Tầm mắt của Đường Tam Thập Lục qua lại ở giữa hai người bọn họ, hỏi: “Tại sao thảo luận chuyện nghiêm túc thậm chí đáng sợ như vậy, các ngươi còn có thể bình tĩnh như thế?”
Trần Trường Sinh nói: “Ban đầu ở Quốc Giáo học viện ta đã nói với ngươi, ta từ nhỏ đã có bệnh, sống không quá hai mươi tuổi.”
Đường Tam Thập Lục dĩ nhiên sẽ không quên chuyện kia.
Lúc ấy Quốc Giáo học viện ngập tràn sầu vân thảm vụ.
Mỗi một câu nói của Trần Trường Sinh, bọn hắn nghe tới cũng cảm tưởng là di ngôn.
Chiết Tụ nói: “Bệnh của ta cũng là từ nhỏ đã có .”
Đúng vậy, từ ý nào đó mà nói, cuộc đời của Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ đều bi thảm như nhau.
Bọn họ đi tới thế giới này sau đó đã biết không thể ở lại nơi này quá lâu.
Nếu nói hướng chết mà sinh, không còn hình dung nào có thể chính xác hơn như thế.
Ở trong những đoạn năm tháng quá khứ, bọn họ nói vậy từng buồn bã, thất vọng cho tới tuyệt vọng, hàng đêm ngưng mắt nhìn ám ảnh tử vong, cho đến cuối cùng trở thành chết lặng, cho nên bình tĩnh.
Cho tới hôm nay mới thôi, bọn họ vẫn còn rất trẻ tuổi, nhưng nếu nói đến thái độ đối với tử vong lại lạnh nhạt hơn rất nhiều người lớn tuổi trên thế gian này.
Chuyện này làm cho người khác than thở, càng làm người cảm khái, có chút bi ai.
Hộ Tam Thập Nhị thở dài.
Diệp Tiểu Liên vẫn không nói gì xoay người sang chỗ khác, khẽ lau mắt.
Vách núi hoàn toàn an tĩnh, không khí trở nên u sầu.
Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút quái dị, không khỏi cảm thấy có lỗi, lúng ta lúng túng nói: “Ta có phải cũng có thể từ nhỏ đã có bệnh hay không?”
Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi vốn có bệnh.”
Đường Tam Thập Lục trợn tròn mắt hỏi: “Bệnh gì?”
Trần Trường Sinh nói: “Bệnh nhà giàu?”
Đường Tam Thập Lục thấy bọn họ còn có tâm tư trêu ghẹo mình, biết tình hình không đến nỗi tồi tệ như mình suy nghĩ, buông lỏng chút ít, vỗ vỗ bả vai Chiết Tụ nói: “Vậy thì đi đi, bất kể phía trước là đầm rồng hang hổ hay là vạn kiếm đại trận, hôm nay cũng muốn cùng ngươi đi một lần, thỏa mãn di nguyện của ngươi.”
Chuyện này nói tự nhiên là chỉ ngọn núi bị mây mù bao phủ phía trước.
Chiết Tụ nói: “Ta không chưa chắc đã chết, cho nên không thể nói là di nguyện được.”
Trần Trường Sinh nói: “Không sai, ta đã sống đến hai mươi tuổi .”
Đường Tam Thập Lục hỏi: “Vậy tại sao chúng ta còn muốn đi Ly sơn?”
Trần Trường Sinh nói: “Bởi vì Ly sơn ở chỗ này.”
( Trong Gian Khách có nói một câu nói tại sao muốn chiến đấu? Bởi vì địch nhân ở chỗ này a! Từ danh ngôn đánh giá, rất chua, nhưng ta cảm thấy đặc biệt khả ái, biết rõ dùng ở chỗ này đặc biệt xấu, đặc biệt thiếu ý tưởng, nhưng vẫn không nhịn được mà dùng, mọi người nhắm mắt lại, nhịn một chút nhé. – Tác giả )
Tại sao muốn đi Ly sơn?
Bởi vì Thất Gian đang ở Ly sơn, Chiết Tụ muốn gặp nàng, chỉ đơn giản như vậy.
Hơn nữa Ly sơn rất gần Thánh Nữ phong, đi không bao lâu là có thể đến được.
Đối với Trần Trường Sinh mà nói, hành trình Ly sơn lần này trừ thỏa mãn mong muốn của Chiết Tụ, nguyên nhân trọng yếu hơn là hắn từng xem một bản thiên kiếm luận trong Đạo Tàng, đề cập tới Ly Sơn kiếm tông có một loại pháp môn hẳn là có thể trợ giúp Chiết Tụ tạm thời ổn định bệnh tình, chẳng qua không biết Ly sơn hiện tại có ai tu hành loại pháp môn này không.
Trong mây mù xích sắt như ẩn như hiện, theo gió lắc nhẹ, nhìn cực kỳ hung hiểm, nhưng đối với đoàn người Trần Trường Sinh mà nói, không tính là khó khăn mấy.
Không bao lâu, bọn họ đã vượt qua khe núi sâu không tới đáy, đi tới đỉnh núi đối diện.
Ở dưới sự hướng dẫn của Diệp Tiểu Liên, bọn họ xuyên qua con đường bằng đá trên vách núi, hướng các ngọn núi phương bắc mà đi.
Không biết đi bao lâu, vòng qua vài ngọn núi xanh, mọi người từ xa chứng kiến chủ phong của Ly sơn.
Ly sơn chủ phong được tầng mây ngăn thành hai khúc, phía dưới thực vật xanh tươi, ngọn núi phía trên tầng mây toàn bộ đều là nham thạch, giống như là một cây cột đá chọc trời, dưới ánh mặt trời lóng lánh chói mắt, xa xa nhìn giống như là một thanh kiếm lớn chuẩn bị đâm thẳng tới tận bầu trời .
Nhìn ngọn núi đá này, Trần Trường Sinh đám người trực giác cảm thấy một đạo kiếm ý sắc bén ập tới.
Bọn họ thậm chí sinh ra cảm giác, đỉnh núi này phản chiếu tia sáng thậm chí có thể biến thành kiếm khí tung hoành bất cứ lúc nào.
Càng đến gần Ly sơn chủ phong, cảm giác như vậy càng lúc càng rõ ràng, bất quá thủy chung không nhìn thấy phi kiếm tuần tra, chỉ ở sâu trong mây mù thỉnh thoảng thấy có kiếm quang sáng lên, qua giới thiệu của Diệp Tiểu Liên, bọn họ mới biết được đây là đệ tử các phong đang cần cù luyện kiếm.
Thiên phú kiếm đạo của Trần Trường Sinh cực cao, lại càng nghiên cứu sâu đậm đối với kiếm pháp Ly sơn, chỉ từ dấu vết kiếm quang đã có thể đoán được Ly Sơn kiếm tông đệ tử luyện kiếm pháp gì, tu chính là loại kiếm đạo nào, hôm nay thành tựu đã đến trình độ cỡ nào, chỉ biết than thở.
Cảm thụ của Chiết Tụ cùng Đường Tam Thập Lục khi thấy kiếm quang này, nhiều hơn đến từ trực giác, cảm thấy kiếm quang này rất chói mắt, kiếm ý rất bén nhọn, rồi lại vô cùng quang minh chánh đại, làm cho người ta cảm giác đường đường chánh chánh, lộ ra vẻ đặc biệt thanh xuân dâng trào, có sinh mệnh lực vô cùng tươi mới.
Cho dù mấy năm qua cùng Ly Sơn kiếm tông có nhiều chuyện xưa, Đường Tam Thập Lục cho tới bây giờ cũng không thích đối phương, nhưng không thể không thừa nhận điều này làm hắn nhớ tới Quốc Giáo học viện.
Quốc Giáo học viện mà hắn thích nhất , Quốc Giáo học viện của hắn.
Chiết Tụ cùng Trần Trường Sinh cũng giống như thế, thậm chí nghĩ tới ban đầu nếu không vào Quốc Giáo học viện, tới Ly sơn tu hành có lẽ cũng là lựa chọn rất tốt.
Dọc theo con đường bằng đá tà tà đi về phía trước, địa thế dần cao hơn, núi rừng dần giảm bớn, lá cây ít dần, sơn phong hiện rõ, mây mù bị xua tan rất nhiều, dần có thể thấy rõ ràng cảnh vật trên đỉnh núi.
Chỉ thấy ở trên vô số nhai bình đều có kiếm quang tung hoành, trước một vài động phủ u tĩnh có đệ tử đang khoanh chân ngộ kiếm.
Diệp Tiểu Liên giới thiệu với bọn họ những động phủ này thường thường là chỗ ở của các trưởng lão Ly sơn, phiến lầu các có nhiều hồng phong chính là Hình đường, cao hơn mấy gian nhà đá lại là Kiếm đường, về phần mấy chục tiểu viện màu trắng trên nhai bình lại là Đệ Tử viện, mà đi phía trước...
“Đây là tảng đá gì vậy?”
Đường Tam Thập Lục chỉ vào một tảng đá vuông bên cạnh đường tựa như bị nước rửa ngàn vạn năm, lộ vẻ bóng loáng hỏi.
Khối đá vuông này từ hình dáng đến xem cũng không có điểm gì đặc thù, nhưng mơ hồ tỏa ra kiếm tức, rõ ràng không phải vật phàm.
Diệp Tiểu Liên nói: “Ly sơn tổ sư ban đầu mài kiếm ba trăm năm mới dùng kiếm ngộ đạo, nghe nói chính là dùng khối đá mài kiếm này.”
Đường Tam Thập Lục nói: “Nếu như tin đồn là thật, khối đá này thật đúng là bảo vật, không biết mang tới Tuyết Lão thành để đấu giá, có thể đổi được bao nhiêu tinh thạch .”
Diệp Tiểu Liên tức giận nói: “Ngươi cần suy nghĩ không phải là đổi được bao nhiêu tiền, mà là vấn đề nếu Ly Sơn kiếm tông toàn lực đuổi giết thì ngươi còn có thể sống mấy ngày đây.”
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt bất cần nói: “Chẳng qua chỉ đùa một chút, cần gì thật tình như thế.”
Nói xong lời này hắn đang chuẩn bị đi thẳng về phía trước, lại bị Diệp Tiểu Liên hô lên ngăn cản.
“Hiện tại khối đá này được gọi là Giải Kiếm thạch, bất kỳ người tu đạo nào bước vào Ly sơn chủ phong, cần bỏ kiếm lại ở chỗ này để tỏ vẻ tôn kính.”
Diệp Tiểu Liên nói: “Ngươi đi tới như vậy, sau đó gặp chuyện không may cũng chớ trách ta không cảnh báo.”
“Thật là lớn lối.”
Đường Tam Thập Lục đối với Ly Sơn kiếm tông vốn đã không có hảo cảm gì, hơn nữa hắn đã từng là người vô cùng kiêu ngạo, nói: “Ta không muốn bỏ kiếm, lại có thể thế nào?”
Diệp Tiểu Liên biết tính tình của hắn, không cố gắng thuyết phục hắn nữa, nói: “Không bỏ kiếm cũng được, nhưng cần chờ đệ tử Ly sơn trên đỉnh tới đón.”
Đường Tam Thập Lục cảm thấy rất phiền toái, cũng không tin sẽ có chuyện gì, cứ như vậy đi thẳng tới.
Thấy hình ảnh này, Trần Trường Sinh lắc đầu.
Thời điểm Đường Tam Thập Lục đi qua Giải Kiếm thạch, một đạo kiếm tức cũng không bén nhọn bỗng nhiên từ trong viên đá sinh ra.
Trên vỏ Vấn Thủy kiếm hiện lên một vệt ánh sáng, sau đó ông ông tác hưởng, tựa như đang đáp lại, lại như đang giải thích.
Sưu sưu sưu sưu, tiếng xé gió vang lên dày đặc, chỉ thấy trong mây mù sinh ra hơn mười vệt màu trắng.
Hơn mười thanh kiếm đi tới nơi này , lẳng lặng lơ lửng trên không trung, mũi kiếm sắc bén nhắm ngay vào Trần Trường Sinh đám người.