Lạc Lạc hỏi: “Mẫu hậu hôm nay vừa xuất cung ư?”
Lạc Lạc nói tiếp: “Dì nhỏ vài ngày trước đã trở về sao?”
Lý nữ quan nói: “Hẳn là vậy.”
Lạc Lạc hỏi: “Nam Khê trai xảy ra chuyện kia thật ư?”
Lý nữ quan có chút do dự, nhưng vẫn trả lời phải
Lạc Lạc trầm mặc một lát, nói: “Các nàng làm vậy là muốn hại tiên sinh a.”
Nghe được câu này, nhất là cảm giác được cảm xúc trong thanh âm của nàng, Lý nữ quan không dám đáp lại.
“Không ngờ truyền thuyết dưới đáy Bắc Tân kiều là thật, thì ra tiên sinh quen biết hắc long kia.”
Lạc Lạc nhìn đôi bờ núi xanh như ẩn như hiện ở sâu trong mây mù, nói: “Chẳng qua là hiện tại nàng bị mẫu thân nhốt ở chỗ nào đây?”
Lý nữ quan thấp giọng nói: “Không có cách nào điều tra được.”
Lạc Lạc thở dài, nói: “Có phải ta rất vô dụng hay không?”
Lý nữ quan không biết nên trả lời câu này thế nào, mặc dù trong Bạch Đế thành, điện hạ chính là nhân vật tôn quý nhất, nhưng việc mà Hoàng Hậu nương nương làm, làm sao nàng có thể ảnh hưởng tới được?
Lạc Lạc bỗng nhiên tinh thần rung động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lộ ra vẻ cao hứng, nói: “Nhưng cũng không sao cả, tiên sinh đã nói, sống a, chuyện trọng yếu nhất không phải là xem chúng ta hữu dụng hay vô dụng, mà là xem chúng ta có thể sống hài lòng thuận ý hay không, có thể sống vui vẻ hay không.”
...
...
Đồng dạng trong một phiến biển mây, bên một vách núi khác, cũng có một thân ảnh nhỏ nhắn, cũng không làm cho người ta cảm thấy mảnh mai —— có lẽ bởi vì từ thuở nhỏ đã không hề chịu khổ cực, nhận được giáo dục bất đồng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mục Tửu Thi luôn tràn ngập tự tin, lộ ra vẻ phá lệ trong sáng, quý khí bức người.
Mục phu nhân tự nhiên có thể nhận thấy rõ ràng, cũng biết tâm tình của vị ấu muội này vô cùng ảo não, chẳng qua là làm bộ như không thèm để ý mà thôi.
Nàng đi tới bên vách núi đem Mục Tửu Thi ôm vào trong ngực, thương tiếc nói: “Là con gái của Mục gia, quả thật rất cực khổ.”
Nghe những lời này, cảm thụ được nhiệt độ thân thể của tỷ tỷ, Mục Tửu Thi cũng không có cách nào ngụy trang được nữa, dựa vào lòng nàng, ủy khuất khổ sở nói: “Ta cũng không biết tên kia theo dõi bọn ta từ lúc nào, tỷ tỷ, có phải ta quá vô dụng hay không?”
Những lời này nhắc đến tự nhiên là Thu Sơn Quân.
Mục phu nhân nói: “Kế hoạch này của hoàng thúc từ lúc bắt đầu đã sai rồi, sao có thể đổ hết lên đầu ngươi được?”
Mục Tửu Thi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút không hiểu hỏi: “Sai ?”
Mục phu nhân nói: “Cho dù không có Thu Sơn Quân, lúc ấy tất cả mọi người trên nhai bình tin tưởng chuyện Chu Sa giết chết Biệt Thiên Tâm, lại có thể thế nào? Hoàng thúc muốn dùng danh nghĩa Chu Sa đem cái mồi lửa này đốt đến trên người Trần Trường Sinh, nhưng không nghĩ qua Giáo Hoàng Nhân tộc làm sao dễ giết như vậy chứ.”
Mục Tửu Thi không đi Nam Khê trai, nhưng đối với chuyện đã xảy ra trên đỉnh núi lại vô cùng rõ ràng, mở to hai mắt hỏi: “Nhưng khi đó Trần Trường Sinh thật sự thiếu chút nữa thì chết rồi.”
Mục phu nhân lắc đầu, nói: “Từ lúc bắt đầu Thương Hành Chu vẫn luôn lợi dụng hoàng thúc, cũng không có tính toán tự mình nhúng tay vào. Không thấy Tương Vương từ đầu tới cuối đều không xuất thủ, tĩnh quan như khách ư? Cũng chỉ có tên ngu xuẩn như Bạch Hổ mới có thể ra tay khi thế cục còn chưa rõ ràng mà thôi.”
Mục Tửu Thi giật mình hỏi: “Tương Vương không xuất thủ chẳng lẽ không phải là bị Vương Phá chấn nhiếp ư?”
Mục phu nhân nói: “Đã bước qua được cánh cửa này, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có thâm ý, sao có thể bởi vì ngoại lực mà dao động được?”
Mục Tửu Thi nghĩ tới như vậy chẳng phải hoàng thúc đã chết vô ích rồi, mang theo hận ý nói: “Chu nhân quả nhiên giảo hoạt âm độc vô cùng.”
Mục phu nhân nói: “Chuyện thiên thu, vốn không thể nóng lòng nhất thời được, hoàng thúc lão nhân gia ông ta bởi vì thọ nguyên sắp hết, mới có thể dùng chiêu hiểm như thế, xem xem có thể được chút ít tạo hóa hay không, mà ta và ngươi không cần vội vã như thế, đợi đem chuyện bên này xử lý thỏa đáng, mới tính toán tiếp.”
Mục Tửu Thi nghĩ tới đại sự mà tỷ tỷ nhắc đến, tâm tình không khỏi có chút kích động, nói: “Chẳng qua là lo lắng tỷ tỷ ngươi tứ cố vô thân mà thôi.”
Mục phu nhân mỉm cười nói: “Ta cũng không phải người cô đơn như Thiên Hải.”
Mục Tửu Thi vẫn lo lắng, nói: “Nhưng chuyện này thật sự quá lớn, Yêu tộc cùng Ma tộc vốn có huyết hải thâm cừu, làm sao ngươi có thể thuyết phục các nguyên lão đại thần?”
Mục phu nhân nói: “Nếu là năm trước, chuyện này tự nhiên sẽ khó làm, nhưng hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, bởi vì dã tâm của Thương Hành Chu đã quá mức minh xác, ai cũng biết hắn muốn thiên hạ nhất thống, hơn nữa ai cũng biết hắn có năng lực như thế, hơn nữa có thiên tài như Trần Trường Sinh, danh vọng vô cùng lớn, Hoàng Đế Bệ Hạ cũng là nhân vật rất giỏi, nếu như ba sư đồ môn phái này liên thủ lại, đừng bảo là Ma tộc sợ hãi, chẳng lẽ tỷ phu của ngươi cùng các nguyên lão đại thần không lo lắng hay sao?”
Mục Tửu Thi nói: “Đạo Tôn tự nhiên đáng sợ, Trần Trường Sinh... cũng coi như không kém, nhưng vị Hoàng Đế Bệ Hạ này ở sâu trong cung, thật sự chưa nhìn ra có gì phi phàm cả.”
Mục phu nhân nói: “Người thiện chiến không cần thanh danh hiển hách, muốn xem thủ đoạn của người chăn nuôi chỉ cần nhìn xem bầy cừu sinh trưởng thế nào. Vị Hoàng Đế Bệ Hạ kia thân chánh tới nay, triều đình thanh minh, không bỏ sót hiền tài, chánh sự thông thuận, dân chúng an cư lạc nghiệp, so với mẫu thân hắn còn giỏi hơn, Thái Tông Hoàng Đế năm đó cũng không hơn được.”
Mục Tửu Thi như có điều suy nghĩ, nói: “Thì ra là vậy.”
Tiếp theo nàng lại nghĩ tới một việc, lo lắng nói: “Chuyện Biệt Thiên Tâm cùng Biệt Dạng Hồng làm sao bây giờ? Vài ngày nữa chỉ cần bọn họ dưỡng thương xong nhất định sẽ đến báo thù.”
Mục phu nhân nói: “Không, ngươi sai rồi.”
Mục Tửu Thi không hiểu được nói: “Chẳng lẽ bọn họ sợ hãi uy nghiêm của tỷ tỷ ngươi cùng với các Yêu tộc cường giả, không dám tới ư?”
Mục phu nhân nhìn chỗ sâu trong biển mây, lạnh nhạt nói: “Ta nói ngươi sai, không phải nói bọn họ không tới, mà là nói bọn họ đã tới rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, chợt có một đạo lôi đình nổ vang trong bầu trời.
Oanh! Biển mây trước vách núi phát lên vô số cuộn sóng, hướng bốn phía lan tràn, nhưng không bị xé rách. Phía dưới biển mây trong rừng rậm âm u mà ươn ướt , vô số yêu thú liều mạng chạy trốn tránh né, sâu trong đáy nước Hồng hà, hơn mười con yêu thú khổng lồ gầm nhẹ mấy tiếng, sau đó cúi đầu.
Trên trời cao phiến biển mây hướng đại lục khẽ động, ở giữa trở nên càng ngày càng mỏng, cho đến khi xuất hiện một lỗ hổng.
Một đạo ánh sáng từ trong lổ hổng rơi xuống, đồng thời rơi xuống còn có hai đạo thân ảnh.
Hình tượng này phi thường mỹ lệ, hơn nữa rất thần kỳ.
Nhìn hai đạo thân ảnh kia rơi vào trên một ngọn núi xanh phía tây không xa, vẻ mặt Mục Tửu Thi đột biến, Mục phu nhân bình tĩnh không nói, không biết đang suy nghĩ điều gì.