Tay của Trần Trường Sinh cách mặt Tiếu Trương càng ngày càng gần, cho đến chạm đến rìa giấy trắng.
Không biết nguyên nhân bị mồ hôi ướt nhẹp hay là dính quá nhiều máu, rìa giấy trắng cũng không sắc bén, giống như là tô bì ươn ướt vì đặt ba ngày ở Đồng giang.
Ngay khi ngón tay của hắn chạm tới giấy trắng, hai cái hắc động trên tờ giấy trắng bỗng nhiên sáng lên.
Đó là Tiếu Trương mở mắt.
Hắn tỉnh.
Dĩ nhiên cũng có thể vừa rồi căn bản hắn không hề bất tỉnh.
Trần Trường Sinh trên mặt không có vẻ giật mình, hẳn là đã sớm biết, hỏi: “Nghỉ ngơi đủ hay chưa?”
Từ Hữu Dung không xoay người, lẳng lặng nhìn chăm chú vào dãy núi trong bầu trời.
Nam Khê trai kiếm trận đã bị đạo khí tức trầm trọng như núi kia áp chế cách mặt đất càng ngày càng gần.
Thanh diệp trên cây ngô đồng đã rơi càng ngày càng nhiều, thân cây phát ra thanh âm cũng càng lúc càng lớn, thậm chí có nhiều chỗ vỏ cây đã rách nát, lộ ra màu trắng.
Tiếu Trương nhìn Trần Trường Sinh nói: “Chưa từng có ai dám vạch tờ giấy này ra, trước kia không có, hiện tại càng không có.”
Thanh âm của hắn rất lạnh lùng, vô tình vô thức, tựa như ánh mắt của hắn lúc này.
Trước kia hắn là cường giả trên Tiêu Dao bảng, cộng thêm với danh tiếng điên cuồng thích giết chóc, tự nhiên không có ai nguyện ý trêu chọc hắn.
Hiện tại hắn đã thành công tấn nhập thần thánh lĩnh vực, càng không có ai dám tới trêu chọc hắn.
Đối với câu nói mang theo ý tứ uy hiếp này, Trần Trường Sinh cũng không thèm để ý, nói: “Nếu như ngươi không chịu tỉnh lại, ta chỉ có thể vạch tờ giấy này ra mà thôi.”
Tiếu Trương nói: “Ta cảm thấy hơi buồn ngủ, các ngươi chống đỡ một chút cũng không được ư? Thật là vô dụng.”
Chỉ có người điên như hắn, mới dám dùng giọng nói như vậy để nói chuyện với Giáo Hoàng cùng Thánh Nữ.
Trần Trường Sinh vẫn không thèm để ý, nói: “Cho dù chúng ta thay phiên nhau chống đỡ, cũng vẫn sẽ có thời khắc mà chúng ta không chống đỡ nổi nữa.”
Tiếu Trương nghe rõ được ý tứ trong những lời này, giật mình.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung thì ra quyết định không kéo dài thời gian nữa, mà đang chuẩn bị đánh giết.
Lòng tin của bọn hắn từ đâu mà đến?
“Nếu là đánh giết, dĩ nhiên muốn liều mạng.”
Trần Trường Sinh nhìn hắn cười nói: “Có lẽ thắng có lẽ thua, ai biết được chứ?”
Nụ cười của hắn vẫn sạch sẽ, hồn nhiên, ôn hòa như lúc thiếu niên.
Ở trong mắt của Tiếu Trương lại có chút đáng sợ.
Đại sự như vậy, cứ tùy tùy tiện tiện quyết định liều mạng một phen như vậy hay sao?
Vô luận Đồng cung hay là Nam Khê trai kiếm trận cũng còn có thể ngăn cản Yên Chi sơn nhân chốc lát nữa.
Hắn đã bị thương nặng, nhưng dù sao cũng là vị cường giả tân tấn thần thánh.
Ở trong cục diện như thế, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung lại quyết định không đợi chờ nữa, trực tiếp đánh giết Yên Chi sơn nhân!
Chẳng lẽ bọn họ không rõ, Yên Chi sơn nhân thân là viễn cổ cường giả của Ma tộc, sẽ cường đại hơn nhiều so với Ma Tướng, thậm chí cảnh giới thực lực có thể không thua Ma Soái ư? Chẳng lẽ bọn họ không rõ, Giáo Hoàng cùng Thánh Nữ Nhân tộc cộng thêm cường giả tân tấn thần thánh như hắn nếu như tối nay toàn bộ chết trận, lịch sử thật có thể sẽ thay đổi ư? Rõ ràng có thể chờ một chút nữa, vì sao phải đánh giết chứ? Vì sao ở thời điểm như vậy, Trần Trường Sinh còn đang cười, nụ cười vẫn sạch sẽ như thế? Từ Hữu Dung còn có tâm tư chắp hai tay sau lưng để ngắm sao?
Thế nhân đều nói Tiếu Trương là người điên, hắn lại phát hiện Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung còn điên cuồng hơn cả mình.
Những đáp án này đại diện điều gì?
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới.
Đây chính là nhuệ khí.
Nhuệ khí của người trẻ tuổi.
Hắn hơn Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung mười tuổi, nhưng đối với người tu đạo mà nói, cũng coi như trẻ tuổi.
Ánh mắt của hắn trở nên sắc bén, giống như là ngân thương được thu thủy rửa qua, lạnh lẽo mười phần.
“Còn bao lâu nữa?”
Hắn đi tới cạnh Từ Hữu Dung hỏi.
Từ Hữu Dung nói: “Bốn mươi bảy tức.”
Thanh âm khàn khàn của Tiếu Trương từ sau giấy trắng lần nữa lộ ra.
“Ta đi phá thế núi của hắn.”
Hắn cầm thiết thương đi về phía bóng đêm nơi phương bắc.
Hắn nhìn cũng không liếc mắt nhìn dãy núi đang trong bầu trời.
Bởi vì núi non thực sự ở ngoài mấy dặm, tại địa phương hắn chuẩn bị đi tới.
Vài ngày trước, hắn cảm ứng được dấu hiệu phá cảnh, không chút do dự kết thúc kiếp ám sát trên cánh đồng tuyết, dựa theo lộ tuyến năm đó ước định một đường nam quy. Mắt thấy sắp sửa vượt qua thảo nguyên trở lại lãnh địa Nhân tộc, ngay nơi hoang dã thấy được ba ngọn núi lớn bỗng nhiên quật khởi.
Yên Chi sơn nhân, Kính Bạc sơn nhân, Y Xuân sơn nhân.
Đối mặt viễn cổ cường giả đáng sợ như vậy, hắn căn bản không thể bỏ chạy, theo lý mà nói hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ai ngờ dưới loại áp lực trước nay chưa từng có này, lại giúp cho hắn vượt qua cánh cửa kia, đột phá thần thánh cảnh giới, hiểm lại càng hiểm trốn thoát, chẳng qua vẫn bị thương rất nặng.
Thuận theo diều giấy vào loạn sơn, thấy Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, hắn tâm thần chợt buông lỏng, thương thế cùng tinh thần mỏi mệt đồng thời bộc phát, trực tiếp ngất đi.
Nghỉ trong chốc lát, thương thế chưa lành, nhưng tinh thần của hắn đã tỉnh táo rất nhiều.
Tối trọng yếu vẫn là Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung xuất hiện.
Hai vị Thánh Nhân địa vị tối cao trong Nhân tộc cùng đi đón hắn trở về.
Đây là chuyện rất đáng để kiêu ngạo, cho dù cao ngạo như hắn, cũng cho là như vậy.
Vì thế, hắn nguyện ý tái chiến một cuộc.
Nhưng hắn nói chính là ta đi phá thế núi của hắn, mà không phải ta đi phá vỡ thế núi của hắn.
Hắn không tự tin có thể phá vỡ phòng ngự của Yên Chi sơn nhân, thậm chí không có lòng tin có thể sống sót được.
Phong tiêu tiêu hề, giấy trắng hoa hoa tác hưởng, tựa như là điềm không may.
Nhưng thân ảnh của hắn cũng không tiêu điều.
Bởi vì thiết thương thẳng tắp, chùm tua đỏ bay múa.
Bởi vì chiến ý của hắn ngập trời.
...
...
Từ Hữu Dung thu hồi tầm mắt, nhìn về bóng đêm cách xa mấy dặm, nói: “Chỉ có một lần cơ hội.”
Trần Trường Sinh hiểu được ý của nàng.
Tiếu Trương mạnh mẽ chế trụ thương thế chỉ có thể được một lần công kích mạnh nhất, cho dù sau đó hắn còn lực tái chiến, cũng không thể mạnh bằng lần này được.
Nói một cách khác, nếu như bọn họ muốn chính diện đột phá, đánh bại Yên Chi sơn nhân, cũng chỉ có một cơ hội duy nhất này.
Gió đêm rơi vào trên mặt, có chút lạnh lẽo, chưa nói tới như dao găm, nhưng giống nước trong dòng suối nhỏ ở Tây Trữ trấn lúc đầu xuân.
Trần Trường Sinh nắm tay trái, thiên thư bia hóa thành thạch châu từ ống tay áo rủ xuống, đi tới cổ tay.
Cảm thụ được sức nặng của thạch châu, tâm tình của hắn cũng theo đó trở nên trầm trọng, hít vào một hơi thật sâu, mới bình tĩnh chút ít.
...
...
Dưới bóng đêm, Yên Chi sơn nhân thật sự rất giống một ngọn núi.
Không phải là một ngọn núi phía xa xôi, mà là một tòa nham sơn càng thêm chân thật.
Tòa nham sơn này cũng không quá mức đặc biệt cao lớn, nhưng phảng phất cùng nham thạch sâu trong lòng đất nối liền thành một thể, làm cho người ta cảm giác không cách nào rung chuyển.
Tiếu Trương đi tới trước núi, dừng lại.
Tinh quang rơi vào trên mặt của hắn, bị giấy trắng phản chiếu ra, lộ vẻ càng thêm trắng, có chút giống ánh trăng phía sau Tuyết Lão thành.
Chuyện rất kỳ dị xảy ra, chùm tua đỏ của thiết thương khẽ khiêu vũ, nhưng lại đem tinh quang du tẩu.
Tinh quang tựa như biến thành chân thật, từng sợi nhè nhẹ đong đưa.
Thế giới là tương đối.
Hư vô biến thành chân thật, như vậy sự vật chân thật sẽ ra sao?
Trong tinh quang, thân hình Tiếu Trương lúc ẩn lúc hiện, tựa như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Nếu như chỉ dùng mắt thường quan sát, căn bản không cách nào xác định vị trí của hắn ở nơi đâu.
Đây là đạo tượng sau khi đã thấm nhuần thiên địa pháp lý.
Tối nay hắn mới vừa phá cảnh thành thánh, lĩnh ngộ đối với thiên địa pháp lý còn có điều không đủ, xa xa chưa nói tới nắm giữ, lúc này rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều.
Đây chính là năng lực của cường giả thần thánh lĩnh vực, vô luận là chiến đấu hay là ngủ say, cũng có thể để cho bọn họ cùng thế giới này hiểu biết nhau càng sâu hơn.
Chỗ cao trên nham sơn màu đen có hai ngọn lửa, u lãnh chí cực.
Thanh âm trầm thấp mà hờ hững từ nham sơn vang lên.
“Mấy trăm năm qua, luận chiến ý mạnh, ngươi có thể xếp vào ba thứ hạng đầu.”
Yên Chi sơn nhân tựa như biết Tiếu Trương còn có chiến lực, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Cho dù còn có Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn biểu hiện vô cùng lạnh nhạt, còn có tâm tư đánh giá đối phương.
Lấy kiến thức của hắn, loại đánh giá này có thể nói là lời khen cực cao rồi.
Nhưng Tiếu Trương không lĩnh tình, nói: “Yêu quái nhà ngươi nói nhiều quá vậy.”
Ma tộc từ trước đến giờ tự xưng Thần tộc, nhưng bị gọi là Ma, cũng không quá tức giận, nếu nói ma thần nhất thể, chính là đạo lý này. Nhưng bọn hắn vô cùng không thích bị gọi là yêu quái, có lẽ vì cách gọi này... dễ dàng để cho bọn họ liên tưởng đến Yêu tộc, mà trong lịch sử trường hà dài dòng, đại đa số thời gian, Yêu tộc đều đóng vai trò nô bộc của Ma tộc.
Yên Chi sơn nhân ánh mắt trở nên càng thêm u lãnh.
Tiếu Trương cười lạnh nói: “Làm sao? Toàn thân đều là tảng đá, dĩ nhiên chính là yêu quái, chẳng lẽ ngươi còn không phục ư?”
Yên Chi sơn nhân nói: “Ta là sơn nhân.”
Tiếu Trương cười nói: “Ha ha ha ha! Sơn nhân cái gì chứ, bất quá là cái hắc sơn lão yêu mà thôi!”
Tiếng cười khàn khàn quanh quẩn ở trong thảo nguyên.
Tiếng cười đột nhiên ngừng.
Tiếu Trương một thương đâm tới.
Tinh quang rơi ở trên thảo nguyên, tựa như nước suối thanh mỏng.
Theo thiết thương đâm ra, phiến tinh quang này bỗng nhiên động, biến thành một tấm màn.
Thiết thương rơi vào giữa nham sơn, tinh quang theo đó mà rơi xuống, sau đó tràn ra, vỡ thành vô số mảnh bạc.
Hình ảnh này cực kỳ xinh đẹp, nhìn giống như pháo hoa, hoặc như là một đóa hoa chân thật từng cánh đang nở rộ.
...
...
Ngoài mấy dặm trong bóng đêm bỗng nhiên tràn ra một đóa hoa bạc.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung biết, đó là thiết thương cùng vách núi gặp nhau.
Ngay sau đó, thảo nguyên nơi này sinh ra một đạo hoàng long, gào thét mà lên, trong lúc mơ hồ có một vệt màu đỏ lúc ẩn lúc hiện.
Hai đạo khí tức cường đại trực tiếp mang theo tất cả cát sỏi trong phương viên mấy dặm, tinh quang chợt lờ mờ, cực kỳ khó nhìn thấy thứ gì.
Yên Chi sơn nhân cảnh giới thực lực quả nhiên sâu không lường được, đồng thời ứng đối với đạo thiết thương kinh khủng kia, lại không quên tiếp tục trấn áp Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.
Trong bầu trời đêm dãy núi kia đột nhiên ép xuống, năm ngọn núi như ngón tay trực tiếp phách vào Nam Khê trai kiếm trận.
Tiếng ma sát chói tai khó nghe không ngừng vang lên.
Vô số nhai thạch bị kiếm cắt ra, tuôn rơi rơi xuống, ở giữa không trung hóa thành thanh quang tan biến.
Dãy núi như bàn tay kia cách mặt đất càng gần chút ít.
Ngô đồng đã cong tới cực điểm, có thể gãy lìa bất cứ lúc nào, thanh diệp trên cành cây lại cơ hồ tan mất.
Từ Hữu Dung sớm có chuẩn bị, bình tĩnh như thường, nhẹ nói: “Đi.”
Một đạo thanh quang hiện lên, thổ tôn biến mất.
Trần Trường Sinh đã đem nó đưa vào Chu viên, sau đó cầm lấy tay nàng.
Một đôi cánh chim trắng noãn mở rộng trong gió đêm, thiêu đốt lên ngọn lửa màu vàng.
Một đạo lưu quang chiếu sáng thảo nguyên, hai đạo phượng hỏa xuyên qua bóng đêm.
Cát bụi cùng mảnh cỏ tạo thành cuồng phong, xuất hiện một đạo không động.
Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh đi tới trước người Yên Chi sơn nhân.
Hai đạo kiếm quang sáng lên, vô cùng tươi đẹp, sau đó hợp chung một chỗ, biến thành một đạo kiếm hồng chói mắt.
Thiết thương lại xuất hiện, lớn lối vô cùng mà dẫn dắt kiếm hồng oanh kích nham sơn, ở trong bầu trời đêm nở ra một đóa hoa ương ngạnh.
Một tiếng vang thật lớn, đại địa chấn động bất an.
Vô số đá vụn bay lên, như mũi tên xé rách bóng đêm, phương viên hơn mười dặm không biết có bao nhiêu dã thú bị nện chết.
Bụi mù dần rơi xuống, thân ảnh của Yên Chi sơn nhân dần dần xuất hiện.
Ở giữa núi xuất hiện hai vết kiếm cực kỳ khắc sâu, dùng mắt nhìn đi, chỉ sợ bề sâu chừng hơn một xích.
Hai đạo vết kiếm va chạm mà qua, nhìn qua giống như chòm sao nam thập tự mà vương công Ma tộc ở Tuyết Lão thành quen thuộc nhất.
Nơi mà vết kiếm tương giao so với chỗ khác càng sâu hơn, hình dáng rất tròn, dọc theo bóng loáng, giống như công tượng dùng khí cụ đục ra thành động, nhìn u ám chí cực.
Nơi đó là dấu vết thiết thương lưu lại.
Nếu như đem tòa nham sơn này so sánh như một người, vị trí vết kiếm cùng thương động chính là bộ ngực của người này, chếch sang trái một chút, chính là u phủ.
Lớn lối một thương, song kiếm hợp bích, cuối cùng đã đột phá phòng ngự của Yên Chi sơn nhân.
Vị trí kia chính là chỗ sơ hở duy nhất của Yên Chi sơn nhân.
Đây là Từ Hữu Dung tính ra.
Vấn đề là cái động kia có hoàn toàn xuyên qua ngọn núi này hay không?
...
...
Trên mặt đất thảo nguyên khắp nơi đều là vết rách, bùn đất màu đen cùng mảnh cỏ trộn chung một chỗ, đã sớm không thể tách ra.
Tiếu Trương nằm trên mặt đất, giấy trắng trên mặt bị máu thấm ướt, quan sát Yên Chi sơn nhân bên ngoài hơn mười trượng.
Trần Trường Sinh cũng bị trọng thương, khoanh chân ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, càng không ngừng ho khan.
Hắc động trên tờ giấy rất đen, ánh mắt Tiếu Trương rất sâu thẳm, thanh âm của hắn rất khàn khàn, tựa như chuông vỡ.
“Con mẹ nó, như vậy còn không được?”
Trần Trường Sinh thở dài.
Bọn họ phá thế núi, nhưng không cách nào san bằng ngọn núi này.
Từ Hữu Dung đứng dậy, lần nữa kéo ra trường cung.
Sắc mặt của nàng rất trắng, theo động tác giương cung, càng thêm tái nhợt, nhìn giống như là tuyết.
Tóc đen xẹt qua bên má của nàng, tôn nhau lên tiên minh, kinh tâm động phách.
Một ngụm máu tươi từ môi của nàng phun ra ngoài.
Đồ lễ màu trắng tràn đầy điểm máu, nhìn tựa như đóa hoa bể nát.
Nàng phát ra khí tức càng cường đại hơn.
Dây cung rung lên không tiếng động.
Một cành tiểu tiễn tú khí phá vỡ bóng đêm, lặng yên không một tiếng động rơi vào trên ngọn núi kia.
Bất thiên bất ỷ, không kém chút nào, đâm thẳng vào trong hắc động.
Ba một tiếng vang nhỏ, tựa như vật gì vỡ nát.
Tiếu Trương cùng Trần Trường Sinh cảm giác lồng ngực của mình sinh ra một đạo đau đớn cực hạn.
Bởi vì bọn họ nghe được thanh âm kia.
Đó là thanh âm tan nát cõi lòng.
Từ Hữu Dung mặt trắng như tờ giấy, lay động muốn ngã, khóe môi tràn ra máu tươi.
Cho dù là chính nàng, cũng bị cành tiểu tiễn tú khí này gây thương tích.
Mà Yên Chi sơn nhân chịu thương tổn tự nhiên lớn nhất.
Một tiếng rống giận thống khổ chí cực từ vách núi vang lên.