Học cung trong Thanh Diệp thế giới, không biết ngày đêm, người bên trong cũng rất khó cảm nhận được thời gian trôi qua, không biết thế giới chân thực bên ngoài đã tới ngày thứ hai.
Sắp tới giữa trưa, đám người bán hàng rong tranh thủ cơ hội ra sức gào thét, lấy cột đá làm giới tuyến, phía ngoài giới tuyến náo nhiệt tới cực điểm, mùi thơm hoa quế cao nổi bật nhất trong các mùi thức ăn.
Dân chúng đến xem đại triêu thí vây quanh bên ngoài Ly cung, nghị luận tin tức mới nhất thỉnh thoảng từ trong cung truyền ra, mọi người không cách nào thấy được hình ảnh kích động nhân tâm ở hiện trường đại triêu thí, nhưng tâm tình không hề ảnh hưởng, không khí vẫn rất nhiệt liệt, nhất định phải nói là công lao không nhỏ của các tiên sinh kể chuyện.
Trên đường phố ngoài Ly cung, cứ khoảng mười trượng sẽ gặp một quán trà nhỏ, trước cửa hàng đặt một cái bàn, tiên sinh kể chuyện mặc trường sam hoặc áo bông đứng trước bàn, nước bọt văng tung tóe, khua tay múa chân, không ngừng miêu tả chuyện đã xảy ra trong học cung, cũng không biết tiên sinh kể chuyện cùng với lão bản có quan hệ với người nào trong Ly cung, chuyện mới xảy ra một khắc trước ở hiện trường đại triêu thí, một khắc sau đã trở thành nội dung kể chuyện, hơn nữa không có quá nhiều chi tiết sai khác.
Góc tây nam có một gian trà lâu tương đối thanh tĩnh, trang trí có chút thanh nhã, nhưng trà lâu hôm nay cũng không thể thoát tục, chuyên môn mời tiên sinh kể chuyện ngồi trong nội đường, hơn nữa còn dùng rất nhiều tiền để mua tin tức mới nhất từ Ly cung, chỉ thấy vị tiên sinh kể chuyện trung niên dung mạo thanh quắc gõ vang mảnh gỗ, nói: “Nghe nói Khúc Giang trong trẻo có thể soi gương, chư vị thí sinh thi triển bản lãnh của mình, hoặc đạp nước vượt sông, hoặc thân hóa mây bay, để vị thiếu niên của Quốc Giáo học viện kia rơi xuống cuối cùng, trong lúc nhất thời hai bờ sông yên lặng như tờ, cũng muốn xem xem thiếu niên kia sang sông như thế nào, không ai ngờ tới, chỉ nghe chân trời truyền đến một tiếng hạc kêu, bạch hạc trở về.”
Nói đến đây, người kể chuyện lại gõ vang mảnh gỗ, để trà khách ngưng thần chăm chú kinh ngạc một lần, sau đó chậm rãi tự nói: “Lúc ấy hai bờ Khúc Giang có gần trăm thí sinh, đều trợn mắt hốc mồm như chư vị, chư vị bị tiểu lão nhi làm cho kinh ngạc , những thí sinh kia lại bị bạch hạc làm cho kinh hãi. Vì sao? Bởi vì sau một khắc, vị thiếu niên của Quốc Giáo học viện kia hẳn là không nói hai lời, lật vạt áo trước, ngồi lên phía sau lưng bạch hạc, đằng vân bay lên, hướng bờ bên kia bay tới, thật sự là cưỡi hạc xuống giang nam, cảnh này kỳ diệu tới mức nào.”
Trong trà lâu vang lên tiếng nghị luận xôn xao.
Người kể chuyện cười nói: “Chư vị không cần phải nghị luận, phải biết rằng những thí sinh tham gia đại triêu thí , vô luận là trong tông phái hay trong học viện, nói vậy đều gặp qua tiên cầm dị thú, nhưng vì sao bọn hắn kinh ngạc như thế? Bởi vì không có ai ngờ đến có thể dùng biện pháp này để sang sông, càng làm bọn hắn khiếp sợ chính là, bạch hạc này cũng không phải là bạch hạc bình thường, mà là bạch hạc của Đông Ngự thần tướng phủ ở kinh đô Đại Chu.”
Trong lầu tiếng nghị luận càng tăng lên, rất nhiều dân chúng kinh đô đều biết, Đông Ngự thần tướng phủ có nuôi bạch hạc, chẳng qua những năm gần đây ít khi thấy được, lại có người nhớ lại hôn ước gây xôn xao khắp nơi, không khỏi rất là tò mò vì sao bạch hạc nguyện ý chở thiếu niên của Quốc Giáo học viện kia qua sông.
“Chư vị nếu còn không quên, cũng nên biết được, con bạch hạc này đã theo Từ tiểu thư xa đi tới Thánh Nữ phong ở phía nam, tại sao bỗng nhiên xuất hiện tại kinh đô cách xa vạn dặm? Chẳng lẽ Từ tiểu thư thật sự nhận vị thiếu niên của Quốc Giáo học viện kia làm hôn phu? Bốn vị đồ đệ của Ly Sơn kiếm tông có mặt nơi đây lại sẽ có phản ứng gì?”
Nói đến chỗ này, tiên sinh kể chuyện ho nhẹ hai tiếng, nâng chung trà lên uống một hớp trà nóng. Trong lầu trà khách hiểu được hành động này có ý gì, mặc dù có mội hai người khách căm tức nói, đây đã là chuyện hôm qua, sao hôm nay còn nói để gạt tiền, nhưng đại đa số vẫn đàng hoàng trả tiền trà.
Tiên sinh kể chuyện thấy số lượng tiền trong mâm, rất hài lòng, hắng giọng một cái, bắt đầu tiếp tục kể chuyện đại triêu thí, trà khách hết sức chuyên chú địa nghe, không có ai chú ý tới, một vị trung niên nhân mang nón lá đem trà trong chén uống cạn, đi ra khỏi trà lâu. Trung niên nhân này kéo nón lá xuống cực thấp, thấy không rõ mặt mày, sau khi ra khỏi trà lâu lẫn vào đám người trên đường phố, chỉ thoáng chốc đã biến mất không thấy gì nữa.
Qua đoạn thời gian, trung niên nhân xuất hiện tại một gian khách sạn cách Ly cung về phía nam bốn dặm, hắn từ trong lồng ngực móc ra hai viên đan dược đỏ sẫm nuốt vào, thống khổ ho khan, rốt cục chế trụ thương thế bên trong cơ thể, đi tới trên giường nằm xuống, nón lá đặt sang một bên, tóc đen mơ hồ có hai chỗ nổi lên.
Tới giữa trưa, việc làm ăn của tất cả trà lâu trà phô cũng trở nên tốt hơn, chỉ có tiên sinh kể chuyện đã không còn hấp dẫn người ta như trước, bởi vì đại triêu thí văn thí thành tích chính thức công bố, chưởng quỹ hoặc tiểu nhị các trà lâu trà phô đi tới Ly cung sao chép trở về, bắt đầu công bố cho trà khách.
Văn thí xếp hạng cuối cùng một thí sinh Trích Tinh học viện tên là Trương Thính Đào, dân chúng không có chút ấn tượng nào đối với danh tự này, tự nhiên cũng không có quá nhiều nghị luận, chỉ cười nhạo vài câu, rồi hướng Trích Tinh học viện xử lý học tôn công kích một hồi rồi chấm dứt. Hiên Viên Phá xếp hạng rất thấp, Đường Tam Thập Lục xếp thứ bảy, Trang Hoán Vũ đứng thứ sáu, bốn vị thư sinh Hòe viện thành tích vô cùng tốt, hẳn là toàn bộ đều trong mười thứ hạng đầu, dĩ nhiên, mọi người chú ý nhất vẫn là hai cái tên đứng đầu —— Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh chia ra xếp hạng vị trí đầu cùng thứ hai, hơn nữa bên cạnh tên của hai người đều có ghi chú: ưu dị.
Nhìn đại triêu thí văn thí thành tích cuối cùng, các khách xem nghị luận xôn xao, sách sách xưng kỳ, hướng về phía tên Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh chỉ chỏ, than thở không dứt. Có du khách ngoài quận đặc biệt tới kinh đô xem đại triêu thí đối với chuyện này cảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm mặc dù xếp hạng cao nhất, nhưng sao lại khen ngợi như thế?
Có dân chúng kinh đô giải thích đối với những người này, đại triêu thí văn thí từ trước đến giờ chỉ xếp thứ hạng, chỉ có bài thi cực kỳ ưu tú mới có thể cố ý ghi chú rõ ưu dị, mà cực kỳ ưu tú bình thường chính là chỉ hoàn toàn đúng. Bên cạnh tên của Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh đều chú ưu dị, như vậy nói rõ bọn họ giải bài thi có thể nói là hoàn mỹ. Phải biết rằng đây không phải chuyện hiếm thấy bình thường, đã rất nhiều năm, đại triêu thí không có xuất hiện tình huống như thế .
Các du khách ngoài quận tới giờ mới hiểu được đạo lý trong đó, rồi lại cảm thấy nghi ngờ, nếu hai thí sinh văn thí thành tích đều ưu dị, hẳn là toàn bộ chính xác, như vậy như thế nào phân ra cao thấp? Tại sao Cẩu Hàn Thực xếp hạng đầu, Trần Trường Sinh chỉ có thể đứng thứ hai?
Vấn đề này không người nào có thể giải thích, dân chúng kinh đô kiến thức rộng rãi , đối với chuyện này cũng rất tò mò, giống như trước không giải thích được , chỉ có chút ít giám khảo Ly cung chịu trách nhiệm duyệt lại mới rõ.
Văn thí quan chủ khảo nhìn giáo sĩ vẻ mặt lạnh xuống, rõ ràng cho thấy tới tìm phiền toái, nghĩ thầm giáo khu xử cho dù không cam lòng Trần Trường Sinh không có đạt được thứ nhất, làm sao biểu hiện rõ ràng như thế?
Nhưng giáo khu xử dưới sự thống ngự của Mai Lý Sa giáo chủ đại nhân, một năm qua cường thế dị thường, mặc dù quan chủ khảo văn thí vị trí có cao hơn đối phương, vẫn phải cẩn thận giải thích.
“Vấn đề quy phạm dùng từ.”
Hắn nhìn mấy tên giáo sĩ giáo khu xử chịu trách nhiệm duyệt lại văn thí thành tích , vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phương diện khác cũng không phân cao thấp, nhưng Cẩu Hàn Thực dùng từ vô cùng nghiêm cẩn quy phạm, nhất là từ ngữ chuyên dụng tương quan điển tịch, ngay cả kiêng kỵ đặt bút cũng không sai lầm, Trần Trường Sinh mặc dù trả lời chính xác, nhưng hắn dùng từ vô cùng cổ, dựa theo tiêu chuẩn sau đại biên tu đến đánh giá, dĩ nhiên phải bị trừ điểm.”
Văn thí thành tích đã đưa ra khỏi Ly cung, thông báo thiên hạ, tự nhiên không thể sửa đổi. Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh hai người nhận được đánh giá ưu dị, thành đối tượng tất cả mọi người than thở, sau đó một chút thời gian, tiến hành đối chiến vòng cuối cùng xác nhận, mọi người lại càng rung động dị thường, nghị luận liên tục , bởi vì hai người kia vẫn là Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh, điều này đồng nghĩa, thủ bảng thủ danh đại triêu thí năm nay, tất nhiên phải chọn từ hai người này.
Một người là Thần Quốc Thất Luật đệ nhị luật nổi tiếng thế gian, thiếu niên trí giả của Ly Sơn kiếm tông, đọc một lượt Đạo Tàng - Cẩu Hàn Thực. Một vị là tân sinh đầu tiên của Quốc Giáo học viện rất nhiều năm qua, đối tượng Quốc Giáo cựu phái trọng điểm bồi dưỡng, vị hôn phu của Từ Hữu Dung - Trần Trường Sinh, từ danh tiếng mà nói hai người không phân cao thấp, có thể đi tới thời khắc này cũng chứng minh bọn họ học thức cùng thực lực, chẳng qua người coi trọng Trần Trường Sinh vẫn không nhiều.
Tứ đại phường đưa ra tỉ lệ đặt cược mới nhất, Cẩu Hàn Thực là một ăn một phần ba, Trần Trường Sinh lại là một ăn bảy, khác biệt phi thường to lớn, thậm chí có thể nói là cục diện Cẩu Hàn Thực thắng dễ dàng.
Nghe lầu dưới truyền đến tiếng xôn xao, trên mặt lưu Thiên Hải Thắng Tuyết lộ ra vẻ đăm chiêu, mặc dù lúc trước hắn mua Trần Trường Sinh rất nhiều tiền, nhưng không ngờ tới thiếu niên của Quốc Giáo học viện thật có thể đi tới bước này, nhưng cho dù là hắn, cũng không nghĩ Trần Trường Sinh có thể tiếp tục chiến thắng.
Sở dĩ đến cuối cùng cũng không có ai coi trọng Trần Trường Sinh, là bởi vì mọi người bao gồm Thiên Hải Thắng Tuyết bên trong đều biết, giữa Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh có một cánh cửa khó có thể vượt qua.
Cánh cửa này rất cao.
Cánh cửa này cùng sinh tử tương quan, cao hơn sinh tử.
Trong Chiêu Văn điện, giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa chậm rãi mở mắt, nhìn quang kính hiện lên văn thí thành tích, lặng yên trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó hắn nở nụ cười, được Tân giáo sĩ đỡ khó nhọc đứng thẳng, ra điện đi về phía Thanh Hiền điện. Hắn vốn chỉ muốn mượn đại triêu thí để cho Trần Trường Sinh mau sớm trưởng thành, nhưng không nghĩ tới Trần Trường Sinh thật sự có thể hái được trái cây đầy ngon ngọt kia, không có hi vọng cũng không sao, nếu hi vọng ở phía trước, hắn tự nhiên sẽ không cho phép bất luận kẻ nào phá hoại, ai cũng không được.
Sâu trong Ly cung, thần miện ở trên bàn thừa nhận thiên không trên điện chiếu xuống, hiện diệu quang huy chói mắt, thần trượng ở trên đài phản chiếu cái bóng xuống ao nước, tựa như là ở sâu trong nước, cùng hai món thần khí này so sánh, trong chậu thanh diệp không khỏi lộ vẻ nghèo túng, nhưng Giáo Hoàng đại nhân không nhìn thần miện, cũng không nhìn thần trượng, mà lẳng lặng nhìn phiến thanh diệp này, trầm mặc không nói, có chút xuất thần.
Hắn chắp hai tay, tựa như nông dân tuổi già chuyên môn trồng hoa.
Cách đó không xa chính là ao nước, bầu gỗ ở trong nước nhẹ nhàng chập chùng, tựa như chiếc thuyền con, lúc nào cũng có thể đựng nước, nước này có thể dùng để tưới thanh diệp, cũng có thể dùng để tạo một trận mưa.
Địa phương cách kinh đô xa xôi nhất, có phiến sơn lĩnh mãng hoang, trong sơn lĩnh rừng rậm trùng điệp không dứt, sương trắng lượn lờ, đường núi trơn trợt khó đi, hơn nữa an tĩnh vô cùng, nếu như không phải sơn đạo thỉnh thoảng vang lên thanh âm soạt soạt, có vẻ sẽ càng thêm âm sâm đáng sợ.
Thanh âm soạt soạt là thanh âm gậy gỗ rơi vào trên đá.
Dư Nhân chống quải trượng, khó nhọc đi lại trên sơn đạo. Sư phụ của hắn và Trần Trường Sinh, vị Kế đạo nhân thần bí kia đang chắp hai tay đi phía trước, tựa như căn bản không lo lắng hắn theo không kịp .
Tiếng soạt soạt kéo dài thời gian rất lâu, mây mù trong rừng rậm u tĩnh càng ngày càng đậm, bên trong mơ hồ truyền ra rất nhiều thanh âm nhỏ vụn, tựa như có rất nhiều sinh vật bị tiếng gậy gỗ hấp dẫn đến nơi đây.