Hoài Thứ nhìn Hoài Bích tức giận nói: “Ngươi còn không mau thả sư tỷ ra ư!”
Tầm mắt của Từ Hữu Dung bỗng nhiên rơi vào trên mặt Hoài Bích.
Hoài Bích tựa như cảm thấy hai đạo ánh sáng phảng phất có nhiệt độ chân thật, bừng sáng trước mắt, vô cùng chói mắt.
Oanh một tiếng nổ vang, cuồng phong trong thảo đường gào thét mà lên, cỏ tranh màu trắng theo gió phất phới, đôi cánh lửa dài hơn mười trượng chiếm cứ tầm mắt của mọi người.
Từ Hữu Dung biến thành chân phượng!
Vô hạn quang minh tỏa ra bốn phía, nhiệt độ kịch liệt dâng lên, cả thảo đường tựa như cũng muốn bốc cháy lên.
Hoài Bích càng cảm thấy uy áp khó có thể tưởng tượng, kinh sợ vạn phần lui về phía sau, nhưng không bỏ qua cho Hoài Nhân.
Đột nhiên, sắc mặt Hoài Nhân trở nên tái nhợt vô cùng, phù một tiếng phun ra một ngụm máu tươi tinh hồng!
Hoài Bích hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại, sinh ra cảnh giác.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Thân thể Hoài Nhân nhìn như gầy ốm, bắn ra một đạo lực lượng tinh thuần vô cùng hùng hồn, tựa như được Nam Khê tẩy rửa cả trăm năm!
Đạo hắc kiếm hàn lãnh chí cực kia, trực tiếp bị đánh bay.
Hoài Bích cảm giác một ngọn núi xanh trực tiếp nện vào bụng của mình, trong tiếng hét lùi cực nhanh về phía sau.
Hoài Nhân xoay người, thân ảnh như khói, cũng như hương hoa, ùa tới.
Hai tay của nàng rơi xuống, nhìn như hời hợt, nhưng trong đó ẩn chứa thiên địa chí lý, căn bản không cách nào tránh né được.
Hơn mười tiếng vang rất nhỏ, ở trong hoa thụ Nam Khê trai đang vang lên.
Đây là thanh âm ngón tay của nàng rơi vào trên người Hoài Bích.
Một tiếng muộn hưởng, cuồng phong gào thét, sau đó dần tan.
Giữa hoa thụ của Nam Khê trai xuất hiện một cái hố đất sâu ba thước.
Hoài Bích đứng dưới đáy hố đất, cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt.
“Sao có thể như thế?”
Nàng tựa như phát điên lẩm bẩm nói.
Hoài Nhân lẳng lặng đứng trước người của nàng, nói: “Tri kỳ hung, thủ kỳ thư, mới thành thiên hạ khê, sư muội, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng luyện đúng bộ chỉ pháp này.”
Hoài Bích rít một tiếng, xoay người muốn đi.
Tiếng xé gió vang lên, một đạo thân ảnh như lôi đình rơi xuống, đánh vào trên người của nàng.
Hoài Bích kêu đau một tiếng, hướng về chỗ sâu trong hoa thụ.
Đạo thân ảnh kia hiển hiện, chính là Hoài Thứ tính tình dữ dằn như lửa.
Chỗ sâu trong hoa thụ không chỉ có mùi thơm, cũng có kiếm ý.
Hơn mười đạo kiếm ý lành lạnh dâng lên.
Hoài Bích kêu thảm thiết liên tục , thân hình đột nhiên bị áp chế, rốt cục cũng không cách nào chống đỡ được nữa, bị kiếm quang ép trở lại.
Hoa rơi thành mộ.
Nàng rơi vào trong cái hố đất kia.
Cánh tay trái của nàng đã đứt, cả người đều là kiếm thương, máu tươi lâm ly, nhìn vô cùng thê thảm.
Nàng nhìn Hoài Nhân, khó nhọc bò lên phía trước, mang theo tiếng khóc hô: “Sư tỷ, ngươi tha cho ta đi.”
Hoài Nhân lẳng lặng nhìn nàng, thủy chung không nói gì.
Tiếng la khóc mang theo đau đớn, dần dần xuống thấp, ý nghĩa đã thành tuyệt vọng.
Hoài Nhân trầm mặc thời gian rất lâu, xoay người nhìn về Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh trong thảo đường thi lễ một cái, sau đó đi ra ngoài.
Hoài Thứ nhìn thoáng qua đáy hố, đi theo rời đi.
Các đệ tử Nam Khê trai đi vào trong hố đất, đem Hoài Bích kéo ra ngoài, đi tới phía sau nhai bình.
Hoài Bích nghĩ tới vận mệnh bi thảm sẽ nghênh đón mình, cả đời giam cầm thật là sống không bằng chết, sinh ra vô tận oán độc, khàn giọng hô: “Đạo Tôn sẽ đến cứu của ta! Đến lúc đó các ngươi sẽ không có một cái nào có kết quả tốt! Đến lúc đó ta muốn cho các ngươi quỳ xuống để van cầu ta!”
Nam Khê trai đệ tử hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào, dù sao đây là sư thúc tổ của các nàng, cho dù tức giận thế nào, cũng không thể làm được gì.
Hoài Bích vẫn không ngừng mắng, nói càng ngày càng khó nghe, ô ngôn uế ngữ bên tai không dứt, cực kỳ âm độc.
Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đứng ở một tòa lương đình ngoài thảo đường, hắn nhìn hình ảnh này, không nhịn được lắc đầu liên tục.
Đúng lúc này, Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Trần Trường Sinh hơi ngẩn người, nhìn Đường Tam Thập Lục một cái.
Đường Tam Thập Lục cảm khái nói: “Thật là một đôi trời sinh...”
Sau đó, hắn nhìn Chiết Tụ một cái.
Gió rét chợt vang lên, lá rụng trên đình phất phới không ngừng.
Chiết Tụ đi tới trong hoa thụ, chỉ nghe sáng loáng một thanh âm vang lên, Ma Soái kỳ kiếm phá không mà lên, rực lên một đạo kiếm quang trầm trầm.
Tiếng chửi rủa oán độc của Hoài Bích đột nhiên đình chỉ, nàng ôm cổ họng đầy máu, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, chậm rãi té trên mặt đất.
...
...
Hoàng hôn ở giữa quần phong tới sớm hơn rất nhiều so với bên trên bình nguyên.
Thiên thời còn sớm, mặt trời đã tới gần đường biên trên của dãy núi, ánh sáng trở nên có chút u ám, hoa thụ dường như muốn bốc cháy lên.
Ở trên sơn đạo trước Nam Khê trai, Bằng Hiên cùng Dật Trần mang theo hơn trăm đệ tử trực hệ, tiễn đưa Hoài Nhân cùng Hoài Thứ hai vị sư thúc tổ, mặc dù cách có chút xa, mơ hồ vẫn có thể nghe được một chút tiếng khóc, không khí lộ vẻ rất trầm thấp đau thương.
“Không ngờ vị sư thúc này của ngươi có cảnh giới thực lực lại mạnh như thế.”
Trần Trường Sinh đứng bên vách núi, nhìn hình ảnh nơi này nói.
Lúc trước ở thảo đường Hoài Bích đột nhiên đánh lén, dùng Thiên Hạ Khê Thần Chỉ ngăn trở kinh mạch cùng u phủ của Hoài Nhân. Ai cũng không ngờ Hoài Nhân tính tình so với bình thời biểu hiện dữ dằn vô số lần, cảnh giới thực lực lại càng bí hiểm, mạnh mẽ điều vận chân nguyên cùng thần thức xông phá cấm chế dễ dàng chế trụ Hoài Bích, chỉ dùng một chiêu đã làm cho đối phương không còn bất kỳ chiến lực.
Nàng dùng Thiên Hạ Khê Thần Chỉ so với Hoài Bích thi triển cao hơn vô số lần, tuyệt diệu khó tả, rất có cảm giác thoát trần, thậm chí thấy ẩn hiện ý tứ thần thánh. Nếu như nàng không chịu nghe ý tứ của Từ Hữu Dung rời đi, bằng cảnh giới tu vi mạnh mẽ đối kháng, hôm nay còn thật không biết cuối cùng sẽ thành như thế nào.
“Nam Khê trai ta vô số tuế nguyệt, mặc dù khiêm tốn, nhưng nội tình sâu đậm, Hoài Nhân sư thúc cả đời si mê tu đạo, thần thánh cũng có thể, tự nhiên lợi hại.”
Từ Hữu Dung nói: “Chẳng qua không biết nàng làm sao lại bị sư phụ ngươi thuyết phục.”
Trần Trường Sinh ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không gì sánh được của nàng vô cùng bình tĩnh, nhưng tự có uy nghiêm, hoặc là bởi vì nàng chắp tay sau lưng đứng bên vách núi?
Chuyện đến đây, hắn đã vô cùng chắc chắn, hôm qua ở đỉnh Thánh Nữ phong cảm ứng được báo động, bắt đầu từ chính mình mà đến.
Nói một cách khác, hắn chính là vấn đề lớn nhất của Từ Hữu Dung, nếu như hắn không đi tới Thánh Nữ phong, Từ Hữu Dung không cần thiết phải phá bích xuất quan.
Nghĩ đến điểm này, hắn nói: “Xin lỗi, sau này chuyện gì ta cũng sẽ tỉnh táo hơn.”
Từ Hữu Dung xoay người nhìn hắn mỉm cười nói: “Nếu như chuyện của ta cũng không thể làm ngươi mất đi tỉnh táo, đó mới trở thành lỗi của ngươi.”
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Có lý, ta đây sẽ không sửa lại.”
Hắn cùng với nàng đã mấy năm không gặp, thư từ cũng đã cắt đứt hai năm, theo như lẽ thường, hẳn là có chút cảm giác xa lạ mới phải.
Nhưng trên thực tế hắn cùng với nàng đồng sinh cộng tử đã nhiều lần, huyết thủy giao hòa, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Tựa như trong mắt thế nhân, bọn họ là ông trời tác hợp.
Lúc này ở cạnh, vẫn như năm trước như vậy bình tĩnh lạnh nhạt.
Từ Hữu Dung nhắm mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Gió ngoài núi nhẹ nhàng phất trên mặt của nàng, làm cho lông mi run rẩy.
Cùng nhau đến còn có hoàng hôn.
Nhìn mặt của nàng, Trần Trường Sinh khẽ động tâm, từ từ cúi đầu.
Từ Hữu Dung vẫn nhắm mắt, nhưng vẻ mặt có biến hóa cực nhỏ.
Không biết có phải nàng đã nhận ra được điều gì hay không.