Trạch Thiên Kí (Ttv)

Chương 460: Chương 460: Dừng xe lái xe, nói tiền nói kiếm




Xe ngựa của Quốc Giáo học viện dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Bắc Binh Mã Ti chính hạng.

Đám người tụ tập phía ngoài ngõ căn bản không kịp phản ứng, ngay cả Mao Thu Vũ cùng Trần Lưu vương, cũng không biết chuyện đã xảy ra trong tiểu viện.

Năm trăm Quốc Giáo kỵ binh cũng dần giải tán, chỉ để lại từng đạo bụi mù.

Trần Trường Sinh đám người vội vã như thế, không phải bởi vì thương thế của Chiết Tụ đã nặng đến mức không cách nào chống đỡ, mà là bởi vì gian tiểu viện này lưu lại ám ảnh quá đáng sợ trong lòng bọn hắn.

Chiết Tụ nằm trên băng ca, mặc một thân áo vải sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt vì lâu không thấy ánh mặt trời, có chút gầy gò, nhưng không có vết thương gì, nhìn tình huống coi như không tệ.

Xe ngựa chạy tốc độ rất nhanh, gió trên đường nhấc lên một góc rèm cửa sổ, Đường Tam Thập Lục thấy được một góc mái cong của Chu ngục, sắc mặt hơi trắng bệch, trong vô thức nắm chặt chuôi kiếm, làm sao còn bộ dáng trấn định chậm rãi đối thoại cùng Chu Thông ở trong viện như lúc trước.

Chu ngục âm trầm, nhưng thực sự đáng sợ vẫn là bản thân Chu Thông.

Trần Trường Sinh cúi đầu, tóc mai đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, nhìn qua giống như mới vừa làm việc gì đó vô cùng cực nhọc.

Hắn lấy khăn tay từ trong tay áo, đem mồ hôi trên mặt lau sạch, sau đó vo ở trong lòng bàn tay, chân nguyên phóng ra ngoài để bao trùm.

Lúc trước trước khi tiến vào Chu ngục, hắn nắm chính là chiếc khăn tay này.

Hắn rất ít khi chảy mồ hôi, tựa như Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá cũng chưa từng nhìn thấy.

Hôm nay tình huống đặc thù, trước đó hắn đã tính toán, chính mình có thể sẽ chảy mồ hôi.

Xác nhận chiếc khăn tay ướt đẫm mồ hôi không có tỏa ra mùi thơm lạ lùng làm cho hắn bất an, Trần Trường Sinh mới chánh thức yên lòng.

Ở trong tiểu viện giằng co với Chu Thông, đối với hắn mà nói, còn kinh tâm động phách hơn so với cuộc chiến cùng Chu Tự Hoành.

Bởi vì trận giằng co này, tâm cảnh của bọn hắn cần thừa nhận uy áp cực kỳ khủng bố.

“Đừng lau miệng.” Đường Tam Thập Lục nhìn hắn không ngừng lau mồ hôi nói.

Trần Trường Sinh dừng động tác, hỏi: “Tại sao?”

Đường Tam Thập Lục nói: “Dùng khăn lau miệng, tựa như Chu Thông vừa rồi, trông có vẻ rất biến thái.”

Buồng xe phía trước truyền đến tiếng cười của Hiên Viên Phá, Hùng tộc thiếu niên thật thà, luôn dễ dàng bị chọc cười như thế.

Đây là một câu đùa không chút buồn cười, nhưng không khí trong xe cuối cùng cũng thoải mái hơn đôi chút.

Trần Trường Sinh tâm tình yên lặng, bắt đầu tra xét thương thế của Chiết Tụ.

Ngón tay của hắn đặt lên mạch quan của Chiết Tụ, lẳng lặng chẩn đoán, đột nhiên, trong xe vang lên một tiếng muộn hưởng thình thịch, ngón tay của hắn bị bắn ra.

Đường Tam Thập Lục hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Tâm huyết dâng trào, bệnh cũ của hắn.”

Trần Trường Sinh cảm thấy kinh mạch của Chiết Tụ có chút vấn đề, khẽ cau mày, nhưng không nói gì, tiếp theo cởi xuống kim châm từ ngón tay, mở cổ áo của hắn, chuẩn bị vận châm quan sát.

Chính là vừa mở cổ áo, tay của hắn đã cứng lại.

Đường Tam Thập Lục sau khi nhìn thấy, thân thể cũng cứng lại.

Ngón tay Trần Trường Sinh có chút run rẩy, nhưng vẫn từ từ cởi y phục của Chiết Tụ, để cho thân thể của hắn lộ ra ngoài.

Đúng vậy, trên mặt Chiết Tụ không có một vết thương, cũng nhìn không ra bị thương hoặc hình phạt gì, bởi vì tất cả đều ở trên người của hắn.

Thân thể của hắn hiện tại không có một tấc da thịt nào đầy đủ .

Khắp nơi đều là vết thương cùng thịt bát.

Có nhiều chỗ thậm chí có thể thấy cả xương trắng.

Có nhiều chỗ, thậm chí ngay cả xương cũng biến thành màu đen.

Trần Trường Sinh không biết Chiết Tụ đã chịu bao nhiêu loại tra tấn, bị hạ bao nhiêu độc.

Hắn cũng không muốn biết, bởi vì không đành lòng biết.

Trong xe một mảnh tĩnh mịch.

“Dừng xe!”

Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói.

Đường Tam Thập Lục cúi đầu, tay phải chẳng biết lúc nào lần nữa nắm chặt Vấn Thủy kiếm.

Hiên Viên Phá không biết chuyện gì xảy ra trong xe, dừng xe xong chui vào, liền thấy được thảm trạng của Chiết Tụ.

Con mắt của hắn nhất thời đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập ồ ồ, bởi vì tức giận, hai cánh tay bắt đầu biến thô, da thịt mọc lên một đám lông cứng như thép, chính là điềm báo biến thân.

“Ta muốn giết Chu Thông!”

Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục không nói gì, nhưng bọn hắn đều có ý nghĩ như vậy , cho nên mới phải hô ngừng xe, cho nên mới phải cầm chuôi kiếm.

Chiết Tụ bị hành hạ quá thảm thiết, thế cho nên Trần Trường Sinh không cách nào giữ vững tâm cảnh bình tĩnh trầm ổn, Đường Tam Thập Lục làm sao còn chú ý thân phận thế gia đệ tử của mình.

Nếu như nói Lương Tiếu Hiểu dùng cái chết của mình để chỉ trích Chiết Tụ cấu kết Ma tộc, Chiết Tụ là bị Thất Gian dính líu, như vậy Chu Thông thủy chung không chịu thả người, dùng thủ đoạn tàn khốc như thế để hành hạ Chiết Tụ, lại là hắn chịu tội thay cho Quốc Giáo học viện.

Bọn họ chính là Quốc Giáo học viện, bọn họ dĩ nhiên muốn báo thù thay cho Chiết Tụ.

Vừa lúc đó, Chiết Tụ mở mắt.

Sâu trong đồng tử của hắn vẫn là màu vàng chang .

Đó là độc của Nam Khách dung hợp với máu của Lang tộc.

Nhưng bởi vì ở trong Chu ngục bị gieo quá nhiều độc, các loại độc tố xung đột lẫn nhau, cuối cùng những ngày qua, thị lực của hắn dần dần khôi phục chút ít.

Hắn trong Chu ngục mỗi lần tỉnh lại, sẽ phải nghênh đón vô cùng vô tận thống khổ, cho nên sau khi hắn mở mắt, một mảnh lạnh lùng cùng cừu hận.

Nhưng giờ khắc này, hắn nhìn qua không phải là hình cụ ly kỳ cổ quái, thậm chí là chuyên môn thiết kế cho Yêu tộc, mà là ba gương mặt trẻ tuổi toát ra thần sắc ân cần.

Trong thời gian rất ngắn, Chiết Tụ đã hoàn toàn thanh tỉnh lại, hơn nữa từ vẻ mặt của ba người bọn họ đoán được bọn họ chuẩn bị đi làm cái gì.

Trong mắt hắn cảnh giác cùng cừu hận dần dần biến mất, trên mặt vẫn không có thần sắc, trực tiếp nói với Hiên Viên Phá: “Lái xe.”

Thanh âm của hắn rất suy yếu, nhưng có một loại cảm giác không thể cự tuyệt .

Hiên Viên Phá la lớn: “Chúng ta chuẩn bị giết về Chu ngục báo thù cho ngươi.”

Chiết Tụ nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: “Ở trong đó có rất nhiều loại bào cách, ngươi muốn để bọn hắn làm món tay gấu kho tàu sao?”

Đây vẫn là câu đùa không buồn cười, hơn nữa lần này không có ai bật cười.

Dĩ nhiên không phải là Chiết Tụ cho tới bây giờ cũng không nói đùa, cho nên mọi người có chút giật mình.

“Nhưng là... cục tức này, thật sự không có cách nào nuốt xuống.” Đường Tam Thập Lục nói.

Chiết Tụ nói: “Đánh không lại đối phương thì phải nhịn, nhìn chằm chằm vào hắn, cường đại chính mình, sau đó, mở miệng cắn chết hắn.”

Đây chính là đạo lý sinh tồn của sói.

Trần Trường Sinh nhìn hắn khổ sở nói: “Thật xin lỗi, là ta làm liên lụy tới ngươi.”

Chiết Tụ nhắm mắt lại, không để ý tới hắn.

Hiên Viên Phá trở lại trước xe, xe ngựa tiếp tục chạy.

Cách Chu ngục càng ngày càng xa.

Nhưng bốn người thiếu niên trên xe ngựa cũng rất rõ ràng, một ngày nào đó, bọn họ sẽ về tới đây.

Trong xe bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng bình thản.

Đó là thanh âm của Chiết Tụ, hắn vẫn nhắm mắt lại.

“Nếu như các ngươi cảm thấy ta quá thảm... Thêm tiền là được.”

...

...

Trở lại Quốc Giáo học viện, Thanh Diệu Thập Tam Ti giáo sĩ đã sớm chờ chực đã lâu bắt đầu dùng Thánh Quang thuật cứu trị Chiết Tụ, sau đó Trần Trường Sinh đích thân trị liệu cho hắn, cẩn thận dùng kim châm cùng tiểu đao xử lý vết thương thê thảm không nỡ nhìn trên người Chiết Tụ, nhưng lại dùng suốt nửa ngày thời gian mới xử lý hoàn tất, trời cũng đã tối sầm.

Chiết Tụ bị thương quá nặng, để cho tiện trị liệu cùng tránh di động, không có vào ở mấy tiểu lâu cạnh rừng, ở trên sàn gỗ của tàng thư lâu trải đệm thật dầy, cứ như vậy mà nằm xuống đất.

Mượn ánh đèn chiếu rọi, Trần Trường Sinh nhìn danh sách Quốc Giáo học viện, sau đó thu hồi trong ngăn kéo, nhìn Lang tộc thiếu niên đang nhắm mắt, chịu đựng đau đớn không nói một lời, nhớ tới ở Chu viên Chiết Tụ đã nói hắn muốn một thanh kiếm.

“Tiền... Ta hiện tại không có quá nhiều.” Trần Trường Sinh không để ý đến Đường Tam Thập Lục ở bên dùng ánh mắt căm tức nhìn hắn, đối với Chiết Tụ nói: “Nhưng ta có rất nhiều kiếm, ngươi có thể chọn lựa tùy thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.