Vô số năm trước, thiên thư hóa thành lưu hỏa hàng lâm ở nhân gian, rơi xuống phía nam kinh đô hiện tại, tự có lăng nhô lên đón đỡ, đó chính là Thiên Thư lăng. Vô số tấm bia đá rơi xuống, cùng đại địa hòa thành một thể, căn bản không cách nào phân cách, cũng không thể di động, vô luận trên Đạo Tàng hay là sách sử, cũng không có ghi lại về chuyện bia đá rời khỏi Thiên Thư lăng. Cho nên khi Trần Trường Sinh ở Thiên Thư lăng dùng thời gian một ngày xem hết mười bảy tấm thiên thư bia ở tiền lăng, cũng ở bia lư cuối cùng thấy được một tấm bia gãy, khiếp sợ nghĩ tới đến tột cùng là ai, lại có thể cắt đứt thiên thư bia mang theo rời đi.
Bây giờ nhìn cột đá phía dưới lăng mộ đang tỏa ra thanh quang, lớp đá bên ngoài không ngừng tróc ra, hắn mới biết được, thiên thư bia rời khỏi Thiên Thư lăng đang trong cột đá. Như thế mà nói, năm đó người cắt đứt thiên thư bia mang đi chính là Chu Độc Phu. Cũng đúng, trừ Chu Độc Phu, thế gian còn có ai có thể làm chuyện kinh hãi thế tục đến vậy? Hắn nhìn bốn phía lăng mộ còn lại chín cây cột đá, thân thể càng ngày càng cứng ngắc, nếu những cột đá này đều là thiên thư bia, chẳng phải Chu Độc Phu năm đó từ Thiên Thư lăng đã lấy đi mười tấm thiên thư bia hay sao?
Thì ra đây mới là bí mật lớn nhất của Chu viên.
Vô luận truyền thừa do cường giả trước đây lưu lại, thậm chí kiếm trì hay là Lưỡng Đoạn đao quyết của Chu Độc Phu, đều không thể so sánh với bí mật trong cột đá.
Thời điểm hắn khiếp sợ nghĩ tới những chuyện này, chín cây cột đá còn lại cũng bắt đầu phát ra khí tức tựa như từ thời viễn cổ, thanh quang dâng lên.
Thanh quang rơi vào bầu trời, đem thiên không xé thành mảnh nhỏ, mảnh nhỏ rơi vào trên thảo nguyên, bộc phát ra cơn lốc năng lượng khó có thể tưởng tượng , thiên địa biến sắc, cơn lốc cuồng bạo ở trên thảo nguyên trở nên càng ngày càng đáng sợ, thậm chí còn cuốn bay yêu thú thân thể như núi cùng nham thạch vùi sâu dưới lớp bùn lầy. Đại địa chấn động càng thêm lợi hại, không còn yêu thú nào có thể đứng vững, liêu xiêu ngã nhào trên đất, yêu cầm nỗ lực bay trên thiên không, căn bản không còn kịp bay ra khỏi thảo nguyên, đã bị vô số luồng không khí cuốn tới phương xa, không biết sinh tử.
Thảo nguyên cùng với Chu viên thế giới bên ngoài, cũng trở nên hỗn loạn, sắp sửa hủy diệt, cả tòa lăng mộ to lớn cũng bắt đầu run rẩy, có cự thạch bị cơn lốc năng lượng xé nát, biến thành hòn đá trầm trọng, từ chỗ cao lăn xuống, phát ra thanh âm ầm ầm như sấm, trên đường đè chết rất nhiều yêu thú không kịp tránh né.
Cơn lốc đi tới trong lăng mộ, Nam Khách nhắm mắt, ở trong cuồng phong chờ chết, trong nháy mắt bị cuốn lên, hướng phía sau thảo nguyên thổi đi, Ngưng Thu cùng Họa Thúy hai thị nữ phát ra một tiếng rên rỉ, liều mạng thiêu đốt linh thể, hóa thành hai đạo linh quang đi tới bên người của nàng, trong nháy mắt biến thành quang dực, gắn lên trên người của nàng.
Cuồng phong gào thét vòng quanh thân thể Nam Khách kéo nàng tới phương xa, quang dực trong chớp mắt biến thành điểm sáng. Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh tỉnh táo lại, dùng Da Thức bộ đột phá cuồng phong công kích, trở lại trước cửa chính lăng mộ, tay trái nắm lấy đoản kiếm đâm vào cửa đá nặng nề, tay phải đưa về phía Từ Hữu Dung.
Hắn chuẩn bị cởi đai lưng của Từ Hữu Dung, đem nàng cùng mình buộc chung một chỗ.
Từ Hữu Dung tỉnh lại, nhìn thảo nguyên hoang loạn trước mắt, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn, nhưng khi nàng thấy mười cây cột đá đang tỏa ra thanh quang , rất nhanh đã thôi diễn ra mọi chuyện, sắc trở nên dị thường tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên bị hắn đặt trong Chu viên.”
Một đạo thanh quang rơi vào địa phương không xa trước cửa chính lăng mộ, thần đạo sụp đổ, lay động kịch liệt.
Trần Trường Sinh bị chấn đập vào trên thạch bích, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, mới không bị cơn lốc cuốn đi, nhưng lại không thể bắt được nàng.
Đồng Cung trong tay Từ Hữu Dung đón gió rêu rao, biến trở thành cây ngô đồng cành lá xum xuê, rễ cây bám vào thạch bích, giúp nàng ổn định thân hình.
Cuồng phong gào thét, thanh diệp từng mảnh điêu tàn, sợi tóc màu đen thổi qua trên gương mặt tái nhợt cùng ánh mắt thất thần.
Trần Trường Sinh nhìn nàng hô: “Làm sao mới có thể làm chuyện này dừng lại?”
Từ khi bước vào thảo nguyên tới nay, hắn đã quen với việc nghe theo đề nghi của nàng, hắn biết nàng có trí tuệ cùng kiến thức như thế nào, hơn nữa lúc trước hắn mơ hồ nghe được nàng nói, mặc dù không rõ tại sao nàng hiểu được chuyện này, chỉ cần liếc mắt nhìn, đã biết chuyện gì xảy ra.
Từ Hữu Dung ngày đêm nghiên cứu thiên thư ở Thánh Nữ phong, lại cùng Thánh Hậu nương nương tình cảm sâu đậm, cho nên mới biết được bí mật trên căn bản không có mấy người biết được, nhìn mười cây cột đá, khiếp sợ tột đỉnh, một lát sau mới đã tỉnh lại, tự nhủ: “... Còn thiếu hai tấm.”
Năm đó Chu Độc Phu chém đứt mười hai tấm thiên thư bia ở Thiên Thư lăng, hiện tại bốn phía lăng mộ chỉ có mười tấm, còn có hai tấm thiên thư bia ở nơi đâu? Cho dù tới thời khắc khẩn trương như thế, nàng ngày đêm cùng thiên thư kinh nghĩa làm bạn, vẫn trong vô thức nghĩ đến vấn đề này đầu tiên, sau đó mới nghe được thanh âm của Trần Trường Sinh.
Ngón tay của nàng nhanh chóng vạch trên mặt đất, tính toán vị trí tương đối của mười cây cột đá bốn phía lăng mộ, thôi diễn liên lạc giữa cột đá với nhau. Nàng vốn là vô cùng suy yếu, vẫn ngủ say, vừa tỉnh lại đã phải tiến hành tính toán phức tạp như thế, tâm thần tiêu hao vô cùng lớn, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt đã trắng như tuyết.
Cuồng phong cuốn đi đá sỏi, rơi vào lăng mộ , phát ra thanh âm cực kỳ đáng sợ, nhai thạch cứng rắn trong nháy mắt bị bắn thành vô số lỗ thủng, chính là gốc cây ngô đồng do Đồng Cung hóa thành cũng lảo đảo muốn ngã, lá cây không ngừng bay xuống, trông như sắp bị đánh xuyên. Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh không kịp suy tư, mạo hiểm đem đoản kiếm rút khỏi nhai thạch, thừa thời cơ giãn cách của làn gió, khó nhọc chuyển qua bên cạnh Từ Hữu Dung, mở ra Hoàng Chỉ tán, thay nàng ngăn cản đá sỏi như mũi tên này.
Hoàng Chỉ tán không ngừng phát ra âm thanh va đập.
Hoàng Chỉ tán phía trong lại an tĩnh, Trần Trường Sinh không nói gì, không muốn quấy rầy nàng tính toán.
Không biết qua thời gian bao lâu, Từ Hữu Dung lắc đầu, nói: “Tính không ra.”
Trần Trường Sinh tầm mắt lướt qua rìa Hoàng Chỉ tán, rơi vào cột đá trước lăng mộ, nói: “Hẳn phải có biện pháp.”
Đây không phải là lạc quan mù quáng, mà là tin tưởng chấp nhất, nếu năm đó Chu Độc Phu có thể trấn áp được thiên thư bia, bọn họ cũng nhất định có thể làm được. Cảnh giới tu vi bây giờ của họ dĩ nhiên xa xa không bằng Chu Độc Phu năm đó, nhưng phương pháp kia chính là đang ở chỗ này, đang chờ được bọn họ phát hiện.
“Mười cây cột đá vị trí cùng quan hệ có chút vi diệu, hẳn là một loại trận pháp, có thể khí tức giữa cột đá tương hỗ lẫn nhau, tạo thành một loại thăng bằng, theo đạo lý mà nói, không nên cuồng bạo như bây giờ mới đúng, ta không rõ xảy ra vấn đề gì.”
Từ Hữu Dung lúc này rất suy yếu, thời điểm nói những lời này, lại cực kỳ hiếm thấy toát ra cảm xúc thất bại.
Trần Trường Sinh nói: “Trước kia hẳn là do kiếm trì trấn áp tạo thành sự thăng bằng, hiện tại kiếm trì đã bị ta lấy đi, nếu như lúc này ta đem vạn kiếm phóng ra, có thể có tác dụng hay không?
Không cần phải nói quá nhiều chi tiết cụ thể, Từ Hữu Dung thông qua vài câu nói ngắn gọn của hắn, đã biết lúc trước chính mình hôn mê xảy ra những chuyện gì, không còn kịp kinh ngạc, nàng bắt đầu thôi diễn tính toán lần nữa, nhưng mặc dù gia nhập kiếm trì, nàng phát hiện chuyện này vẫn không thể dàn xếp được.
Muốn để cho cột đá một lần nữa trở nên bình tĩnh, muốn để cho đại trận một lần nữa phát huy tác dụng, để cho thiên địa quy về thăng bằng... cần có nhiều thiên thư bia hơn nữa.
Nhưng nàng có thể đi đâu tìm thiên thư bia? Ai biết hai tấm còn lại trong mười hai tấm thiên thư bia năm đó bị Chu Độc Phu mang ra khỏi Thiên Thư lăng đang ở nơi đâu? Hơn nữa cho dù tìm được hai tấm thiên thư bia này, Chu viên thế giới hiện tại đang hủy diệt, ai có thể ngăn cản thiên không rơi xuống?
Cho nên, vô dụng.
Vô luận kiếm trì tái hiện, hay một lần nữa làm cho cột đá khôi phục an tĩnh, cũng đã không còn tác dụng.
Chu viên sắp hủy diệt, nhân ma yêu thú ở bên trong cũng sẽ hóa thành tro bụi, hoặc là bị cuốn vào không gian hư vô.
Từ Hữu Dung cúi đầu nhìn ngón tay của mình khẽ run lên, mím chặt môi, tựa như một tiểu cô nương quật cường đang rất thương tâm.
Nàng cảm giác mình thật là vô dụng.
Trần Trường Sinh đã hiểu, không nói thêm gì nữa. Hắn lúc này một tay cầm kiếm, một tay mở tán, không có cách nào vỗ vai của nàng tỏ vẻ an ủi, càng không có cách nào ôm nàng để thêm ấm áp, cho nên hắn không thể làm gì khác nhích tới gần nàng, ngồi gần chút ít, vai cùng vai của nàng nhẹ nhàng dựa vào, hy vọng có thể cho nàng chút ít điểm tựa.
Cơn lốc mang theo vô số đá sỏi, đánh vào trên mặt Hoàng Chỉ tán, mang đến chấn động cùng tiếng vang vô cùng kinh khủng, tựa như là trống trận đang bị cự nhân gõ vang, nếu không phải Hoàng Chỉ tán có năng lực phòng ngự cường đại, lúc này bọn họ đã chết rồi.
Sau tán rất an tĩnh.
Từ Hữu Dung tựa vào trên vai của hắn, lộ vẻ thật mệt mỏi.