Chỗ ở của Ly Sơn kiếm tông cùng Nam Khê trai đều an bài ở Quốc Giáo học viện.
Cẩu Hàn Thực đám người cùng Diệp Tiểu Liên đám đệ tử Nam Khê trai rất quen thuộc, hơn nữa bọn họ cùng mọi người trong Quốc Giáo học viện cũng rất quen thuộc.
Đường Tam Thập Lục cùng Quan Phi Bạch vừa gặp mặt, bắt đầu như dĩ vãng châm chọc nhau, hoặc là mỹ danh viết là cười đùa mắng mỏ.
Đối với hình ảnh như vậy, những người còn lại sớm đã nhìn quen, hoặc là nhìn chán, cũng lười khuyên can, được Tô Mặc Ngu hướng dẫn riêng mình rửa mặt nghỉ ngơi.
Đêm đó, Quốc Giáo học viện an bài dạ tiệc thịnh soạn, phòng bếp nhỏ bên kia hồ một lần nữa bắt đầu dùng, còn có chút Lam Long tôm được đưa tới, để cho Diệp Tiểu Liên mấy thiếu nữ Nam Khê trai rất vui vẻ, Ly Sơn kiếm tông đệ tử xuất thân bần hàn vẫn còn có chút không thích ứng bực cuộc sống xa hoa như vậy.
Dĩ nhiên, Quan Phi Bạch lại đem Đường Tam Thập Lục châm chọc một phen.
Bóng đêm dần dày đặc, lửa trại ven hồ không tắt, mấy vị kiếm đường trưởng lão Ly sơn cùng Bằng Hiên, Dật Trần hai vị sư tỷ mang theo đồng môn không thích náo nhiệt rời đi, Đường Tam Thập Lục lại không chịu thôi, gọi tới Trần Phú Quý, Phục Tân Tri, Sơ Văn Bân mấy tên học sinh cùng Bạch Thái đám người uống rượu, trong lúc nhất thời kịch chiến tái khởi, tựa như trở lại Thanh Đằng yến năm đó.
Nhìn hình ảnh này, Cẩu Hàn Thực cười cười, xoay người đi tới tiểu lâu trong bóng đêm kia, không có ai lưu ý động tĩnh của hắn.
Ở trên sân phơi tầng đỉnh của tiểu lâu, hắn thấy được Trần Trường Sinh đắm chìm trong tinh quang.
Cẩu Hàn Thực bình tĩnh mà nghiêm túc hành lễ, sau đó cảm thán nói: “Hiện tại muốn gặp ngươi, thật sự rất khó.”
Hắn không dùng tôn xưng đối với Trần Trường Sinh, bởi vì hắn đã làm lễ đối với Giáo Hoàng, lúc này chính là cuộc trò chuyện giữa hai người cùng lứa tuổi.
Những lời này cũng có hai tầng ý tứ.
Trừ thân phận địa vị của Trần Trường Sinh thay đổi tạo thành ảnh hưởng, nhiều hơn là nói những ngày gần đây Trần Trường Sinh chỉ ở Ly cung, thủy chung không lộ diện.
Vô luận là bạn cũ như Cẩu Hàn Thực hay đại nhân vật như Mộc Chá gia lão thái quân, cũng rất khó gặp được hắn.
Rất nhiều người nghĩ mãi mà không rõ, trong một thời khắc khẩn trương như vậy, Trần Trường Sinh tại sao lại bình tĩnh như thế, tựa như những chuyện này không có bất cứ quan hệ nào tới hắn.
Chẳng lẽ hắn không lo lắng kinh đô rung chuyển, hoạ chiến tranh buông xuống ư?
Trần Trường Sinh giải thích với Cẩu Hàn Thực: “Ta những ngày qua vẫn luôn luyện kiếm.”
Đây vốn chính là lời giải thích của Ly cung với bên ngoài.
Cẩu Hàn Thực cảm giác khí tức của hắn, xác định hắn còn cách cánh cửa kia rất xa, cho nên càng thêm không hiểu.
Ở thời khắc khẩn trương như thế, nếu như không phải là có cơ hội phá cảnh, có thể nào đem toàn bộ tinh thần cũng đặt ở trên tu hành được chứ?
Cho dù ngươi muốn làm như vậy, làm sao có thể tĩnh tâm? Chẳng lẽ ngươi không lo tẩu hỏa nhập ma ư?
Cẩu Hàn Thực chợt thấy ánh mắt của Trần Trường Sinh, mơ hồ hiểu được điều gì.
Đôi mắt Trần Trường Sinh rất sáng, ánh mắt rất yên lặng, giống như nước suối trong suốt, không có một tia tạp chất.
—— làm sao có thể tĩnh tâm, chẳng qua là tâm ý yên bình mà thôi.
Cẩu Hàn Thực hỏi: “Hữu Dung sư muội rốt cuộc chuẩn bị làm sao?”
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: “Ta thật sự không biết.”
Cẩu Hàn Thực hơi ngẩn ra, hỏi: “Vậy vì sao ngươi có thể bình tĩnh như thế?”
Trần Trường Sinh không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà hỏi ngược lại: “Trước khi đến, sư huynh của ngươi có nói gì không?”
Cẩu Hàn Thực nghe vậy mỉm cười, coi như đã hiểu .
Trước khi Ly Sơn kiếm tông chư tử chuẩn bị đi, Thu Sơn Quân không nói gì, cũng không dặn dò gì, bởi vì toàn bộ đại lục cũng biết hắn sẽ lựa chọn thế nào.
Cho dù Từ Hữu Dung quyết ý đem toàn bộ thiên hạ đảo điên, Thu Sơn Quân cũng sẽ ủng hộ nàng.
Như vậy Trần Trường Sinh tự nhiên cũng có thể làm được.
Cẩu Hàn Thực đi tới lan can, nhìn lửa trại bên hồ phía dưới cùng với vạn ngọn đèn dầu ngoài tường viện, nói: “Chuyện này rất khó.”
Hắn đọc một lượt Đạo Tàng, là người thiết kế mưu lược tại Ly sơn, ở trên đường thôi diễn ý nghĩ của Từ Hữu Dung hơn mười lần, cuối cùng cũng chỉ về một mục đích giống nhau.
Từ Hữu Dung muốn làm gì, đến hiện tại cũng không có ai có thể xác nhận, nhưng có ít người cũng đưa ra kết luận giống nhau.
Đồng dạng là giết người, so sánh với Vương Phá, Trần Trường Sinh ba năm trước đây trong gió tuyết giết Chu Thông mà nói, chuyện Từ Hữu Dung muốn làm không biết khó khăn gấp bao nhiêu lần.
Trần Trường Sinh nói: “Có lẽ các ngươi đều nghĩ sai rồi.”
Cẩu Hàn Thực nghĩ thầm Hữu Dung sư muội làm ra thanh thế như vậy, sao có thể tùy ý bỏ qua.
Trần Trường Sinh nói: “Ta cảm thấy được nàng sẽ chọn cách làm đơn giản hơn.”
Cẩu Hàn Thực mơ hồ đoán được điều gì, hỏi: “Hắn là sư phụ của ngươi, ngươi cảm thấy hắn có đáp ứng không?”
Trần Trường Sinh nói: “Có tứ thành cơ hội.”
Cẩu Hàn Thực hỏi: “Thắng bại thì sao?”
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn là tứ thành?”
Cẩu Hàn Thực lắc đầu, nói: “Chỉ có hai thành.”
Đây là cách nhìn của hắn, cũng là cách nhìn của Thu Sơn Quân, cũng là cách nhìn của chưởng môn Ly Sơn kiếm tông.
Vương Phá chỉ có hai thành cơ hội chiến thắng Thương Hành Chu.
Trần Trường Sinh biết ánh mắt của mình ở phương diện này tự nhiên không bằng được Ly Sơn kiếm tông, trầm mặc không nói.
Cẩu Hàn Thực đột nhiên hỏi: “Nếu như Thương Hành Chu không trở lại thì sao?”
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Ta không biết.”
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn nói: “Ngươi cần phải biết.”
Trần Trường Sinh nhìn vạn ngọn đèn dầu trong kinh đô, nhớ tới cái đêm ba năm trước, ánh mắt trở nên thật tình .
“Ta chỉ biết là ta không thích người chết, không thích chiến tranh, nhất là ở chỗ này.”
Cẩu Hàn Thực trầm mặc một chút, nói: “Đây là cái phúc của vạn dân.”
Trần Trường Sinh cáo từ với hắn, nhưng không trực tiếp rời đi, mà đi một cái gian phòng ở lầu dưới.
Gian phòng kia gần ngoài lâu nhất, ngay cạnh cầu thanh, chính là chỗ ở của Chiết Tụ năm đó.
Trần Trường Sinh mở tủ treo quần áo, nhìn bên trong món xiêm y đơn bạc, như có điều suy nghĩ.
...
...
Tựa như ba năm trước, tất cả mọi người biết Vương Phá tới kinh đô, nhưng không ai biết hắn ở nơi đâu.
Có người đi dưới tàng cây bạch quả trong Đàm Chá miếu, có người ngày đêm tìm kiếm không nghỉ ở hai bờ Lạc Thủy, cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Vương Phá hiện tại nếu như không muốn bị người nhìn thấy, trừ Thương Hành Chu ra, ai có thể thấy hắn đây?
Hoặc đổi góc độ mà nói, hắn chỉ nguyện ý để Thương Hành Chu nhìn thấy.
Không khí khẩn trương, sáng sớm nào đó rốt cục chuyển hóa thành hình ảnh chân thật.
Trong một đêm, hoàng cung nhận được mấy chục tấu chương.
Những tấu chương này đến từ vương phủ, đến từ các bộ, đến từ thế lực trẻ trung trong quân đội lấy Đông Tương thần tướng Bành Thập Hải làm đại biểu .
Thỉnh cầu của bọn hắn chỉ có một, đó chính là —— mời giết dư nghiệt Thiên Hải triều.
Đem Vương Phá quy thành dư nghiệt trong Thiên Hải triều, đương nhiên là chuyện không hề có đạo lý.
Đây chỉ là các vương gia Trần gia cùng các đại thần minh xác biểu lộ thái độ.
Đồng thời, mấy chục phong thư cả đêm đưa đến Lạc Dương Trường Xuân quan.
Những lá thư này thực sự có máu.
Cả triều văn võ dùng máu viết thư.
Đạo Tôn không xuất hiện, thiên hạ sẽ ra sao?
...
...
Nếu như Trần Trường Sinh muốn gặp Vương Phá, chắc chắn có thể nhìn thấy, nhưng hắn không có ý định này .
Những lá thư mang đến Lạc Dương, cũng không thể hấp dẫn nửa phần chú ý của hắn.
Trừ đêm hôm đó ở Quốc Giáo học viện gặp gỡ Cẩu Hàn Thực, hắn vẫn ở Ly cung, không gặp một ai.
Ti Nguyên đạo nhân từ Phong Cốc quận trở về, Lăng Hải chi vương muốn quan sát động tĩnh triều đình cùng quân đội, mệt mỏi chí cực, Hộ Tam Thập Nhị càng bận rộn gầy đi rất nhiều.
Bọn họ đứng ngoài thạch thất, nhìn Trần Trường Sinh trong đại dương kiếm, rất bất đắc dĩ.