhưng chủ nhân Chu Sa đan đang ở chỗ này.
Đường Thập Thất gia tin chắc, chỉ cần Ma tộc biết được tin tức kia, nhất định sẽ phái cường giả chân chính tới đây.
Ma tộc tới nơi này, tuyệt không phải vì cướp đoạt Chu Sa đan hoặc là phương thuốc, mà muốn giết người.
Đường Thập Thất gia nhìn phương bắc trong bóng đêm, phảng phất nhìn thấy gì đó, trên thực tế không thấy gì cả.
Nơi đó thiên không quanh năm mây mù không tiêu tán, che đậy tinh quang, một mảnh hắc ám, cả tòa núi tuyết cao cao hiểm trở kia, cũng rất khó được nhìn thấy.
Ngọn núi tuyết trong dãy núi này, là thiên nhiên bình chướng giữa thế giới loài người và Ma tộc.
Nơi này hàn lãnh vô cùng, gió lạnh thấu xương, cho dù là Ma tộc trời sinh thân thể cứng rắn, cũng chỉ có số ít cường giả có thể vượt qua.
Lúc này bên kia ngọn núi, rất nhiều thân ảnh màu đen như núi, nhìn như chậm chạp, kì thực tốc độ cực nhanh cắt nát bóng đêm, hướng phía nam lao tới.