Trần Trường Sinh biết lão sư của mình chuẩn bị làm gì, tự nhiên sẽ không ngăn cản hắn.
Cho dù hắn muốn ngăn cản, cũng không cách nào làm được.
Thương Hành Chu cầm thanh kiếm kia.
Thanh kiếm này kiểu dáng có chút cổ xưa, hoặc là nói cũ kỹ, ở trong mưa kiếm đầy trời rất tầm thường.
Ban đầu Trần Trường Sinh từ kiếm trì trong Chu viên mang ra hơn vạn thanh kiếm, cũng không chú ý tới thanh kiếm này.
Sau đó Quốc Giáo quyết định đem kiếm trả lại các tông phái sơn môn năm xưa, Ly cung phái ra rất nhiều vị giáo sĩ tư lịch vô cùng lão, kiến thức vô cùng rộng chịu trách nhiệm đăng ký danh sách cho kiếm, nhưng vẫn không có ai biết lai lịch của thanh kiếm này, bất quá bởi vì... thanh kiếm này quá tầm thường, cho nên cũng không có quá mức để ý.
Không biết lai lịch, tự nhiên không biết nên đưa về nơi nào, thanh kiếm này cứ như vậy lưu tại bên người của Trần Trường Sinh. Ở trong chiến đấu sau đó, thanh kiếm này tựa như các đồng bạn khác, thuận theo tâm ý của hắn, trở thành một phần của kiếm trận, trở thành một giọt trong mưa kiếm.
Vẫn là tầm thường như vậy.
Cho tới hôm nay, Thương Hành Chu cầm lấy thanh kiếm này.
Ánh sáng bị cành lá thiên thụ che đậy trở thành một mảnh âm u, đột nhiên sáng lên, tựa như có thêm một vầng mặt trời.
Thanh kiếm kia tỏa ra chói mắt vô cùng tia sáng.
Thanh kiếm này là Thiền kiếm của Phật tông.
Kiếm tên Đại Nhật Như Lai.
Phật tông đã sớm mất đi, vô luận Đạo Tàng hay là trên điển tịch dân gian đều không có gì ghi chép lại.
Ai còn có thể nhận ra thanh kiếm này đây?
Đương kim đại lục chỉ có ba người biết lai lịch của thanh kiếm này.
Hai người trong số đó lúc này hẳn là đang giằng co trên cánh đồng tuyết phương bắc của Thiên Lương quận.
Chỉ có Thương Hành Chu có ở đây.
Hắn ở trong mưa kiếm đầy trời liếc một cái đã thấy được thanh kiếm này, sau đó hái xuống thanh kiếm này.
Phật tông tu chính là tâm, Thiền kiếm định đúng là tâm.
Nếu nói Đại Nhật Như Lai, chính là theo tâm mà tới, là tâm kiếm thực sự.
Tây Trữ một miếu tu cũng chính là tâm ý.
Có thể tưởng tượng, thanh kiếm này rơi vào trong tay Thương Hành Chu sẽ đáng sợ đến cỡ nào.
Vị Thánh Quang thiên sứ kia cảm thấy nguy hiểm, phát ra một tiếng lôi minh trầm thấp, muốn đánh bay thần hồn của Bạch Đế, dùng toàn lực để ứng đối.
Một đạo tàn ảnh màu xanh xẹt qua bầu trời.
Đó là đạo y của Thương Hành Chu.
Bạch Đế thần hồn dần dần tản đi.
Một đạo máu tươi màu vàng từ trước ngực Thánh Quang thiên sứ tóe ra.
Hắn không thể tránh được một kiếm này của Thương Hành Chu, thân thể bị xuyên qua.
Một kiếm này không biết lên từ nơi nào, một đi không về.
Ai có thể tránh được đây?
...
...
Vách núi một mảnh tĩnh mịch.
Thánh Quang thiên sứ cúi đầu nhìn về lỗ hổng trên ngực mình, trên mặt toát ra vẻ thống khổ.
Máu màu vàng càng không ngừng trôi rơi, mang đến rất nhiều dị tượng.
Mặt đất bị huyết thủy làm ướt nhẹp, bỗng nhiên sinh ra rất nhiều cỏ xanh, trong cỏ có hoa trắng thánh khiết.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung không quá mức vui sướng, ngược lại cảm thấy thân thể có chút hàn lãnh.
Bọn họ đã thấy được một kiếm kia.
Một kiếm này thật là đáng sợ.
Hoặc là nói Thương Hành Chu thật là đáng sợ.
Kiếm của hắn hoàn toàn theo tâm ý mà đi, chân chính làm được linh dương sơ giác, thiên ý khó dò.
Ai có thể tránh được một kiếm như vậy?
Cho dù Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung song kiếm hợp bích, đối mặt với kiếm như vậy, cũng chỉ có thể nhận lấy cái chết.
Bọn họ cảm nhận được lạnh lẽo, dĩ nhiên không chỉ bởi vì suy luận, còn là bởi vì lúc này Thương Hành Chu nhìn về Trần Trường Sinh.
Đúng vậy, Thương Hành Chu không để ý tới Thánh Quang thiên sứ nữa, cũng không có liếc mắt nhìn nhiều hơn nữa.
Hắn cầm Đại Nhật Như Lai Kiếm, lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh.
Không ai biết lúc này hắn đang suy nghĩ gì, hắn chuẩn bị làm gì.
Nhưng có thể xác định chính là, ở trong mắt Thương Hành Chu, Thánh Quang thiên sứ bị chính mình đánh trọng thương đã không còn bất cứ uy hiếp gì nữa.
Như vậy dõi mắt khắp hai bờ Hồng hà, ai là uy hiếp hắn muốn diệt trừ nhất?
Những chuyện xảy ra trong mấy năm quá khứ, đã sớm chứng minh.
Hồng hà rộng lớn sinh ra vô số bọt sóng.
Bạch Đế cũng không đến, nhưng hắn thu hồi tầm mắt nhìn về thiên không phía tây, nhìn bờ bên kia một cái.
Mắt của hắn chỉ có màu trắng, nhìn có chút sát nhân, cực kỳ giống gió tuyết rét lạnh nhất, dữ dằn nhất.
Thương Hành Chu không nhìn Trần Trường Sinh nữa, quay đầu trông qua.
Cách nước sông thao thao, hai vị Thánh Nhân cường đại nhất đương kim đại lục cứ như vậy nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời, trọc lãng ngập trời, âm phong gào rít giận dữ, gió mây đại động.
Thế cục biến hóa quá mức đột nhiên.
Một khắc trước, Thương Hành Chu cùng Bạch Đế liên thủ giết chết một vị Thánh Quang thiên sứ, làm một vị khác trọng thương.
Một khắc sau, bọn họ bắt đầu giằng co.
Chỉ bởi vì Thương Hành Chu nhìn Trần Trường Sinh một cái ư?
Hay bởi vì nguyên nhân sâu xa hơn nữa?
Trần Trường Sinh nghĩ mãi vẫn không rõ, cũng không tiếp tục suy nghĩ.
Vị Thánh Quang thiên sứ kia mặc dù bị Thương Hành Chu một kiếm xuyên qua, người bị thương nặng, nhưng cũng chưa hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.
Nếu để cho hắn còn sống rời đi, Nhân tộc Bắc Phạt Ma tộc sắp tới, tất nhiên sẽ gặp phải một đối thủ rất đáng sợ.
Hoặc là kiếm của Thương Hành Chu một khắc sau sẽ xuyên qua lồng ngực của hắn, hắn cũng muốn ngăn cản mọi chuyện như vậy phát sinh.
Nhưng, Từ Hữu Dung kéo ống tay áo của hắn.
Thánh Quang thiên sứ huy động cánh chim, hóa thành một đạo lưu quang, hướng phương bắc mà đi.
Trần Trường Sinh biết mình không còn kịp nữa.
Thương Hành Chu cùng Bạch Đế vẫn giằng co.
Người duy nhất có thể đuổi kịp Thánh Quang thiên sứ lúc này chính là Từ Hữu Dung.
Thánh Quang thiên sứ đã bị thương quá nặng, hẳn không phải đối thủ của nàng.
Vấn đề là nếu như nàng rời đi, Trần Trường Sinh phải làm sao bây giờ?
Cho dù song kiếm hợp bích, bọn họ cũng không phải đối thủ của Thương Hành Chu, nhưng vốn so với riêng mình tham chiến mạnh hơn quá nhiều.
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung, nói: “Bạch Đế sẽ không để cho ta chết.”
Từ Hữu Dung nói: “Ta cũng sẽ không.”
Thương Hành Chu nhìn Bạch Đế ở bờ bên kia, trên mặt lộ ra nụ cười khó có thể nắm bắt, sau đó nói một câu nói.
“Chu Sa, giết hắn đi.”
Nghe được câu này, Bạch Đế vẻ mặt khẽ biến.
Trần Trường Sinh giật mình.
Một vị thiếu nữ áo đen từ trong thụ động phía trên đi ra.
Sợi xích sắt đem nàng cùng cả ngọn núi này khóa lại, chẳng biết lúc nào đã bị giải khai.
Trần Trường Sinh giờ mới hiểu được vì sao lúc trước cảm thấy vách núi này có chút quen mắt.
Hắn nhìn về Từ Hữu Dung.
Từ Hữu Dung cười cười.
Cho nên hắn hiểu được nhiều chuyện hơn.
Vì sao thời điểm lúc trước bị Thánh Quang thiên sứ đẩy vào tuyệt cảnh, nàng còn bình tĩnh như thế.
Vì sao lúc trước nàng nói với hắn, ít nhất nên đem kế hoạch nói cho người kia.
Sau đó hắn hiểu được tình hình bây giờ.
Thương Hành Chu bố trí bố cục này, chính là muốn giết chết hai Thánh Quang thiên sứ.
Bạch Đế vì nguyên nhân nào đó không muốn vị Thánh Quang thiên sứ cuối cùng này cũng bị giết chết.
Dĩ nhiên, hắn cũng không muốn Trần Trường Sinh chết.
Cho nên Thương Hành Chu cùng Bạch Đế từ đồng bạn bỗng nhiên biến thành đối thủ.
Nhưng Bạch Đế không ngờ, Thương Hành Chu đã sắp xếp người tiễn đưa cuối cùng cho Thánh Quang thiên sứ.
Về phần... Thương Hành Chu rốt cuộc có muốn giết chết hắn hay không.
Vấn đề này không nghĩ cũng được.
Tiểu hắc long nhìn về Trần Trường Sinh.
Mặc dù Thương Hành Chu giải cứu nàng, nhưng nàng vẫn chỉ nghe lời của Trần Trường Sinh.
Bởi vì nàng là người thủ hộ của hắn.
Thương Hành Chu không nói gì, lộ vẻ rất bình tĩnh.
Bởi vì hắn rất hiểu học sinh của mình, biết ngay tại lúc này Trần Trường Sinh sẽ lựa chọn thế nào.
Trần Trường Sinh không do dự, nói: “Đi đi.”
Cuồng phong gào thét, thanh diệp bay loạn, bóng dáng hắc y thiếu nữ đã biến mất.
Trên tầng mây cao cao, vị Thánh Quang thiên sứ trọng thương kia vòng qua vết nứt bị Hạo Thiên Kính cắt ra, chuyển ngoặt bay về hướng bắc.
Bỗng nhiên, hắn thấy được một tòa sơn mạch màu đen liên miên hơn mười dặm.
Tựa như Lạc Tinh sơn mạch bỗng nhiên từ mặt đất đi tới bầu trời.