Kim Ngọc Luật vẫn mặc chiếc áo thêu đầy hình đồng tiền , như phú ông, chẳng qua hiện tại có chút chật vật, đầy người cũng là bùn đất cùng mảnh đá. Tiểu Đức bộ dạng càng thêm hỏng bét, trên y phục khắp nơi đều là bùn nhão màu vàng, so với thổ hoàng sắc trong đồng tử mang theo ý tứ thô bạo nhan sắc còn đậm hơn, càng giống một chút uế vật.
Thấy Trần Trường Sinh đứng ở ngoài vách núi, Kim Ngọc Luật rất giật mình, chợt trên mặt toát ra vẻ vui mừng, bởi vì đoán Trần Trường Sinh xuất hiện tất nhiên là bởi vì Lạc Lạc.
Ánh mắt Tiểu Đức nhìn Trần Trường Sinh có chút phức tạp, trong mấy năm quá khứ, hắn thường xuyên không tự chủ làm việc dựa theo phong cách của Trần Trường Sinh.
Nói một cách khác, hắn đang học tập đối thủ mà chính mình từng ghét nhất, hôm nay bỗng nhiên gặp mặt, nội tâm kiêu ngạo như hắn khó tránh khỏi có chút lúng túng.
Kim Ngọc Luật hỏi: “Giáo Hoàng đại nhân cũng tới gặp Bệ Hạ ư?”
Trần Trường Sinh gật đầu, hỏi: “Các ngươi gặp chưa?”
Kim Ngọc Luật lắc đầu, lộ vẻ đặc biệt mỏi mệt, nói: “Biết rõ ở bên trong, nhưng cũng không có cách nào để đi vào.”
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: “Thánh Nhân có mạnh khỏe không?”
Kim Ngọc Luật nói: “Chưa từng gặp được, cho nên không biết.”
Tiểu Đức trên mặt toát ra vẻ cảnh giác.
Trần Trường Sinh nói với hắn: “Vị trí này là Sĩ tộc tộc trưởng nói cho ta biết .”
Tiểu Đức hiểu được ý tứ ẩn giấu trong câu nói này, nói: “Vậy hiện tại chỉ trông chờ ở ngươi.”
Sĩ tộc tộc trưởng nổi tiếng mưu trí và cẩn thận, nếu như không xác định Tiểu Đức không cách nào thành công, chắc chắn sẽ không đem vị trí Bạch Đế bế quan nói cho Trần Trường Sinh biết.
Trần Trường Sinh nhìn về vách đá màu đen, cảm nhận uy lực của cấm chế trận pháp, khẽ nhíu mày.
Muốn giải quyết mọi vấn đề khó khăn trước mắt, trước tiên đều phải xác định tình hình vách đá màu đen này.
Trần Trường Sinh nghĩ như vậy , Sĩ tộc tộc trưởng cũng nghĩ như vậy .
Tiểu Đức cũng nghĩ như vậy , cho nên hắn trực tiếp rút lui khỏi Thiên Tuyển đại điển đã mong đợi nhiều năm, tới trước vách núi màu đen, bắt đầu đào bới.
Kim Ngọc Luật cũng nghĩ như vậy , hắn tới sớm hơn so với Tiểu Đức, cũng đào nhanh hơn.
Đến thời khắc này, Tiểu Đức đã đào hai ngày hai đêm, không nghỉ ngơi, Kim Ngọc Luật lại đã đào bốn ngày bốn đêm.
Trần Trường Sinh vừa rồi cũng chuẩn bị dùng sức mạnh để phá hủy vách núi nhằm loại bỏ cấm chế —— phương pháp tinh khiết dùng lực lượng để phá cấm chế nhìn như thô bạo thậm chí ngu ngốc, nhưng thường thường là lựa chọn chính xác nhất.
Cường giả như Tiểu Đức, Kim Ngọc Luật tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này.
Tiếc nuối chính là, bọn họ vẫn thất bại.
Trần Trường Sinh không cần thiết thử một lần nữa, nhưng hắn muốn vào xem một chút.
...
...
Động khẩu ở mặt ngoài vách núi màu đen, nhưng cũng không phải thẳng , mà tà tà chếch về phía trước, đi đến nơi cực sâu, mới lần nữa thẳng về phía trước.
Trần Trường Sinh theo Kim Ngọc Luật cùng Tiểu Đức đi rất lâu, mới đi tới cuối.
Nhìn chung quanh thành động vết cào rõ ràng mà khắc sâu, cảm thụ được khí tức cuồng bạo vẫn còn lưu lại, hắn tựa như thấy được hình ảnh chân thật phát sinh trong mấy ngày qua.
Kim Ngọc Luật cùng Tiểu Đức tiến vào trạng thái cuồng hóa, thân thể như ngọn núi điên cuồng hướng nhai thạch cứng rắn khởi xướng tiến công, trong sơn động hắc ám thỉnh thoảng xuất hiện quang ảnh sư báo khổng lồ.
Rất nhanh hắn đã chú ý tới khác thường nơi thành động, phiến thạch bích phía trước nhất vô cùng bóng loáng, tựa như ngọc thạch, không có bất kỳ vết rách, ngay cả dơ bẩn cũng không có.
Kim Ngọc Luật nói với hắn: “Chúng ta từng đổi mấy phương hướng, cũng không có biện pháp vượt qua phiến thạch bích này, nói rõ vị trí này chính là trụ cột của trận pháp.”
Trần Trường Sinh hỏi: “Bản thân khối thạch bích này là gì?”
Kim Ngọc Luật nói: “Hẳn là tinh thạch trong truyền thuyết, có sức nặng vượt qua thể tích vô số lần, coi như là cường giả thần thánh lĩnh vực, cũng rất khó dịch chuyển được nó. “
Nghe tên tinh thạch, Trần Trường Sinh nhớ tới Bạch Thạch đạo nhân từng cầm món trọng bảo kia của Quốc Giáo, trầm mặc một lát đi ra phía trước, dùng Vô Cấu kiếm hướng thạch bích chém vào.
Đương một tiếng giòn vang, Vô Cấu kiếm sáng ngời sắc bén như lúc ban đầu, không hề hao tổn, nhưng trên thạch bích cũng chỉ để lại một cái dấu vết rất nhạt .
Nếu như muốn dùng Vô Cấu kiếm chém vỡ khối thạch bích này, không biết cần bao nhiêu ngày tháng.
Trần Trường Sinh có chút thất vọng, nhưng không biết Kim Ngọc Luật cùng Tiểu Đức thấy hình ảnh này, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Tinh thạch trừ có mật độ cùng sức nặng khó có thể tưởng tượng, còn có một tính chất đặc biệt nổi danh nhất chính là cứng rắn.
Kim Ngọc Luật cùng Tiểu Đức thử rất nhiều lần, vô luận là chân thân sau khi cuồng hóa dùng móng vuốt, hay pháp khí cao cấp mang theo bên người, cũng không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trên mặt ngoài tinh thạch.
Trần Trường Sinh tùy ý vung kiếm, ở trên thạch bích tạo thành một vệt mờ mờ, thanh kiếm này sắc bén đến cỡ nào đây?
Tiểu Đức ở trong Bắc Binh Mã Ti hồ đồng từng chiến với kiếm của Trần Trường Sinh, lúc ấy cũng không cảm thấy kiếm của hắn đáng sợ như vậy, chợt hiểu ra vấn đề, đây là nguyên nhân kiếm đạo tu vi của Trần Trường Sinh mấy năm qua đã tăng nhiều.
Trần Trường Sinh hỏi: “Nếu là cấm chế trận pháp, hẳn là có người bày trận, thạch bích trầm trọng như thế, ai có thể đem nó đặt phía trên trụ cột của trận pháp đây?”
Kim Ngọc Luật nói: “Hẳn là Hoàng Hậu nương nương vận dụng lực lượng thủy triều, thôi động tinh thạch đem nơi đây phong trụ lại.”
Tiểu Đức bỗng nhiên nói: “Tinh thạch có thể hấp thu tinh huy.”
Trần Trường Sinh không rõ vì sao hắn bỗng nhiên nói những lời này, sau một khắc mới hiểu được, vẻ mặt trở nên trầm trọng .
Tinh huy không phải là tinh quang, mà là năng lượng vô hình như sợi dây vô hình nối liền tinh thần xa xôi cùng người tu đạo.
Chân nguyên trong thân thể người tu đạo cũng là tinh huy, cho dù là Thánh Nhân cũng không thể rời bỏ phạm trù này.
Nếu như thạch bích này hấp thu tinh huy cuồn cuộn không dứt, đây cũng đồng nghĩa nó sẽ hấp thu chân nguyên của Bạch Đế.
Bạch Đế cho dù cảnh giới bí hiểm, không thèm để ý tinh thạch ảnh hưởng cùng quấy nhiễu, nhưng dù sao hắn ở sâu trong vách đá để tĩnh tu dưỡng thương, vì sao phải tăng thêm phiền toái cho mình như vậy?
Tất cả những đầu mối này, cuối cùng đều chỉ về một cái khả năng.
“Vô luận Thiên Tuyển đại điển hay là kết minh cùng Ma tộc, thì ra đều không liên quan tới Yêu tộc ta, mà là dã tâm của Đại Tây Châu, nếu như Bệ Hạ đã trở về Tinh hải mà nói.”
Trong thời gian rất ngắn, Kim Ngọc Luật trở nên già nua hơn rất nhiều, thanh âm cũng run rẩy lên.
Loại khả năng này không quá lớn, cường giả thần thánh lĩnh vực trở về Tinh hải, toàn bộ đại lục cũng sẽ sinh ra cảm ứng, cũng chính là thiên cơ.
Ban đầu thanh y khách mới vừa bỏ mình, Mục phu nhân ngoài tám vạn dặm đã biết được tin tức, mưu hại vợ chồng Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích, Mục phu nhân trước đó đã bố trí Hồng hà cấm chế, chính là vì đạo lý này.
Chớ đừng nói chi là Thánh Nhân đương đại như Bạch Đế, nếu hắn quả thật trở về Tinh hải, chỉ sợ cấm chế trận pháp cường đại như thế nào, cũng không cách nào ngăn cản tin tức, thiên địa tất nhiên sẽ chấn động theo.
Tiểu Đức vẻ mặt ngưng trọng nói: “Cho dù Bệ Hạ hiện tại không có chuyện gì, tình hình có thể cũng rất nguy hiểm. Cùng Ma Quân đánh một trận, Bệ Hạ bị thương rất nặng, hiện tại Hoàng Hậu nương nương lại dùng loại thủ đoạn này, chỉ sợ thương thế của Bệ Hạ chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại ngày càng nghiêm trọng, nếu như qua vài ngày nữa, nói không chừng thật sẽ xuất hiện cục diện xấu nhất.”
Nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt Kim Ngọc Luật cùng Tiểu Đức đều khó coi, Trần Trường Sinh so với lúc trước thì bình tĩnh hơn chút ít.
Như trước lúc hắn tiến vào vách núi màu đen này đã từng suy nghĩ, Bạch Đế chết hoặc là còn sống tốt , đối với Nhân tộc mà nói cũng đều là tin tức xấu, nếu như là trường hợp trước, vậy thì cho thấy nội bộ Yêu tộc không còn ai có thể chế trụ dã tâm của Mục phu nhân, nếu như là trường hợp sau, nói rõ Bạch Đế thật cùng Mục phu nhân ý nghĩ nhất trí, chính là muốn kết minh cùng Ma tộc, có một vị Thánh Nhân như vậy ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, hắn còn có thể làm gì?
Hiện tại đoán Bạch Đế có thể bị thương nặng, bị Mục phu nhân thi triển thủ đoạn giam cầm hơn nữa không ngừng tước nhược, tình hình như thế ngược lại là tốt nhất.
Điều này nói rõ Tương tộc tộc trưởng đêm đó giả mạo ý chỉ của Bạch Đế, trên thực tế Bạch Đế vẫn ủng hộ Nhân tộc.
Như vậy chỉ cần cứu được hắn, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.
Lúc này, ngoài động bỗng nhiên truyền đến từng tiếng hạc kêu vang vọng chí cực.
Trần Trường Sinh ra khỏi động, gỡ xuống tờ giấy vừa nhìn, vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Bạch hạc mang đến hai cái tin tức mới nhất.
Một tin tức tốt, một tin tức xấu.
Hiên Viên Phá đã tỉnh, Biệt Dạng Hồng hôn mê.