“Thì ra ngươi vẫn còn muốn giết ta.”
Ma Quân nhìn Trần Trường Sinh nói: “Ta cho là sau hôm đó, ngươi đã bỏ ý định này rồi.”
Trần Trường Sinh nói: “Từng từ bỏ không có nghĩa là sẽ không thử lại lần nữa.”
Ma Quân cảm khái nói: “Không hổ là học sinh do Thương Hành Chu dạy dỗ, quả nhiên là kẻ cực kỳ dối trá.”
Trần Trường Sinh nói: “Cơ hội hôm đó không phải là quá tốt.”
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy cơ hội hôm nay rất tốt ư?”
Ma Quân nhìn hắn mỉm cười nói: “Ngươi hẳn là rất rõ ràng, vô luận là Bạch Đế hay là Mục phu nhân cũng sẽ không để cho ngươi giết ta.”
“Đây chính là thăng bằng các ngươi nói đến ư?”
Trần Trường Sinh nói: “Muốn thăng bằng là chuyện rất khó khăn, người đi trên dây thường thường đều không được chết già, vô luận Bạch Đế cùng Mục phu nhân ai thắng ai thua, quả thật đều sẽ không để cho ta giết ngươi, vấn đề là lúc này bọn họ còn chưa phân thắng bại.”
Ma Quân nói: “Ngươi cảm thấy người như Bạch Đế, thời điểm đối phó với Mục phu nhân, sẽ không quan tâm chuyện khác trên thế gian ư?”
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: “Cho dù đây là thái độ của hắn, ta cũng không định đồng ý.”
Ở Lạc Tinh sơn mạch, hắn dùng Nam Khê trai kiếm trận phá tan cấm chế trận pháp, xác nhận Bạch Đế vẫn còn sống, nhận được một cái đáp án tốt nhất.
Hắn ngoài dự tính của mọi người đem Lăng Hải chi vương đám người cùng Đường gia Ngũ Dạng Nhân phái về Bạch Đế thành.
Sau đó hắn cùng với Đường Tam Thập Lục cũng trở về.
Bởi vì hắn muốn làm một việc.
Đáp án này nhìn như hoàn mỹ, nhưng thủy chung là đáp án người khác đưa ra.
Hắn muốn viết một cái đáp án chỉ thuộc về mình, không cách nào giả tạo.
Hắn muốn giết chết Ma Quân.
“Không ai biết Bạch Đế có thể ngăn cản ngươi hay không, nhưng ít ra bây giờ nhìn lại, hắn không ngăn cản ngươi.”
Ma Quân nhìn ánh mắt của hắn, mang theo thâm ý hỏi: “Ngươi có nghĩ tới chuyện, tại sao hắn làm như vậy hay không?”
Trần Trường Sinh nói: “Có lẽ chúng ta đã nghĩ quá nhiều, căn bản không có thăng bằng, Bạch Đế Bệ Hạ cũng rất muốn ngươi chết.”
“Không, sở dĩ hắn không ngăn cản ngươi, là bởi vì hắn biết không giết nổi ta.”
Ma Quân nhìn các cường giả Nhân tộc ngoài viện mỉm cười nói: “Các ngươi cộng lại, cũng không giết nổi ta.”
...
...
Bạch Đế năm đó đánh một trận kinh thế với Ma Quân trên cánh đồng tuyết, người bị thương nặng, lại bị Mục phu nhân dùng tinh thạch đại trận giam cầm nhiều năm, hắn thoát khốn hẳn là cần có thời gian để khôi phục cảnh giới thực lực, hơn nữa trong Bạch Đế thành còn có rất nhiều chuyện cần hắn xử lý, tỷ như báo thù.
Nhưng hắn là Thánh Nhân chân chính, là bá chủ phương tây, nếu như hắn thật sự muốn ngăn cản Trần Trường Sinh đi giết Ma Quân, hẳn là còn có rất nhiều thủ đoạn.
Hắn không làm gì cả, chẳng qua lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh để cho đám người Lăng Hải chi vương rời đi, sau đó nhìn Trần Trường Sinh ngồi hạc rời đi.
Rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ đúng như lời Ma Quân nói?
Trần Trường Sinh nghĩ mãi vẫn không rõ sự bình tĩnh tự tin của Ma Quân cùng Bạch Đế lặng yên đồng ý, rốt cuộc đến từ nguyên nhân nào.
Hắn vô cùng tin chắc, vô luận Ma Soái hay Bát Đại Sơn Nhân trong truyền thuyết, cho dù là Hắc Bào hành tung thần bí nhất, hôm nay cũng không thể xuất hiện.
Mấy vạn dặm núi sông, cho dù là cường giả thần thánh lĩnh vực muốn phi độ, cũng cần một thời gian ngắn.
Càng mấu chốt chính là, hắn biết cường giả Ma tộc hôm nay không có cách nào .
Như vậy, toàn bộ đầu mối cũng chỉ về một khả năng bí ẩn nào đó.
Nhìn vẻ mặt của Trần Trường Sinh, Ma Quân biết hắn đoán được điều gì, bình tĩnh nói: “Hiện tại ngươi còn kiên trì muốn giết ta không?”
Trần Trường Sinh nói: “Nếu quả thật như vậy, ta càng muốn giết ngươi, dĩ nhiên... thứ tự của ngươi sẽ lùi sau một chút.”
Ma Quân cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Bởi vì chuyện Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích ư?”
Trần Trường Sinh nói: “Ở xa tới là khách, chết sớm về sớm nhà.”
Ở thời điểm đoạn đối thoại này bắt đầu, không ai có thể hiểu rõ được.
Đầu tiên tỉnh ngộ chính là Đường Tam Thập Lục, sắc mặt của hắn nhất thời trở nên tái nhợt.
Hắn biết chân tướng cuộc chiến thần thánh kia, biết Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích bị trọng thương như thế nào.
Ngay sau đó phản ứng chính là Lăng Hải chi vương, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng sáng ngời, giống như là ngọn lửa nóng bỏng nhất đang thiêu đốt toàn bộ thế giới, chỗ sâu nhất có khối tinh hạch, tựa như nhiệt độ cao đến đâu cũng chẳng thể hòa tan.
Hắn cũng đã hiểu ý tứ trong đoạn đối thoại này của Ma Quân cùng Trần Trường Sinh, nhưng ánh mắt của hắn biến hóa không chỉ đến từ chiến ý cuồng bạo tăng lên, còn là tới từ khí tức của khối tinh hạch này —— đúng vậy, khối tinh hạch này không phải là ý thức đúc kết mà thành, mà là tồn tại thực sự.
Khối tinh hạch mang đến vô số thiên hỏa, cũng không bị ngọn lửa hòa tan này , chính là một trong những trọng bảo trong truyền thuyết của Ly cung.
Ngay sau đó, lại có ba đạo khí tức vô cùng thần thánh hơn nữa cường đại, sinh ra trên người Ti Nguyên đạo nhân, Án Lâm đại chủ giáo cùng với Hộ Tam Thập Nhị.
Một cành dương liễu phiếm ánh sáng u ám xuất hiện tại trong bầu trời.
Một tờ giấy mỏng tựa như phiên tựa như vẽ xuất hiện tại trong bầu trời.
Một cái thần ấn mang theo khí tức cổ sơ xuất hiện tại trong bầu trời.
Minh Liễu!
Sơn Hà Đồ!
Thiên Ngoại Ấn!
...
...
Ly cung có thể có rất nhiều đại chủ giáo, nhưng chỉ có sáu vị được gọi là cự đầu.
Sáu vị đại chủ giáo này cư ngụ trong thánh đường của Ly cung, riêng mình bảo quản mộtmón trọng bảo trân quý nhất cũng là cường đại nhất của Quốc Giáo.
Những món trọng bảo này, hoặc là dị vật như tinh hạch trong mắt Lăng Hải chi vương, hoặc là Thánh Nhân trước đây của Quốc Giáo tạo ra thần khí.
Những món trọng bảo này, chính là căn cơ của Ly cung đại trận, hoặc có thể nói là ngọn nguồn lực lượng của Quốc Giáo.
Cho dù là Thánh Nhân như Mục phu nhân, năm đó ở trong Ly cung đối mặt với mấy đạo khí tức này, cũng phải cẩn thận.
Hôm nay mặc dù Mao Thu Vũ cảnh giới cao nhất cùng với Anh Hoa Bích mà hắn chịu trách nhiệm trông coi không xuất hiện, nhưng hẳn là đã đầy đủ.
Nhìn chút ít thần khí trong bầu trời, cảm thụ được khí tức thần thánh mà rừng rực như mưa rơi xuống, ngoài viện vang lên một trận kinh hô.
Những tiếng kinh hô này tràn đầy cảm xúc kính sợ cùng mong đợi, hơn nữa ở chỗ sâu nhất còn có thành kính cuồng nhiệt.
Vẻ mặt Ma Quân rốt cục trở nên ngưng trọng.
Đây chính là Ly cung đại trận?
Ai tới chủ trì?
Trần Trường Sinh ở đây.
Là Giáo Hoàng, không có ai có tư cách chủ trì Ly cung đại trận hơn hắn.
Tay phải của hắn đã cầm chuôi kiếm.
Vô Cấu kiếm sắc bén nhất thế gian không ra khỏi vỏ.
Xuất hiện chính là vô số ánh sáng trắng noãn.
Ánh sáng từ giữa kẽ tay tràn ra, chiếu sáng thềm đá cùng trước viện môn với máu tươi dần dần biến thành màu đen .
Một khối đá trắng rất tròn, theo bốn đạo khí tức thần thánh này bay tới bầu trời.
Bạch thạch khảm hắc kim trận pháp cực kỳ phức tạp, lộ vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Đây chính là Lạc Tinh Thạch.
Ban đầu ở Vấn Thủy đạo điện, sau khi Bạch Thạch đạo nhân bị giết chết, món trọng bảo Quốc Giáo này tạm thời do Trần Trường Sinh tự mình cất giữ.
Lạc Tinh Thạch bay đến không trung, mang theo một đạo khí tức vô cùng tang thương, bắt đầu hấp dẫn tất cả quanh mình.
Vô số gió rét cùng đá vụn bay về phía nó, thậm chí ngay cả thiên địa pháp lý cũng bắt đầu khẽ biến hình vặn vẹo .
Một cái hắc động sâu thẳm xuất hiện trong bầu trời, Lạc Tinh Thạch lẳng lặng lơ lửng tại trong đó.
Sơn Hà Đồ cùng Minh Liễu mấy món trọng bảo của Quốc Giáo tỏa ra khí tức thần thành, dọc theo hắc động bắt đầu xoay tròn, sau đó tương liên.
Vô số kim tuyến phát ra quang hoa chói mắt như mành nước rủ xuống.
Cả tòa đại viện bị bao phủ bên trong, cũng không có ai có thể rời đi được nữa.
Trần Trường Sinh tay phải rời khỏi chuôi kiếm, cầm thần trượng, chỉ hướng thân ảnh chỗ sâu trong đại viện.
Số lượng khó có thể tưởng tượng, mỹ lệ vô cùng, mang theo thần thánh lực lượng vô cùng quang nhiệt, như sóng lớn vỗ vào.