Ngư Ca tam kiếm, không có kiếm thứ tư.
Mạc Vũ đứng cạnh cửa sổ, trầm mặc không nói. Rất nhiều giáo sĩ Ly cung chỉ thấy được Ngư Ca tam kiếm của Cẩu Hàn Thực tiêu sái cùng cường đại, nhưng không có nhận ra được, Cẩu Hàn Thực bởi vì trận trước đối chiến với Chiết Tụ tiêu hao quá lớn, cho nên lúc quyết chiến mới có thể sử dụng ba kiếm mạnh nhất, hắn cầu chính là chiến thắng thật nhanh.
Dĩ nhiên, mặc dù Ngư Ca tam kiếm của Cẩu Hàn Thực bị Trần Trường Sinh cực kỳ may mắn tránh né được, nàng vẫn không cho rằng thiếu niên kia có chút cơ hội chiến thắng này, bởi vì chênh lệch cảnh giới không phải dùng pháp khí có thể hoàn toàn đền bù , cũng không phải vấn đề dũng khí, mà là ở cánh cửa kia tồn tại, không thể nào vượt qua được.
Cánh cửa này tên là Thông U.
Cẩu Hàn Thực đã Thông U, Trần Trường Sinh còn cách Thông U rất xa, như vậy kết cục của trận chiến này đã định, vô luận Cẩu Hàn Thực bị thương nặng cỡ nào, mỏi mệt đến cỡ nào .
Thông U là gì? Thông U chính là dùng u phủ thông thiên địa, chỉ cần có thể tu đến cảnh giới này, kinh mạch trong cơ thể sẽ hoàn toàn quán thông, chân nguyên trong lúc vận hành sinh sôi không ngừng, hơn nữa tới thời khắc đó, thiên địa cùng tu giả cùng một nhịp, giơ tay nhấc chân tự sinh cảm ứng, chân nguyên càng thêm tinh khiết và mạnh mẽ, nếu như nói người tu hành cảnh giới Tọa Chiếu chân nguyên giống như một tảng đá, như vậy chân nguyên cảnh giới Thông U giống như là một chiếc khoan sắt, cường đại hơn vô số lần.
Tu hành càng về sau càng khó càng nguy hiểm, cánh cửa Thông U lại càng đặc thù, tỉ lệ tử vong rất cao, cho nên cánh cửa này thường thường sẽ bị người tu hành trẻ tuổi mang theo tâm tình vừa khiếp sợ vừa mong đợi xưng là sinh tử quan. Sở dĩ tỉ lệ tử vong của Thông U cao như thế, bởi vì u phủ... chính là trái tim.
Trái tim quá mức yếu ớt, một khi bị thương, rất khó cứu chữa, cho nên Thông U phải từ từ thực hiện,sau khi tu hành tới Tọa Chiếu thượng cảnh, dùng pháp môn tự quan cực kỳ tỉ mỉ khống chế thần thức, dẫn tinh quang nhập vào cơ thể khẽ gõ cánh cửa u phủ, cho đến cuối cùng tâm ý cùng thiên địa chí lý giống nhau, cánh cửa u phủ mới chậm rãi mở ra. Cho nên cũng có người nói, Thông U chính là tu tâm ý, cực kỳ khó khăn, ít nhất cũng cần trăm đêm gõ cửa, chỉ cần không cẩn thận, người tu hành sẽ tổn hại u phủ, nhẹ thì trọng thương tê liệt, thường thấy nhất chính là trực tiếp tử vong.
Tự khi thiên thư hàng lâm, loài người bắt đầu tu hành tới nay, không biết bao nhiêu người tu hành ngã xuống trước cánh cửa này, không biết bao nhiêu thiếu niên thiên tài thiên phú thông minh làm người ta tiếc hận bỏ mạng nơi đây. Cho nên đại lục vẫn thường xuyên truyền lưu câu nói. Chỉ có thiên tài Thông U , mới thật sự là thiên tài.
Cẩu Hàn Thực chưa đầy hai mươi đã Thông U, đương nhiên là thiên tài, lại còn là kỳ tài.
Làm sao Trần Trường Sinh có thể là đối thủ của hắn?
Ngư Ca tam kiếm, nhìn như tự nhiên nhẹ nhàng, trên thực tế tiêu hao chân nguyên vô cùng lớn, mặc dù dựa vào khả năng của Cẩu Hàn Thực, sau khi thi triển ba kiếm, cũng muốn tạm hoãn chốc lát, hơn nữa hắn đối với chút chuyện sinh ra nghi ngờ.
Trần Trường Sinh dùng Lạc Vũ tiên cùng Vấn Thủy kiếm đỡ hai kiếm trước, chủ yếu dựa vào sự cường đại của bản thân thần binh, nhưng thời điểm tiếp xúc, Cẩu Hàn Thực rõ ràng cảm giác được chân nguyên của hắn có chút vấn đề, không giống, hoặc là nói không mạnh mẽ như hắn biểu hiện, hẳn là càng thêm bình thường.
“Kinh mạch của ngươi...” Hắn nhìn Trần Trường Sinh khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì.
Trần Trường Sinh dựa vào vách tường, nắm đoản kiếm, cảnh giác theo dõi hắn, vẻ mặt ngưng trọng vô cùng chuyên chú, sau khi xác nhận không có kiếm thứ tư, hắn mới buông lỏng tâm thần, dùng tốc độ nhanh nhất trở bàn tay.
Hắn gảy nhẹ ngón áp út bên tay trái, sợi kim loại cuốn trên ngón tay đột nhiên dựng thẳng, biến thành một cây kim châm, mũi kim sắc bén chí cực, lóe lên quang mang lạnh lẽo.
Hắn đem kim châm nhanh như tia chớp đâm vào cổ, xâm nhập chỉ còn một điểm cuối cùng.
Theo động tác này, kim châm nhập khiếu, không ngừng run lên, trợ giúp hắn dùng tốc độ nhanh nhất một lần nữa ổn định thần thức, đồng thời kích thích ba đường kinh mạch vặn vẹo gãy lìa ở nửa thân trên, cách một đoạn cự ly vô hình ma sát, tự nhiên không thể nào làm cho kinh mạch quán thông, nhưng cho chân nguyên vận hành có thể có lối đi rộng rãi hơn.
Thân thể của Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá không giống hắn, nhưng thông qua chỉ đạo cùng với chữa bệnh cho bọn hắn, Trần Trường Sinh đối với phương diện kinh mạch nghiên cứu càng sâu sắc, mặc dù không thể nào trị được bệnh của mình, nhưng có thể làm chút ít bổ túc.
Cẩu Hàn Thực không biết hắn đang làm gì, cho là đây là một phương pháp kích thích tiềm lực, đối với Ly Sơn kiếm tông huyền môn chính phái mà nói, phương pháp này không nghi ngờ chút nào là công pháp tà môn, hắn không khỏi nhíu mày.
Trần Trường Sinh không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, cũng bất chấp hắn nghĩ cái gì, dùng đoản kiếm ở trên quần áo cắt xuống một đạo vải, đem tay phải cùng chuôi kiếm cột chặt vào nhau, dùng răng xiết chặt.
Cẩu Hàn Thực cau mày, tay cầm kiếm khẽ khẩn trương, bởi vì cảm thấy chút ít bất đồng.
Thời điểm hắn đang khẩn trương, Trần Trường Sinh đã động, từ Giác Túc tới Ngưu Túc, ở đông phương biến thiên, trong nháy mắt, thân ảnh biến mất, lần nữa xuất hiện, đã đến trước mặt Cẩu Hàn Thực.
Đoản kiếm phá không rơi xuống, nhưng mà, lại gặp kiếm của Cẩu Hàn Thực.
Cẩu Hàn Thực không biết tất cả phương vị chằng chịt của Da Thức bộ, lại biết Da Thức bộ, nếu không cũng sẽ không ở Thanh Đằng yến một lời nói toạc ra bộ pháp của Lạc Lạc, hắn không thể đoán trước được tiên cơ, lại có thể chuẩn bị nghênh đón kiếm trong tay Trần Trường Sinh, tất cả phương vị quanh người đều không bỏ sót.
Hai kiếm chạm nhau, cũng không tương giao, cách cự ly rất nhỏ, dùng chân nguyên bám vào trên kiếm đối kháng, dòng nước xoáy sinh ra, sau đó yên diệt không thấy, bị buộc chia lìa.
Đương một tiếng giòn vang, Trần Trường Sinh lướt về phía sau.
Hắn vốn định dùng phương pháp chiến thắng Trang Hoán Vũ, cũng chính là phương pháp Cẩu Hàn Thực chỉ đạo Lương Bán Hồ chiến thắng Đường Tam Thập Lục, dùng kiếm đổi kiếm, dùng thương đổi thương, bằng thân thể cường độ cường đại mưu cầu cơ hội thắng, làm sao ngờ đến, hai kiếm chưa thật sự gặp nhau, đã bị một kiếm nhìn như hời hợt của Cẩu Hàn Thực bức lui.
Đáng sợ nhất chính là hai kiếm đã chia lìa, hắn lại có thể cảm giác được rõ ràng, một đạo chân nguyên cô đọng như tơ như sợi theo thân kiếm, qua mạch môn, đánh thẳng u phủ của mình.
Một tiếng kêu đau đớn, tâm thần của Trần Trường Sinh bị kiếm ý gây thương tích, khóe môi tràn đầy máu, chân chạm xuống mặt đất, không cách nào đứng vững, sau đó lại lui, cho đến khi chạm vào thạch bích, mới miễn cưỡng đứng vững.
Kiếm phong phá không, hắn giơ kiếm ngang trước người, tạo thành thủ thế, sắc mặt trắng bệch, máu từ khóe môi chảy ra, nhìn có chút thảm đạm, thảm hại hơn chính là tâm cảnh của hắn lúc này.
Cẩu Hàn Thực thật sự rất mạnh, mạnh hơn quá nhiều so với Trang Hoán Vũ, hắn muốn lấy thương đổi thương, cũng làm không được.
Tẩy Trần lâu lần nữa vang lên thanh âm thê lương, kiếm của Cẩu Hàn Thực lại đến, lần này hắn dùng Đảo Tinh thập tam kiếm, kiếm xuất như sao, nhìn như cố định, nhưng khó có thể nắm bắt.
Ba ba ba ba hơn mười tiếng giòn vang liên miên vang lên.
Trần Trường Sinh không thể nào thủ vững khu vực dưới chân, bị buộc xoay người sang bên trái, vừa lui lui lại tiếp tục lui, cước bộ thác loạn, cọ lên mặt cát ẩm ướt, sau đó lùi lại hơn mười trượng. Khi hắn giữ vững cước bộ, cũng không cách nào kìm nén nữa, phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Cẩu Hàn Thực cầm kiếm, đứng yên, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh không hề có đùa cợt khinh miệt hoặc chế ngạo, ngược lại có chút thưởng thức và bội phục.
Từ Ngư Ca tam kiếm đến Đảo Tinh thập tam kiếm, hắn dùng kiếm chiêu mình quen thuộc nhất, uy lực lớn nhất, dựa vào hơn mười năm khổ tu, kiếm chiêu liên miên không ngừng, nhanh như tia chớp, thức thức tương ứng, vô luận đối mặt với đối thủ thế nào, dưới thế công liên tiếp, cũng tất nhiên luống cuống tay chân, dấu hiệu thất bại hiện ra.
Trần Trường Sinh không cản được những chiêu kiếm này, lui vô cùng chật vật, bị chân nguyên chấn tới, không ngừng hộc máu, nhưng cước bộ của hắn lại như cũ rất ổn, tâm thần bình tĩnh như thường.
Bởi vì hắn biết nên ứng đối với những chiêu này như nào.
Trần Trường Sinh về phương diện tu hành kiếm đạo, nguyên nhân là thời gian còn ngắn, không cách nào tu tới đỉnh phong, biết rất nhiều nhưng không thể thi triển, nhưng hắn học thức rất quảng bác về phương diện kiếm đạo, nhất là đối với kiếm pháp của Ly Sơn kiếm tông vô cùng quen thuộc, người khác căn bản không biết làm sao phá được kiếm chiêu của Cẩu Hàn Thực, nhưng hắn có thể tìm được kiếm chiêu tương ứng thích hợp nhất, nếu như không phải song phương cảnh giới xê xích quá xa, có thể hắn đón đỡ càng thêm dễ dàng.
Rất đáng tiếc, cảnh giới chênh lệch không thể nào vượt qua được.
Trần Trường Sinh nhìn Cẩu Hàn Thực, không nói gì, tay phải cầm kiếm khẽ run, chân thiết cảm nhận được sự cường đại của Thông U, cảm thụ được sợi chân nguyên vẫn ở trong kinh mạch công kích, vô cùng tin chắc, nếu như không phải dùng vải đem chuôi kiếm cùng bàn tay buộc chặt với nhau, kiếm đã rời tay lần nữa.
Chênh lệch cảnh giới loại này, biểu hiện rõ ràng nhất chính là trình độ cô đọng chân nguyên hoặc là nói cường độ chênh lệch, hắn biết rõ, loại chênh lệch này không có cách nào ở trong khoảng thời gian ngắn đền bù, như vậy hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, thử dùng số lượng đem chênh lệch kéo gần thêm một chút.
Ta cũng có bạc trắng, ngươi có hoàng kim, bạc trắng nghèo mà hoàng kim quý, như vậy muốn có thể thắng được ngươi, chỉ có thể trông cậy vào việc ta có số lượng bạc trắng gấp ngươi bao nhiêu lần, đúng vậy, chính là đơn giản như vậy.
Tâm ý vừa định, Trần Trường Sinh không chút do dự bắt đầu Tọa Chiếu nội quan, thần thức từ ngoài vào trong, trong nháy mắt vạn dặm, đi tới cánh đồng tuyết trắng noãn, thần thức như một cơn gió mát, rơi xuống trên một mảnh cánh đồng tuyết phía đông nam.
Ở thời khắc này, hắn tựa như nghe được thanh âm, thanh âm kia là lá khô tích mấy năm bị đốt cháy, là có người đổ một chậu dầu vào trong lửa trại, là rượu mạnh nhất cùng cô nương đẹp nhất gặp nhau.
Xôn xao, tuôn rơi rung động, sau đó là một trận hoan hô.
Gió mát như lửa, rơi xuống phía dưới, cánh đồng tuyết góc đông nam trong nháy mắt bị đốt cháy, chút ít tinh huy bình tĩnh mấy tháng thời gian, biến thành ngọn lửa cuồng bạo, thiêu đốt mọi thứ chung quanh.
Thân thể Trần Trường Sinh trong nháy mắt trở nên nóng hổi, không khí quanh người cũng nóng lên.
Nhiệt độ kinh khủng chiếm cứ tâm thần cùng thân thể của hắn, dưỡng khí hóa thành mồ hôi kịch liệt chảy ra, không biết vì nguyên nhân nào đó, da thịt của hắn mất nước, sinh ra đau đớn tương tự xé rách.
Đau đớn lớn hơn đến từ cảm giác, hắn theo bản năng lè lưỡi, tham lam liếm khóe môi, chống cự lại cảm giác khát nước trong lòng.
Hắn thật sự rất khát, rất muốn uống nước, rất muốn lao vào trong cơn mưa lạnh như băng.
Mọi người đang xem cuộc chiến vẫn trầm mặc, cho đến lúc này nhìn Trần Trường Sinh giơ kiếm trước người, không khí bên trong Tẩy Trần lâu trong nháy mắt trở nên dị thường nóng bỏng, bọn họ mới hiểu được chuyện gì đang phát sinh.
“Hắn lại đang sơ chiếu?”
“Điều này sao có thể?”
“Trong cơ thể hắn đến tột cùng có bao nhiêu tinh huy?”
“Tinh huy này ẩn chứa ở nơi nào?”
Tẩy Trần lâu lầu hai vang lên vô số câu hỏi đầy khiếp sợ.