Đường Tam Thập Lục trực tiếp giơ tay kéo hắn lại, lắc đầu nói: “Không cần đi nữa.”
Trần Trường Sinh nhìn hắn một cái, hỏi: “Vì sao?”
Đường Tam Thập Lục vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Nha đầu tên là Sương nhi kia đem hôn thư trả lại, còn thay Từ Thế Tích gửi lại một câu cho ngươi, ta tin tưởng ngươi nghe xong câu này, có lẽ không còn muốn từ hôn, cho dù muốn từ hôn, cũng sẽ không đi tìm Giáo Hoàng đại nhân.”
“Nói cái gì?” Trần Trường Sinh hỏi.
Đường Tam Thập Lục nói: “Từ Thế Tích nói, nghe nói ngươi ban đầu từng nói với người trong phủ thần tướng, trừ phi Từ Hữu Dung gặp mặt tỏ vẻ muốn từ hôn, ngươi mới đồng ý. Như vậy bắt đầu từ tối nay, hôn ước giữa ngươi và Từ Hữu Dung, hắn người làm cha không còn muốn nhúng tay, không để ý tới nữa, nhưng nếu như ngươi muốn từ hôn, cũng phải gặp Từ Hữu Dung, chính miệng nói với nàng không cần cuộc hôn sự này.”
Trần Trường Sinh nghe vậy cảm thấy giật mình. Hắn chỉ là thiếu niên, làm sao bì kịp được đại nhân vật mưu mô thủ đoạn láu cá có thể nói là không biết xấu hổ như Từ Thế Tích, hoàn toàn không ngờ tới chuyện có thể phát triển như vậy. Hắn không thích Từ Hữu Dung, không có bất kỳ hảo cảm nào, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay cả chút tò mò cùng mong đợi xưa kia cũng đã không còn, nhưng nàng ở Thanh Đằng yến đưa tới lá thư kia, cũng bởi vì phong thư này, vô luận nàng chân thực dụng ý là gì, hắn cũng rất cảm tạ nàng, không muốn làm chuyện gì tổn hại đến nàng.
“Chẳng lẽ Từ Thế Tích nghĩ như vậy?” Hắn đem ý nghĩ của mình không có chút nào giữ lại nói cho Đường Tam Thập Lục, sau đó nhướng mày, lo lắng hỏi.
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: “Đừng so sánh tâm tư với loại người như Từ Thế Tích, ngươi năm nay mới mười lăm, nhăn mặt cau mày thế nào cũng không có vẻ thâm trầm, chỉ có chút nực cười vì tỏ vẻ thâm trầm thôi.”
Trần Trường Sinh hỏi: “Vậy hắn làm vậy là có ý gì?”
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, nói: “Ý tứ của Từ Thế Tích rõ ràng như thế, ngươi còn chưa nhận ra? Hắn hiện tại không muốn từ hôn, kiếm cớ đẩy trách nhiệm về phía của ngươi, muốn ngươi ngay trước mặt Từ Hữu Dung từ hôn mới được, rất rõ ràng, hắn kết luận một khi ngươi gặp mặt Từ Hữu Dung, thấy nữ nhi bảo bối của hắn, tuyệt đối không nói ra được hai chữ từ hôn.”
Trần Trường Sinh khó hiểu, hỏi: “Tại sao?”
Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của hắn, xác nhận hắn thật sự cho đến giờ vẫn không rõ, không khỏi thở dài, nói: “Bởi vì không có ai sau khi nhìn thấy diện mạo của Từ Hữu Dung, còn không muốn ở cạnh nàng.”
Trần Trường Sinh vẫn không hiểu, tiếp tục hỏi: “Tại sao?”
Đường Tam Thập Lục vô cùng tức giận, lại không biết nên giải thích đạo lý mà tất cả mọi người đều hiểu này như thế nào, một hồi lâu sau mới phun ra mấy chữ: “Bởi vì nàng xinh đẹp “
Tự nhiên không phải nguyên nhân đơn giản như vậy , nhưng đây là nguyên nhân đơn giản trực tiếp nhất mà Đường Tam Thập Lục trong khoảng thời gian ngắn có thể nghĩ đến, đại khái cũng có thể thuyết phục kẻ ngốc như Trần Trường Sinh nhất. Dĩ nhiên, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác cùng thẩm mỹ hoặc tương quan thất bại, cho nên hắn rất căm tức, thanh âm tự nhiên trở nên to lớn, sau hai chữ xinh đẹp là bạo phát, kết quả đêm sắc trước tàng thư quán đột nhiên sinh ra một đạo thác nước.
Chốc lát an tĩnh. Trần Trường Sinh lấy khăn tay, cẩn thận đem mặt mình lau một lần, sau đó đi tới tiểu lâu, bóng lưng rất tiêu điều, không biết qua thời gian bao lâu, mới xuất hiện lần nữa.
Đường Tam Thập Lục nhớ tới hắn thích sạch sẽ, rất chân thành nói lời xin lỗi.
Trần Trường Sinh tắm rửa xong, thần thanh khí sảng, lòng cũng không còn bụi bậm, phất tay ý bảo không sao, vẻ mặt lại có chút do dự, thấp giọng hỏi: “Nàng... thật sự rất đẹp?”
Đêm đó, các thiếu niên Quốc Giáo học viện thảo luận một phen kỹ càng, tại sao Đông Ngự thần tướng phủ bỗng nhiên thay đổi chủ ý, đồng ý hôn ước với Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh cho là, có thể bởi vì mình biểu hiện quá mức kinh diễm trong đại triêu thí, bị Đường Tam Thập Lục cười lạnh bác bỏ. Đường Tam Thập Lục cho rằng Từ Thế Tích biến chuyển thái độ hẳn là cùng thời cuộc cùng với phán đoán của người này đối với thời cuộc có liên quan.
Thế cục Đại Chu triều hôm nay đã đã có rất nhiều bất đồng với mấy năm trước, vô luận Thánh Hậu nương nương có nguyện ý hay không, nàng cuối cùng muốn bắt đầu suy nghĩ vấn đề đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ai, trước mắt đánh giá, khắp thiên hạ chư quận các vương gia cũng có cơ hội, Trần Lưu vương cũng có thể, nhưng Thiên Hải gia không có bất kỳ hi vọng nào.
Vẫn là câu nói kia, thần dân Đại Chu có thể tiếp nhận thống trị của nương nương , cũng tuyệt đối không muốn tiếp nhận thân nhân của nàng tiếp tục thống trị, rất nhiều người cũng đang đợi hoàng tộc họ Trần trở lại. Nhất là trong quá trình Trần Trường Sinh ở đại triêu thí dặm đạt được thủ bảng thủ danh, Giáo Hoàng đại nhân đã biểu hiện ra thái độ nào đó.
Từ Thế Tích là thân tín của Thánh Hậu nương nương , nhưng hắn cũng phải suy nghĩ tương lai cho thần tướng phủ —— Trần Trường Sinh cùng Quốc Giáo học viện rõ ràng đã được Giáo Hoàng đại nhân tán thành, có thể thông qua hôn sự này, đạt được ủng hộ lâu dài, cho dù không được , hắn cũng không hi vọng Trần Trường Sinh giữ lại quá nhiều địch ý đối với mình.
Nghe xong Đường Tam Thập Lục phân tích, Trần Trường Sinh cảm thấy rất có lý, nghĩ thầm đệ tử thế gia quả nhiên không giống mình, vừa quay đầu chuẩn bị hỏi ý kiến của Hiên Viên Phá, lại thấy thiếu niên Yêu tộc như một ngọn núi lớn đã lăn ra ngủ.
Năm giờ sáng sớm ngày hôm sau , Trần Trường Sinh đúng giờ tỉnh lại, đánh thức Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá, đi tới chỗ người gác cổng bắt đầu nướng thịt, đây là ngày hôm trước đã nói , cùng Kim Ngọc Luật ăn mừng.
Danh mục quà tặng cùng danh thiếp đều ở trong khố phòng của học viện, tạm thời không có ai tới quấy rầy an tĩnh của Quốc Giáo học viện, cho đến ngày xuân đã qua hơn nửa, tin tức truyền lưu nửa ngày ở trong thành Trường An mới đi đến nơi đây.
Một con heo nướng ăn được chỉ còn lại có bộ xương cùng hai cái răng nanh thật dài, giắt trên đống lửa, bộ dáng cực khó coi, mấy giọt mỡ theo thớ thịt, rơi vào đống than sắp tắp, phát ra tiếng vang tách tách, đem Đường Tam Thập Lục đang rung động im lặng giật mình tỉnh lại.
“Thu Sơn Quân làm chuyện kia đến cùng là chuyện gì? Lại Quốc Giáo nam bắc lưỡng đàn, Đại Chu triều đình cùng Bạch Đế thành cùng ban chiếu thư tỏ ra ngợi khen? Ngươi thủ bảng thủ danh còn không ấm tay, có thể bị so không bằng.”
Hắn nhìn Trần Trường Sinh thương hại nói, lại phát hiện Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, vẻ mặt rõ ràng cho thấy đã sớm biết chuyện này, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi đã biết chuyện này?”
Trần Trường Sinh nói: “Đêm qua ở Đông Ngự thần tướng phủ đã biết rồi.”
“Vậy ngươi đêm qua vì sao không nói với chúng ta?”
“Đã quên.”
Quốc Giáo học viện khu vực gác cổng hoàn toàn an tĩnh, chỉ có thanh âm giọt mỡ rơi xuống tro tàn.
“Tiêu thanh biệt tích nửa năm, thì ra hẳn là mai danh ẩn tích, theo tổ chức hắc bào lưu lại ở nhân gian, đuổi kịp tung tích Chu viên, bực này bản lãnh chiến công, quả thật rất giỏi.”
Kim Ngọc Luật trở lại trong phòng, hắn cầm lên tin tức nhận được từ Ly cung nói nói, tin tức trong đó tự nhiên so với nội dung truyền lưu khắp kinh đô nhiều rất nhiều, có chút ít cảm khái.
Đường Tam Thập Lục đứng về phe của Trần Trường Sinh, nghe lời này dĩ nhiên có chút không thoải mái, nhưng không cách nào phản bác —— Thu Sơn Quân dưới tình huống không có ngoại viện, cùng các cường giả trẻ tuổi Ma tộc tàn bạo cường hãn chí cực chu toàn nhiều ngày, cuối cùng thành công mở ra Chu viên, có thể tưởng tượng trải qua chiến đấu hung hiểm thậm chí là sinh tử khảo nghiệm như thế nào, đại triêu thí nhìn như kịch liệt, kì thực đối chiến bị nghiêm khắc quản chế căn bản không cách nào tới so với.
“Cái tổ chức kia?” Trần Trường Sinh liếc nhìn Kim Ngọc Luật.
Kim Ngọc Luật gật đầu, đến đây hắn mới hiểu được thì ra chuyện này lại cùng Lạc Lạc bị ám sát có liên quan, tên Ma tộc thích khách bị Tiết Tỉnh Xuyên bắt được, hẳn là một thành viên của tổ chức này.
“Chu viên rốt cuộc là gì?”
Đây là nghi vấn lớn nhất lúc này của ba tên thiếu niên Quốc Giáo học viện.
Trần Trường Sinh cùng Hiên Viên Phá thuở nhỏ sinh trưởng trong núi rừng hương dã, Đạo Tàng cũng không ghi lại chuyện này, mà Đường Tam Thập Lục là con cháu thế gia, nhưng cũng chưa từng nghe qua Chu viên, trong ký ức của hắn, hồi ức trước kia lão thái gia đem mình ôm ở trên gối uống rượu, cũng không nói hai chữ này.
“Học cung, hoặc là nói Thanh Diệp thế giới là tiểu thế giới của Giáo Hoàng đại nhân.”
Kim Ngọc Luật nghĩ đến tên người kia, vẻ mặt trong vô thức trở nên ngưng trọng, thậm chí có chút ít kính sợ: “Chu viên, chính là tiểu thế giới của Chu Độc Phu .”
Chu Độc Phu, người mạnh nhất toàn bộ đại lục một ngàn năm qua.
Vô luận Nhân tộc, Ma tộc hay là Yêu tộc, hoặc là thần bí bộ lạc sinh tồn ở cấm địa hiểm nguy, toàn bộ cộng vào, hắn vẫn là người mạnh nhất.
Rất nhiều năm trước, hắn phiêu nhiên đi xa, không còn tin tức, rất nhiều người cho rằng hắn đã chết, rất nhiều người cho rằng hắn đi thế giới khác, tóm lại hắn đã rời đi, không còn trở lại, chỉ để lại một cái tiểu thế giới.
Cái tiểu thế giới kia, chính là Chu viên.