Khổng tước tên là Nam Khách, vừa có tên là việt điểu, bình thường miêu tả thiên phú huyết mạch thường dùng cách gọi phía sau.
Máu đang chảy trong huyết quản của Nam Khách chính là chân huyết của việt điểu. Loại máu này hàn lãnh thấu xương, gặp gió thì hóa băng sương, so với công pháp của Tuyết Sơn phái nơi tây bắc không biết thiên nhiên cường đại hơn bao nhiêu lần, trừ máu huyền sương cự long, khó tìm được vật chí hàn tương tự trên thế gian này, mà điểm đáng sợ nhất trong máu việt điểu chính là loại máu này ẩn chứa kịch độc, cho dù là yêu thú cường đại nhất cũng khó lòng đối kháng.
Huyết thủy màu ban lan từ cổ tay Nam Khách chảy tới trên chuôi kiếm, sau đó chảy sang Ngô Đồng trường cung, nếu là người bình thường thì đã chết ngay trong thời khắc đó, nhưng Từ Hữu Dung thì không, nàng không bị máu của Nam Khách đóng băng thành tượng đá, cũng không nhiễm độc tố bên trong, bởi vì nàng là Thiên Phượng chuyển thế, trong thân thể của nàng có chân huyết của Thiên Phượng, máu của nàng có vô cùng quang nhiệt, có thể thiêu đốt tất cả.
Chiến đấu trên đỉnh mộ dụ lúc này đã đến giai đoạn cuối cùng, Từ Hữu Dung cùng Nam Khách cuối cùng đã bắt đầu thi đấu thiên phú huyết mạch, ở trong chiến đấu phía trước, các nàng đã chứng minh, vô luận tu vi cảnh giới, cường độ ý chí thần thức hay là phương diện kiếm chiêu tài bắn cung, trình độ cơ hồ hoàn toàn giống nhau, như vậy đành phải xem máu người nào có thể thiêu đốt hay là đóng băng thế giới này.
Ở Ma vực ở thế giới nhân loại cùng với ở Bạch Đế thành bên cạnh Hồng Hà, trong vô số truyền thuyết, phượng hoàng chính là vua của bách điểu, theo đạo lý mà nói, Từ Hữu Dung ở trong trận chiến thiên phú huyết mạch này có lẽ sẽ giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng không nên quên, ở trong vô số truyền thuyết, luôn luôn có một con khổng tước kiêu ngạo lạnh lùng nhìn bách điểu thế giới, khổng tước cũng chưa bao giờ nghe theo ý chỉ của phượng hoàng.
Nếu như phượng hoàng thật sự dễ dàng chiến thắng khổng tước, khổng tước làm sao dám không nghe lệnh, còn có thể có được lãnh ngạo cùng tự do của mình? Điều này nói rõ một sự thực hiển nhiên, khổng tước cùng phượng hoàng chênh lệch lớn nhất là khí chất cùng thế giới quan bất đồng mang đến lựa chọn bất đồng, mà huyết mạch cường đại thật ra đã rất gần nhau.
Máu của Từ Hữu Dung cùng Nam Khách tiếp tục chảy, nhuộm loạn chuôi kiếm cùng thân kiếm cùng với thân cung, sau đó rơi vào trên mặt đá giữa hai người, tảng đá cứng rắn nhanh chóng bốc cháy lên.
Cả đỉnh mộ dụ bắt đầu thiêu đốt, vô luận là thánh hỏa quang minh kim hoàng sắc, hay là băng hỏa hàn lãnh ban lan u ám, cũng đều là ngọn lửa, tựa như có thể đem linh hồn đốt cháy.
Hai đạo khí tức vô cùng cường đại, theo hai loại huyết mạch cao quý mà lãnh ngạo đối kháng mà không ngừng dâng lên, hư cảnh do lão giả đánh đàn bố trí đã không có cách nào chống đở, cùng với vô số tiếng nứt vỡ dày đặc vang lên, biến thành vô số phiến ngọc lưu ly trong suốt, sau đó biến mất trong bầu trời đêm.
Một đạo quang ba từ trong thân thể Từ Hữu Dung cùng Nam Khách tỏa ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt mộ dụ sơn lĩnh ngoài mấy trăm dặm trong bóng đêm bị chiếu sáng như ban ngày, phiến thảo nguyên rộng lớn phía trước ngọn núi đột nhiên sáng lên, nhất là bên ngoài, cỏ dại cũng bắt đầu chân chính thiêu đốt, thanh âm nhỏ vụn mà âm trầm đáng sợ sâu trong thảo nguyên chợt biến mất, vô số cường đại yêu thú ẩn thân trong đó, cảm giác được từ đỉnh núi quang ba ẩn chứa hai đạo khí tức vô cùng cao quý cường đại, không dám có chút vọng động.
“Thật sự rất giỏi.” Lưu Uyển Nhi nhìn phương hướng mộ dụ rung động cảm thán.
Đôi vợ chồng Ma Tướng đã ở bên ngoài thảo nguyên phòng ngừa Chiết Tụ cùng Thất Gian trốn ra, sau khi đã ăn cơm tối đang rửa chén, không ngờ tới đỉnh núi nơi xa đang phát sinh một cuộc chiến đấu đáng sợ như thế.
Đằng Tiểu Minh cầm chén bỏ vào bên trong quang gánh, hỏi: “Chúng ta có phải qua đó hỗ trợ hay không?”
Lấy cường độ thần thức của bọn hắn, có thể rõ ràng cảm giác được trình độ kịch liệt của cuộc chiến đấu trên đỉnh mộ dụ , ngọn lửa kim hoàng sắc đến từ Thiên Phượng chân huyết thật sự quá mức sáng ngời.
“Không còn kịp rồi.” Lưu Uyển Nhi lắc đầu nói: “Hơn nữa Điện hạ không thích chúng ta làm điều thừa, nếu quân sư đại nhân nói Từ Hữu Dung chắc chắn phải chết, như vậy nàng tất nhiên sẽ chết.”
Hư cảnh đem sơn đạo cô thanh trên đỉnh mộ dụ cùng Chu viên thế giới ngăn cách đã bị phá, hắc long tung bay cực cao trong bầu trời đêm, lúc này mới lần đầu tiên chân chính thấy cảnh tượng phía dưới. Nàng thế mới biết thì ra Từ Hữu Dung cũng sớm đã rời đi, trận chiến số mệnh kia đã sớm bắt đầu.
Lúc này Chu viên có rất nhiều người đã chú ý tới cuộc chiến trên đỉnh mộ dụ, mặc dù không thấy rõ chi tiết, không biết ai đang chiến đấu với ai, nhưng ngọn lửa cuồng bạo thiêu đốt cùng với khí tức kinh khủng cường đại trong ngọn lửa mơ hồ truyền tới trên đỉnh núi, đủ để khiến bọn họ động dung mà rung động.
Hắc long không như thế. Nàng mắt nhìn xuống hai thiếu nữ trên đỉnh núi, đồng tử dựng thẳng ẩn chứa thần thái rất lạnh lùng lạnh nhạt, thậm chí mơ hồ có chút khinh thường, nếu nàng bây giờ không phải một luồng ly hồn, mà là chân thân tới đây, đừng nói là nhị nữ trên đỉnh núi chiến đấu náo nhiệt hơn nữa, nàng chỉ thở một hơi, sợ rằng ngọn lửa này sẽ dập tắt.
“Thế giới nho nhỏ, hai con chim nhỏ đùa lửa, đúng là con kiến ba hoa đòi đi đại quốc, kiến càng đòi lay động cổ thụ.”
Nàng châm chọc nghĩ tới những câu này, nhưng một khắc sau chợt phát hiện, đỉnh mộ dụ chút ít máu và lửa đang thiêu đốt, toát ra khí tức lại làm cho nàng cũng có chút cảnh giác... Thì ra hai thiếu nữ này không phải con chim nhỏ bình thường, nếu như huyết mạch của các nàng hoàn toàn thức tỉnh, có thể cùng nàng đứng cùng cấp bậc.
Trên đỉnh mộ dụ, hai đạo máu tươi cao quý nhưng khí tức tuyệt đối bất đồng hòa vào nhau, hai ngọn lửa phát sáng u ám bất định cũng hòa vào nhau, nếu nói huyết hỏa giao hòa, cũng chính là như thế. Lướt qua ngọn lửa cùng kiếm cung nặng nề, tầm mắt của Từ Hữu Dung cùng Nam Khách gặp nhau, tinh thần thế giới mơ hồ tương thông.
Chỉ trong nháy mắt, Từ Hữu Dung đã thấy rất nhiều hình ảnh, đó là hình ảnh trong Tuyết Lão thành, hình ảnh trong Ma cung, cùng với màn màn hình ảnh thiếu nữ đi hái rau lợn kia dần dần trưởng thành.
Ngược lại, Nam Khách nhìn thấy hình ảnh cũng rất ít, chỉ thấy được cây cầu đá nhỏ phía ngoài Đông Ngự thần tướng phủ, tơ liễu dưới cầu, cùng với sân trường Thanh Diệu Thập Tam ti.
Nam Khách không hề che giấu, nàng lạnh lùng mà cao ngạo, không sợ bất luận kẻ nào, cho dù để đối thủ như Từ Hữu Dung thấy nội tâm chân thật của mình, mà chẳng biết tại sao, Từ Hữu Dung theo lý càng thêm quang minh những năm qua tu hành, không biết vô tình hay cố ý ở phía ngoài thế giới tinh thần của mình phủ lên rất nhiều tấm màn che.
“Phượng hoàng quả nhiên là sinh vật dối trá nhất, muốn trở thành chúa tể hủ hủ trên vương tọa, sẽ phải sống không phóng khoáng như ngươi hay sao? Như thế chẳng bằng dứt khoát chết đi.
Nam Khách nhìn ánh mắt của nàng, trong tinh thần thế giới tương thông lạnh lùng nói.
Từ Hữu Dung không nói tiếp, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn đồng quy vu tận cùng ta sao?”
Nam Khách vẻ mặt hờ hững nói: “Ta không sợ chết, ngươi sợ chết, cho nên nếu như cùng chết, kẻ chết trước nhất định là ngươi.”
Từ Hữu Dung khẽ nhíu mày, nàng không thích phương thức chiến đấu như vậy, cũng không thích cách Nam Khách nói chuyện, nàng nhận thức sinh tử là đối tượng đáng để kính sợ, không nên nói tới một cách khinh mạn như thế.
Nam Khách quan sát nàng nói: “Nhân loại các ngươi vốn tin tưởng vào câu nói nhảm kia: năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng, đã như vậy, ngươi lại càng không dám chết, bởi vì trên vai của ngươi còn có rất nhiều trách nhiệm.”
Từ Hữu Dung bình tĩnh hỏi: “Vậy còn ngươi? Thân là Công chúa Ma tộc, chẳng lẽ không cần phải gánh trách nhiệm?”
Nam Khách ánh mắt hờ hững nói: “Ta có vài chục huynh đệ tỷ muội, trách nhiệm mà ta cần gánh vác là cực ít, trừ khát vọng của bản thân cùng kỳ vọng của lão sư.”
Từ Hữu Dung trầm mặc một lát rồi nói: “Phụ thân của ngươi biết chuyện này chứ? Nếu hôm nay ngươi chết ở Chu viên, lão sư ngươi cùng phụ thân ngươi sẽ không phát sinh chuyện gì hay sao?”
Rất đơn giản đối thoại, nói chính là sinh tử và trách nhiệm, nhưng không có biện đạo lý, chỉ muốn làm cho đối phương biết mình là không sợ chết đến mức nào, còn đối phương tất nhiên hẳn là có lý do sợ chết.
Lần nói chuyện này phát sinh ở tinh thần thế giới tương thông, công kích cũng là tinh thần.
Rất rõ ràng, những lời sau khi trải qua suy tư của Từ Hữu Dung, không có bất kỳ hiệu quả, Nam Khách vẻ mặt vẫn hờ hững, đối với sinh tử của mình cùng tương lai của Ma tộc không thèm để ý chút nào.
“Thần tộc phải cần đời sau cường đại cùng với vinh quang thắng lợi, chỉ cần ta có thể giết chết ngươi, chứng minh huyết mạch của Thần tộc vĩnh viễn là cao quý nhất , phụ hoàng hắn làm sao có thể bi thương thất vọng? Hắn sẽ cao hứng làm mấy trường thơ khắc lên bia mộ của ta.”
Nói xong câu đó, Nam Khách bước về phía trước một bước, cặp mắt hờ hững vô cùng kiên định, hai tay nắm chuôi kiếm, tốc độ máu chảy đột nhiên tăng nhanh.
Theo nàng bước ra một bước, nơi nào đó trên vách núi ngoài mấy trăm trượng xuất hiện một vết nứt, một khối nhai thạch phương viên mấy trượng sụp đổ xuống vực sâu.
Nam Thập Tự Kiếm càng thêm sáng ngời, một đạo phía trước người của nàng, phảng phất tinh hà chân chính, một đạo phía sau lưng nàng, như khổng tước xòe đuôi, ngăn trở mưa tên bốn phương tám hướng đánh tới.
Dòng máu hàn lãnh mà ban lan hóa thành vô số ngọn lửa, ở trên đỉnh núi mãnh liệt thiêu đốt. Ánh mắt của nàng hờ hững như cũ, phảng phất không cảm giác được đau đớn, cũng không có bất kỳ sợ hãi đối với tử vong.
Nàng nhìn vào mắt Từ Hữu Dung, ở tinh thần thế giới nói ra: “Ngươi quả thật rất mạnh, muốn giết ngươi, dĩ nhiên phải chảy thêm nhiều máu.”
Vẻ mặt Từ Hữu Dung vẫn lặng yên như cũ, nhìn không thấy uể oải, nhưng liên tục hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, bôn ba trong sơn dã dùng thánh quang cứu thương, thật ra nàng đã rất mệt mỏi.
Làm sao mới có thể chiến thắng Nam Khách đã điên cuồng?
Chỉ có thể lấy máu đổi máu.
Ý niệm vừa động, trong bàn tay nàng nắm trường cung, máu tươi tựa như nước suối trào ra. Thánh khiết kim sắc hỏa diễm mãnh liệt thiêu đốt, để cho đỉnh núi hàn lãnh kịch liệt một lần nữa trở nên ấm áp .
Đạo khí tức thánh khiết mà cường đại từ trong thân thể của nàng liên tục không ngừng phóng thích ra ngoài.
Hai đạo khí tức cường đại đối chọi lẫn nhau, từ đỉnh mộ dụ phóng vào bầu trời đêm.
Chỉ nghe nơi nào đó xa xôi truyền đến một tiếng vang nhỏ, một mảnh mặt cong phảng phất trong suốt sâu trong bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một vết rách, sau đó có một đạo lưu tinh rơi xuống.
Nơi này là Chu viên, lưu tinh hẳn cũng không phải lưu tinh thực sự, nhưng cũng không phải là Ngô Tiễn. Đạo lưu tinh kia rơi vào một nơi nào đó trong mộ dụ của Chu viên, chỉ nghe được oanh một tiếng nổ, cả ngọn núi cũng bắt đầu run rẩy —— mộ dụ một mảnh vách núi hoàn toàn sụp xuống.
Từ Hữu Dung cùng Nam Khách nhìn lẫn nhau, không để ý đến.
Máu tươi của các nàng càng không ngừng chảy ra, khí tức không ngừng tăng lên.
Trong bầu trời đêm vang lên càng ngày càng nhiều tiếng vỡ, sinh ra càng ngày càng nhiều lưu tinh, rơi xuống mộ dụ.