Chu Thông nhìn trung niên nhân trước mặt nở nụ cười, nụ cười có chút sâu, sâu không lường được: “Đây là những lời mà Tiết phu nhân nói hay sao?”
Trung niên nhân này thần sắc có chút không yên, nói: “Mặc dù vợ ta tính tình nóng nảy, nhưng chắc không đến nỗi vì giận dỗi mà bịa chuyện đâu.”
“Cảm tạ Thị lang đại nhân đã tới để nói cho ta biết điều này.”
Thái độ của Chu Thông rất chân thành, ánh mắt rất ôn hòa .
Nhưng sau khi Lễ bộ Thị lang Ngụy đại nhân rời đi, ánh mắt của hắn nhanh chóng trở thành lạnh lùng.
Chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, cự ly hiện tại chỉ mấy ngày, hắn là người trong cuộ, tự nhiên sẽ không quên.
Các thuộc hạ trung thành cảnh cảnh của hắn tự nhiên cũng sẽ không quên.
Nói đúng ra, mở đầu đêm hôm đó, chính là ánh đao trong tiểu viện hải đường, hắn suýt nữa chết trong tay Trần Trường Sinh.
Nếu như không có một đao kia, diễn biến thế cục sau đó cũng sẽ không có quá biến hóa lớn, nhưng nhân vật mà hắn sắm vai trong câu chuyện này, rất có khả năng không giống như hiện tại.
Tiết Tỉnh Xuyên là bằng hữu duy nhất của hắn trên thế gian này.
Tiết Tỉnh Xuyên là người duy nhất tin tưởng hắn trên thế gian này.
Cho nên, đã bị hắn hạ độc mà chết.
Hôm đó trong hoàng cung, hắn tiếp nhận trị liệu của thánh quang thuật, hơn nữa Thương Hành Chu tự mình xuất thủ, thương thế của hắn đã gần như khỏi hẳn.
Hắn có địa vị cao hơn, quyền lực lớn hơn ở tân triều, càng thêm không thể rung chuyển.
Vì tuyên cáo hơn nữa chứng minh điểm này với toàn bộ thế giới, thi thể của Tiết Tỉnh Xuyên bị ném ngoài quan đạo, không cho phép được an táng.
Kết quả, Trần Trường Sinh đã đem thi thể Tiết Tỉnh Xuyên an táng, Tiết phu nhân không định rời kinh, hài tử tên là Cẩn ca sắp được đón về, Tiết phủ... lại còn muốn thiết tế!
Chu Thông dĩ nhiên hiểu được những chuyện này có ý nghĩa thế nào, đây là đang đánh vào thể diện của hắn.
Cây hải đường kia đã biến thành mảnh vụn, đình viện cực kỳ hoang tàn, kiến trúc nha môn trên mặt đất của Thanh Lại ty cũng đã phế bỏ, chỉ có lao ngục dưới đất bảo tồn coi như hoàn hảo.
Chu Thông đứng trong phế tích, nhìn mây mù trên bầu trời, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một gã thuộc hạ nhìn thần sắc của hắn có chút tịch liêu, hỏi dò: “Đại nhân...”
“Mặt của ta từ trước đến giờ đều rất dầy, nếu không cũng sống được đến hôm nay.”
Chu Thông lạnh nhạt nói: “Trần viện trưởng đã đánh vào má trái của ta, nếu như hắn còn có hứng thú, ta có thể quay mặt sang, đem má phải để cho hắn đánh, làm cho hắn vui vẻ.”
Tên thuộc hạ kia không cam lòng nói: “Tại sao phải vậy?”
Chu Thông thu hồi tầm mắt nhìn trời, mặt không chút thay đổi nói: “Chỉ dựa vào việc hắn là học sinh của Thương viện trưởng, là sư đệ của Bệ Hạ, là người thừa kế do Giáo Hoàng chỉ định, hắn đã có tư cách đánh vào mặt của ta.”
Đem Tiết Tỉnh Xuyên cùng mấy vị tướng lãnh Vũ Lâm quân phơi thây ngoài hoang dã là ý chỉ của triều đình, ai dám cãi lời?
Trần Trường Sinh dám, ai dám dùng lý do trái lại luật pháp Đại Chu hoặc là kháng chỉ để buộc tội hắn?
Tại sao? Như Chu Thông đã nói, nếu như triều đình không muốn dưới tình huống mới vừa lật đổ Thánh Hậu nương nương tiếp theo đã trở mặt với Quốc Giáo, chỉ có thể nhịn chứ biết làm sao.
Triều đình còn phải chịu đựng, huống chi Chu Thông hắn chỉ là một thành viên của triều đình, cho dù hắn là quan lớn.
Tên thuộc hạ kia căm tức nói: “Vậy phải nhịn tới khi nào?”
Chu Thông trầm mặc một lát, nói: “Nương nương cũng sẽ chết, như vậy tất cả mọi người đều sẽ chết.”
Hắn nói không phải là Trần Trường Sinh, mà là Giáo Hoàng Bệ Hạ ở trước Thiên Thư lăng thừa nhận mình đã già rồi, sắp chết rồi.
Đến ngày Giáo Hoàng Bệ Hạ trở về Tinh hải, có lẽ Trần Trường Sinh thật sự sẽ trở thành Giáo Hoàng đời sau, nhưng vô luận là triều đình hay là Thương Hành Chu, hay là Quốc Giáo tập thể ý thức, cũng sẽ không cho phép hắn tiếp tục làm việc giống như một người trẻ tuổi, mặc dù hắn còn rất trẻ, cũng muốn thừa nhận đạo lý đã mang thần miện, tất phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.
Chu Thông chỉ cần chịu đựng qua được đoạn thời gian này là được.
“Mất mặt a, cũng không phải chết người.”
Trên thế giới này có rất nhiều người muốn Chu Thông chết.
Hiện tại tân triều rất nhiều đại thần, mấy vị Vương gia bao gồm cả Trung Sơn Vương, cũng hận không thể xé hắn thành mảnh nhớ, nhưng đều không thể làm gì.
Trần Trường Sinh có thể dùng rất nhiều phương pháp tỏ vẻ khinh thường Chu Thông, có thể đổi phương thức để đánh mặt của hắn, cũng không thể giết chết hắn.
Tựa như đã nói rất nhiều lần, hắn đại biểu cho lời hứa của Thương Hành Chu đối với toàn bộ thế giới.
Thuộc hạ vẫn còn có chút bất an, hỏi: “Vậy Tiết phủ thiết tế?”
“Thiết tế? Ta thấy giống đào hố hơn.” Chu Thông cười cười, sau đó nói với bọn thuộc hạ: “Đình viện có thể chữa trị như lúc ban đầu hay không cũng không quan trọng, nhưng ta muốn nơi đây có một gốc hải đường, phải giống cây hải đường trước đây như đúc, bọng cây nhớ đào sâu một chút, như vậy mới dễ sống.”
Đối với tòa tiểu viện ở Bắc Binh Mã Ti hồ đồng mà nói, cây hải đường này rất quan trọng.
Tựa như hắn đối với thế gian hiện tại.
Đều là một loại tượng trưng nào đó.
...
...
Trọng tu Chu ngục là một công việc cực kỳ phiền toái, Công bộ cùng kinh đô phủ đã phái ra rất nhiều nhân viên tạp vụ cùng tượng sư ưu tú.
Xây cất tiến hành vô cùng thuận lợi, chỉ mới hai ngày, cũng đã có hình thức ban đầu, nhưng thời gian vẫn rất khẩn trương, màn đêm buông xuống, các nhân viên tạp vụ vẫn cực khổ làm việc.
Dưới tường viện bị đào một cái hố, hố rất sâu, nghĩ đến vô luận là loại hải đường nào, đều có thể sinh trưởng vô cùng tốt.
Thời điểm bóng đêm sâu nhất, nhân viên tạp vụ cùng tượng sư mới được nghỉ ngơi.
Không ai chú ý tới, một đạo thân ảnh đi tới bên tường viện, sau đó nhảy vào trong hố.
Khúc khích xuy, thanh âm như lưỡi đao sắc bén cắt vào đậu hủ không ngừng vang lên.
Vô số đạo hàn quang, từ trên tay thân ảnh kia hiện lên, nhưng rõ ràng không phải là binh khí.
Bùn đất trên vách hố tựa như đậu hủ tuôn rơi.
Sau đó, thân ảnh này biến mất.
...
...
Tiết phủ thiết tế.
Linh đường trong phủ, trên đường căn bản không có bất cứ thứ gì, chỉ có thể nhìn thấy bàn màu trắng, trừ chuyện đó ra không hề có chút thay đổi nào.
Ngay cả tiếng khóc và tiếng nhạc cũng không có, thật sự vắng lạnh đến cực hạn.
Không có tiếng nhạc, bởi vì không có ban nhạc nào dám nhận lời của Tiết phủ.
Không có tiếng khóc, là bởi vì không có khách nhân tới bái tế, như vậy vô luận thật lòng hay giả vờ, người trong phủ cũng không thể một mình tỏ vẻ buồn bã thảm thiết.
Đây là hình ảnh rất nhiều người đã suy đoán được.
Di hài của Tiết Tỉnh Xuyên, là Trần Trường Sinh liệm .
Tiết phủ tang sự, tự nhiên cũng có ý nghĩa không đồng dạng.
Có ít người thậm chí cho là, đây là triều đình cùng Quốc Giáo, Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh đang đấu một cuộc.
Đám tang này có thể thấy rõ chiều gió trong kinh đô hoặc có thể nói là toàn bộ đại lục.
Người tới để bái tế Tiết Tỉnh Xuyên, từ ý nào đó mà nói, bọn họ cũng đang bái tế Thánh Hậu nương nương.
Người trong lòng vẫn hoài niệm Thiên Hải cựu triều, nhất định sẽ có, nhưng ai dám biểu hiện ra?
Trên linh đường trong trẻo lạnh lùng, quản gia nhìn Tiết phu nhân, khổ sở nói: “Thoạt nhìn... Hẳn là không có ai đến .”
Đừng bảo là là đại thần trong triều, tướng lãnh quân đội, bạn bè cố giao, ngay cả Ly cung cũng không có phản ứng gì.
Chỉ có Lăng Hải chi vương cùng Ti Nguyên đạo nhân, lúc sáng sớm có đến bái tế một phen.
Hai vị cự đầu Quốc Giáo này có quan hệ khá bình thường với Tiết Tỉnh Xuyên, nhưng thế nhân đều biết, bọn họ giống Tiết Tỉnh Xuyên, đều là người ủng hộ kiên định nhất của Thiên Hải Thánh Hậu.
Tiết phu nhân nhìn cửa phủ không có một bóng người, bình tĩnh nói: “Sẽ có một vài người muốn đến, mặc dù bọn họ sợ hãi, nhưng chúng ta cứ chờ thêm một chút.”
Đúng vậy, kinh đô có rất nhiều người muốn tới bái tế Tiết Tỉnh Xuyên, lấy tình nghĩa giữa bọn họ cùng Tiết Tỉnh Xuyên năm đó, không đến thì không biết nói làm sao.
Nhưng bởi vì đủ loại lý do, bọn họ không dám tới, khó xử tới cực điểm.
Đúng như Chu Thông nói, Tiết phủ thiết tế, đối với những người đó mà nói, giống như đang đào một cái hố.
Ngươi nhảy hay là không nhảy đây?
Thời gian chậm chạp trôi đi.
Mặt trời chậm chạp di động.
Canh giờ đã đến.
Tiết phủ vẫn vắng lạnh, vẫn chưa có người nào .