Trần Trường Sinh hô tên chính là tinh tú, là phương vị, chính xác hơn, đó là chỉ hướng vị trí trong Da Thức bộ.
Da Thức bộ là thiên phú tuyệt học của Da Thức tộc nhân Ma tộc, Ma tộc hoàng tộc có thể học được, nhưng mấy chục năm cũng chỉ có Nam Khách nắm giữ hoàn mỹ được tuyệt học này. Trần Trường Sinh lại là bằng hiểu rõ đối với Đạo Tàng cùng với khô khan tính toán khó có thể hình dung, cùng với cảm ngộ thiên thư bia xem tinh đồ, mới học xong được bộ pháp này.
Hô lên những phương vị này, tay áo phải của Trần Trường Sinh chấn động, bầy kiếm phá không mà đi, ngăn cản Thiên Ma giác mượn bóng đêm mà tới, chân đạp tinh vị, thân hình đột nhiên hư ảo, sau đó rời đi mặt đất, trong bầu trời đêm liên tiếp đạp mấy bước, hướng trời cao vô cùng xa xôi mà đi.
Vô số kiếm theo hắn mà đi, ở trên đường dần dần thu về vỏ kiếm.
Hình ảnh này thật là tuyệt đẹp, nhưng ý nghĩa không lớn, đợi sau đó chân nguyên không cạn kiệt, hắn sẽ từ trên cao rơi xuống, gặp phải nguy hiểm thật lớn, chớ đừng nói chi là, Thiên Ma giác mang bóng đêm nồng nặc, một mực phía sau gắt gao đuổi theo hắn.
Trần Trường Sinh làm như vậy, là bởi vì hắn biết Nam Khách nhất định sẽ hiểu được ý tứ của mình.
Quả nhiên, khi hắn xuất hiện trong bầu trời đêm tràn đầy gió rét, gần như cao bằng tuyết lĩnh, Nam Khách đã xuất hiện ở nơi đây.
Ở trong bầu trời đêm sau lưng nàng còn hai vệt màu lục xinh đẹp rõ ràng.
Chỉ là như vậy vẫn không đủ để rời đi, bởi vì Thiên Ma giác mang theo phiến bóng đêm kia, dường như muốn đem cả tòa tuyết lĩnh bao trùm.
Còn bởi vì ở phương bắc xa xôi, ngón tay của Hắc Bào rơi vào thiết bàn bắt đầu gõ lên, như là đang gõ trống.
Gió rét gào thét lất phất trên mặt Trần Trường Sinh, hắn cảm nhận được điều gì, tay nắm kiếm cũng chặt hơn.
Lông mi Nam Khách khẽ run, ánh mắt vẫn hờ hững, nhìn bóng đêm càng ngày càng âm trầm, cảm thụ được khí tức ba động ẩn chứ bên trong, hiểu ra điều gì đó.
Trần Trường Sinh mặc dù đã bị thương nặng, cùng Nam Khách liên thủ cũng chưa chắc có thể đánh bại Ma Quân trẻ tuổi, nhưng theo đạo lý mà nói, chạy trốn không phải là việc khó.
Nhưng mà ai ngờ nổi, trong phiến bóng đêm này, ít cũng có mấy trăm cái khóa bằng nguyên khí.
Thủ đoạn Ma tộc dùng để vây giết Tô Ly năm đó, tối nay được Hắc Bào dùng để đối phó với hai người bọn họ.
Chuyện này không liên quan tới Thiên Ma giác, mà là Ma Quân trẻ tuổi dùng thủ đoạn khác tung ra, sau đó để Hắc Bào ở phương xa chịu trách nhiệm vây giết.
Làm sao có thể phá vỡ khóa đây nguyên khí? Nhân tộc Giáo Hoàng thật sự phải chôn cùng với Ma Quân ư?
“Ngươi thật sự có thể chữa được ư?”
Thanh âm của Nam Khách ở trong gió đêm hàn lãnh càng thêm túc sát.
Trần Trường Sinh thấy được vẻ kiên quyết trong ánh mắt của nàng, hắn hiểu nàng muốn làm gì, nhưng không cách nào đưa ra câu trả lời.
Nếu như cho hắn đầy đủ thời gian, hắn có lòng tin có thể trị lành bệnh cho Nam Khách, nhất là nếu hắn có thể nhận được trợ giúp từ Từ Hữu Dung.
Nhưng hiện tại thế cục quá mức nguy hiểm, mọi người đều biết, Hắc Bào am hiểu nhất chính là công kích tinh thần, nếu như Nam Khách hiện tại hoàn thành thức tỉnh thần hồn lần hai, rất có khả năng bị sư phụ của nàng cách ngàn dặm xa đánh trọng thương, kết quả trở nên cực kỳ tồi tệ.
Trần Trường Sinh không có lòng tin.
Không nghe được câu trả lời của hắn, khí tức của Nam Khách lại như cũ tiếp tục tăng lên.
Có lẽ nàng hỏi câu này, chỉ là muốn an ủi chính mình một chút.
Hờ hững trong mắt của nàng, toàn bộ biến thành cuồng nhiệt như muốn hủy diệt bản thân.
Sau đó, bắt đầu thiêu đốt.
Trong bầu trời đêm, xuất hiện một con khổng tước sáng ngời, hướng bốn phương tám hướng tỏa ra quang mang màu xanh biếc.
Hai cánh nó rộng chừng trăm trượng, trong lúc huy động, mây bay tinh loạn , tuyết phong phía dưới không ngừng sụp đổ!
Mấy trăm cái khóa nguyên khí ẩn giấu trong bóng đêm, theo khổng tước chân thân xuất hiện, bị buộc hiện ra dấu vết.
Trong bầu trời đêm gần phía Nhân tộc hơn, số lượng khóa nguyên khí tương đối ít, có chút thưa thớt.
Khổng tước bay về bên kia, trên đường không biết đụng nát bao nhiêu khóa nguyên khí, lông xanh gãy vụn, khí tức đầm đìa!
Bên kia là đông nam.
...
...
Nhìn chút ít điểm sáng lúc sáng lúc tối trên thiết bàn, Hắc Bào lần nữa thở dài một tiếng.
Rất rõ ràng, lần này hắn thở dài đến từ nữ đồ đệ duy nhất của mình.
Đột nhiên, nơi nào đó ở góc đông nam của thiết bàn trở nên cực kỳ sáng ngời, ánh sáng thậm chí chiếu sáng mặt của Hắc Bào.
Đó là một gương mặt có thể nói là hoàn mĩ, chẳng qua hàng năm không thấy ánh mặt trời, có chút tái nhợt, lại có chút xanh nhạt mơ hồ, tựa như ẩn chút khí tức tử vong.
Hắc Bào ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm phía nam, phát hiện điều gì, khóe môi khẽ xuống phía dưới —— khóe môi xuống phía dưới thường thường ý nghĩa không thích, hoặc là nói không vui, nhưng trên mặt của hắn, có thêm chút ít cảm xúc khác, giống như là giễu cợt rất nồng.
Thiết bàn phát ra tranh một tiếng giòn vang.
Nơi xa khóa nguyên khí trong bầu trời đêm, lặng lẽ không tiếng động tản ra , không biết giết chết bao nhiêu phi điểu.
Phía trước nhất của lục quang, có thể thấy rất rõ ràng, khổng tước biến mất.
Hai thân ảnh như hai chấm đen, hướng mặt đất phía xa xôi rơi xuống, không biết sống hay chết.
Cơ hồ đồng thời, bóng đêm che phủ tinh quang, không biết Ma Quân trẻ tuổi thông qua phương thức gì xuất hiện trên cánh đồng tuyết cách xa ngàn dặm. Hắn không nói chuyện với Hắc Bào, cũng không nhìn địa phương Nam Khách cùng Trần Trường Sinh rơi xuống, mà là nhìn về tòa tuyết lĩnh ban đầu, lộ ra vẻ rất hứng thú, thậm chí có chút hưng phấn.
Hắc Bào cũng lẳng lặng nhìn tòa tuyết lĩnh này.
Gió tuyết nhấc lên một góc miếng vải đen, lộ ra một phần gương mặt, có thể thấy được tinh thần của hắn có chút phức tạp.
Hắn tựa như đang nhìn cố hương.
Hoặc là, bởi vì nơi đó có cố nhân chăng.
...
...
Thời điểm Ma Quân trẻ tuổi đem chày đá đâm vào trong bụng phụ thân, khi cột sáng thần bí vượt qua tinh hà rơi vào tuyết lĩnh, rất nhiều địa phương trên đại lục cũng sinh ra cảm ứng, Ly cung cùng Cam Lộ đài, Thánh Nữ phong cùng Bạch Đế thành, thậm chí Đại Tây Châu xa xôi cho tới Nam Hải Long đảo, cũng biết có đại sự phát sinh, mà khi Thiên Quân tinh ở tinh vực nơi phương bắc chợt ảm đạm sau, toàn bộ các đài quan sát đều phát hiện ra dị tượng này.
Dựa theo kết quả tính toàn, một đường Đại Chu quân đội phân bộ ở Hàn sơn nhận được quân lệnh đi tới điều tra, Cao Dương trấn vốn có thể phản ứng nhanh nhất bởi vì liên tiếp kịch biến lâm vào trong hỗn loạn, căn bản không có người nghĩ đến vượt qua tuyết lĩnh đi dò xét tột cùng .
Biệt Dạng Hồng xuất hiện ở bên kia tuyết lĩnh.
Hai năm thời gian trôi qua, hắn bị thương nặng ở Thiên Thư lăng chi biến, có vẻ sắp sửa chết đi, vẫn còn sống, hơn nữa thương thế đã hồi phục, cảnh giới thực lực càng tăng thêm một bước, ở trong Bát Phương Phong Vũ hôm nay mơ hồ muốn chiếm cứ vị trí đầu não.
Cho dù là hắn, một đêm thời gian vượt qua mấy ngàn dặm đường, đầu ngón tay buộc lên tiểu hồng hoa cũng không thoát khỏi vẻ uể oải.
Năm đó lúc Ma Quân vào Hàn sơn giết Trần Trường Sinh, Thiên Cơ lão nhân cảnh báo thiên hạ, Biệt Dạng Hồng từ Giang Nam tới Hàn sơn cũng không mất bao lâu, hành trình đường dài, chính là Bạch Đế thành Kim Ngọc Luật cũng xa xa không bằng hắn, nhưng tối nay hắn không phải là người sớm nhất.
Sớm nhất là một gã thư sinh.
Biệt Dạng Hồng ở Tây Lăng danh thắng Vạn Thọ các đọc sách nhiều năm, trong bụng tự có thi thư, nhưng hắn không dám tự xưng thư sinh trước mặt của người này.
Ma Quân đi lại thế gian thường dùng trang phục thư sinh, nhưng cho dù là hắn đứng trước mặt người này cũng không dám xưng là thư sinh.
Người này thật sự đã đọc rất nhiều sách.
Hắn đọc sách ở cố hương, đọc sách ở Lạc Dương, đọc sách ở kinh đô, đọc sách ở Ly cung, đọc sách ở hoàng cung, đọc sách ở Thiên Thư lăng, đọc sách ở cánh đồng tuyết, đọc sách trong lúc ngủ mơ, trong lúc say cũng thắp đèn đọc sách, ở trước Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh, Dư Nhân, chỉ có hắn đọc hết Tam Thiên Đạo Tàng.
Sau đó hắn còn bắt đầu dạy học, ở Trích Tinh học viện dạy mấy chục năm, dạy dỗ ra vô số danh tướng, dạy tới Ma Quân bạc đầu.
Hắn chính là thư sinh nổi danh nhất ngàn năm qua, Vương Chi Sách.