Những ngày qua sứ đoàn phía nam mượn lý do đại triêu thí mà tới phương bắc, Từ Hữu Dung mang theo Nam Khê trai trận thế rõ ràng, kinh đô và Lạc Dương gió nổi mây phun, triều đình phương diện dường như có lôi đình, Trần Trường Sinh vẫn không tỏ chút thái độ nào, tĩnh tọa trong thạch thất ngộ kiếm, cho đến sáng nay bỗng nhiên phát lực, dựa thế mà đi, chính là muốn ép Thương Hành Chu đồng ý cùng chính mình đánh một trận.
Cả quá trình này thật có thể nói là hết lòng hết sức.
Hắn dĩ nhiên muốn đạt được thắng lợi của trận đối chiến này, nhưng quan trọng hơn chính là bản thân trận chiến này.
Hắn muốn thông qua lần chiến đấu này để ép Thương Hành Chu tới bên vách núi, đẩy vào tình cảnh cực đoan nhất.
Hắn muốn Thương Hành Chu chân thiết cảm nhận được hiểm nguy thất bại, cảm nhận được ánh mắt khác thường, cảm giác được sự ngơ ngẩn khi tiền cảnh đều trống rỗng.
Chỉ có như thế Thương Hành Chu mới có thể đối mặt với chính mình, mới có thể nhìn thấy đạo tâm núp dưới đạo y màu xanh, mới có thể trực diện nội tâm mà hắn không hề muốn đối mặt.
Thương Hành Chu trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Hắn rốt cuộc muốn đối đãi với hết thảy mọi thứ có liên quan tới Trần Trường Sinh như thế nào?
Trần Trường Sinh nói mấy câu nói này, chính là cách nhìn của hắn đối với Thương Hành Chu.
Ngươi không chịu nhận sai, nhưng kỳ thật đã sớm biết mình sai lầm rồi. Cho nên những năm qua ngươi chưa từng thử để mình động thủ, chẳng qua chỉ để cho người của Thiên Hải gia, để cho người của Đại Tây Châu tới giết ta, bởi vì ngươi căn bản không muốn giết ta, mặc dù có lẽ bản thân ngươi cũng không rõ ràng sự thật này.
Cách nhìn này thật ra có một chút đạo lý.
Lấy tu vi cảnh giới của Thương Hành Chu, lấy ý chí như cây tùng già của hắn, mặc dù Giáo Hoàng trước khi chết đã để lại rất nhiều chế ước, mặc dù Trần Trường Sinh có rất nhiều trợ thủ, phi thường cẩn thận, nếu như hắn thật sự muốn giết chết Trần Trường Sinh, làm sao có thể mấy năm không có bất kỳ thành quả, hành động của Bạch Hổ thần tướng thậm chí giống như một trò cười.
Đây chính là chân tướng mà Trần Trường Sinh muốn Thương Hành Chu nhìn thấy, cũng là chân thực tâm ý của hắn.
Thương Hành Chu nhìn Trần Trường Sinh không nói gì, ánh mắt rất lạnh lùng.
Hắn tựa như đang nhìn không phải là một người chân thật tồn tại, một cái sinh mệnh tươi sống, mà là một chút cỏ dại trong chậu, một viên trái cây mới ló.
Trần Trường Sinh nói có đúng hay không?
Những năm đó trong miếu cũ ở Tây Trữ trấn, dùng cháo loãng cá nhỏ đem Trần Trường Sinh nuôi lớn là Dư Nhân, giáo dục Trần Trường Sinh vẫn là Dư Nhân.
Thương Hành Chu cũng không thân cận đối với Trần Trường Sinh, rất ít khi quản giáo.
Thì ra không phải vì hắn không có tình cảm đối với Trần Trường Sinh, mà là sợ mình phát sinh tình cảm?
Những năm qua, toàn bộ thế giới đều biết hắn không thích Trần Trường Sinh, nhưng không rõ tại sao.
Thì ra sự đùa cợt, khinh miệt, khinh thường này cũng không phải là thật, hắn chỉ muốn giữ vững cự ly, như thế mới có thể làm vững chắc tâm ý của mình?
Nhưng cuối cùng, Trần Trường Sinh vẫn trở thành ám ảnh trong đạo tâm của hắn.
Làm thế nào mới có thể xóa bỏ đạo ám ảnh kia, làm thế nào mới có thể lấp đầy?
Giết chết Trần Trường Sinh cũng không được, bởi vì chuyện này đã xảy ra rồi.
Hoặc là, tựa như Trần Trường Sinh nói như vậy.
Nhận sai?
Mấy tầm mắt rơi vào trên mặt Thương Hành Chu.
Thương Hành Chu nhìn Trần Trường Sinh nở nụ cười.
Trong tươi cười có ý tứ giễu cợt không chút nào che dấu.
“Ngươi đã nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong câu đó, hắn xoay người đi tới ngoài Quốc Giáo học viện.
Đạo y màu xanh bị máu tươi nhuộm ướt đẫm, nhìn qua giống như là một đóa hoa sen thủy mặc, ở trong gió chậm rãi lắc lư.
Nhìn thân ảnh xa dần kia, Trần Trường Sinh trầm mặc, không nói gì.
Cho đến cuối cùng, vẫn không có ai nhận thua, nhưng ai cũng biết thắng thua.
Hắn chiến thắng sư phụ của mình, cũng chính là cái người cường đại nhất thế gian kia.
Hắn đạt được không chỉ là thắng lợi của trận đối chiến này, cũng là thắng lợi trận trong cuộc chiến tinh thần giữa hai thầy trò.
Vô luận từ góc độ nào đánh giá, đây đều là chuyện vô cùng giỏi, là vinh quang vương giả.
Theo đạo lý mà nói, lúc này phế tích Phong Lâm các, không, hẳn phải là cả tòa Quốc Giáo học viện cũng nên tràn đầy không khí sung sướng.
Nhưng không phải vậy, bởi vì Trần Trường Sinh vẫn duy trì trầm mặc, gắt gao mím môi, vô cùng dùng sức, đến nỗi đôi môi trở nên tái nhợt.
Cách hắn gần nhất chính là Từ Hữu Dung.
Nhìn hắn trầm mặc, vui mừng trong mắt Từ Hữu Dung dần dần nhạt đi, biến thành thương tiếc rất nhạt.
“Ta chưa từng nghĩ đến, ngươi lại giỏi nói chuyện đến vậy.”
Nàng mỉm cười nói, muốn an ủi tâm tình hắn lúc này.
Hôm nay Trần Trường Sinh nói rất nhiều lời với Thương Hành Chu, tâm thần kích động, lời nói lộ vẻ có chút sắc bén.
“Đó là bởi vì ngươi cùng hắn bình thời nói chuyện phiếm quá ít, nếu không ngươi sẽ biết hắn am hiểu nhất đúng là làm cho người khác oán hận.”
Đường Tam Thập Lục nói mi phi sắc vũ, căn bản không có ý tứ trêu đùa Trần Trường Sinh, khuôn mặt như có vinh yên.
Tiếp theo, hắn quay đầu thần sắc không kiên nhẫn nói: “Muốn ta mời sao?”
Đối phương không hiểu được ý tứ của hắn.
Đường Tam Thập Lục nói: “Cũng đã đánh xong, còn cần gì người cổ hủ như ngươi ở đây chứ? Còn không đi nhanh lên, ta không có ý định mời ăn cơm đâu.”
Hắn là viện giam Quốc Giáo học viện, dĩ nhiên có tư cách đón khách hoặc là đuổi khách.
Vấn đề là đối tượng mà hắn nói hai câu này là Vương Chi Sách.
Coi như là Thái Tông Hoàng Đế hoặc là Thiên Hải Thánh Hậu, cũng sẽ không dùng loại giọng nói khiêu khích như vậy để nói chuyện với Vương Chi Sách.
Càng không có ai nói Vương Chi Sách mà dùng từ cổ hủ.
Vương Chi Sách lắc đầu, xoay người đi tới ngoài Quốc Giáo học viện.
“Cố tình giả bộ dạng vân đạm phong khinh cho ai nhìn chứ? Còn không phải là thua ư!”
Đường Tam Thập Lục hướng trên mặt đất nhổ nước bọt.
Vương Phá đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, nhìn nhìn mặt hắn, xác nhận không có chuyện gì, sau đó cáo từ.
Từ đầu đến cuối, không hề nói chuyện với nhau, càng không có cảm tạ, chính là loại lạnh nhạt này.
Năm đó Tầm Dương thành, năm ngoái Vấn Thủy thành, năm nay kinh thành, đều là như thế.
Trần Trường Sinh xoay người nhìn Từ Hữu Dung, nói: “Ta thắng.”
Từ Hữu Dung dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn, nói: “Rất rất giỏi.”
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, lại nói: “Ta không khóc.”
Từ Hữu Dung đưa tay lau tro bụi trên mặt hắn, có chút đau lòng nói: “Điều này cũng rất rất giỏi.”
Trần Trường Sinh nhìn về nơi xa.
Bên kia tường viện đã đổ.
Hoàng bào màu vàng sáng trong khí trời âm u vô cùng bắt mắt.
Dư Nhân đang đứng ở nơi đó.
...
...
Bách Hoa hạng một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người bị kết quả cuối cùng làm khiếp sợ không cách nào nói thành lời.
Không có ai rời đi, cũng có nguyên nhân là quá mức khiếp sợ, còn có một chút nguyên nhân là vì Quốc Giáo học viện còn đóng kín cửa.
Hoàng Đế Bệ Hạ cùng Giáo Hoàng đại nhân đang nói chuyện bên trong.
Sau cuộc chiến đấu này, không ai có thể ngăn cản đôi sư huynh đệ này gặp nhau được nữa.
Chẳng qua đã qua gần nửa canh giờ, bọn họ rốt cuộc đang nói những nội dung gì?
Quốc Giáo học viện trầm trọng đại môn chậm rãi mở ra.
Trần Trường Sinh đi ra.
Đoản kiếm buộc lên.
Đầu tóc có chút loạn.
Đầy người là bụi cùng máu.
Mắt có chút hồng.
Nhìn rất mệt mỏi.
Thậm chí chật vật.
Nhưng không người nào dám cho là như vậy.
Từ Hữu Dung đi ở bên tay trái của hắn.
Đường Tam Thập Lục ở phía sau hắn.
Lăng Hải chi vương trịnh trọng hành lễ: “Bái kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ.”
Ly cung giáo sĩ rối rít quỳ gối, hành lễ.
Lúc đầu thanh âm có chút thưa thớt, dần dần dày đặc, trở nên chỉnh tề.
Người quỳ rạp xuống đất càng ngày càng nhiều.
Có Quốc Giáo kỵ binh, cũng có huyền giáp kỵ binh.
Đại thần trong triều cũng quỳ xuống trên mặt đất.
Hơn mười vị Vương gia nhìn nhau im lặng, cuối cùng từ từ quỳ xuống.
Trần Trường Sinh hướng phía ngoài hẻm đi tới.
Đám người rối rít quỳ xuống.
Như thủy triều.
Bao phủ kinh đô.
Cho đến cả tòa đại lục.