Đây là một đáp án làm cho người ta phải im lặng.
Tựa như Đường Tam Thập Lục đã nói, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, thật sự là hai người làm cho người ta không nói thành lời.
Hoặc bởi vì điểm này, sau khi Từ Hữu Dung nghe được Trần Trường Sinh trả lời, không biểu hiện quá bất ngờ, càng không tức giận, ngược lại rất hài lòng.
Hắn chỉ nhớ rõ sau hoàng hôn muốn tới Phước Tuy đường ăn đậu hoa ngư, mặc dù cuối cùng ăn xương đầu bò, hắn chỉ nhớ rõ ở Chu lăng thảo luận cho nên đem kim ngân tài bảo chia làm hai , dùng hơn phân nửa trong đó đổi phiến thảo nguyên ở Hồng hà hạ du ,mặc dù nàng cùng Tú Linh tộc không có quan hệ gì, hắn chỉ nhớ rõ đã hứa với nàng sẽ từ hôn cho nên không tiếc bị dân chúng kinh đô chê trách cũng muốn mời Giáo Hoàng Bệ Hạ giải trừ hôn ước, mặc dù chuyện này bây giờ nhìn lại rất ngu xuẩn, hơn nữa hắn hiện tại vội vã muốn đem hôn ước phục hồi...
Nghĩ sai một số chuyện, không trọng yếu, quên mất một số chuyện, cũng không trọng yếu, chỉ cần nhớ được một số chuyện là tốt rồi.
Bởi vì Trần Trường Sinh trả lời cùng với xương đầu bò thơm ngào ngạt, Từ Hữu Dung đối với cử động đưa tờ giấy nhỏ trên Nại Hà kiều, không có bất kỳ hối hận.
Nàng nhẹ nói: “Ta ăn rất ngon, cám ơn.”
Nói xong câu đó, nàng đứng dậy, cất đi phiến thảo nguyên, từ trên mặt đất cầm lấy Hoàng Chỉ tán, đi tới ngoài phòng trọ.
Thanh âm huyên náo, trong nháy mắt lao qua, Trần Trường Sinh giật mình, nhìn nàng vén rèm đi ra, chợt nhớ tới còn có thứ trọng yếu nhất đã quên cho nàng, hắn vội vàng đuổi tới, gió rét đập vào mặt, bông tuyết bay trên đường, nhưng nơi nào còn có thể thấy thân ảnh của nàng?
Hắn nhìn về chuỗi hạt châu do mười viên đá tạo thành trên cổ tay, nghĩ thầm thứ quan trọng như vậy, lần tới không thể quên được.
Bên cạnh truyền đến thanh âm của điếm lão bản: “Khách nhân, còn dư lại non nửa nồi xương đầu bò, ngài định đóng gói hay là có ý định ăn tiếp?”
Trần Trường Sinh xoay người nhìn lại, chỉ thấy điếm lão bản lộ ra vẻ có chút bất an, ngây ngốc mới hiểu được đối phương đang lo lắng mình quịt nợ.
Điếm lão bản xoa xoa tay, có chút khẩn trương nhìn hắn.
...
...
Cầm xương đầu bò được đóng gói, Trần Trường Sinh trở lại Quốc Giáo học viện.
Ven hồ đông lâm, ở trong bóng đêm lộ vẻ có chút âm trầm, cũng may trên nhánh cây chất đầy tuyết, hòa tan chút ít cảm giác như vậy. Sâu trong rừng mơ hồ truyền đến trầm thấp , thanh âm phảng phất lôi minh, thỉnh thoảng còn sẽ có mấy đường rất nhỏ sáng ngời, phảng phất nhanh như tia chớp bay ra, đó là Hiên Viên Phá đang luyện công.
Tô Mặc Ngu ở tàng thư lâu chỉ đạo đám tân sinh, Chiết Tụ thương thế dần khôi phục không biết ở dưới đống tuyết nào mài dũa tinh thần cùng ý chí của mình, chỉ có Đường Tam Thập Lục cũng không đi nơi nào, cũng không có ở trong phòng của mình, mà là đang trong phòng của Trần Trường Sinh chờ hắn.
Không chỉ bởi vì hắn phi thường tò mò đối với hành tung của Trần Trường Sinh, cũng không phải là nói hắn đối với việc tìm hiểu bí mật của người khác thật đã đến trình độ nhân thần cộng phẫn nào đó, mà bởi vì hắn hiện tại đang cầm thứ kia, phải đích thân giao cho Trần Trường Sinh, hắn mới có thể yên tâm.
Cho dù hắn là người giàu có nhất thế gian, nhưng nếu như đem món đồ này làm mất, cũng không thể nào bồi thường nổi.
Bởi vì đó là thần trượng đại biểu quyền lực của Quốc Giáo, cho dù ngươi có tiền cũng mua không được.
Đường Tam Thập Lục ở trong phòng đã ngồi rất lâu, nghĩ tới tràng diện lúng túng lúc trước ở Ly cung, nghĩ tới ánh mắt sắc bén như kiếm, đến hiện tại, hắn cũng cảm thấy phía sau lưng có chút đau nhức, lại nghĩ Trần Trường Sinh lúc này không biết đang sung sướng ở nơi đâu, tâm tình càng ngày càng hỏng bét.
Cho nên khi Trần Trường Sinh trở lại gian phòng, nhìn qua đương nhiên là một gương mặt rất khó coi.
Không biết bởi vì nguyên nhân gì, có thể là bởi vì che giấu sự thật, cho nên nhìn sắc mặt của hắn, Trần Trường Sinh có chút bất an, đem hộp đựng thức ăn đặt qua trên bàn, làm bộ không nhìn thấy hắn ngồi ở trên giường của mình, làm bộ chính mình không thích sạch sẽ, rất cẩn thận nói: “Phước Tuy đường xương đầu bò, mùi vị rất ngon.”
“Giáo Hoàng Bệ Hạthần trượng, mùi vị lại càng không tồi.”
Đường Tam Thập Lục gương mặt dù khó nhìn hơn nữa cũng không thể khó nhìn quá mức, nhưng cố ý hờ hững đại biểu tức giận, rất dễ dàng nhìn ra được.
Trần Trường Sinh nhận lấy thần trượng, rất giật mình, mặc dù trước đó Đường Tam Thập Lục có điều dự phán đối với chuyện này, hơn nữa nhắc nhở hắn, nhưng hắn vẫn còn có chút không nghĩ tới.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn lạnh giọng nói: “Ngươi không có ý định giải thích một chút ư?”
Trần Trường Sinh nhìn hắn, nói: “Hẹn người ăn bữa cơm, không có đại sự gì.”
“Nhưng vẫn không thể nói chuyện?”
“Phải.”
“Vậy ngươi ăn cơm cùng ai?”
“Cũng không thể nói...”
Trần Trường Sinh có chút khẩn trương, nghĩ tới lúc trước ngồi đối diện uống rượu cùng Từ Hữu Dung, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên.
Nhìn hình ảnh này, Đường Tam Thập Lục hít sâu một hơi, nói: “Nữ nhân?”
Trần Trường Sinh rất giật mình, hỏi: “Ngươi làm sao thấy được ?”
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: “Xem gương mặt đầy xuân phong của ngươi kìa, mọi thứ đều hiển hiện rõ bên trên, chỉ có Hiên Viên Phá mới không nhận ra thôi.”
Trần Trường Sinh lúng túng, không biết nên nói tiếp làm sao.
“Ba ngày, chậm nhất là thời gian ba ngày.” Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cắn răng nói: “Ta nhất định có thể điều tra ra chuyện trên người của ngươi, rõ ràng mới gặp Từ Hữu Dung, lại không bị mê hoặc, ngược lại đi gặp mặt cô nương khác, ta rất tò mò dáng vẻ của cô nương này đấy.”
Trần Trường Sinh có chút không giải thích được, lại có chút mơ hồ không phục, hỏi: “Tại sao ta không thể gặp mặt Từ Hữu Dung?”
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: “Từ Hữu Dung sẽ lén lút gặp mặt ngươi ư? Ngươi dứt khoát nói với ta ngươi là con tư sanh của Tô Ly còn hay hơn.”
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Nếu nói như vậy, chẳng phải Chiết Tụ sẽ phải gọi ta là anh vợ ư?”
Đường Tam Thập Lục nghe vậy cười to, sau đó nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên thu lại nụ cười.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói: “Lại học được cách nói đùa, hơn nữa còn thật sự buồn cười... Ngươi thật xong.”
Trần Trường Sinh không giải thích được, hỏi: “Cái gì?”
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn đồng tình nói: “Xem ra ngươi thật sự rất thích cô nương kia, nếu không cũng sẽ không thay đổi tính tình như vậy, tương lai ngươi phải làm sao bây giờ?”
...
...
Trần Trường Sinh nằm trên giường, trằn trọc trở mình, cho đến đêm khuya, vẫn không cách nào ngủ được.
Sau mười tuổi, trừ đoạn thời gian mới vào kinh đô dẫn tinh quang tẩy tủy thủy chung không cách nào thành công , đây là lần đầu tiên hắn mất ngủ.
Đường Tam Thập Lục nói câu cuối cùng, phảng phất vạch ra cửa sổ, để cho tinh quang rơi vào trên cánh đồng tuyết trong thân thể của hắn, đem tất cả tâm ý chiếu rọi rõ ràng.
Nửa năm sau khi rời đi Chu viên, hắn thường xuyên nhớ tới nàng, vô luận là ở ven hồ trên đại dong thụ, hay là cự thạch trên Chu lăng, nhưng hắn không biết chính là ——loại tưởng niệm này là tưởng niệm đối với tưởng niệm, cho tới hôm nay lụa trắng rơi xuống ở Nại Hà kiều, thấy ánh mắt của nàng, nhất là lúc trước ở trong tửu quán, nàng mặc áo bông dày, bộ dáng miệng nhỏ khẽ nhấp rượu trắng, gặm xương, cùng Chu viên bất đồng, cùng trong truyền thuyết bất đồng, nhưng vô cùng chân thực, chân thật đẹp mắt, như vậy làm người ta muốn thân cận.
Cho nên phần tưởng niệm này mới rơi vào thực tế, có sức nặng chân thật.
Tưởng niệm có sức nặng này tên là tương tư, một khi tương tư, tự nhiên khó ngủ.
Trần Trường Sinh là một người nghĩ làm sao sẽ làm như vậy, dù sao ngủ không yên, nếu muốn gặp nàng, vậy sẽ đi gặp nàng.
Từ Hữu Dung đã nói với hắn, không để cho bất luận kẻ nào biết bọn họ từng quen biết, cho nên hắn không có cách nào dùng cách bình thường đi gặp nàng, chỉ có thể len lén đi gặp.
Hắn rời giường, mặc xiêm y, bay ra cửa sổ, lướt qua đông lâm, lấy ra chìa khóa, mở ra cánh cửa bí ẩn che đầy thanh đằng trên tường thành, đi vào.
Đem cửa trầm trọng đẩy ra một cái khe, nhìn thâm cung nặng nề dưới bóng đêm, hắn có chút khẩn trương, thế cho nên tiếng huýt sáo đều có chút trầm trầm.
Hắn là một thiếu niên sống vô cùng quy củ, rất ít làm loại chuyện này, mặc dù từng len lén vào hoàng cung mấy lần, nhưng tình hình bây giờ cùng ban đầu lại có chút ít bất đồng, đêm qua Giáo Hoàng Bệ Hạ mới hướng toàn bộ đại lục chính thức tuyên bố hắn chính là người thừa kế Quốc Giáo, kết quả hiện tại hắn đêm khuya xông vào hoàng cung, nếu như bị người phát hiện, thật sự sẽ xảy ra đại sự.
Gió tuyết chậm rãi bay, tường đỏ cùng mái vàng trong hoàng cung đều bị phủ thành màu trắng.
Thánh Hậu nương nương liếc nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc, nói: “Ngươi biết lúc nào người ta gan lớn nhất hay không?”
Nam bắc hợp lưu gần ngay trước mắt, chuyện khắp mọi mặt đột nhiên tăng nhiều, Mạc Vũ cho đến đêm khuya, còn đang phụng bồi nương nương xử lý sự vụ, đã có chút mỏi mệt , bỗng nhiên nghe câu hỏi này, ngây ngốc sau đó mới kịp phản ứng, nhẹ nói: “Thời khắc đối mặt tử vong?”
“Không tính là sai, nhưng còn có một tình huống... vì tình yêu.”
Thánh Hậu nương nương nhìn đêm cung ngoài cửa sổ, nói: “Hoặc là nói, sắc đảm ngập trời.”
Tuyết bay đầy trời, ánh đèn tràn đầy, trong hoàng cung phảng phất ban ngày, không giống đêm khuya, cho nên sự vật màu đen có chút nổi bật.
Khi Trần Trường Sinh thấy hắc dương từ trên quảng trường phủ đầy tuyết trắng chậm rãi đi tới , sinh ra rất nhiều cảm ơn .
Hắn nói với hắc dương ra bản thân lai ý.
Hắc dương nhìn hắn mấy cái, xoay người đi tới một phương hướng, không biết qua thời gian bao lâu, hướng về phía trước một tòa cung điện khẽ lắc lắc sừng, sau đó xoay người biến mất trong đêm tuyết.
Tòa cung điện này vị trí địa lý vô cùng tốt, không phải quá lộ rõ, cũng rất an tĩnh, hơn nữa mùa đông, bốn phía cung điện còn có rất nhiều cây xanh, rất không tầm thường.
Nàng đang ở nơi này? Xem ra tin đồn là thật, Thánh Hậu nương nương rất sủng ái nàng, so với Bình Quốc công chúa còn sủng ái hơn.
Nếu như tương lai Quốc Giáo cùng triều đình phân liệt, Giáo Hoàng sư thúc cùng Thánh Hậu nương nương đã đánh nhau, nàng nhất định phải giúp nương nương , ta nên làm gì bây giờ? Đột nhiên, hắn nhớ lại trong tửu quán nàng đã nói những lời đó, phát hiện đây đúng là vấn đề, có thể nhất thời quên mất, nhưng không thể không để ý tới.
Gió tuyết trước điẹn có chút hàn lãnh, mặt của hắn thời điểm ban đầu có chút nhiệt, sau đó lúc này dần dần lạnh xuống, không phải là tâm lạnh, mà là cần tĩnh táo.
Hắn tới gặp nàng, nhưng thời gian rất lâu vẫn không nhúc nhích, không có ý tứ lẻn vào cung điện, chẳng qua là đứng ở nơi đó.
Không biết qua thời gian bao lâu, một giọng nói truyền vào trong tai của hắn, đó là thanh âm của nàng.
“Ngươi... Đứng ở chỗ này làm cái gì?”
Hắn hướng nơi thanh âm vang lên nhìn lại, chỉ thấy cung điện sườn đông có một mặt cửa sổ vẫn sáng, hắn đi tới, nhìn thấy ánh đèn chiếu rọi thành cái bóng của nàng.
Nàng ngồi ở bên cạnh bàn phía trước cửa sổ, cầm một quyển sách trong tay.
Đêm đã khuya, nàng còn không ngủ, không biết bởi vì nguyên nhân gì, không biết có phải giống nguyên nhân hắn mất ngủ hay không.
“Ta... muốn đến gặp ngươi.” Hắn cách cửa sổ nói với nàng.
Từ Hữu Dung ở bên kia cửa sổ nhẹ nói: “Không phải là vừa gặp mặt ư?”
Trần Trường Sinh do dự một lát, nói: “Nhưng... Ta không ngủ được.”
Từ Hữu Dung xoay người nhìn về ngoài cửa sổ, có chút bất an, nghĩ thầm chuyện gì xảy ra, lại để cho người như hắn cũng không cách nào ngủ được?
Phải biết rằng ban đầu ở Chu viên, cho dù bốn phía bãi cỏ ẩn núp vô số thú dữ đáng sợ, hắn cũng có thể rất bình tĩnh tiến vào mộng đẹp.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì... Chỉ là nhớ ngươi nên ngủ không yên.”