Trạch Thiên Kí (Ttv)

Chương 287: Chương 287: Bụi đầy mặt, tóc mai như sương




Nắng sớm mờ mờ, chiếu vào bến nước dọc theo thảo nguyên, phản chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt . Nam Khách đứng bên bờ nước, vẻ mặt hờ hững nhìn phía trước, giơ tay phải lên, đã có nước trong dâng lên, đem thuốc đưa vào trong môi. Hai thị nữ hầu hạ nàng uống thuốc xong, đưa lên khăn ướt hầu hạ nàng rửa mặt, một lát sau, tinh thần của nàng hơi khôi phục, đưa tay ở trước mặt nhẹ nhàng giơ giơ.

Mặc dù khắp nơi đều là bèo nước, nhưng Chu viên không có quá nhiều ruồi nhặng, động tác của nàng không phải đang xua đuổi cái gì, mà là vẽ ra một tấm màn màu đen, ở trên tấm màn đen này, có bản đồ hình dáng đại khái của Chu viên, còn có mấy điểm sáng lúc sáng lúc tối, những điểm này là mệnh đăng mà Hắc Bào thắp lên , giúp chỉ rõ phương vị địch nhân cho các nàng.

Có hai điểm mệnh đăng ở trong thảo nguyên, lúc đông lúc tây, giây lát liền đi hơn mười dặm, tựa như bị lực lượng nào đó quấy nhiễu, không cách nào xác định vị trí, hằn là Chiết Tụ cùng Thất Gian, bọn họ đã ở sâu trong thảo nguyên, theo đạo lý mà nói không có cơ hội còn sống, cho nên Nam Khách cũng không lo lắng, tầm mắt nhiều hơn rơi vào trên hai ngọn mệnh đăng khác.

Hai ngọn mệnh đăng này thuộc về Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh, ở trên tấm màn màu đen vô cùng bắt mắt, vị trí dọc theo thảo nguyên, cự ly mấy chỗ lâm viên người tu hành loài người tụ tập cũng còn rất xa, hơn nữa đã có một thời gian khá dài không hề di động, tựa như cho thấy hai người này đã không còn sức để trốn, thời khắc nàng hoàn thành nhiệm vụ Hắc Bào lão sư giao phó, hẳn là không còn xa nữa.

Lão giả đánh đàn chẳng biết lúc nào từ đỉnh mộ dụ đi tới nơi đây, cùng Nam Khách chủ tớ ba người hội hợp, nhìn ánh sáng mệnh đăng trên tấm màn đen, hắn không tự tin thong dong giống như Nam Khách, mà có chút lo lắng: “Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh cũng đã bị thương nặng, hẳn là không có cách nào trở về mấy chỗ lâm viên, nhưng... còn có chút người tu hành loài người vẫn ẩn nặc trong sơn dã ở Chu viên, hơn nữa mấy người tu hành kia phần lớn cũng là Thông U cảnh đỉnh phong, nếu trong quá trình Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh lẩn trốn, cùng đám người tu hành này hội hợp, vậy phải làm thế nào?”

Hắc Bào tự mình định ra âm mưu này, lợi dụng đầy đủ điều kiện đặc thù cùng hoàn cảnh địa lý của Chu viên, đối với sự tham lam tài phú công pháp của loài người đánh giá vô cùng thấu triệt, đối với việc nắm giữ lòng người có thể nói là hoàn mỹ, cho nên Ma tộc cao thủ lẻn vào Chu viên chỉ có mấy người, đã đủ để khiến toàn bộ Chu viên hỗn loạn rung chuyển , nếu không phải có Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh, nói không chừng Chu viên lúc này đã sớm biến thành địa ngục tu la chân chính, vấn đề là, hiện tại người tu hành nhân loại đã nhận thấy được âm mưu của Ma tộc, đại đa số người tụ tập lại với nhau, nếu như tiến vào chính diện tác chiến, Ma tộc cao thủ thực lực dù như thế nào mạnh mẽ, cũng không thể nào là đối thủ của mấy trăm danh người tu hành nhân loại.

Nam Khách vẻ mặt hờ hững như cũ, không giải thích cái gì, chỉ nói: “Nếu như Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh trong tình huống như vậy gặp phải cao thủ nhân loại khác, có thể còn chết sớm hơn.”

Bọt nước giữa bụi cỏ lau cùng bờ dần dần bình tĩnh, sau đó phủ lên một tầng băng thật mỏng .

Trần Trường Sinh thân thể hơi ướt, nước nhanh chóng ngưng kết thành băng sương, lông mày cùng tóc mai nhuộm tuyết, như biến thành tóc bạc, hắn vốn có chút ít trưởng thành sớm, nhìn như vậy lại tăng thêm mấy phần tang thương.

Từ Hữu Dung tự nhiên chú ý tới dị tượng trên thân thể của hắn, khẽ nhíu mày, lần nữa bắt mạch cho hắn, phát hiện tình hình chân nguyên của người này vẫn mỏng manh như trước, nhưng thương thế trong tạng phủ đã ổn định lại, chẳng qua tim đập cùng hô hấp so với người bình thường cũng chậm hơn rất nhiều, nhưng không biết là do công pháp tu hành đặc thù, hay là dấu hiệu của tử vong.

Bởi vì độc tố, tầm mắt của nàng vẫn mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ mặt mày người này, phía trên đều là tuyết sương, nhìn có chút già nua, nàng an tĩnh một lát, bỗng nhiên đưa tay đem chút ít tuyết sương trên mặt hắn lau đi, sau đó nàng ngây ngốc, không rõ tại sao chính mình lại làm như vậy.

Đi vào nắng sớm bao phủ trong rừng cây, giẫm phải xốp lạc diệp, lặng lẽ không tiếng động, đi về phía trước chừng mười trượng, nàng lần nữa dừng bước lại, ngắm hướng tiền phương nơi xa Nhất Đạo sơn nhai

Trong rừng cây có tiền nhân đạp ra tới con đường, tuy bị lạc diệp che đậy, nhưng còn mơ hồ có thể thấy từng dấu vết, về phía trước vươn dài, sau đó ở vách núi bờ chuyển ngoặt, tạo thành một cái chi hình chữ.

Nàng đem Trần Trường Sinh trong tay nhẹ nhàng đặt vào trên lạc diệp, lấy ra Đồng Cung, đem dây cung kéo thành nửa vòng tròn, nhắm trúng một nơi nào đó, nhưng không lên tiếng.

Gió sớm cùng với nắng sớm chiếu vào trong rừng cây, nắng sớm bị lá cây che giấu, trong rừng rất u tĩnh, nhưng gió sớm không bị nhánh cây cắt vụn, mềm nhẹ thổi lất phất sợi tóc bên gương mặt, sợi tóc thỉnh thoảng chạm nhẹ vào dây cung, không phát ra âm thanh, giống như là ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng giữ lấy dây cung, sau một khắc chuẩn bị bộc phát ra cường âm.

Có lá cây trên cành bị gió mang xuống, ở trong thế giới mơ mơ hồ hồ trước mắt nàng chậm rãi rơi, cho đến khi rơi vào dưới chân của nàng.

Trường cung vẫn không nhúc nhích, nàng không nháy mắt, vẻ mặt yên lặng mà chuyên chú, chỉ nhìn vách núi, nhìn địa phương không có một bóng người.

Ngay thời khắc chiếc lá rơi phía trước chân nàng, một giọng già nua từ vách núi vang lên: “Là bạn?”

Theo thanh âm vang lên, đầu tiên xuất hiện tại ngoài vách núi chính là một cái tay, cổ tay buộc hôi tuyến dẫn, nắm trong tay một khối mộc bài, mộc bài dùng thuốc màu vẽ thành một cái kí hiệu môn phái vô cùng phức tạp, không biết thuốc màu có cái gì cổ quái, cách xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được một đạo táo ý cùng nhiệt độ rõ ràng.

Nhân loại người tu hành tiến vào Chu viên đều sẽ có hôi tuyến dẫn, ký hiệu môn phái trên mộc bài biểu lộ thân phận, chẳng qua là một cái động tác đơn giản, nhưng đại biểu rất nhiều ý tứ, có thể hết sức tránh khỏi hiểu lầm không tất yếu, từ chi tiết này cũng có thể thấy được, chủ nhân thanh âm già nua kia phi thường cẩn thận.

Từ Hữu Dung chỉ có thể thấy hình ảnh mơ hồ, không rõ các chi tiết, nhưng từ trên mặt vẻ mặt bình tĩnh của nàng nhìn lại, tuyệt đối không cách nào nhìn ra điểm này, nàng từ thanh âm của người này cảm nhận được đề phòng cùng cảnh giác mãnh liệt , nghĩ tới Chu viên bắt đầu mở ra lệ cũ cùng với tranh đấu tàn khốc, còn nghĩ tới chính mình cả người đầy vết máu, quả thật dễ gây hiểu lầm, nói: “Không phải địch.”

Lần đầu gặp nhau, tự nhiên chưa nói tới việc là bạn, nhưng cũng không phải là đối thủ, đây chính là giải thích của nàng.

Một lát sau, một người từ bên kia vách núi đi ra, người này đầu đầy tóc trắng, dung nhan già nua, ít nhất đã qua trăm tuổi, vẻ mặt rất thong dong chững chạc, rồi lại cũng không che giấu cảnh giác của mình, mặc dù đi ra, tay phải ở thắt lưng vẫn nắm một món pháp khí, tựa như lúc nào cũng có thể xuất thủ, cùng Từ Hữu Dung vẫn duy trì cự ly mà hắn cho là an toàn.

Cái này cự ly rất có giảng cứu, có thể làm cho hắn cảm thấy an toàn, cũng có thể làm cho đối phương cảm thấy an tâm, không phải là tiền bối tu hành trải qua nhiều năm phong sương tuyết vũ, tuyệt đối không đạt được đến cảm giác đúng mực tuyệt diệu như vậy.

Từ Hữu Dung cảm thụ được khí tức đối phương cũng không che giấu nhưng cũng không cố ý phát ra, xác nhận lão giả này là vị Thông U cảnh đỉnh phong cường giả, tâm tình khẩn trương, nhưng vẻ mặt lại buông lỏng .

Nàng buông dây cung, nắm trường cung nói: “Thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiền bối.”

Quy tắc trong Chu viên từ trước đến giờ máu tanh bạo lực, hơn nữa nhân loại người tu hành bây giờ không ở trong ba chỗ lâm viên, còn ẩn núp ở sơn dã thường thường cũng là cao thủ, đối với bảo vật, truyền thừa trong Chu viên rất có ý nghĩ, cùng người như thế gặp gỡ, có thể chính là một cuộc ác chiến, phải biết rằng đối phương rất có khả năng cũng không biết tin tức Ma tộc đã lẻn vào Chu viên

Cho nên hắn rất bình tĩnh mà trực tiếp tiếp tục nói: “Ma tộc đã lẻn vào Chu viên, chúng ta bị Ma tộc đánh lén gây thương tích.”

Đây vẫn là giải thích, chẳng qua là giải thích gia nhập một chút ý tứ mơ hồ, Ma tộc có thể lẻn vào Chu viên tất nhiên là cường đại , nhưng cần đánh lén mới có thể thương tổn tới nàng, như vậy tất nhiên nàng cũng rất cường đại .

Không biết lão giả kia có từ câu giải thích nhìn như vu vơ này, đưa ra kết luận nàng mong muốn hay không , bởi vì rất rõ ràng, lão giả như nàng lúc trước suy đoán, bắt đầu từ lúc vào Chu viên, vẫn ẩn núp ở sơn dã hành tung khó đoán, cố ý tránh tiếp xúc với người tu hành khác, thế cho nên đến lúc này còn không biết tin tức Ma tộc tiến vào Chu viên , lúc này nghe được lời của nàng, rất giật mình.

“Ma tộc làm sao có thể vào Chu viên được?”

Lão giả rất khiếp sợ, nhưng không biểu lộ sợ hãi, hắn nhìn hôi tuyến dẫn trên cổ tay mình, cười lạnh nói: “Khó trách phát sinh nhiều chuyện cổ quái như thế.”

Rất rõ ràng, hắn đã hoàn thành quá trình tầm bảo ở Chu viên, tìm được thứ mà mình mong muốn, cho nên đã từng thử đốt hôi tuyến dẫn rời đi, nhưng thất bại.

Từ Hữu Dung không giải thích, bởi vì âm mưu của Ma tộc quá phức tạp, hơn nữa cũng không cần thiết.

Lão giả kia nhìn Trần Trường Sinh nằm trên lá rụng phía sau nàng, nhìn đầy người hắn băng sương, hơi cảm thấy kinh ngạc, hỏi: “Người nọ là đồng bạn của ngươi?”

Từ Hữu Dung lắc đầu nói: “Ta không nhận ra hắn, chẳng qua thấy hắn bị Ma tộc cường giả công kích, vừa vặn cứu đi.”

“Ở thời khắc như thế vẫn không quên cứu người, tiểu nữ oa oa nhà ngươi quả không sai.”

Lão giả kia nhìn nàng mặt lộ vẻ tán thưởng, nói tiếp: “Bất quá, các ngươi đang muốn đi đâu?”

Từ Hữu Dung nói: “Loài người người tu hành hiện tại đang tụ tập ở ba chỗ lâm viên, ta vốn chuẩn bị mang theo đồng đạo này qua đó, nhưng bởi vì bị thương, tốc độ không nhanh, ít nhất cần thời gian hơn nửa ngày, lo lắng bị Ma tộc đuổi theo, không ngờ lại gặp tiền bối, muốn phiền toái tiền bối đi báo cho một chút đồng đạo khác, tới tiếp ứng chúng ta một chút

Lão giả kia tỏ vẻ không đồng ý, nói: “Cùng nhau đồng hành là được, ta đưa các ngươi đi, có thể nào để các ngươi ở lại nơi đây mạo hiểm.”

Từ Hữu Dung nói: “Ma tộc cao thủ lẻn vào Chu viên thực lực rất mạnh, tiền bối phải chiếu cố hai người chúng ta, chỉ sợ...”

Nói không hết ý, lại là hảo ý.

Lão giả kia nở nụ cười, nói: “Nếu là ở ngoài Chu viên, nói không chừng phải cẩn thận, nhưng đây là Chu viên, bản thân ta cũng muốn gặp phải Ma tộc cường giả mà ngươi nhắc tới.”

Nụ cười của hắn rất không câu chấp, ánh mắt yên tĩnh thong dong, ôn hòa mà sáng ngời, thời điểm nói những lời này, lộ vẻ cực kỳ tự tin.

Một vị cường giả Thông U cảnh đỉnh phong giả, ở Chu dặm hẳn là vô địch, lão giả tự tin dĩ nhiên có đạo lý riêng.

Chẳng biết tại sao, Từ Hữu Dung không nói cho đối phương biết, Ma tộc cường giả lẻn vào Chu viên so với Thông U cảnh đỉnh phong bình thường còn đáng sợ hơn, chớ đừng nói chi là còn có kẻ khủng bố như Nam Khách.

Nàng tỏ vẻ tò mò và kính yêu, hỏi: “Xin hỏi tiền bối ngài là?”

Lão giả nói: “Ta họ Bạch tên Hải, trong Lạc Dương tông tu hành hơn hai trăm năm, cực hiếm khi rời tông du lịch, nghĩ đến ngươi cũng không biết.”

Từ Hữu Dung giật mình, tựa như có chút mờ mịt về danh tự này.

Trên thực tế, nàng cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.